Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Liền Hối Hận
-
Chương 3
Phó Giai Hi lấy cớ công việc bận rộn để từ chối xem mắt cũng không phải là nói dối.
Nửa tháng qua cô phải chuẩn bị cho trận đấu thầu, tốn rất nhiều công sức.
Hôm nay, cô đến công ty từ sáng sớm, kiểm tra lại toàn bộ tài liệu đã chuẩn bị một lần nữa, bảo đảm sẽ không lộ một chút sơ hở.
Tám giờ, cô đi theo tổng giám đốc lên đường đến nơi đấu thầu.
Tổng giám đốc họ Lâm, lúc trước Phó Giai Hi đến công ty phỏng vấn, chính Lâm Dĩ Minh đã tuyển dụng cô, cũng coi như có ơn tri ngộ với cô.
Trên đường đi, Phó Giai Hi tiếp tục đối chiếu dữ liệu một cách rõ ràng minh bạch, lúc cúi đầu, tuyến cằm của cô vừa mịn màng vừa nhẵn nhụi, để lộ cổ thiên nga xinh đẹp.
Lâm Dĩ Minh nói: “Đừng quá căng thẳng, tập đoàn Bách Phong có quy mô lớn như vậy, cứ coi như đây là một cơ hội học tập thì cũng rất quý giá.”
Cảng hạ lưu thuộc hạng mục sản xuất của tập đoàn Bách Phong, một lượng lớn nguyên vật liệu chì và kẽm được dùng làm dự án phòng ngừa rủi ro, ngay từ một tháng trước đã có tin đồn là sẽ đưa ra đấu thầu.
Các công ty đầu tư kỳ hạn đã âm thầm so bì với nhau, thề nhất định phải giành được đấu thầu lần này.
Trong số các công ty dự thầu, Chứng khoán Trường Địch thật sự không đáng nhắc đến, ngay cả giả thiết như kêu khẩu hiệu cũng không cần thiết.
Công việc chuẩn bị hồ sơ dự thầu vẫn do Phó Giai Hi phụ trách.
Mỗi câu mỗi chữ, mỗi tấm bảng biểu đều là tâm huyết của cô.
“Cố gắng thử xem.” Hiển nhiên Phó Giai Hi vẫn không bỏ cuộc.
“Cũng tốt, dù mất dự án cũng không thể mất khí thế.” Tổng giám đốc Lâm thay đổi cách nói: “Tiểu Phó cố gắng phát huy, xây dựng hình tượng đẹp cho Trường Địch chúng ta.”
Đến Bách Phong, tầng hầm đỗ xe có ba tầng, diện tích rộng lớn, tài xế không biết đường nên hơi lưỡng lự khi đứng trước ngã rẽ.
“Bên trái.” Phó Giai Hi nhắc nhở tài xế.
Chỉ đường chính xác, Lâm Dĩ Minh hỏi: “Cô từng đến Bách Phong rồi à?”
Phó Giai Hi lạnh nhạt trả lời: “Trên tường có bảng hướng dẫn.”
Phòng họp đấu thầu được đặt trên tầng 19, hướng về phía nam, nguyên một bức tường được thiết kế thành cửa sổ sát đất rộng lớn, ánh sáng chiếu vào khiến cả căn phòng trở nên sáng sủa quang đãng.
Số thứ tự mà Trường Địch rút thăm trúng là số 8.
Phó Giai Hi lật xem danh sách, rất nhiều công ty lớn có tên tuổi trong nước đều tham dự đấu thầu.
Luvevaland chấm co.
Từ biểu hiện của họ lúc lên sân khấu có thể thấy, quả thực là mỗi công ty đều có thực lực hùng hậu, tài sản dồi dào.
Ban đầu Phó Giai Hi còn hơi hồi hộp, bây giờ tâm trạng lại trở nên bình tĩnh hơn hẳn.
Chênh lệch quá rõ ràng, đã không thể cứu vãn tình thế được nữa, chi bằng giữ cho tâm trạng bình tĩnh, quan trọng là có cơ hội tham dự hội đấu thầu lần này.
Một giờ sau, cô đứng dậy, bước lên sân khấu với tư cách là người trình bày của Chứng khoán Trường Địch.
Ngoài phòng họp.
Thư ký Tiêu tìm người chung quanh, xuyên qua hai tầng nhà mới biết Nhạc Cận Thành đang ở chỗ đấu thầu.
Anh ta bước ra thang máy, thấy sếp nhà mình đang đứng ngoài phòng họp, hai tay khoanh trước ngực, vóc dáng cao lớn.
Hôm nay không biết là ai chọn âu phục cho anh, đứng dưới ánh nắng chói chang đến độ từng sợi tơ màu xanh thẫm trên bộ âu phục cũng lung linh, lộ rõ vẻ cao quý.
Thông thường, tổ dự án đều có nhiệm vụ của riêng mình, Nhạc Cận Thành không cần phí sức tham gia.
“Sếp Nhạc.” Tiêu Duệ gọi rồi lại thôi.
Xuyên qua cửa chớp, cuối cùng anh ta cũng biết vì sao Nhạc Cận Thành lại cố ý đến nơi này.
Trong phòng, Phó Giai Hi mặc đồ công sở màu trắng, đang giảng giải hồ sơ dự thầu của công ty mình một cách rành mạch trật tự.
Bất kể là cốt lõi của dự án, quy tắc chi tiết trong quá trình triển khai hay trình bày lộ trình, tất cả đều có thể bình chọn ở mức trung bình khá trở lên.
Cô hơi căng thẳng, tuy rằng vẻ mặt không có gì thay đổi nhưng Nhạc Cận Thành vẫn nhận ra sự dao động trong lòng cô.
Ví dụ như, đầu ngón tay cầm điều khiển liên tục thay đổi vị trí, khóe mắt mỉm cười thỉnh thoảng sẽ hơi run rẩy.
Nhạc Cận Thành rất thấu hiểu những thói quen nhỏ bé biểu thị sự thay đổi cảm xúc ấy.
Tiêu Duệ đoán mò tâm tư của sếp, thử nói bóng nói gió: “Ý tưởng rõ ràng, trình bày súc tích, đi thẳng vào vấn đề.”
Sau một lúc lầu, Nhạc Cận Thành nói: “Cứ thực hiện theo quy tắc.”
Tiêu Duệ hiểu rõ.
Nếu Nhạc Cận Thành là một tên hôn quân không phân biệt rạch ròi giữa công và tư thì sẽ không bao giờ đứng trên vị trí này.
Kết quả cuối cùng được tuyên bố, không có gì bất ngờ, Chứng khoán Trường Địch mà Phó Giai Hi làm đại biểu bị đào thải.
Trên đường về công ty, thấy Phó Giai Hi không nói lời nào, tổng giám đốc Lâm lại an ủi cô.
Phó Giai Hi cười nói: “Anh thật là nhìn xa trông rộng, đã đoán trước được kết quả này.”
Tổng giám đốc Lâm thở dài: “Tôi tự biết thân biết phận thì đúng hơn.”
“Lần sau tranh thủ cơ hội khác.”
“Đừng tự gây áp lực quá lớn cho bản thân.” Tổng giám đốc Lâm săn sóc cấp dưới: “Hôm nay cô đã vất vả rất nhiều, tối nay cùng nhau ăn cơm đi.”
Phó Giai Hi từ chối một cách uyển chuyển: “Cảm ơn sếp Lâm, tôi còn phải đi đón con trai tan học.”
…
Xe bus của trường đến khu chung cư đúng giờ, Nhạc Gia Nhất xuống xe, tung tăng chạy về phía mẹ.
Nụ cười trên gương mặt non nớt ấy tựa như một đóa hoa nở rộ nhiệt tình, có thể chữa khỏi bất cứ sự mệt mỏi nào.
Dự thầu lần này là do một mình cô chuẩn bị, cho dù kết quả đã dự đoán trước, thực lực chênh lệch quá xa nhưng thất bại ê chề vẫn khiến tâm trạng của cô buồn bã.
Nhạc Gia Nhất nắm tay cô, luôn miệng gọi “mẹ”, giọng nói trong trẻo giòn tan, khiến trái tim Phó Giai Hi ấm áp, tạm thời quên mất sự buồn bực ban ngày.
Ăn cơm xong, hoàn thành thời gian mẹ và con cùng nhau đọc sách, Gia Nhất nằm bò trên bàn học bắt đầu lắp ráp lego, mà di động của Phó Giai Hi bỗng đổ chuông.
Lâm Dĩ Minh gọi đến, Phó Giai Hi bắt máy: “Sếp Lâm.”
Nghe một lát, cô nhíu mày: “Ngay bây giờ ạ?”
“Ừ, khách hàng đến đây đột xuất, có ý định mở tài khoản giao dịch.”
Phó Giai Hi từ chối một cách uyển chuyển: “Con trai tôi đang ở nhà, ngày mai thằng bé còn phải đến trường nữa.
Sếp Lâm, anh có thể kêu Tiểu Trương đi một chuyến được không?”
Tổng giám đốc Lâm nói: “Nghiệp vụ mảng này cô rành hơn, khách hàng chỉ muốn tìm hiểu sơ bộ thôi, sẽ không chậm trễ nhiều thời gian đâu.”
Anh ta đã nói đến nước này, Phó Giai Hi cũng không tiện từ chối.
Cô bèn gọi điện cho Bạch Đóa, nhờ cô ấy đến đây trông con một tiếng giúp mình.
Nghe xong, Bạch Đóa đồng ý ngay tức thì, nhưng cũng phải mười lăm phút nữa cô ấy mới đến nơi.
Nhạc Gia Nhất rất ngoan: “Mẹ cứ đi đi ạ, trước khi mẹ nuôi đến nhà mình, ai gõ cửa con cũng không đáp lại đâu”
Cậu bé hiểu chuyện đến nỗi khiến người ta đau lòng.
Phó Giai Hi xoa đầu con trai: “Một tiếng thôi, mẹ sẽ về thật nhanh nhé.”
…
Giờ này phố Nam Chính không bị tắc đường, Phó Giai Hi lái xe rất nhanh, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, hoàn thành công việc thỏa đáng rồi mau chóng về nhà.
Cô tìm đến phòng riêng, bên trong ầm ĩ náo nhiệt.
Trong phòng có mười mấy người cả nam lẫn nữ, ngoại trừ tổng giám đốc Lâm, những người còn lại Phó Giai Hi đều không quen biết.
Cô chào hỏi một tiếng, tổng giám đốc Lâm không nghe thấy.
Có lẽ anh ta đã say rượu, đỏ mặt tía tai, áo sơ mi nhăn nhúm như dưa muối, hình tượng khác một trời một vực với dáng vẻ hiền lành thân thiện lúc ở trên công ty.
Phó Giai Hi bèn cất cao giọng nói: “Tổng giám đốc Lâm.”
“À, Giai Hi.” Lúc này anh ta mới thấy cô đã đến.
Lâm Dĩ Minh cầm chai rượu nhập khẩu còn thừa một nửa, chân nam đá chân chiêu tiến về phía cô: “Tôi…Tôi đã bảo rồi mà… Cô… Cô là nhân viên tận tụy với công việc nhất.”
Mùi rượu phả vào mặt, Phó Giai Hi lùi về sau một bước, dẫn dắt đề tài trở lại với công việc chính: “Khách hàng có thắc mắc về vấn đề nào sao ạ? Có cần tôi giải thích thêm không?”
Lâm Dĩ Minh cười phá lên: “Nào cần cô phải làm chuyện đó.”
Phó Giai Hi bỗng ý thức được điều gì đó.
Nhóm người kia bắt đầu ồn ào: “Đúng là xinh đẹp.”
“Nếu không xinh đẹp thì tổng giám đốc Lâm sẽ không tuyển dụng cô ta.”
“Quả nhiên là chuyên nghiệp, lãnh đạo gọi đến thì đến đây thật luôn.”
Tiếng cười quấy phá tràn đầy ý xấu, đồng thời cũng chứng minh suy đoán của Phó Giai Hi.
Vẻ mặt cô lập tức trở nên lạnh lẽo: “Sếp Lâm, anh say rồi, liên lạc tài xế đưa anh về nhà đi.”
Lâm Dĩ Minh giữ chặt cánh tay cô: “Dù sao cũng đến đây rồi, đừng đi một chuyến tay không.
Giai Hi, cô có ca khúc sở trường nào không?”
Phó Giai Hi hất tay ra: “Sếp Lâm, xin anh hãy tự trọng.”
Biên độ vung tay quá lớn, móng tay vừa lúc quẹt trúng cằm Lâm Dĩ Minh, để lại vết xước ứa máu.
Men say bốc lên đầu, cảm giác đau đớn bị phóng đại, đối phương hoàn toàn dỡ bỏ lớp mặt nạ, lộ ra bộ mặt thật của mình: “Đây cũng là một trong những nhiệm vụ của cô!”
Phó Giai Hi khinh thường cười.
Lâm Dĩ Minh thẹn quá thành giận: “Một con đàn bà thiếu thốn kinh nghiệm làm việc, còn nuôi con một mình thì có thực lực gì mà cạnh tranh với người khác?”
Nụ cười trên mặt Phó Giai Hi biến mất, không nói một lời.
Đối phương nói liến thoắng: “Tiến sĩ tài chính tốt nghiệp từ đại học nổi tiếng giờ đông như quân Nguyên, nếu cô không xinh đẹp thì chỉ dựa vào kinh nghiệm của cô thì được tuyển dụng vào công ty chắc? Cô có tăng ca hay không, hoàn thành công việc có tốt hay không, tôi hoàn toàn không quan tâm.
Tôi cho rằng cô là một người phụ nữ thông minh, không ngờ tôi sẽ nhìn nhầm người, sai quá sai.”
Trong tiếng nhạc nền sôi động với những nhịp trống mạnh mẽ, Phó Giai Hi im lặng hơn mười giây, dưới ngọn lửa bốc cháy hừng hực vẫn là lớp băng cứng không thể hòa tan.
Tổng giám đốc Lâm cho rằng cô đã biết nghe lời, bèn cười híp mắt ôm vai cô: “Thế cũng tốt, chúng ta trò chuyện thẳng thắn với nhau, gỡ bỏ hiểu lầm của cô, sau này…”
“Tổng giám đốc Lâm, anh vừa nói gì?”
“Hả?”
“Anh nói tôi có tăng ca hay không, hoàn thành hồ sơ dự thầu như thế nào, năng lực làm việc ra sao, anh đều không quan tâm.”
“À, đúng, đúng thế.”
Phó Giai Hi gật đầu, sau đó xoay người cầm một chai rượu không đặt trên quầy rượu bên cạnh coi như món quà đáp lễ… Một tiếng kêu đau đớn vang lên, cô nhanh nhẹn dứt khoát đập vỡ đầu Lâm Dĩ Minh.
Anh ta ngã xuống mặt đất ngay tức thì, chưa được mấy giây sau máu đã chảy đầm đìa.
Lâm Dĩ Minh đau đớn kêu rên, đám người trong phòng thoáng chốc gần như tỉnh rượu, vội vàng xông về phía Phó Giai Hi.
Phó Giai Hi không bị ngu, lập tức vắt chân chạy trốn.
Người đông thế mạnh, tình huống không lạc quan, trái tim cô chùng xuống, e rằng lần này cô sẽ không chiếm được ưu thế gì.
Cửa phòng riêng được mở ra, Phó Giai Hi đâm trúng một “bức tường”.
Cô ngẩng đầu, liên tục thở hổn hển, sau khi thấy rõ người chặn đường mình là Nhạc Cận Thành, cô vô cùng khó tin.
Nhạc Cận Thành kéo cô ra sau lưng, chặn cánh tay của một người vừa chạy đến đang định chạm vào cô, sau đó bẻ ngược ra sau lưng hắn ta.
Phó Giai Hi muốn nhìn xem nhưng chưa kịp quay đầu thì lòng bàn tay của Nhạc Cận Thành đã đặt lên mặt cô, không muốn để cô thấy cảnh tượng rối ren này.
“Để tôi xử lý cho.” Anh khẽ nói.
“Chị Giai Hi.” Tiêu Duệ vội vàng chạy đến, suýt nữa tắt thở mà vẫn không thể đuổi kịp sếp nhà mình: “Chị không bị thương chứ? Không sao đâu, chứ để chúng tôi xử lý.”
Cổ họng Phó Giai Hi như bị chặn một cục đá, bị người khác khinh miệt bằng lời nói chẳng khác nào lưỡi dao cùn, lúc này vẫn đang cứa lên máu thịt của cô.
“Không cần.” Cô lùi về sau một bước: “Tôi có thể xử lý ổn thỏa.”
Nhạc Cận Thành kìm nén cơn giận, giận cô quá xúc động, hoặc là giận cô nóng lòng phủi sạch quan hệ với mình.
Anh hỏi: “Em xử lý bằng cách này hả?”
“Không thì sao?” Phó Giai Hi dừng chân, ánh mắt sắc bén: “Dĩ hòa vi quý? Nhẫn nhục chịu đựng? Thông cảm cho sự lừa dối giả nhân giả nghĩa của anh ta? Xin lỗi, đây là chiêu thức thường dùng của hạng người như các anh, tôi không nhịn được.”
Nhạc Cận Thành nói: “Không phải ‘hạng người’ như chúng tôi chạy đến kịp thời thì vừa rồi, em có thể chạy thoát được không?”
Phó Giai Hi nhất thời nghẹn lời.
Dưới những lời nói lạnh nhạt, cay nghiệt nhưng chân thật của anh, sự bối rối trong lòng cô thoáng chốc biến thành một vũng bùn lầy đặc sệt mà bất lực.
Nhạc Cận Thành giận không phải vì sự cố chấp và manh động của cô, mà là vì câu nói “hạng người như các anh” của cô.
Thật nực cười, từ “chúng ta” đến “các anh”, phân biệt rạch ròi ranh giới hai bên, không còn một chút tình cảm ngày xưa đáng nói.
Phó Giai Hi không hiểu ra sao, đứng trong bóng đêm, tựa như một cánh hoa héo úa.
Nhạc Cận Thành nguôi giận, chịu thua trước.
Anh mở cửa bên ghế lái phụ, giọng nói trầm lắng: “Em về nhà đi, con đang chờ em.”
…
Nhạc Gia Nhất vẫn đang chơi ghép hình lego, tiến độ đã tăng lên một phần ba so với trước khi mẹ ra ngoài.
Người đang trông cậu bé là một phó trợ lý trong văn phòng thư ký, lễ phép chào một tiếng “chị Giai Hi” rồi rời đi.
Nhạc Gia Nhất nhiệt tình triển lãm thành quả lao động của mình, quan tâm cô với vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên: “Mẹ, công việc của mẹ có suôn sẻ không ạ?”
Phó Giai Hi đi đến bên bàn rót nước, quay lưng về phía cậu bé: “Suôn sẻ.”
“Mẹ ơi, con tắm xong, uống sữa bò xong, đánh răng xong rồi ạ.”
Phó Giai Hi giơ tay lau mắt, ừ một tiếng bằng giọng nói khô khan: “Con ngoan lắm.”
Cô bình ổn cảm xúc rồi hỏi: “Dì Bạch Đóa không đến nhà mình à?”
“Chị ấy có đến ạ, cơ mà sau khi chị ấy đến thì lại tức giận gọi điện cho ba, còn dữ dằn mắng ba một trận nữa.”
“Mắng ba cái gì?”
“Chị Bạch Đóa bịt tai con lại, không cho con nghe, chị ấy bảo là con nít không được nghe mấy cái này.”
“…”
Bạch Đóa chịu không nổi, bạn thân của mình vất vả chạy đi tăng ca, dựa vào đâu mà thằng cha lại có thể ăn chơi đàng điếm? Không được, thằng bé có phải là nhiệm vụ của một mình Phó Giai Hi đâu, cần thiết kéo Nhạc Cận Thành chết chung.
Tất nhiên, đây chỉ là lời nói lúc tức giận mà thôi.
Nhạc Cận Thành chưa bao giờ ăn chơi đàng điếm, lúc này anh cũng đang tăng ca.
Sau khi bị ăn mắng một trận vô duyên vô cớ, không còn cách nào khác, Nhạc Cận Thành đành phải chạy đến chơi với con trai.
Sau khi hỏi kỹ lại, biết Phó Giai Hi bị cấp trên là đàn ông gọi ra ngoài, anh không yên lòng nên lập tức lái xe đi tìm cô.
Sau khi hiểu biết toàn bộ quá trình, Phó Giai Hi ngồi bệt trên sofa thật lâu.
Cảm xúc như từng giọt từng giọt nước nhỏ xuống bình truyền dịch, trong không gian yên tĩnh đến cực hạn, tốc độ dòng chảy càng ngày càng nhanh, cuối cùng chỉ còn lại sự trống rỗng chết lặng.
Phó Giai Hi chầm chậm đứng dậy, vào phòng ngủ xem Gia Nhất đã ngủ say.
Cô giúp cậu bé đắp lại chiếc chăn mỏng bị nó đá văng ra, sau đó điều chỉnh đèn ngủ, tiện tay sạc pin cho đồng hồ thông minh.
Màn hình đồng hồ vừa sáng lên, lập tức thấy có ba tin nhắn chưa đọc được gửi đến từ “ba”.
Tin nhắn mà Nhạc Cận Thành gửi đến từ 25 phút trước:
[Lấy một viên kẹo cho mẹ.]
[Hôm nay mẹ chịu thiệt thòi, con dỗ mẹ giúp ba nhé.]
Tựa như lớp màng mỏng bịt kín bị xé rách, đôi mắt dần dần ướt nhòe.
Trong nước mắt ấy, có sự ấm ức mà cô phải chịu đựng tối nay, có sự mờ mịt đối với tương lai, có sự xét lại bản thân, cũng có những hối hận khách quan.
Đồng thời còn có sự thất bại.
Cô và Nhạc Cận Thành, vốn đang cùng nhau bước đi trên một con đường, để rồi lại đi đến ngã rẽ lầy lội phủ đầy cành gai như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook