"Kính chào quý hành khách: Chúng ta đã đến nơi an toàn.

Máy bay sẽ di chuyển đến bãi đỗ được chỉ định.

Để đảm bảo an toàn cho quý khách..."
Nghe được thông báo trong cabin, Phương Du chậm rãi giơ tay, cởi đồ bịt mắt xuống.
Cô vẫn như cũ chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Bầu trời bên ngoài nhuốm màu trắng xám, không trong xanh như ở Tây Thành.

Hàng lông mi mở lên, cô hoàn toàn tách khỏi trạng thái nghỉ ngơi.
Sau một tuần đi công tác ở Tây Thành, bây giờ cô đã trở lại thủ đô.
Trong khi máy bay vẫn đang lăn bánh, cô cho chiếc bịt mắt vào túi xách và lấy mắt kính ra.
Vừa lúc đeo kính lên sống mũi, một doanh nhân mặc vest ngồi bên cạnh nhìn thấy cô đã tỉnh dậy, liền tranh thủ lúc này đưa danh thiếp cho cô: "Xin chào, tiểu thư, chúng ta đã ngồi kế bên nhau...!Tôi nghĩ đó là duyên phận, có tiện không nếu tôi muốn làm quen với cô?"
Khi nói, nụ cười của anh ta biểu lộ sự tự tin và ngượng ngùng.

Tự tin vì địa vị nêu bật trên danh thiếp, nhưng lại ngại ngùng vì có lẽ đây là "lần đầu tiên" anh ấy hỏi xin thông tin liên lạc của người khác
Phương Du liếc nhìn danh thiếp, anh ấy là giám đốc của một công ty viễn thông.
Phương Du không nhận, ánh mắt trong trẻo, môi mấp máy, rất lịch sự nói: "Nếu đã như vậy, lần sau gặp lại làm quen cũng không muộn." Cô mỉm cười nói tiếp, "Anh có nghĩ như vậy không?"
"..." Ai không biết Phương Du đang từ chối một cách khéo léo chứ?
Thủ đô lớn như vậy, gặp lại còn khó hơn lên trời, doanh nhân cũng không dây dưa nữa, cất lại tấm danh thiếp, rất hợp tác gật đầu: "Được."
Phương Du không để ý anh ta và lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong cabin không ngừng náo nhiệt, đến khi cửa khoang máy bay mở ra, mọi người lần lượt bước ra ngoài, gọi điện thoại, nói chuyện phiếm và chụp ảnh.
Phương Du cầm chiếc vali 20 inch của mình và kéo nó, rồi chậm rãi đi theo đám đông.
Cô tắt chế độ máy bay, khi mạng dữ liệu di động quay trở lại ở góc trên bên phải điện thoại, biểu tượng tin nhắn WeChat và email của cô ngay lập tức sáng lên với số lượng lên đến hai chữ số.
Phương Du đã quen với tiết tấu này, cô thẳng lưng, bước chân đều đặn, một tay cầm hành lý, tay kia cầm điện thoại di động, liên tục gõ đầu ngón tay vào màn hình.

Trước tiên trả lời vài tin nhắn liên quan đến công việc, sau đó quay về cuộc trò chuyện nhóm với Phù Sương và Đường Bán Tuyết.
Hôm nay là sinh nhật của Đường Bán Tuyết, cô đã về kịp lúc.
Về phần nhiệm vụ đón cô ở sân bay, Phù Sương đã đến, mười phút trước Phù Sương nói rằng cô đã đến cổng ga đến, ban tổ chức cứ yên tâm, nhất định sẽ đưa Phương Du đến đúng điểm hẹn.
Phương Du nhếch môi, nhắn hai chữ: [Tới rồi.]
Sân bay ở thủ đô rất lớn, đôi giày cao gót của Phương Du được cất trong vali.

Cô đang đi bộ suốt chặng đường với giày thể thao, gần mười phút, cuối cùng cũng nhìn thấy Phù Sương ở cổng ga đến, Phù Sương rất khoa trương, còn sử dụng màn hình điện tử của mình hiển thị hàng chữ động: [Phương tổng! Tôi ở đây!]
Phương Du dở khóc dở cười.
Cô bước tới, cười mím chi hỏi: "Thế này có hơi ít chữ phải không?"
"Xin lỗi nha." Phù Sương thản nhiên nói: "Tôi cũng cảm thấy như vậy?"
Phương Du nghiêng đầu nhìn cô một cái, không khỏi cười lớn: "Đừng để bà chủ của tôi thấy đó, ai đời "Trợ lý tổng tài" và "Tổng tài*" lại có cùng ý nghĩa như thế này không?"

*Tổng tài và chủ tịch là cùng nghĩa nha
Phù Sương: "Ha ha ha ~~~"
Cô kéo vali của Phương Du: "Vậy tôi không ngại làm trợ lý cho trợ lý tổng tài~~~"
Phương Du lại cười, hai người đi về phía bãi đậu xe.
Sau sáu năm, hai người vẫn sống đối diện nhau, mối quan hệ giữa họ vẫn tốt đẹp như ngày nào.
Chiếc xe này thuộc về Đường Bán Tuyết.
Nhắc đến Đường Bán Tuyết, Phương Du cảm thấy đó là duyên phận.
Đường Bán Tuyết là cô bạn cùng lớp làm beauty blogger, người đã trang điểm cho cô vào ngày tốt nghiệp.

Lúc đó, cô nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa, nghĩ rằng sẽ chỉ là kỷ niệm trong những bức ảnh tốt nghiệp.

Kết quả khi Đường Bán Tuyết đăng ảnh chụp cùng cô, weibo của Đường Bán Tuyết nhận được sự hoan nghênh chưa từng có.

Một số người cho rằng kiểu trang điểm này quá thuần khiết, mang lại cảm giác như mối tình đầu, lần lượt nhiều tin nhắn gửi đến hỏi cách trang điểm.
Nội tâm của Đường Bán Tuyết: Không liên quan gì đến trang điểm cả, do người cả đó.
Nhưng với tố chất của một blogger, sẽ thật kỳ lạ nếu cô ấy không nắm bắt cơ hội được trao cho.

Dần dần, cô ấy đã trở thành một trong những blogger làm đẹp nổi tiếng, với số lượng người hâm mộ trên các nền tảng khác nhau càng ngày càng tăng lên.

Cuối cùng, cô ấy chỉ đơn giản dời studio đến thủ đô.
Thực sự có nhiều cơ hội hơn ở các thành phố lớn như thủ đô và Hải Thành.
Và cô ấy tự nhiên trở thành bạn của Phương Du, người đang làm việc ở thủ đô.

Cô ấy đã đến gặp Phương Du để ăn tối nhiều lần và dần dần quen biết Phù Sương.
Sau đó bọn họ trở nên thân thiết với nhau cho đến bây giờ.
Hôm nay là thứ sáu, Phương Du không cần phải vội về công ty báo cáo công việc, cô đã sắp xếp xong những thông tin quan trọng rồi gửi vào hộp thư của Thẩm Ánh Chi.
Chẳng mấy chốc đã ngồi trên xe, Phù Sương lái xe, Phương Du ngồi ở ghế phụ bắt đầu trang điểm.
Nhờ sự hướng dẫn của Đường Bán Tuyết, kỹ năng trang điểm của cô giờ đã thành thạo hơn rất nhiều.

Khi lần đầu tiên cô thử trang điểm cách đây vài năm, kết quả không như mong đợi.

Thay vì khiến mình trở nên xinh đẹp hơn, cô ngược lại làm mình xấu hơn.
Bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi.
Ngoài việc trang điểm, cô còn tháo kính và đeo kính áp tròng.
Độ cận thị của cô hiện cao hơn trước khoảng 0.5 độ, thường ngày cô vẫn đeo kính, nhưng hầu hết các trường hợp sẽ thay bằng kính áp tròng.
Xe chạy vào con đường chính không bị tắt đường, trên xe đang phát bài hát của Tiết Dịch, một nữ ca sĩ thần tượng mới mà cả ba người đều hâm mộ.
Phù Sương ậm ừ, đột nhiên cười lớn: "Tuần tới là concert của Tiết Dịch.


Vé của chúng ta vẫn chưa đặt được, nhưng sẽ sớm thôi.

Tôi thấy trên diễn đàn của người hâm mộ nói sẽ mở bán lại trong hai ngày tới."
"Ừm, tốt rồi."
Phương Du kéo khóa túi mỹ phẩm và gật đầu.
Bây giờ cô có thể dành thời gian để tận hưởng cuộc sống mà không phải lo lắng nhiều như trước nữa.

Ví dụ, cô có những ca sĩ và diễn viên mà mình hâm mộ, thậm chí cô còn dành thời gian để đi xem biểu diễn.
Vừa lúc phía trước có đèn đỏ, Phù Sương quay đầu nhìn Phương Du, vẻ mặt lại trở nên cường điệu: "Trời ạ, tôi được gặp nữ minh tinh rồi sao?" Cô đưa tay ra, "Nữ minh tinh ơi, ký tên cho tôi đi."
Phương Du vỗ vỗ lòng bàn tay của cô ấy, phối hợp nhịp nhàng: "Đã ký, nhưng đừng bán lại nha, cảm ơn."
"Được rồi."
Đường bị tắt, cũng may Đường Bán Tuyết vẫn kiên nhẫn đợi họ, không nhắn tin hối thúc trong nhóm, dặn dò bọn họ chú ý an toàn, báo cho cô ấy biết khi nào họ sắp đến nơi.
Bốn mươi phút sau, xe dừng lại gần một quán bar.
Đường Bán Tuyết dựa vào sức ảnh hưởng của bản thân, hoạt động kinh doanh của studio làm đẹp ở thủ đô khá tốt, có rất nhiều người nổi tiếng đến check in.

Vì thế lần này tiệc sinh nhật của cô được tổ chức ở một quán bar cao cấp hơn.

Ngoài họ ra, còn có những người bạn khác mà Đường Bán Tuyết đã quen biết ở thủ đô, cùng với các đồng nghiệp ở studio.
Cả nhóm có 12 người, khi Phương Du và Phù Sương đến cửa, họ tình cờ gặp một người bạn khác của Đường Bán Tuyết, một thanh niên tên Huống Tiến.
Huống Tiến có vẻ ngoài thanh tú, nụ cười rạng rỡ như mặt trời, đang làm động tác "mời" với họ.
Quán bar này mới mở được hai năm, mang lại bầu không khí chủ yếu là "Xa hoa trụy lạc".

Phong cách trang trí cao cấp, cổ điển và huyền bí, nhìn có vẻ tiêu tốn nhiều tiền bạc.

Tại quầy bar trung tâm, người pha chế rượu mang vẻ đẹp của con lai đang biểu diễn kỹ năng của mình, thỉnh thoảng nhướng mày, thu hút những cặp mắt sáng như sao của một số khách hàng.
Trong quán có rất nhiều khách, những bản tình ca êm dịu đang vang lên.
Phương Du và ba người còn lại không trực tiếp đi đến sảnh mà lên thẳng phòng riêng trên tầng hai.

Tiệc sinh nhật đương nhiên phải tổ chức trong phòng riêng, tiện lợi hơn nhiều, nhưng phòng này không kín hoàn toàn.

Có một bức tường kính để có thể nhìn thấy mọi thứ ở tầng một, chỉ là những người ở bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Đường Bán Tuyết thấy bọn họ đi vào, liền dẫn đầu ôm lấy Phương Du: "Huhuhu Tiểu Du! Cuối cùng cậu cũng đi công tác về rồi! Tôi nhớ cậu quá!"
Phương Du ôm lưng cô ấy nói: "Chúc mừng sinh nhật, Bán Tuyết."
Phù Sương chậm rãi bổ sung: "Cậu chỉ nhớ đồ ăn do Tiểu Du nấu thôi phải không?"
"Tại sao lại nói chuyện với một cô gái ngay ngày sinh nhật như vậy hả?" Đường Bán Tuyết buông tay ra, ôm Phù Sương vào trong lòng "Dù thế nào thì chúc mừng sinh nhật tôi nhanh lên."
"Được rồi được rồi, chúc cô giáo Đường sinh nhật vui vẻ, thọ tỷ Nam Sơn ~~~"
Huống Tiến lắc đầu bật cười, cũng chúc theo "Chúc mừng sinh nhật", sau đó ngồi xuống ghế sofa cách Phương Du hai người, lợi dụng lúc đang chào hỏi những người khác, cậu ta liếc nhìn Phương Du thêm vài lần.

Phương Du không có thời gian ghé qua nhà trước, vẫn đang mặc âu phục, nhưng khuôn mặt lại thu hút sự chú ý của mọi người, huống chi cô còn đang mỉm cười dịu dàng.
Huống Tiến không nhìn nhiều, từ Đường Ban Tuyết cậu ta biết rằng Phương Du rất bận rộn với sự nghiệp, cô vừa được thăng chức trợ lý trưởng cách đây không lâu.
Cậu ta không vội, dù gì cậu ta nhỏ hơn Phương Du hai tuổi, vẫn còn nhiều thời gian.
Ly rượu được người phục vụ bưng lên bàn, trên màn hình đang chiếu một đoạn video về ngày sinh nhật của Đường Bán Tuyết do người trong studio làm, tuy không chuyên nghiệp nhưng đủ khiến nhân vật chính rơi nước mắt.

Đường Bán Tuyết đang uống rượu với đôi mắt đẫm lệ, không còn dáng vẻ tao nhã lúc đầu nữa.
Phương Du không uống rượu vì cô sẽ lái xe.
Đường Bán Tuyết và Phù Sương đều không ép buộc.
Để làm cô gái sinh nhật vui vẻ, một số người bắt đầu bày ra trò, khiến mọi người cười haha.

Trong giây lát lông mày của Phương Du cong cong, nhưng giây tiếp theo lại trở nên căng thẳng.
Bởi vì Đường Bán Tuyết cười đến nỗi muốn nôn.
"..." Phương Du là người gần cô ấy nhất, nhanh chóng kéo thùng rác lại.
Hiện trường có chút kinh khủng.
Vẻ mặt của Phương Du không thay đổi, như thể cô đã quen với cảnh tượng này.

Cô vỗ nhẹ vào lưng Đường Bán Tuyết, sau khi Đường Bán Tuyết dừng nôn, cô nhẹ nhàng hỏi: "Cậu có muốn đến nhà vệ sinh không?"
"Muốn!"
Huống Tiến cũng không uống nhiều.

Cậu ta đứng dậy và nói: "Tôi đi theo nữa."
"Không cần." Phương Du nhìn cậu ta, "Tôi có thể chăm sóc tốt cậu ấy."
Phù Sương cảm thấy chóng mặt liền kéo cậu ta ngồi xuống, nói: "Cậu muốn đi theo làm gì vậy nhóc? Đi theo cũng chỉ ở ngoài chờ thôi.

Đừng bận Tâm, em trai, uống đi!"
Những người khác cũng đồng ý, Huống Tiến mím môi không nói gì, nhưng cũng không đi theo được.
Phương Du giúp Đường Bán Tuyết rời khỏi phòng.

Đây là lần đầu tiên cô đến quán bar này, nhưng đèn báo rất dễ thấy, chỉ dẫn rõ ràng đến nhà vệ sinh.

Cô chậm rãi đỡ người tới đó, chỉ nghe thấy Đường Bán Tuyết lẩm bẩm "Tiểu Du, Cậu nói thử xem tại sao đến giờ hắn vẫn chưa đến tìm tôi..."
Phương Du: "Đừng nghĩ về hắn nữa."
Cô biết hôm nay tâm tình Đường Bán Tuyết không ổn, cô ấy tươi cười, nhưng khi uống rượu, vẻ mặt luôn buồn bã, giữa hai lông mày như bao phủ bởi mây đen xám xịt.
Những người khác không để ý nhưng Phương Du rất giỏi quan sát hành vi của mọi người ở nơi làm việc trong những năm qua.
Đường Bán Tuyết tựa hồ không nghe thấy, tiếp tục lặp lại lời nói cũ, Phương Du nhẹ nhàng thở ra, không nói thêm nữa.
Ánh sáng trong nhà vệ sinh rất tốt.

Lúc này, có rất nhiều người đẹp mặc trang phục nóng bỏng đến đây để trang điểm trước gương.

Phương Du đưa Đường Bán Tuyết vào một phòng, rồi đi đến trước gương để rửa tay.
Cô ngẩng đầu lên và nhìn mình trong gương.
Mấy năm qua, cô đã nhìn mình như vậy rất nhiều lần, nhìn bản thân trưởng thành từng chút một, nhìn ánh mắt càng ngày càng kiên định.
Trong vòng vài phút, Đường Bán Tuyết dường như tỉnh táo hơn và bước ra khỏi phòng.
Súc miệng xong, cô ấy mỉm cười với Phương Du: "Được rồi, chúng ta trở về đi, Tiểu Du."

Huống Tiến đang đợi ở cửa gian phòng riêng, khi nhìn thấy Phương Du và Đường Bán Tuyết xuất hiện, cậu ta tiến lên hai bước, rõ ràng là quan tâm đến Đường Bán Tuyết và hỏi cô có ổn không, nhưng ánh mắt lại luôn rơi vào Phương Du.
Đường Bán Tuyết đưa tay ra trước mắt cậu ta, búng ngón tay một cái, cắt ngang tầm nhìn của cậu: "Tôi không sao, em trai."
Huống Tiến gãi gãi sau đầu, cười ngượng ngùng: "Vậy thì tốt."
Đường Bán Tuyết ngáp một cái, nghiêng người nhìn cậu: "Tôi vào trước."
"Phương Du."
Huống Tiến gọi Phương Du, khiến Phương Du dừng lại, không theo Đường Bán Tuyết vào trong.
Phương Du nhìn cậu: "Có chuyện gì vậy?"
"Ừm..." Huống Tiến chần chừ tìm chủ đề, "Tây Thành có vui không?"
Phương Du gật đầu: "Một thành phố du lịch phát triển không tệ, khách du lịch ngày càng nhiều."
"Vậy cô có đề xuất gì không? Lần sau tôi cũng muốn đi Tây Thành."
"Tôi là đi công tác"
"Nhưng...!Chỉ là..."
.......
Đàm Vân Thư theo Lương Bái lên lầu, vẻ mặt lộ ra sự thiếu kiên nhẫn.
Lương Bái đã liên tục khai trương các quán bar lớn nhỏ, hiện tại đã chi hàng chục triệu cho quán bar này ở thủ đô.

Lần này nàng đến thủ đô trong một chuyến công tác, lại bị lôi kéo bởi Lương Bái, người tình cờ cũng có mặt ở thủ đô.
"Nếu tối nay không phải Ánh Chi có việc riêng, tôi muốn xem cậu ấy khoá miệng cậu thế nào.

Ồn ào quá." Đàm Vân Thư ôm trán.

Lương Bái rất lắm chuyện, nói không ngừng nghỉ, hết nói về người đẹp, lại nói về dự định tương lai, một lúc lại nói về chuyện gia đình ép kết hôn.
Lương Bái chỉ vào nàng, không có một chút phong độ ông chủ: "Hô hô hô! Sao bây giờ ăn nói lại hung dữ như vậy! Trả lại Đàm Vân Thư dịu dàng đây! Hỡi dáng vẻ cực kỳ hung dữ kia, mau biến khỏi đây! Biến đi! Biến đi!!!"
Đàm Vân Thư phớt lờ, mày vẫn nhướng lên.
Sau khi lên đến tầng hai, Lương Bái dẫn nàng đến khu phòng riêng cao cấp.
Ở thủ đô có rất nhiều người chịu chi nhiều tiền.

Quán bar này có nhiều phòng riêng, nhưng cũng phân thành các mức khác nhau.

Lương Bái luôn dành chỗ ngồi tốt nhất cho bạn bè của mình.

Anh ấy không có sở thích nào ngoài việc kết giao bạn bè khắp nơi.
Rẽ vào một góc, hai người trước mặt lọt vào tầm mắt nàng.
Trước cửa phòng riêng, một chàng trai làm động tác "mời", để cô gái trước mặt đi vào trước.
Dáng vẻ rất lịch sự.
Trong ánh sáng mờ ảo, Đàm Vân Thư nhìn cảnh tượng này, không khỏi cau mày.
Trong vòng hai giây, chàng trai cũng bước vào phòng, trong mắt nàng chỉ còn lại hư vô.
Tâm trí Đàm Vân Thư hiện lên hình bóng cô gái vừa nhìn thấy, cho dù chỉ là góc nghiêng, nàng vẫn nhớ rất rõ.
Đôi môi hơi nhếch lên, mái tóc xoăn dài, bộ âu phục giản dị và sống mũi không đeo kính.
Nàng từ từ thu hồi ánh mắt, khóe môi khẽ nhếch lên không dễ nhận ra.
Lương Bái nhận thấy sự lơ đãng của nàng, dùng khuỷu tay thúc một cái: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ xem không biết khi nào thì cậu mới có thể trở thành người câm." Đàm Vân Thư lặng lẽ trả lời và thu hồi suy nghĩ của mình.
Lại gặp ảo giác rồi, Đàm Vân Thư..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương