Sau Khi Xuyên Đến Tôi Dựa Vào Vợ Kiếm Ăn
-
Chương 45
Sau đó không nén nổi lén lút liếc hắn ta một cái, thấy Tô Hàm nhìn mình thì sợ hãi cúi đầu xuống.
“Tiểu Vũ.” Giọng Tô Hàm cực kỳ dịu dàng, Tô Vũ nổi da gà, trong lòng thầm mắng “đồ biến thái”.
Cuối cùng hắn cũng có thể cây ngay không sợ chết đứng đi ngang qua Tô Hàm, phía sau còn truyền tới tiếng “thiếu nữ” đang run rẩy và câu nói đầy nũng nịu: “A Hàm, ta sợ...”
Tô Vũ vốn nghẹn một hơi đau đầu. Đợi đến khi không nhìn thấy hai người kia, trái tim căng thẳng của hắn cũng được thả lỏng, vẻ hung hăng hắn vừa giả vờ biến mất không còn tăm tích, cả người tê liệt ngã quỵ xuống.
“Thiện tín không khỏe sao? Ta đưa ngươi đến sương phòng nghỉ ngơi trước.” Một tiểu đạo trưởng nhìn thấy Tô Vũ vịn tường đứng lên, vội vàng tiến đến, quan tâm hỏi.
“Tiểu đạo trưởng, ta không có gì đáng ngại.” Tô Vũ lắc đầu, từ chối lòng tốt của tiểu đạo trưởng.
“Tiểu đạo trưởng, xin hỏi đường ra khỏi quan đi thế nào?”
Tô Vũ lảo đảo lắc lư được tiểu đạo trưởng dẫn ra khỏi Thanh Thành quan, hắn đi đến chỗ đặt xe bò, trèo lên, nằm ngửa nhìn lên trời.
Có thể còn sống, thì ai lại muốn chết?
Nhưng hiện tại hắn chiếm thân thể của Tô Vũ, Tô Vũ lại chiếm thân thể của một người xa lạ, còn người xa lạ kia thì sao, nàng ấy còn sống không?
Bởi vì cảm thấy mình quá tốt bụng, Tô Vũ đau đầu không chịu nổi.
Nằm ở trên giường ngủ một giấc, cho đến khi mặt trời sắp lặn, Tô Hàm mới đưa “Tô Vũ” quay về.
“Xin lỗi.”
Khi Tô Hàm nhìn thấy Tô Vũ, câu nói đầu tiên là xin lỗi, “Tô Vũ” rụt rè nhìn hắn, vô tình lộ ra từng dấu vết chồng chất trên cổ.
“Ta không để ý chuyện tối hôm qua, việc khác...” Tô Vũ cười, không nói gì.
Hắn không thể cảm động lây với loại tình yêu này, nếu cha mẹ hoặc anh trai bị một cô hồn dã quỷ thay thế, có lẽ phản ứng của hắn còn kịch liệt hơn Tô Hàm.
Nhưng về những mối quan hệ với “Tô Vũ”, một người ngoài không biết chuyện như hắn không cách nào tha thứ giùm.
“Ta hiểu.” Tô Hàm gật đầu, sắp xếp “Tô Vũ” lên xe bò, đi lên đánh xe.
“Tiểu Vũ.” Giọng Tô Hàm cực kỳ dịu dàng, Tô Vũ nổi da gà, trong lòng thầm mắng “đồ biến thái”.
Cuối cùng hắn cũng có thể cây ngay không sợ chết đứng đi ngang qua Tô Hàm, phía sau còn truyền tới tiếng “thiếu nữ” đang run rẩy và câu nói đầy nũng nịu: “A Hàm, ta sợ...”
Tô Vũ vốn nghẹn một hơi đau đầu. Đợi đến khi không nhìn thấy hai người kia, trái tim căng thẳng của hắn cũng được thả lỏng, vẻ hung hăng hắn vừa giả vờ biến mất không còn tăm tích, cả người tê liệt ngã quỵ xuống.
“Thiện tín không khỏe sao? Ta đưa ngươi đến sương phòng nghỉ ngơi trước.” Một tiểu đạo trưởng nhìn thấy Tô Vũ vịn tường đứng lên, vội vàng tiến đến, quan tâm hỏi.
“Tiểu đạo trưởng, ta không có gì đáng ngại.” Tô Vũ lắc đầu, từ chối lòng tốt của tiểu đạo trưởng.
“Tiểu đạo trưởng, xin hỏi đường ra khỏi quan đi thế nào?”
Tô Vũ lảo đảo lắc lư được tiểu đạo trưởng dẫn ra khỏi Thanh Thành quan, hắn đi đến chỗ đặt xe bò, trèo lên, nằm ngửa nhìn lên trời.
Có thể còn sống, thì ai lại muốn chết?
Nhưng hiện tại hắn chiếm thân thể của Tô Vũ, Tô Vũ lại chiếm thân thể của một người xa lạ, còn người xa lạ kia thì sao, nàng ấy còn sống không?
Bởi vì cảm thấy mình quá tốt bụng, Tô Vũ đau đầu không chịu nổi.
Nằm ở trên giường ngủ một giấc, cho đến khi mặt trời sắp lặn, Tô Hàm mới đưa “Tô Vũ” quay về.
“Xin lỗi.”
Khi Tô Hàm nhìn thấy Tô Vũ, câu nói đầu tiên là xin lỗi, “Tô Vũ” rụt rè nhìn hắn, vô tình lộ ra từng dấu vết chồng chất trên cổ.
“Ta không để ý chuyện tối hôm qua, việc khác...” Tô Vũ cười, không nói gì.
Hắn không thể cảm động lây với loại tình yêu này, nếu cha mẹ hoặc anh trai bị một cô hồn dã quỷ thay thế, có lẽ phản ứng của hắn còn kịch liệt hơn Tô Hàm.
Nhưng về những mối quan hệ với “Tô Vũ”, một người ngoài không biết chuyện như hắn không cách nào tha thứ giùm.
“Ta hiểu.” Tô Hàm gật đầu, sắp xếp “Tô Vũ” lên xe bò, đi lên đánh xe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook