Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa
-
Chương 4: Bộ não này rất khỏe mạnh
Nửa tiếng sau, ba người ở phòng khách mới đợi được đội trưởng của họ.
Từ phòng Ngạn Sơ ra, Dụ Thần Chu luôn cau mày suy tư điều gì đó, ngay cả Quan Sóc đã về cũng không để ý lắm.
“Đội trưởng Dụ! Tiểu Ngạn Tử vẫn còn khóc à? Anh vào an ủi cậu ấy thế nào rồi?” Vưu Kỳ tranh thủ hỏi trước.
Vừa mới lừa gạt Quan Sóc xong, cậu ta không muốn chuyện này bị bại lộ nhanh như vậy, hy vọng đội trưởng có thể hiểu ý cậu ta.
Nghe vậy, Quan Sóc cũng ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào Dụ Thần Chu, trong lòng dường như cũng trở nên căng thẳng.
Nhưng Dụ Thần Chu không trả lời câu hỏi của Vưu Kỳ, trong đầu anh bây giờ toàn là những lời của Ngạn Sơ, thật sự quá mức sốc.
“Thần Chu, cậu không sao chứ?” Cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, Tống Thức An kéo Vưu Kỳ một cái, ra hiệu đối phương tạm thời đừng đùa nữa.
Dụ Thần Chu liếc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Ngạn Sơ, nhỏ giọng nói: “Vào phòng anh nói đi, Tiểu Sóc, cậu cũng vào đây.”
Bị gọi tên bất ngờ, Quan Sóc bĩu môi, chẳng lẽ đội trưởng nghĩ cậu ta sẽ tự ý hành động một mình à?
Rốt cuộc là chuyện gì mà phải thần thần bí bí như vậy?
Tên nhóc kia rốt cuộc có khóc hay không?!
Trong lòng Quan Sóc rối như tơ vò, nhưng trước mặt Dụ Thần Chu, cậu ta vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Dụ Thần Chu gọi mọi người vào phòng mình, sau đó bắt đầu kể lại tình hình của Ngạn Sơ vừa rồi.
Biểu cảm của ba người nhanh chóng chuyển từ tò mò sang ngơ ngác.
“Tiểu Ngạn Tử nói cậu ấy ngủ dậy một giấc liền quên hết kỹ năng ca hát, nhảy múa? Đầu cậu ấy bị chấn thương à?” Vưu Kỳ không thể tưởng tượng nổi cảm giác đó là như thế nào.
Cái này giống như mất trí nhớ, nhưng lại không phải là mất trí nhớ theo nghĩa thông thường.
Chọn lọc chỉ quên những gì bản thân đã học được trong mấy năm qua, giống như bị ông trời tước mất bát cơm.
“Cậu ấy nói đầu óc không sao, chỉ là đột nhiên trở thành như vậy.” Dụ Thần Chu chống cằm, nhíu mày phiền não.
“Mấy người cứ thế mà tin lời cậu ta nói à? Không nghi ngờ gì sao? Quên mất cách ca hát, nhảy múa? Nói bậy! Cậu ta giỏi thật đấy!” Quan Sóc là người đầu tiên tỏ vẻ không tin.
Dụ Thần Chu biết Quan Sóc vẫn chưa bỏ qua cho Ngạn Sơ, liền chủ động lấy điện thoại ra tìm kiếm một bản tin, đưa cho cậu ta xem.
“Nè, xem đi.”
Quan Sóc cúi đầu nhìn, dòng chữ in đậm đập vào mắt:
[Giáo viên trường đại học bỗng dưng quên hết kiến thức chuyên ngành đã học suốt bao nhiêu năm]
Quan Sóc: “…”
Vưu Kỳ: “Á! Cái này… Cái này chẳng khác gì format điện thoại? Quá đáng sợ!”
Tống Thức An: “Cho nên, chuyện này là có khả năng xảy ra, hơn nữa, Tiểu Ngạn cũng không cần phải dùng chuyện hoang đường như vậy để nói dối.”
Vưu Kỳ: “Đúng vậy! Nếu xảy ra với em, chắc em hoảng sợ chết mất, những ngày qua Tiểu Ngạn Tử nhất định phải chịu đựng rất nhiều áp lực và lo lắng, không được thông cảm, còn bị đồng đội chỉ trích…”
Nói đến đây, Vưu Kỳ liếc nhìn Quan Sóc đầy ẩn ý.
Quan Sóc im lặng vài giây, cuối cùng đành buông xuôi, hung hăng xoa đầu: “Biết rồi biết rồi! Là tôi lắm lời, là tôi sai được chưa!”
Dụ Thần Chu bật cười trước dáng vẻ của Quan Sóc, nắm tay che miệng: “Hai đứa đừng giận nhau nữa, thật ra Tiểu Ngạn đã nói xin lỗi anh rồi, cậu ấy không trách Tiểu Sóc nói như vậy, cậu ấy cũng cảm thấy bản thân kéo chân mọi người, cậu ấy… chỉ là không giỏi bày tỏ cảm xúc thật của mình thôi.”
“Chúng ta là một nhóm, cần phải bao dung lẫn nhau.”
Tống Thức An và Vưu Kỳ liên tục gật đầu, còn Quan Sóc thì ngại ngùng quay mặt đi.
Xảy ra chuyện lớn như vậy mà không chịu nói cho mọi người biết, Ngạn Sơ này đúng là…
Quan Sóc vẫn cảm thấy rất bực mình, nhưng cậu ta cũng thừa nhận lời nói lúc trước của mình hơi quá đáng.
“Tôi sẽ tìm cơ hội xin lỗi cậu ấy, buồn ngủ rồi, tôi về ngủ trước đây.”
Quan Sóc vội vã rời khỏi hiện trường, như có chó đuổi theo sau.
Ba người trong phòng nhìn nhau cười.
Trong lòng đều hiểu rõ, đây là một kẻ ngoài lạnh trong nóng…
…
Đêm đó, tất cả mọi người đều nặng lòng trằn trọc, chỉ có Ngạn Sơ là ngủ ngon.
Sau khi giải thích với đội trưởng Dụ về nguyên nhân không thể ca hát, nhảy múa, Ngạn Sơ cảm thấy như trút được gánh nặng, mặc dù là bịa chuyện, nhưng vì sự hòa thuận của nhóm, cậu không thể không đưa ra lý do.
Ngạn Sơ không muốn mọi người nghĩ rằng cậu cố ý phá hoại.
Vệ sinh cá nhân xong, Ngạn Sơ thay bộ đồ diễn, trong đầu đã nghĩ sẵn cách cư xử thật hòa đồng khi gặp mọi người.
Chân thành, nhất định phải chân thành.
Trên mạng không phải nói, chân thành là tuyệt chiêu bất bại sao?
Tình huống xấu hổ như hôm qua, tốt nhất là đừng xảy ra nữa.
Vì vậy, với gương mặt vô cùng “chân thành”, Ngạn Sơ mở cửa phòng.
Bốn đôi mắt ở cửa đồng loạt nhìn cậu, dường như đang đợi cậu ra ngoài.
Vẻ chân thành trên mặt Ngạn Sơ tan biến, cậu lùi về sau nửa bước.
Ngạn Sơ: “…”
Cái này… đây là muốn làm gì?
“Tiểu Ngạn Tử, dậy rồi thì đừng lãng phí thời gian nữa, đi thôi! Em với anh Thức An sẽ đi câu giờ với lão Vương!” Vưu Kỳ đẩy nhẹ Ngạn Sơ một cái.
“Hả?”
“Tiểu Ngạn, bệnh viện tư nhân chỗ chú của anh rất bảo mật, anh đã xin phép cho em nghỉ rồi, dù thế nào đi nữa… Hôm nay cứ đi kiểm tra trước đã.” Ánh mắt Dụ Thần Chu lộ rõ vẻ thương xót.
“A?”
“Ngạn Sơ, lúc này không được giấu bệnh sợ thầy, chuyện này liên quan đến cả nhóm… Ưm ưm ưm! Vưu Kỳ, cậu làm gì vậy!”
Vưu Kỳ ra sức bịt miệng Quan Sóc, “Không biết nói thì đừng có nói! Thôi được rồi, Tiểu Ngạn Tử mau đi đi, đội trưởng Dụ sẽ đi cùng em, đừng sợ!”
Mười phút sau.
Ngạn Sơ ngồi trong xe, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác.
Chuyện cậu bịa ra tối qua, vậy mà lại tự hại mình.
Thực ra cũng không phải là hoàn toàn lừa gạt, Ngạn Sơ sở hữu ký ức của nguyên chủ, nhưng khi linh hồn cậu đến với cơ thể này, lại không cách nào chuyển hóa được ký ức về ca hát, nhảy múa trong trí nhớ thành hành động cụ thể của cơ thể.
Nói một cách đơn giản, chính là não và cơ thể không ăn khớp, muốn hoàn toàn thích nghi, Ngạn Sơ cảm thấy phải tốn một khoảng thời gian rất dài.
Ngạn Sơ từ nhỏ đã sợ đi y quán, hồi bé thường xuyên bị bệnh, bị cha ép uống thuốc đắng, bản thân cũng là khách quen của y quán.
Y quán của thế giới này tuy hiện đại hơn rất nhiều, nhưng cảm giác không thoải mái khi đến những nơi xa lạ là phản ứng bản năng của Ngạn Sơ.
“Cậu run cái gì vậy? Sợ đi bệnh viện à?” Quan Sóc ngồi bên cạnh, cảm nhận được sự bất an của người bên cạnh.
Ban đầu chỉ có Dụ Thần Chu cùng Ngạn Sơ đến bệnh viện, nhưng Quan Sóc nhất quyết đòi đi theo, chắc là muốn tìm cơ hội xin lỗi.
Cậu nhóc ngốc này, mỗi lần mở miệng đều giống như đang khiêu khích, cả người đều gai góc.
Dụ Thần Chu vội vàng an ủi: “Đừng sợ, lần kiểm tra này không cần tiêm, rút máu, không sao đâu.”
Ngạn Sơ ngoan ngoãn gật đầu, không giải thích rằng mình chỉ run lên vì lạnh, nhỏ giọng nói: “Làm phiền mọi người rồi.”
Cả hai đều sửng sốt.
Dụ Thần Chu mỉm cười dịu dàng: “Đừng khách sáo, bây giờ chúng ta cũng như người một nhà, hai em đều là em trai của anh.”
Người một nhà sao…
Ngạn Sơ không khỏi nhớ đến người và việc ở Đại Vân, từ sau khi cha ruột mất, phụ thân gần như không còn đến tiểu viện của cậu và cha ruột nữa, chắc là không muốn quan tâm đến cậu nữa, e là cậu có biến mất khỏi nhà, phụ thân cũng sẽ không để ý.
Cha ruột cũng giống cậu, là ca nhi, chỉ tiếc là mạng sống ngắn ngủi, đã qua đời khi cậu mới mười tuổi…
Qua ngần ấy năm, mỗi lần nhớ lại Ngạn Sơ vẫn không khỏi đau lòng.
Lúc này, Quan Sóc vốn chậm tiêu trong chuyện tình cảm cũng cảm nhận được tâm trạng u ám của người bên cạnh.
Trong lòng thầm lẩm bẩm: Sợ đi bệnh viện đến vậy sao?
Cậu ta muốn nói gì đó để xua tan bầu không khí ngột ngạt, nhưng lại sợ nói sai sẽ phản tác dụng, Vưu Kỳ khuyên cậu ta trên đường ít nói lại, mặc dù miệng lưỡi thì tỏ vẻ khó chịu nhưng thực ra cậu ta cũng đồng ý.
Quan Sóc biết bản thân dễ bị kích động không kiểm soát được cảm xúc, không muốn xảy ra thêm hiểu lầm nữa, cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Giờ đội trưởng cũng ở đây, để đội trưởng an ủi cậu ấy có vẻ phù hợp hơn.
Đến bệnh viện, Ngạn Sơ được sắp xếp đâu ra đấy.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu đến bệnh viện hiện đại, bên trong toàn là những thiết bị y tế và phương pháp kiểm tra mà cậu chưa từng thấy bao giờ.
Nằm trên máy móc, Ngạn Sơ đột nhiên có chút lo lắng, liệu y học hiện đại có thể phát hiện ra việc cơ thể này đã bị đổi hồn hay không.
Lúc đầu cậu nên từ chối đến bệnh viện!
Thế nhưng khi đối diện với ánh mắt quan tâm của đội trưởng Dụ, Ngạn Sơ không thể nào nói ra chữ “không”.
“Xuống được rồi.”
Lời nói của bác sĩ kéo Ngạn Sơ ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Lễ phép cúi chào cảm ơn, Ngạn Sơ vội vàng bước ra khỏi phòng khám.
Cậu không dám nhìn vào mắt bác sĩ, sợ bản thân bị đổi hồn sẽ bị bác sĩ hiện đại nhìn thấu.
“Đội trưởng Dụ.” Sau khi ra ngoài, Ngạn Sơ nhỏ giọng gọi.
Dụ Thần Chu và Quan Sóc đang đợi ở bên ngoài, thấy cậu liền tiến lên.
Dụ Thần Chu không nói không rằng, trực tiếp ôm lấy Ngạn Sơ, thuận tiện xoa đầu cậu.
Anh hoàn toàn quên mất việc Ngạn Sơ không thích người khác động vào mình, lúc này chỉ muốn cho cậu em trai này một chút cảm giác an toàn.
Bệnh viện là nơi khiến người ta sợ hãi, sao Dụ Thần Chu lại không nhìn ra Ngạn Sơ lo lắng suốt dọc đường.
Chỉ là anh hiểu lầm rồi, Ngạn Sơ không phải sợ đi khám bệnh, mà là sợ lời nói dối của mình bị vạch trần.
Cái ôm ấm áp chỉ kéo dài hai giây rồi buông ra, đúng lúc, không khiến Ngạn Sơ cảm thấy khó chịu.
Dường như cậu đang dần dần chấp nhận những cái đụng chạm như vậy, hành động này dường như thực sự có thể tăng thêm tình cảm giữa các đồng đội.
Sau khi ôm Dụ Thần Chu xong, Ngạn Sơ vẫn giữ nguyên tư thế, nhìn Quan Sóc đang đứng một bên.
Trên mặt viết rõ ràng hai chữ: Tới đây, ôm đi.
Chàng trai “ngầu lòi” bị ép buộc không kịp phản ứng liền thuận theo động tác của đối phương ôm Ngạn Sơ một cái.
Quan Sóc:??
Gần như ngay lập tức, cậu ta bừng tỉnh —
Mình đang làm cái quái gì vậy? Hai người đàn ông ôm cái gì mà ôm! Sến súa chết đi được!
Sau đó, cậu ta nhanh chóng lùi lại một mét.
Dụ Thần Chu nhìn thấy tai Quan Sóc đỏ ửng, xem như là đã xóa bỏ hiềm khích rồi nhỉ?
Vị đội trưởng “bảo mẫu” thích nhất là nhìn thấy “các con” hòa thuận, vui vẻ, trong lòng vô cùng an ủi.
Mọi người đợi thêm một lúc kết quả đã có, chú của Dụ Thần Chu đích thân khám.
Ông nhìn Ngạn Sơ ngoan ngoãn ngồi trên ghế: “Đây chính là cậu nhóc trong nhóm của cháu à? Kết quả chụp CT này…”
Ba người nín thở, bỗng chốc căng thẳng.
“Bộ não này rất khỏe mạnh! Không có vấn đề gì!”
“Chú! Chú có thể đừng có ồn ào như vậy được không?” Trái tim Dụ Thần Chu vừa rồi còn đập nhanh hơn cả Ngạn Sơ, anh cứ sợ là căn bệnh nan y nào đó.
“Trường hợp mà cháu đưa cho chú xem, bệnh nhân mắc chứng viêm não tự miễn dẫn đến chứng mất trí nhớ, nhưng cậu bé này không có vấn đề đó, chú thấy là do áp lực tinh thần quá lớn, nhóm của các cháu bình thường luyện tập cường độ cao sao? Để cậu ấy thư giãn một chút, có lẽ một thời gian nữa những kỹ năng bị mất đi kia sẽ lại quay trở lại.”
Ngạn Sơ: “…” Hết cách, né được mùng một, không né được mười lăm.
Cậu đã dự kiến được quãng thời gian sắp tới, sẽ là những tháng ngày gian nan vất vả của [Ca nhi Đại Vân học ca hát, nhảy múa từ con số 0].
Từ phòng Ngạn Sơ ra, Dụ Thần Chu luôn cau mày suy tư điều gì đó, ngay cả Quan Sóc đã về cũng không để ý lắm.
“Đội trưởng Dụ! Tiểu Ngạn Tử vẫn còn khóc à? Anh vào an ủi cậu ấy thế nào rồi?” Vưu Kỳ tranh thủ hỏi trước.
Vừa mới lừa gạt Quan Sóc xong, cậu ta không muốn chuyện này bị bại lộ nhanh như vậy, hy vọng đội trưởng có thể hiểu ý cậu ta.
Nghe vậy, Quan Sóc cũng ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào Dụ Thần Chu, trong lòng dường như cũng trở nên căng thẳng.
Nhưng Dụ Thần Chu không trả lời câu hỏi của Vưu Kỳ, trong đầu anh bây giờ toàn là những lời của Ngạn Sơ, thật sự quá mức sốc.
“Thần Chu, cậu không sao chứ?” Cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, Tống Thức An kéo Vưu Kỳ một cái, ra hiệu đối phương tạm thời đừng đùa nữa.
Dụ Thần Chu liếc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Ngạn Sơ, nhỏ giọng nói: “Vào phòng anh nói đi, Tiểu Sóc, cậu cũng vào đây.”
Bị gọi tên bất ngờ, Quan Sóc bĩu môi, chẳng lẽ đội trưởng nghĩ cậu ta sẽ tự ý hành động một mình à?
Rốt cuộc là chuyện gì mà phải thần thần bí bí như vậy?
Tên nhóc kia rốt cuộc có khóc hay không?!
Trong lòng Quan Sóc rối như tơ vò, nhưng trước mặt Dụ Thần Chu, cậu ta vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Dụ Thần Chu gọi mọi người vào phòng mình, sau đó bắt đầu kể lại tình hình của Ngạn Sơ vừa rồi.
Biểu cảm của ba người nhanh chóng chuyển từ tò mò sang ngơ ngác.
“Tiểu Ngạn Tử nói cậu ấy ngủ dậy một giấc liền quên hết kỹ năng ca hát, nhảy múa? Đầu cậu ấy bị chấn thương à?” Vưu Kỳ không thể tưởng tượng nổi cảm giác đó là như thế nào.
Cái này giống như mất trí nhớ, nhưng lại không phải là mất trí nhớ theo nghĩa thông thường.
Chọn lọc chỉ quên những gì bản thân đã học được trong mấy năm qua, giống như bị ông trời tước mất bát cơm.
“Cậu ấy nói đầu óc không sao, chỉ là đột nhiên trở thành như vậy.” Dụ Thần Chu chống cằm, nhíu mày phiền não.
“Mấy người cứ thế mà tin lời cậu ta nói à? Không nghi ngờ gì sao? Quên mất cách ca hát, nhảy múa? Nói bậy! Cậu ta giỏi thật đấy!” Quan Sóc là người đầu tiên tỏ vẻ không tin.
Dụ Thần Chu biết Quan Sóc vẫn chưa bỏ qua cho Ngạn Sơ, liền chủ động lấy điện thoại ra tìm kiếm một bản tin, đưa cho cậu ta xem.
“Nè, xem đi.”
Quan Sóc cúi đầu nhìn, dòng chữ in đậm đập vào mắt:
[Giáo viên trường đại học bỗng dưng quên hết kiến thức chuyên ngành đã học suốt bao nhiêu năm]
Quan Sóc: “…”
Vưu Kỳ: “Á! Cái này… Cái này chẳng khác gì format điện thoại? Quá đáng sợ!”
Tống Thức An: “Cho nên, chuyện này là có khả năng xảy ra, hơn nữa, Tiểu Ngạn cũng không cần phải dùng chuyện hoang đường như vậy để nói dối.”
Vưu Kỳ: “Đúng vậy! Nếu xảy ra với em, chắc em hoảng sợ chết mất, những ngày qua Tiểu Ngạn Tử nhất định phải chịu đựng rất nhiều áp lực và lo lắng, không được thông cảm, còn bị đồng đội chỉ trích…”
Nói đến đây, Vưu Kỳ liếc nhìn Quan Sóc đầy ẩn ý.
Quan Sóc im lặng vài giây, cuối cùng đành buông xuôi, hung hăng xoa đầu: “Biết rồi biết rồi! Là tôi lắm lời, là tôi sai được chưa!”
Dụ Thần Chu bật cười trước dáng vẻ của Quan Sóc, nắm tay che miệng: “Hai đứa đừng giận nhau nữa, thật ra Tiểu Ngạn đã nói xin lỗi anh rồi, cậu ấy không trách Tiểu Sóc nói như vậy, cậu ấy cũng cảm thấy bản thân kéo chân mọi người, cậu ấy… chỉ là không giỏi bày tỏ cảm xúc thật của mình thôi.”
“Chúng ta là một nhóm, cần phải bao dung lẫn nhau.”
Tống Thức An và Vưu Kỳ liên tục gật đầu, còn Quan Sóc thì ngại ngùng quay mặt đi.
Xảy ra chuyện lớn như vậy mà không chịu nói cho mọi người biết, Ngạn Sơ này đúng là…
Quan Sóc vẫn cảm thấy rất bực mình, nhưng cậu ta cũng thừa nhận lời nói lúc trước của mình hơi quá đáng.
“Tôi sẽ tìm cơ hội xin lỗi cậu ấy, buồn ngủ rồi, tôi về ngủ trước đây.”
Quan Sóc vội vã rời khỏi hiện trường, như có chó đuổi theo sau.
Ba người trong phòng nhìn nhau cười.
Trong lòng đều hiểu rõ, đây là một kẻ ngoài lạnh trong nóng…
…
Đêm đó, tất cả mọi người đều nặng lòng trằn trọc, chỉ có Ngạn Sơ là ngủ ngon.
Sau khi giải thích với đội trưởng Dụ về nguyên nhân không thể ca hát, nhảy múa, Ngạn Sơ cảm thấy như trút được gánh nặng, mặc dù là bịa chuyện, nhưng vì sự hòa thuận của nhóm, cậu không thể không đưa ra lý do.
Ngạn Sơ không muốn mọi người nghĩ rằng cậu cố ý phá hoại.
Vệ sinh cá nhân xong, Ngạn Sơ thay bộ đồ diễn, trong đầu đã nghĩ sẵn cách cư xử thật hòa đồng khi gặp mọi người.
Chân thành, nhất định phải chân thành.
Trên mạng không phải nói, chân thành là tuyệt chiêu bất bại sao?
Tình huống xấu hổ như hôm qua, tốt nhất là đừng xảy ra nữa.
Vì vậy, với gương mặt vô cùng “chân thành”, Ngạn Sơ mở cửa phòng.
Bốn đôi mắt ở cửa đồng loạt nhìn cậu, dường như đang đợi cậu ra ngoài.
Vẻ chân thành trên mặt Ngạn Sơ tan biến, cậu lùi về sau nửa bước.
Ngạn Sơ: “…”
Cái này… đây là muốn làm gì?
“Tiểu Ngạn Tử, dậy rồi thì đừng lãng phí thời gian nữa, đi thôi! Em với anh Thức An sẽ đi câu giờ với lão Vương!” Vưu Kỳ đẩy nhẹ Ngạn Sơ một cái.
“Hả?”
“Tiểu Ngạn, bệnh viện tư nhân chỗ chú của anh rất bảo mật, anh đã xin phép cho em nghỉ rồi, dù thế nào đi nữa… Hôm nay cứ đi kiểm tra trước đã.” Ánh mắt Dụ Thần Chu lộ rõ vẻ thương xót.
“A?”
“Ngạn Sơ, lúc này không được giấu bệnh sợ thầy, chuyện này liên quan đến cả nhóm… Ưm ưm ưm! Vưu Kỳ, cậu làm gì vậy!”
Vưu Kỳ ra sức bịt miệng Quan Sóc, “Không biết nói thì đừng có nói! Thôi được rồi, Tiểu Ngạn Tử mau đi đi, đội trưởng Dụ sẽ đi cùng em, đừng sợ!”
Mười phút sau.
Ngạn Sơ ngồi trong xe, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác.
Chuyện cậu bịa ra tối qua, vậy mà lại tự hại mình.
Thực ra cũng không phải là hoàn toàn lừa gạt, Ngạn Sơ sở hữu ký ức của nguyên chủ, nhưng khi linh hồn cậu đến với cơ thể này, lại không cách nào chuyển hóa được ký ức về ca hát, nhảy múa trong trí nhớ thành hành động cụ thể của cơ thể.
Nói một cách đơn giản, chính là não và cơ thể không ăn khớp, muốn hoàn toàn thích nghi, Ngạn Sơ cảm thấy phải tốn một khoảng thời gian rất dài.
Ngạn Sơ từ nhỏ đã sợ đi y quán, hồi bé thường xuyên bị bệnh, bị cha ép uống thuốc đắng, bản thân cũng là khách quen của y quán.
Y quán của thế giới này tuy hiện đại hơn rất nhiều, nhưng cảm giác không thoải mái khi đến những nơi xa lạ là phản ứng bản năng của Ngạn Sơ.
“Cậu run cái gì vậy? Sợ đi bệnh viện à?” Quan Sóc ngồi bên cạnh, cảm nhận được sự bất an của người bên cạnh.
Ban đầu chỉ có Dụ Thần Chu cùng Ngạn Sơ đến bệnh viện, nhưng Quan Sóc nhất quyết đòi đi theo, chắc là muốn tìm cơ hội xin lỗi.
Cậu nhóc ngốc này, mỗi lần mở miệng đều giống như đang khiêu khích, cả người đều gai góc.
Dụ Thần Chu vội vàng an ủi: “Đừng sợ, lần kiểm tra này không cần tiêm, rút máu, không sao đâu.”
Ngạn Sơ ngoan ngoãn gật đầu, không giải thích rằng mình chỉ run lên vì lạnh, nhỏ giọng nói: “Làm phiền mọi người rồi.”
Cả hai đều sửng sốt.
Dụ Thần Chu mỉm cười dịu dàng: “Đừng khách sáo, bây giờ chúng ta cũng như người một nhà, hai em đều là em trai của anh.”
Người một nhà sao…
Ngạn Sơ không khỏi nhớ đến người và việc ở Đại Vân, từ sau khi cha ruột mất, phụ thân gần như không còn đến tiểu viện của cậu và cha ruột nữa, chắc là không muốn quan tâm đến cậu nữa, e là cậu có biến mất khỏi nhà, phụ thân cũng sẽ không để ý.
Cha ruột cũng giống cậu, là ca nhi, chỉ tiếc là mạng sống ngắn ngủi, đã qua đời khi cậu mới mười tuổi…
Qua ngần ấy năm, mỗi lần nhớ lại Ngạn Sơ vẫn không khỏi đau lòng.
Lúc này, Quan Sóc vốn chậm tiêu trong chuyện tình cảm cũng cảm nhận được tâm trạng u ám của người bên cạnh.
Trong lòng thầm lẩm bẩm: Sợ đi bệnh viện đến vậy sao?
Cậu ta muốn nói gì đó để xua tan bầu không khí ngột ngạt, nhưng lại sợ nói sai sẽ phản tác dụng, Vưu Kỳ khuyên cậu ta trên đường ít nói lại, mặc dù miệng lưỡi thì tỏ vẻ khó chịu nhưng thực ra cậu ta cũng đồng ý.
Quan Sóc biết bản thân dễ bị kích động không kiểm soát được cảm xúc, không muốn xảy ra thêm hiểu lầm nữa, cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Giờ đội trưởng cũng ở đây, để đội trưởng an ủi cậu ấy có vẻ phù hợp hơn.
Đến bệnh viện, Ngạn Sơ được sắp xếp đâu ra đấy.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu đến bệnh viện hiện đại, bên trong toàn là những thiết bị y tế và phương pháp kiểm tra mà cậu chưa từng thấy bao giờ.
Nằm trên máy móc, Ngạn Sơ đột nhiên có chút lo lắng, liệu y học hiện đại có thể phát hiện ra việc cơ thể này đã bị đổi hồn hay không.
Lúc đầu cậu nên từ chối đến bệnh viện!
Thế nhưng khi đối diện với ánh mắt quan tâm của đội trưởng Dụ, Ngạn Sơ không thể nào nói ra chữ “không”.
“Xuống được rồi.”
Lời nói của bác sĩ kéo Ngạn Sơ ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Lễ phép cúi chào cảm ơn, Ngạn Sơ vội vàng bước ra khỏi phòng khám.
Cậu không dám nhìn vào mắt bác sĩ, sợ bản thân bị đổi hồn sẽ bị bác sĩ hiện đại nhìn thấu.
“Đội trưởng Dụ.” Sau khi ra ngoài, Ngạn Sơ nhỏ giọng gọi.
Dụ Thần Chu và Quan Sóc đang đợi ở bên ngoài, thấy cậu liền tiến lên.
Dụ Thần Chu không nói không rằng, trực tiếp ôm lấy Ngạn Sơ, thuận tiện xoa đầu cậu.
Anh hoàn toàn quên mất việc Ngạn Sơ không thích người khác động vào mình, lúc này chỉ muốn cho cậu em trai này một chút cảm giác an toàn.
Bệnh viện là nơi khiến người ta sợ hãi, sao Dụ Thần Chu lại không nhìn ra Ngạn Sơ lo lắng suốt dọc đường.
Chỉ là anh hiểu lầm rồi, Ngạn Sơ không phải sợ đi khám bệnh, mà là sợ lời nói dối của mình bị vạch trần.
Cái ôm ấm áp chỉ kéo dài hai giây rồi buông ra, đúng lúc, không khiến Ngạn Sơ cảm thấy khó chịu.
Dường như cậu đang dần dần chấp nhận những cái đụng chạm như vậy, hành động này dường như thực sự có thể tăng thêm tình cảm giữa các đồng đội.
Sau khi ôm Dụ Thần Chu xong, Ngạn Sơ vẫn giữ nguyên tư thế, nhìn Quan Sóc đang đứng một bên.
Trên mặt viết rõ ràng hai chữ: Tới đây, ôm đi.
Chàng trai “ngầu lòi” bị ép buộc không kịp phản ứng liền thuận theo động tác của đối phương ôm Ngạn Sơ một cái.
Quan Sóc:??
Gần như ngay lập tức, cậu ta bừng tỉnh —
Mình đang làm cái quái gì vậy? Hai người đàn ông ôm cái gì mà ôm! Sến súa chết đi được!
Sau đó, cậu ta nhanh chóng lùi lại một mét.
Dụ Thần Chu nhìn thấy tai Quan Sóc đỏ ửng, xem như là đã xóa bỏ hiềm khích rồi nhỉ?
Vị đội trưởng “bảo mẫu” thích nhất là nhìn thấy “các con” hòa thuận, vui vẻ, trong lòng vô cùng an ủi.
Mọi người đợi thêm một lúc kết quả đã có, chú của Dụ Thần Chu đích thân khám.
Ông nhìn Ngạn Sơ ngoan ngoãn ngồi trên ghế: “Đây chính là cậu nhóc trong nhóm của cháu à? Kết quả chụp CT này…”
Ba người nín thở, bỗng chốc căng thẳng.
“Bộ não này rất khỏe mạnh! Không có vấn đề gì!”
“Chú! Chú có thể đừng có ồn ào như vậy được không?” Trái tim Dụ Thần Chu vừa rồi còn đập nhanh hơn cả Ngạn Sơ, anh cứ sợ là căn bệnh nan y nào đó.
“Trường hợp mà cháu đưa cho chú xem, bệnh nhân mắc chứng viêm não tự miễn dẫn đến chứng mất trí nhớ, nhưng cậu bé này không có vấn đề đó, chú thấy là do áp lực tinh thần quá lớn, nhóm của các cháu bình thường luyện tập cường độ cao sao? Để cậu ấy thư giãn một chút, có lẽ một thời gian nữa những kỹ năng bị mất đi kia sẽ lại quay trở lại.”
Ngạn Sơ: “…” Hết cách, né được mùng một, không né được mười lăm.
Cậu đã dự kiến được quãng thời gian sắp tới, sẽ là những tháng ngày gian nan vất vả của [Ca nhi Đại Vân học ca hát, nhảy múa từ con số 0].
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook