Sau Khi Rửa Sạch Oan Khiên
-
Chương 78: Nổi Trận Lôi Đình.
Vân Trung Châu là một mảnh đại lục trôi nổi trên độ cao vạn trượng, vô số tầng mây bay qua bay lại mang theo làn mưa rét lạnh thấm vào tận xương, ngay cả linh lực cũng không thể cản nổi.
Thuyền hoa cập bến, Vân Nghiễn Lý biến thuyền hoa thành quả hạch nhân rồi nhét vào trong tay áo, trên bờ có người nhận được tin hiện đang đợi sẵn, cung kính dâng lên áo choàng thêu hoa văn mây và linh tán (dù) để che mưa ngăn khí lạnh.
Vân Nghiễn Lý nhận lấy, đang định đưa cho Tương Trọng Kính nhưng thấy tu sĩ trước mặt đã dâng áo choàng đỏ cho hắn.
Vân Nghiễn Lý: “…”
Được rồi, dù sao Phụ tôn thần thông quảng đại, khẳng định lúc đi trên Lạc Xuyên đã biết Vân Ngọc Chu trở về, không cần hắn lo nghĩ dùm.
Đến đón Thiếu tôn chỉ là người hầu trong trong phủ của Tôn chủ Vân Trung Châu, nhưng tu vi lại cao hơn bất kì tu sĩ nào ở Cửu Châu, Tương Trọng Kính chưa đạt đến trình độ phi thăng, cũng mơ hồ nhận ra khí thế của những người này cực kỳ ác liệt, vì thế không khỏi nhíu mày.
Người hầu mặc áo trắng thấy Tương Trọng Kính không nhận áo choàng đỏ, hắn sáng tỏ cầm áo choàng giang rộng ra, định giúp Tương Trọng Kính khoác vào.
Cố Tòng Nhứ đứng bên cạnh thấy vậy nhịn không nổi, giơ tay giật lấy áo choàng, tiện thể lạnh lùng trừng người hầu.
Người hầu áo trắng khẽ sửng sốt, ngước mắt đối diện với thụ đồng màu vàng của Cố Tòng Nhứ, vẻ mặt hắn đột nhiên tỏ vẻ kinh hoàng, cả người toát ra địch ý và kiêng kỵ khó nén.
Ác long tam độc, thật sự đến Vân Trung Châu?!
Cố Tòng Nhứ không quan tâm ánh mắt của người ngoài, y nhíu mày khoác áo choàng lên người Tương Trọng Kính, còn giúp hắn vén tóc dài xõa ra ngoài.
Phía chân trời lại vang lên tiếng sấm đùng đùng, giống như có thể giáng sét xuống bất cứ lúc nào.
Tương Trọng Kính không để ý tiếng sấm chỉ biết làm màu kia, hắn rũ mắt nói một tiếng cảm ơn, nhấc tay cầm linh tán ngăn cách khí lạnh và hơi đất xung quanh.
Vân Nghiễn Lý vẫy tay kêu những người khác đi theo sau, rồi dẫn đầu đưa Tương Trọng Kính đến Đại điện.
“Đây là chủ thành của Vân Trung Châu, nếu sau này ngươi cảm thấy chán thì có thể cưỡi mây đến những thành khác chơi.”
Chủ thành của Vân Trung Châu rất sầm uất, chỉ vì hiếm khi trời đổ mưa lớn như trút nước nên ngoài đường không có một bóng người, đường sá được lát bằng ngọc thạch quanh co khúc chiết, nếu từ đây ngẩng đầu nhìn về phía xa xa là có thể Đại điện cao vút ẩn trong tầng mây.
Tương Trọng Kính hơi nhấc cao dù lên, ngẩng đầu nhìn Đại điện bị mây đen lóe chớp bao phủ trông cực kỳ đáng sợ, gần như biến thành màu đen u ám, vừa nhìn là biết vị Tôn chủ kia hiện đang rất tức giận.
Cố Tòng Nhứ len lén chen nửa người vào dưới tán dù, khuôn mặt bị mưa xối ướt, y hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Vân Nghiễn Lý nói Vân Trung Châu bốn mùa đều như mùa xuân, Tôn chủ kia coi như tức giận cũng chỉ giăng mây đen ở Đại điện, lúc này ngươi trở về mà hắn lại tức giận đến mức khắp Vân Trung Châu ai ai cũng biết hết, rõ ràng là không thích đứa con trai là ngươi.”
Tương Trọng Kính như có điều suy nghĩ, nhác thấy Cố Tòng Nhứ ướt đẫm, hắn nhướng mày kéo người che dưới tán dù.
Hắn cảm thấy cha có thích mình hay không cũng không quan trọng, thậm chí còn không quan trọng bằng Cố Tòng Nhứ bị mưa xối ướt, dù chỉ một chút thôi cũng đã làm hắn đau lòng rồi.
Tương Trọng Kính hoàn toàn không để ý.
Cố Tòng Nhứ là rồng, thả ở đâu cũng sống được, tùy tiện tìm một cái bàn đặt lưng là có thể ngủ một giấc ngon lành, không để ý mưa rơi nắng chiếu, y tùy tiện vuốt mặt, giơ ngón tay đâm đâm tán dù làm rớt xuống mấy cục mây như bông gòn: “Ta không sợ mưa.”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng y vẫn không né ra, ngược lại cho là Tương Trọng Kính không nhìn thấy mà lén lút cạ cạ vào người hắn.
Đùng một tiếng, lần này tia sét nhắm ngay đầu Cố Tòng Nhứ mà bổ thẳng xuống, nhưng khi cách đầu y khoảng ba tấc thì lại chớp mắt tiêu tán.
Hai người cũng không nhận ra chuyện này, chỉ cảm thấy Thiên đạo giáng sét còn lớn hơn lần trước.
Vân Nghiễn Lý nhìn mà run rẩy trong lòng, e sợ ông cha ác quỷ nhà mình giận quá mất khôn bổ sét đánh luôn cả Tương Trọng Kính.
Cũng may ông cha ác quỷ vẫn còn lí trí, trên đường đi đến Đại điện vô số lần giáng sét vào đầu Cố Tòng Nhứ, nhưng vì một chút lí trí còn sót lại nên chỉ nhá chứ không hoàn toàn đánh xuống.
Ba người đi được chốc lát, cuối cùng cũng đến cây cầu treo vạn trượng bắt ngang qua bầu trời đầy mây trắng , sau đó bọn họ băng qua cầu đi đến Đại điện lơ lửng giữa trời của Tôn chủ.
Một nửa Đại điện được xây trên biển mây, nửa còn lại dùng linh lực chống đỡ, thật giống như một tòa thành màu trắng khổng lồ nằm trên một hòn đảo cô độc giữa biển mây mênh mông.
Mây mù nhẹ nhàng bay qua bay lại, nhưng khi sắp đụng vào Đại điện thì bị một tầng cấm chế cản lại, phảng phất như sóng biển vỗ vào bờ, chẳng khác gì tiên cảnh nhân gian.
Vân Nghiễn Lý nhìn mây đen giăng kín trên nóc Đại điện, gian nan nuốt nước miếng.
Tương Trọng Kính vẫn ung dung không biết gì, hắn vốn không hề quan tâm lửa giận của Tôn chủ, ngẩng đầu bình thản nhìn Đại điện nguy nga tráng lệ trước mặt, trong mắt đã mất sạch hứng thú.
Ba người bước lên bậc thang ngọc, Vân Nghiễn Lý thật sự rất sợ, nghiêng đầu hỏi người hầu hộ tống bọn họ bên cạnh: “Cha ta… Đã biết chuyện này bao lâu rồi?”
Người hầu áo trắng: “…”
Câu này nghe sao thấy quái quái vậy?
Một tiếng sấm vang lên, lần này là bổ trúng đầu của Vân Nghiễn Lý đại nghịch bất đạo.
Tóc của Vân Nghiễn Lý suýt chút nữa nổ dựng đứng lên, cấm chế hộ thân đột nhiên kích hoạt thay hắn chắn một đòn, may mắn không làm hắn bị sét đánh ngã lăn quay ra.
Tương Trọng Kính đứng bên cạnh sợ hết hồn, vội nói: “Sao rồi?”
Vân Nghiễn Lý che chỗ tóc bị cháy xém, nức nở lắc đầu, không dám nói lung tung nữa.
Mây đen trên đầu chực chờ muốn bổ thêm một tia sét, nhưng thấy Tương Trọng Kính bị dọa nên lập tức ngừng tấn công.
Vân Nghiễn Lý bước vào trong Đại điện như thể đang đi vào Âm phủ, bước chân nặng nề như đeo gông sắt.
Chẳng lẽ Tôn chủ Vân Trung Châu rất đáng sợ sao, ngay cả con trai của mình cũng không tiếc giáng sét?
Tương Trọng Kính nghĩ đến đây càng tỏ ra hờ hững, ngay cả con ruột mà cũng tỏ thái độ như vậy, huống chi là đứa con trai thất lạc mấy chục năm không có chút tình cảm?
Lúc trước Vân Nghiễn Lý nói Tôn chủ Vân Trung Châu không ngừng tìm cách hòng mở ra con đường Lạc Xuyên để xuống Cửu Châu tìm hắn, có lẽ là có mưu đồ khác.
Nghĩ như vậy, ba người đã đi tới trước cánh cửa Đại điện nguy nga lộng lẫy.
Cánh cửa dày nặng chậm rãi mở ra, một luồng sương trắng tựa như sóng biển từ bên trong đổ ào ra, theo đó là giọng nói uy nghiêm vang lên.
“Quỳ xuống.”
Chữ ‘Quỳ’ mới nói được một nửa thì Vân Nghiễn Lý giống như được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức bịch một tiếng quỳ xuống, đầu cúi thấp mặc cho tùy ý xử trí.
Tương Trọng Kính: “…”
Người hầu áo trắng bên cạnh cũng quỳ xuống, một tiếng vang nặng nề vang lên, trước cửa điện lớn như vậy chỉ còn Cố Tòng Nhứ và Tương Trọng Kính là còn đứng.
Bên trong Đại điện mơ hồ truyền ra uy áp cường thế khiến người ta hít thở không thông, Tương Trọng Kính bình thản như thường cung kính chắp tay hành lễ, thản nhiên nói: “Cửu Châu Tương Trọng Kính, bái kiến Tôn chủ Vân Trung Châu.”
Sự im lặng khó tả lan tràn khắp xung quanh, Vân Nghiễn Lý hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Tương Trọng Kính, ngay cả người hầu áo trắng hộ tống bọn họ về cũng khó nén vẻ kinh ngạc.
Tương Trọng Kính lớn lên ở Cửu Châu, vất vả lắm mới về được Vân Trung Châu, lẽ ra phải mừng rỡ như điên vì biết thân phận của mình là Thiếu chủ Vân Trung Châu chứ, lẽ ra nên trực tiếp chạy tới gọi cha chứ, sao lại tự xưng là Cửu Châu?
Tất cả những người ở phủ Tôn chủ đều biết Tôn chủ rất coi trọng đứa con thất lạc nhiều năm này, nhưng lần đầu tiên gặp nhau mà bị hạ mặt mũi như vậy, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Đường đường là Thiếu tôn Vân Trung Châu nhưng lại lớn lên ở mảnh đất Cửu Châu nghèo nàn cằn cỗi thì cũng thôi đi, bây giờ vất vả lắm mới được trở lại, chẳng lẽ còn muốn chọc Tôn chủ không vui để bị vứt bỏ lần thứ hai sao?
Mọi người lo lắng lẫn đề phòng chờ Tôn chủ nổi giận, ai cũng nhìn Tương Trọng Kính với ánh mắt thương hại.
Xung quanh im lặng hồi lâu, tất cả mọi người không dám thở mạnh.
Cuối cùng, trong Đại điện truyền đến giọng nói lạnh lùng trầm thấp: “Tiến vào.”
Người hầu rối rít ngạc nhiên, Tôn chủ không nổi giận?
Trái tim treo trên cổ họng của Vân Nghiễn Lý rốt cuộc cũng thả xuống, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, đang định bò dậy đi vào thì nghe Phụ tôn của mình lên tiếng.
“Ai kêu ngươi.”
Vân Nghiễn Lý còn chưa đứng lên, hai chân liền mềm nhũn quỳ lại chỗ cũ.
Tương Trọng Kính khẽ nhíu mày, Vân Nghiễn Lý và những người khác vẫn còn quỳ, vậy là muốn hắn đi vào?
Hắn cũng không thấy sợ, chuẩn bị dẫn Cố Tòng Nhứ đi vào trong điện.
Tôn chủ nói: “Để Tam độc long ở bên ngoài.”
Tam độc long?
Tương Trọng Kính nhướng mày, đây là lần đầu nghe người ta gọi Cố Tòng Nhứ với cái tên vừa mới lạ vừa kì quái.
Năm đó chẳng qua trứng rồng của Cố Tòng Nhứ vô tình rơi vào lửa tam độc thiêu hủy địa mạch, chứ đâu có quan hệ gì với lửa tam độc?
Nhưng khi biết Thiên đạo bài xích Cố Tòng Nhứ, Tương Trọng Kính cũng không cưỡng cầu, hắn quay đầu dặn dò y vài câu rồi một mình bước vào Đại điện.
Bên trong Đại điện thắp đèn đuốc sáng choang, lúc Tương Trọng Kính đi tới thì phát hiện đèn thắp sáng ở hai bên đường có hình dạng hoàn toàn khác với đèn ở Cửu Châu, trông vô cùng tinh xảo bắt mắt, hắn nhìn mà mê mẩn, trong mắt viết đầy chữ ‘muốn muốn muốn’.
Tôn chủ Vân Trung Châu lười biếng ngồi trên ngôi vị liếc thấy bóng người thon dài cao ráo sau khi vào Đại điện không thèm nhìn hắn, ngược lại nhìn chằm chằm đèn bên cạnh không rời mắt.
Ngón tay đang gõ trên tay vịn theo nhịp của hắn bỗng dừng lại, những người còn quỳ bên dưới lại lần nữa chịu đựng uy áp của Tôn chủ, tiếp tục nín thở.
Tương Trọng Kính nhanh chóng ngắm đèn xong, rốt cuộc cũng bước tới chính giữa Đại điện, hai bên cạnh đang quỳ hai hàng người, nhìn hoa văn trên quần áo và khí thế trên người bọn họ thì biết ngay thân phận của những người này không hề thấp.
Chọn bừa một người trong những người này là đủ khiến cả Cửu Châu chao đảo dậy sóng, nhưng ở Vân Trung Châu thì chỉ có thể quỳ gối dưới chân Tôn chủ, trong mắt ai nấy đều lấp lóe sợ hãi và kiêng kỵ.
Tương Trọng Kính lướt mắt nhanh qua những người này, cuối cùng tầm mắt dời về phía chính diện, rơi vào khuôn mặt của Tôn chủ đang ngồi chễm chệ trên đài cao chín bậc thang ngọc.
Ánh mắt lãnh đạm như ngọc lưu ly của Tôn chủ đối diện với hắn, trên cổ tay đang chống một bên mặt của Tôn chủ có đeo chuông vàng giống hệt của Tương Trọng Kính, mái tóc bạc dài xõa trên thềm đá hơi uốn lượn.
Chỉ với một ánh nhìn là Tương Trọng Kính hiểu ngay, người này nhất định là cha của thân thể chuyển thế này.
Tương Trọng Kính dửng dưng đối mặt với hắn, trong mắt không có vui sướng được đoàn tụ với người thân, cũng không có sợ hãi khi đối mặt với cường giả đại năng, thật giống như người trước mắt hắn chỉ là một người qua đường xa lạ không hơn không kém.
Vân tôn chủ thấy rõ ưu tư trong mắt hắn, khí thế trên người càng thêm uy nghiêm, hắn nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu đã trở lại, từ nay về sau ngươi lấy tên là Vân Ngọc Chu.”
Tương Trọng Kính mỉm cười, nhẹ nhàng mở miệng: “Ta không thích cái tên này.”
Vân tôn chủ: “…”
Tất cả mọi người bên cạnh đều trợn mắt kinh ngạc, không ngờ lại có người dám dứt khoát từ chối không nể mặt mũi của Vân tôn chủ.
Có người gan lớn lén lút ngẩng đầu nhìn Tương Trọng Kính, đến khi thấy rõ khuôn mặt của Tương Trọng Kính thì không khỏi nín thở.
Tương Trọng Kính… Đúng là dáng dấp của hắn vô cùng giống Vân tôn chủ, đặc biệt là đôi mắt hẹp dài bạc tình kia, tựa như mây trôi mờ ảo khiến người ta không nhìn rõ tâm tư.
Vân tôn chủ lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không muốn cái tên này, cho dù nhận tổ quy tông thì từ nay về sau vô duyên với với vị trí Thiếu tôn Vân Trung Châu, chứ đừng nói đến thừa kế chủ vị Vân Trung Châu.”
Mới nãy mọi người đã tranh cãi một trận vì Vân Ngọc Chu lớn lên ở Cửu Châu nên không có tư cách trở thành Thiếu chủ Vân Trung Châu, mặc dù Tương Trọng Kính có huyết thống Vân Trung Châu nhưng đã sinh sống nhiều năm ở Cửu Châu, không chừng trong cơ thể đã bị tam độc vấy bẩn.
Trong mắt của người Vân Trung Châu, phàm là người dính phải tam độc dù chỉ một chút thôi thì đều là những kẻ dơ bẩn mang tội ác tày trời.
Mọi người ai cũng có tâm tư của riêng mình, người bình thường nếu nghe như vậy thì lập tức cuống quýt xin được đổi tên, dù sao ai mà không muốn vinh hoa phú quý quyền thế ngập trời chứ?
Tất cả mọi người ở đây đều đang chờ xem trò cười, nhưng lại nghe Tương Trọng Kính ‘Ờ’ một tiếng rồi ung dung thong thả nói: “Vậy thì không làm.”
Vân tôn chủ: “…”
Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn hắn, ngay cả Vân Nghiễn Lý quỳ ngoài cửa cũng lấy làm kinh hãi, không ngờ Tương Trọng Kính không thèm kiêng nể vẫn như thường ngày tỏ ra kiêu ngạo nói lời thiếu đòn trước mặt Phụ tôn.
Vân Nghiễn Lý chảy mồ hôi như tắm, có chút lo lắng nghĩ: “Ngươi không sợ Phụ tôn dưới cơn nóng giận gọi sét tới đánh ngươi sao?”
Đúng như dự đoán, Vân tôn chủ quả nhiên nổi giận.
Con ngươi tối đen của hắn nhìn chằm chằm Tương Trọng Kính, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên tay vịn, tay vịn màu vàng kim lập tức xuất hiện từng vết nứt rồi lan rộng ra.
Cùng lúc đó, mây đen trên nóc Đại điện càng phát ra tiếng sấm kinh hoàng, lập tức một tia sét từ trong mây đen bổ thẳng xuống.
Vân Nghiễn Lý sợ hết hồn, đang định mở miệng cầu Phụ tôn bớt giận thì lại thấy tia sét kia bổ trúng vào đầu mình.
Sau một tiếng nổ vang lên, mái tóc mà Vân Nghiễn Lý vất vả lắm mới chải gọn nháy mắt biến thành tổ quạ.
Vân Nghiên Lý: ? ? ?
Vân Nghiễn Lý còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì nghe thấy ông cha ác quỷ truyền âm với hắn.
“Ở Cửu Châu ngươi đã nói gì với hắn, vì sao ngay cả Thiếu tôn mà hắn không muốn làm?”
Vân Nghiễn Lý: “…”
Vân Nghiễn Lý suýt chút nữa òa khóc.
Liên quan gì đến hắn?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook