Sau Khi Xuyên Đến Tôi Dựa Vào Vợ Kiếm Ăn
-
Chương 44
Giọng hắn lạnh nhạt, nhìn “thiếu nữ” có khuôn mặt xinh đẹp thấy hắn bước ra từ trong bóng tối, đôi mắt lộ vẻ kỳ quái như “ghen tị”, “oán hận”, “sợ hãi”,… hắn chợt bật cười.
“Bắt được ngươi rồi.”
Có lẽ hắn đã có thể hiểu được câu mà quan chủ đã nói “Tô Vũ đã đi đến nơi mà hắn nên đến”.
Tô Vũ là người khác, mà không phải Tô Ngữ.
Hai người không hoán đổi linh hồn, là việc tốt nhất.
“Tô Hàm đang tìm ngươi,” Hắn vô cảm nắm lấy “Tô Vũ”, mặc kệ người kia giãy dụa kịch liệt: “Nếu không tìm được ngươi, hắn sẽ phát điên mất.”
“Thiếu nữ” ngừng vùng vẫy khi nghe thấy câu sau.
“Ta cảm thấy hắn sắp đi chết cùng ngươi.”
Tô Vũ không cảm thấy mình nói chuyện giật gân có gì không đúng.
“Hắn, hắn sẽ không đâu...”
“Thiếu nữ” thì thầm, giọng nói giống hệt thời kỳ vỡ giọng, khàn như tiếng vịt vậy: “Hắn chỉ là...”
Câu cuối cùng còn chưa nói xong, Tô Vũ đã giúp hắn nói nốt.
“Hắn chỉ thèm muốn cơ thể của ngươi, nếu không đã không nhận ra được ta không phải là ngươi.” Hắn không nể tình vạch trần, để đối phương nhìn thấy dấu tay trên cổ mình: “Cũng sẽ không muốn bóp chết ta sau khi biết ta không phải ngươi.”
“Thiếu nữ” cắn đôi môi hồng của mình, nhìn hắn đầy áy náy, Tô Vũ: “...”
Rốt cuộc ai mới là nữ nhân chứ?!
“Bây giờ ngươi cùng ta đi gặp hắn.” Tô Vũ âm thầm phát điên, mặt lại không lộ vẻ gì, tức giận nói.
“Ta, ta không...”
Tâm trạng của Tô Vũ “lên xuống thất thường” từ hôm qua đến hôm nay, và thực sự bình tĩnh trở lại sau khi nhìn thấy “Tô Vũ”.
Hắn có thể chết một cách thanh thản, không phải vì hắn không muốn phản kháng, mà vì hắn cảm thấy mình đã cướp đồ của người khác và cần phải trả lại. Cho dù không phải là hắn chủ động chiếm làm của riêng.
“Ha ha.” Hắn cười khẽ một tiếng, kéo nàng đến chỗ quan chủ.
Tô Hàm đang tìm hắn, Tô Vũ nhíu mày.
Nhìn thấy Tô Hàm, “thiếu nữ” sợ hãi nấp sau lưng Tô Vũ, Tô Vũ lại kéo nàng ra.
“Ta nói ta sẽ giúp ngươi tìm được hắn, người ngươi trân trọng đi, đừng để mất một lần nữa.”
“Thiếu nữ” bị ép vào trong lòng Tô Hàm, sợ tới mức cả người phát run, hoàn toàn không dám nhìn Tô Hàm.
“Bắt được ngươi rồi.”
Có lẽ hắn đã có thể hiểu được câu mà quan chủ đã nói “Tô Vũ đã đi đến nơi mà hắn nên đến”.
Tô Vũ là người khác, mà không phải Tô Ngữ.
Hai người không hoán đổi linh hồn, là việc tốt nhất.
“Tô Hàm đang tìm ngươi,” Hắn vô cảm nắm lấy “Tô Vũ”, mặc kệ người kia giãy dụa kịch liệt: “Nếu không tìm được ngươi, hắn sẽ phát điên mất.”
“Thiếu nữ” ngừng vùng vẫy khi nghe thấy câu sau.
“Ta cảm thấy hắn sắp đi chết cùng ngươi.”
Tô Vũ không cảm thấy mình nói chuyện giật gân có gì không đúng.
“Hắn, hắn sẽ không đâu...”
“Thiếu nữ” thì thầm, giọng nói giống hệt thời kỳ vỡ giọng, khàn như tiếng vịt vậy: “Hắn chỉ là...”
Câu cuối cùng còn chưa nói xong, Tô Vũ đã giúp hắn nói nốt.
“Hắn chỉ thèm muốn cơ thể của ngươi, nếu không đã không nhận ra được ta không phải là ngươi.” Hắn không nể tình vạch trần, để đối phương nhìn thấy dấu tay trên cổ mình: “Cũng sẽ không muốn bóp chết ta sau khi biết ta không phải ngươi.”
“Thiếu nữ” cắn đôi môi hồng của mình, nhìn hắn đầy áy náy, Tô Vũ: “...”
Rốt cuộc ai mới là nữ nhân chứ?!
“Bây giờ ngươi cùng ta đi gặp hắn.” Tô Vũ âm thầm phát điên, mặt lại không lộ vẻ gì, tức giận nói.
“Ta, ta không...”
Tâm trạng của Tô Vũ “lên xuống thất thường” từ hôm qua đến hôm nay, và thực sự bình tĩnh trở lại sau khi nhìn thấy “Tô Vũ”.
Hắn có thể chết một cách thanh thản, không phải vì hắn không muốn phản kháng, mà vì hắn cảm thấy mình đã cướp đồ của người khác và cần phải trả lại. Cho dù không phải là hắn chủ động chiếm làm của riêng.
“Ha ha.” Hắn cười khẽ một tiếng, kéo nàng đến chỗ quan chủ.
Tô Hàm đang tìm hắn, Tô Vũ nhíu mày.
Nhìn thấy Tô Hàm, “thiếu nữ” sợ hãi nấp sau lưng Tô Vũ, Tô Vũ lại kéo nàng ra.
“Ta nói ta sẽ giúp ngươi tìm được hắn, người ngươi trân trọng đi, đừng để mất một lần nữa.”
“Thiếu nữ” bị ép vào trong lòng Tô Hàm, sợ tới mức cả người phát run, hoàn toàn không dám nhìn Tô Hàm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook