"Cũng may là đưa đến kịp thời, không có sốt thành viêm phổi, sau khi xuất viện nên nghỉ ngơi đầy đủ, gác lại công việc một thời gian, nếu công ty mất đi em ấy cũng sẽ không đến mức không vận hành được, làm chị như cậu cũng nên khuyên nhủ em gái vài ba câu đi." Bác sĩ là bạn cũ của Phó Du Thư nên cũng nói chuyện với cô ấy thêm vài câu.
"Sau này mình nhất định sẽ nói với em ấy." Phó Du Thư liên tục gật đầu.
"Vậy mình còn có việc phải đi trước.
Nếu có vấn đề gì, cứ đến tìm mình."
"Được rồi, cảm ơn cậu, lão Vu."
"Chỉ cần lần sau không phải cậu vào thì cũng là lời cảm ơn rồi."
Sau khi bác sĩ rời đi, Phó Du Thư mệt mỏi nhắm mắt lại, chậm rãi bình tĩnh một chút, nói với dì Lưu đang ngồi trên ghế: "Cảm ơn dì Lưu, nếu không có dì thì không biết đến khi nào mới có người phát hiện em gái cháu bị bệnh."
Dì Lưu lau nước mắt, lắc đầu: "Là phu nhân phù hộ."
Phó Du Thư không tin vào ma quỷ hay thần thánh nhưng cô ấy cũng hiểu quan niệm của người già là không thể thay đổi, vì vậy cô ấy cũng thuận theo ý bà, nói: "Nếu Chiêu Chiêu ở đây, chắc chắn em ấy sẽ không để Du Thường hủy hoại cơ thể mình như thế này."
"Haizz...!Nhị tiểu thư, ngài cũng vậy, tôi nghe nói ngài đang điều tra hung thủ, ngài phải chú ý giữ gìn sức khỏe!" Dì Lưu cầm tay Phó Du Thư lo lắng nhắc nhở: "Mấy ngày nay ngài cũng gầy đi nhiều lắm!"
"Đừng lo lắng, sức khỏe của cháu tốt hơn em ấy rất nhiều.
Bây giờ cũng đã muộn rồi, có cần cháu kêu người đưa dì về nghỉ ngơi không?" Người già nửa đêm không được ngủ, Phó Du Thư cũng cảm thấy áy náy.
"Không, không, tôi đợi tiểu thư tỉnh lại xem ngài ấy muốn ăn gì rồi làm bữa sáng rồi mang qua.
Đồ ăn trong bệnh viện chắc chắn không ngon bằng đồ ăn trong nhà." Dì lưu từ chối, nhất quyết đợi Phó Du Thường tỉnh lại.
Phó Du Thư không thuyết phục được bà nên đành bỏ cuộc, nhờ dì Lưu chăm sóc em gái.
Phó Du Thường tỉnh dậy trong mùi nước khử trùng nồng nặc, nhìn trần nhà nhợt nhạt, vẻ mặt có chút tan vỡ, cô vừa nằm mơ, mơ thấy Chiêu Chiêu trở về, nàng đang nắm tay cô, bàn tay đó lạnh như băng, Chiêu Chiêu không ngừng khóc, nói mình rất đau.
"Sao tôi lại ở đây?"
"Tối hôm qua ngài bệnh nặng, suýt nữa sốt thành viêm phổi, may mà nửa đêm ngài gọi cho tôi, ngài không nói lời nào, tôi lo ngài xảy ra chuyện nên vội vàng trở về." Dì Lưu thấy Phó Du Thường cuối cùng cũng tỉnh lại, bà cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Gọi điện thoại? Tôi không có gọi." Phó Du Thường không có chút ấn tượng nào về việc mình đã gọi điện thoại.
"Có lẽ là do ngài bị bệnh nên mơ màng, sau khi gọi được điện thoại thì không nói chữ nào, tôi lo có chuyện gì đó nên vội vàng tới xem." Dì Lưu luôn rất cẩn thận trong công việc.
Lúc đó, bà đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Phó Du Thường.
Bà cảm thấy có chút lo lắng khi cô không nói lời nào trong điện thoại, dù sao cũng đã giờ này rồi, dù muộn cũng muốn tới xem một cái mới yên tâm.
Sự thật chứng minh, may mà bà tới xem.
"Làm phiền dì rồi." Phó Du Thường chôn nghi ngờ xuống đáy lòng.
"Không phiền, không phiền, vậy tôi trở về làm điểm tâm cho ngài, ngài muốn ăn cái gì?"
"Cốc cốc cốc." Lúc này, một người phụ nữ gõ cửa, người đó ăn mặc vô cùng thời thượng nhưng tóc lại có chút lộn xộn như thể vừa chạy như điên đến.
"Cháo trắng là được, phiền dì."
"Phiền phức gì đâu, vậy tôi về chuẩn bị, ngài trò chuyện với Lam tiểu thư trước đi." Khi rời đi dì Lưu còn tốt bụng đóng cửa lại.
"Mẹ kiếp!" Cửa vừa đóng lại, người đẹp nóng nảy phun ra lời hay.
"Vợ cậu xảy ra chuyện lớn như vậy mà tới bây giờ cậu cũng không nói cho mình biết, ĐM!"
...!
"Hắt xì!" Mộc Chiêu ở nhà xoa mũi.
Vốn dĩ nàng muốn dùng xe cấp cứu đến bệnh viện nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra ở nghĩa trang, để tránh bị một nhóm ma "dễ thương" vây quanh vào đêm hôm khuya khoắt, Mộc Chiêu lý trí lựa chọn ở nhà.
Mộc Chiêu cố gắng tập trung vào Hòn Than nhà mình, chậm rãi chạm vào bộ lông của nó, trong lòng tưởng tượng mình có thể chạm vào nó, giây tiếp theo, nàng cảm nhận được lòng bàn tay chạm vào lông mèo!
"Hòn Than..." Mộc Chiêu bế mèo con lên, hưng phấn gần như muốn khóc.
Nhưng được một lúc, nàng cảm thấy tinh thần hơi mệt, không thể bế nổi Hòn Than nữa nên vội vàng đặt nó xuống.
"Ọt ọt ọt..." Mộc Chiêu xoa bụng, hóa ra ma quỷ cũng có thể đói bụng cồn cào?
Sau khi hít vài miếng đồ cúng, nàng cảm thấy mình đã khỏe trở lại.
Nàng lặng lẽ chờ mặt trời mọc, khoảng 8 giờ, cơn mưa xối xả suốt ngày đã tạnh, mặt trời lại chiếu sáng thế giới, những chấm sáng hòa vào một thế giới đầy màu sắc.
Đây là ánh sáng rực rỡ không thuộc về người chết nhưng không biết vì lý do gì mà Mộc Chiêu có thể tùy ý trôi nổi dưới ánh mặt trời, hẳn không phải là ảo giác của nàng, lúc trước khi tiếp xúc với ánh mặt trời, nàng có chút ỉu xìu, nhưng hôm nay nàng đứng dưới nắng một chút, không thấy khó chịu chút nào.
Nắng to thế này chắc không có mấy con ma lạ chạy quanh bên ngoài nhỉ? Vậy nàng có thể đến bệnh viện thăm học tỷ được không?
Trước tiên, Mộc Chiêu cẩn thận đi một vòng bên ngoài, thấy chung quanh không có ma quỷ gì, liền mạnh dạn chuẩn bị đi ra ngoài.
Tối qua là chị Du Thư đến đón người, quanh đây chỉ có một bệnh viện, điều này giúp nàng tiết kiệm thời gian không cần phải đi tìm người khắp nơi.
Trên đường, giữa thanh thiên bạch nhật có người đến người đi, Mộc Chiêu thận trọng len lỏi qua đám đông, phòng ngừa khi lơ đãng bị tiếp xúc thân mật hợp thể.
"Hô...!Đại ca, thấy cô ta như thế nào?"
"Ừm...!Có thể."
Mộc Chiêu đang đi sát bên bức tường, vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai tên côn đồ.
Thành phố dù thịnh vượng đến đâu cũng có những nơi tối tăm, hai tên côn đồ béo gầy đang ngậm thuốc lá trong miệng, nheo mắt nhìn một người phụ nữ mặc váy đỏ trong hẻm.
"Cô ta thật xinh đẹp." Mập mạp hút một hơi thuốc thật sâu, vẻ mặt dần dần trở nên đáng khinh.
"Đồ vô dụng, sao mày không nhìn sợi dây chuyền vàng trên cổ cô ta đi! Chẳng trách mày vẫn là chân chó thấp kém." Người đàn ông gầy gò được gọi là đại ca ném điếu thuốc đi, chuẩn bị đi vào hẻm.
Chỉ là chưa bước được hai bước, hắn đã ngã phịch xuống đất như thể vấp phải thứ gì đó.
"Ối!" Còn chưa kịp đứng dậy, tên béo phía sau cũng ngã xuống đất, đè lên người gã gầy.
Vào khoảnh khắc đó, cảm giác như bị núi Thái Sơn đè khiến người đàn ông gầy gò cảm thấy như đã nhìn thấy cửa địa ngục, nội tạng bị ép sắp ói ra!
"Thằng mập chết bầm! Trở về giảm cân cho tao!" Động tác này nhất định đã kinh động con mồi phía trước, miếng ăn tới miệng mà còn làm rơi!
"Thực xin lỗi, đại ca!" Mập mạp vội vàng đứng dậy.
"Mau cút đi!" Người đàn ông gầy gò sau khi thoát khỏi áp lực nặng nề gần như không thể đứng dậy.
"Đại ca, hình như người phụ nữ kia không chú ý tới chúng ta." Mập mạp đột nhiên hạ giọng.
Người đàn ông gầy gò nhìn kỹ hơn, thấy người phụ nữ mặc đồ đỏ dường như đang đeo tai nghe, chẳng trách cô ấy không chú ý đến động tĩnh bên này.
"Lần này phải cẩn thận, đừng làm hỏng nữa!"
"Vậy thì, đại ca, anh cẩn thận đừng bị ngã nữa?"
"Ngậm cái mồm quạ của mày lại đi!"
"Ò."
Gầy nói xong, còn chưa đi được hai bước đã ngã xuống, sau đó một bóng đen to lớn lại đè xuống người hắn, cảnh tượng vừa rồi lặp lại, lần này hắn có cảm giác như mình nhìn thấy cầu Nại Hà.
"Tiểu tỷ tỷ, chị mau chạy đi!" Mộc Chiêu ngăn cản hai lần, phát hiện người phụ nữ bị nhắm tới không hề chú ý tới động tĩnh phía sau, sắp gấp muốn chết.
Bỗng nhiên, người phụ nữ cuối cùng cũng cử động, cô ấy tháo tai nghe ra, quay người lại, nhìn hai người ngã trên mặt đất đang rên rỉ chửi bậy, khóe miệng nở một nụ cười quái dị, sau đó tầm mắt cô ấy đặt sang bên cạnh hai tên côn đồ, như đang nhìn thứ gì đó ở vị trí kia.
Trong lòng Mộc Chiêu chợt dâng lên một suy nghĩ, người phụ nữ này đang nhìn...!Nàng?
Người phụ nữ mặc váy đỏ bước đến trước mặt hai tên côn đồ, ngồi xổm xuống, đeo vòng cổ và nhẫn của mình vào tay hai tên côn đồ.
"Các anh muốn mấy thứ này đúng không?" Giọng người phụ nữ đầy cám dỗ.
"Đúng, đúng, đúng!" Hai người như bị mê hoặc, không chút để ý hiện trường quái dị.
"Vậy nếu tôi cho các anh, các anh cũng phải trả cái giá tương ứng đúng không?"
"Đúng, đúng, đúng!" Hai người vẫn liều mạng gật đầu.
Giây tiếp theo, Mộc Chiêu sợ hãi đến mức suýt chút nữa đã hét lên.
Người phụ nữ mặc váy đỏ đó đột nhiên tóm lấy cổ hai tên đàn ông kia, sắc mặt của hai tên côn đồ nhanh chóng tái nhợt, nụ cười thỏa mãn của bọn hắn bị "tử vong" đông cứng trên mặt.
Chết rồi...
Người phụ nữ này là gì...?
Mộc Chiêu bị dọa mềm chân, dù sao cũng chắc chắn đối phương không phải là con người, vậy phải làm sao đây?
"Bé cưng, em thật đáng yêu, vừa mới sinh ra phải không?" Người phụ nữ áo đỏ mãn nguyện liếm môi, kéo Mộc Chiêu đang ngơ ngác vào sâu trong con hẻm, sau đó nhét nàng vào phía sau thùng rác.
Tuy nàng không thể chạm vào rác nhưng nơi này thực sự khiến người ta cảm thấy chán ghét! Người phụ nữ có vẻ ngoài siêu đáng sợ này đang cố làm nàng ghê tởm đến chết sao?
Mộc Chiêu muốn giãy dụa theo bản năng nhưng người phụ nữ mặc áo đỏ lại đi theo hướng nàng tránh, ra hiệu cho nàng im lặng, ra hiệu cho nàng lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Một lúc sau, bầu trời sáng sủa đột nhiên tối sầm, Mộc Chiêu có thể cảm nhận rõ ràng một luồng khí tức ngưng tụ khiến nàng rất khó chịu.
"Ầm ầm, ầm ầm..." Một âm thanh như sấm vang lên trên đầu trái tim Mộc Chiêu.
Người đi đường bên ngoài không nhận thấy điều gì bất thường, họ chỉ tưởng mặt trời bị mây che khuất.
Nhưng Mộc Chiêu kinh hãi phát hiện thứ che phủ mặt trời không phải là mây mà là khí đen đột nhiên tụ lại!
"Đây là cái gì?"
"Âm khí, có một tên to con sắp đi tới, nếu không muốn bị ăn thịt thì đừng nói chuyện."
Mộc Chiêu lập tức che miệng lại.
Theo chấn động, âm thanh càng ngày càng lớn, một con quái vật to lớn xuất hiện trên đầu Mộc Chiêu, lúc nhìn thấy thứ đó, Mộc Chiêu ước gì vừa rồi người phụ nữ mặc đồ đỏ trực tiếp nhét mình vào thùng rác và đậy nắp lại, như vậy mới an toàn hơn.
"Mộc...!Mộc Chiêu...!Mộc...!Chiêu...! Đang ở đâu..." Một con quỷ khổng lồ cầm một chiếc rìu màu đỏ như máu, như một kẻ man rợ từ từ tiến về phía trước, chiếc rìu đi đến đâu đều nhỏ máu đến đấy, chuôi rìu được gắn một sợi xích sắt, kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng "két két két", thỉnh thoảng cánh tay dài của nó còn cử động, một con ma bị tóm lấy từ trong góc, rồi bỏ vào miệng nó nhai như ăn vặt.
Mộc Chiêu hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.
Nó nói gì?
Khi con quái vật nguy hiểm dần dần rời đi, Mộc Chiêu run rẩy hỏi: "Đó là cái gì? Hình như vừa rồi nó đã gọi một...!Cái tên?"
"Nghe nói hắn là một vị tướng bại trận từ hàng nghìn năm trước, sau khi chết, linh hồn của hắn bị quốc vương luyện chế thành bộ dạng này." Người phụ nữ áo đỏ tiếc nuối, cười nói: "Về phần Mộc Chiêu, nghe nói là một nhân vật tai to mặt lớn đang tìm, bọn họ đã tìm kiếm mấy ngày nay rồi."
"Mộc Chiêu kia...!Không lẽ là em?" Người phụ nữ áo đỏ thông minh đến mức khiến người ta run rẩy, Mộc Chiêu vội vàng lắc đầu phủ nhận.
"Tôi không phải! Tên tôi, tên tôi là Phó, Phó Du Chiêu!" Xin lỗi học tỷ, xin cho phép em để nhà chị có thêm một đứa con gái nữa đi!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook