Sau Khi Vợ Bé Trúng Số
-
Chương 89: Ngoại truyện Trần Thiệu Hoàn (5)
Bác sĩ gia đình cách một đoạn thời gian sẽ đến thay một lần thuốc, nói hồi phục không tệ.
Nữ giúp việc cẩn thận nấu đồ ăn, tránh tất cả thức ăn gây dị ứng sẽ làm vết thương chuyển biến xấu.
Đường Mạn Văn hạ sốt rồi, thương trên tay dần dần tốt lên, có thể cảm thấy được sự ngứa ngáy do da thịt mới xuất hiện.
Trần Thiệu Hoàn cũng thường đến, có điều anh ta sau khi đến cũng sẽ không làm việc khác, thậm chí đến một câu nói cũng không nói, thường thường chỉ là ph át tiết xong thì đi.
Cảnh vệ và nữ hầu trong căn nhà lớn không có người nào chủ động nói chuyện với cô, Đường Mạn Văn phát hiện trong căn nhà có thư phòng, bên trong rất nhiều sách, cổ kim nội ngoại đều có, gần như đều là mới tinh. Rõ ràng đều là mua về chỉ để trang trí bề ngoài.
Thế là Đường Mạn Văn không việc gì liền đến thư phòng xem sách.
Lúc Trần Thiệu Hoàn đến, nữ hầu thường sẽ nói Đường tiểu thư đang ở trong thư phòng, có một lần Trần Thiệu Hoàn đẩy cửa tiến vào, Đường Mạn Văn đang xem một cuốn sách tiếng anh "Đồi Gió Hú."
Trần Thiệu Hoàn lần này trực tiếp nổi lên hứng thú muốn ở trong thư phòng, toàn bộ sách mà cô lật xem bị anh quét sang một bên.
Đường Mạn Văn đã quen rồi, nhắm mắt lại, im lặng nhận lấy.
Trần Thiệu Hoàn ép cô phát ra âm thanh, cô phát ra âm thanh theo như ý anh.
Trần Thiệu Hoàn lại cảm thấy Đường Mạn Văn như vậy quá nghe lời rồi, nghe lời đến không biết tại sao làm cho anh tức giận, anh thô bạo lật người cô lại, để cô quỳ.
Đường Mạn Văn tùy anh ta thao túng.
Trần Thiệu Hoàn bởi vì cô thuận theo càng tức giận dữ dội, anh liếc nhìn phía bên cạnh, nhìn thấy cuốn sách đang mở ra trên bàn, cuốn mà cô vừa xem.
Bên trên chi chít đều là chữ nước ngoài, anh không hiểu một chữ nào, cô lại có thể đọc đến nhiệt tình, thậm chí mê mẩn đến vừa nãy đều không chú ý anh tiến vào.
Chính là giống như lúc đó, Đường Mạn Văn 8 tuổi sớm đã có thể xem hiểu giấy báo, anh lại dốt đặc cán mai.
Trần Thiệu Hoàn cúi đầu, người phụ nữ đưa lưng về phía anh, anh lại rõ ràng có thể cảm nhận được sự căm ghét của cô từ trong dòng chữ của cô.
Mặc dù hiện giờ thuận theo, anh ở trước mắt cô, giống như vĩnh viễn đều là thấp hèn, tự ti.
Trần Thiệu Hoàn đột nhiên bóp chặt lấy cổ Đường Mạn Văn.
Đường Mạn Văn đột ngột bị bóp cổ, hô hấp khó khăn, mặt từng chút một trở nên sưng tím.
Cô giãy giụa kéo bàn tay đang trên cổ ra, sức kiềm chế của người đàn ông như sắt, cô vùng vẫy lung tung cánh tay, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn anh, cảm nhận được não từng chút một trở nên mơ hồ bởi vì thiếu khí.
Cô lần đầu tiên cảm thấy mình sắp chết.
Trần Thiệu Hoàn nhìn thấy mặt Đường Mạn Văn dần dần sưng tím, cảm nhận được sự giãy giụa càng ngày càng vô lực của cô, trước một giây cánh tay cô rũ xuống, thả cô ra.
Đường Mạn Văn té trên mặt đất, vết bóp trên cổ rõ ràng, cô cấp bách hít thở không khí, hầu kết phát ra tiếng khàn giống như tiếng kéo ống bể.
Trần Thiệu Hoàn trực tiếp ngồi lên trên trên ghế, nhìn Đường Mạn Văn ở trên mặt đất tham sống sợ chết như thế nào, giống như món đồ chơi bị anh làm nhục.
Đường Mạn Văn không dễ dàng tìm được chút thần chí, Trần Thiệu Hoàn đột nhiên nắm tóc cô, kéo đến thân d/ưới.
Anh ép buộc cô ngẩng đầu đối diện anh, Trần Thiệu Hoàn nhìn mặt của Đường Mạn Văn, thấy cô bởi vì ngẩng đầu lên mà hơi mở miệng.
Anh cười, "Dùng miệng."
Đường Mạn Văn còn chưa phản ứng kịp, mãi đến khi Trần Thiệu Hoàn đem mặt cô áp đến vị trí đó.
Trần Thiệu Hoàn một tay nắm lấy đầu cô, một tay dùng ngón trỏ xoa nhẹ qua lại trên môi cô, trước khi cô theo bản năng dùng răng cắn, sâu kín cảnh cáo, "Quản tốt hàm răng của cô."
....
Trần Thiệu Hoàn đi rồi.
Khóe mắt Đường Mạn Văn đều là nước mắt bị kích thích mà rơi ra, sau khi nôn khan, xong vào trong nhà tắm, giống như phát điên mà đánh răng súc miệng, thẳng đến trong miệng toàn là máu.
Trần Thiệu Hoàn ngày hôm sau lại đến.
Trong mắt Đường Mạn Văn không còn thần thái, ngây ra nhìn anh ta.
Trong mắt cô rất lâu đều không có ánh sáng rồi.
Có điều Trần Thiệu Hoàn lần này lại không có làm gì khác, mà trực tiếp ném cho cô một cái túi.
Đường Mạn Văn lấy ra thứ bên trong túi, là một bộ sườn xám và một đôi giày cao gót.
Rất tinh xảo, chất liệu và đồ thêu bên trên đều là tinh phẩm.
Trần Thiệu Hoàn liếc nhìn Đường Mạn Văn gầy còm vô thần, "Đi thay vào, sửa soạn một chút, đưa cô ra ngoài."
Đường Mạn Văn nghe thấy "ra ngoài" hai chữ này, thần sắc có hơi động.
Trần Thiệu Hoàn bổ sung, "Đừng làm tôi mất mặt."
Đường Mạn Văn đi thay quần áo, sườn xám cô mặc lên rất hợp, giống như đặc biệt làm ra vì cô, cô nhìn gương, bởi vì một câu đừng làm anh mất mặt, mặt không biểu tình bôi lên chút son môi trên đôi môi tái nhợt của bản thân.
Đường Mạn Văn thay xong quần áo đi xuống.
Trần Thiệu Hoàn trên dưới đánh giá một phen, gần như là vừa ý, cho cô theo sau.
Xe của anh dừng ở bên ngoài, Đường Mạn Văn lần đầu tiên ra ngoài không bị cảnh vệ ngăn lại, ngồi lên trên xe.
Hai người ngồi ở hai bên trái phải của ghế sau, khoảng không chính giữa có thể nhét thêm hai người, tài xế khởi động xe, lái đến nơi cần đến.
Đường Mạn Văn luôn nhìn chằm chằm khóa xe, còn cả con đường bên ngoài.
Nghĩ có thể trực tiếp mở cửa xe nhảy xuống hay không, liền có thể chạy trốn rồi.
Trần Thiệu Hoàn gần như biết cô đang tính toán điều gì, nói: "Đừng nghĩ."
Đường Mạn Văn thu lại tầm mắt, im lặng không nói chuyện.
Chiếc xe cuối cùng ở phía trước một khách sạn trang hoàng xa hoa dừng lại.
Cổng lớn khách sạn có cảnh vệ, Đường Mạn Văn biết những người đó là người của Trần Thiệu Hoàn.
Cô theo Trần Thiệu Hoàn tiến vào, Trần Thiệu Hoàn dắt cô đến một đại sảnh tiệc tối.
Nam nữ trong sảnh đều đang nâng rượu champagne, quần áo khéo léo, trong góc có nghệ sĩ đang diễn tấu, cảnh tượng không thua kém tiệc tối của giới thượng lưu của Thượng Hải.
Người trong sảnh thấy Trần Thiệu Hoàn tiến vào, cùng nhau thay đổi thần sắc cung kính, sau đó khi thấy được người phụ nữ sau lưng anh ta, trong ánh mắt lại lộ ra vài phần hiếu kỳ.
"Trần sư trưởng." Không ngừng có người đến chào hỏi.
Trần Thiệu Hoàn lười xã giao, những người đó ngượng ngùng rời đi, trong mắt cũng không dám có bất mãn.
Anh đến ngồi lên ghế sô pha ở sảnh phụ, phó quan dẫn đến vài người nước ngoài, còn có một người Trung Quốc đeo kính.
Người nước ngoài ngồi xuống đối diện Trần Thiệu Hoàn.
Đường Mạn Văn nghe thấy người nước ngoài nói tiếng Anh, có điều cũng không trôi chảy, rõ ràng không phải là tiếng mẹ đẻ, sau đó lại đến người Trung Quốc đeo kính dịch thành tiếng Trung trần thuật lại cho Trần Thiệu Hoàn. Cô vừa nghe liền nghe được người Trung Quốc đeo kính trong đó có một chữ phát âm không chuẩn, có điều chả liên quan tới cô, cô cũng không lên tiếng.
Sau khi Trần Thiệu Hoàn dẫn cô đến luôn không để ý tới cô, Đường Mạn Văn nghe được hai câu, bản thân liền phát ngốc.
Qua một hồi, Trần Thiệu Hoàn đột nhiên kéo Đường Mạn Văn đang phát gốc ở sau người qua, "Cô đến."
Đường Mạn Văn "a" một tiếng, không rõ nguyên cớ.
Cô quan sát ánh mắt của người xung quanh, mới phản ứng lại, Trần Thiệu Hoàn hình như là muốn để cô đến phiên dịch.
Anh trước đó nhìn thấy cô đang xem sách tiếng Anh nguyên văn.
Vốn dẫn cô ra ngoài cũng là nguyên nhân này.
Đường Mạn Văn không có phản ứng quá lớn, dùng tiếng Anh chào hỏi với người nước ngoài ngồi ở đối diện.
Ông ta tên là Andrew, dáng vẻ gần 40 tuổi, đến từ nước Đức.
Thảo nào tiếng Anh không thành thạo, Đường Mạn Văn thở ra một hơi, đổi thành tiếng Đức nói chuyện với Andrew.
Andrew không ngờ rằng Đường Mạn Văn thế nhưng biết tiếng Đức, vô cùng kinh hỉ, trực tiếp ba li ba la dùng tiếng Đức nói chuyện.
Trần Thiệu Hoàn cũng nghe ra, Đường Mạn Văn trực tiếp cùng Andrew đổi thành một loại ngôn ngữ khác nói chuyện.
Andrew đến từ Đức, cô không chỉ biết tiếng Anh, tiếng Đức cũng rất trôi chảy.
Người đàn ông hơi nhíu mày.
Đường Mạn Văn nghe Andrew nói một tràng dài, oán giận nỗi thống khổ những ngày này không có người có thể giao tiếp, có thể gặp được cô thật sự quá tốt.
Đường Mạn Văn cười lên.
Cô học đại học Saint John"s, nếu như không xuất hiện biến cố, cô vốn nên là một trong những học sinh năm tư khoa tiếng ngoài ưu tú nhất, ngôn ngữ chính là tiếng Anh, ngôn ngữ phụ là tiếng Đức và tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha cũng có học qua một chút.
Trần Thiệu Hoàn thấy Andrew gần như trực tiếp muốn nói chuyện cùng Đường Mạn Văn, liếc nhìn Đường Mạn Văn một cái.
Đường Mạn Văn cảm nhận được sự chú ý của anh, lúc này mới dừng lại, không tiếp tục nói chuyện.
Andrew cũng nhìn về phía Trần Thiệu Hoàn, lúc này mới nhớ ra mục đích chính của chuyến đi lần này.
Đường Mạn Văn làm phiên dịch cho hai người.
Andrew là thương nhân, Trần Thiệu Hoàn muốn mua một lượng binh khí từ chỗ ông ta, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt.
Hai người nói đến đêm, đều ở trong giai đoạn thăm dò, ấn tượng với đối phương gần như đều không tệ.
Phiên dịch là công việc tiêu tốn thể lực và tinh thần, Đường Mạn Văn phiên dịch cho Andrew và Trần Thiệu Hoàn một buổi tối, vô cùng mệt mỏi.
Lúc chào tạm biệt, Andrew hôn lên mu bàn tay cô.
Đường Mạn Văn biết nơi này toàn bộ đều là người của Trần Thiệu Hoàn, bản thân chạy không thoát, dứt khoát cũng không chạy, bản thân lên xe, sau đó vừa lên xe liền mệt đến không muốn động cũng không muốn nói chuyện.
Trần Thiệu Hoàn thấy Đường Mạn Văn ở bên cạnh mệt mỏi suy nhược, không nói gì.
Tài xế lái xe trở về tòa nhà lớn, lúc muốn xuống xe, Đường Mạn Văn thế nhưng đã dựa vào cửa sổ xe ngủ rồi.
Trần Thiệu Hoàn duỗi tay, nhìn thấy dáng vẻ ngủ trầm tĩnh của cô, động tác lại đột nhiên thô bạo lên.
Đường Mạn Văn trong lúc ngủ mơ trực tiếp bị túm xuống xe.
Cô đã quen sự thô bạo như vậy, sau khi tỉnh lại cũng không có phản ứng quá lớn.
Trần Thiệu Hoàn đêm nay không đi, đem cô ném lên trên giường, làm đến rất khuya.
Đường Mạn Văn sáng sớm ngày hôm sau lại bị kéo dậy, mang đến trước mặt Andrew, tiếp tục làm phiên dịch.
Andrew đem đến vài hàng mẫu, Trần Thiệu Hoàn thử hàng, rất vừa ý.
Anh cầm lấy súng mà Andrew đem đến, xoay vài vòng đẹp mắt trong lòng bàn tay, đột nhiên ngắm súng vào Đường Mạn Văn bên cạnh.
Đường Mạn Văn toàn thân c/ương cứng, nhìn thấy họng súng đen ngòm của Trần Thiệu Hoàn.
Trần Thiệu Hoàn kéo mở chốt.
Đường Mạn Văn hơi run rẩy.
Anh gần như rất hưởng thụ dáng vẻ sợ hãi khi cô bị anh nhắm họng súng vào, thưởng thức đủ rồi, kéo cò súng.
Trước mắt Đường Mạn Văn là một mảng trắng xóa.
Chỉ là đau đớn và cái chết dự đoán không có đến.
Cô lần nữa hồi thần, nhìn thấy ý cười khinh miệt trên mặt của Trần Thiệu Hoàn.
Trong súng của anh không có đạn, chỉ là muốn dọa cô.
Đường Mạn Văn thấy Trần Thiệu Hoàn cười, rũ mắt. Cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, nghĩ nếu như có đạn thật, một phát bắn chết cô, cũng khá tốt.
Andrew ở bên cạnh lặng lẽ quan sát hai người.
Trần Thiệu Hoàn nhìn trúng đồ của Andrew, hai người liền bắt đầu thảo luận giá cả.
Lúc này mới là chiến trường đầy khói thuốc súng, chính là cuộc đàm phán này bàn liên tiếp vài ngày.
Trần Thiệu Hoàn không ngừng ép giá cả xuống, Andrew không chịu nhả, hai người giằng co không buông, đến cuối cùng hai điểm giá cả vẫn như cũ không bàn xong.
Đường Mạn Văn tận chức tận trách làm công việc phiên dịch của mình, nói cái gì cô dịch cái đó, khói thuốc và giằng co giữa Trần Thiệu Hoàn và Andrew, cô cũng không quan tâm.
Lại là một màn đàm phán tan rã trong không vui, mà hai người đàn ông đều tuyệt đối không nhường một bước.
Đường Mạn Văn vô cùng mệt, vào nhà vệ sinh một chuyến chỉnh lại dung nhan.
Người phiên dịch đeo kính ở lại trong phòng, anh ta bây giờ là phiên dịch bổ sung, lúc Đường Mạn Văn không ở đó, liền đến lượt anh ta tạm thời đảm đương phiên dịch.
Đường Mạn Văn đi xong nhà vệ sinh trở lại.
Người phiên dịch đeo kính liếc nhìn cô, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Trong lòng Đường Mạn Văn hơi sinh nghi.
Andrew đã đi trước, lúc trước khi đi liếc nhìn Đường Mạn Văn một cái.
Trần Thiệu Hoàn cũng đứng dậy, Đường Mạn Văn đi theo sau anh ta.
Tài xế đợi ở bên ngoài, Đường Mạn Văn chuẩn bị lên xe, cửa xe lại mở không được, cô quay đầu, nhìn thấy Trần Thiệu Hoàn ở sau lưng.
Trần Thiệu Hoàn cười cười với cô, "Cô cũng biết, tôi còn hai điểm vẫn chưa bàn xuống."
"Andrew đưa ra một cách giải quyết, cô muốn biết đó là gì không?"
Đường Mạn Văn nghe đến đây, xương sống hơi tê dại.
Trần Thiệu Hoàn chỉnh lại cổ áo, lại vỗ vỗ hạt bụi vốn không tồn tại trên ống tay áo, "Rất đơn giản, cô theo ông ta ngủ một đêm liền được."
Anh dùng "ngữ khí thời tiết hôm nay rất tốt" nói.
Đường Mạn Văn đã mơ hồ dự liệu được, chỉ là nghe Trần Thiệu Hoàn chính miệng nói ra, cảm giác đó vẫn làm cho người trước mặt xuất hiện một mảng đen.
"Không cần." Cô nắm chặt tay của Trần Thiệu Hoàn, liều mạng lắc đầu, "Cầu anh, Trần Thiệu Hoàn, tôi cầu xin anh, không cần."
Trần Thiệu Hoàn không động đậy, phó quan của anh đi lên, kéo tay Đường Mạn Văn ra, vặn ngược ra sau lưng, mang đến một chiếc xe khác.
Đường Mạn Văn khóc thê lương, la lên: "Trần Thiệu Hoàn, tôi nợ anh cái gì, tôi con mẹ nó thế nhưng nợ anh cái gì vậy."
Trần Thiệu Hoàn luôn nhìn Đường Mạn Văn bị nhét lên xe, nhìn thấy cô dùng tay đập lên cửa xe kêu cứu, chờ đến một khắc chiếc xe lái đi, khuôn mặt anh trong nháy mắt lạnh xuống.
Anh đuổi tài xế xuống xe, tự mình ngồi lên lái về thành.
Ban đêm, chiếc xe Buick màu đen lao điên cuồng ở trên con đường không một bóng người.
Luôn phóng đến khi thùng xăng bắt đầu báo động.
Trần Thiệu Hoàn dừng xe lại, nắm lấy vô lăng, th ở dốc.
Trước mắt anh ta toàn là dáng vẻ kêu la của Đường Mạn Văn khi bị mang đi.
Andrew nói với anh, ông ta là một thân sĩ dịu dàng, nếu Trần sư trưởng đã ghét bỏ Đường tiểu thư như vậy, không bằng đưa cho ông ta.
Một đêm của người phụ nữ làm anh ghét bỏ, đổi lấy hai điểm, giao dịch có lời cỡ nào.
Cớ sao lại không làm.
Trước mắt vẫn là tiếng khóc la của Đường Mạn Văn.
Tay anh nắm chặt thành đấm, hung hăng đập một phát lên vô lăng, trực tiếp quay đầu xe.
Nữ giúp việc cẩn thận nấu đồ ăn, tránh tất cả thức ăn gây dị ứng sẽ làm vết thương chuyển biến xấu.
Đường Mạn Văn hạ sốt rồi, thương trên tay dần dần tốt lên, có thể cảm thấy được sự ngứa ngáy do da thịt mới xuất hiện.
Trần Thiệu Hoàn cũng thường đến, có điều anh ta sau khi đến cũng sẽ không làm việc khác, thậm chí đến một câu nói cũng không nói, thường thường chỉ là ph át tiết xong thì đi.
Cảnh vệ và nữ hầu trong căn nhà lớn không có người nào chủ động nói chuyện với cô, Đường Mạn Văn phát hiện trong căn nhà có thư phòng, bên trong rất nhiều sách, cổ kim nội ngoại đều có, gần như đều là mới tinh. Rõ ràng đều là mua về chỉ để trang trí bề ngoài.
Thế là Đường Mạn Văn không việc gì liền đến thư phòng xem sách.
Lúc Trần Thiệu Hoàn đến, nữ hầu thường sẽ nói Đường tiểu thư đang ở trong thư phòng, có một lần Trần Thiệu Hoàn đẩy cửa tiến vào, Đường Mạn Văn đang xem một cuốn sách tiếng anh "Đồi Gió Hú."
Trần Thiệu Hoàn lần này trực tiếp nổi lên hứng thú muốn ở trong thư phòng, toàn bộ sách mà cô lật xem bị anh quét sang một bên.
Đường Mạn Văn đã quen rồi, nhắm mắt lại, im lặng nhận lấy.
Trần Thiệu Hoàn ép cô phát ra âm thanh, cô phát ra âm thanh theo như ý anh.
Trần Thiệu Hoàn lại cảm thấy Đường Mạn Văn như vậy quá nghe lời rồi, nghe lời đến không biết tại sao làm cho anh tức giận, anh thô bạo lật người cô lại, để cô quỳ.
Đường Mạn Văn tùy anh ta thao túng.
Trần Thiệu Hoàn bởi vì cô thuận theo càng tức giận dữ dội, anh liếc nhìn phía bên cạnh, nhìn thấy cuốn sách đang mở ra trên bàn, cuốn mà cô vừa xem.
Bên trên chi chít đều là chữ nước ngoài, anh không hiểu một chữ nào, cô lại có thể đọc đến nhiệt tình, thậm chí mê mẩn đến vừa nãy đều không chú ý anh tiến vào.
Chính là giống như lúc đó, Đường Mạn Văn 8 tuổi sớm đã có thể xem hiểu giấy báo, anh lại dốt đặc cán mai.
Trần Thiệu Hoàn cúi đầu, người phụ nữ đưa lưng về phía anh, anh lại rõ ràng có thể cảm nhận được sự căm ghét của cô từ trong dòng chữ của cô.
Mặc dù hiện giờ thuận theo, anh ở trước mắt cô, giống như vĩnh viễn đều là thấp hèn, tự ti.
Trần Thiệu Hoàn đột nhiên bóp chặt lấy cổ Đường Mạn Văn.
Đường Mạn Văn đột ngột bị bóp cổ, hô hấp khó khăn, mặt từng chút một trở nên sưng tím.
Cô giãy giụa kéo bàn tay đang trên cổ ra, sức kiềm chế của người đàn ông như sắt, cô vùng vẫy lung tung cánh tay, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn anh, cảm nhận được não từng chút một trở nên mơ hồ bởi vì thiếu khí.
Cô lần đầu tiên cảm thấy mình sắp chết.
Trần Thiệu Hoàn nhìn thấy mặt Đường Mạn Văn dần dần sưng tím, cảm nhận được sự giãy giụa càng ngày càng vô lực của cô, trước một giây cánh tay cô rũ xuống, thả cô ra.
Đường Mạn Văn té trên mặt đất, vết bóp trên cổ rõ ràng, cô cấp bách hít thở không khí, hầu kết phát ra tiếng khàn giống như tiếng kéo ống bể.
Trần Thiệu Hoàn trực tiếp ngồi lên trên trên ghế, nhìn Đường Mạn Văn ở trên mặt đất tham sống sợ chết như thế nào, giống như món đồ chơi bị anh làm nhục.
Đường Mạn Văn không dễ dàng tìm được chút thần chí, Trần Thiệu Hoàn đột nhiên nắm tóc cô, kéo đến thân d/ưới.
Anh ép buộc cô ngẩng đầu đối diện anh, Trần Thiệu Hoàn nhìn mặt của Đường Mạn Văn, thấy cô bởi vì ngẩng đầu lên mà hơi mở miệng.
Anh cười, "Dùng miệng."
Đường Mạn Văn còn chưa phản ứng kịp, mãi đến khi Trần Thiệu Hoàn đem mặt cô áp đến vị trí đó.
Trần Thiệu Hoàn một tay nắm lấy đầu cô, một tay dùng ngón trỏ xoa nhẹ qua lại trên môi cô, trước khi cô theo bản năng dùng răng cắn, sâu kín cảnh cáo, "Quản tốt hàm răng của cô."
....
Trần Thiệu Hoàn đi rồi.
Khóe mắt Đường Mạn Văn đều là nước mắt bị kích thích mà rơi ra, sau khi nôn khan, xong vào trong nhà tắm, giống như phát điên mà đánh răng súc miệng, thẳng đến trong miệng toàn là máu.
Trần Thiệu Hoàn ngày hôm sau lại đến.
Trong mắt Đường Mạn Văn không còn thần thái, ngây ra nhìn anh ta.
Trong mắt cô rất lâu đều không có ánh sáng rồi.
Có điều Trần Thiệu Hoàn lần này lại không có làm gì khác, mà trực tiếp ném cho cô một cái túi.
Đường Mạn Văn lấy ra thứ bên trong túi, là một bộ sườn xám và một đôi giày cao gót.
Rất tinh xảo, chất liệu và đồ thêu bên trên đều là tinh phẩm.
Trần Thiệu Hoàn liếc nhìn Đường Mạn Văn gầy còm vô thần, "Đi thay vào, sửa soạn một chút, đưa cô ra ngoài."
Đường Mạn Văn nghe thấy "ra ngoài" hai chữ này, thần sắc có hơi động.
Trần Thiệu Hoàn bổ sung, "Đừng làm tôi mất mặt."
Đường Mạn Văn đi thay quần áo, sườn xám cô mặc lên rất hợp, giống như đặc biệt làm ra vì cô, cô nhìn gương, bởi vì một câu đừng làm anh mất mặt, mặt không biểu tình bôi lên chút son môi trên đôi môi tái nhợt của bản thân.
Đường Mạn Văn thay xong quần áo đi xuống.
Trần Thiệu Hoàn trên dưới đánh giá một phen, gần như là vừa ý, cho cô theo sau.
Xe của anh dừng ở bên ngoài, Đường Mạn Văn lần đầu tiên ra ngoài không bị cảnh vệ ngăn lại, ngồi lên trên xe.
Hai người ngồi ở hai bên trái phải của ghế sau, khoảng không chính giữa có thể nhét thêm hai người, tài xế khởi động xe, lái đến nơi cần đến.
Đường Mạn Văn luôn nhìn chằm chằm khóa xe, còn cả con đường bên ngoài.
Nghĩ có thể trực tiếp mở cửa xe nhảy xuống hay không, liền có thể chạy trốn rồi.
Trần Thiệu Hoàn gần như biết cô đang tính toán điều gì, nói: "Đừng nghĩ."
Đường Mạn Văn thu lại tầm mắt, im lặng không nói chuyện.
Chiếc xe cuối cùng ở phía trước một khách sạn trang hoàng xa hoa dừng lại.
Cổng lớn khách sạn có cảnh vệ, Đường Mạn Văn biết những người đó là người của Trần Thiệu Hoàn.
Cô theo Trần Thiệu Hoàn tiến vào, Trần Thiệu Hoàn dắt cô đến một đại sảnh tiệc tối.
Nam nữ trong sảnh đều đang nâng rượu champagne, quần áo khéo léo, trong góc có nghệ sĩ đang diễn tấu, cảnh tượng không thua kém tiệc tối của giới thượng lưu của Thượng Hải.
Người trong sảnh thấy Trần Thiệu Hoàn tiến vào, cùng nhau thay đổi thần sắc cung kính, sau đó khi thấy được người phụ nữ sau lưng anh ta, trong ánh mắt lại lộ ra vài phần hiếu kỳ.
"Trần sư trưởng." Không ngừng có người đến chào hỏi.
Trần Thiệu Hoàn lười xã giao, những người đó ngượng ngùng rời đi, trong mắt cũng không dám có bất mãn.
Anh đến ngồi lên ghế sô pha ở sảnh phụ, phó quan dẫn đến vài người nước ngoài, còn có một người Trung Quốc đeo kính.
Người nước ngoài ngồi xuống đối diện Trần Thiệu Hoàn.
Đường Mạn Văn nghe thấy người nước ngoài nói tiếng Anh, có điều cũng không trôi chảy, rõ ràng không phải là tiếng mẹ đẻ, sau đó lại đến người Trung Quốc đeo kính dịch thành tiếng Trung trần thuật lại cho Trần Thiệu Hoàn. Cô vừa nghe liền nghe được người Trung Quốc đeo kính trong đó có một chữ phát âm không chuẩn, có điều chả liên quan tới cô, cô cũng không lên tiếng.
Sau khi Trần Thiệu Hoàn dẫn cô đến luôn không để ý tới cô, Đường Mạn Văn nghe được hai câu, bản thân liền phát ngốc.
Qua một hồi, Trần Thiệu Hoàn đột nhiên kéo Đường Mạn Văn đang phát gốc ở sau người qua, "Cô đến."
Đường Mạn Văn "a" một tiếng, không rõ nguyên cớ.
Cô quan sát ánh mắt của người xung quanh, mới phản ứng lại, Trần Thiệu Hoàn hình như là muốn để cô đến phiên dịch.
Anh trước đó nhìn thấy cô đang xem sách tiếng Anh nguyên văn.
Vốn dẫn cô ra ngoài cũng là nguyên nhân này.
Đường Mạn Văn không có phản ứng quá lớn, dùng tiếng Anh chào hỏi với người nước ngoài ngồi ở đối diện.
Ông ta tên là Andrew, dáng vẻ gần 40 tuổi, đến từ nước Đức.
Thảo nào tiếng Anh không thành thạo, Đường Mạn Văn thở ra một hơi, đổi thành tiếng Đức nói chuyện với Andrew.
Andrew không ngờ rằng Đường Mạn Văn thế nhưng biết tiếng Đức, vô cùng kinh hỉ, trực tiếp ba li ba la dùng tiếng Đức nói chuyện.
Trần Thiệu Hoàn cũng nghe ra, Đường Mạn Văn trực tiếp cùng Andrew đổi thành một loại ngôn ngữ khác nói chuyện.
Andrew đến từ Đức, cô không chỉ biết tiếng Anh, tiếng Đức cũng rất trôi chảy.
Người đàn ông hơi nhíu mày.
Đường Mạn Văn nghe Andrew nói một tràng dài, oán giận nỗi thống khổ những ngày này không có người có thể giao tiếp, có thể gặp được cô thật sự quá tốt.
Đường Mạn Văn cười lên.
Cô học đại học Saint John"s, nếu như không xuất hiện biến cố, cô vốn nên là một trong những học sinh năm tư khoa tiếng ngoài ưu tú nhất, ngôn ngữ chính là tiếng Anh, ngôn ngữ phụ là tiếng Đức và tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha cũng có học qua một chút.
Trần Thiệu Hoàn thấy Andrew gần như trực tiếp muốn nói chuyện cùng Đường Mạn Văn, liếc nhìn Đường Mạn Văn một cái.
Đường Mạn Văn cảm nhận được sự chú ý của anh, lúc này mới dừng lại, không tiếp tục nói chuyện.
Andrew cũng nhìn về phía Trần Thiệu Hoàn, lúc này mới nhớ ra mục đích chính của chuyến đi lần này.
Đường Mạn Văn làm phiên dịch cho hai người.
Andrew là thương nhân, Trần Thiệu Hoàn muốn mua một lượng binh khí từ chỗ ông ta, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt.
Hai người nói đến đêm, đều ở trong giai đoạn thăm dò, ấn tượng với đối phương gần như đều không tệ.
Phiên dịch là công việc tiêu tốn thể lực và tinh thần, Đường Mạn Văn phiên dịch cho Andrew và Trần Thiệu Hoàn một buổi tối, vô cùng mệt mỏi.
Lúc chào tạm biệt, Andrew hôn lên mu bàn tay cô.
Đường Mạn Văn biết nơi này toàn bộ đều là người của Trần Thiệu Hoàn, bản thân chạy không thoát, dứt khoát cũng không chạy, bản thân lên xe, sau đó vừa lên xe liền mệt đến không muốn động cũng không muốn nói chuyện.
Trần Thiệu Hoàn thấy Đường Mạn Văn ở bên cạnh mệt mỏi suy nhược, không nói gì.
Tài xế lái xe trở về tòa nhà lớn, lúc muốn xuống xe, Đường Mạn Văn thế nhưng đã dựa vào cửa sổ xe ngủ rồi.
Trần Thiệu Hoàn duỗi tay, nhìn thấy dáng vẻ ngủ trầm tĩnh của cô, động tác lại đột nhiên thô bạo lên.
Đường Mạn Văn trong lúc ngủ mơ trực tiếp bị túm xuống xe.
Cô đã quen sự thô bạo như vậy, sau khi tỉnh lại cũng không có phản ứng quá lớn.
Trần Thiệu Hoàn đêm nay không đi, đem cô ném lên trên giường, làm đến rất khuya.
Đường Mạn Văn sáng sớm ngày hôm sau lại bị kéo dậy, mang đến trước mặt Andrew, tiếp tục làm phiên dịch.
Andrew đem đến vài hàng mẫu, Trần Thiệu Hoàn thử hàng, rất vừa ý.
Anh cầm lấy súng mà Andrew đem đến, xoay vài vòng đẹp mắt trong lòng bàn tay, đột nhiên ngắm súng vào Đường Mạn Văn bên cạnh.
Đường Mạn Văn toàn thân c/ương cứng, nhìn thấy họng súng đen ngòm của Trần Thiệu Hoàn.
Trần Thiệu Hoàn kéo mở chốt.
Đường Mạn Văn hơi run rẩy.
Anh gần như rất hưởng thụ dáng vẻ sợ hãi khi cô bị anh nhắm họng súng vào, thưởng thức đủ rồi, kéo cò súng.
Trước mắt Đường Mạn Văn là một mảng trắng xóa.
Chỉ là đau đớn và cái chết dự đoán không có đến.
Cô lần nữa hồi thần, nhìn thấy ý cười khinh miệt trên mặt của Trần Thiệu Hoàn.
Trong súng của anh không có đạn, chỉ là muốn dọa cô.
Đường Mạn Văn thấy Trần Thiệu Hoàn cười, rũ mắt. Cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, nghĩ nếu như có đạn thật, một phát bắn chết cô, cũng khá tốt.
Andrew ở bên cạnh lặng lẽ quan sát hai người.
Trần Thiệu Hoàn nhìn trúng đồ của Andrew, hai người liền bắt đầu thảo luận giá cả.
Lúc này mới là chiến trường đầy khói thuốc súng, chính là cuộc đàm phán này bàn liên tiếp vài ngày.
Trần Thiệu Hoàn không ngừng ép giá cả xuống, Andrew không chịu nhả, hai người giằng co không buông, đến cuối cùng hai điểm giá cả vẫn như cũ không bàn xong.
Đường Mạn Văn tận chức tận trách làm công việc phiên dịch của mình, nói cái gì cô dịch cái đó, khói thuốc và giằng co giữa Trần Thiệu Hoàn và Andrew, cô cũng không quan tâm.
Lại là một màn đàm phán tan rã trong không vui, mà hai người đàn ông đều tuyệt đối không nhường một bước.
Đường Mạn Văn vô cùng mệt, vào nhà vệ sinh một chuyến chỉnh lại dung nhan.
Người phiên dịch đeo kính ở lại trong phòng, anh ta bây giờ là phiên dịch bổ sung, lúc Đường Mạn Văn không ở đó, liền đến lượt anh ta tạm thời đảm đương phiên dịch.
Đường Mạn Văn đi xong nhà vệ sinh trở lại.
Người phiên dịch đeo kính liếc nhìn cô, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Trong lòng Đường Mạn Văn hơi sinh nghi.
Andrew đã đi trước, lúc trước khi đi liếc nhìn Đường Mạn Văn một cái.
Trần Thiệu Hoàn cũng đứng dậy, Đường Mạn Văn đi theo sau anh ta.
Tài xế đợi ở bên ngoài, Đường Mạn Văn chuẩn bị lên xe, cửa xe lại mở không được, cô quay đầu, nhìn thấy Trần Thiệu Hoàn ở sau lưng.
Trần Thiệu Hoàn cười cười với cô, "Cô cũng biết, tôi còn hai điểm vẫn chưa bàn xuống."
"Andrew đưa ra một cách giải quyết, cô muốn biết đó là gì không?"
Đường Mạn Văn nghe đến đây, xương sống hơi tê dại.
Trần Thiệu Hoàn chỉnh lại cổ áo, lại vỗ vỗ hạt bụi vốn không tồn tại trên ống tay áo, "Rất đơn giản, cô theo ông ta ngủ một đêm liền được."
Anh dùng "ngữ khí thời tiết hôm nay rất tốt" nói.
Đường Mạn Văn đã mơ hồ dự liệu được, chỉ là nghe Trần Thiệu Hoàn chính miệng nói ra, cảm giác đó vẫn làm cho người trước mặt xuất hiện một mảng đen.
"Không cần." Cô nắm chặt tay của Trần Thiệu Hoàn, liều mạng lắc đầu, "Cầu anh, Trần Thiệu Hoàn, tôi cầu xin anh, không cần."
Trần Thiệu Hoàn không động đậy, phó quan của anh đi lên, kéo tay Đường Mạn Văn ra, vặn ngược ra sau lưng, mang đến một chiếc xe khác.
Đường Mạn Văn khóc thê lương, la lên: "Trần Thiệu Hoàn, tôi nợ anh cái gì, tôi con mẹ nó thế nhưng nợ anh cái gì vậy."
Trần Thiệu Hoàn luôn nhìn Đường Mạn Văn bị nhét lên xe, nhìn thấy cô dùng tay đập lên cửa xe kêu cứu, chờ đến một khắc chiếc xe lái đi, khuôn mặt anh trong nháy mắt lạnh xuống.
Anh đuổi tài xế xuống xe, tự mình ngồi lên lái về thành.
Ban đêm, chiếc xe Buick màu đen lao điên cuồng ở trên con đường không một bóng người.
Luôn phóng đến khi thùng xăng bắt đầu báo động.
Trần Thiệu Hoàn dừng xe lại, nắm lấy vô lăng, th ở dốc.
Trước mắt anh ta toàn là dáng vẻ kêu la của Đường Mạn Văn khi bị mang đi.
Andrew nói với anh, ông ta là một thân sĩ dịu dàng, nếu Trần sư trưởng đã ghét bỏ Đường tiểu thư như vậy, không bằng đưa cho ông ta.
Một đêm của người phụ nữ làm anh ghét bỏ, đổi lấy hai điểm, giao dịch có lời cỡ nào.
Cớ sao lại không làm.
Trước mắt vẫn là tiếng khóc la của Đường Mạn Văn.
Tay anh nắm chặt thành đấm, hung hăng đập một phát lên vô lăng, trực tiếp quay đầu xe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook