Lời nói của nàng khiến mọi người có mặt đều sững sờ.

Nhìn Lạc Thần giơ cao thanh loan đao vỏ bạc, mọi người đều biết tám phần là hắn muốn tỷ thí võ nghệ hoặc cưỡi ngựa bắn cung gì đó tương tự — dù lấy những thứ này để so với một quan văn nho nhã yếu ớt như Lục Vô Ưu đã là quá đáng, nhưng một nữ tử yếu mềm như Hạ Lan Từ thì phải so thế nào đây.

Quả nhiên, ngay cả Lạc Thần vừa rồi còn nhất thời kích động cũng sững sờ nói: “Tỷ tỷ, nàng…”

Hạ Lan Từ không ngờ chỉ đến tham dự một bữa tiệc cưới lại có thể ầm ĩ đến mức độ này, lúc này tâm trạng nàng cũng không khá hơn là bao, giọng điệu cũng lạnh nhạt hơn: “Điện hạ coi trọng rồi, thần phụ nào dám nhận danh xưng tỷ tỷ từ Điện hạ.” Nàng khẽ thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Chỉ là, dường như vừa rồi không ai quan tâm ta đang nói gì.”

Lúc này, Lạc Thần mới hồi phục tinh thần, hắn gãi đầu, hạ giọng nói: “Thật xin lỗi, có phải ta quá lỗ mãng rồi không?”

Trong màn náo loạn vừa rồi, có người nhất thời kích động, có kẻ đổ thêm dầu vào lửa, cũng có người hiếu kỳ đứng xem.

Mọi chuyện như một buổi biểu diễn góp vui trong lễ cưới, mọi người đều xem rất hào hứng, đoán chừng mười ngày sau đó cũng không thiếu đề tài để nói chuyện — quả nhiên, lễ cưới là một nơi tốt để xem trò vui.

Nghe xong lời Hạ Lan Từ nói, Ngụy Uẩn khẽ cười nhạo một tiếng, nàng ta cầm chén rượu uống một ngụm, nói với giọng say khướt: “Cô thật sự yêu Lục Vô Ưu đến thảm thương, lúc này còn cố gắng bảo vệ hắn.” Nói xong, nàng ta lập tức đi tìm người: “Rượu đâu? Lấy một bình rượu đến cho ta.”

Là nhân vật chính của lễ cưới này, nàng ta chẳng bận tâm đến trận khôi hài vừa rồi, càng không có ai dám nói gì.

Lục Vô Ưu lại quay đầu nhìn nàng một cái, biểu cảm rất kỳ lạ.

Chỉ có Thiều An Công chúa vẫn lớn tiếng: “Sao không tỷ thí nữa chứ! Nếu cô mẫu đã đồng ý làm chứng, chi bằng nhân dịp đại hỷ này chúng ta cùng đến náo nhiệt một chút!” Nàng ta cười tươi như hoa, lộ lúm đồng tiền nhìn Hạ Lan Từ nói: “Nếu ngươi muốn tự mình thi đấu cũng tốt thôi, là thi cưỡi ngựa hay bắn cung?”

Nàng ta nhớ rõ Hạ Lan Từ ngay cả cưỡi ngựa cũng không biết.

Hơn nữa, nàng ta vốn không muốn để Lục Vô Ưu và Lạc Thần tỷ thí, nếu có cơ hội để Hạ Lan Từ tự bẽ mặt mình là tốt nhất.

Lạc Thần định nói: “Bỏ đi, ta…”

Bỗng nghe Hạ Lan Từ nói: “Ngài muốn so gì cũng được, nhưng phải cho ta một khoảng thời gian, ta có thể học.”

Lời này của nàng khiến những người xung quanh đều cảm thấy bối rối — lúc này học còn kịp không?

Chỉ có Lục Vô Ưu nghe vậy thì nở nụ cười, dường như không ngạc nhiên khi nàng nói vậy.

Lạc Thần mở miệng định nói, bởi vì trước khi Thiều An Công chúa đến đã nói với hắn, thật ra giữa họ không có tình cảm, chỉ do một số sự cố ngoài ý muốn mới thành thân, hơn nữa trước khi kết hôn nàng sống không tốt lắm, sau khi kết hôn vẫn vậy, điểm ấy chỉ cần nhìn cách ăn mặc của nàng là biết.

Ngoài ra, rõ ràng, khi nàng ở bên cạnh Lục Vô Ưu ngay cả nói chuyện cũng không dám, chắc chắn đã bị áp bức rất nhiều.

Tất cả những điều này tích tụ lại, nên hắn vừa nghe lời của của vị tân nương Huyện chủ kia thì đã nóng đầu, khi hắn rút thanh loan đao vỏ bạc ra còn cảm thấy mình là anh hùng cứu mỹ nhân, là dũng sĩ.

Nhưng lúc này, khi Hạ Lan Từ thực sự nói chuyện với Lục Vô Ưu, hắn mới nhận ra có lẽ không phải vậy.

“Là ta nhất thời bốc đồng, tỷ…” Thiếu niên nuốt xưng hô này xuống, cúi đầu: “Nàng đừng để ý.”

Giọng điệu của Lục Vô Ưu rất nhẹ nhàng: “Điện hạ, ngài muốn đấu thì đấu đi, chỉ là phu nhân của ta thực sự cần một ít thời gian, nàng vừa mới học cưỡi ngựa, cho đến bây giờ chưa từng chạm vào cung tiễn. Nếu bây giờ ngài muốn thi cưỡi ngựa bắn cung với nàng, thật sự là không được công bằng.”

Khi hắn vừa mở lời, mọi người còn tưởng hắn sẽ thuận theo, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Không ngờ hắn lại đổ thêm dầu vào lửa, mà lại là vào lửa của chính phu nhân mình.

Tầm Dương Trưởng Công chúa vẫn luôn đứng xem diễn, lúc này mới lên tiếng: “Bây giờ đã tối rồi, thi cưỡi ngựa bắn cung cũng không tiện lắm, có lẽ các ngươi chỉ có thể thi ném thẻ vào bình thôi, nếu thật sự muốn tỷ thí thì nửa tháng sau, Thánh thượng sẽ thiết đãi sứ thần Bắc Địch, đến lúc đó lại so tài cũng không muộn. Đêm nay cứ tiếp tục lễ cưới đi.”

Tầm Dương Trưởng Công chúa yêu ghét rõ ràng, luôn khoan dung với nữ tử hơn nam tử.

Chỉ cần nghe giọng điệu cũng biết rõ bà ta không ưa gì vị Trạng nguyên lang kia, nên mới đợi đến khi nữ tử ra mặt mới cho nàng một bậc thang.

Tiêu Thiều An còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Tầm Dương Trưởng Công chúa đã mất hết hứng thú mà đi khỏi. Tiêu Thiều An nhìn thoáng qua Lạc Thần, rõ ràng hắn không định nói thêm gì nữa, sau đó nàng ta đuổi theo ra ngoài, kéo dài giọng làm nũng: “Cô mẫu.”

Tầm Dương Trưởng Công chúa còn lớn tuổi hơn Hoàng thượng không ít, luôn đối xử rất thân thiết với Thiều An Công chúa, nghe nàng ta làm nũng là biết ngay nàng ta muốn gì, nên ánh mắt khi quay lại đã có phần lãnh đạm: “Tên Trạng nguyên lang kia rốt cuộc có gì tốt?”

Tiêu Thiều An khựng lại, nói: “Chỉ là ta thích thôi.”

Tầm Dương Trưởng Công chúa nói: “Uẩn nhi cũng đã hết hy vọng, sao nha đầu con không thể ngừng nhớ nhung chứ. Bổn cung hối hận lúc trước đã khuyên con, hắn rõ ràng là một kẻ vô lương tâm, Hạ Lan thị kia cũng là người ngu ngốc. Nam nhân tốt trong thiên hạ nhiều như vậy, sao con không chọn một người khác.”

Tiêu Thiều An muốn biện giải vài câu, nhưng đã thấy Tầm Dương Trưởng Công chúa bắt đầu nhìn nàng ta bằng ánh mắt ‘trẻ nhỏ không thể dạy’.

Nàng ta lúng túng, biết cô mẫu cũng sẽ không giúp mình nữa. 

Khi Hạ Lan Từ rời khỏi hôn lễ thì vô cùng mệt mỏi, sau khi ngồi lên xe mới nhớ ra nói với Lục Vô Ưu: “Thật xin lỗi, ta đã nuốt lời, lúc trước ta nói sẽ không để ý đến hắn. Hay là… lần sau loại hôn lễ này ta sẽ không đến nữa.”

Lục Vô Ưu không ngờ vừa mới lên xe nàng đã nói tới việc này, sự bực bội vừa dâng lên lúc nãy đã có chút nhạt đi: “Chuyện này không cần phải xin lỗi, dù nàng đã gả cho ta, thì muốn nói chuyện với ai cũng là tự do của nàng… Ta ngăn cản chỉ vì cảm thấy có lẽ nàng không muốn gặp hắn.” Hắn nhún vai nói tiếp: “Đây là tự do của nàng. Là ta đưa nàng tới tiệc cưới, nàng không cần tự trách.”

Nhưng lúc nói những lời này, giọng điệu của Lục Vô Ưu không còn thoải mái như mọi khi.

Hạ Lan Từ do dự hỏi: “Không phải chàng không vui sao?”

Lục Vô Ưu thu bớt vài phần ý cười, nói: “Đúng, ta không vui, nhưng không liên quan đến nàng. Ta đang giận mình thôi, tối nay ta có chút không ổn.” Hắn cố gắng muốn trở về hình thức ở chung bình thường của họ, cho nên tiếp tục đùa giỡn: “Ta cố tình chọc giận nàng, nàng không tức giận sao?”

Hạ Lan Từ lắc đầu nói: “Ta thật sự có ý định… học bắn tên, cái này có khó không?”

“Không khó.” Lục Vô Ưu thuận miệng nói: “Nếu nàng muốn học thì sẽ không khó.”

Sau đó thì không có đoạn tiếp theo.

Nếu là trước đây, chắc chắn Lục Vô Ưu sẽ thao thao bất tuyệt giảng giải cách học bắn tên cho nàng, cụ thể khó và không khó chỗ nào, trong thời điểm đó, hắn luôn nói rất nhiều lời khoe khoang kỹ năng của mình, chứ không phải chỉ nói ngắn gọn như vậy.

Hạ Lan Từ im lặng một lúc, lại hỏi: “Sao chàng lại tức giận với mình?”

Lục Vô Ưu dừng lại một chút rồi nói: “Ta có thể không nói không? Chính ta cũng không hiểu rõ toàn bộ được.”

Trong xe ngựa lại rơi vào im lặng khiến người ta khó chịu.

Hạ Lan Từ càng thêm hối hận vì lần ra ngoài này, rõ ràng trước khi ra cửa họ còn rất tốt đẹp.

Lần đo đạc đó nàng và Lục Vô Ưu đã ở bên ngoài quá lâu, có chút quên hết mọi thứ, dần quên đi sự phòng bị và cảnh giác khi ở Kinh thành. Hiện giờ nàng đã là vợ người khác, Lục Vô Ưu đã giúp nàng rất nhiều, nàng cũng nên tự dọn dẹp sạch những đào hoa nát của mình.

Nàng thậm chí có thể hiểu được sự tức giận của Lục Vô Ưu lúc này.

Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Phu xe nói: “… Phía trước có người chặn đường.”

Tiếp đó là giọng của Lạc Thần tiểu Vương tử Bắc Địch truyền đến: “Thật xin lỗi, ta còn có vài lời muốn nói.”

Hiện giờ Hạ Lan Từ nghe thấy giọng hắn cũng giống như chim sợ cành cong.

Lục Vô Ưu lại im lặng một lúc mới nói: “Ta biết bây giờ chắc chắn nàng không muốn xuống xe, nhưng… dù sao chuyện này cũng phải giải quyết, trốn tránh không phải là cách.”

Hạ Lan Từ cũng im lặng một lúc, hiểu ý Lục Vô Ưu.

Những rắc rối của mình, nàng phải tự giải quyết, không thể cứ luôn dựa vào Lục Vô Ưu.

Hạ Lan Từ hít một hơi thật sâu, nói: “Vậy chàng đợi ta một lát.”

Nàng xuống xe ngựa, thấy Lạc Thần đang cưỡi ngựa ở xa xa nhìn nàng.

Trong tay hắn còn cầm một chiếc đèn lồng, ánh sáng lay động chiếu lên vành mắt hơi đỏ của hắn, thiếu niên mười bảy tuổi cúi đầu, dù có tức giận, Hạ Lan Từ vẫn cảm thấy rất đáng thương.

Nàng giẫm lên càng xe bước xuống, nói: “Ngài muốn nói gì thì nói đi, nói xong thì đừng tìm ta nữa… Ngài thật sự đã gây cho ta một phiền phức lớn.”

“Lúc ta nhìn thấy nàng, nàng như một chú chim được thả khỏi lồng, ta không cầm lòng được muốn xem nàng có thể bay cao bay xa đến đâu… Ta nghĩ hắn là cái lồng vây khốn nàng lại.” Giọng Lạc Thần khàn khàn: “Ta còn bị người khác dẫn dụ, tưởng rằng tình cảm của hai người không tốt, hắn… đối xử không tốt với nàng, ngay cả ăn mặc cũng…”

Hạ Lan Từ cúi đầu nhìn thoáng qua người mình.

“Việc này không liên quan đến hắn, tự ta muốn mặc như vậy.” Nếu có thể đối thoại bình tĩnh và lý lẽ, nàng cũng có thể sắp xếp lại suy nghĩ của mình: “Điện hạ, ta sống rất tốt, không cần sự cứu vớt của ngài. Cho dù ta cần thật, cũng hy vọng ngài hãy hỏi ý kiến ta trước, thay vì… hoàn toàn phớt lờ ý kiến của ta, chỉ nghe người khác nói.”

Lạc Thần xấu hổ đến mặt đỏ bừng.

“Thật xin lỗi, ta có thể xin lỗi nàng, cũng có thể xin lỗi hắn.”

“Cái này không cần.” Hạ Lan Từ thản nhiên nói: “Điện hạ, ngài đã nói xong chưa?” 

Lạc Thần im bặt không nói được lời nào.

Hạ Lan Từ xoay người, đang định bước vào xe ngựa thì nghe hắn lớn tiếng nói: “Ta vừa gặp đã yêu nàng, ta thích nàng, muốn hái cả sao trời xuống tặng nàng… Ta thật sự không cố ý làm nàng khó xử… Rất xin lỗi.”

Những lời này, trước kia nàng đã nghe qua rất nhiều lần.

Cũng không xúc động mấy, ngược lại chỉ lo Lục Vô Ưu sẽ suy nghĩ nhiều.

Hạ Lan Từ có chút luống cuống tay chân bước lên xe ngựa, vén rèm lên, thấy Lục Vô Ưu đang pha trà, hắn rũ mắt, ngón tay cầm châm trà khẽ gẩy phiến lá, thấy nàng đến mới hỏi: “Giải quyết xong rồi?”

Hạ Lan Từ nói: “Ừ.”

Xe ngựa tiếp tục chạy, Lục Vô Ưu cười nhạt một tiếng rồi nói: “Tiểu Vương tử thổ lộ rất chân thành, nàng không cảm động chút nào sao?”

Hạ Lan Từ thở dài một hơi nói: “Chàng có thể đừng suy nghĩ lung tung được không? Ta chỉ cảm thấy như vừa tránh được một kiếp.”

Lục Vô Ưu lại gẩy lá trà thêm vài lần, nói: “Ta có một vấn đề muốn hỏi nàng.”

Hạ Lan Từ nói: “Chàng hỏi đi.”

Lục Vô Ưu nói: “Nếu người đêm đó cứu nàng là người khác, nàng thành thân với hắn, thì cuộc sống của hai người có giống chúng ta bây giờ không?”

Hạ Lan Từ cảm thấy câu hỏi của hắn thật kỳ lạ: “Nhưng chính là chàng mà, không phải người khác.”

Lục Vô Ưu đặt châm trà xuống một bên, đổi sang dùng kẹp trà, tiếp tục khơi lá trà.

“Là ta lo sợ không đâu, nghĩ đến những chuyện vô nghĩa… Nàng đừng quan tâm ta.” Lục Vô Ưu dừng lại một chút, nói với giọng điệu lơ đãng: “Không quan trọng lắm, có lẽ sáng mai ta sẽ nghĩ thông suốt thôi.”

Hạ Lan Từ ngồi ngay ngắn, còn hỏi rất nghiêm túc: “Không thể nói với ta sao?”

… Sao vào lúc này nàng vẫn cần mẫn học hỏi thế.

Lục Vô Ưu nói thầm một câu, buông kẹp trà xuống rồi ngẩng đầu lên, giọng điệu có phần nghiêm túc nói: “Nàng cảm thấy tối nay ta giận điều gì?”

Hạ Lan Từ cũng nghiêm túc trả lời: “Vì ta không xử lý tốt đào hoa nát, gây phiền phức cho chàng, còn làm chàng mất mặt nữa.”

Lục Vô Ưu nghe nàng trả lời xong, im lặng một lúc mới lên tiếng.

“Không, bởi vì nàng là đồ ngốc.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương