Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
-
C3: Cao thủ hoá kình
“Thưa bác, bác làm như vậy có thể sẽ hối hận đấy ạ”.
“Hối hận?” Bà Lâm cười: “Ha ha, tôi cũng muốn xem xem cậu làm sao để tôi hối hận”.
Lý Dục Thần đứng dậy, lấy tờ giấy ố vàng trong túi ra rồi trải phẳng phiu lên mặt bàn.
Trong mắt bà Lâm bắn ra một tia sáng: “Thế này mới đúng, người trẻ tuổi cần phải biết phép tắc, biết chừng mực, có nhiều thứ đã được định sẵn rằng không thuộc về cậu, nhưng tiền bạc là thứ có thể chân chính thay đổi số phận của cậu”.
Bà ta đang định đưa tay cầm lấy, nhưng Lý Dục Thần lại đè một tay lên tờ giấy.
“Bác có biết hôm nay cháu đến để làm gì không?”
“Cháu luôn cho rằng con người ta phải nắm giữ số phận trong tay chính mình chứ không thể bị người khác điều khiển, kể cả ông nội cháu cũng không thể quyết định chuyện hôn nhân của cháu. Chính vì lý do đó nên hôm nay cháu đến để từ hôn”.
Bà Lâm ngây ra, sau đó lập tức cười khinh miệt, người trẻ tuổi thích sĩ diện, muốn giải vây cho mình, bà ta có thể hiểu mà.
Lý Dục Thần gấp tờ giấy lại, động tác nhẹ nhàng và chậm chạp, gấp gọn gàng rồi bỏ vào trong túi.
“Nhưng bây giờ cháu không muốn từ hôn nữa. Nếu bên bác muốn từ hôn, hãy bảo Lâm Thượng Nghĩa tới nói chuyện với cháu”.
Bà Lâm và Quản gia Lạc bỗng chốc thay đổi nét mặt: “Lý Dục Thần, cậu có biết mình đang làm gì không hả?”
Nhưng anh lại phớt lờ họ, quay lưng bỏ đi mà chẳng thèm ngoái đầu lại lấy một lần.
Nhìn bóng lưng Lý Dục Thần rời đi, bà Lâm tức giận đến mức run rẩy. Bà ta loáng thoáng nhận ra rằng có thể mình đã phạm một sai lầm lớn.
“Bà chủ, có cần ngăn cậu ta lại không ạ?”, Quản gia Lạc hỏi.
Bà Lâm khoát tay: “Đừng làm ầm ĩ trong nhà, chuyện này không thể để cho ông cụ biết”.
“Ông cụ sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này thật sao?”
“Ông cụ trọng chữ tín hơn cả tính mạng của mình, nếu ông ấy biết Lý Dục Thần đã đến thì nhất định sẽ ép Mộng Đình kết hôn với cậu ta. Tôi sẽ không cho phép con gái mình lấy một tên ăn mày nghèo kiết xác, không bao giờ!”, bà Lâm nghiến răng nói.
“Bà chủ, có cần…”, Quản gia Lạc ra dấu bằng tay: “Tôi tìm người giải quyết thằng nhóc này nhé?”
Sau một lúc im lặng, bà Lâm đáp: “Đừng để có người chết, dạy cho cậu ta một bài học rồi đuổi ra khỏi thành phố Hòa là được. Điều quan trọng nhất là phải lấy tờ giấy đính hôn mà ông cụ tự tay viết về đây”.
Bà ta mệt mỏi đứng lên, đang đi về phía cầu thang thì bỗng quay đầu lại, dặn: “À đúng rồi, đưa hai triệu đó cho cậu ta, tôi đã hứa rồi, không thể để người ta nói nhà họ Lâm chúng ta keo kiệt, bảo cậu ta đừng đặt chân vào thành phố Hòa một bước nữa”.
“Bà chủ yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay”, Quản gia Lạc nhìn vali tiền mặt trên bàn, trong mắt lộ ra vẻ tham lam, lẩm bẩm: “Cậu ta sẽ không còn xuất hiện ở thành phố Hòa nữa…”
…
Lý Dục Thần ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, sau đó đi thẳng đến hồ Linh Sơn nằm ở vùng ngoại ô phía tây, mộ của ông nội anh được xây ở đây.
Anh lớn lên cùng ông nội, sống trong một ngôi nhà cũ ở vùng ngoại ô phía tây, mưu sinh bằng cách đi nhặt đồng nát. Năm anh bảy tuổi, ông nội đột ngột qua đời, bởi vì không có tiền trả phí chôn cất, anh đành phải lén lút chôn hài cốt của ông nội trên một bãi đất hoang bên hồ Linh Sơn, chỉ có nơi này là không ai quản lý, không ai đòi tiền của họ.
Hồ Linh Sơn rất rộng, không thể nhìn thấy bên kia bờ. Anh đi tới bãi đất hoang nơi chôn cất ông nội. Từ đây nhìn xuống, mặt hồ bốc hơi nước nghi ngút, trông cứ như chốn bồng lai tiên cảnh vậy.
Giữa đám cỏ lau trên bãi đất hoang có người đang câu cá, dây câu rất dài, gần như không thể nhìn thấy phao.
Khi đi ngang qua người nọ, Lý Dục Thần lập tức phát hiện đây không phải người thường, cũng chẳng phải đang câu cá thật.
Người này đang vận chân khí, hơi nóng toả ra từ trên người ông ấy, cùng lúc đó linh khí từ khắp bốn phía quanh hồ cũng đang hội tụ vào trên người ông ấy.
Đây là một cao thủ, võ công ít nhất cũng đã Hoá Kình, có điều trên người ông ấy rõ ràng có nội thương rất nghiêm trọng, ông ấy đang dùng linh khí ở hồ này để trị thương.
Lý Dục Thần không ngờ vừa đến thành phố Hòa đã gặp được cao thủ Hoá Kình, võ công có thể đạt tới Hoá Kình cũng rất hiếm thấy ở nhân gian. Hiển nhiên ở trong mắt đệ tử Thiên Đô, đây chưa phải là gì cả.
Sau Hoá Kình sẽ là Tông Sư, sau đấy mới có tư cách bước lên con đường Thiên Đô, mà số lượng người có thể lên đến đỉnh Thiên Đô thì vô cùng ít.
Đỉnh Thiên Đô, Vạn Tiên Môn, tổ tiên được tất cả các Tiên Môn trong thiên hạ tôn kính. Trong cuộc đại chiến giữa tiên và ma năm xưa, mười vạn kiếm tiên đã bày bố trận Tiên Kiếm tại đỉnh Thiên Đô, đối đầu với thiên ma ngoại vực và bảo vệ hoà bình của nhân gian.
Đây mới là nơi cao nhất trong thiên hạ, làm sao người thường có thể đến được?
Mà Lý Dục Thần đã lên đỉnh Thiên Đô từ năm bảy tuổi.
Anh không có hứng thú với người đang câu cá bên hồ, vội vàng đi ngang qua, tới chỗ mộ của ông nội mình rồi quỳ xuống.
Đã hơn mười năm trôi qua, nhớ lại chuyện hồi nhỏ, anh không cầm được bùi ngùi xúc động, khuôn mặt hiền từ của ông nội hiển hiện trước mắt anh. Lý Dục Thần đắm chìm vào những cảm xúc này, khóc lóc nói: “Ông nội, đứa cháu bất hiếu về thăm ông rồi này!”
Từng tiếng khóc than bay đi theo gió, xuyên qua bụi cỏ lau, nghẹn ngào quanh quẩn trên mặt hồ bao la.
Anh quỳ trước mộ một lúc rất lâu, kể lại tất cả mọi chuyện khi theo Vân Dương Tử tu hành trên đỉnh Thiên Đô trong thầm lặng, cuối cùng nói đến hôn ước của nhà họ Lâm, rồi lại cầu xin ông nội tha thứ.
“Người nhà họ Lâm quá kiêu căng, kiểu gì cháu cũng phải cho họ một bài học, có điều ông nội yên tâm nhé, cháu biết ông và ông cụ Lâm rất thân nhau, không thì đã chẳng có hôn ước ấy. Bất kể kết quả ra sao, cháu vẫn sẽ trả ơn cho ông ấy thôi”.
Lúc này có năm bóng người lén lút xuất hiện trên bãi đất hoang, họ nhanh chóng tiếp cận Lý Dục Thần.
Một gã to con trong số đó chỉ vào Lý Dục Thần: “Là cậu ta đúng không?”
Một người khác trả lời: “Đúng vậy, đại ca, cậu ta đi ra từ trong nhà họ Lâm, em theo dõi sát sao lắm”.
Gã to con đến gần ngôi mộ để quan sát Lý Dục Thần kĩ hơn: “Đạo sĩ mặc đồ vải lanh, chắc không sai đâu. Các anh em, hành động bí mật một chút, ông Lạc bảo xử được thằng nhóc này, mỗi người chúng ta sẽ được một trăm nghìn”.
Lý Dục Thần đã sớm biết có người theo dõi mình, nhưng anh không thèm quan tâm, bọn chúng chỉ là lũ sâu kiến trong mắt anh thôi.
Khi nghe người nọ nhắc tới “ông Lạc”, anh nhíu mày, dập đầu ba cái trước mộ rồi đứng dậy nhìn người vừa đến.
“Nhóc con, mày chọn chỗ hay thật đó, giết mày rồi chôn tại đây luôn, đỡ khỏi phải đi vứt xác”.
“Đừng trách bọn tao, bọn tao cũng chỉ nhận tiền giải hoạ cho người khác thôi, muốn trách thì trách số phận mày không tốt, đắc tội phải người không nên đắc tội”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook