Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ
-
Chương 31
Lúc này Chu Kim mới nhớ hai thẻ bài này đều có thời hạn, mấy phút nữa cánh sẽ biến lại thành thẻ bài...!Nghĩ tới đây lại là đường chết.
Tại sao lại như vậy, anh ta còn tưởng sẽ được sống một cuộc sống thần tiên...Ở bên kia, người đàn ông cầm ống nhòm đứng cạnh tay súng bắn tỉa sững sờ khi thấy cảnh đó.“Chuyện gì đây...”Bọn họ nhìn thấy người chim vừa bị bắn từ trên trời xuống đang treo trên dây, đầu tiên là biến mất rồi lại xuất hiện, há mồm như kêu cứu.
Đúng vậy, khẩu hình miệng giống kêu cứu mạng!“Là người ư?”“Đến cứu không?” Người bắn hỏi.Người đàn ông suy nghĩ trong hai giây: “Cứu.
Tôi muốn xem đôi cánh kia là thế nào, tại sao lúc nãy chợt biến mất rồi xuất hiện.”“Ừm.” Người bắn đứng lên, vác súng lên vai rồi đi ra ngoài.Người bắn nhường vị trí, người đàn ông lập tức trượt đến bên cửa sổ, một chút ánh sáng chiếu vào mới thấy người đàn ông đang ngồi xe lăn, khuôn mặt gầy gò với gò má phồng đột ngột hiện ra, hõm mắt sâu, ông ta mặc áo khoác dài màu trắng.Đó là Hướng Huyền - khu trưởng khu 6, từng một bác sĩ phẫu thuật rất nổi tiếng.
Ngày nay giới y khoa trong và ngoài nước thường nhắc đến sự mất tích của ông ta với sự tiếc nuối, ai nấy đều cho rằng ông ta đã chết trong lần vào lò mổ nào đó.
Không ai ngờ ông ta lại không chết, mà sống ở thế giới bên ngoài bức tường lưới.Người bắn đã lái một chiếc máy bay chiến đấu nhỏ qua đó.
Ở thành phố nguy hiểm này, việc bay trên bầu trời cũng rất mạo hiểm, âm thanh sẽ đánh thức một số quái vật đang ngủ, một số quái vật sẽ phát ra sóng âm, làm loạn ra-đa cảm ứng, người lái sẽ tự dẫn xác vào miệng quái thú.Có điều chỉ cần không đi xa, không bay lên cao thì không phụ thuộc vào ra-đa.Đôi cánh ác ma của Chu Kim hết hạn, anh ta lập tức rơi từ dây điện xuống.Quái vật lao lên xé xác, Chu Kim dùng áo tàng hình cũng vô ích, máu chảy ra làm lộ vị trí của anh ta, chiếc áo không có chút tác dụng.
Đang lúc anh ta tuyệt vọng thì máy bay chiến đấu lao tới, người bắn nhanh chóng giết chết vài con quái vật, trước khi có thêm nhiều quái vật kéo đến, người kia kéo Chu Kim lên máy bay bỏ chạy.Con quái vật đang ngủ say nằm trên đường phía xa phát ra tiếng động như bị đánh thức khiến Chu Kim sợ run.Tay súng vừa lái máy bay vừa hút thuốc.“Khu 6, người của khu 6?” Chu Kim nhìn thấy hình xăm trên cánh tay của người bắn, đó là biểu tượng của người dân khu 6.Người bắn súng phớt lờ anh ta.Chu Kim nhăn mặt vì đau, nhưng thầm cảm thấy may mắn vì sống sót qua kiếp nạn.
Anh ta bị cắn mấy miếng thịt nhỏ, răng của những con linh cẩu nhỏ đó có virus, kẻ nào bị cắn sẽ sớm đổ bệnh mà chết, chỉ khu 6 mới có thuốc trị!Nhưng...Chu Kim trợn mắt: “Người vừa bắn tôi là anh à?”“Đúng là ông đây, anh có ý kiến gì không?” Người bắn súng liếc nhìn anh ta trong màn khói.“Nào dám.”Chu Kim nghiến răng, thầm nghĩ nhất định người kia đang có ý đồ với thẻ bài của mình, chết tiệt, nếu không giao thẻ bài ra bọn họ có cứu anh ta không? Chu Kim ngẫm nghĩ, giấu thẻ bài vẫn nhớ nhặt lại lúc bị cắn vào quần lót, đây là nơi bí mật nhất, ai lại đi lục soát chỗ đó của anh ta, thật kinh tởm.Căn cứ của khu 6 nằm trong một viện nghiên cứu, không biết bằng cách nào mà quái vật cỡ nhỏ đều tránh xa nơi này, như thể có thứ gì đó làm chúng ghê tởm phát ra từ đây.
Chỉ những con quái vật vừa và lớn mới có thể đe dọa bọn họ, nhưng bọn họ vẫn có những cách khác chuyển hướng mối đe dọa đi.Phía trước viện nghiên cứu có một tháp chuông cao, được dùng làm đài quan sát của khu 6, vừa rồi tay súng kia đã bắn rơi Chu Kim tại chỗ này.Tay súng kéo Chu Kim yếu ớt vì mất máu đi vào.“Đây là ai?”“Vì cái này à?”“Nó là sản phẩm thử nghiệm của một loại thuốc mới?”Trên đường đi, Chu Kim nhìn thấy một vài người, khác với khu 3 nam nữ già trẻ, bệnh tật, tàn tật đều có, khu 6 là vùng tinh hoa do Hướng Huyền tạo ra.
Nơi này chỉ thu nhận nam nữ khỏe mạnh cường tráng, bởi vậy những người đi ngang qua đều mạnh mẽ, có thể móc súng giết người bất cứ lúc nào.Rất khác với khu 3.Người bắn không trả lời, kéo Chu Kim đến thẳng một phòng thí nghiệm.Hướng Huyền đang ở trong phòng thí nghiệm, ông ta ngồi trên một con robot, điều khiển tay nó di chuyển qua lại vô cùng linh hoạt, mà trước ông ta là một cơ thể con người nổi đầy gân xanh.
Kinh hoàng hơn là người đó vẫn còn sống, ngực bị rạch một đường có thể nhìn thấy tim đang đập bên trong.Người này chưa chết, đây là một vật thí nghiệm sống.Chu Kim gần như không tự chủ được, anh ta đã rất tức giận khi bị bắn rơi xuống đất, nhưng vẫn cố gắng nói: “Hướng tiên sinh...!Hướng tiên sinh cứu mạng tôi đi, tôi...cho ông biết một bí mật động trời!”“ Ý anh là chuyện về đôi cánh trên lưng anh?” Hướng Huyền đảo mắt khắp thân thể anh ta, Chu Kim lập tức run lên, cảm thấy như ông ta sắp vươn tay rạch thân thể của anh ta ra kiểm tra..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook