Sau Khi Phu Quân Trở Thành Quyền Thần Bậc Nhất
-
Chương 9: Hạ Lan Từ nhịn đủ rồi!
Lục Vô Ưu biết rằng lúc này khuyên nhủ không có tác dụng, bèn hỏi Lâm Chương tiếp theo đây định làm như thế nào.
Lâm Chương cũng có chút mơ hồ.
Đối với y, việc xảy ra chuyện nằm trên giường ngủ cùng với nữ tử khác trong tình trạng y phục không chỉnh tề, cho dù sự tình phát sinh là có lý do, y cũng tuyệt đối không trốn tránh trách nhiệm, nhất định sẽ về nhà bẩm báo ngay, sau đó sẽ đến nhà cầu hôn để giữ danh dự cho bên nữ.
Nhưng y không tình nguyện, mà vị Nhị tiểu thư kia cũng không muốn.
Y dường như vẫn còn nghe thấy tiếng khóc lóc của vị Ngụy Nhị tiểu thư kia: “Ta không muốn gả cho hắn! Cứ coi như đêm qua không có chuyện gì xảy ra! Đuổi hắn cút đi ngay! Đuổi hắn đi ra bằng cửa sau ngay! Ta không muốn gặp lại hắn…”
Cả đời này Lâm Chương chưa từng gặp cảnh tượng nào hoang đường đến vậy.
Khang Ninh Hầu thì ngược lại, ông ta bày ra mặt mày điềm tĩnh vuốt râu nói: “Lâm công tử, chuyện đã đến nước này, trước mắt ngươi cứ về phủ chuẩn bị thi đình đi. Sau khi kỳ thi mùa xuân kết thúc, ta sẽ phái người đến phủ bàn bạc cách giải quyết.”
Lâm Chương mơ màng trở về, sau đó mới bàng hoàng nhận ra đời mình có lẽ sẽ không còn duyên phận với Hạ Lan tiểu thư nữa.
Y mấp máy môi nói: “Chuyện này không do ta kiểm soát được, chuyện hôn nhân… đương nhiên do cha mẹ định đoạt.”
Trong lời nói lộ ra một chút không cam lòng mà ngay cả Lâm Chương cũng không nhận ra.
“Thiếu Ngạn.” Lục Vô Ưu đột nhiên lên tiếng: “Chuyện này ít nhiều cũng do ta mà ra…”
Lâm Chương vội nói: “Chuyện này cũng không thể trách huynh…”
Lục Vô Ưu cười một tiếng, cũng không tiện nói rằng mình cũng không hề tự trách: “Nếu như huynh thực sự không muốn cưới vị Nhị tiểu thư kia mà một lòng muốn cưới…” Hắn khựng lại một giây mới nói tiếp: “… Hạ Lan tiểu thư, ta có thể nghĩ cách giúp huynh.”
Giọng điệu của hắn trầm ổn, không hề giống như đang nói đùa.
Lâm Chương sững sờ.
Y biết xuất thân của Lục Vô Ưu, Lục Vô Ưu cũng không hề né tránh điều này. Phụ mẫu của hắn không ai làm quan trong triều, chỉ có một ông bác bên ngoại (*) nhậm chức ở Công Bộ, mặc dù tài hoa và năng lực của Lục Vô Ưu không thể phủ nhận, nhưng dù có tài giỏi đến đâu thì trước mắt cũng chỉ là một sĩ tử.
(*) ngoại bá tổ phụ: ông bác bên ngoại tức bác của mẹ, là anh trai của ông ngoại
Chẳng lẽ hắn muốn thay mình đi cưới Nhị tiểu thư của Khang Ninh Hầu phủ?
Ánh mắt Lâm Chương nhìn hắn bỗng thay đổi.
“Đa tạ Tễ An, ý tốt của huynh ta xin nhận! Chuyện này tuyệt đối không thể làm liên lụy đến huynh được!”
Lâm Chương cúi đầu, buồn bã nói: “Có lẽ là ta và Hạ Lan tiểu thư không duyên không phận.”
Lục Vô Ưu cảm thấy y có thể đã hiểu sai ý mình, có điều…
“… Thôi được.”
Nói xong, chính hắn cũng không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
***
Cuối cùng thì mái nhà của Hạ Lan phủ cũng phải mời thợ xây đến sửa.
Hạ Lan Từ nhìn khoản chi phí phải bỏ ra, trong lòng không cam, nàng quyết định lần sau sẽ thử nghiệm lại.
Mái nhà vừa sửa xong, ngoài cửa lại có khách không mời mà đến.
Một đoàn xe ngựa xa hoa dừng trước cổng phủ, bị người gác cổng chặn lại.
“Các ngươi còn đến làm gì!”
Hạ Lan phủ là ngôi nhà ba lối vào vốn đã nhỏ bé, từ cổng chính đến cổng vòm chỉ có vài bước chân, thế nên Hạ Lan Từ vừa quay người lại đã lờ mờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người dẫn đầu – chính là môn khách của phủ Tào Quốc Công, người trước đó từng bảo nàng đừng có si tâm vọng tưởng đến Thế tử nhà họ.
Lúc này ông ta mặt mày tươi cười, nói: “Hôm nay chúng ta đến để xin lỗi Tổng hiến đại nhân và Hạ Lan tiểu thư, trước đây phủ ta đã đắc tội, hiện giờ lão Quốc Công đã nghiêm khắc dạy dỗ Thế tử, tuyệt đối sẽ không mạo phạm đến thiên kim của quý phủ. Hôm nay lão Quốc Công đặc biệt lệnh cho Thế tử mang lễ vật đến tạ tội.”
Người gác cổng không khách khí nói: “Lão gia hiện không có trong phủ, các ngươi về đi!”
“Không quan trọng, có Hạ Lan tiểu thư ở nhà cũng được, ít nhất hãy để chúng ta dâng lễ vật tạ lỗi lên.”
Hạ Lan Từ thầm nghĩ, xem ra chuyện này đã thực sự làm lớn, nói không chừng còn liên lụy đến phủ Tào Quốc Công, thế cho nên phủ Quốc Công mới phải hạ mình đến tạ lỗi như vậy.
Suy cho cùng những thế gia có tước vị thế tập luôn coi trọng thể diện, cho dù nghèo túng đến sa sút tinh thần cũng không chịu cúi đầu.
Nếu là gia đình quan lại bình thường sẽ không gây thù kết oán với quý tộc, nhưng chuyện lần này họ đã làm đến mức này rồi cũng không khác gì lật mặt. Hạ Lan Từ lập tức nói với nha hoàn Sương Chi: “Đóng cửa phủ lại, mời họ về đi.”
Nàng vừa quay người đi, giọng nói của Lý Đình vang lên từ phía sau.
“Hạ Lan tiểu thư, hôm nay ta đến đây là thật lòng muốn tạ lỗi. Hôm đó ta nhất thời hồ đồ, ta tuyệt đối không hề có ý mạo phạm tiểu thư.”
Nói một cách công bằng, giọng điệu này nghe vừa trầm thấp vừa chân thành.
Đáng tiếc, lúc này đây khi Hạ Lan Từ vừa nghe thấy giọng hắn ta, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
“Hạ Lan tiểu thư, nàng thực sự nhẫn tâm vậy sao?”
“Vậy những gì chúng ta đã có trước đây được coi là gì…”
Bước chân Hạ Lan Từ dừng lại, cơn giận trong lòng trào dâng.
Kiểu này là thấy không thể hòa giải nên dự định thẳng tay hủy hoại danh tiếng của nàng sao?
Nàng biết mình danh tiếng không tốt là một chuyện, nhưng có người cố tình bôi nhọ nàng lại là chuyện khác.
Nha hoàn Sương Chi không kìm được tức giận nói: “Hắn ta đang nói linh tinh cái gì vậy! Tiểu thư, người không hề có dính líu gì với hắn ta kia mà!”
Hạ Lan Giản vừa tiễn thợ xây về từ cửa sau xong, vừa vòng ra cửa trước đã nghe thấy lời này của Lý Đình, lập tức nổi trận lôi đình.
Hắn hùng hổ ném quạt xuống rồi đi ra nói: “Tên khốn kia ngươi đang nói bậy bạ gì đó! Muội muội ta có thể có liên quan gì đến gã công tử ăn chơi trác táng như ngươi! Giữ cái miệng cho sạch sẽ chút đi! Cẩn thận ta dạy cho ngươi một bài học!”
Môn khách của phủ Tào Quốc Công đứng chắn trước mặt Lý Đình, mỉm cười áy náy nói: “Hạ Lan công tử đừng giận, Thế tử nhà chúng ta cũng chỉ vì nóng lòng nên mới lỡ lời… Thế tử không có ý xấu…”
Bên ngoài cổng Hạ Lan phủ quanh năm có mật báo chiếm đóng. Vừa nhìn thấy xe ngựa của phủ Tào Quốc Công đến, nhiều người thích hóng chuyện đã hiếu kỳ tụ tập lại, lúc này đang bàn tán xôn xao.
“Nghe nói Thế tử Tào Quốc Công và Hạ Lan tiểu thư có tư tình từ lâu, nhưng trước giờ chưa có chứng cứ. Giờ thì có gì đáng tin hơn lời thừa nhận của người trong cuộc đâu.”
“… Hạ Lan tiểu thư quả nhiên là một nữ tử bạc bẽo.”
“Thảo nào trước đây Thế tử thà rằng phá bỏ hôn sự, bất chấp mọi sự phản đối cũng muốn phải…”
“Một mảnh chân tình đã trao nhầm chỗ!”
“Thật không ngờ…”
Lý Đình còn không sợ chết mà thêm dầu vào lửa: “Những gì ta nói đều xuất phát từ tận đáy lòng ta, nếu Hạ Lan tiểu thư đã không chịu thừa nhận, vậy thì bỏ đi.”
Thế này đâu phải là đến xin lỗi, rõ ràng là đến gây sự.
Chuyện hôn sự của Lý Đình đã hỏng, cho nên muốn kéo nàng xuống nước chung sao?
Vừa rồi cha nàng quả thật đã được triệu vào cung.
Hạ Lan Từ chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi nhanh chóng quyết định: “Sương Chi, em cho người đi lấy thiếp mời của cha ta à không, lấy thiếp mời của biểu tỷ đi mời người của Bắc Trấn Phủ Ti đến đây.”
Nói xong, ánh mắt nàng lạnh như sương tuyết bước ra ngoài cửa.
Thậm chí nàng còn không đội mũ rèm che mặt.
Khi cửa cổng Hạ Lan phủ mở ra, dung nhan của thiếu nữ hiện rõ trong tầm mắt của mọi người.
Những người đang bàn tán xôn xao cũng ngừng lại.
Không có ai bảo bọn họ im lặng, chỉ là sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt đó, phần lớn mọi người ở đó đều quên mất vừa rồi mình đang nói gì, sợ rằng mở miệng ra sẽ làm kinh động đến khuôn mặt xinh đẹp như trong ảo mộng này.
Nhưng không ai ngờ rằng, người đầu tiên phá vỡ sự im lặng lại là chính Hạ Lan Từ.
“Thế tử, ta và ngài không hề có quan hệ riêng tư gì, tại sao ngài lại hại ta thế này? Ngài nói chúng ta có quá khứ, vậy có chứng cứ gì không?”
Giọng nàng trong trẻo thánh thót như tiếng hạt châu rơi trên đĩa ngọc rất dễ nghe, nhưng trong từng chữ lại chứa đựng sự lạnh lẽo không thể phớt lờ.
Nếu cha nàng có ở đây, chắc chắn ông sẽ không cho phép nàng ra ngoài đứng sóng đôi để giằng co với người ta thế này.
Nhưng Hạ Lan Từ đã chịu đựng đủ rồi.
Lý Đình ngẩn ngơ nhìn nàng một hồi lâu.
Vài ngày qua, vết bầm trên mặt hắn ta đã dần lặn xuống, lờ mờ có thể nhìn thấy phong thái ngày xưa, tiếc là bên ngoài vàng ngọc lấp lánh, bên trong mục nát thối rữa.
Không đúng… Hạ Lan Từ bỗng nghĩ đến một người, trong lòng thầm nghĩ, hắn thậm chí còn chưa chắc được xem là lấp lánh bên ngoài.
Lúc này cuối cùng Lý Đình cũng hồi tỉnh lại, hắn ta không nghĩ ngợi gì liền đưa tay vào trong ngực áo lấy xấp thư tình viết bằng giấy màu hồng đào mà ngày đó đã lấy ra ở chùa Giác Nguyệt, vung lên trong không trung, nói: “Thư từ tiểu thư tự tay viết, còn muốn lấp liếm hay sao?”
Hạ Lan Từ lạnh lùng đáp lại: “Chỉ có cái này?”
Lý Đình hỏi lại: “Chừng đó chưa đủ sao?”
Vẻ mặt Hạ Lan Từ hết sức bình tĩnh, ra lệnh cho hạ nhân: “Lấy bàn và bút mực giấy nghiên ra đây.”
Nhưng Hạ Lan Giản ở bên cạnh thì khác, hắn đột nhiên có hơi lo lắng, vội ghé người tới nói nhỏ: “Muội thật sự muốn viết…”
“Không thì sao?”
“Hay là…”
Hạ Lan Từ lạnh lùng liếc nhìn ca ca.
Hạ Lan Giản chỉ đành im lặng.
Chẳng mấy chốc bàn đã được khiêng ra, bút mực giấy nghiên cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.
Ngoài cửa, người vây quanh xem càng lúc càng đông.
Hạ Lan Từ bảo Lý Đình đặt tấm thư tình kia lên bàn.
Nàng cầm lấy bút, cẩn thận chọn bút lông chấm vào nước mực, vuốt nhẹ ngòi bút bên mép nghiêng mực rồi mới nghiêm túc đặt bút xuống giấy.
Thiếu nữ búi tóc hình trái tim, mái tóc đen nhánh mềm mại như thác nước vòng qua chiếc cổ trắng như ngọc rũ xuống trước ngực. Chỉ thấy một tay nàng cẩn thận vén tay áo, tay kia cầm bút, khi ngòi bút lướt trên giấy, những nét chữ hiện ra mạnh mẽ và uyển chuyển như rồng bay phượng múa, mỗi một nét bút đầy đủ lực đạo đều đặn lộ ra khí phách như muốn giết người, khiến ai nhìn cũng phải khen ngợi nàng là một tay viết chữ đẹp.
Chẳng mấy chốc, Hạ Lan Từ đã gác bút xuống.
Nàng cầm lấy tấm thư tình cùng với tờ giấy vừa viết xong đặt ở trước người, bình tĩnh nói: “Thế tử, đây mới là nét chữ của ta.”
“Ngài nhìn xem, có giống nhau chút nào không?”
Trên tờ thư tình là những nét chữ tiểu khải bình thường, còn trên giấy nàng viết lúc này là kiểu chữ Nhan thể, bất luận thế nào cũng không thể nhầm lẫn là cùng một người viết.
Lý Đình lúc này đã đứng không vững.
Hạ Lan Từ lại bảo người mang tờ giấy và tấm thư tình màu hồng phấn đi khắp nơi cho mọi người xem.
Dù là người không biết chữ cũng có thể nhìn ra sự khác biệt.
Vẻ mặt Lý Đình hoảng loạn nhưng vẫn cố chống chế: “Có lẽ… có lẽ là nàng đã bảo nha hoàn viết…”
Hạ Lan Từ nhướng mày nói: “Ngài muốn nha hoàn của ta cũng viết một lần cho ngài xem? Hay là muốn cả phủ ta đều viết để đối chiếu cho ngài?”
“Sương Chi, đi lấy bút ra.”
Giọng nói của thiếu nữ từ đầu đến cuối vẫn nhẹ nhàng, không mang chút khói lửa.
Nhưng Lý Đình lại cảm nhận được một áp lực vô hình hoàn toàn không liên quan đến vẻ ngoài của nàng, trong lúc nhất thời hắn ta cảm thấy Hạ Lan Từ trở nên cực kỳ xa lạ.
Lý Đình vắt óc tìm cách phản bác lại: “Hơn nữa nàng… chữ viết của nàng… giống với chữ của Hạ Lan công tử…”
Hạ Lan Từ nói: “Ta và huynh trưởng cùng nhau học chữ, nét chữ giống nhau thì có gì là lạ.”
Hạ Lan Giản ở bên cạnh không kìm được mà đổ mồ hôi trán.
Lý Đình còn đổ mồ hôi nhiều hơn, hắn ta lẩm bẩm: “Không thể nào, nàng gạt ta…”
Hạ Lan Từ ném những bức thư tình còn lại vào người Lý Đình, cuối cùng nàng đã cảm giác được chút sảng khoái, giọng nói bởi thế cũng càng bình tĩnh hơn: “Thế tử rõ ràng đã có hôn ước, nhưng lại trao đổi thư từ với nữ tử khác còn gửi thư tình qua lại cho nhau, chuyện này vốn không liên quan đến ta, nhưng Thế tử lại cứ nằng nặc đổ lỗi lên đầu ta, thực sự hoang đường hết chỗ nói. Còn về lễ vật tạ tội, vẫn mong Thế tử tự mình mang về, chỉ mong Thế tử sau này đừng quấy rầy sự thanh tĩnh của phủ ta nữa.”
Sương Chi cũng từ phía sau thò đầu ra, giơ tờ giấy vừa viết xong, hừ một tiếng: “Thấy rõ chưa? Đừng có tự mình đa tình nữa!”
Lúc này người đến xem kịch cũng đã hiểu ra mọi chuyện.
“Hoá ra là Thế tử nhận nhầm người à! Lại còn đến trách móc Hạ Lan tiểu thư…”
“Có lẽ đã bị ai đó đùa giỡn, gây ra một trò cười lớn như vậy.”
“Với lại trên bức thư tình này đâu có ký tên, sao mà biết được ai là người viết chứ!”
“Đúng vậy! Dính phải chuyện lộn xộn này, Hạ Lan tiểu thư thật sự xui xẻo…”
Lý Đình lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, cánh môi mấp máy dường như vẫn muốn nói thêm điều gì đó.
Lúc này, Cẩm Y Vệ của Bắc Trấn Phủ Ti đã vừa hay đuổi đến nơi.
“Đã xảy ra chuyện gì, sao lại tụ tập trước cửa phủ nhà Hạ Lan đại nhân như thế! Là ai đang gây rối!”
Người của phủ Tào Quốc Công dù không sợ trời không sợ đất, nhưng khi nhìn thấy đội quân sát tinh này cũng run rẩy khiếp sợ, lập tức không ai dám tranh cãi thêm mà ngoan ngoãn rời đi.
***
Đúng như những gì Hạ Lan Từ dự liệu, khi cha nàng trở về biết chuyện, ông lại bắt đầu nổi trận lôi đình.
Những lời ông nói đi nói lại vẫn không ngoài những điều cũ kỹ.
“Con là con gái nhà quan, tùy tiện xuất đầu lộ diện đã không đúng, sao có thể học theo đám đàn bà chanh chua cãi nhau với người khác như thế…”
“Con có thể chờ cha trở về, cha sẽ giúp con lấy lại công đạo, hà cớ gì phải tự mình ra mặt, làm như vậy có đúng với dáng vẻ mà con gái nên có không?”
“… Tính cách quá mạnh mẽ ngược lại sẽ dễ bị người khác gièm pha, sau này cũng khiến nhà chồng không thích, vợ chồng cũng không hòa thuận…”
Nói đến đây, Hạ Lan Cẩn thở dài một hơi: “… Vẫn nên sớm định hôn sự cho con thì hơn, con có biết không…”
Đang nói, như chợt nhận ra gì đó, Hạ Lan Cẩn bỗng im bặt.
Hạ Lan Từ nhạy bén nhận ra: “Cha tiến cung đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Chỉ là một vài công vụ mà thôi.” Giọng điệu Hạ Lan Cẩn lại đổi sang đề tài khác: “Hình phạt cho Thế tử Tào Quốc Công sẽ sớm được công bố, lần này trừng phạt chắc chắn sẽ không nhẹ. Để tránh lời đồn đại, con vẫn nên gả đi sớm thì thỏa đáng hơn.”
Hạ Lan Từ khẽ cắn môi, trầm mặc không nói gì.
Hạ Lan Cẩn nhìn con gái kể từ khi từ quê nhà Thanh Châu trở về càng ngày càng càng phản nghịch, trong lòng người cha già bất lực thở dài.
Ông đã nói một nửa, lại giấu đi một nửa.
Điều thực sự làm ông bất an chính là sự việc lần này đã làm ầm ĩ quá lớn, ban đầu những lời đồn về dung mạo của Hạ Lan Từ chẳng qua chỉ là truyền miệng trên đường phố, nhưng lần này thậm chí đã kinh động đến trong cung, khiến triều đường để mắt đến.
Câu nói nửa thật nửa đùa của Nhị Hoàng tử ngoài cửa cung đến giờ vẫn còn khiến ông cảm thấy rùng mình.
“Hạ Lan đại nhân, nghe nói lệnh ái dung mạo hơn người, ví như nghiêng nước nghiêng thành, không biết có thật không?”
Lâm Chương cũng có chút mơ hồ.
Đối với y, việc xảy ra chuyện nằm trên giường ngủ cùng với nữ tử khác trong tình trạng y phục không chỉnh tề, cho dù sự tình phát sinh là có lý do, y cũng tuyệt đối không trốn tránh trách nhiệm, nhất định sẽ về nhà bẩm báo ngay, sau đó sẽ đến nhà cầu hôn để giữ danh dự cho bên nữ.
Nhưng y không tình nguyện, mà vị Nhị tiểu thư kia cũng không muốn.
Y dường như vẫn còn nghe thấy tiếng khóc lóc của vị Ngụy Nhị tiểu thư kia: “Ta không muốn gả cho hắn! Cứ coi như đêm qua không có chuyện gì xảy ra! Đuổi hắn cút đi ngay! Đuổi hắn đi ra bằng cửa sau ngay! Ta không muốn gặp lại hắn…”
Cả đời này Lâm Chương chưa từng gặp cảnh tượng nào hoang đường đến vậy.
Khang Ninh Hầu thì ngược lại, ông ta bày ra mặt mày điềm tĩnh vuốt râu nói: “Lâm công tử, chuyện đã đến nước này, trước mắt ngươi cứ về phủ chuẩn bị thi đình đi. Sau khi kỳ thi mùa xuân kết thúc, ta sẽ phái người đến phủ bàn bạc cách giải quyết.”
Lâm Chương mơ màng trở về, sau đó mới bàng hoàng nhận ra đời mình có lẽ sẽ không còn duyên phận với Hạ Lan tiểu thư nữa.
Y mấp máy môi nói: “Chuyện này không do ta kiểm soát được, chuyện hôn nhân… đương nhiên do cha mẹ định đoạt.”
Trong lời nói lộ ra một chút không cam lòng mà ngay cả Lâm Chương cũng không nhận ra.
“Thiếu Ngạn.” Lục Vô Ưu đột nhiên lên tiếng: “Chuyện này ít nhiều cũng do ta mà ra…”
Lâm Chương vội nói: “Chuyện này cũng không thể trách huynh…”
Lục Vô Ưu cười một tiếng, cũng không tiện nói rằng mình cũng không hề tự trách: “Nếu như huynh thực sự không muốn cưới vị Nhị tiểu thư kia mà một lòng muốn cưới…” Hắn khựng lại một giây mới nói tiếp: “… Hạ Lan tiểu thư, ta có thể nghĩ cách giúp huynh.”
Giọng điệu của hắn trầm ổn, không hề giống như đang nói đùa.
Lâm Chương sững sờ.
Y biết xuất thân của Lục Vô Ưu, Lục Vô Ưu cũng không hề né tránh điều này. Phụ mẫu của hắn không ai làm quan trong triều, chỉ có một ông bác bên ngoại (*) nhậm chức ở Công Bộ, mặc dù tài hoa và năng lực của Lục Vô Ưu không thể phủ nhận, nhưng dù có tài giỏi đến đâu thì trước mắt cũng chỉ là một sĩ tử.
(*) ngoại bá tổ phụ: ông bác bên ngoại tức bác của mẹ, là anh trai của ông ngoại
Chẳng lẽ hắn muốn thay mình đi cưới Nhị tiểu thư của Khang Ninh Hầu phủ?
Ánh mắt Lâm Chương nhìn hắn bỗng thay đổi.
“Đa tạ Tễ An, ý tốt của huynh ta xin nhận! Chuyện này tuyệt đối không thể làm liên lụy đến huynh được!”
Lâm Chương cúi đầu, buồn bã nói: “Có lẽ là ta và Hạ Lan tiểu thư không duyên không phận.”
Lục Vô Ưu cảm thấy y có thể đã hiểu sai ý mình, có điều…
“… Thôi được.”
Nói xong, chính hắn cũng không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
***
Cuối cùng thì mái nhà của Hạ Lan phủ cũng phải mời thợ xây đến sửa.
Hạ Lan Từ nhìn khoản chi phí phải bỏ ra, trong lòng không cam, nàng quyết định lần sau sẽ thử nghiệm lại.
Mái nhà vừa sửa xong, ngoài cửa lại có khách không mời mà đến.
Một đoàn xe ngựa xa hoa dừng trước cổng phủ, bị người gác cổng chặn lại.
“Các ngươi còn đến làm gì!”
Hạ Lan phủ là ngôi nhà ba lối vào vốn đã nhỏ bé, từ cổng chính đến cổng vòm chỉ có vài bước chân, thế nên Hạ Lan Từ vừa quay người lại đã lờ mờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người dẫn đầu – chính là môn khách của phủ Tào Quốc Công, người trước đó từng bảo nàng đừng có si tâm vọng tưởng đến Thế tử nhà họ.
Lúc này ông ta mặt mày tươi cười, nói: “Hôm nay chúng ta đến để xin lỗi Tổng hiến đại nhân và Hạ Lan tiểu thư, trước đây phủ ta đã đắc tội, hiện giờ lão Quốc Công đã nghiêm khắc dạy dỗ Thế tử, tuyệt đối sẽ không mạo phạm đến thiên kim của quý phủ. Hôm nay lão Quốc Công đặc biệt lệnh cho Thế tử mang lễ vật đến tạ tội.”
Người gác cổng không khách khí nói: “Lão gia hiện không có trong phủ, các ngươi về đi!”
“Không quan trọng, có Hạ Lan tiểu thư ở nhà cũng được, ít nhất hãy để chúng ta dâng lễ vật tạ lỗi lên.”
Hạ Lan Từ thầm nghĩ, xem ra chuyện này đã thực sự làm lớn, nói không chừng còn liên lụy đến phủ Tào Quốc Công, thế cho nên phủ Quốc Công mới phải hạ mình đến tạ lỗi như vậy.
Suy cho cùng những thế gia có tước vị thế tập luôn coi trọng thể diện, cho dù nghèo túng đến sa sút tinh thần cũng không chịu cúi đầu.
Nếu là gia đình quan lại bình thường sẽ không gây thù kết oán với quý tộc, nhưng chuyện lần này họ đã làm đến mức này rồi cũng không khác gì lật mặt. Hạ Lan Từ lập tức nói với nha hoàn Sương Chi: “Đóng cửa phủ lại, mời họ về đi.”
Nàng vừa quay người đi, giọng nói của Lý Đình vang lên từ phía sau.
“Hạ Lan tiểu thư, hôm nay ta đến đây là thật lòng muốn tạ lỗi. Hôm đó ta nhất thời hồ đồ, ta tuyệt đối không hề có ý mạo phạm tiểu thư.”
Nói một cách công bằng, giọng điệu này nghe vừa trầm thấp vừa chân thành.
Đáng tiếc, lúc này đây khi Hạ Lan Từ vừa nghe thấy giọng hắn ta, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
“Hạ Lan tiểu thư, nàng thực sự nhẫn tâm vậy sao?”
“Vậy những gì chúng ta đã có trước đây được coi là gì…”
Bước chân Hạ Lan Từ dừng lại, cơn giận trong lòng trào dâng.
Kiểu này là thấy không thể hòa giải nên dự định thẳng tay hủy hoại danh tiếng của nàng sao?
Nàng biết mình danh tiếng không tốt là một chuyện, nhưng có người cố tình bôi nhọ nàng lại là chuyện khác.
Nha hoàn Sương Chi không kìm được tức giận nói: “Hắn ta đang nói linh tinh cái gì vậy! Tiểu thư, người không hề có dính líu gì với hắn ta kia mà!”
Hạ Lan Giản vừa tiễn thợ xây về từ cửa sau xong, vừa vòng ra cửa trước đã nghe thấy lời này của Lý Đình, lập tức nổi trận lôi đình.
Hắn hùng hổ ném quạt xuống rồi đi ra nói: “Tên khốn kia ngươi đang nói bậy bạ gì đó! Muội muội ta có thể có liên quan gì đến gã công tử ăn chơi trác táng như ngươi! Giữ cái miệng cho sạch sẽ chút đi! Cẩn thận ta dạy cho ngươi một bài học!”
Môn khách của phủ Tào Quốc Công đứng chắn trước mặt Lý Đình, mỉm cười áy náy nói: “Hạ Lan công tử đừng giận, Thế tử nhà chúng ta cũng chỉ vì nóng lòng nên mới lỡ lời… Thế tử không có ý xấu…”
Bên ngoài cổng Hạ Lan phủ quanh năm có mật báo chiếm đóng. Vừa nhìn thấy xe ngựa của phủ Tào Quốc Công đến, nhiều người thích hóng chuyện đã hiếu kỳ tụ tập lại, lúc này đang bàn tán xôn xao.
“Nghe nói Thế tử Tào Quốc Công và Hạ Lan tiểu thư có tư tình từ lâu, nhưng trước giờ chưa có chứng cứ. Giờ thì có gì đáng tin hơn lời thừa nhận của người trong cuộc đâu.”
“… Hạ Lan tiểu thư quả nhiên là một nữ tử bạc bẽo.”
“Thảo nào trước đây Thế tử thà rằng phá bỏ hôn sự, bất chấp mọi sự phản đối cũng muốn phải…”
“Một mảnh chân tình đã trao nhầm chỗ!”
“Thật không ngờ…”
Lý Đình còn không sợ chết mà thêm dầu vào lửa: “Những gì ta nói đều xuất phát từ tận đáy lòng ta, nếu Hạ Lan tiểu thư đã không chịu thừa nhận, vậy thì bỏ đi.”
Thế này đâu phải là đến xin lỗi, rõ ràng là đến gây sự.
Chuyện hôn sự của Lý Đình đã hỏng, cho nên muốn kéo nàng xuống nước chung sao?
Vừa rồi cha nàng quả thật đã được triệu vào cung.
Hạ Lan Từ chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi nhanh chóng quyết định: “Sương Chi, em cho người đi lấy thiếp mời của cha ta à không, lấy thiếp mời của biểu tỷ đi mời người của Bắc Trấn Phủ Ti đến đây.”
Nói xong, ánh mắt nàng lạnh như sương tuyết bước ra ngoài cửa.
Thậm chí nàng còn không đội mũ rèm che mặt.
Khi cửa cổng Hạ Lan phủ mở ra, dung nhan của thiếu nữ hiện rõ trong tầm mắt của mọi người.
Những người đang bàn tán xôn xao cũng ngừng lại.
Không có ai bảo bọn họ im lặng, chỉ là sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt đó, phần lớn mọi người ở đó đều quên mất vừa rồi mình đang nói gì, sợ rằng mở miệng ra sẽ làm kinh động đến khuôn mặt xinh đẹp như trong ảo mộng này.
Nhưng không ai ngờ rằng, người đầu tiên phá vỡ sự im lặng lại là chính Hạ Lan Từ.
“Thế tử, ta và ngài không hề có quan hệ riêng tư gì, tại sao ngài lại hại ta thế này? Ngài nói chúng ta có quá khứ, vậy có chứng cứ gì không?”
Giọng nàng trong trẻo thánh thót như tiếng hạt châu rơi trên đĩa ngọc rất dễ nghe, nhưng trong từng chữ lại chứa đựng sự lạnh lẽo không thể phớt lờ.
Nếu cha nàng có ở đây, chắc chắn ông sẽ không cho phép nàng ra ngoài đứng sóng đôi để giằng co với người ta thế này.
Nhưng Hạ Lan Từ đã chịu đựng đủ rồi.
Lý Đình ngẩn ngơ nhìn nàng một hồi lâu.
Vài ngày qua, vết bầm trên mặt hắn ta đã dần lặn xuống, lờ mờ có thể nhìn thấy phong thái ngày xưa, tiếc là bên ngoài vàng ngọc lấp lánh, bên trong mục nát thối rữa.
Không đúng… Hạ Lan Từ bỗng nghĩ đến một người, trong lòng thầm nghĩ, hắn thậm chí còn chưa chắc được xem là lấp lánh bên ngoài.
Lúc này cuối cùng Lý Đình cũng hồi tỉnh lại, hắn ta không nghĩ ngợi gì liền đưa tay vào trong ngực áo lấy xấp thư tình viết bằng giấy màu hồng đào mà ngày đó đã lấy ra ở chùa Giác Nguyệt, vung lên trong không trung, nói: “Thư từ tiểu thư tự tay viết, còn muốn lấp liếm hay sao?”
Hạ Lan Từ lạnh lùng đáp lại: “Chỉ có cái này?”
Lý Đình hỏi lại: “Chừng đó chưa đủ sao?”
Vẻ mặt Hạ Lan Từ hết sức bình tĩnh, ra lệnh cho hạ nhân: “Lấy bàn và bút mực giấy nghiên ra đây.”
Nhưng Hạ Lan Giản ở bên cạnh thì khác, hắn đột nhiên có hơi lo lắng, vội ghé người tới nói nhỏ: “Muội thật sự muốn viết…”
“Không thì sao?”
“Hay là…”
Hạ Lan Từ lạnh lùng liếc nhìn ca ca.
Hạ Lan Giản chỉ đành im lặng.
Chẳng mấy chốc bàn đã được khiêng ra, bút mực giấy nghiên cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.
Ngoài cửa, người vây quanh xem càng lúc càng đông.
Hạ Lan Từ bảo Lý Đình đặt tấm thư tình kia lên bàn.
Nàng cầm lấy bút, cẩn thận chọn bút lông chấm vào nước mực, vuốt nhẹ ngòi bút bên mép nghiêng mực rồi mới nghiêm túc đặt bút xuống giấy.
Thiếu nữ búi tóc hình trái tim, mái tóc đen nhánh mềm mại như thác nước vòng qua chiếc cổ trắng như ngọc rũ xuống trước ngực. Chỉ thấy một tay nàng cẩn thận vén tay áo, tay kia cầm bút, khi ngòi bút lướt trên giấy, những nét chữ hiện ra mạnh mẽ và uyển chuyển như rồng bay phượng múa, mỗi một nét bút đầy đủ lực đạo đều đặn lộ ra khí phách như muốn giết người, khiến ai nhìn cũng phải khen ngợi nàng là một tay viết chữ đẹp.
Chẳng mấy chốc, Hạ Lan Từ đã gác bút xuống.
Nàng cầm lấy tấm thư tình cùng với tờ giấy vừa viết xong đặt ở trước người, bình tĩnh nói: “Thế tử, đây mới là nét chữ của ta.”
“Ngài nhìn xem, có giống nhau chút nào không?”
Trên tờ thư tình là những nét chữ tiểu khải bình thường, còn trên giấy nàng viết lúc này là kiểu chữ Nhan thể, bất luận thế nào cũng không thể nhầm lẫn là cùng một người viết.
Lý Đình lúc này đã đứng không vững.
Hạ Lan Từ lại bảo người mang tờ giấy và tấm thư tình màu hồng phấn đi khắp nơi cho mọi người xem.
Dù là người không biết chữ cũng có thể nhìn ra sự khác biệt.
Vẻ mặt Lý Đình hoảng loạn nhưng vẫn cố chống chế: “Có lẽ… có lẽ là nàng đã bảo nha hoàn viết…”
Hạ Lan Từ nhướng mày nói: “Ngài muốn nha hoàn của ta cũng viết một lần cho ngài xem? Hay là muốn cả phủ ta đều viết để đối chiếu cho ngài?”
“Sương Chi, đi lấy bút ra.”
Giọng nói của thiếu nữ từ đầu đến cuối vẫn nhẹ nhàng, không mang chút khói lửa.
Nhưng Lý Đình lại cảm nhận được một áp lực vô hình hoàn toàn không liên quan đến vẻ ngoài của nàng, trong lúc nhất thời hắn ta cảm thấy Hạ Lan Từ trở nên cực kỳ xa lạ.
Lý Đình vắt óc tìm cách phản bác lại: “Hơn nữa nàng… chữ viết của nàng… giống với chữ của Hạ Lan công tử…”
Hạ Lan Từ nói: “Ta và huynh trưởng cùng nhau học chữ, nét chữ giống nhau thì có gì là lạ.”
Hạ Lan Giản ở bên cạnh không kìm được mà đổ mồ hôi trán.
Lý Đình còn đổ mồ hôi nhiều hơn, hắn ta lẩm bẩm: “Không thể nào, nàng gạt ta…”
Hạ Lan Từ ném những bức thư tình còn lại vào người Lý Đình, cuối cùng nàng đã cảm giác được chút sảng khoái, giọng nói bởi thế cũng càng bình tĩnh hơn: “Thế tử rõ ràng đã có hôn ước, nhưng lại trao đổi thư từ với nữ tử khác còn gửi thư tình qua lại cho nhau, chuyện này vốn không liên quan đến ta, nhưng Thế tử lại cứ nằng nặc đổ lỗi lên đầu ta, thực sự hoang đường hết chỗ nói. Còn về lễ vật tạ tội, vẫn mong Thế tử tự mình mang về, chỉ mong Thế tử sau này đừng quấy rầy sự thanh tĩnh của phủ ta nữa.”
Sương Chi cũng từ phía sau thò đầu ra, giơ tờ giấy vừa viết xong, hừ một tiếng: “Thấy rõ chưa? Đừng có tự mình đa tình nữa!”
Lúc này người đến xem kịch cũng đã hiểu ra mọi chuyện.
“Hoá ra là Thế tử nhận nhầm người à! Lại còn đến trách móc Hạ Lan tiểu thư…”
“Có lẽ đã bị ai đó đùa giỡn, gây ra một trò cười lớn như vậy.”
“Với lại trên bức thư tình này đâu có ký tên, sao mà biết được ai là người viết chứ!”
“Đúng vậy! Dính phải chuyện lộn xộn này, Hạ Lan tiểu thư thật sự xui xẻo…”
Lý Đình lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, cánh môi mấp máy dường như vẫn muốn nói thêm điều gì đó.
Lúc này, Cẩm Y Vệ của Bắc Trấn Phủ Ti đã vừa hay đuổi đến nơi.
“Đã xảy ra chuyện gì, sao lại tụ tập trước cửa phủ nhà Hạ Lan đại nhân như thế! Là ai đang gây rối!”
Người của phủ Tào Quốc Công dù không sợ trời không sợ đất, nhưng khi nhìn thấy đội quân sát tinh này cũng run rẩy khiếp sợ, lập tức không ai dám tranh cãi thêm mà ngoan ngoãn rời đi.
***
Đúng như những gì Hạ Lan Từ dự liệu, khi cha nàng trở về biết chuyện, ông lại bắt đầu nổi trận lôi đình.
Những lời ông nói đi nói lại vẫn không ngoài những điều cũ kỹ.
“Con là con gái nhà quan, tùy tiện xuất đầu lộ diện đã không đúng, sao có thể học theo đám đàn bà chanh chua cãi nhau với người khác như thế…”
“Con có thể chờ cha trở về, cha sẽ giúp con lấy lại công đạo, hà cớ gì phải tự mình ra mặt, làm như vậy có đúng với dáng vẻ mà con gái nên có không?”
“… Tính cách quá mạnh mẽ ngược lại sẽ dễ bị người khác gièm pha, sau này cũng khiến nhà chồng không thích, vợ chồng cũng không hòa thuận…”
Nói đến đây, Hạ Lan Cẩn thở dài một hơi: “… Vẫn nên sớm định hôn sự cho con thì hơn, con có biết không…”
Đang nói, như chợt nhận ra gì đó, Hạ Lan Cẩn bỗng im bặt.
Hạ Lan Từ nhạy bén nhận ra: “Cha tiến cung đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Chỉ là một vài công vụ mà thôi.” Giọng điệu Hạ Lan Cẩn lại đổi sang đề tài khác: “Hình phạt cho Thế tử Tào Quốc Công sẽ sớm được công bố, lần này trừng phạt chắc chắn sẽ không nhẹ. Để tránh lời đồn đại, con vẫn nên gả đi sớm thì thỏa đáng hơn.”
Hạ Lan Từ khẽ cắn môi, trầm mặc không nói gì.
Hạ Lan Cẩn nhìn con gái kể từ khi từ quê nhà Thanh Châu trở về càng ngày càng càng phản nghịch, trong lòng người cha già bất lực thở dài.
Ông đã nói một nửa, lại giấu đi một nửa.
Điều thực sự làm ông bất an chính là sự việc lần này đã làm ầm ĩ quá lớn, ban đầu những lời đồn về dung mạo của Hạ Lan Từ chẳng qua chỉ là truyền miệng trên đường phố, nhưng lần này thậm chí đã kinh động đến trong cung, khiến triều đường để mắt đến.
Câu nói nửa thật nửa đùa của Nhị Hoàng tử ngoài cửa cung đến giờ vẫn còn khiến ông cảm thấy rùng mình.
“Hạ Lan đại nhân, nghe nói lệnh ái dung mạo hơn người, ví như nghiêng nước nghiêng thành, không biết có thật không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook