Ra Tường Ký
-
Chương 5: Giả bệnh?
Cổ Vưu Chấn thấy nàng không có chút biểu hiện không vui nào, vẻ mặt tự
nhiên liền muốn động thủ uy mình ăn cơm, cái mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, úc
một thìa cháo chờ hắn há miệng ăn cơm trong lòng đột nhiên có cảm giác
vui vẻ.
Cận Lễu Liễu thực có kinh nghiệm uy cơm. Chỉ thấy nàng múc một chút cháo trắng nóng hôi hổi từ một cái chén lớn ra chén nhỏ, lại dùng một cái muỗng trắng nhỏ, nhẹ nhàng thổi mấy cái rồi mới cẩn thận đưa lên miệng Cổ Vưu Chấn.
Môi hắn khẽ nhếch lên, nuốt chỗ cháo ấm áp kia vào miệng. Bởi vì ăn không mất chút sức lực nào, kiêm thêm miếng này vừa nuốt vào bụng đã có miếng khác đưa lên, không nhanh không chậm, vì thế, hắn bất tri bất giác ăn thêm rất nhiều. Đến lúc ăn xong, hắn chẳng những ăn hết hai chén cháo mà còn ăn thêm rất nhiều điểm tâm. Tới lúc có phản ứng thì đã no đến tận cổ. Thẳng đến lúc Ngọc Trúc nói: “Thiếu gia, xem ra đồ ăn sáng dùng cũng không tồi đi.” Hắn mới ý thức được dừng ăn.
Cận Liễu Liễu thấy thế cũng dừng tay, vẻ mặt vui rạo rực nhìn về phía Cổ Vưu Chấn. Hắn bị nhìn đến ngượng ngùng, lại thấy nàng cười rộ lên càng đẹp mắt, vì thế tức giận nói: “Nàng cười cái gì mà cười?”
Cận Liễu Liễu vẻ mặt vô tà nói: “Khẩu vị của huynh tốt như vậy nhất định sẽ rất nhanh có thể khoẻ lên. Trước đây, khi phụ thân muội tinh thần tốt cũng là so với ngày thường ăn nhiều hơn một chút.”
Cổ Vưu chấn chau mày, sắc nặt âm tàn bất định, một hồi lâu hắn mới nổi giận đùng đùng nói: “Ta ăn nhiều hay ít có quan hệ gì đến nàng? Về sau, nói chuyện cùng ta không được “Huynh, huynh”. Phải gọi ta là phu quân. Cũng không được xưng là “muội” phải xưng là “Thiếp”! Nghe hiểu không?”
Cận Liễu Liễu không biết vì sao Cổ Vưu Chấn nói trở mặt liền trở mặt, bị hắn rống như vậy trong lòng lại bắt đầu run run đứng lên, thấp đầu nhỏ giọng nói: “Vâng, phu quân.”
Ngọc Trúc ở bên chỉ biết lắc đầu thở dài nói: “Thiếu gia. Ta gọi người mang chỗ đồ ăn này xuống được chưa?”
Hắn vuốt cằm tỏ vẻ đồng ý. Ngọc Trúc đang muốn ra ngoài kêu phó dịch vào dọn bàn, đột nhiên nghe thấy tiếng “thầm thì cô” mà ngây ngẩn cả người.
Ngọc Trúc cùng Cổ Vưu chấn không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy Cận Liễu Liễu mặt đỏ bừng, cúi đầu đứng, hai tay nhỏ bé nắm chặt y phục, vẻ nhăn nhó cực kỳ.
Ngọc Trúc nở nụ cười: “Nô tài lại quên mất, tam thiếu phu nhân cũng chưa dùng bữa sáng.” Nói xong, hắn nhìn sắc mặt Cổ Vưu Chấn, thấy hắn không ý kiến gì liền nói: “Tam thiếu phu nhân giúp nô tài mang đồ ăn này đến gian ngoài, tùy ý ăn một chút đi.” Cận Liễu Liễu đã sớm đói đến bụng dán vào lưng, vừa nghe thấy có thể ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn bừng sáng, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, nhanh chân đi dọn bàn.
Ai ngờ, Cổ Vưu Chấn lại nói: “Không cần dọn, ăn luôn ở trong này rồi hãy dọn.” Cận Liễu Liễu ngây thơ không nghĩ gì, Ngọc Trúc lại hơi chút kinh ngạc nhìn chủ tử mình đã hầu hạ từ nhỏ, thiếu gia hỉ nộ vô thường này không hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Bên này, Cận Liễu Liễu vô cùng cao hứng ngồi xuống cạnh bàn đối diện Cổ Vưu Chấn, lấy một bộ bát đũa sạch nhanh chóng ăn. Nàng vốn từ nhỏ đến giờ, ở nhà vẫn không được ăn no. Hiện tại, đói bụng lâu như vậy, thấy bàn mỹ thực tùy tiện nàng hưởng dụng, đã sớm quăng tất cả suy nghĩ lên chin tầng mây, trong mắt chỉ còn lại chữ ăn.
Chỉ bằng một chút công phu nàng liền gió cuốn mây tàn đem toàn bộ đồ ăn trên bàn dọn sạch sẽ. Nhìn tướng ăn của nàng cũng thật chật vật, lại thêm cái miệng nhỏ nhắn cắn nuốt cực nhanh khiến Cổ Vưu Chấn xem đến trợn mắt há mồm. Hắn trợn tròn hai mắt nhìn nàng uống xong nửa bát cháo trắng lớn, ăn xong rồi bánh quẩy, bánh tơ vàng, bánh bao hai màu, bánh đậu xanh, gà nước ling bao… Sau khi tiêu diệt xong tất cả các loại đồ ăn tinh xảo nàng, mới thỏa mãn buông đũa, vẻ mặt thích ý. “Khẩu vị của nàng thật tốt quá đi, ăn nhiều như vậy cẩn thận đau bụng.” Cổ Vưu Chấn nói.
Cận Liễu Liễu lại bày ra vẻ mặt không cần: “Bụng thiếp tiêu hóa rất tốt.” Ngọc Trúc một mặt cười, một mặt đã sớm gọi người lên giúp nàng thu dọn bàn ăn, sau đó bưng lên một chậu nước ấm sạch sẽ giúp hai người lau tay, rửa mặt.
Cổ Vưu Chấn ăn rất nhiều, cảm thấy có chút khó chịu, không muốn nằm. Hắn nhìn Cận Liễu Liễu vẫy tay: “Nàng lại đây.”
Cận Liễu Liễu nghe lời, tiêu sái bước qua, ở trước mặt hắn đứng chờ phân phó. “Giờ nàng nghe ta nói. Nàng đã vào cửa nhà ta vậy là người của ta, dù chết cũng là quỷ Cổ gia. Ta nói một nàng không thể nghĩ hai, ta bảo nàng đi về bên trái nàng không thể sang phải. Nàng đến tiểu viện này hầu hạ đó là ta cho ngươi ân điển. Mặc kệ nàng nhìn thấy gì, nghe được cái gì một mực đều không được nói ra ngoài. Nếu ta biết đuợc nàng nói này nọ lung tung chẳng những sẽ đánh gãy chân nàng, cắt lưỡi nàng, hủy đi đôi mắt của nàng, làm cho nàng vĩnh viễn không thể nghe, không thể nói, không thể nhìn, còn có thể phái người cắt thuốc của phụ thân nàng, diệt sinh kế của người nhà nàng. Nàng – - – nghe hiểu không?”
Cận Liễu Liễu chứng kiến hắn đột nhiên như một người khác, biểu tình âm trầm, lời nói hung tợn, tâm can nhảy dựng lên: “Phu quân, ta … thiếp không rõ.” Cổ Vưu Chấn bề ngoài cười nhưng tâm không cười: “Có cái gì không rõ? Nàng phải nhớ kỹ, mặc kệ bất kỳ ai, vào thời điểm nào có đánh nàng hỏi chuyện bổn thiếu gia cùng chuyện trong viện này, nàng đều phải im lặng, cái gì cũng không được nói.”
“Ta… Thiếp… Thiếp đã biết.” Cận Liễu Liễu chưa từng gặp chuyện đáng sợ như vậy. Nàng vừa sợ hãi, vừa tò mò không rõ vì sao thiếu gia lại đe dọa nàng như vậy. Chí ít nàng cũng biết một điều, nếu nàng không nghe lời, thì cho dù có chết chỗ này cũng không có ai hỏi một câu nào đâu. Cổ Vưu Chấn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đã sợ đến mức trắng bệch, biết nàng nhất
định không dám không nghe lời, sau này mình cũng có thể an bài người dạy bảo nàng được làm gì, không được làm gì. Vì thế, hắn vươn vai, động tác nhanh nhẹn nhảy xuống giường, đối với cận Liễu Liễu dang khiếp sợ nói: “Bồi bổn thiếu gia đi ra ngoài đi một chút.” Chỉ thấy hắn cước bộ vững vàng, thần thanh khí sảng, làm sao giống bệnh nhân bệnh nặng lâu ngày?
Cận Liễu Liễu vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Cổ Vưu Chấn từ trên xuống dưới, mới phát hiện Cổ Vưu Chấn tuyệt đối không giống phụ thân nàng cốt sấu như sài, không giống như chỉ cần một trận gió là có thể thổi bay.
Hắn thân mình thon dài, ít nhất cao hơn cận Liễu Liễu hai cái đầu, tóc đen như mực được vấn lên bởi một cây hắc ti, trên người khoác một kiện trường bào màu thiên thanh, bên hông mang một miếng bạch ngọc. Cả người thoạt nhìn ngọc thụ lâm phong. Quả nhiên là một đại soái ca tuấn mỹ vô trù.
Cận Liễu Liễu ánh mắt thập phần mờ mịt. Lần đầu thấy hắn không phải thần sắc tái nhợt, cả người bệnh tật hay sao? Như thế nào mới qua một đêm đã trở nên khỏe mạnh đâu? “Phát ngốc gì đó? Nhanh chân lên!” Cái người phong thần tuấn lãng Cổ thiếu gia bước nhanh ra khỏi phòng, nhìn Cận Liễu Liễu còn đứng sững trong phong bất mãn quát. “Vâng, phu quân!” Nhanh chân đuổi kịp hắn, Cận Liễu Liễu bắt đầu chú ý đến cái vị cổ quái thiếu gia này.
Tiểu Liên cũng không được phép tiến vào sân. Ngoài cửa thị vệ vài canh giờ lại đổi một lần. Nếu là vì đề phòng cướp sợ là cũng quá cẩn thận đi
Cận Liễu Liễu nhớ lại đêm đó gặp hái hoa tặc, nếu quả thật để đề phòng kẻ gian, vì sao thiếu phu nhân Lý thị ở tại kim bích huy hoàng chủ ốc mà lại không ai gác đâu?
Nhìn thấy người trước mắt động tác mau lẹ tiêu sái, trong lòng nàng bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ: không lẽ Cổ thiếu gia giả bệnh, hơn nữa còn gạt cả mọi người trong nhà? Nhưng này là vì sao đây?
Cả một ngày hầu hạ Cổ Vưu Chấn. Cận Liễu Liễu rốt cục khẳng định phán đoán của mình: Cổ Vưu Chấn căn bản so với mọi người còn cường tráng hơn. Hắn cả ngày tinh lực tràn đầy đến đòi mạng. Buổi sáng ở sâu trong rừng trúc luyện kiếm một hồi lâu khiến cho Cận Liễu Liễu xem đến mệt. Sau buổi trưa lại phải bồi hắn đến nhà nuôi chim, uy cho tất cả chim thú ăn.
Cả một ngày đem Cận Liễu Liễu hô lên gọi xuống, hai chân phải chạy không ngừng, khi thì bưng trà đưa nước, khi thì mang điểm tâm, chốc lát lại kêu nóng muốn quạt, rồi lại nói chân cứng muốn xoa bóp chân.
Cận Liễu Liễu chỉ cảm thấy ở nhà giúp nương chẻ củi, nấu nước cũng không mệt đến vậy, lại còn phải không ngớt lo sợ, sợ hắn mất hứng sẽ lại nói ra những lời dọa người. Không chỉ có vậy, làm cho Cận Liễu Liễu cực kỳ không thể hiểu được là, Cổ Vưu Chấn nếu không có bệnh, vì sao lại muốn nạp nàng vào cửa làm cái gì xung hỉ? Nếu như hắn không giả bệnh, chẳng phải Cận Liễu Liễu sẽ không phải ở đây chịu cái khổ ải nơm nớp lo sợ này.
Ngọc trúc cũng nhắm mắt theo đuôi đi theo bọn họ, mỗi lần Cận Liễu Liễu hoang mang lo sợ, hắn luôn mở miệng giúp nàng giải vây. Thiếu gia nhà bọn họ có bệnh hay không, không ai rõ ràng hơn hắn. Nhưng hết thảy
những việc này cũng đều là bất đắc dĩ. Cổ Vưu Chấn giả bệnh nhiều năm như vậy, đem Cổ gia toàn bộ từ trên xuống dưới, thậm chí ngay cả thê tử kết tóc đều giấu giếm. Hắn cũng không phải là quá tốt.
Ngọc Trúc còn nhớ rõ năm thiếu gia mười lăm tuổi, đột nhiên lão gia trở về nhà, tiếp theo liền truyền ra tin tức thiếu gia nhiễm quái bệnh. Từ ngày đó, hắn liền theo cùng thiếu gia ở tại cái viện này, xung quanh đều có minh ám thủ vệ cũng được đến mười hai năm rồi.
Cổ Vưu Chấn hỉ nộ vô thường, xảo quyệt không tốt đều là từ hoàn cảnh này mà ra. Vài năm gần đây, bởi vì bọn họ luyện được một thân võ công mới có thể ngẫu nhiên cải trang đi thăm thú bên ngoài một chút
Cho đến thời gian gần đây, Cổ Vưu Chấn tính tình đã muốn tốt lên nhiều lắm. Chẳng những biết cười nói, còn thương nghĩ ra những ý đồ tai quái trêu chọc người trong viện.
Chung quy cũng là vì hắn ít được tiếp xúc với mọi nguwoif mà thôi, không lâu sau cũng liền phiền chán. Vừa vặn Lý thị theo thường lệ đến đây ân cần hỏi thăm, hắn lại lười qua tâm, khiến cho đại phu trong nhà tùy tiện đưa ra cái tin hắn sắp không trụ nổi.
Lại không nghĩ rằng Lý thị thế nào lại mời một thầy tướng số làm chủ cưới cho Cổ Vưu Chấn một cái tân phòng tiểu thiếp.
Cổ Vưu Chấn chính mình nhàm chán sắp cháy thành tro, bỗng nhiên được đưa lên cửa một cái Cận Liễu Liễu, nói thông minh cũng không phải mà lại ngốc ngốc mơ hồ hoàn toàn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, thật phí công đọc không ít kinh thư.
Hắn cảm thấy nàng rất là thú vị, lại thêm tướng mạo cũng không tồi, nếu là có thể hầu hạ mình chu đáo ít nhất có thể bồi hắn một thời gian cũng không thấy nhàm chán. Ngọc Trúc vô cùng am hiểu tâm tư thiếu gia nhà mình, cho nên đối với Cận Liễu Liễu tràn ngập đồng tình. Chính là thiếu gia hỉ nộ vô thường, hắn cũng lực bất tòng tâm.
Cận Lễu Liễu thực có kinh nghiệm uy cơm. Chỉ thấy nàng múc một chút cháo trắng nóng hôi hổi từ một cái chén lớn ra chén nhỏ, lại dùng một cái muỗng trắng nhỏ, nhẹ nhàng thổi mấy cái rồi mới cẩn thận đưa lên miệng Cổ Vưu Chấn.
Môi hắn khẽ nhếch lên, nuốt chỗ cháo ấm áp kia vào miệng. Bởi vì ăn không mất chút sức lực nào, kiêm thêm miếng này vừa nuốt vào bụng đã có miếng khác đưa lên, không nhanh không chậm, vì thế, hắn bất tri bất giác ăn thêm rất nhiều. Đến lúc ăn xong, hắn chẳng những ăn hết hai chén cháo mà còn ăn thêm rất nhiều điểm tâm. Tới lúc có phản ứng thì đã no đến tận cổ. Thẳng đến lúc Ngọc Trúc nói: “Thiếu gia, xem ra đồ ăn sáng dùng cũng không tồi đi.” Hắn mới ý thức được dừng ăn.
Cận Liễu Liễu thấy thế cũng dừng tay, vẻ mặt vui rạo rực nhìn về phía Cổ Vưu Chấn. Hắn bị nhìn đến ngượng ngùng, lại thấy nàng cười rộ lên càng đẹp mắt, vì thế tức giận nói: “Nàng cười cái gì mà cười?”
Cận Liễu Liễu vẻ mặt vô tà nói: “Khẩu vị của huynh tốt như vậy nhất định sẽ rất nhanh có thể khoẻ lên. Trước đây, khi phụ thân muội tinh thần tốt cũng là so với ngày thường ăn nhiều hơn một chút.”
Cổ Vưu chấn chau mày, sắc nặt âm tàn bất định, một hồi lâu hắn mới nổi giận đùng đùng nói: “Ta ăn nhiều hay ít có quan hệ gì đến nàng? Về sau, nói chuyện cùng ta không được “Huynh, huynh”. Phải gọi ta là phu quân. Cũng không được xưng là “muội” phải xưng là “Thiếp”! Nghe hiểu không?”
Cận Liễu Liễu không biết vì sao Cổ Vưu Chấn nói trở mặt liền trở mặt, bị hắn rống như vậy trong lòng lại bắt đầu run run đứng lên, thấp đầu nhỏ giọng nói: “Vâng, phu quân.”
Ngọc Trúc ở bên chỉ biết lắc đầu thở dài nói: “Thiếu gia. Ta gọi người mang chỗ đồ ăn này xuống được chưa?”
Hắn vuốt cằm tỏ vẻ đồng ý. Ngọc Trúc đang muốn ra ngoài kêu phó dịch vào dọn bàn, đột nhiên nghe thấy tiếng “thầm thì cô” mà ngây ngẩn cả người.
Ngọc Trúc cùng Cổ Vưu chấn không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy Cận Liễu Liễu mặt đỏ bừng, cúi đầu đứng, hai tay nhỏ bé nắm chặt y phục, vẻ nhăn nhó cực kỳ.
Ngọc Trúc nở nụ cười: “Nô tài lại quên mất, tam thiếu phu nhân cũng chưa dùng bữa sáng.” Nói xong, hắn nhìn sắc mặt Cổ Vưu Chấn, thấy hắn không ý kiến gì liền nói: “Tam thiếu phu nhân giúp nô tài mang đồ ăn này đến gian ngoài, tùy ý ăn một chút đi.” Cận Liễu Liễu đã sớm đói đến bụng dán vào lưng, vừa nghe thấy có thể ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn bừng sáng, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, nhanh chân đi dọn bàn.
Ai ngờ, Cổ Vưu Chấn lại nói: “Không cần dọn, ăn luôn ở trong này rồi hãy dọn.” Cận Liễu Liễu ngây thơ không nghĩ gì, Ngọc Trúc lại hơi chút kinh ngạc nhìn chủ tử mình đã hầu hạ từ nhỏ, thiếu gia hỉ nộ vô thường này không hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Bên này, Cận Liễu Liễu vô cùng cao hứng ngồi xuống cạnh bàn đối diện Cổ Vưu Chấn, lấy một bộ bát đũa sạch nhanh chóng ăn. Nàng vốn từ nhỏ đến giờ, ở nhà vẫn không được ăn no. Hiện tại, đói bụng lâu như vậy, thấy bàn mỹ thực tùy tiện nàng hưởng dụng, đã sớm quăng tất cả suy nghĩ lên chin tầng mây, trong mắt chỉ còn lại chữ ăn.
Chỉ bằng một chút công phu nàng liền gió cuốn mây tàn đem toàn bộ đồ ăn trên bàn dọn sạch sẽ. Nhìn tướng ăn của nàng cũng thật chật vật, lại thêm cái miệng nhỏ nhắn cắn nuốt cực nhanh khiến Cổ Vưu Chấn xem đến trợn mắt há mồm. Hắn trợn tròn hai mắt nhìn nàng uống xong nửa bát cháo trắng lớn, ăn xong rồi bánh quẩy, bánh tơ vàng, bánh bao hai màu, bánh đậu xanh, gà nước ling bao… Sau khi tiêu diệt xong tất cả các loại đồ ăn tinh xảo nàng, mới thỏa mãn buông đũa, vẻ mặt thích ý. “Khẩu vị của nàng thật tốt quá đi, ăn nhiều như vậy cẩn thận đau bụng.” Cổ Vưu Chấn nói.
Cận Liễu Liễu lại bày ra vẻ mặt không cần: “Bụng thiếp tiêu hóa rất tốt.” Ngọc Trúc một mặt cười, một mặt đã sớm gọi người lên giúp nàng thu dọn bàn ăn, sau đó bưng lên một chậu nước ấm sạch sẽ giúp hai người lau tay, rửa mặt.
Cổ Vưu Chấn ăn rất nhiều, cảm thấy có chút khó chịu, không muốn nằm. Hắn nhìn Cận Liễu Liễu vẫy tay: “Nàng lại đây.”
Cận Liễu Liễu nghe lời, tiêu sái bước qua, ở trước mặt hắn đứng chờ phân phó. “Giờ nàng nghe ta nói. Nàng đã vào cửa nhà ta vậy là người của ta, dù chết cũng là quỷ Cổ gia. Ta nói một nàng không thể nghĩ hai, ta bảo nàng đi về bên trái nàng không thể sang phải. Nàng đến tiểu viện này hầu hạ đó là ta cho ngươi ân điển. Mặc kệ nàng nhìn thấy gì, nghe được cái gì một mực đều không được nói ra ngoài. Nếu ta biết đuợc nàng nói này nọ lung tung chẳng những sẽ đánh gãy chân nàng, cắt lưỡi nàng, hủy đi đôi mắt của nàng, làm cho nàng vĩnh viễn không thể nghe, không thể nói, không thể nhìn, còn có thể phái người cắt thuốc của phụ thân nàng, diệt sinh kế của người nhà nàng. Nàng – - – nghe hiểu không?”
Cận Liễu Liễu chứng kiến hắn đột nhiên như một người khác, biểu tình âm trầm, lời nói hung tợn, tâm can nhảy dựng lên: “Phu quân, ta … thiếp không rõ.” Cổ Vưu Chấn bề ngoài cười nhưng tâm không cười: “Có cái gì không rõ? Nàng phải nhớ kỹ, mặc kệ bất kỳ ai, vào thời điểm nào có đánh nàng hỏi chuyện bổn thiếu gia cùng chuyện trong viện này, nàng đều phải im lặng, cái gì cũng không được nói.”
“Ta… Thiếp… Thiếp đã biết.” Cận Liễu Liễu chưa từng gặp chuyện đáng sợ như vậy. Nàng vừa sợ hãi, vừa tò mò không rõ vì sao thiếu gia lại đe dọa nàng như vậy. Chí ít nàng cũng biết một điều, nếu nàng không nghe lời, thì cho dù có chết chỗ này cũng không có ai hỏi một câu nào đâu. Cổ Vưu Chấn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đã sợ đến mức trắng bệch, biết nàng nhất
định không dám không nghe lời, sau này mình cũng có thể an bài người dạy bảo nàng được làm gì, không được làm gì. Vì thế, hắn vươn vai, động tác nhanh nhẹn nhảy xuống giường, đối với cận Liễu Liễu dang khiếp sợ nói: “Bồi bổn thiếu gia đi ra ngoài đi một chút.” Chỉ thấy hắn cước bộ vững vàng, thần thanh khí sảng, làm sao giống bệnh nhân bệnh nặng lâu ngày?
Cận Liễu Liễu vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Cổ Vưu Chấn từ trên xuống dưới, mới phát hiện Cổ Vưu Chấn tuyệt đối không giống phụ thân nàng cốt sấu như sài, không giống như chỉ cần một trận gió là có thể thổi bay.
Hắn thân mình thon dài, ít nhất cao hơn cận Liễu Liễu hai cái đầu, tóc đen như mực được vấn lên bởi một cây hắc ti, trên người khoác một kiện trường bào màu thiên thanh, bên hông mang một miếng bạch ngọc. Cả người thoạt nhìn ngọc thụ lâm phong. Quả nhiên là một đại soái ca tuấn mỹ vô trù.
Cận Liễu Liễu ánh mắt thập phần mờ mịt. Lần đầu thấy hắn không phải thần sắc tái nhợt, cả người bệnh tật hay sao? Như thế nào mới qua một đêm đã trở nên khỏe mạnh đâu? “Phát ngốc gì đó? Nhanh chân lên!” Cái người phong thần tuấn lãng Cổ thiếu gia bước nhanh ra khỏi phòng, nhìn Cận Liễu Liễu còn đứng sững trong phong bất mãn quát. “Vâng, phu quân!” Nhanh chân đuổi kịp hắn, Cận Liễu Liễu bắt đầu chú ý đến cái vị cổ quái thiếu gia này.
Tiểu Liên cũng không được phép tiến vào sân. Ngoài cửa thị vệ vài canh giờ lại đổi một lần. Nếu là vì đề phòng cướp sợ là cũng quá cẩn thận đi
Cận Liễu Liễu nhớ lại đêm đó gặp hái hoa tặc, nếu quả thật để đề phòng kẻ gian, vì sao thiếu phu nhân Lý thị ở tại kim bích huy hoàng chủ ốc mà lại không ai gác đâu?
Nhìn thấy người trước mắt động tác mau lẹ tiêu sái, trong lòng nàng bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ: không lẽ Cổ thiếu gia giả bệnh, hơn nữa còn gạt cả mọi người trong nhà? Nhưng này là vì sao đây?
Cả một ngày hầu hạ Cổ Vưu Chấn. Cận Liễu Liễu rốt cục khẳng định phán đoán của mình: Cổ Vưu Chấn căn bản so với mọi người còn cường tráng hơn. Hắn cả ngày tinh lực tràn đầy đến đòi mạng. Buổi sáng ở sâu trong rừng trúc luyện kiếm một hồi lâu khiến cho Cận Liễu Liễu xem đến mệt. Sau buổi trưa lại phải bồi hắn đến nhà nuôi chim, uy cho tất cả chim thú ăn.
Cả một ngày đem Cận Liễu Liễu hô lên gọi xuống, hai chân phải chạy không ngừng, khi thì bưng trà đưa nước, khi thì mang điểm tâm, chốc lát lại kêu nóng muốn quạt, rồi lại nói chân cứng muốn xoa bóp chân.
Cận Liễu Liễu chỉ cảm thấy ở nhà giúp nương chẻ củi, nấu nước cũng không mệt đến vậy, lại còn phải không ngớt lo sợ, sợ hắn mất hứng sẽ lại nói ra những lời dọa người. Không chỉ có vậy, làm cho Cận Liễu Liễu cực kỳ không thể hiểu được là, Cổ Vưu Chấn nếu không có bệnh, vì sao lại muốn nạp nàng vào cửa làm cái gì xung hỉ? Nếu như hắn không giả bệnh, chẳng phải Cận Liễu Liễu sẽ không phải ở đây chịu cái khổ ải nơm nớp lo sợ này.
Ngọc trúc cũng nhắm mắt theo đuôi đi theo bọn họ, mỗi lần Cận Liễu Liễu hoang mang lo sợ, hắn luôn mở miệng giúp nàng giải vây. Thiếu gia nhà bọn họ có bệnh hay không, không ai rõ ràng hơn hắn. Nhưng hết thảy
những việc này cũng đều là bất đắc dĩ. Cổ Vưu Chấn giả bệnh nhiều năm như vậy, đem Cổ gia toàn bộ từ trên xuống dưới, thậm chí ngay cả thê tử kết tóc đều giấu giếm. Hắn cũng không phải là quá tốt.
Ngọc Trúc còn nhớ rõ năm thiếu gia mười lăm tuổi, đột nhiên lão gia trở về nhà, tiếp theo liền truyền ra tin tức thiếu gia nhiễm quái bệnh. Từ ngày đó, hắn liền theo cùng thiếu gia ở tại cái viện này, xung quanh đều có minh ám thủ vệ cũng được đến mười hai năm rồi.
Cổ Vưu Chấn hỉ nộ vô thường, xảo quyệt không tốt đều là từ hoàn cảnh này mà ra. Vài năm gần đây, bởi vì bọn họ luyện được một thân võ công mới có thể ngẫu nhiên cải trang đi thăm thú bên ngoài một chút
Cho đến thời gian gần đây, Cổ Vưu Chấn tính tình đã muốn tốt lên nhiều lắm. Chẳng những biết cười nói, còn thương nghĩ ra những ý đồ tai quái trêu chọc người trong viện.
Chung quy cũng là vì hắn ít được tiếp xúc với mọi nguwoif mà thôi, không lâu sau cũng liền phiền chán. Vừa vặn Lý thị theo thường lệ đến đây ân cần hỏi thăm, hắn lại lười qua tâm, khiến cho đại phu trong nhà tùy tiện đưa ra cái tin hắn sắp không trụ nổi.
Lại không nghĩ rằng Lý thị thế nào lại mời một thầy tướng số làm chủ cưới cho Cổ Vưu Chấn một cái tân phòng tiểu thiếp.
Cổ Vưu Chấn chính mình nhàm chán sắp cháy thành tro, bỗng nhiên được đưa lên cửa một cái Cận Liễu Liễu, nói thông minh cũng không phải mà lại ngốc ngốc mơ hồ hoàn toàn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, thật phí công đọc không ít kinh thư.
Hắn cảm thấy nàng rất là thú vị, lại thêm tướng mạo cũng không tồi, nếu là có thể hầu hạ mình chu đáo ít nhất có thể bồi hắn một thời gian cũng không thấy nhàm chán. Ngọc Trúc vô cùng am hiểu tâm tư thiếu gia nhà mình, cho nên đối với Cận Liễu Liễu tràn ngập đồng tình. Chính là thiếu gia hỉ nộ vô thường, hắn cũng lực bất tòng tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook