Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 2
C10: Tôi Và Những Thân Thích Cực Phẩm (7)




Tiền của Diệp Chí Dương đều bị Hoa Vụ tiêu sạch, trên người hắn không có nhiều tiền, căn bản không đủ bệnh viện kiểm tra.

Hắn gọi điện thoại cho Hoa Vụ, kết quả căn bản không liên lạc được.

Diệp Chí Dương cuối cùng chỉ có thể quẹt thẻ tín dụng.

Lúc này Hoa Vụ đang ở trong cửa hàng.

Nữ chủ mở một cửa hàng quần áo, online offline đều bán không tệ, mỗi tháng lợi nhuận khả quan.

Nữ chủ mình học thiết kế, cửa hàng này ban đầu mặc dù là cha Hạ mẹ Hạ đầu tư tiền làm, nhưng nữ chủ rất nhanh đem tiền gốc kiếm về trả lại cho cha mẹ.

Đáng tiếc cửa hàng này sau đó bởi vì nữ chủ mang thai, Diệp Chí Dương lấy lý do đau lòng nàng, không muốn nàng lại vất vả nữa, lấy đi quyền quản lý cửa hàng, dần dần đem nàng lên không, cuối cùng biến thành Nhan Huệ Vãn.

Nói đến nữ chủ mang thai...

Đó là một vở kịch cẩu huyết khác.

Nhan Huệ Vãn này là đồng nghiệp của Diệp Chí Dương, vẫn là cô gái cùng trường, hai người làm việc cùng một bộ phận.

Nhan Huệ Vãn vẫn thích Diệp Chí Dương.

Trong cốt truyện ban đầu, cô ta vì mập mờ với Diệp Chí Dương, tạo thành những hiểu lầm trước đó của nam nữ chính, cống hiến không ít tình tiết.

Sau khi sống lại, Nhan Huệ Vãn có kinh nghiệm kiếp trước, rất nhanh cùng Diệp Chí Dương khuấy động cùng một chỗ.

Nữ chủ trong nhà cùng bà Diệp ở chung không hòa hợp, hai người tuy rằng không náo loạn, nhưng không khí gia đình cực kỳ áp lực.

Diệp Chí Dương ở cùng một chỗ với Nhan Huệ Vãn cảm giác thoải mái, rất nhanh đã thành kiểu Nhan Huệ Vãn nói gì nghe nấy.


Hai người tính toán nhà cửa, cửa hàng quần áo của nữ chính...

Cuối cùng là tử cung của nữ chủ.

Bởi vì Nhan Huệ Vãn không thể mang thai.

Một tia giá trị cuối cùng của nữ chủ đều phải vắt khô.

Cũng may trước kia Hoa Vụ đã gặp qua đại thế diện, làm qua đại sự, người ghê tởm gì cũng từng gặp qua, cái này cũng không tính là gì.

Hoa Vụ ở trong cửa hàng cho đến khi trời tối mới trở về.

Diệp Chí Dương và cha mẹ hắn đều ở nhà.

"Tiểu Dư, sao hôm nay em không nghe điện thoại?"

"Đừng nói nữa, hôm nay tôi đi cửa hàng, trên đường bị xe không cẩn thận đâm trúng, điện thoại di động cũng bị hỏng."

Diệp Chí Dương vốn muốn chất vấn nghẹn lời, "Em có việc gì không?"

"Không có việc gì, chính là sợ hãi."

Diệp Chí Dương vẻ mặt quan tâm: "Xảy ra chuyện, sao em không gọi điện thoại cho anh?"

"Điện thoại di động của ta không phải bị hỏng, hơn nữa ngươi phải cùng ba kiểm tra, ngươi vốn là xin nghỉ, ta gọi ngươi tới đây, lần này tới lần khác chậm trễ thời gian." Hoa Vụ nói dối mắt cũng không chớp một cái.

Diệp Chí Dương vừa nghe Hoa Vụ suy nghĩ cho hắn như vậy, làm sao còn không biết xấu hổ nói những thứ khác.

"Ta vào phòng trước nghỉ ngơi."


"Được. Anh nấu cơm xong gọi em."

Hoa Vụ nghênh ngang vào phòng, bà Diệp ở bên cạnh mặt đều nghẹn đỏ, chờ người đi vào, bà ta lập tức lên tiếng: "Hôm nay con chạy một ngày, hiện tại còn muốn con đi nấu cơm?"

Diệp Chí Dương còn không muốn làm, ngữ khí có chút xông lên: "Mẹ, mẹ nhất định phải đi theo con, các người muốn ở chỗ này, vậy con không được làm việc nhà sao?"

Mẹ Diệp: "Con là một người đàn ông, có cần phải bị cô ấy ăn đến chết không? Chúng ta là cha mẹ con, ở cùng các con đó không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa."

Diệp Chí Dương đại khái là cảm thấy không thông với bà Diệp.

"Con đi nấu cơm, con đi thăm ba."

"Con ở nhà, lúc nào cho con vào phòng bếp? Cho ngươi bưng một cái chén ngươi cũng bất động, hiện tại kết hôn, ngươi cái gì cũng làm..."

Bà Diệp càng nghĩ càng tức giận.

Con trai nuôi của chính bà, bà ta vẫn chưa tận hưởng phúc của con trai mình.

Diệp Chí Dương vốn định đem chuyện cha mẹ đi khám bệnh giao cho Hoa Vụ, kết quả Hoa Vụ không phải giả vờ không phát hiện, chính là trực tiếp lấy lý do cô sắp xếp công việc cự tuyệt.

Diệp Chí Dương cuối cùng không có cách nào, chỉ có thể tự mình chạy cùng.

Ông Diệp đúng là có bệnh, còn phải nằm viện một thời gian.

Hắn vội vàng chăm sóc cha mẹ, công ty đương nhiên không quan tâm, cấp trên đều bất mãn với hắn.

Hoa Vụ cảm thấy mình đây là đang để Diệp Chí Dương tận hiếu, là đang làm việc tốt, mỗi ngày đi sớm về khuya, lưu lại thời gian tận hiếu cho Diệp Chí Dương.

Diệp Chí Dương đương nhiên không hài lòng.


Nhưng anh ta có cách nào?

Vừa nói chính là cô đã đối xử tốt với bọn họ, để cho bọn họ ở chỗ này, mua cho bọn họ đồ ăn ngon, mặc, làm sao bạc đãi bọn họ?

Bà Diệp lại không cho cô sắc mặt tốt, còn ngầm nói bà không tốt thì không tốt.

Vì vậy, muốn cô ấy chăm sóc họ, không thể.

Mỗi lần bà Diệp ở bên tai Diệp Chí Dương nhắc tới những lời này, hắn rõ ràng nhất.

Diệp Chí Dương cũng chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.

Thật vất vả chờ ông Diệp xuất viện, Diệp Chí Dương cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hắn thấy Hoa Vụ không đề cập đến chuyện cho cha mẹ về quê, hắn cũng không chủ động đề cập tới, dù sao trong khoảng thời gian này cô bận rộn chuyện trong cửa hàng, đi sớm về muộn cũng không ở nhà.

"Cửa hàng của em muốn mở rộng sao?" Lúc ăn cơm tối, Diệp Chí Dương nói một câu.

Tròng mắt bà Diệp thoáng cái liền xoay lại.

Lúc trước bà đều nghe con trai nói với người phụ nữ này có cửa hàng, nhưng cửa hàng gì, có quy mô gì, bọn họ cũng chưa từng nói qua.

Lúc này Diệp Chí Dương nhấc lên, bà Diệp liền dựng thẳng lỗ tai nghe.

Hoa Vụ: "Ừm, cửa hàng bên cạnh không cho thuê nữa, ta thuê lại, chuẩn bị mở rộng một chút."

Diệp Chí Dương: "Chỗ đó tiền thuê nhà không rẻ. Em mở rộng cũng cần tiêu tiền."

"Cho nên kế tiếp chúng ta phải trải qua một đoạn khổ sở." Hoa Vụ cười nói: "Chí Dương, ngươi còn có mấy ngày nữa sẽ phát lương đi? Số tiền này dùng để chi tiêu ở nhà trước."

Diệp Chí Dương: "..."

Thẻ lương đều ở đó, hắn có quyền từ chối không?

Ngược lại là bà Diệp, thốt ra: "Sao lại dùng con trai ta?"


Hoa Vụ mỉm cười: "Mẹ, bây giờ chúng ta là một nhà, phân cái gì mẹ và con. Hơn nữa, Chí Dương thân là trụ cột, nuôi gia đình không phải là chuyện nên làm sao?"

Bà Diệp cảm thấy con trai mình chịu thiệt: "Vậy một xu cũng không ra ngoài?"

Hoa Vụ bình tĩnh giải thích: "Tiền của tôi không phải là toàn bộ đầu tư vào cửa hàng, chờ qua một thời gian để kiếm tiền là tốt rồi. Chuyện của ta và Chí Dương, ngài cũng không cần xen vào, chiếu cố ba thật tốt, lúc không có việc gì xuống lầu cùng các dì kia khiêu vũ, mở rộng tầm mắt một chút."

Diệp Chí Dương thấy bà Diệp còn muốn nói chuyện, vội vàng ngắt lời: "Mẹ, Tiểu Dư nói đúng."

Bà Diệp: "..."

Đúng cái gì mà đúng! !

...

Cơm nước xong, Hoa Vụ gọi Diệp Chí Dương ra ban công.

"Ngươi cũng rõ ràng, ta mua căn nhà này, vốn sẽ không có bao nhiêu tiền tiết kiệm. Sau đó lại tổ chức hôn lễ, chi tiêu lộn xộn không ít. Vì anh, tôi và ba mẹ cũng cãi nhau, hiện tại bọn họ còn đang tức giận, cũng không cho tôi tiền... Bây giờ cửa hàng mở rộng, ta hy vọng ngươi không nên kéo chân ta, ngươi phải ủng hộ ta, đây đều là vì cuộc sống sau này của hai chúng ta."

Hoa Vụ nói xong, uể oải cúi đầu.

"Tôi cũng muốn cho ba mẹ biết, lựa chọn của tôi không sai. Diệp Chí Dương, ngươi đừng để ta thất vọng."

Diệp Chí Dương lúc này tỏ thái độ: "Anh đương nhiên ủng hộ em, mẹ nói em không cần để ở trong lòng."

"Vậy thì tốt rồi."

Nói xong chính sự, Hoa Vụ xoay người chuẩn bị đi vào.

Diệp Chí Dương lại gọi nàng lại.

"Tiểu Dư, anh muốn thương lượng với em một chuyện."

Hoa Vụ mâu quang lóe lên, "Ừ, ngươi nói."

"Là như vậy, trước khi công ty có một giám đốc rời khỏi chức vụ, vậy quản lý theo lý thuyết hẳn là của tôi..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương