*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



🔸🔸🔸

Cố Quyện Thư rủ mắt nghịch cái móc khóa lông xù mềm mềm, mà anh tùy tiện cầm lấy ở đầu giường.

Diệp Khuynh không nghe được anh trả lời, nụ cười trên mặt hơi thu lại, liếm môi bị khô một chút cười mỉa: "Được được được, Quý tiểu thư Quý tiểu thư, khi nào anh phát hiện loại chuyện này?"

Cố Quyện Thư nhìn thời gian: "Mười phút trước."

"Gì?" Diệp Khuynh há hốc mồm.

Cố Quyện Thư: "Ừ."

"...... Trước đó không có loại chuyện này phải không?"

"Ừ." Cố Quyện Thư khá khẳng định.

"Vậy ý anh là, người bạn trên mạng này của cô ấy là mới quen biết? Mười phút trước quen biết?" Diệp Khuynh lại một trận vô ngữ: "Quyện thư, có phải anh phát hiện cũng quá kịp thời rồi không?"

Cố Quyện Thư hừ nhẹ một tiếng. Anh cũng không tin là Quý Chu Chu đang được mình nuôi dưỡng đến ngày càng béo khỏe, sẽ nghĩ không thông lại đi tìm người đàn ông khác, chỉ là loại biệt danh "Mặt baby" mang tính chất thân mật này, khiến cho anh hơi để ý, vì thế rất muốn biết người đó là ai.

"Có thể anh đã suy nghĩ nhiều, bạn trên mạng đâu có phân biệt bạn trên mạng nam hay bạn trên mạng nữ đâu, cũng không nhất định là nam." Lời nói này của Diệp Khuynh hơi trái lương tâm, vì thế vội vàng bổ sung: "Tất nhiên, nếu để tôi biết "Mặt baby" này là ai, nhất định tôi phải chỉnh anh ta."

"Chỉnh như thế nào?"

Diệp Khuynh nghẹn một chút, nghĩ nghĩ trả lời: "Anh nói chỉnh như thế nào thì chỉnh như thế đó. Đem người nhốt lại bỏ đói ba ngày, sau đó ở trước mặt anh ta ăn lẩu, thế nào?"

Cố Quyện Thư không nói lời nào.

"...... Hay là, anh có cách khác?" Diệp Khuynh thăm dò.

Cố Quyện Thư trầm tư một lát, tắt điện thoại của anh ta, gọi qua cho Chu Trường Quân.

"Tiên sinh, có chuyện gì sao?" Giọng nói của Chu Trường Quân lộ ra vẻ buồn ngủ, nhưng vẫn lấy lại tinh thần hỏi.

Cố Quyện Thư: "Muốn ăn lẩu."

"...... Được, trưa mai sắp xếp, ngài nghỉ ngơi sớm một chút."

Cố Quyện Thư lên tiếng, thấy Diệp Khuynh lại gọi lại, thì trực tiếp chuyển máy qua.

"Vừa rồi anh rớt mạng à?" Diệp Khuynh ngây thơ hỏi.

Cố Quyện Thư lười biếng chuyển mình một cái: "Không có."

"Vậy tại sao đột nhiên tắt máy?"

"Không muốn để ý cậu."

"......" Anh ta đã nhìn ra, vị này căn bản chưa từng nghi ngờ em gái Chu Chu, chỉ là tiêu khiển bản thân thôi.

Diệp Khuynh mặc niệm tám trăm lần "Anh ấy là kim chủ, anh ấy là ba ba", mới không để cho cuồn cuộn gào thét thô tục từ trong miệng chạy ra.

Sau khi bị anh ta lăn đi lộn lại, Diệp Khuynh tỏ vẻ còn mệt tâm hơn so với tám tên cường tráng cùng lúc ở trước mặt anh ta múa thoát y, uể oải bày tỏ: "Có thể Chu Chu chính là cảm thấy buồn chán, cho nên tùy tiện tìm người nói chuyện phiếm, việc này rất bình thường. Nếu anh không muốn cô ấy trò chuyện thì dời đi sự chú ý của cô ấy một chút, dẫn cô ấy đi ra ngoài chơi. Cái gì... Trời tối rồi, tôi phải đi ăn sáng, tạm biệt."

Nói xong thì quả quyết tắt điện thoại.

Cố Quyện Thư nghe âm thanh "Tút tút" trong điện thoại dừng một chút, mặc dù muốn hỏi trời tối và ăn sáng có liên quan gì, nhưng vẫn là thức thời không có gọi lại nữa.

Sự thật chứng minh anh không gọi lại là chính xác, bởi vì Diệp Khuynh đã can đảm kéo anh vào danh sách đen. Lúc này đang nhân lúc chuyển cảnh anh ta gửi tin nhắn mới cho tiểu biên kịch.

Sau khi đối phương hỏi anh ta vì sao lâu như vậy không trả lời, Diệp Khuynh buông tiếng thở dài, cùng với người bạn không tính là thân thiết này than khổ: Đừng nói nữa, bạn tôi bởi vì bạn gái nói chuyện phiếm với bạn trên mạng mà không vui, tôi khuyên anh ta.

Quý Chu Chu nằm trên giường lớn rộng rãi, thoải mái trong phòng khách, nhìn thấy tin nhắn mới đến khóe miệng giật giật. Cốt truyện bạn gái và bạn trên mạng nói chuyện phiếm này, hình như hơi quen mắt a.

Quý Chu Chu suy nghĩ một chút, trả lời: Bạn anh nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ bởi vì bạn gái và người khác nói chuyện phiếm thì cảm thấy bạn gái phản bội anh ta?

Diệp Khuynh như là tìm được chỗ phát tiết vậy, nhanh chóng vài giây hồi âm: Cái đó ngược lại không có, chỉ là không vui lắm mà thôi. Có điều là đối với ai cũng sẽ không vui, đàn ông a, còn không phải như vậy.

Quý Chu Chu không nói nên lời: Nếu như anh ta không thích bạn gái anh ta, cũng sẽ như vậy?

Cố Quyện Thư tìm người hỏi ý kiến chuyện này, cô ngược lại không nghĩ tới, càng không nghĩ tới là anh vậy mà sẽ lấy thân phận bạn gái giới thiệu mình. Nhưng mà thay đổi ý nghĩ một chút, có lẽ là Diệp Khuynh vì biểu đạt tốt, bản thân nghĩ ra thân phận? Vừa nghĩ đến điểm này, Quý Chu Chu mới coi như thoải mái một chút.

Càng làm cho cô thoải mái hơn là hồi âm của Diệp Khuynh: Đương nhiên, đây là ham muốn chiếm hữu của đàn ông, đừng nói là thích người rồi, dù cho là bạn gái cũ đã không thích nữa, nhưng có tình cảm mới cũng khiến cho bọn họ không thoải mái như thường.

...... Vậy xem ra Cố Quyện Thư chỉ là bởi vì loại ham muốn chiếm hữu kỳ quái lại thối tha này, cho nên mới không vui, mà không phải vì cảm thấy cô thông đồng với địch phản quốc. Cũng may.

Quý Chu Chu bi ai phát hiện, chính mình đối với tội phạm giết người Cố Quyện Thư này, thật một chút yêu cầu cũng không có. Mặc kệ anh có kỳ quái ham muốn chiếm hữu cũng được, bảy tám tuổi có thể hãm hại trợ thủ đắc lực của lão phu nhân cũng được, cô vậy mà đều cảm thấy hết sức bình thường.

Cô thất thần một lát, Diệp Khuynh đã gửi lại rất nhiều tin nhắn, mấy tin trước đó đang cùng cô thảo luận tính người, cuối cùng lại hỏi cô có phải bởi vì lời nói của anh ta nên không thoải mái không.

Xem ra anh ta đã đoán được mình là nữ sinh. Quý Chu Chu đột nhiên nghĩ tới, nếu phải ký hợp đồng, đến lúc đó nhất định phải dùng thẻ căn cước. Mà nếu như dùng thẻ căn cước của bản thân, chắc chắn anh ta sẽ phát hiện ra thân phận của cô. Quý Chu Chu trầm ngâm một lát, quyết định đi chợ đen thuê một tấm thẻ căn cước và thẻ ngân hàng.

Sau khi hạ quyết tâm, Quý Chu Chu hồi âm: Phải, nữ sinh, nhưng không có không thoải mái, chỉ là có nhận biết rõ ràng hơn, cảm ơn.

Diệp Khuynh nhẹ nhàng thở ra: Vậy là tốt rồi.

Quý Chu Chu có lệ: Ừm ừm, tôi phải gõ chữ, tranh thủ sớm một chút đưa cốt truyện phía sau cho anh.

Diệp Khuynh đương nhiên cầu còn không được, sau khi khen cô hai câu thì lập tức không gửi tin nhắn nữa, rất sợ cô chậm trễ sáng tác.

Nói phải gõ chữ nhưng Quý Chu Chu ở trên giường lớn nhúng xuống hai cái, đang suy nghĩ giải quyết thế nào chuyện "Bạn bè trên mạng" này, ánh mắt đột nhiên chú ý tới tin nhắn trên màn hình, còn vài tin nhắn của Lý Nhu Nhu chưa đọc. Mày cô nhíu lại, mở ra xem.

Quả nhiên là về chuyện tiệc mừng thọ của Trương Thành hôm đó. Tin nhắn trong chốc lát đánh bài tình cảm than thở khóc lóc, nói hôm đó là bản thân nhất thời bị quỷ ám, cầu xin cô xem như chị em lâu có thể tha thứ cho mình không. Một hồi lại nói lúc ấy vô tình sơ xuất, bây giờ vì vậy không thể tham gia các loại tiệc rượu của nhân vật nổi tiếng, chẳng khác nào tiền đồ hủy hết.

Thấy Quý Chu Chu từ đầu đến cuối cũng không trả lời, cuối cùng dứt khoát sử dụng đòn sát thủ: Bây giờ cô ta bị các đại gia tộc liệt vào danh sách đen, Thẩm Dã chỉ có thể dẫn người phụ nữ khác làm bạn đồng hành, nếu Quý Chu Chu không đi cầu xin Cố Quyện Thư tha thứ cho mình, vậy Thẩm Dã rất nhanh sẽ thay đổi tình cảm.

Không thể không nói, ba chiêu này mặc kệ là chiêu nào, đối phó với nữ chính tiểu bạch hoa lúc trước đều dư sức, nhưng đáng tiếc cái cô gái ngây thơ đó bị những người này giày vò đã chết, bây giờ thể xác chỉ có một lão bánh quẩy thẳng tắp thẳng tắp.

Quý Chu Chu nhếch môi, nếu đã đưa tới cửa vậy cô sẽ không khách khí dùng rồi.

Như vậy nghĩ, cô trả lời Lý Nhu Nhu: Không phải cô muốn gặp tôi sao? Hẹn một thời gian đi, chúng ta từ từ tâm sự.

Lý Nhu Nhu thấy cô trả lời, nhất thời vui sướng như điên, lập tức đồng ý.

Thấy Lý Nhu Nhu không kịp chờ đợi trả lời, Quý Chu Chu cười nhạo một tiếng, tắt đèn ngủ thật say. Trước khi mất đi ý thức, còn băn khoăn chuyện ngày mai phải giải thích với Cố Quyện Thư.

Sáng hôm sau, chuyện đầu tiên sau khi Quý Chu Chu thức dậy chính là đi tìm Cố Quyện Thư, nhưng dạo qua một vòng không tìm được người, nghe người giúp việc nói là đi ra ngoài. Quý Chu Chu than ngắn thở dài đi đến phòng bếp, cảm thấy chưa gặp được anh cơm cũng ăn không vô.

"Chu Chu đến rồi, ăn đậu hũ (tào phớ) không?"

"...... Ăn."

Sau khi ăn một lúc ba chén lớn, Chu Chu đỡ bụng về phòng, thiếu chút nữa đem Cố Quyện Thư đều quên hết.

Mãi cho đến giữa trưa, mới nghe được tin Cố Quyện Thư trở về, Chu Chu nhanh chóng đi ra. Sau khi nghe nói anh ở phòng ăn, lập tức chạy tới.

Còn chưa tới cửa phòng ăn, đã ngửi thấy hương vị đậm đà của lẩu Hồng Du, ánh mắt của cô sáng lên, vội vàng xông vào: "Hôm nay ăn lẩu à?"

"Không ăn." Cố Quyện Thư liếc cô một cái.

"......" Không ăn, nồi uyên ương trên bàn này là gì? Trong lòng Quý Chu Chu ghét bỏ anh, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, ho khan một tiếng chạy đến bên cạnh anh ngồi xuống. Sau khi ngắm anh vài lần cẩn thận mở miệng: "Cố tiên sinh, tôi có chuyện muốn nói với anh."

"Chuyện gì?" Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm nồi, đợi nước lẩu sôi lên một lần thì lập tức lấy sách bò nhúng vào, sự chú ý hoàn toàn không ở trên người Quý Chu Chu.

Quý Chu Chu cũng quen rồi, cái gì mà tâm tư thâm trầm bá đạo Tổng tài, bộ dạng trẻ con này ở trước mặt cô cũng không phải một hai lần.

"Hôm qua Lý Nhu Nhu liên lạc với tôi." Quý Chu Chu dường như giãy giụa thật lâu cuối cùng cố gắng lấy dũng khí.

"Ai?"

"Lý Nhu Nhu."

Cố Quyện Thư dừng tay một chút, sách bò giữa đôi đũa trượt ra ngoài, Quý Chu Chu vội giúp anh vớt lên gắp vào trong chén. Bởi vì động tác này, cô vừa cúi đầu chính là đối diện đôi mắt trong veo của Cố Quyện Thư.

...... Người này, không thổi không tối, thật sự là người đàn ông có ngoại hình đẹp nhất mà cô từng gặp. Mặc dù thế giới ảo này có một loại gọi là sinh vật nam chính, nhưng bây giờ ở vào thời kỳ bình nam chính, thật sự nửa điểm cũng kém hơn người đàn ông có một cọng tóc cũng hiện ra sự tự kiêu, cao quý này trước mắt cô.

Không khí yên tĩnh trong nháy mắt, Cố Quyện Thư: "Ai?"

...... Đúng là một đồ ngốc, ngoại hình đẹp mắt đi nữa có lợi ích gì. Quý Chu Chu hít sâu một hơi, kiềm chế tính tình giải thích: "Lý Nhu Nhu, Thẩm Dã lần trước dẫn đến tiệc rượu, cùng với Trương Nhã Quyên giễu cợt tôi."

"À......" Cố Quyện Thư lại lần nữa gắp sách bò lên, vừa định ăn đột nhiên nghĩ tới gì đó: "Mặt baby?"

"Sao anh biết?" Quý Chu Chu giả vờ ngạc nhiên, tiếp theo hoảng hốt: "Hôm qua anh nhìn thấy cô ta gửi tin nhắn sao? Tôi còn tưởng rằng giấu được anh."

Cố Quyện Thư nhướng mày: "Cô ta tìm em làm gì?"

"Không biết a, có thể vẫn còn cảm thấy tôi đối với Thẩm Dã quyến luyến không thôi, vì vậy định xúi giục tôi. Tôi sợ anh hiểu lầm, cho nên hôm qua nói dối, nói cô ta là bạn trên mạng."

"Tại sao bây giờ lại nói thật?"

"Đây không phải là lương tâm bất an sao. Cố tiên sinh đối với tôi tốt như vậy, sao tôi nhẫn tâm lừa gạt anh." Quý Chu Chu cười hì hì, tiếp đó hạ thấp giọng: "Yên tâm nhé, tôi sẽ không phản bội anh."

Mặc dù theo như hướng đi cốt truyện bây giờ, trước lúc cô rời khỏi Cố Quyện Thư, chắc chắn sẽ không làm chuyện gì phản bội anh, nhưng cô vẫn phải thường xuyên nói những lời này, giúp đồ ngốc này tẩy não thật tốt, để anh càng ngày càng tin tưởng nhân phẩm của mình.

Đồ ngốc nhìn cô một cái: "Em có cái gì phản bội?"

"?"

"Văn kiện trong phòng sách để ở ngăn tủ thứ mấy em biết không?"

Quý Chu Chu vốn dĩ muốn nói không biết, nhưng nhìn thấy biểu cảm của anh tùy thời chuẩn bị cười nhạo mình, quyết định cho dù câu trả lời này bất lợi với mình, cũng không muốn anh cười nhạo mình: "Tất nhiên biết, không phải ở đằng sau bàn làm việc trong phòng sách có một cái tủ sao?!"

"Ha, văn kiện không để ở trong ngăn kéo, mà đều bày ở trên bàn."

"......" Nước lẩu không tệ, muốn đổ lên đầu anh ta.

__________





Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho Hi nhé.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương