Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Liền Hối Hận
-
Chương 2
Tám giờ tối, Bạch Đóa tiếp tục đề tài hồi chiều trong điện thoại.
“Bạn học của tớ đi du học từ Los Angeles về mới được nhận vào làm trong doanh nghiệp lớn.”
Phó Giai Hi đưa sữa bò đã hâm nóng cho Nhạc Gia Nhất: “Điều kiện tốt cỡ đó thì xem mắt làm gì?” Bạn nhỏ đang ghép lego hăng say, cong mông lên đáp lại lời mẹ: “Lát nữa con uống nha mẹ.”
“Cậu ấy thích lái máy bay.” Bạch Đóa cố gắng cứu vãn tình hình.
“Nhưng chắc chắn cậu ta sẽ không thích máy bay từng ly hôn.” Phó Giai Hi tự trêu ghẹo bản thân.
“Phó Giai Hi, cậu nghiêm túc một chút được không?” Bạch Đóa nói chuyện không cho phép cãi lại: “Đã đặt bàn ở nhà hàng luôn rồi, coi như ăn một bữa tiệc xịn miễn phí, cậu nhất định phải đi.”
“Tớ thật sự không đi được.” Phó Giai Hi nói: “Tớ mới vào công ty, còn một đống việc phải làm.”
“Lại kiếm cớ này nữa.” Bạch Đóa cúp điện thoại, không cho cô cơ hội giải thích.
“Ực ực ực…”
Nhạc Gia Nhất bưng ly sữa bò uống ực ực, uống xong thì sờ bụng, ợ một tiếng rõ to.
Phó Giai Hi cầm di động nóng lên, sở thích làm bà Nguyệt kéo tơ hồng này của Bạch Đóa thật là khiến người khác phiền lòng.
Quả thực cô vẫn chưa có kế hoạch bắt đầu đi bước nữa, tuy nhiên công việc bận rộn cũng là sự thật, không phải là kiếm cớ.
Cô đã rời xa chốn công sở nhiều năm, luật lệ trong ngành và phương thức làm việc đã thay đổi từ lâu, chẳng khác nào phải bắt đầu lại từ đầu.
Đôi khi, Phó Giai Hi cũng nghĩ rằng, con người bất kể là đàn ông hay phụ nữ, một khi rời xa xã hội quá lâu thì đâu chỉ lực bất tòng tâm.
Vô số cảm xúc như trống vắng, bối rối, mờ mịt, nôn nóng hình thành một vòng tuần hoàn bế tắc, khiến cô liên tục nhớ lại quá khứ, đắm chìm trong sự hổ thẹn, tự chất vấn bản thân ngày xưa mình quyết định cưới chồng sinh con có phải là sự lựa chọn chính xác hay không.
Hôm sau, bận rộn gần đến giờ tan làm, cô mới có thời gian xem điện thoại một lát.
Một giờ trước, Bạch Đóa gửi tin nhắn WeChat cho cô:
[Bạn học của tớ có việc đột xuất không đến được, hủy bữa ăn rồi.]
[Tớ đã mắng cậu ta hộ cậu, xin lỗi chị em nhé.]
[Cục cưng, lần sau tớ sẽ giới thiệu người tốt hơn cho cậu.]
Lúc này, Phó Giai Hi mới nhớ ra mình còn một cuộc hẹn xem mắt.
Cô không trả lời Bạch Đóa, dù sao cô cũng không có ý định đi xem mắt, hủy hẹn cũng vừa ý cô.
Còn bốn mươi phút nữa sẽ đến giờ tan tầm, e rằng mô hình dữ liệu trong tay sẽ không thể hoàn thành.
Phó Giai Hi quy hoạch thời gian, có lẽ tối nay cô sẽ phải tăng ca thêm một tiếng nữa.
…
Chiều tối, thời tiết thay đổi một cách bất thường, bầu trời trong xanh phía đông bị những đám mây đen ngòm che khuất, bầu trời phía tây lại phủ kín màu hoàng hôn, mang lại cho người ta cảm giác năm tháng yên bình.
Bentley chạy ngang qua chốt cổng, bảo vệ cổng giơ tay kính chào.
Hàng cây thông đón khách xanh um tươi tốt hai bên đường, cây ngô đồng vươn cành khoe những chiếc lá vàng óng ánh, tựa như những chiếc ô che nắng khổng lồ sừng sững trước cổng hoa viên của nhà họ Nhạc.
Nhạc Cận Thành xuống xe, không khí oi bức nhanh chóng lan tràn khắp người.
Trước khi vào nhà, anh dừng chân ngước mắt nhìn chằm chằm vào bầu trời như mưa gió sắp đến, mãi mà không thể hoàn hồn.
Dì Tú đứng trước cửa nghênh đón, một tiếng “Cận Thành đã về” báo hiệu bữa tối bắt đầu.
“Anh cả.”
“Anh.”
Mọi người nhao nhao đứng dậy chào đón.
Tuần trước Nhạc Vân Tông mới cưới vợ, lúc này vẫn mặc âu phục viền xanh thêu chỉ vàng, nét mặt xán lạn, người bên cạnh là Vạn Ngọc – cô vợ thứ hai của anh ta, ân cần, niềm nở, khéo léo nói: “Anh cả bận chuyện công việc, uống bát canh gà hầm dạ dày lợn để bồi bổ thân thể đi ạ.”
Em họ Nhạc Minh Tâm đứng bên cạnh hỏi với vẻ vô tội: “Ý chị là trông anh cả nhà tôi không được khỏe cho lắm hả?”
“Nào có, chị…”
“Cô ấy cũng chỉ có ý tốt thôi, em suốt ngày bắt nạt chị dâu của em.” Nhạc Vân Tông chen vào hòa giải.
“Ăn cơm thôi.” Nhạc Cận Thành lên tiếng.
Ông Nhạc đến núi Đàn Sơn tĩnh dưỡng, mấy ngày nữa mới về nhà.
Sau khi ngồi xuống, Nhạc Cận Thành bưng canh gà lên nhấm nháp, thỏa mãn ý đồ lấy lòng của em dâu mới.
Vạn Ngọc ưỡn lưng, cực kỳ hãnh diện.
Có thể gả vào nhà họ Nhạc không dễ dàng chút nào, nhất định phải thính tai tinh mắt.
Tuy rằng ông Nhạc vẫn còn khỏe mạnh nhưng hướng gió thổi chỗ nào, thực quyền nằm trong tay ai, cô ta đã sớm tìm hiểu cặn kẽ.
Nhạc Cận Thành uống mấy ngụm rồi buông thìa, đưa mắt nhìn ghế trống bên phải.
Nhạc Vân Tông nói: “Thiếu Hằng có việc đột xuất nên ở lại câu lạc bộ, không về nhà ạ.”
Vạn Ngọc hùa theo: “Dạo gần đây cậu ba thật chăm chỉ, tiệc cưới của bọn em mà cậu ấy cũng qua lại vội vàng.”
Cô út cười tủm tỉm nói: “Thằng bé cũng không còn nhỏ nưa, ở tuổi của nó, Cận Thành đã làm cha rồi.
Phải rồi, đã lâu không thấy thằng bé Gia Nhất, cô nhớ nó quá.
Tuần trước nó tham gia buổi giảng dạy vừa học vừa chơi phải không? Thế thì đành chịu.”
“Vừa học vừa chơi cái gì? Tôi quen hiệu phó trường mầm non, đổi sang buổi khác rồi.” Người trả lời là bác cả, bất thình lình tiết lộ chuyện này.
“Vậy à?” Cô út khó hiểu: “Vậy thì sao nó lại không muốn đến nhà mình?”
Mỗi thứ sáu hằng tuần là ngày họp mặt gia đình theo giao kèo trong hiệp nghị, nếu không có tình huống đặc biệt thì Nhạc Gia Nhất sẽ về nhà họ Nhạc ăn cơm tối, chơi đến tám giờ rồi trở về nhà Phó Giai Hi.
Hai bà bề trên kẻ xướng người họa, mục tiêu nhắm thẳng vào Phó Giai Hi, chỉ trích cô không cho con đến đây.
Nhạc Cận Thành gắp một đũa đồ ăn nguội, hương vị tươi ngon rất vừa ý anh.
Vạn Ngọc có ý lấy lòng, trả lời theo chủ đề: “Chị Giai Hi đi làm trong công ty của một người bạn của cháu, vừa chăm sóc gia đình vừa lo toan sự nghiệp, quả thực là một người phụ nữ bản lĩnh mà cháu ngưỡng mộ.”
Bác cả hừ lạnh một tiếng: “Chăm sóc Gia Nhất chu đáo mới là việc quan trọng, cô ta đi làm có kiếm được mấy đồng bạc đâu, được cái này mất cái kia.”
Vạn Ngọc kinh ngạc: “Bạn của cháu khen chị ấy có năng lực lắm ạ.”
Bác cả vẫn luôn không ưa Phó Giai Hi, thấy Nhạc Cận Thành từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, bà ta càng nói chuyện không nể nang, phán xét: “Cô ta ấy hả, suốt ngày cứ làm ba trò linh tinh.”
Nhạc Cận Thành lại gắp một đũa đồ ăn nguội, lúc nhấm nuốt, lông mày hơi nhíu lại.
Cô út cười mỉm nhắc lại chuyện cũ: “Người trẻ tuổi có ý chí phấn đấu là chuyện bình thường mà.
Trước khi kết hôn, mẹ Gia Nhất cũng nhiệt huyết, cứ như thể năng lượng xài mãi không hết ấy, chỗ nào có tiền để kiếm thì đôi mắt con bé sẽ sáng rực, hồi đấy chúng tôi cứ trêu ghẹo con bé là cái dây xâu tiền ấy chứ.”
Nhạc Cận Thành vung tay lên, một tiếng “loảng xoảng”, đôi đũa đập trúng đĩa rồi rơi xuống sàn nhà.
Bầu không khí nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.
Họ nói chuyện quá hăng say, không nhận thấy sắc mặt của Nhạc Cận Thành từ điềm nhiên biến thành lạnh lùng băng giá.
“Mọi người ăn từ từ.”
Anh không nổi giận, đồ ăn còn chưa bưng lên hết thì đã quay gót bỏ đi.
Bầu không khí vô cùng gượng gạo, bác cả cố gắng cứu vãn mặt mũi của mình, lẩm bẩm: “Đã ly hôn rồi mà còn làm cái trò gì vậy?”
Nhạc Minh Tâm xụ mặt nhìn bà ta: “Hay là để cháu gọi anh cả ra đây rồi bác hỏi thẳng anh ấy nhé?”
“Cháu!”
“Đủ rồi.” Nhạc Vân Tông giải quyết trò hề này, quay sang nói với cô vợ Vạn Ngọc: “Sau này em ăn nói cẩn thận một chút, cái gì không nên nói thì ngậm miệng lại.”
Cô vợ nhỏ mới cưới sao chịu được thái độ hung ác ấy, không khỏi tủi thân giận hờn.
Nhạc Vân Tông đứng thứ hai trong số ba anh em, tính cách vốn phong lưu đa tình, tự cho mình là hơn người, chưa bao giờ nuông chiều thói xấu của người khác.
Vạn Ngọc co được giãn được, thấy tình huống không ổn thì lập tức chủ động lấy lòng anh ta.
Trước khi gả vào nhà họ Nhạc, sự hiểu biết của cô ta đối với Nhạc Cận Thành chỉ có mặt ngoài nông cạn, biết anh từng ly hôn, con trai đi theo mẹ.
Cô ta còn thắc mắc, với thực lực và tài chính hùng hậu của nhà họ Nhạc thì tại sao lại không giành quyền nuôi con?
Cả Nhạc Cận Thành nữa, thân là con trai trưởng của nhà họ Nhạc nhưng từ nhỏ đã không được ông Nhạc coi trọng, thậm chí đã từng bị cấm nhúng tay vào việc kinh doanh của gia tộc.
Chốn danh lợi vốn có khối kẻ gió chiều nào che chiều ấy, một người không được gia tộc nâng đỡ, bất cứ ai cũng có thể khinh thường mấy câu.
Chuyện sau này, cô ta không thể biết được.
Thế nên sau khi lên lầu, cô ta ra sức làm nũng lấy lòng chồng mình, ôm eo anh ta vừa ôm vừa dán sát cả người.
Nhạc Vân Tông rất hưởng thụ thái độ ngoan ngoãn của cô ta.
Anh ta thầm nghĩ, quả thực là nên nhắc nhở vợ mình một tiếng, bèn nói: “Sau này ở nhà đừng nhắc đến Phó Giai Hi.”
“Chẳng phải hai nhà vẫn còn giao thiệp với nhau à? Nhắc mấy câu thì có sao đâu.”
“Em có nghe anh nói gì không hả?”
“Vâng vâng vâng.” Vạn Ngọc nghe lời ôm eo chồng mình: “Hình như anh cả rất che chở chị ấy thì phải.”
Đâu chỉ là che chở, hai người kia ở bên nhau mấy năm, Nhạc Cận Thành coi Phó Giai Hi như mồi lửa trong lòng bàn tay, như hoa hồng trong đôi mắt.
Sau khi tốt nghiệp từ MIT về nước, Nhạc Cận Thành bị ba ghẻ lạnh, gặp phải cú sốc lớn, ý chí chiến đấu hào hùng đã bị mài mòn không còn bao nhiêu.
Ba không cho anh tiến vào tầng lớp lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, chỉ bâng quơ cho anh chức vụ trưởng nhóm tiêu thụ với thái độ qua loa lấy lệ.
Nhạc Cận Thành không cãi lại, không chống cự, khi mọi người chuẩn bị xem trò hề ngậm bồ hòn làm ngọt của anh thì anh từ bỏ công việc ở tập đoàn, tự ra ngoài gây dựng sự nghiệp.
Trong mắt ông ta, hành vi này chẳng khác nào ngỗ ngược bề trên, thế là ông ta giận dữ buông lời đe dọa, chờ xem anh chết hay sống.
Lúc thành lập “Độ Thành”, Nhạc Cận Thành đã chịu rất nhiều đau khổ.
Cười xòa uống rượu với người khác, gặp trắc trở khắp nơi, không thể xây dựng mạng lưới quan hệ, hợp đồng đã thỏa thuận đến nửa chừng thì bị đối tác đổi ý.
Anh đặt cược toàn bộ tài sản và tính mạng vào “Độ Thành”, ngân hàng không phê duyệt khoản vay nên đành phải vay khoản tiền nhỏ theo con đường khác.
Năm ấy, chỉ riêng tiền lãi đã đè nặng lên vai khiến anh thở không nổi.
Lúc khó khăn nhất, Nhạc Cận Thành đã từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.
Là Phó Giai Hi kéo anh ra khỏi cửa chung cư.
Nhạc Cận Thành vẫn còn nhớ rõ, một tia sáng chen vào từ khe cửa, sau đó nhanh chóng chiếu khắp căn phòng, đâm vào đôi mắt mà anh giơ tay lên che khuất, khiến cả người anh run lên.
Ban đầu anh cứ nghĩ Phó Giai Hi sẽ an ủi anh một cách cảm tính nhưng Phó Giai Hi chỉ nói: “Nhạc Cận Thành, anh đứng lên, em dẫn anh ra ngoài ăn đồ ngon!”
Ánh mắt của cô tràn ngập sự chân thành, tựa như ngọn lửa có nhiệt độ vừa đủ, khiến anh thức tỉnh.
Phó Giai Hi kéo anh đi tắm rửa, thay quần áo.
Bởi vì anh bị sụt cân nên áo sơ mi hơi không vừa người, may mà sau khi cạo hết cặn râu, trông anh tỉnh táo sáng sủa hơn bảy phần.
Nhạc Cận Thành hỏi: “Còn ba phần thì sao?”
Phó Giai Hi thò đầu từ sau lưng anh, gương mặt hai người phản chiếu trong gương, cô nhón chân hôn lên vành tai anh, cười tủm tỉm nói: “Ở đây này!”
Đến sau này, tình thế trở nên tốt hơn, “Độ Thành” lên như diều gặp gió.
Lúc mở tiệc ăn mừng sau khi nhận được đơn hàng lớn đầu tiên xuất khẩu sang Ecuador, anh bạn từ thuở nhỏ phàn nàn với Nhạc Cận Thành, nói rằng anh đặt tên công ty quá tùy tiện, không thèm đưa đi xem tử vi bát tự để bói trước tiền đồ thế nào.
Nhạc Cận Thành chỉ mỉm cười, cười vừa phong lưu vừa điển trai.
Phó Giai Hi nghiêng đầu, lại bị anh ôm chặt hơn.
“Em biết rồi.” Cô nói.
“Hửm?” Tiếng nhạc ầm ĩ bên tai khiến Nhạc Cận Thành nghe không rõ.
Phó Giai Hi tựa lên vai anh, không nói tiếp.
Rạng sáng về đến nhà, sau khi Nhạc Cận Thành tắm rửa xong ra ngoài thì cô đã mệt mỏi đến nỗi chìm vào giấc ngủ say.
Chiếc đèn đặt trên sàn nhà bật chế độ sáng thấp nhất, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ như vầng trăng mới mọc trên trời.
Trên bàn có mấy trang giấy kẻ ô luyện chữ, được viết dòng chữ tiểu triện bằng bút máy nắn nót của Phó Giai Hi.
[Đời người mấy lần thu ai, thế sự như giấc mộng dài]
Nhạc Cận Thành ngơ ngác tại chỗ, như được nước ấm rót từ đầu đến chân.
Phó Giai Hi đã đoán được nguyên nhân anh đặt tên công ty là “Độ Thành”, đó là sự ấm áp của tình thân mà từ bé anh chưa bao giờ có được, là sự thất vọng hụt hẫng thời niên thiếu khi bị coi thường ghẻ lạnh.
Con người phải tự vượt qua bể khổ cuộc đời.
Đó là nơi nuôi nhốt những con thú, anh vẫn cố gắng mà mãi không thể trốn thoát.
Bàn tay Nhạc Cận Thành hơi run rẩy, lấy tờ giấy ra, tờ giấy bên dưới, Phó Giai Hi còn viết một câu khác.
[Không sao đâu, em sẽ đội mưa cùng anh.]
…
Khi thấy Nhạc Cận Thành xuất hiện trong tập đoàn, thư ký Tiêu vô cùng kinh ngạc.
Anh ta nhìn đồng hồ, rõ ràng vẫn chưa đủ thời gian để kết thúc một bữa tiệc gia đình, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó khiến sếp khó chịu.
Có hai người bước ra từ bộ phận dự án, giám đốc Lý và một người đàn ông mới nhậm chức.
“Tổng giám đốc Nhạc.”
Nhạc Cận Thành gật đầu, bỗng nhiên khựng lại, quay đầu nhìn hai người.
Giám đốc Lý lập tức giới thiệu: “Đây là Tiểu Triệu vừa gia nhập công ty từ nửa tháng trước.”
Tuổi trẻ, vóc dáng cao gầy, tốt nghiệp đại học danh tiếng nước ngoài, ngoại hình hào hoa phong nhã, quả thực là một thanh niên tài tuấn phù hợp để giới thiệu xem mắt, hơn nữa rất được mọi người yêu mến.
Thái độ lạnh nhạt vừa rồi hoàn toàn bay biến, Nhạc Cận Thành mỉm cười ôn hòa: “Tự dưng gọi cậu đi theo dự án, có chậm trễ việc tư của cậu không?”
Đối phương vội vàng bày tỏ thái độ: “Không chậm trễ, không chậm trễ, cảm ơn sự nâng đỡ của tổng giám đốc Nhạc, tôi nhất định sẽ dốc hết sức làm việc!”
Nhạc Cận Thành gật đầu, không nhanh không chậm bước vào văn phòng.
Giám đốc Lý cười hỏi: “Quấy rầy kế hoạch xem mắt của cậu, cậu có thấy tiếc nuối không?”
“Không sao, tôi vẫn còn trẻ, phải chú tâm vào sự nghiệp trước đã.”
“Tập trung chuẩn bị hồ sơ đấu thầu ngày mai đi.”
“Vâng.”
Bước chân xa dần, giọng nói nhỏ dần.
Bên trong cánh cửa, Nhạc Cận Thành cởi áo khoác ném xuống sofa, lúc này mới bắt đầu xem văn kiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook