Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân
-
Chương 36:
Chương 36: Bắn sớm
Đối diện không phải là dì Hồ sao? Bên cạnh còn có ba bốn phu nhân ăn mặc quý phái xa hoa, khác biệt hoàn toàn với hai người Trường Ngọc.
Mẹ Trường nhìn thấy mấy người kia hừ lạnh một tiếng, kéo tay Trường Ngọc muốn rời đi dì Hồ lại gọi các cô lại.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phòng Lam Ngọc Nhi hai người chờ chút, thế này là sao vậy?”
Mẹ Trường chợt quay đầu lại, “Thế này là thế nào bà còn có mặt mũi hỏi, bà nên đi hỏi hai tên súc sinh nhà mình kìa, bọn họ đã làm gì! Bắt nạt Ngọc Nhi nhà chúng ta coi là xảy ra chuyện gì, có bản lĩnh đi bắt nạt con gái thị trưởng đi, ỷ vào chúng ta là dân thường mà giày vò chúng tôi.”
Dì Hồ bị nói đến hồ đồ, nhưng mà đám bà lớn đi cùng dì Hồ cũng không phải đèn đã cạn dầu gì.
“Bà có ý gì vậy, nói ra rõ ràng cho tôi, đụng phải người ta không xin lỗi còn hùng hồn, bà yếu đuối bà có lý lẽ đi chứ?”
“Đi đường không có mắt, chó ngoan không cản đường.” Một quý phu nhân đánh giá mẹ Trường và Trường Ngọc một vòng, cười nhạo: “Có một số người nên biết tự hiểu lấy mình, nơi mình không nên tới đừng có đến, trách khỏi đến lúc đó mất mặt vô ích khiến người ta chê cười.”
Dì Hồ hơi nhíu mày, “Sao có thể nói Phòng Lam và Ngọc Nhi như vậy, hai người họ là bạn của tôi.”
Mẹ Trường: “Đừng, ai muốn làm bạn với bà, đừng nhục nhã hai chữ bạn bè.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dì Hồ có phần đau lòng: “Phòng Lam rốt cuộc là thế nào, hai ngày nay tôi gọi điện cho bà bà cũng không nghe, trước đó chúng ta còn rất tốt đấy thôi.”
Mẹ Trường: “Đứng có giả mù sa mưa nữa, sắc mặt này thật sự khiến cho người ta buồn nôn, Ngọc Nhi chúng ta đi.”
Nói xong bà kéo tay Trường Ngọc rời đi, giày cao gót dẫm vang vọng.
Dì Hồ muốn ngăn cản nhưng lời mẹ Trường nói vừa rồi quả thực làm tổn thương bà, bà xin giúp đỡ hỏi đám bà lớn xung quanh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngược lại đám bà lớn lại biết chút ít gì đó nhưng ai lại nói ra, nghe nói từ sớm phu nhân Hồ gia ngốc bạch ngọt có tiếng, cái gì cũng không biết chỉ biết ăn uống vui đùa, ngay cả chồng bà ta ăn vụng sau lưng cũng không biết.
Nghe nói hai ngày trước chồng bà ta còn chơi 3p với người ta trong hộp đêm, bà ta đang làm gì chứ, đang làm spa với chị em bọn họ. Đương nhiên việc này cũng không thể nói ra.
Đám bà lớn ăn ý trao đổi ánh mắt, ngoài miệng thoái thách, “Ai biết được, nói không chừng muốn mượn tiền đấy.”
“Ầy, tôi nghe nói tiệm trên lầu kia mới ra dây chuyền kiểu dáng mới, giới hạn năm mười nghìn bộ trên toàn cầu đấy, chúng ta đi xem một chút đi?”
“Được được.”
Đám bà lớn phụ họa nói theo, lôi kéo dì Hồ lên thẳng lầu bảy. Dì Hồ bị các cô quấy rầy một cái, tâm tư cũng đặt lên trên châu báu cũng quên hỏi thăm.
Cho đến khi chia tay với mọi người thắng lợi trở về, dì Hồ mới giật mình nhớ tới chuyện hôm nay. Bà luôn cảm thấy lạ lạ chỗ nào nhưng lại nói không ra, người khác cũng không nói cho bà, bà chỉ có thể về hỏi chồng và con trai một chút.
…
“Ôi, mọi người ai nghe được giám đốc Hồ 3p?”
Đám bà lớn phân tán bốn phía trở về ngồi quán cà phê lần nữa, tập hợp một chỗ nói chuyện, nhưng mà lúc này bớt đi một người hiển nhiên thả lỏng hơn.
“Một người bạn chồng tôi tới xem xét hộp đêm kia, ngày đó đúng lúc đi thăm dò tình hình tiêu thụ, ai ngờ nhìn thấy! Vốn dĩ chỉ có một người, kết quả một nữ phục vụ đi vào đưa rượu về sau một hồi lâu sau mới ra ngoài, sau khi giám đốc Hồ rời đi người quét dọn đi vào, cô đoán nhìn thấy cái gì?”
“Còn có thể là cái gì.” Một phu nhân trợn mắt trắng, không phải cái chuyện kia à.
“Ôi, không phải.” Phu nhân vạch trần nói ra: “Nghe nói bị chơi đến mức khắp nơi là màu, đưa vào bệnh viện bác sĩ nói không thể sinh được nữa.”
“Tê——”
Đám bà lớn hít một hơi khí lạnh, liếc mắt nhìn lẫn nhau, không ai lên tiếng.
Giám đốc Hồ thế này con của ông ta còn có thể là thứ tốt gì, cũng không biết dáng dấp Hồ phu nhân là giả vờ hay là… người có con gái có tâm tư muốn làm thông gia lần này toàn bộ đều thu lại.
…
Dì Hồ về nhà hỏi quản gia: “Lão gia thiếu gia đâu rồi?”
Quản gia: “Lão gia còn đang ở công ty, hôm nay về muộn hơn chút, thiếu gia ở trong phòng.”
Ông dừng một chút muốn nói với phu nhân hôm nay thiếu gia gọi bác sĩ tư nhân nhưng miệng giật giật, cuối cùng cũng không nói ra.
Dì Hồ gật đầu biểu thị đã hiểu, cho người đưa đồ lên phòng chứa quần áo, mình thì lên tầng đi đến trước cửa phòng Hồ Ti Tùng.
“Cạch cạch——”
Rèm cửa sổ bị kéo lên, không mở đen, Hồ Ti Tùng ngồi trên ghế trong phòng âm u hồi tưởng lại lời bác sĩ nói với mình.
“Gần đây thiếu gia quá thường xuyên, nên tu thân dưỡng tính, ăn nhiều món thanh đạm một chút, chỉ cẩn thiếu gia uống thuốc đúng hạn phối hợp lời dặn của bác sĩ… cũng không phải không thể chữa trị.”
Càng khiến anh ta phẫn nộ và lúng túng hơn là lúc bác sĩ vừa đụng vào cái kia của anh liền dựng lên, còn chưa sờ được hai lần đã bắn. Anh ta vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt kinh ngạc không che giấu chút nào của bác sĩ kia.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Làm sao có thể trong vòng một đêm anh ta… bắn sớm!
Lúc nói ra hai chữ này nghiến răng nghiến lớn, Hồ Ti Tùng đắm chìm trong suy nghĩ của mình nghe thấy tiếng đập cửa, lòng tràn ngập lửa giận dâng cao.
“Cút!”
Dì Hồ ngoài cửa bị giật nảy mình, “Ti Tùng con nói gì đó?”
Hồ Ti Tùng trầm mặc một hồi mới chậm rãi đứng dậy, mở cửa.
Dì Hồ ngẩng đầu một cái nhìn thấy đứa con trai bà luôn lấy làm kiêu ngạo mặt âm trầm, ánh mắt hiện đầy tia máu, không còn một chút bộ dạng hào hoa phong nhã bình thường.
Quan tâm trong miệng lại tắc ở cổ.
“Con…”
Hồ Ti Tùng thay đổi sắc mặt, khóe miệng miễn cưỡng cong lên một nụ cười, dù sao giả vờ thành dáng vẻ bình thường nhưng mà quần áo dúm dó trên người làm sao cũng không che đậy được khí tức chán chường.
“Mẹ, sao vậy?”
Dì Hồ: “…Thì tới xem con một chút.”
Hồ Ti Tùng nặn ra một cái gương mặt tươi cười đáp lời.
“Con không sao chỉ là ngủ quá lâu hơi đau đầu.”
“A, mẹ nói rồi… ban đêm đi ngủ sớm một chút không nên thức khuya, chuyện trường học không vội.” Dì Hồ còn tưởng rằng ban đêm anh ta vội vàng giao tiếp với trường học, trấn an anh ta: “Đúng rồi, con biết nhà dì Trường xảy ra chuyện gì không, hôm nay mẹ đụng phải dì Trường của con sao mà mặt mày không vui vẻ gì?”
Hồ Ti Tùng nhếch miệng cười một tiếng: “Con cũng không rõ ràng.”
“Thật sự không rõ ràng?”
“Mẹ. con thật sự không biết.”
Dì Hồ nửa tin nửa ngò, nhưng mà chung quy con trai mình sẽ không lừa gạt mình, cùng lắm thì mình lại đi hỏi chồng một chút là được, nghĩ như vậy dì Hồ trò chuyện hai câu, thấy Hồ Ti Tùng hơi mệt mỏi liền bảo anh ta nhanh chóng nghỉ ngơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook