Lúc này Phó Châu mới nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của Úc Linh.
Có lẽ là vì hai người đã xác định mối quan hệ, hoặc cũng có thể vì những tiếp xúc gần gũi gần đây, thân thể của Úc Linh đã chịu kích thích từ pheromone từ Alpha quá nhiều.
Tóm lại, dù là lý do gì, sự biểu hiện cảm xúc hiện tại của Úc Linh cùng với mức độ phụ thuộc vào Phó Châu trong kỳ phát tình lần này đều vượt xa so với những lần trước.
Hoặc là trước đây cũng có, nhưng rất nhẹ, Úc Linh có thể kiểm soát và không để Phó Châu phát hiện.
Mặc dù Phó Châu đã từng học về sinh lý của Omega, nhưng đây là lần đầu hắn thực sự đối diện với tình huống này, nên mãi đến giờ mới nhận ra.
Úc Linh khóc rất đáng thương, nước mắt cứ thế chảy xuống, nhưng lại vì sự nhút nhát mà sau khi hỏi câu đó thì không nói thêm gì nữa.
Chỉ có tiếng nấc ngắt quãng, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào hắn.
Phó Châu cảm thấy hơi thở của mình nóng rực lên, thậm chí cả không khí đi vào lồng ngực cũng trở nên bỏng rát.
Hắn chưa kịp làm gì, nhưng pheromone mãnh liệt trên người đã tựa như sóng biển, nhanh chóng bao trùm lấy Úc Linh, mạnh mẽ đến mức khiến cậu có chút ngơ ngác.
"Không phải."
Alpha khẽ nói, vòng tay đỡ lấy lưng và gập đầu gối của Úc Linh lại, ôm cậu vào lòng: "Không phải không ôm em."
Vừa mới ôm lấy, hắn liền cảm nhận được Úc Linh giống như một chú mèo nhỏ giành giật miếng mồi, sốt sắng quấn cánh tay quanh cổ hắn.
Phó Châu cảm thấy cơ thể như bị thiêu đốt, hắn cúi xuống hôn lên đôi mắt khóc đến đỏ hoe của Úc Linh.
Hắn bế Úc Linh ngồi lên giường, để cậu ngồi nghiêng trên đùi mình, trong tư thế đó, chỉ cần cúi đầu là hắn có thể nhìn thấy vùng tuyến thể của Omega.
Do ảnh hưởng của kỳ phát tình, vùng da mềm mại nhất ấy đã đỏ lên, phủ một lớp mồ hôi mỏng lấp lánh.
Tựa như một nụ hoa hồng đọng sương sớm.
Khi Phó Châu cúi xuống dùng môi bao bọc lấy tuyến thể ấy, cơ thể Úc Linh bỗng nhiên căng cứng, cậu rúc sâu vào lòng hắn, không phản kháng chút nào.
Đó là nơi nhạy cảm nhất, lại chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ.
Hình như Úc Linh khẽ rên lên một tiếng, các khớp ngón tay ấn trên lưng Phó Châu nhanh chóng siết chặt đến mức trắng bệch.
Nhưng cậu chỉ nhẫn nhịn chôn khuôn mặt càng sâu, không có hành động nào khác.
Mùi pheromone cây cỏ nồng đậm xung quanh như bóp nghẹt không khí, mạnh mẽ thẩm thấu vào cơ thể Omega qua từng hơi thở và từng lỗ chân lông.
Đầu lưỡi hắn áp vào da cậu, để lại dấu vết của mình, thể hiện rõ ràng ham muốn đánh dấu của một Alpha.
Sau khi chắc chắn rằng phản ứng của Úc Linh là ôm hắn chặt hơn, Phó Châu dứt khoát giữ chặt gáy Úc Linh, nhanh chóng cắn vào vùng da ấy.
Cơn đau đột ngột cùng với pheromone mạnh mẽ dồn dập tràn vào cơ thể khiến Úc Linh run rẩy toàn thân, sau đó cậu mở to mắt, nước mắt chảy dài.
Cậu bị kích thích quá độ.
Như thể mạch máu khắp cơ thể đều bị đảo lộn, đón nhận sự xâm chiếm của pheromone lạ, nhuốm đầy hương vị của hắn.
Mức độ kích thích quá cao của pheromone nhanh chóng khiến các hoóc môn trong cơ thể dao động, dẫn đến vùng bụng bị co thắt, nóng rực như thể có một ngọn lửa đang đốt cháy ở bên trong.
Úc Linh gục đầu trên vai Phó Châu, lông mày nhíu chặt, gấp gáp thở ra từng luồng khí nóng
Cậu phát ra những tiếng nghẹn ngào, cảm thấy như mình không thể thở nổi.
Nhưng Phó Châu vẫn không buông ra, tiếp tục truyền pheromone vào cơ thể cậu.
Đến khi Úc Linh cuộn chặt hai chân, gót chân dẫm xuống giường bắt đầu vùng vẫy, hắn mới giữ chặt cặp chân đang quẫy đạp của cậu và kết thúc lần đánh dấu tạm thời này.
Pheromone đầy tính tấn công từ từ rút đi, chỉ để lại vài sợi mỏng manh quấn quanh dịu dàng.
Khi cảm giác nguy hiểm lùi xa, cơ thể Úc Linh dần dần thả lỏng.
Phó Châu nhẹ nhàng ngậm lấy tuyến thể bị cắn đau đến đáng thương kia, khiến Úc Linh khẽ run rẩy.
Đánh dấu tạm thời đã có tác dụng rất tốt, làm dịu bớt các triệu chứng trên người cậu.
Dư vị khi pheromone hòa quyện vẫn tràn ngập, ấm áp và dễ chịu.
Ánh mắt Phó Châu đen sẫm, sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, hắn động cánh tay định nhìn khuôn mặt Úc Linh một chút.
Nhưng vừa mới cử động, người trong lòng đã khẽ khóc nấc lên, ôm lấy hắn càng chặt hơn.
Phó Châu không dám động đậy thêm, lại nhẹ nhàng vỗ về, ôm cậu vào lòng.
Omega sau khi được đánh dấu luôn cần sự dỗ dành của Alpha.
Người trong lòng hắn, dường như cần nhiều thời gian hơn bình thường.
Trong phòng dần trở nên yên tĩnh, Phó Châu không dám nhúc nhích, dù tay và vai đã bắt đầu tê dại.
Đến khi hơi thở phía sau cổ trở nên đều đặn, chắc chắn Úc Linh đã ngủ say, hắn mới đổi tư thế ôm cậu.
Một tay nâng đầu, cuối cùng hắn cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt cậu.
Omega khóc đến thảm thương.
Mi mắt sưng húp, đầu mũi đỏ ửng, mặt đầy dấu vết nước mắt.
Phó Châu đứng dậy đặt Úc Linh nằm lại xuống giường, sợ làm cậu tỉnh giấc và khóc nữa, hắn thực hiện mọi động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Sau khi đặt cậu nằm ngay ngắn, hắn lấy khăn ướt lau mặt cho cậu, rồi nhẹ nhàng bôi thuốc lên tuyến thể.
Chăm sóc xong xuôi, hắn mới đi tắm sơ qua, sau đó trở lại giường, ôm Úc Linh vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.
***
Úc Linh ngủ một giấc rất sâu, khi tỉnh dậy đã là 10 giờ sáng hôm sau.
Ánh mặt trời bên ngoài sáng rỡ, nhưng rèm cửa trong phòng ngủ lại được che kín, khiến căn phòng ấm áp và mờ tối.
Di chứng của đánh dấu tạm thời làm toàn thân Úc Linh mềm nhũn, cậu dụi mặt vào gối, cảm nhận mùi hương của cây cỏ và hương hoa hồng hòa quyện.
Cậu khẽ thở ra một hơi dễ chịu, mắt vẫn chưa mở, bàn tay theo thói quen lần mò sang bên cạnh.
Ga giường bên cạnh không hoàn toàn lạnh lẽo, nhưng phẳng phiu và trống trải.
Úc Linh lập tức mở mắt, tỉnh táo hẳn.
Cậu nhíu mày nhẹ, chậm rãi ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc.
Omega hơi bĩu môi, rồi xỏ dép xuống giường.
Phòng quần áo, phòng tắm, ban công... mọi nơi có thể tìm cậu đều lục soát một lượt. Cuối cùng, mang theo gương mặt hoảng hốt, cậu bước ra khỏi phòng ngủ.
Ngôi nhà vẫn sạch sẽ gọn gàng, cánh cửa thư phòng bên cạnh không đóng hẳn, bên trong vọng ra âm thanh.
Úc Linh đi về phía đó, khẽ đẩy cửa ra một khe nhỏ, đứng ở đó thấy Phó Châu đang ngồi trước bàn thì đôi mắt cậu đỏ lên.
Nhưng cậu không dám lên tiếng.
Bởi vì hình như Phó Châu đang có một cuộc họp video, dáng vẻ Alpha trầm ổn, giọng nói không một chút dao động, dường như đang xử lý công việc quan trọng.
Ngước mắt thấy Úc Linh đang chăm chú nhìn mình, sắc mặt Phó Châu hơi thay đổi, sau đó nói chuyện nhanh hơn.
Cũng chỉ để cậu chờ khoảng 5 phút, cuối cùng hắn sắp xếp xong công việc trong vài ngày tới.
Trước khi Omega bị lơ là đến mức phát khóc, Phó Châu nhanh chóng tắt máy tính, bước lại gần.
Hắn đỡ cậu lên bằng một tay, đôi mắt Úc Linh lập tức hết đỏ, ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn.
"Tôi xin nghỉ cho em một tuần, công ty cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi," Phó Châu dịu giọng nói, "Những ngày này đều không cần ra ngoài."
Vừa nói, bàn tay còn lại của hắn giúp Úc Linh chỉnh lại chiếc áo ngủ xộc xệch đến tận ngực và mái tóc bù xù sau giấc ngủ.
Khi rũ mắt nhìn thấy điều gì đó, Phó Châu lại bật cười nhẹ.
"Sao lại mang dép ngược thế này."
Úc Linh không biết, cậu cúi xuống nhìn, vành tai cậu liền đỏ bừng.
Cậu bám lên lưng Phó Châu, im lặng không nói.
Cảm nhận Alpha ôm cậu nâng lên một chút, hắn từ tốn đổi lại hai chiếc dép cho đúng.
Sau khi rửa mặt xong, cả hai lại đến phòng ăn.
Biết Omega trong kỳ phát tình sẽ biếng ăn, Phó Châu chuẩn bị nhiều món mà Úc Linh thích.
Phần lớn là các món do dì Khương nấu, bà đã nấu xong và giữ ấm trước khi rời đi.
Phó Châu còn tự tay nấu một nồi cháo thanh đạm, thậm chí gọi thêm vài miếng bánh mà Úc Linh thích ăn.
Lúc này, hắn không để ý đến giá trị dinh dưỡng nữa, chỉ cần cậu chịu ăn là tốt rồi.
Úc Linh thực sự không có cảm giác thèm ăn, bánh chỉ thử hai muỗng.
Nhưng khi biết nồi cháo đó là do Phó Châu đích thân nấu, cậu chủ động ăn thêm một chén nhỏ.
Đến buổi chiều, đánh dấu tạm thời từ đêm qua đã mất tác dụng, Phó Châu lại ở trong phòng khách ôm lấy cậu để đánh dấu thêm lần nữa.
Nhưng tác dụng không được bao nhiêu, kỳ phát tình của Úc Linh lần này dữ dội hơn rất nhiều, ngày càng tiến đến cao trào.
Tới tối, nhiệt độ cơ thể Omega tăng lên khoảng 38 độ, triệu chứng trở nên nghiêm trọng hơn.
Phòng ngủ sáng rực ánh đèn, toàn thân Úc Linh nóng rực nằm trên giường, vì bị ánh đèn treo trên trần làm chói mắt mà không thể mở mắt ra nổi.
Cậu giơ tay che trước mắt, lại không nhịn được di chuyển tay lên miệng, cắn mạnh vào ngón tay để chống lại cảm giác lạ lẫm.
Khuôn mặt Omega đỏ bừng, cơ thể mềm nhũn như sắp tan ra, chỉ có eo bụng là hơi căng lại, khóe mắt liên tục trào ra nước mắt.
Đùi cậu bị đôi bàn tay cứng cáp siết chặt đến phát đau, bắp chân mềm nhũn rũ xuống, lại được vai lưng của Phó Châu đỡ lấy.
Khi kích thích quá mức, Úc Linh không nhịn được nắm lấy tóc của Phó Châu.
Mái tóc dày, hơi cứng, tạo cảm giác đặc biệt.
Đầu óc Úc Linh mơ màng một thoáng, nhận ra hành động của mình, liền hoảng hốt buông tay.
Nhưng ngón tay lại bị bàn tay nóng hổi của Alpha giữ chặt, đặt trở về vị trí cũ.
Phó Châu ngước lên, khàn giọng nói với cậu: "Muốn nắm gì thì cứ nắm đi."
Nhìn thấy vết cắn trên tay còn lại của cậu, hắn nghiêm giọng: "Đừng cắn tay."
Úc Linh mím môi, lắc đầu, cả hai tay đều ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Khi kết thúc, Úc Linh cuộn mình lại trên giường để bình tĩnh lại, Phó Châu giúp cậu mặc lại quần ngủ, rồi đi xúc miệng.
Sau khi trở ra từ phòng tắm, thấy Úc Linh không có động tĩnh gì, hắn rót hai cốc nước ấm.
Tự mình uống một viên thuốc tránh thai của Alpha, rồi mang cốc nước còn lại trở về giường.
Vừa ngồi xuống bên cạnh, Úc Linh đã động đậy, tự ngồi dậy.
Vừa xong cậu cũng rất khát, Phó Châu đưa nước đến bên miệng, cậu ngoan ngoãn uống cạn.
Uống xong, Phó Châu xoa xoa đầu cậu như lời khen ngợi.
Ánh mắt Úc Linh khẽ lo lắng và ngượng ngùng nhìn đôi môi của Phó Châu, rồi nâng người dậy, nắm tay Phó Châu, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng hơi ửng đỏ của Alpha.
Trong mắt Phó Châu hiện lên nét cười, hắn đặt tay lên đầu cậu, làm nụ hôn sâu thêm.
Hai người dây dưa đầu lưỡi, trao đổi hơi ấm của nhau. Khi kết thúc, trên môi Úc Linh phủ một lớp ánh nước.
Phó Châu kề sát, hôn hôn một cái, rồi hỏi: "Có mùi vị của em không?"
"......"
Úc Linh lập tức đỏ bừng, ánh mắt hoảng hốt né tránh.
"Tôi đã uống thuốc tránh thai rồi." Alpha nói rồi nâng cậu lên, để cậu ngồi đối diện hắn.
Úc Linh lặng lẽ phối hợp, đối mặt với hắn, mày hơi nhíu lại, nhìn hắn chăm chú.
"Chúng ta thử xem sao." Phó Châu nhìn sâu vào mắt cậu, ánh mắt nóng bỏng.
"Nếu không thoải mái, phải nói ngay."
Úc Linh thoáng lo lắng, nhưng đó chỉ là cảm giác hồi hộp và ngại ngùng với điều mới mẻ.
Omega có kỳ phát tình là để có thể được đánh dấu hoàn toàn, bị ảnh hưởng bởi hormone trong cơ thể, Úc Linh không thể nào từ chối.
Chẳng bao lâu, cậu ngoan ngoãn ôm lấy Phó Châu.
Alpha hơi thở gấp, rũ mắt nhìn vòng eo mảnh khảnh của Úc Linh khi bị mình ôm chặt.
Thật sự rất gầy.
Hắn nheo mắt, không khỏi nghi ngờ liệu có ăn được hết hay không đây.
Có lẽ là vì hai người đã xác định mối quan hệ, hoặc cũng có thể vì những tiếp xúc gần gũi gần đây, thân thể của Úc Linh đã chịu kích thích từ pheromone từ Alpha quá nhiều.
Tóm lại, dù là lý do gì, sự biểu hiện cảm xúc hiện tại của Úc Linh cùng với mức độ phụ thuộc vào Phó Châu trong kỳ phát tình lần này đều vượt xa so với những lần trước.
Hoặc là trước đây cũng có, nhưng rất nhẹ, Úc Linh có thể kiểm soát và không để Phó Châu phát hiện.
Mặc dù Phó Châu đã từng học về sinh lý của Omega, nhưng đây là lần đầu hắn thực sự đối diện với tình huống này, nên mãi đến giờ mới nhận ra.
Úc Linh khóc rất đáng thương, nước mắt cứ thế chảy xuống, nhưng lại vì sự nhút nhát mà sau khi hỏi câu đó thì không nói thêm gì nữa.
Chỉ có tiếng nấc ngắt quãng, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào hắn.
Phó Châu cảm thấy hơi thở của mình nóng rực lên, thậm chí cả không khí đi vào lồng ngực cũng trở nên bỏng rát.
Hắn chưa kịp làm gì, nhưng pheromone mãnh liệt trên người đã tựa như sóng biển, nhanh chóng bao trùm lấy Úc Linh, mạnh mẽ đến mức khiến cậu có chút ngơ ngác.
"Không phải."
Alpha khẽ nói, vòng tay đỡ lấy lưng và gập đầu gối của Úc Linh lại, ôm cậu vào lòng: "Không phải không ôm em."
Vừa mới ôm lấy, hắn liền cảm nhận được Úc Linh giống như một chú mèo nhỏ giành giật miếng mồi, sốt sắng quấn cánh tay quanh cổ hắn.
Phó Châu cảm thấy cơ thể như bị thiêu đốt, hắn cúi xuống hôn lên đôi mắt khóc đến đỏ hoe của Úc Linh.
Hắn bế Úc Linh ngồi lên giường, để cậu ngồi nghiêng trên đùi mình, trong tư thế đó, chỉ cần cúi đầu là hắn có thể nhìn thấy vùng tuyến thể của Omega.
Do ảnh hưởng của kỳ phát tình, vùng da mềm mại nhất ấy đã đỏ lên, phủ một lớp mồ hôi mỏng lấp lánh.
Tựa như một nụ hoa hồng đọng sương sớm.
Khi Phó Châu cúi xuống dùng môi bao bọc lấy tuyến thể ấy, cơ thể Úc Linh bỗng nhiên căng cứng, cậu rúc sâu vào lòng hắn, không phản kháng chút nào.
Đó là nơi nhạy cảm nhất, lại chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ.
Hình như Úc Linh khẽ rên lên một tiếng, các khớp ngón tay ấn trên lưng Phó Châu nhanh chóng siết chặt đến mức trắng bệch.
Nhưng cậu chỉ nhẫn nhịn chôn khuôn mặt càng sâu, không có hành động nào khác.
Mùi pheromone cây cỏ nồng đậm xung quanh như bóp nghẹt không khí, mạnh mẽ thẩm thấu vào cơ thể Omega qua từng hơi thở và từng lỗ chân lông.
Đầu lưỡi hắn áp vào da cậu, để lại dấu vết của mình, thể hiện rõ ràng ham muốn đánh dấu của một Alpha.
Sau khi chắc chắn rằng phản ứng của Úc Linh là ôm hắn chặt hơn, Phó Châu dứt khoát giữ chặt gáy Úc Linh, nhanh chóng cắn vào vùng da ấy.
Cơn đau đột ngột cùng với pheromone mạnh mẽ dồn dập tràn vào cơ thể khiến Úc Linh run rẩy toàn thân, sau đó cậu mở to mắt, nước mắt chảy dài.
Cậu bị kích thích quá độ.
Như thể mạch máu khắp cơ thể đều bị đảo lộn, đón nhận sự xâm chiếm của pheromone lạ, nhuốm đầy hương vị của hắn.
Mức độ kích thích quá cao của pheromone nhanh chóng khiến các hoóc môn trong cơ thể dao động, dẫn đến vùng bụng bị co thắt, nóng rực như thể có một ngọn lửa đang đốt cháy ở bên trong.
Úc Linh gục đầu trên vai Phó Châu, lông mày nhíu chặt, gấp gáp thở ra từng luồng khí nóng
Cậu phát ra những tiếng nghẹn ngào, cảm thấy như mình không thể thở nổi.
Nhưng Phó Châu vẫn không buông ra, tiếp tục truyền pheromone vào cơ thể cậu.
Đến khi Úc Linh cuộn chặt hai chân, gót chân dẫm xuống giường bắt đầu vùng vẫy, hắn mới giữ chặt cặp chân đang quẫy đạp của cậu và kết thúc lần đánh dấu tạm thời này.
Pheromone đầy tính tấn công từ từ rút đi, chỉ để lại vài sợi mỏng manh quấn quanh dịu dàng.
Khi cảm giác nguy hiểm lùi xa, cơ thể Úc Linh dần dần thả lỏng.
Phó Châu nhẹ nhàng ngậm lấy tuyến thể bị cắn đau đến đáng thương kia, khiến Úc Linh khẽ run rẩy.
Đánh dấu tạm thời đã có tác dụng rất tốt, làm dịu bớt các triệu chứng trên người cậu.
Dư vị khi pheromone hòa quyện vẫn tràn ngập, ấm áp và dễ chịu.
Ánh mắt Phó Châu đen sẫm, sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, hắn động cánh tay định nhìn khuôn mặt Úc Linh một chút.
Nhưng vừa mới cử động, người trong lòng đã khẽ khóc nấc lên, ôm lấy hắn càng chặt hơn.
Phó Châu không dám động đậy thêm, lại nhẹ nhàng vỗ về, ôm cậu vào lòng.
Omega sau khi được đánh dấu luôn cần sự dỗ dành của Alpha.
Người trong lòng hắn, dường như cần nhiều thời gian hơn bình thường.
Trong phòng dần trở nên yên tĩnh, Phó Châu không dám nhúc nhích, dù tay và vai đã bắt đầu tê dại.
Đến khi hơi thở phía sau cổ trở nên đều đặn, chắc chắn Úc Linh đã ngủ say, hắn mới đổi tư thế ôm cậu.
Một tay nâng đầu, cuối cùng hắn cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt cậu.
Omega khóc đến thảm thương.
Mi mắt sưng húp, đầu mũi đỏ ửng, mặt đầy dấu vết nước mắt.
Phó Châu đứng dậy đặt Úc Linh nằm lại xuống giường, sợ làm cậu tỉnh giấc và khóc nữa, hắn thực hiện mọi động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Sau khi đặt cậu nằm ngay ngắn, hắn lấy khăn ướt lau mặt cho cậu, rồi nhẹ nhàng bôi thuốc lên tuyến thể.
Chăm sóc xong xuôi, hắn mới đi tắm sơ qua, sau đó trở lại giường, ôm Úc Linh vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.
***
Úc Linh ngủ một giấc rất sâu, khi tỉnh dậy đã là 10 giờ sáng hôm sau.
Ánh mặt trời bên ngoài sáng rỡ, nhưng rèm cửa trong phòng ngủ lại được che kín, khiến căn phòng ấm áp và mờ tối.
Di chứng của đánh dấu tạm thời làm toàn thân Úc Linh mềm nhũn, cậu dụi mặt vào gối, cảm nhận mùi hương của cây cỏ và hương hoa hồng hòa quyện.
Cậu khẽ thở ra một hơi dễ chịu, mắt vẫn chưa mở, bàn tay theo thói quen lần mò sang bên cạnh.
Ga giường bên cạnh không hoàn toàn lạnh lẽo, nhưng phẳng phiu và trống trải.
Úc Linh lập tức mở mắt, tỉnh táo hẳn.
Cậu nhíu mày nhẹ, chậm rãi ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc.
Omega hơi bĩu môi, rồi xỏ dép xuống giường.
Phòng quần áo, phòng tắm, ban công... mọi nơi có thể tìm cậu đều lục soát một lượt. Cuối cùng, mang theo gương mặt hoảng hốt, cậu bước ra khỏi phòng ngủ.
Ngôi nhà vẫn sạch sẽ gọn gàng, cánh cửa thư phòng bên cạnh không đóng hẳn, bên trong vọng ra âm thanh.
Úc Linh đi về phía đó, khẽ đẩy cửa ra một khe nhỏ, đứng ở đó thấy Phó Châu đang ngồi trước bàn thì đôi mắt cậu đỏ lên.
Nhưng cậu không dám lên tiếng.
Bởi vì hình như Phó Châu đang có một cuộc họp video, dáng vẻ Alpha trầm ổn, giọng nói không một chút dao động, dường như đang xử lý công việc quan trọng.
Ngước mắt thấy Úc Linh đang chăm chú nhìn mình, sắc mặt Phó Châu hơi thay đổi, sau đó nói chuyện nhanh hơn.
Cũng chỉ để cậu chờ khoảng 5 phút, cuối cùng hắn sắp xếp xong công việc trong vài ngày tới.
Trước khi Omega bị lơ là đến mức phát khóc, Phó Châu nhanh chóng tắt máy tính, bước lại gần.
Hắn đỡ cậu lên bằng một tay, đôi mắt Úc Linh lập tức hết đỏ, ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn.
"Tôi xin nghỉ cho em một tuần, công ty cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi," Phó Châu dịu giọng nói, "Những ngày này đều không cần ra ngoài."
Vừa nói, bàn tay còn lại của hắn giúp Úc Linh chỉnh lại chiếc áo ngủ xộc xệch đến tận ngực và mái tóc bù xù sau giấc ngủ.
Khi rũ mắt nhìn thấy điều gì đó, Phó Châu lại bật cười nhẹ.
"Sao lại mang dép ngược thế này."
Úc Linh không biết, cậu cúi xuống nhìn, vành tai cậu liền đỏ bừng.
Cậu bám lên lưng Phó Châu, im lặng không nói.
Cảm nhận Alpha ôm cậu nâng lên một chút, hắn từ tốn đổi lại hai chiếc dép cho đúng.
Sau khi rửa mặt xong, cả hai lại đến phòng ăn.
Biết Omega trong kỳ phát tình sẽ biếng ăn, Phó Châu chuẩn bị nhiều món mà Úc Linh thích.
Phần lớn là các món do dì Khương nấu, bà đã nấu xong và giữ ấm trước khi rời đi.
Phó Châu còn tự tay nấu một nồi cháo thanh đạm, thậm chí gọi thêm vài miếng bánh mà Úc Linh thích ăn.
Lúc này, hắn không để ý đến giá trị dinh dưỡng nữa, chỉ cần cậu chịu ăn là tốt rồi.
Úc Linh thực sự không có cảm giác thèm ăn, bánh chỉ thử hai muỗng.
Nhưng khi biết nồi cháo đó là do Phó Châu đích thân nấu, cậu chủ động ăn thêm một chén nhỏ.
Đến buổi chiều, đánh dấu tạm thời từ đêm qua đã mất tác dụng, Phó Châu lại ở trong phòng khách ôm lấy cậu để đánh dấu thêm lần nữa.
Nhưng tác dụng không được bao nhiêu, kỳ phát tình của Úc Linh lần này dữ dội hơn rất nhiều, ngày càng tiến đến cao trào.
Tới tối, nhiệt độ cơ thể Omega tăng lên khoảng 38 độ, triệu chứng trở nên nghiêm trọng hơn.
Phòng ngủ sáng rực ánh đèn, toàn thân Úc Linh nóng rực nằm trên giường, vì bị ánh đèn treo trên trần làm chói mắt mà không thể mở mắt ra nổi.
Cậu giơ tay che trước mắt, lại không nhịn được di chuyển tay lên miệng, cắn mạnh vào ngón tay để chống lại cảm giác lạ lẫm.
Khuôn mặt Omega đỏ bừng, cơ thể mềm nhũn như sắp tan ra, chỉ có eo bụng là hơi căng lại, khóe mắt liên tục trào ra nước mắt.
Đùi cậu bị đôi bàn tay cứng cáp siết chặt đến phát đau, bắp chân mềm nhũn rũ xuống, lại được vai lưng của Phó Châu đỡ lấy.
Khi kích thích quá mức, Úc Linh không nhịn được nắm lấy tóc của Phó Châu.
Mái tóc dày, hơi cứng, tạo cảm giác đặc biệt.
Đầu óc Úc Linh mơ màng một thoáng, nhận ra hành động của mình, liền hoảng hốt buông tay.
Nhưng ngón tay lại bị bàn tay nóng hổi của Alpha giữ chặt, đặt trở về vị trí cũ.
Phó Châu ngước lên, khàn giọng nói với cậu: "Muốn nắm gì thì cứ nắm đi."
Nhìn thấy vết cắn trên tay còn lại của cậu, hắn nghiêm giọng: "Đừng cắn tay."
Úc Linh mím môi, lắc đầu, cả hai tay đều ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Khi kết thúc, Úc Linh cuộn mình lại trên giường để bình tĩnh lại, Phó Châu giúp cậu mặc lại quần ngủ, rồi đi xúc miệng.
Sau khi trở ra từ phòng tắm, thấy Úc Linh không có động tĩnh gì, hắn rót hai cốc nước ấm.
Tự mình uống một viên thuốc tránh thai của Alpha, rồi mang cốc nước còn lại trở về giường.
Vừa ngồi xuống bên cạnh, Úc Linh đã động đậy, tự ngồi dậy.
Vừa xong cậu cũng rất khát, Phó Châu đưa nước đến bên miệng, cậu ngoan ngoãn uống cạn.
Uống xong, Phó Châu xoa xoa đầu cậu như lời khen ngợi.
Ánh mắt Úc Linh khẽ lo lắng và ngượng ngùng nhìn đôi môi của Phó Châu, rồi nâng người dậy, nắm tay Phó Châu, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng hơi ửng đỏ của Alpha.
Trong mắt Phó Châu hiện lên nét cười, hắn đặt tay lên đầu cậu, làm nụ hôn sâu thêm.
Hai người dây dưa đầu lưỡi, trao đổi hơi ấm của nhau. Khi kết thúc, trên môi Úc Linh phủ một lớp ánh nước.
Phó Châu kề sát, hôn hôn một cái, rồi hỏi: "Có mùi vị của em không?"
"......"
Úc Linh lập tức đỏ bừng, ánh mắt hoảng hốt né tránh.
"Tôi đã uống thuốc tránh thai rồi." Alpha nói rồi nâng cậu lên, để cậu ngồi đối diện hắn.
Úc Linh lặng lẽ phối hợp, đối mặt với hắn, mày hơi nhíu lại, nhìn hắn chăm chú.
"Chúng ta thử xem sao." Phó Châu nhìn sâu vào mắt cậu, ánh mắt nóng bỏng.
"Nếu không thoải mái, phải nói ngay."
Úc Linh thoáng lo lắng, nhưng đó chỉ là cảm giác hồi hộp và ngại ngùng với điều mới mẻ.
Omega có kỳ phát tình là để có thể được đánh dấu hoàn toàn, bị ảnh hưởng bởi hormone trong cơ thể, Úc Linh không thể nào từ chối.
Chẳng bao lâu, cậu ngoan ngoãn ôm lấy Phó Châu.
Alpha hơi thở gấp, rũ mắt nhìn vòng eo mảnh khảnh của Úc Linh khi bị mình ôm chặt.
Thật sự rất gầy.
Hắn nheo mắt, không khỏi nghi ngờ liệu có ăn được hết hay không đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook