Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết
-
Chương 12: Đồng sử
Nam nhân cũng sẽ không mang thai, nữ quan đồng sử cũng không biết mình đi tới làm chi. Mà dù sao theo quy định cũng phải qua một chuyến.
Nàng cũng rất mờ mịt.
______________________________
Cơ Việt bế Vệ Liễm về tẩm cung, đặt người lên giường, sau đó ngồi bên giường cởi giày.
Bên trong phòng đốt Long Tiên Hương nhàn nhạt, quanh quẩn ở đầu mũi rất an thần. Long sàng rất lớn, dư dả đủ nằm năm sáu người. Vệ Liễm không dấu vết dịch vào trong, tiện tay kéo chăn quấn lấy mình.
Đến khi Cơ Việt quay đầu lại, liền thấy giữa hắn và thanh niên trống thành một khoảng cách to, “…”
Tốt. Đối phương rất tự giác.
Đối với một người có ý thức lãnh địa cực mạnh như Tần vương, hắn quả thật không thích quá thân cận với người khác. Đêm qua thanh niên sinh bệnh, vô thức tìm kiếm hơi ấm mà tựa sát hắn là chuyện bất đắc dĩ. Ngày hôm nay Vệ Liễm tỉnh táo, tất nhiên tự giác hiểu phải phân ra ranh giới rõ ràng.
… Nhưng mà vẫn có một tí không vui kì lạ.
Cơ Việt không rõ lắm cái không vui này từ đâu mà đến, có lẽ là do trước nay chỉ có hắn ghét bỏ người khác, còn không cho phép người khác né hắn không kịp.
Cơ Việt kéo màn che, mắt nhìn xuống Vệ Liễm, “Ngươi cuốn nguyên cái chăn đi, vậy cô đắp cái gì?”
Vệ Liễm ngẩn ra, chậm rãi nới lỏng chăn, lưu luyến chia cho hắn một góc.
Cơ Việt không hề khách khí rút toàn bộ tấm chăn đi.
Hắn là Tần vương, tuyệt đối không lý nào lại chia sẻ đồ vật với người khác.
Tối hôm qua là không tính toán với người bệnh thôi.
Vệ Liễm rất biết điều quỳ lên, “Bệ hạ, có thể chia cho thần một góc không?”
Trong lòng Cơ Việt có một cơn khó chịu không rõ từ đâu ra, cố ý gây khó dễ, “Không được.”
Vệ Liễm suy nghĩ một chút, “Vậy có thể thêm một bộ đệm chăn sao?”
Cơ Việt nhấn mạnh, “Không —— thể.”
Vệ Liễm, “?”
Đây không phải là Tần vương. Cái tên quỷ ấu trĩ không biết đang hờn dỗi cái quái gì là ai?
Cơ Việt liếc mắt nhìn y, tự mình quấn kín chăn, trở người đưa lưng về phía y, tỏ rõ không định lo liệu cho y.
Vệ Liễm mặc một thân áo trong mỏng manh, ban đêm lạnh run.
… Không có. Trong phòng đốt địa long, rất ấm áp. Nhưng rốt cuộc bên ngoài cũng đang đêm đông giá rét, không đắp chăn ngủ một đêm nhất định sẽ cảm lạnh nữa.
Vệ Liễm suy nghĩ trong chớp mắt, không nói lời nào, nhào tới cướp chăn của Tần vương.
Khoảnh khắc Vệ Liễm nhào tới Cơ Việt liền nhận thấy được. Người cẩn thận như hắn làm sao có thể dễ dàng chừa sau lưng không hề đề phòng cho đối phương. Phòng bị từng giây từng phút đã thành thói quen, gần như lập tức muốn trở tay bóp lấy cổ họng Vệ Liễm.
Thanh âm của Vệ Liễm lại nhanh hơn, “Bệ hạ không cho, vậy xin thứ cho tự bản thân thần đến cướp.”
Tay của Cơ Việt khựng lại, Vệ Liễm thuận thế cướp lấy một nửa tấm chăn.
Mắt phượng Cơ Việt hơi nheo lại, “Vệ Liễm, ngươi không muốn sống nữa sao?”
Chưa từng có ai dám làm càn trước mặt hắn như vậy.
Vệ Liễm ôm chăn, nói năng thành khẩn, “Thần đêm qua bị phong hàn chưa khỏe hẳn, tối nay nếu lại bị lạnh, e rằng sẽ lây bệnh cho bệ hạ, thần chết muôn lần cũng không hết tội. Chính vì lo lắng cho bệ hạ, thần cũng phải quan tâm tốt thân thể chính mình.”
Y giương mắt chân thành nói, “Thần luôn luôn nghĩ cho ngài mà.”
Cơ Việt, “…”
Cô tin ngươi mới lạ.
Cơ Việt, “Buông tay.”
Vệ Liễm, “Bệ hạ…”
Cơ Việt, “Cô không nghe.”
Vệ Liễm sống chết không buông tay, Cơ Việt hết kiên trì, tự mình vươn tay giựt lại.
Một người ôm chặt không chịu buông chăn, một kẻ lại muốn giựt chăn về. Hai tên thanh niên trên dưới hai mươi lại như hai đứa trẻ tóc để chỏm, quấn lấy nhau ngươi tranh ta đoạt, không ai nhường ai.
Cơ Việt sắp bị cái tên Vệ Liễm to gan lớn mật này chọc tới tức cười.
—— Thật ra Cơ Việt nếu thật sự tức giận, thẳng thắn gọi người tha Vệ Liễm ra ngoài đánh chết cũng được.
Tần vương chưa từng thật sự nổi giận.
Vệ Liễm canh giữ đường giới hạn rất tốt, y xưa nay luôn biết cách làm thế nào bảo toàn chính mình.
_
Cuối cùng vẫn là Vệ Liễm một “nam tử yếu ớt tay trói gà không chặt” kém một tí, bị Cơ Việt cướp lại chăn, kết thúc trận chiến cướp đệm chăn này.
Cơ Việt cũng không phanh lại kịp, hắn không ngờ Vệ Liễm đột nhiên buông tay, còn đang dùng lực, Vệ Liễm cũng theo quán tính bị hắn lôi tới.
Theo chăn lăn vào trong lòng hắn.
Thân thể hai người đều cứng lại.
Vệ Liễm nắm vai Cơ Việt đang định ngồi dậy, ngoài giường đột nhiên truyền đến một giọng nữ, “Hạ quan bái kiến bệ hạ.”
Vệ Liễm nhất thời bất động, thấp người xuống, yên lặng chui vào lòng Cơ Việt.
Cơ Việt lạnh giọng, “Ngươi là người phương nào? Không được triệu sao dám cả gan vào tẩm cung?”
Nữ tử vội nói, “Thưa bệ hạ, hạ quan là nữ quan đồng sử.”
Nữ quan đồng sử, phụ trách ghi chép lại việc ân ái của đế vương.
Trách nhiệm của các nàng chính là nhớ rõ sinh nhật, sở thích, kì kinh của tất cả hậu phi, khi đế vương lâm lạnh phi tần thì đứng bên ngoài màn dùng bút son ghi chép lại, bao gồm cả chuyện sau đó sẽ ban thuốc hay là cho phép dựng dục con nối dòng, để đảm bảo con vua huyết mạch thuần khiết.
Như vậy người phi tử nào hoài thai, chỉ cần chiếu theo ghi chép của đồng sử để điều tra, là biết đúng hay không.
Tiên vương háo sắc, trongg hậu cung cơ thiếp vô số, thường một đêm chơi mấy người, tận mười người nữ quan đồng sử cũng không ghi nổi, thậm chí còn có một vị nữ quan đứng bên ngoài màn bị ghi nhớ, được tiên vương kéo lên giường lâm hạnh…
Đến đời Tần Sưởng vương, lại thành thanh tâm quả dục, hậu cung chẳng có một người, nữ quan đồng sử tập thể thất nghiệp.
Thật sự là hạn thì hạn chết, lụt cũng lụt chết.
Thật vất vả lòi ra một người, nhưng lại là nam nhân.
Nam nhân cũng sẽ không mang thai, nữ quan đồng sử cũng không biết mình đi tới làm chi. Mà dù sao theo quy định cũng phải qua một chuyến.
Nàng cũng rất mờ mịt.
_
Ngón tay Vệ Liễm nắm chặt vai Cơ Việt, làm như xấu hổ không dám gặp người.
Nữ quan đồng sử đứng bên ngoài chỉ có thể nhìn đến trong màn có hai bóng người lờ mờ, thanh niên hẳn đang nằm trong lòng bệ hạ, có lẽ đang được sủng…
Người ta làm được một nửa bị nàng quấy rối, nữ quan đồng sử cũng rất ngại ngùng.
Vệ Liễm thấy người còn đứng bên ngoài, nức nở một tiếng, “Bệ hạ…”
Một tiếng này vừa mềm vừa quyến rũ. Đừng nói Tần vương, ngay cả nữ quan đồng sử đứng cách một lớp vải màn nghe cũng muốn mềm xương.
Vệ thị quân đúng thật là một báu vật. Nàng nghĩ.
Cơ Việt quở trách, “Thứ không có mắt, còn không mau cút đi!”
Nữ quan đồng sử nhắm mắt nói, “Đây là chức trách của hạ quan…”
Thanh âm Vệ Liễm càng thấp, còn mang theo chút run rẩy, “Ngài ra ngoài trước đi thôi…”
Không biết là đang nói với nàng hay với bệ hạ.
Nữ quan đồng sử suy tư một chút, nếu nói với nàng, Vệ thị quân không cần thiết dùng kính xưng là “ngài”.
Nếu như là nói với bệ hạ…
Ra ngoài? Ra đâu chứ?
Nữ quan đồng sử giật mình, không dám suy nghĩ tiếp nữa.
Cơ Việt cũng không ngờ Vệ Liễm còn có thể ngẫu hứng phát huy, nhưng cũng phối hợp theo.
“Nữ quan đồng sử có trách nhiệm bảo đảm huyết mạch hoàng tự thuần khiết. Ngươi nếu có thể khiến Vệ lang có mang long tự, liền tiếp tục ở lại thực hiện trách nhiệm của ngươi.” Cơ Việt nhạt giọng.
Nữ quan đồng sử, “…”
Nữ quan đồng sử rớt một giọt mồ hôi, “Hạ quan xin cáo lui.” Sau đó lập tức chuồn mất.
Lúc sắp ra tới cửa, nàng mơ hồ nghe thấy thanh niên nhỏ giọng thở gấp mấy hơi.
Nữ quan đồng sử không biến sắc mặt, chỉ là bước chân càng nhanh thêm mấy phần.
_
Bên trong màn.
Mặt Cơ Việt không có biểu tình, “Được rồi.”
Vệ Liễm lập tức buông hắn ra, lùi về sau, cung kính nói, “Thần thất lễ.”
Cơ Việt cười nhạt, “Ngươi còn biết thất lễ? Cô thấy trong mắt ngươi đã không có lễ phép gì rồi.”
Vệ Liễm quỳ lên nghe châm chọc, bộ dạng tùy người xử lý.
“Cho rằng diễn tích cực, là có thể khiến cô không truy cứu việc ngươi mới vừa đại nghịch bất đạo?” Cơ Việt tiếp tục trách mắng, “Ngươi suy nghĩ không khỏi quá… Ngươi làm gì đó?”
Vệ Liễm đi chân trần xuống giường, “Thần không có đệm chăn, ban đêm tất nhiên sẽ cảm lạnh. Không thể lây bệnh cho bệ hạ, thôi thì ra giường mềm nằm ngủ.”
Giường mềm không thể so với long sàng, ngủ rất bó tay bó chân, quan trọng hơn nữa là nó nằm ở gian ngoài, ban đêm không đốt lửa than, lạnh lẽo cực kì.
Ngữ khí Cơ Việt trầm xuống, “Trở về!”
“Ở trong gian này, không cho đi đâu hết.”
Vệ Liễm dừng bước lại, xoay người oan ức nói, “Nhưng mà… Ngủ trên mặt đất rất là cứng.”
Cơ Việt, “…”
Cơ Việt lạnh lùng, “Ngủ trên giường.”
Vệ Liễm lo lắng, “Nhưng lỡ lây bệnh ——”
Cơ Việt vung tấm chăn vứt qua, “Cô chia cho ngươi!”
Vệ Liễm ôm chăn trong lòng, nghe giọng điệu tức giận của Tần vương lại giấu diếm thái độ không được tự nhiên, khóe môi cong lên thành một nụ cười không rõ ý.
________________________
Tác giả: Cơ Việt, sỉ nhục của giới bạo quân, bị mỹ nhân phúc hắc công tử Liễm khắc chế cứng ngắc.
—— Tần Sưởng vương • tuyển tập
Editor: Ra ngoài? Cái gì ra??!! =))))))))))))))) Ban đầu đọc bản qt còn chưa để ý khúc này, giờ bắt tay vào edit kĩ mới hiểu tại sao chị gái nữ quan hết hồn hahahahaha
Nàng cũng rất mờ mịt.
______________________________
Cơ Việt bế Vệ Liễm về tẩm cung, đặt người lên giường, sau đó ngồi bên giường cởi giày.
Bên trong phòng đốt Long Tiên Hương nhàn nhạt, quanh quẩn ở đầu mũi rất an thần. Long sàng rất lớn, dư dả đủ nằm năm sáu người. Vệ Liễm không dấu vết dịch vào trong, tiện tay kéo chăn quấn lấy mình.
Đến khi Cơ Việt quay đầu lại, liền thấy giữa hắn và thanh niên trống thành một khoảng cách to, “…”
Tốt. Đối phương rất tự giác.
Đối với một người có ý thức lãnh địa cực mạnh như Tần vương, hắn quả thật không thích quá thân cận với người khác. Đêm qua thanh niên sinh bệnh, vô thức tìm kiếm hơi ấm mà tựa sát hắn là chuyện bất đắc dĩ. Ngày hôm nay Vệ Liễm tỉnh táo, tất nhiên tự giác hiểu phải phân ra ranh giới rõ ràng.
… Nhưng mà vẫn có một tí không vui kì lạ.
Cơ Việt không rõ lắm cái không vui này từ đâu mà đến, có lẽ là do trước nay chỉ có hắn ghét bỏ người khác, còn không cho phép người khác né hắn không kịp.
Cơ Việt kéo màn che, mắt nhìn xuống Vệ Liễm, “Ngươi cuốn nguyên cái chăn đi, vậy cô đắp cái gì?”
Vệ Liễm ngẩn ra, chậm rãi nới lỏng chăn, lưu luyến chia cho hắn một góc.
Cơ Việt không hề khách khí rút toàn bộ tấm chăn đi.
Hắn là Tần vương, tuyệt đối không lý nào lại chia sẻ đồ vật với người khác.
Tối hôm qua là không tính toán với người bệnh thôi.
Vệ Liễm rất biết điều quỳ lên, “Bệ hạ, có thể chia cho thần một góc không?”
Trong lòng Cơ Việt có một cơn khó chịu không rõ từ đâu ra, cố ý gây khó dễ, “Không được.”
Vệ Liễm suy nghĩ một chút, “Vậy có thể thêm một bộ đệm chăn sao?”
Cơ Việt nhấn mạnh, “Không —— thể.”
Vệ Liễm, “?”
Đây không phải là Tần vương. Cái tên quỷ ấu trĩ không biết đang hờn dỗi cái quái gì là ai?
Cơ Việt liếc mắt nhìn y, tự mình quấn kín chăn, trở người đưa lưng về phía y, tỏ rõ không định lo liệu cho y.
Vệ Liễm mặc một thân áo trong mỏng manh, ban đêm lạnh run.
… Không có. Trong phòng đốt địa long, rất ấm áp. Nhưng rốt cuộc bên ngoài cũng đang đêm đông giá rét, không đắp chăn ngủ một đêm nhất định sẽ cảm lạnh nữa.
Vệ Liễm suy nghĩ trong chớp mắt, không nói lời nào, nhào tới cướp chăn của Tần vương.
Khoảnh khắc Vệ Liễm nhào tới Cơ Việt liền nhận thấy được. Người cẩn thận như hắn làm sao có thể dễ dàng chừa sau lưng không hề đề phòng cho đối phương. Phòng bị từng giây từng phút đã thành thói quen, gần như lập tức muốn trở tay bóp lấy cổ họng Vệ Liễm.
Thanh âm của Vệ Liễm lại nhanh hơn, “Bệ hạ không cho, vậy xin thứ cho tự bản thân thần đến cướp.”
Tay của Cơ Việt khựng lại, Vệ Liễm thuận thế cướp lấy một nửa tấm chăn.
Mắt phượng Cơ Việt hơi nheo lại, “Vệ Liễm, ngươi không muốn sống nữa sao?”
Chưa từng có ai dám làm càn trước mặt hắn như vậy.
Vệ Liễm ôm chăn, nói năng thành khẩn, “Thần đêm qua bị phong hàn chưa khỏe hẳn, tối nay nếu lại bị lạnh, e rằng sẽ lây bệnh cho bệ hạ, thần chết muôn lần cũng không hết tội. Chính vì lo lắng cho bệ hạ, thần cũng phải quan tâm tốt thân thể chính mình.”
Y giương mắt chân thành nói, “Thần luôn luôn nghĩ cho ngài mà.”
Cơ Việt, “…”
Cô tin ngươi mới lạ.
Cơ Việt, “Buông tay.”
Vệ Liễm, “Bệ hạ…”
Cơ Việt, “Cô không nghe.”
Vệ Liễm sống chết không buông tay, Cơ Việt hết kiên trì, tự mình vươn tay giựt lại.
Một người ôm chặt không chịu buông chăn, một kẻ lại muốn giựt chăn về. Hai tên thanh niên trên dưới hai mươi lại như hai đứa trẻ tóc để chỏm, quấn lấy nhau ngươi tranh ta đoạt, không ai nhường ai.
Cơ Việt sắp bị cái tên Vệ Liễm to gan lớn mật này chọc tới tức cười.
—— Thật ra Cơ Việt nếu thật sự tức giận, thẳng thắn gọi người tha Vệ Liễm ra ngoài đánh chết cũng được.
Tần vương chưa từng thật sự nổi giận.
Vệ Liễm canh giữ đường giới hạn rất tốt, y xưa nay luôn biết cách làm thế nào bảo toàn chính mình.
_
Cuối cùng vẫn là Vệ Liễm một “nam tử yếu ớt tay trói gà không chặt” kém một tí, bị Cơ Việt cướp lại chăn, kết thúc trận chiến cướp đệm chăn này.
Cơ Việt cũng không phanh lại kịp, hắn không ngờ Vệ Liễm đột nhiên buông tay, còn đang dùng lực, Vệ Liễm cũng theo quán tính bị hắn lôi tới.
Theo chăn lăn vào trong lòng hắn.
Thân thể hai người đều cứng lại.
Vệ Liễm nắm vai Cơ Việt đang định ngồi dậy, ngoài giường đột nhiên truyền đến một giọng nữ, “Hạ quan bái kiến bệ hạ.”
Vệ Liễm nhất thời bất động, thấp người xuống, yên lặng chui vào lòng Cơ Việt.
Cơ Việt lạnh giọng, “Ngươi là người phương nào? Không được triệu sao dám cả gan vào tẩm cung?”
Nữ tử vội nói, “Thưa bệ hạ, hạ quan là nữ quan đồng sử.”
Nữ quan đồng sử, phụ trách ghi chép lại việc ân ái của đế vương.
Trách nhiệm của các nàng chính là nhớ rõ sinh nhật, sở thích, kì kinh của tất cả hậu phi, khi đế vương lâm lạnh phi tần thì đứng bên ngoài màn dùng bút son ghi chép lại, bao gồm cả chuyện sau đó sẽ ban thuốc hay là cho phép dựng dục con nối dòng, để đảm bảo con vua huyết mạch thuần khiết.
Như vậy người phi tử nào hoài thai, chỉ cần chiếu theo ghi chép của đồng sử để điều tra, là biết đúng hay không.
Tiên vương háo sắc, trongg hậu cung cơ thiếp vô số, thường một đêm chơi mấy người, tận mười người nữ quan đồng sử cũng không ghi nổi, thậm chí còn có một vị nữ quan đứng bên ngoài màn bị ghi nhớ, được tiên vương kéo lên giường lâm hạnh…
Đến đời Tần Sưởng vương, lại thành thanh tâm quả dục, hậu cung chẳng có một người, nữ quan đồng sử tập thể thất nghiệp.
Thật sự là hạn thì hạn chết, lụt cũng lụt chết.
Thật vất vả lòi ra một người, nhưng lại là nam nhân.
Nam nhân cũng sẽ không mang thai, nữ quan đồng sử cũng không biết mình đi tới làm chi. Mà dù sao theo quy định cũng phải qua một chuyến.
Nàng cũng rất mờ mịt.
_
Ngón tay Vệ Liễm nắm chặt vai Cơ Việt, làm như xấu hổ không dám gặp người.
Nữ quan đồng sử đứng bên ngoài chỉ có thể nhìn đến trong màn có hai bóng người lờ mờ, thanh niên hẳn đang nằm trong lòng bệ hạ, có lẽ đang được sủng…
Người ta làm được một nửa bị nàng quấy rối, nữ quan đồng sử cũng rất ngại ngùng.
Vệ Liễm thấy người còn đứng bên ngoài, nức nở một tiếng, “Bệ hạ…”
Một tiếng này vừa mềm vừa quyến rũ. Đừng nói Tần vương, ngay cả nữ quan đồng sử đứng cách một lớp vải màn nghe cũng muốn mềm xương.
Vệ thị quân đúng thật là một báu vật. Nàng nghĩ.
Cơ Việt quở trách, “Thứ không có mắt, còn không mau cút đi!”
Nữ quan đồng sử nhắm mắt nói, “Đây là chức trách của hạ quan…”
Thanh âm Vệ Liễm càng thấp, còn mang theo chút run rẩy, “Ngài ra ngoài trước đi thôi…”
Không biết là đang nói với nàng hay với bệ hạ.
Nữ quan đồng sử suy tư một chút, nếu nói với nàng, Vệ thị quân không cần thiết dùng kính xưng là “ngài”.
Nếu như là nói với bệ hạ…
Ra ngoài? Ra đâu chứ?
Nữ quan đồng sử giật mình, không dám suy nghĩ tiếp nữa.
Cơ Việt cũng không ngờ Vệ Liễm còn có thể ngẫu hứng phát huy, nhưng cũng phối hợp theo.
“Nữ quan đồng sử có trách nhiệm bảo đảm huyết mạch hoàng tự thuần khiết. Ngươi nếu có thể khiến Vệ lang có mang long tự, liền tiếp tục ở lại thực hiện trách nhiệm của ngươi.” Cơ Việt nhạt giọng.
Nữ quan đồng sử, “…”
Nữ quan đồng sử rớt một giọt mồ hôi, “Hạ quan xin cáo lui.” Sau đó lập tức chuồn mất.
Lúc sắp ra tới cửa, nàng mơ hồ nghe thấy thanh niên nhỏ giọng thở gấp mấy hơi.
Nữ quan đồng sử không biến sắc mặt, chỉ là bước chân càng nhanh thêm mấy phần.
_
Bên trong màn.
Mặt Cơ Việt không có biểu tình, “Được rồi.”
Vệ Liễm lập tức buông hắn ra, lùi về sau, cung kính nói, “Thần thất lễ.”
Cơ Việt cười nhạt, “Ngươi còn biết thất lễ? Cô thấy trong mắt ngươi đã không có lễ phép gì rồi.”
Vệ Liễm quỳ lên nghe châm chọc, bộ dạng tùy người xử lý.
“Cho rằng diễn tích cực, là có thể khiến cô không truy cứu việc ngươi mới vừa đại nghịch bất đạo?” Cơ Việt tiếp tục trách mắng, “Ngươi suy nghĩ không khỏi quá… Ngươi làm gì đó?”
Vệ Liễm đi chân trần xuống giường, “Thần không có đệm chăn, ban đêm tất nhiên sẽ cảm lạnh. Không thể lây bệnh cho bệ hạ, thôi thì ra giường mềm nằm ngủ.”
Giường mềm không thể so với long sàng, ngủ rất bó tay bó chân, quan trọng hơn nữa là nó nằm ở gian ngoài, ban đêm không đốt lửa than, lạnh lẽo cực kì.
Ngữ khí Cơ Việt trầm xuống, “Trở về!”
“Ở trong gian này, không cho đi đâu hết.”
Vệ Liễm dừng bước lại, xoay người oan ức nói, “Nhưng mà… Ngủ trên mặt đất rất là cứng.”
Cơ Việt, “…”
Cơ Việt lạnh lùng, “Ngủ trên giường.”
Vệ Liễm lo lắng, “Nhưng lỡ lây bệnh ——”
Cơ Việt vung tấm chăn vứt qua, “Cô chia cho ngươi!”
Vệ Liễm ôm chăn trong lòng, nghe giọng điệu tức giận của Tần vương lại giấu diếm thái độ không được tự nhiên, khóe môi cong lên thành một nụ cười không rõ ý.
________________________
Tác giả: Cơ Việt, sỉ nhục của giới bạo quân, bị mỹ nhân phúc hắc công tử Liễm khắc chế cứng ngắc.
—— Tần Sưởng vương • tuyển tập
Editor: Ra ngoài? Cái gì ra??!! =))))))))))))))) Ban đầu đọc bản qt còn chưa để ý khúc này, giờ bắt tay vào edit kĩ mới hiểu tại sao chị gái nữ quan hết hồn hahahahaha
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook