Sắc Nữ Kỳ Tài (Có Nên Đa Phu?!)
-
Chương 36: Ai là kẻ ngu ngốc nhất?
Vinh Tuyệt Trần ngáp dài ngồi giữa biển sen trong Linh Trần viện, hắc y bào nổi bật trên nền trắng bạch liên tăng thêm vẻ huyền ảo, tựa như thần tựa như tiên. Lăng Gia Hy đứng giữa cổng, tin đồn thất thiệt trên phố khiến mặt hắn sầm lại nhưng thấy nàng, hắn chỉ muốn ôm lấy vuốt ve, hắn nhớ nàng thương nàng thật tâm, hối lỗi thật lòng.
-Ngươi định đứng đó bao lâu nữa?
Thanh âm lạnh băng vang lên khiến hắn tỉnh mộng, nàng ngồi xa quay gương mặt tím thẫm đáng sợ nhìn, trái tim đập một nhịp thật mạnh đau nhói. Vết thương hủy dung kia là do cứu hắn, vậy mà… phụ nàng, hại nàng, khinh bỉ nàng… hắn đều làm, hắn là kẻ ngu ngốc trên thế giới.
-Ngày mai đầy tháng tiểu thế tử Vinh gia. Ta đi cùng nàng về phủ được chứ?
-Ta nghĩ vương gia đã biết câu trả lời rồi.
-…
-Có thể! Chỉ là một tiệc đầy tháng nho nhỏ…
-Được, ta về chuẩn bị ngay. Nhất định phải chuẩn bị quà mừng thật lớn.
Lăng Gia Hy đang cúi gằm nghe nàng cho phép, vội chạy như bay vui mừng nói to. Vinh Tuyệt Trần nhìn theo lắc đầu, có muốn cũng đã là quá muộn, hắn hà tất làm chuyện thừa thãi như vậy. Tiểu Mai lặng lẽ bước ra, cầm theo một chén tổ yến hầm ngân nhĩ bổ dưỡng. Lúc bỏ xuống bàn đá, nàng ghé tai chủ tử thì thầm “Tiện nhân kia đã đi rồi thưa tiểu thư”.
Chiều tà, ngồi ngẩn ngơ với đàn, luyện xong “cầm công”, Vinh Tuyệt Trần nắm tay Ngọc Bích kéo nàng xuất môn đi dạo, mua vài thứ đồ cho tiểu tử đầy tháng ngày mai. Nhưng chưa ra đến cổng đã bị chặn trước… Hạ Hồng Hoa một tay để phía sau, khẽ khàng ưỡn cái bụng to hơn 3 tháng đi lặc lè về phía nàng.
-Tiện thiếp đang bất tiện không thể hành lễ, mong vương phi thứ lỗi.
-Ngươi từ khi nào biết hành lễ với ta? Ta thật không nhớ… Nàng che miệng châm chọc.
-Do Hoa nhi trước kia ngu dốt.
-Tốt, vậy phiền “Hoa nhi” làm ơn tránh đường cho ta đi. Ta thật sợ làm thương đến ngươi, vương gia sẽ trách tội.
-Vương phi xin đừng nói những lời như vậy. Hoa nhi thật không dám.
Ả ta tái mét mặt, luôn miệng nói lời nhẹ nhàng, tỏ vẻ uất ức tội nghiệp nhưng cương quyết không nhường bước, dường như đang chờ đợi gì đó. Ngọc Bích cảm thấy có điều không ổn, lắc ống tay chủ tử. Nàng khẽ gật, bên trái là hồ nước sâu, bên phải là hòn non bộ sắc nhọn, dễ xảy ra “tai nạn”, rốt cuộc Hạ Hồng Hoa muốn chọn nơi nào để diễn kịch đây?
Thấy Vinh Tuyệt Trần vẫn không động đậy, Hạ Hồng Hoa trở nên bứt rứt không yên, người hầu của ả đã chạy đi mời vương gia, nhất định phải cho ngài thấy cảnh nàng bị hành hạ. Nghĩ trong lòng, ả ta vội đi tới thân thiết nắm tay kéo nàng.
-Vương phi chắc định xuất môn, Hoa nhi đã chuẩn bị sẵn ít báu vật để tặng tiểu thế tử đầy tháng, nều không phiền, ngài đi với Hoa nhi một chút.
-Không dám nhận, Vinh phủ ta vốn không thiếu thứ gì.
Nàng khó chịu, nheo mắt cố ý rút tay về nhưng chốc lát nhận ra một nguồn nội lực đánh thẳng vào người, cổ tay trở nên vặn vẹo phải hất ra, cùng lúc đó Hạ Hồng Hoa hét lên Á… bước chân mất đà khập khiễng lùi dần về phía sau hồ nước đang chực chờ. Vinh Tuyệt Trần hốt hoảng, không muốn thai nhi trong bụng ả có chuyện gì xảy ra, hận thù giữa người lớn con trẻ nào có tội. Nàng vươn tay nắm lấy vai ả cố gắng giữ lại nào ngờ, nội lực kì lạ kia lại nhân cơ hội đó càn quét mạnh mẽ, các khớp xương như bị nghiền nát, đau đớn không tả được, phản xạ của cơ thể lại đẩy mạnh, theo đà Hạ Hồng Hoa rơi xuống ao sâu còn nàng khụy xuống ôm tay. Tiếng hạ nhân hét lên sợ hãi “Hạ phu nhân rơi xuống nước… mau cứu… cứu với”.
“Ùm” một bóng dáng nhanh như chớp lao xuống nước, đó là… Tiêu vương gia. Hắn mạnh mẽ kéo nữ nhân đang cố gắng … chìm xuống, ném phịch lên bờ, sau đó mặc kệ cả người ướt như chuột lột bế bổng Vinh Tuyệt Trần lên phi thân bay thẳng về Linh Trần viện. Lăng Gia Hy lúc này cũng đã đứng tại hiện trường nhìn thẳng vào nữ nhân đang lạnh run lên nằm vật xuống trong lòng không nảy sinh được một chút gì thương hại phất tay cho hạ nhân lôi xuống.
-Vương gia… ta đau bụng quá, ngươi không thể tuyệt tình như vậy.
-Cái gì?
-Ta đau quá, hài nhi của ta, cũng là máu mủ của ngươi a.
Hạ Hồng Hoa ôm bụng, mặt trắng bệch môi tím tái, bàn tay để trước bụng run lên từng hồi, một vết máu dài chảy ra thấm vào đuôi váy phía sau ghê tởm. Lăng Gia Hy vội đỡ lấy nàng ta, hét gọi thái y, ả ta vịn hắn cười mỉa một tiếng ngất xỉu vì cho rằng mình đã thực hiện được ý đồ.
-Nàng thấy sao? Tiêu vương gia bóp cánh tay tê cứng của nữ nhân trước mặt lo lắng.
-Không sao, chỉ hơi tê mỏi một chút. Nàng vỗ lên mặt hắn nhẹ nhàng nói.
-Ta không nghĩ thế, nhìn dấu móng tay này xem, có khi ả ta định hủy luôn cánh tay nàng.
-Hừ, nào dễ đến thế. Chàng quá lo xa.
-Ta…
Mỗ yêu nghiệt nào đó định lên tiếng thì đã thấy Lăng Gia Hy đạp cửa xông vào, kéo cánh tay đau của nàng lôi xềnh xệch bay đi.
-Ngươi làm gì? Nàng bực mình giãy dụa.
-Đến xem nàng làm chuyện tốt gì?
Hắn ném nàng đến bên giường của Hạ Hồng Hoa lúc này đông nghịt thái y, những chậu máu loãng vẫn còn đặt bên giường. Người ả ta co giật, mắt vằn từng tia máu đáng sợ, bàn tay sơn hồng nhọn hoắt bấu vào cổ nàng lắc mạnh.
-Tiện nhân, ngươi giết hài tử của ta, cướp phu quân của ta… ta hận ngươi, chết đi.
-Ặc, không phải là tự ngươi làm sao? Giờ lại nói ta… mau buông ra. Vinh Tuyệt Trần cố gắng tránh khỏi.
-Là ngươi, là ngươi… tất cả là tại ngươi, làm sao ta có thể bỏ đi cốt nhục của mình, ngươi hại ta… mau chết.
-Buông nàng ra, giữ ả lại.
Lăng Gia Hy lúc này mới sáp tới cho hạ nhân kéo Hạ Hồng Hoa ra, đỡ lấy nàng mang ra ngoài. Gương mặt tiều tụy nhìn những chậu máu, cốt nhục của hắn cứ thế mà ra đi, hắn chưa chăm sóc nó được ngày nào, tại sao, ông trời đối xử với hắn như vậy.
Tiêu vương gia đã tới nơi, thấy vết bóp cổ trên người nàng, tức giận tung chưởng phá hủy cả khuôn viện xung quanh, đất đã nát vụn, tường ngói sụp đổ, Hạ Hồng Hoa đang than khóc cũng sợ quá mà im miệng. Lăng Gia Hy giữ khư khư nàng bên mình không chịu trao trả cho cánh tay đang vươn về hướng hắn, bừng bừng lửa giận.
-Trả nàng cho ta. Mỗ yêu nghiệt tức giận lên tiếng.
-Không được, ta còn phải hỏi nàng vì sao làm chết hài tử. Ngươi không phải lo, ta nhất định sẽ không làm tổn thương nàng dù là một cọng tóc. Ta phải tra rõ bảo vệ nàng. Lăng Gia Hy nói một lèo chính nghĩa, nào ngờ chỉ nhận được cái cười lạnh.
-Nàng làm chết hài tử của ngươi… nực cười. Nếu muốn điều tra thì hỏi kẻ nằm trong đó ấy.
-Hổ dữ không ăn thịt con, huống gì nàng ta chỉ còn cái thai để dựa dẫm…
-Ha, ta cứ nghĩ sau nhiều chuyện ngươi thông minh hơn rồi chứ. Ngu xuẩn…
-Ngươi, im, miệng…
Tiêu vương gia cười ha hả châm chọc, nhác phải nhiều lời, vung tay đẩy lùi kẻ đang tức hận, nắm lấy vai của người yêu, ánh mắt chuyển sang mềm mại, khẽ xoa cần cổ trắng ngà bị thâm tím yêu thương. Vinh Tuyệt Trần nghe hết đoạn hội thoại trong lòng tràn đầy căm ghét, quả đúng như nàng đoán, tất cả đều quá ngu ngốc, bỏ thứ gần bắt thứ xa, để rồi mất tất cả… Nàng kéo bàn tay mỗ yêu nghiệt xuống quay lưng lê bước đi về bỏ lại một câu.
-Ngày mai ta nhất định cho hai phu thê các người câu trả lời thỏa đáng! Thành toàn cho sự vất vả hôm nay.
-Ngươi định đứng đó bao lâu nữa?
Thanh âm lạnh băng vang lên khiến hắn tỉnh mộng, nàng ngồi xa quay gương mặt tím thẫm đáng sợ nhìn, trái tim đập một nhịp thật mạnh đau nhói. Vết thương hủy dung kia là do cứu hắn, vậy mà… phụ nàng, hại nàng, khinh bỉ nàng… hắn đều làm, hắn là kẻ ngu ngốc trên thế giới.
-Ngày mai đầy tháng tiểu thế tử Vinh gia. Ta đi cùng nàng về phủ được chứ?
-Ta nghĩ vương gia đã biết câu trả lời rồi.
-…
-Có thể! Chỉ là một tiệc đầy tháng nho nhỏ…
-Được, ta về chuẩn bị ngay. Nhất định phải chuẩn bị quà mừng thật lớn.
Lăng Gia Hy đang cúi gằm nghe nàng cho phép, vội chạy như bay vui mừng nói to. Vinh Tuyệt Trần nhìn theo lắc đầu, có muốn cũng đã là quá muộn, hắn hà tất làm chuyện thừa thãi như vậy. Tiểu Mai lặng lẽ bước ra, cầm theo một chén tổ yến hầm ngân nhĩ bổ dưỡng. Lúc bỏ xuống bàn đá, nàng ghé tai chủ tử thì thầm “Tiện nhân kia đã đi rồi thưa tiểu thư”.
Chiều tà, ngồi ngẩn ngơ với đàn, luyện xong “cầm công”, Vinh Tuyệt Trần nắm tay Ngọc Bích kéo nàng xuất môn đi dạo, mua vài thứ đồ cho tiểu tử đầy tháng ngày mai. Nhưng chưa ra đến cổng đã bị chặn trước… Hạ Hồng Hoa một tay để phía sau, khẽ khàng ưỡn cái bụng to hơn 3 tháng đi lặc lè về phía nàng.
-Tiện thiếp đang bất tiện không thể hành lễ, mong vương phi thứ lỗi.
-Ngươi từ khi nào biết hành lễ với ta? Ta thật không nhớ… Nàng che miệng châm chọc.
-Do Hoa nhi trước kia ngu dốt.
-Tốt, vậy phiền “Hoa nhi” làm ơn tránh đường cho ta đi. Ta thật sợ làm thương đến ngươi, vương gia sẽ trách tội.
-Vương phi xin đừng nói những lời như vậy. Hoa nhi thật không dám.
Ả ta tái mét mặt, luôn miệng nói lời nhẹ nhàng, tỏ vẻ uất ức tội nghiệp nhưng cương quyết không nhường bước, dường như đang chờ đợi gì đó. Ngọc Bích cảm thấy có điều không ổn, lắc ống tay chủ tử. Nàng khẽ gật, bên trái là hồ nước sâu, bên phải là hòn non bộ sắc nhọn, dễ xảy ra “tai nạn”, rốt cuộc Hạ Hồng Hoa muốn chọn nơi nào để diễn kịch đây?
Thấy Vinh Tuyệt Trần vẫn không động đậy, Hạ Hồng Hoa trở nên bứt rứt không yên, người hầu của ả đã chạy đi mời vương gia, nhất định phải cho ngài thấy cảnh nàng bị hành hạ. Nghĩ trong lòng, ả ta vội đi tới thân thiết nắm tay kéo nàng.
-Vương phi chắc định xuất môn, Hoa nhi đã chuẩn bị sẵn ít báu vật để tặng tiểu thế tử đầy tháng, nều không phiền, ngài đi với Hoa nhi một chút.
-Không dám nhận, Vinh phủ ta vốn không thiếu thứ gì.
Nàng khó chịu, nheo mắt cố ý rút tay về nhưng chốc lát nhận ra một nguồn nội lực đánh thẳng vào người, cổ tay trở nên vặn vẹo phải hất ra, cùng lúc đó Hạ Hồng Hoa hét lên Á… bước chân mất đà khập khiễng lùi dần về phía sau hồ nước đang chực chờ. Vinh Tuyệt Trần hốt hoảng, không muốn thai nhi trong bụng ả có chuyện gì xảy ra, hận thù giữa người lớn con trẻ nào có tội. Nàng vươn tay nắm lấy vai ả cố gắng giữ lại nào ngờ, nội lực kì lạ kia lại nhân cơ hội đó càn quét mạnh mẽ, các khớp xương như bị nghiền nát, đau đớn không tả được, phản xạ của cơ thể lại đẩy mạnh, theo đà Hạ Hồng Hoa rơi xuống ao sâu còn nàng khụy xuống ôm tay. Tiếng hạ nhân hét lên sợ hãi “Hạ phu nhân rơi xuống nước… mau cứu… cứu với”.
“Ùm” một bóng dáng nhanh như chớp lao xuống nước, đó là… Tiêu vương gia. Hắn mạnh mẽ kéo nữ nhân đang cố gắng … chìm xuống, ném phịch lên bờ, sau đó mặc kệ cả người ướt như chuột lột bế bổng Vinh Tuyệt Trần lên phi thân bay thẳng về Linh Trần viện. Lăng Gia Hy lúc này cũng đã đứng tại hiện trường nhìn thẳng vào nữ nhân đang lạnh run lên nằm vật xuống trong lòng không nảy sinh được một chút gì thương hại phất tay cho hạ nhân lôi xuống.
-Vương gia… ta đau bụng quá, ngươi không thể tuyệt tình như vậy.
-Cái gì?
-Ta đau quá, hài nhi của ta, cũng là máu mủ của ngươi a.
Hạ Hồng Hoa ôm bụng, mặt trắng bệch môi tím tái, bàn tay để trước bụng run lên từng hồi, một vết máu dài chảy ra thấm vào đuôi váy phía sau ghê tởm. Lăng Gia Hy vội đỡ lấy nàng ta, hét gọi thái y, ả ta vịn hắn cười mỉa một tiếng ngất xỉu vì cho rằng mình đã thực hiện được ý đồ.
-Nàng thấy sao? Tiêu vương gia bóp cánh tay tê cứng của nữ nhân trước mặt lo lắng.
-Không sao, chỉ hơi tê mỏi một chút. Nàng vỗ lên mặt hắn nhẹ nhàng nói.
-Ta không nghĩ thế, nhìn dấu móng tay này xem, có khi ả ta định hủy luôn cánh tay nàng.
-Hừ, nào dễ đến thế. Chàng quá lo xa.
-Ta…
Mỗ yêu nghiệt nào đó định lên tiếng thì đã thấy Lăng Gia Hy đạp cửa xông vào, kéo cánh tay đau của nàng lôi xềnh xệch bay đi.
-Ngươi làm gì? Nàng bực mình giãy dụa.
-Đến xem nàng làm chuyện tốt gì?
Hắn ném nàng đến bên giường của Hạ Hồng Hoa lúc này đông nghịt thái y, những chậu máu loãng vẫn còn đặt bên giường. Người ả ta co giật, mắt vằn từng tia máu đáng sợ, bàn tay sơn hồng nhọn hoắt bấu vào cổ nàng lắc mạnh.
-Tiện nhân, ngươi giết hài tử của ta, cướp phu quân của ta… ta hận ngươi, chết đi.
-Ặc, không phải là tự ngươi làm sao? Giờ lại nói ta… mau buông ra. Vinh Tuyệt Trần cố gắng tránh khỏi.
-Là ngươi, là ngươi… tất cả là tại ngươi, làm sao ta có thể bỏ đi cốt nhục của mình, ngươi hại ta… mau chết.
-Buông nàng ra, giữ ả lại.
Lăng Gia Hy lúc này mới sáp tới cho hạ nhân kéo Hạ Hồng Hoa ra, đỡ lấy nàng mang ra ngoài. Gương mặt tiều tụy nhìn những chậu máu, cốt nhục của hắn cứ thế mà ra đi, hắn chưa chăm sóc nó được ngày nào, tại sao, ông trời đối xử với hắn như vậy.
Tiêu vương gia đã tới nơi, thấy vết bóp cổ trên người nàng, tức giận tung chưởng phá hủy cả khuôn viện xung quanh, đất đã nát vụn, tường ngói sụp đổ, Hạ Hồng Hoa đang than khóc cũng sợ quá mà im miệng. Lăng Gia Hy giữ khư khư nàng bên mình không chịu trao trả cho cánh tay đang vươn về hướng hắn, bừng bừng lửa giận.
-Trả nàng cho ta. Mỗ yêu nghiệt tức giận lên tiếng.
-Không được, ta còn phải hỏi nàng vì sao làm chết hài tử. Ngươi không phải lo, ta nhất định sẽ không làm tổn thương nàng dù là một cọng tóc. Ta phải tra rõ bảo vệ nàng. Lăng Gia Hy nói một lèo chính nghĩa, nào ngờ chỉ nhận được cái cười lạnh.
-Nàng làm chết hài tử của ngươi… nực cười. Nếu muốn điều tra thì hỏi kẻ nằm trong đó ấy.
-Hổ dữ không ăn thịt con, huống gì nàng ta chỉ còn cái thai để dựa dẫm…
-Ha, ta cứ nghĩ sau nhiều chuyện ngươi thông minh hơn rồi chứ. Ngu xuẩn…
-Ngươi, im, miệng…
Tiêu vương gia cười ha hả châm chọc, nhác phải nhiều lời, vung tay đẩy lùi kẻ đang tức hận, nắm lấy vai của người yêu, ánh mắt chuyển sang mềm mại, khẽ xoa cần cổ trắng ngà bị thâm tím yêu thương. Vinh Tuyệt Trần nghe hết đoạn hội thoại trong lòng tràn đầy căm ghét, quả đúng như nàng đoán, tất cả đều quá ngu ngốc, bỏ thứ gần bắt thứ xa, để rồi mất tất cả… Nàng kéo bàn tay mỗ yêu nghiệt xuống quay lưng lê bước đi về bỏ lại một câu.
-Ngày mai ta nhất định cho hai phu thê các người câu trả lời thỏa đáng! Thành toàn cho sự vất vả hôm nay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook