Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa
-
Chương 22-2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
🔸🔸🔸
A yeah! 150 vạn tới tay, làm tình nhân cho Cố Quyện Thư một tháng 3 vạn, đây chính là 50 tháng tiền lương! Trước lén lén giấu đi, đợi Cố Quyện Thư giải quyết lão phu nhân xong, cô có thể chuyển đổi thành tài sản hợp lý của mình.
Đột nhiên trở thành triệu phú, cũng là đại biểu thời gian tự do của mình trước thời hạn rất lớn. Quý Chu Chu thật là vui vẻ, bước chân nhẹ bỗng đi ra ngoài, đi ra không bao lâu thì thấy được anh ở ngay góc tường, sợ tới mức giật mình một cái.
Không khí đột nhiên ngưng tụ, Quý Chu Chu khô cằn nhếch miệng: "Cố tiên sinh...... Không phải anh đi điều trị rồi sao?"
"Ừ." Cố Quyện Thư không cảm xúc nhìn cô.
Quý Chu Chu nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng lộp bộp một tiếng, nghĩ lại chuyện mấy lần trước bị anh trùng hợp bắt tại trận, vui sướng từ trên trời rơi xuống trong nháy mắt không còn rồi.
"...... Ngài đến đây lúc nào?"
Cố Quyện Thư rủ mắt, lông mi dày đặt ở trên mặt chiếu xuống cái bóng hình quạt, ngay cả người anh đều có chút u ám: "Tôi thấy em vẫn chưa đến, đoán là bà nội sẽ làm khó em, vì vậy quay trở lại, không ngờ......"
"Cố tiên sinh, anh nghe tôi giải thích......" Quý Chu Chu yếu ớt mở miệng. Người tốt biết bao a, còn đặc biệt trở lại giúp mình giải vây, lại không nghĩ rằng nghe được giao dịch phản bội.
Cố Quyện Thư dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, đứng lâu nên hô hấp cũng hơi gấp rút: "Em không cần nói gì hết, em thật sự làm tôi rất thất vọng."
"Không không không, anh hiểu lầm rồi, ta đòi tiền lão phu nhân không phải muốn phản bội anh, chỉ là cảm thấy anh muốn cạnh tranh với bà ta, có thể giúp anh giảm bớt thực lực của bà ta một chút." Quý Chu Chu vô cùng đáng thương nhìn anh: "Tôi thật không có ý định lén lút nuốt tiền đâu."
Cố Quyện Thư ngừng một lát, chầm chậm nhìn về phía cô: "Em nuốt tiền?"
"...... Anh vừa rồi không nghe được?" Quý Chu Chu nhìn anh kỳ lạ.
Đôi mắt Cố Quyện Thư nhíu lại: "Thẳng thắn được khoan hồng."
...... Được nha, không ngờ lần này cô lại tự hố mình như vậy. Mặt Quý Chu Chu vô ngữ kể lại chuyện vừa rồi, nhìn thấy biểu cảm bất mãn của Cố Quyện Thư như có điều suy nghĩ: "Nếu ngài không nghe được, vì sao lộ ra dáng vẻ đau lòng? Sẽ không phải là không tin tưởng tôi, cố ý lừa tôi chứ?"
Rất tốt, tay nghề trả đũa càng dày công toi luyện.
"Tôi đau lòng khi nào?" Cố Quyện Thư không giải thích được.
Quý Chu Chu trừng to đôi mắt: "Vậy câu đầu tiên anh nói chưa thỏa mãn là có ý gì? Anh không ngờ cái gì?" Diễn diễn, diễn đến nghiện rồi. Nếu anh không cho mình một lời giải thích, mình nhất định phải quậy một trận.
Cố Quyện Thư: "Không ngờ bà nội đã đi rồi, tôi đến không một chuyến."
"...... Vì vậy sau đó anh nói mình rất thất vọng?" Quý Chu Chu không nói nên lời, thiếu chút nữa đã quên vị này thích xem trò vui.
Cố Quyện Thư ẩn ẩn nhìn cô một cái, đáp án rõ ràng, anh kéo thân thể sắp sụp đổ lên. Không ngờ cái gì cũng chưa nhìn thấy, anh có thể không thất vọng sao?
"Được rồi." Lần này coi như cô tài lanh, lần sau không thể dễ dàng bị lừa như vậy nữa.
Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, chìa tay ra trước mặt cô. Quý Chu Chu cảnh giác nhìn anh: "Làm gì?"
"Tiền đâu?"
"Tiền gì?"
"Tiền lừa được, không phải có 300 vạn sao?"
Quý Chu Chu nghẹn một chút, không cam tâm tình nguyện mở miệng: "Lão phu nhân chỉ đưa tôi một nửa, kêu tôi đi tìm thư ký Triệu lấy, tôi còn chưa lấy được."
"Ừ, vậy lấy được nhớ nộp lên."
Khóe miệng Quý Chu Chu giật giật: "Nộp toàn bộ sao?"
"Nếu không thì sao?"
"Cho tôi giữ lại một ít." Quý Chu Chu cười lấy lòng, đưa ra một đầu ngón tay: "10 vạn được chứ?"
"Không được." Cố Quyện Thư dần dần cảm thấy thể lực chống đỡ hết nổi, vẫy vẫy tay với cô. Sau khi đợi cô đến lấy cánh tay khoác lên vai cô, không chút do dự đem phân nửa trọng lượng của mình đè lên người cô. Quý Chu Chu đột nhiên bị trọng lượng này đè lên, thiếu chút nữa quỳ xuống.
"Đưa tôi đến bác sĩ kia, phải truyền nước."
Quý Chu Chu chầm chậm đỡ lấy cánh tay anh: "10 vạn cũng không được sao? Dù sao tôi cũng phải có ít tiền để sửa soạn cho bản thân một chút chứ. Anh xem bộ dáng bây giờ của tôi, không sợ dẫn đi ra ngoài mất mặt à?"
"Không sợ, em dạng vẻ gì cũng được." Lần này Cố Quyện Thư ngược lại rất dứt khoát.
Quý Chu Chu sửng sốt một chút, vậy mà hơi cảm động: "Ý của anh là, tôi thế nào anh cũng sẽ không cảm thấy tôi có chỗ không được?" Người đàn ông cũng biết nói chuyện lắm chứ!
Cố Quyện Thư nhìn thoáng qua xung quanh, thấy không có người, sau khi suy tư một lát gật đầu một cái.
Quý Chu Chu nhạy bén bắt gặp anh không tình nguyện, nheo mắt lại hỏi: "Thế nào, tôi nói sai rồi?"
Môi Cố Quyện Thư giật giật, yếu ớt liếc cô một cái: "Tôi nói, em sẽ không quăng tôi xuống đất?"
"Vậy hay là anh đừng nói."
"Tôi cảm thấy mặc kệ em như thế nào, dẫn đi ra ngoài cũng vô cùng mất mặt."
Quý Chu Chu: "..." Người đàn ông này sống nhiều năm như vậy, ngay cả năng lực im miệng kịp thời cũng không có sao?
Cố Quyện Thư nói xong trong lòng vui sướng, một tay nhìn quanh bả vai cô, dùng tất cả sức lực đỡ lấy cô, đồng thời ẩn ẩn một câu: "Nhanh lên, tôi đau đầu, cũng đau bụng."
"..." Ha, đàn ông.
Chờ lúc Quý Chu Chu lôi người đàn ông như con lợn chết này đến trước mặt bác sĩ đã là mười phút sau, cô buông tay đẩy Cố Quyện Thư lên giường, giống như đẩy cái bao tải to chứa đầy đá. Cố Quyện Thư kêu lên một tiếng nằm xuống, sắc mặt còn khó coi hơn trước đó.
Quý Chu Chu lau mồ hôi một phen, nằm liệt xuống ghế bên cạnh, sau khi đợi bác sĩ ghim kim tiêm cho Cố Quyện Thư, nhận nhiệm vụ ngồi ở bên cạnh canh chừng.
Hai người nhìn chằm chằm dịch thể không ngừng chảy xuống, dần dần đều buồn ngủ, Quý Chu Chu càng mệt mỏi vô cùng. Hôm qua, Cố Quyện Thư bị dày vò một đêm, cô đương nhiên cũng không có mặt mũi đi ngủ, ở một bên đưa nước đưa khăn hầu hạ, mãi cho đến rạng sáng mới hơi chợp mắt một lát. Bây giờ mệt mỏi vây kín, thật sự sắp không được rồi.
"Tôi cảm thấy...... Tôi không ngủ nữa thì sẽ khó chịu." Quý Chu Chu khó khăn mở miệng.
Cố Quyện Thư mắt buồn ngủ mông lung nhìn cô một cái, dùng cái tay không ghim kim tiêm kia vỗ nhè nhẹ vị trí bên cạnh: "Lên đây ngủ."
"Không được, tôi phải trông kim tiêm cho anh, tôi hại anh khó chịu như vậy, nhất định phải chăm sóc anh thật tốt." Quý Chu Chu trái lương tâm từ chối, thuận tiện quét một đợt cảm tình.
Cố Quyện Thư nghĩ nghĩ cũng phải, vì thế tâm lý không có chút gánh nặng nào nhắm mắt lại ngủ. Quý Chu Chu không nói nên lời liếc anh một cái, nhưng nghĩ đến hai ngày nay mình luôn gây ra rắc rối, quả thật nên biểu hiện một đợt thiện cảm thật tốt vì vậy kiên cường chịu đựng ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
Cố Quyện Thư bị dày vò hỏng rồi, lúc này ngủ rất sâu. Quý Chu Chu ở bên cạnh không chịu nổi lim dim, sơ ý một chút thì ngủ mất. Đợi lúc cô từ trong mộng thức tỉnh, đột nhiên nhìn thấy kim tiêm của Cố Quyện Thư tiêm hơi hồi máu, dưới sự kinh hãi vội vàng đi tới giúp anh rút kim tiêm ra.
Động tĩnh đánh thức Cố Quyện Thư, cô vừa ngẩng đầu thì đối diện đội mắt bình tĩnh của anh.
"Anh ngủ tiếp đi, tôi kêu bác sĩ giúp anh đổi thuốc." Quý Chu Chu bình tĩnh ấn chuông gọi.
Đôi mắt của Cố Quyện Thư giật giật, lại lần nữa nhắm mắt lại, Quý Chu Chu hít sâu một hơi, không đợi từ từ thở ra đã nghe được giọng nói bình tĩnh của Cố Quyện Thư: "Nếu không phải tôi tỉnh dậy kịp thời, có phải em định dùng cách thức hồi máu hại chết tôi không?"
"...... Anh suy nghĩ nhiều rồi Cố tiên sinh." Không nghĩ tới vẫn là bị anh phát hiện, Quý Chu Chu cười xạo: "Hơn nữa, tôi làm hại anh có lợi ích gì chứ?"
"Ai biết được, có thể là vì 150 vạn của bà nội."
"...... Tôi hồi máu hại chết anh, bà ta vẫn sẽ cho tôi 150 vạn?"
Cố Quyện Thư nghĩ nghĩ cũng có đạo lý, hừ nhẹ một tiếng cọ cọ cái gối tiếp tục ngủ. Quý Chu Chu cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, sau khi đợi bác sĩ đến đây lần nữa giúp anh ghim kim tiêm, dứt khoát kêu bác sĩ gọi thêm một người nữa đến trông chừng, bản thân chạy đến sô pha bên cạnh ngủ.
Dù sao đợt cảm tình này vì hồi máu mà mất hết, vậy thì cô không làm khó chính mình.
Một giấc này ngủ không ổn định lắm, nhưng bởi vì vô cùng mệt mỏi, sô pha không thoải mái phân nửa cũng không để ý. Đợi lúc Quý Chu Chu tỉnh lại lần nữa, trời đã lờ mờ tối, giường bệnh bên cạnh trống không, người nên nằm ở trên giường biến mất.
Cô chậm chạp ngồi dậy, sau một hồi phản ứng đi ra ngoài.
Phòng khách bên trong ngôi nhà, bà cháu Cố gia ngồi đối diện nhau, trà nóng ở giữa bàn trà khói trắng lượn lờ, ngăn cách tầm mắt của lão phu nhân, khiến bà không nhìn thấy rõ biểu cảm của đối phương cho lắm.
"Người bỏ thuốc con, bà nội tìm được chưa?" Cố Quyện Thư bưng ly trà lên khẽ nhấp một ngụm.
Thư ký Triệu khẩn trương nhìn về phía lão phu nhân, lão phu nhân điềm tĩnh nhìn Cố Quyện Thư: "Đã tìm được rồi, là một người giúp việc nữ trong nhà, ghen tị Quý Chu Chu có thể đi theo con nên muốn bỏ thuốc hãm hại cô ta."
Sau khi Quý Chu Chu đi đến cây cột thì nghe được một câu như vậy, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, xem ra vị lão phu nhân này thật sự tin chuyện Cố Quyện Thư là gay, nếu không cũng sẽ không đem cô đẩy ra ngoài, trông chờ vào cô một ngày nào đó có thể bẻ thẳng tính cách của Cố Quyện Thư.
Nếu bà ta không tin tưởng, đoán chừng lúc này đã đem sự việc đều đổ lên người mình chứ, như vậy Cố Quyện Thư muốn tiếp tục điều tra cũng không có cách, trừ phi vứt bỏ mình. Trong lòng Quý Chu Chu "Trắc" một tiếng, bà lão này, càng nhìn càng cảm thấy có nhiều đầu óc.
"Cái người giúp việc đó đâu?" Cố Quyện Thư hỏi.
Lão phu nhân nhàn nhạt nhếch môi: "Đã kêu người xử lý."
"Con còn không có hỏi chuyện, người đã trực tiếp xử lý?" Cố Quyện Thư giương mắt nhìn bà ta.
Sắc mặt của lão phu nhân không đổi: "Nói cho cùng cũng là chuyện nhà, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, ta giúp con trút giận là được rồi."
"Người nên sớm nói với con, như thế con cũng sẽ không hiểu lầm bà nội là gián điệp thương nghiệp." Cố Quyện Thư thờ ơ cười cười: "Hiện tại có thể làm gì, con đã báo Sở Cảnh sát rồi, chỉ sợ bên phía Sở Cảnh sát sẽ tiếp tục điều tra."
Thư ký Triệu nuốt nước miếng xuống, yên lặng nắm chặt góc áo của mình. Lão phu nhân im lặng phút chốc: "Chẳng qua chỉ là chuyện hiểu lầm, con đi nói rõ ràng là được. Không được thì ta và Sở trưởng có chút giao tình, kêu ông ấy ở bên đó giúp chúng ta hủy bỏ án kiện là được."
"E là không có cách, gần đây công ty có một hạng mục hợp tác với chính phủ, vì bảo mật cũng chỉ có mấy người cấp cao biết, hạng mục liên quan đến quốc phòng, có lẽ Sở trưởng cũng không có cách." Cố Quyện Thư đáng tiếc buông tiếng thở dài: "Nhưng mà cũng không sao, nếu chỉ là một người giúp việc gây ra, Sở Cảnh sát cũng tra không ra chuyện gì, bà nội yên tâm là được."
"Lão phu nhân......" Thư ký Triệu rốt cuộc kìm nén không được.
__________
Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho Hi nhé.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
🔸🔸🔸
A yeah! 150 vạn tới tay, làm tình nhân cho Cố Quyện Thư một tháng 3 vạn, đây chính là 50 tháng tiền lương! Trước lén lén giấu đi, đợi Cố Quyện Thư giải quyết lão phu nhân xong, cô có thể chuyển đổi thành tài sản hợp lý của mình.
Đột nhiên trở thành triệu phú, cũng là đại biểu thời gian tự do của mình trước thời hạn rất lớn. Quý Chu Chu thật là vui vẻ, bước chân nhẹ bỗng đi ra ngoài, đi ra không bao lâu thì thấy được anh ở ngay góc tường, sợ tới mức giật mình một cái.
Không khí đột nhiên ngưng tụ, Quý Chu Chu khô cằn nhếch miệng: "Cố tiên sinh...... Không phải anh đi điều trị rồi sao?"
"Ừ." Cố Quyện Thư không cảm xúc nhìn cô.
Quý Chu Chu nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng lộp bộp một tiếng, nghĩ lại chuyện mấy lần trước bị anh trùng hợp bắt tại trận, vui sướng từ trên trời rơi xuống trong nháy mắt không còn rồi.
"...... Ngài đến đây lúc nào?"
Cố Quyện Thư rủ mắt, lông mi dày đặt ở trên mặt chiếu xuống cái bóng hình quạt, ngay cả người anh đều có chút u ám: "Tôi thấy em vẫn chưa đến, đoán là bà nội sẽ làm khó em, vì vậy quay trở lại, không ngờ......"
"Cố tiên sinh, anh nghe tôi giải thích......" Quý Chu Chu yếu ớt mở miệng. Người tốt biết bao a, còn đặc biệt trở lại giúp mình giải vây, lại không nghĩ rằng nghe được giao dịch phản bội.
Cố Quyện Thư dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, đứng lâu nên hô hấp cũng hơi gấp rút: "Em không cần nói gì hết, em thật sự làm tôi rất thất vọng."
"Không không không, anh hiểu lầm rồi, ta đòi tiền lão phu nhân không phải muốn phản bội anh, chỉ là cảm thấy anh muốn cạnh tranh với bà ta, có thể giúp anh giảm bớt thực lực của bà ta một chút." Quý Chu Chu vô cùng đáng thương nhìn anh: "Tôi thật không có ý định lén lút nuốt tiền đâu."
Cố Quyện Thư ngừng một lát, chầm chậm nhìn về phía cô: "Em nuốt tiền?"
"...... Anh vừa rồi không nghe được?" Quý Chu Chu nhìn anh kỳ lạ.
Đôi mắt Cố Quyện Thư nhíu lại: "Thẳng thắn được khoan hồng."
...... Được nha, không ngờ lần này cô lại tự hố mình như vậy. Mặt Quý Chu Chu vô ngữ kể lại chuyện vừa rồi, nhìn thấy biểu cảm bất mãn của Cố Quyện Thư như có điều suy nghĩ: "Nếu ngài không nghe được, vì sao lộ ra dáng vẻ đau lòng? Sẽ không phải là không tin tưởng tôi, cố ý lừa tôi chứ?"
Rất tốt, tay nghề trả đũa càng dày công toi luyện.
"Tôi đau lòng khi nào?" Cố Quyện Thư không giải thích được.
Quý Chu Chu trừng to đôi mắt: "Vậy câu đầu tiên anh nói chưa thỏa mãn là có ý gì? Anh không ngờ cái gì?" Diễn diễn, diễn đến nghiện rồi. Nếu anh không cho mình một lời giải thích, mình nhất định phải quậy một trận.
Cố Quyện Thư: "Không ngờ bà nội đã đi rồi, tôi đến không một chuyến."
"...... Vì vậy sau đó anh nói mình rất thất vọng?" Quý Chu Chu không nói nên lời, thiếu chút nữa đã quên vị này thích xem trò vui.
Cố Quyện Thư ẩn ẩn nhìn cô một cái, đáp án rõ ràng, anh kéo thân thể sắp sụp đổ lên. Không ngờ cái gì cũng chưa nhìn thấy, anh có thể không thất vọng sao?
"Được rồi." Lần này coi như cô tài lanh, lần sau không thể dễ dàng bị lừa như vậy nữa.
Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, chìa tay ra trước mặt cô. Quý Chu Chu cảnh giác nhìn anh: "Làm gì?"
"Tiền đâu?"
"Tiền gì?"
"Tiền lừa được, không phải có 300 vạn sao?"
Quý Chu Chu nghẹn một chút, không cam tâm tình nguyện mở miệng: "Lão phu nhân chỉ đưa tôi một nửa, kêu tôi đi tìm thư ký Triệu lấy, tôi còn chưa lấy được."
"Ừ, vậy lấy được nhớ nộp lên."
Khóe miệng Quý Chu Chu giật giật: "Nộp toàn bộ sao?"
"Nếu không thì sao?"
"Cho tôi giữ lại một ít." Quý Chu Chu cười lấy lòng, đưa ra một đầu ngón tay: "10 vạn được chứ?"
"Không được." Cố Quyện Thư dần dần cảm thấy thể lực chống đỡ hết nổi, vẫy vẫy tay với cô. Sau khi đợi cô đến lấy cánh tay khoác lên vai cô, không chút do dự đem phân nửa trọng lượng của mình đè lên người cô. Quý Chu Chu đột nhiên bị trọng lượng này đè lên, thiếu chút nữa quỳ xuống.
"Đưa tôi đến bác sĩ kia, phải truyền nước."
Quý Chu Chu chầm chậm đỡ lấy cánh tay anh: "10 vạn cũng không được sao? Dù sao tôi cũng phải có ít tiền để sửa soạn cho bản thân một chút chứ. Anh xem bộ dáng bây giờ của tôi, không sợ dẫn đi ra ngoài mất mặt à?"
"Không sợ, em dạng vẻ gì cũng được." Lần này Cố Quyện Thư ngược lại rất dứt khoát.
Quý Chu Chu sửng sốt một chút, vậy mà hơi cảm động: "Ý của anh là, tôi thế nào anh cũng sẽ không cảm thấy tôi có chỗ không được?" Người đàn ông cũng biết nói chuyện lắm chứ!
Cố Quyện Thư nhìn thoáng qua xung quanh, thấy không có người, sau khi suy tư một lát gật đầu một cái.
Quý Chu Chu nhạy bén bắt gặp anh không tình nguyện, nheo mắt lại hỏi: "Thế nào, tôi nói sai rồi?"
Môi Cố Quyện Thư giật giật, yếu ớt liếc cô một cái: "Tôi nói, em sẽ không quăng tôi xuống đất?"
"Vậy hay là anh đừng nói."
"Tôi cảm thấy mặc kệ em như thế nào, dẫn đi ra ngoài cũng vô cùng mất mặt."
Quý Chu Chu: "..." Người đàn ông này sống nhiều năm như vậy, ngay cả năng lực im miệng kịp thời cũng không có sao?
Cố Quyện Thư nói xong trong lòng vui sướng, một tay nhìn quanh bả vai cô, dùng tất cả sức lực đỡ lấy cô, đồng thời ẩn ẩn một câu: "Nhanh lên, tôi đau đầu, cũng đau bụng."
"..." Ha, đàn ông.
Chờ lúc Quý Chu Chu lôi người đàn ông như con lợn chết này đến trước mặt bác sĩ đã là mười phút sau, cô buông tay đẩy Cố Quyện Thư lên giường, giống như đẩy cái bao tải to chứa đầy đá. Cố Quyện Thư kêu lên một tiếng nằm xuống, sắc mặt còn khó coi hơn trước đó.
Quý Chu Chu lau mồ hôi một phen, nằm liệt xuống ghế bên cạnh, sau khi đợi bác sĩ ghim kim tiêm cho Cố Quyện Thư, nhận nhiệm vụ ngồi ở bên cạnh canh chừng.
Hai người nhìn chằm chằm dịch thể không ngừng chảy xuống, dần dần đều buồn ngủ, Quý Chu Chu càng mệt mỏi vô cùng. Hôm qua, Cố Quyện Thư bị dày vò một đêm, cô đương nhiên cũng không có mặt mũi đi ngủ, ở một bên đưa nước đưa khăn hầu hạ, mãi cho đến rạng sáng mới hơi chợp mắt một lát. Bây giờ mệt mỏi vây kín, thật sự sắp không được rồi.
"Tôi cảm thấy...... Tôi không ngủ nữa thì sẽ khó chịu." Quý Chu Chu khó khăn mở miệng.
Cố Quyện Thư mắt buồn ngủ mông lung nhìn cô một cái, dùng cái tay không ghim kim tiêm kia vỗ nhè nhẹ vị trí bên cạnh: "Lên đây ngủ."
"Không được, tôi phải trông kim tiêm cho anh, tôi hại anh khó chịu như vậy, nhất định phải chăm sóc anh thật tốt." Quý Chu Chu trái lương tâm từ chối, thuận tiện quét một đợt cảm tình.
Cố Quyện Thư nghĩ nghĩ cũng phải, vì thế tâm lý không có chút gánh nặng nào nhắm mắt lại ngủ. Quý Chu Chu không nói nên lời liếc anh một cái, nhưng nghĩ đến hai ngày nay mình luôn gây ra rắc rối, quả thật nên biểu hiện một đợt thiện cảm thật tốt vì vậy kiên cường chịu đựng ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
Cố Quyện Thư bị dày vò hỏng rồi, lúc này ngủ rất sâu. Quý Chu Chu ở bên cạnh không chịu nổi lim dim, sơ ý một chút thì ngủ mất. Đợi lúc cô từ trong mộng thức tỉnh, đột nhiên nhìn thấy kim tiêm của Cố Quyện Thư tiêm hơi hồi máu, dưới sự kinh hãi vội vàng đi tới giúp anh rút kim tiêm ra.
Động tĩnh đánh thức Cố Quyện Thư, cô vừa ngẩng đầu thì đối diện đội mắt bình tĩnh của anh.
"Anh ngủ tiếp đi, tôi kêu bác sĩ giúp anh đổi thuốc." Quý Chu Chu bình tĩnh ấn chuông gọi.
Đôi mắt của Cố Quyện Thư giật giật, lại lần nữa nhắm mắt lại, Quý Chu Chu hít sâu một hơi, không đợi từ từ thở ra đã nghe được giọng nói bình tĩnh của Cố Quyện Thư: "Nếu không phải tôi tỉnh dậy kịp thời, có phải em định dùng cách thức hồi máu hại chết tôi không?"
"...... Anh suy nghĩ nhiều rồi Cố tiên sinh." Không nghĩ tới vẫn là bị anh phát hiện, Quý Chu Chu cười xạo: "Hơn nữa, tôi làm hại anh có lợi ích gì chứ?"
"Ai biết được, có thể là vì 150 vạn của bà nội."
"...... Tôi hồi máu hại chết anh, bà ta vẫn sẽ cho tôi 150 vạn?"
Cố Quyện Thư nghĩ nghĩ cũng có đạo lý, hừ nhẹ một tiếng cọ cọ cái gối tiếp tục ngủ. Quý Chu Chu cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, sau khi đợi bác sĩ đến đây lần nữa giúp anh ghim kim tiêm, dứt khoát kêu bác sĩ gọi thêm một người nữa đến trông chừng, bản thân chạy đến sô pha bên cạnh ngủ.
Dù sao đợt cảm tình này vì hồi máu mà mất hết, vậy thì cô không làm khó chính mình.
Một giấc này ngủ không ổn định lắm, nhưng bởi vì vô cùng mệt mỏi, sô pha không thoải mái phân nửa cũng không để ý. Đợi lúc Quý Chu Chu tỉnh lại lần nữa, trời đã lờ mờ tối, giường bệnh bên cạnh trống không, người nên nằm ở trên giường biến mất.
Cô chậm chạp ngồi dậy, sau một hồi phản ứng đi ra ngoài.
Phòng khách bên trong ngôi nhà, bà cháu Cố gia ngồi đối diện nhau, trà nóng ở giữa bàn trà khói trắng lượn lờ, ngăn cách tầm mắt của lão phu nhân, khiến bà không nhìn thấy rõ biểu cảm của đối phương cho lắm.
"Người bỏ thuốc con, bà nội tìm được chưa?" Cố Quyện Thư bưng ly trà lên khẽ nhấp một ngụm.
Thư ký Triệu khẩn trương nhìn về phía lão phu nhân, lão phu nhân điềm tĩnh nhìn Cố Quyện Thư: "Đã tìm được rồi, là một người giúp việc nữ trong nhà, ghen tị Quý Chu Chu có thể đi theo con nên muốn bỏ thuốc hãm hại cô ta."
Sau khi Quý Chu Chu đi đến cây cột thì nghe được một câu như vậy, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, xem ra vị lão phu nhân này thật sự tin chuyện Cố Quyện Thư là gay, nếu không cũng sẽ không đem cô đẩy ra ngoài, trông chờ vào cô một ngày nào đó có thể bẻ thẳng tính cách của Cố Quyện Thư.
Nếu bà ta không tin tưởng, đoán chừng lúc này đã đem sự việc đều đổ lên người mình chứ, như vậy Cố Quyện Thư muốn tiếp tục điều tra cũng không có cách, trừ phi vứt bỏ mình. Trong lòng Quý Chu Chu "Trắc" một tiếng, bà lão này, càng nhìn càng cảm thấy có nhiều đầu óc.
"Cái người giúp việc đó đâu?" Cố Quyện Thư hỏi.
Lão phu nhân nhàn nhạt nhếch môi: "Đã kêu người xử lý."
"Con còn không có hỏi chuyện, người đã trực tiếp xử lý?" Cố Quyện Thư giương mắt nhìn bà ta.
Sắc mặt của lão phu nhân không đổi: "Nói cho cùng cũng là chuyện nhà, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, ta giúp con trút giận là được rồi."
"Người nên sớm nói với con, như thế con cũng sẽ không hiểu lầm bà nội là gián điệp thương nghiệp." Cố Quyện Thư thờ ơ cười cười: "Hiện tại có thể làm gì, con đã báo Sở Cảnh sát rồi, chỉ sợ bên phía Sở Cảnh sát sẽ tiếp tục điều tra."
Thư ký Triệu nuốt nước miếng xuống, yên lặng nắm chặt góc áo của mình. Lão phu nhân im lặng phút chốc: "Chẳng qua chỉ là chuyện hiểu lầm, con đi nói rõ ràng là được. Không được thì ta và Sở trưởng có chút giao tình, kêu ông ấy ở bên đó giúp chúng ta hủy bỏ án kiện là được."
"E là không có cách, gần đây công ty có một hạng mục hợp tác với chính phủ, vì bảo mật cũng chỉ có mấy người cấp cao biết, hạng mục liên quan đến quốc phòng, có lẽ Sở trưởng cũng không có cách." Cố Quyện Thư đáng tiếc buông tiếng thở dài: "Nhưng mà cũng không sao, nếu chỉ là một người giúp việc gây ra, Sở Cảnh sát cũng tra không ra chuyện gì, bà nội yên tâm là được."
"Lão phu nhân......" Thư ký Triệu rốt cuộc kìm nén không được.
__________
Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho Hi nhé.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook