Quyền Trượng
-
Quyển 5 - Chương 175
Biết được bản thân đã về tới thời đại chúng thần, ý nghĩ đầu tiên của Vatican Ridge và Yannick đều là: Đi tìm Orthia, học cách sử dụng đại thuật tiên đoán từ chỗ của nàng.
Nhưng cái ý nghĩ này rất nhanh đã bị đẩy ngã, nguyên nhân không ngoài lý do bọn họ vừa nói, hiện tại cả hai người đều không được ổn định tại thời không này, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị cơn lốc thời gian kéo đi vô cùng ngẫu nhiên, ai cũng không dám đảm bảo khi nào bọn họ sẽ bị kéo khỏi nơi này, địa điểm tiếp theo đặt chân đến lại là mốc thời gian trước hay sau thời điểm hiện tại.
Vậy nên, so với tìm kiếm vị Thần minh nào đó không xác định, vẫn là con gái của Thủy thần trước mặt càng đáng tin hơn một chút.
Thanh âm của Yannick càng thêm nhu hòa, “Đúng vậy, Patricia, chúng tôi đã bị Đĩa quay số phận đưa tới nơi này, chúng tôi nguyên bản là người của rất lâu sau đó.”
“Rất lâu sau đó? Chính là nhân loại hai người vừa nói sao?” Ánh mắt của Patricia chiếu sáng lấp lánh, thoạt nhìn hiển nhiên vô cùng hứng thú, “Vị Thần minh nào có thể sáng tạo ra tạo vật hoàn hảo như ngươi vậy?”
Yannick mỉm cười, kiên trì nói: “Đó không phải trọng điểm, trọng điểm là chúng tôi lúc nào cũng có thể bị kéo đi, không thể khống chế. Tôi cũng vô pháp xác nhận có thể ở đây cùng nàng thêm bao lâu, ta rất thích nàng, Patricia, vậy nên tôi hy vọng có thể ở lại càng lâu càng tốt.”
Vatican Ridge nhịn không được thầm trợn mắt.
“Ôi chao!” Đôi mắt thiếu nữ phủ kín một tầng nước mắt ưu thương, nàng nắm lấy tay thần quan tóc bạch kim, “Nói cho ta biết, phương pháp gì có thể giữ các ngươi lại nơi này?”
Mặc dù nàng dùng ‘các ngươi’ nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn thấy Yannick, rất rõ ràng, Giáo Hoàng bệ hạ tiền nhiệm chỉ là vật tặng kèm.
“Đĩa quay số phận,” Yannick nói, “Chúng tôi muốn biết rõ tất cả về Đĩa quay số phận, có biện pháp nào có thể đánh vỡ sự cầm cố của nó, thoát ra khỏi vùng ảnh hưởng này?”
Patricia chăm chú nhíu mày, tỉ mỉ suy tính, “Ta chưa từng nhìn thấy Đĩa quay số phận, chỉ từng nghe mẫu thân nói qua. Thứ đồ chơi mà Orthia sáng lập đó chủ yếu dùng để cải biến thời gian, nàng hy vọng dựa vào cái đĩa quay kia để kéo dài sinh mệnh của chúng thần đến vĩnh cửu. Có lẽ duy chỉ có nàng ta mới biết được làm sao phá vỡ nó.”
Yannick chớp mắt vài cái, biểu tình không có gì khác thường thế nhưng trong lòng đã nhanh chóng tự hỏi.
Ước nguyện ban đầu khi Đĩa quay số phận được tạo là vì khiến chúng thần vĩnh sinh, nhưng rất hiển nhiên, Quang Minh nữ thần đã thất bại. Ở thời đại Yannick sống Chúng thần đã sớm vẫn lạc, thần tích của bọn họ chủ yếu chỉ được nhắc đến trong những thần thoại mơ hồ. Cho dù là Thần minh, một khi thời gian đã cạn vẫn phải chết đi, cơ bản không có cái gì gọi là vĩnh sinh, có thể thấy được pháp tắc tự nhiên là không thể làm trái, mệnh lệnh của nó xa xa cao hơn Đĩa quay số phận, ngay cả Thần minh cũng không thể cải biến.
Như vậy, có phải sẽ suy ra rằng, Đĩa quay số phận kỳ thực cũng không có lợi hại như trong tưởng tượng, nó thật sự có thể bị phá giải?
Trong lúc bọn họ đang trò chuyện cùng Patricia, Vatican Ridge chú ý thấy hoàng hôn nơi chân trời đã biến mất, thay vào đó là nền trời quang đãng, thậm chí ngay cả thảm cỏ xanh nhạt trên thảo nguyên cũng đã bắt đầu úa vàng, chỉ có Patricia, bởi vì tay của nàng đang bị Yannick nắm chặt, vậy nên không có bất kỳ thay đổi nào.
Vatican Ridge mơ hồ nghĩ, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, thời gian xung quanh bọn họ đã lao đi vun vút, đây cũng không phải chuyện gì tốt, bởi vì dựa theo lý luận thời gian, bọn họ không thể mang Patricia rời đi, vậy nên bọn họ thực sự có thể biến mất bất kỳ lúc nào.
Vất vả lắm mới gặp được một ngược có thể lý giải chút ít nghi vấn cho bọn họ, nếu lần sau lại ‘xuyên qua’ cũng không biết có thể may mắn được như vậy hay không, nếu trực tiếp bị ném tới thời kỳ ngay cả Chúng thần cũng chưa xuất hiện, bọn họ thực sự muốn khóc cũng không có chỗ để khóc!
Yannick hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, y lập tức nhảy đến vấn đề tiếp theo: “Như vậy, Patricia thân ái, nàng từng nghe qua Đại thuật tiên đoán sao?”
Patricia rất kinh ngạc: “Đó là cái gì?”
Thời gian hữu hạn, Yannick nói ngắn gọn: “Một chú ngữ của Orthia, uy lực rất lớn, nó có thể tạo thành tất cả kết quả người sử dụng muốn có, càng thẳng ra mà nói…”
Lời chỉ vừa nói được phân nửa, Yannick liền cảm thấy thanh âm của mình trở nên có chút mờ ảo, giống như đang vang lên từ một nơi nào đó rất xa xôi, ngay cả cảnh vật trước mặt cũng tựa hồ càng trở nên không rõ, lá cỏ phiếm vàng lập tức trở về xanh nhạt, bầu trời trong xanh biến thành đêm đen ngàn sao lấp lánh, chỉ có cảm giác bàn tay của Vatican Ridge đang nắm lấy tay y là chân thực mà thôi.
Yannick ý thức được bọn họ hẳn là thực sự phải rời khỏi không gian này rồi, tâm tình không khỏi trở nên lo lắng, gia tốc đem lời nói kết thúc: “Càng thẳng ra mà nói, chính là có thể tùy tâm triệu tập toàn bộ nguyên tố ma pháp trên thế giới này!”
Patricia tựa hồ cũng cảm nhận được người trước mặt đã sắp biến mất, nét mặt của nàng trở nên đau đớn tột cùng, tại thời đại Chư thần, suy nghĩ của Thần minh so với nhân loại thì đơn giản hơn nhiều lắm, sự rung động của thiếu nữ cũng cực kỳ tinh thuần, nàng từ ánh mắt đầu tiên liền yêu thích người thanh niên tóc bạch kim này, thế nhưng đối phương lại không thuộc về thế giới của nàng, mà bản thân nàng cũng không có khả năng giữ y lại.
Nàng nắm chặt bàn tay đối phương, thế nhưng cảm xúc trơn mượt nguyên bản đang tồn tại lại giống như cát mịn trượt khỏi bàn tay của nàng, Patricia không cách nào hình dung được loại cảm giác này, nàng nói vài câu lại phát hiện đối phương tựa hồ rất khó nghe thấy, vậy nên chỉ đành cất cao giọng quát to.
Thế nhưng, cuối cùng hai người kia vẫn tiêu thất khỏi tầm nhìn của nàng, thời gian xung quanh chợt như chậm lại, Patricia nhịn không được quỵ xuống mặt đất, vì lần gặp gỡ kỳ diệu lại mộng ảo này mà khóc lớn.
“Con gái yêu quý nhất của ta, con vì sao lại bi thương như vậy?”
Cơn gió nhu hòa thổi phất qua mái tóc vàng của thiếu nữ, một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh nàng, cúi xuống ôm thiếu nữ vào lòng, gương mặt tràn đầy thương tiếc.
Nàng sở hữu một gương mặt xinh đẹp mà bất kỳ tác phẩm điêu khắc nào của nhân loại sau này cũng không thể diễn tả được, thiếu nữ tuy rằng mỹ lệ thế nhưng dung mạo còn mang theo vài phần tính trẻ con, còn khí chất và sự mỹ lệ của người phụ nữ này đã đủ đệ vượt qua bất luận tạo vật gì trên thế gian.
“Mẫu thân!” Patricia nhào vào lòng nàng, “Con vừa gặp được một người, anh ta tên là Yannick, thế nhưng anh ta đã vĩnh viễn tiêu thất!”
Thuỷ thần Natividad ôn nhu ôm lấy con gái mình: “Bé cưng, có lẽ con chỉ là nhìn thấy một giấc mộng tuyệt đẹp mà thôi, ta chưa từng nghe qua bất cứ Thần minh nào tên Yannick.”
Patricia: “Không, anh ấy không phải Thần minh, anh ấy nói mình là nhân loại!”
Thủy thần khẽ nhíu mày: “Nhân loại? Orthia quả thực từng nói với mẹ, nàng muốn sáng tạo một chủng tộc gọi là nhân loại, lẽ nào chúng nó đã được sáng tạo xong?”
“Là bọn họ, không phải chúng nó! Mẫu thân, Yannick cũng giống như chúng ta, anh ấy có cảm tình, có trí tuệ cao cấp!” Patricia đính chính.
“Được rồi, là bọn họ.” Thuỷ thần ôn nhu cười, không ngần ngại chút nào trước sự phản bác của con gái.
Đối với Patricia, thậm chí đối với những Thần minh tại thời không này, sự xuất hiện của Yannick và Vatican Ridge cũng giống như một cơn gió nhẹ, thổi ngang qua không để lại chút dấu vết, càng không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì.
Mà ảnh hưởng duy nhất có lẽ là, rất lâu rất lâu sau đó, Patricia đã đặt tên cho đứa con của mình và thần mùa đông Timmers là Yannick.
Mà đối với Yannick và Vatican Ridge mà nói, giữa cơn lũ thời gian hỗn loạn, bọn họ lại lần nữa không thể khống chế bị ném đến một điểm thời gian xa lạ.
Do tại thế giới của Yannick, sức ảnh hưởng của Đĩa quay số phận chỉ bao quanh khu vực rừng rậm Hắc Ám, vậy nên vô luận bọn họ xuyên qua bao nhiêu lần cũng sẽ không ra khỏi phạm vi này.
Tại mấy vạn năm trước, khi rừng rậm còn chưa là rừng rậm, tên của nơi này chính là thảo nguyên Patricia.
Mà nơi bọn họ có mặt hiện tại cũng không phải thảo nguyên, càng không là rừng rậm, tất cả chỉ là một mảnh đất đá khô cằn.
Trên mặt đất hé ra từng vết nứt rộng bất quy tắc, từ bên dưới khe sâu hiện ra ánh sáng đỏ rực, phảng phất bên dưới có nham thạch nóng bỏng chảy qua, thế nhưng nhìn kỹ lại, đây chỉ là hiệu quả do một loại ma pháp nào đó tạo ra.
Nếu như nói lần trước bọn họ có thể hưởng thụ một chút không khí hòa bình, vậy thì hiện tại chỉ bằng nhiệt độ nóng rực khiến người khác hít thở không thông ở nơi này, đủ để nói rõ tình cảnh của cả hai không quá tốt đẹp.
“Ta đoán nơi này hẳn phải còn sớm hơn thời đại Chư thần?” Bởi vì không biết khi nào thời gian lại nhảy loạn, Vatican Ridge vẫn không buông cánh tay Yannick, bọn họ hiện tại cũng chỉ còn lại hai người, tuyệt đối không thể thừa nhận nguy hiểm lại mất đi đồng bạn.
“Không, ta nghĩ anh đã đoán sai.” Yannick xoa xoa thái dương, loại cảm giác hỗn loạn đột nhiên ập tới này cũng khiến y cảm thấy không khỏe. “Đoạn thời gian này hẳn là ở sau thời đại Chư thần, anh xem cái đồng hồ này, nó lại bắt đầu chuyển động thuận chiều.”
Vatican Ridge cúi đầu nhìn, quả nhiên kim đồng hồ vẫn dùng tốc độ điên cuồng quay vòng, thế nhưng phương hướng đã đổi ngược lại.
“Xem ra nó sẽ trở thành giúp đỡ quan trọng của chúng ta.” Tiền Giáo Hoàng bệ hạ tự giễu nói.
“Nơi này có ba động ma pháp rất cường đại.” Yannick ngẩng đầu nhìn, so với lần trước xung quanh càng thêm tiêu điều, đừng nói lùm cây, ngay cả một gốc thực vật có sinh mạng cũng không hề tồn tại, tràn cả tầm mắt nơi nơi đều là đen đỏ đan xen, là đất đá khô cằn và hỏa diễm nồng liệt.
“Có lẽ ai đó đã đánh nhau ở đây?” Chỉ dựa vào tình trạng trước mắt, bọn họ thực sự rất khó phán đoán cụ thể niên đại, bởi vì vô luận là thời đại của Chư thần hay là sau khi nhân loại đã xuất hiện, trên mảnh đại lục này không lúc nào gián đoạn chiến tranh. Bất kể là Chư thần đánh nhau hay hướng về phía chủng tộc khác, thậm chí là nhân loại tự mâu thuẫn với nhau.
“Câu nói cuối cùng vừa rồi của Patricia anh có nghe rõ không?” Yannick chợt hỏi.
“Không, tôi chỉ cố kéo ngài, hơn nữa lúc đó căn bản là không nghe rõ được. Nàng đã nói gì đó?”
“Nàng nói, thần thuật không cần chú ngữ.”
Vatican Ridge sửng sốt, tỉ mỉ nhấm nuốt những lời này.”Thần thuật không cần chú ngữ?”
Yannick: “Đúng vậy, nói cách khác, Thần minh có thể tùy tiện huy động bất luận nguyên tố gì bọn họ muốn, cũng không cần chú ngữ làm trợ lực. Kỳ thực như vậy càng phù hợp với hình tượng Chư thần trong lòng ta.”
Vatican Ridge liếc mắt liền xuyên thấu ý nghĩ của y: “Chúng ta lại không thể làm được, nhân loại cho dù có cường đại đến đâu cũng vô pháp sở hữu lực lượng như thần minh.”
Yannick không ủng hộ: “Thần minh cho dù có cường đại đến đâu đồng dạng cũng sẽ ngã xuống, điều này nói rõ Thần chỉ khác nhân loại ở chỗ bọn họ nắm giữ điểm mấu chốt nào đó chúng ta còn chưa biết mà thôi.”
Hai người có ý nghĩ khác nhau như thế là việc rất bình thường, dù sao từ nhỏ đến lớn Vatican Ridge đều tiếp thu sự giáo dục mang tính cực hạn của đại lục Olin, y dẫu có kiệt xuất hơn nữa thì hình thức tư duy của y cũng rất khó dùng thái độ coi nhẹ nhìn nhận Thần minh. Thế nhưng Yannick lại bất đồng, linh hồn đến từ dị thế khiến y cho rằng, mặc dù nhân loại trên đại lục Olin là tạo vật của thần, thế nhưng trí tuệ của bọn họ cũng không thua kém chư thần, càng không nên ngay từ đầu đã mang lên tầng gông xiềng ‘Chúng ta không làm được’.
Bất quá hai người đều không có thời gian tiếp tục cãi cọ, bởi vì vừa lúc đó, một cơn gió xoáy đã trực diện xông tới, Vatican Ridge nhanh tay lẹ mắt thành lập một kết giới bảo hộ xung quanh, nhờ vậy tránh được số phận cả hai cùng bị thổi đi.
Rất nhanh, theo sự xuất hiện của gió xoáy, một đạo uy áp càng mạnh mẽ hơn đột nhiên buông xuống. Vatican Ridge chợt cảm thấy áp lực nặng nề, phải cố gắng lắm mới có thể miễn cưỡng chống đỡ kết giới không bị phá vỡ, thế nhưng trên trán của y cũng đã bắt đầu rịn từng đợt mồ hôi.
Yannick giơ pháp trượng lên, lần nữa gia trì kết giới, thế nhưng uy áp trên đầu bọn họ càng lúc càng nặng, giống như một bàn tay khổng lồ đang dùng sức áp chặt xuống mặt đất, ma lực của hai người cuồn cuộn không ngừng phát ra, dù vậy vẫn không ngăn cản được thứ áp lực kia.
Xa xa từ phía đông nam mơ hồ toát lên một đoàn khí đen, trong khí đen còn xen lẫn một ít bạch quang, uy áp là từ phía đó truyền tới!
Vatican Ridge sợ hãi nói: “Có người đang quyết đấu, ma lực của bọn họ ảnh hưởng đến tận nơi này”
Năng lực hai người bọn họ tại thời không của mình có thể xem như đứng đầu, thế nhưng nếu đặt ở thời đại Chư thần rõ ràng chỉ có thể làm tốt thí, từ tình cảnh trước mặt cũng có thể nhận ra, bọn họ thậm chí còn không thấy rõ tung tích của hai bên đánh nhau, địa điểm rõ ràng cũng cách nơi này rất xa, thế nhưng uy áp lại mạnh mẽ như vậy.
“Đi xem!” Đây có thể là một cuộc chiến đấu giữa các vị thần, đôi mắt của Yannick lập tức toát ra một tia cực nóng.
“Quá nguy hiểm!” Vatican Ridge không đồng ý.
“Thân ái, chúng ta hiện tại còn có thể bết bát hơn một chút sao? Nói không chừng lúc nào đó lại bị cuốn đi mất rồi. Phương đông có một câu ngạn ngữ gọi là ‘Sống chết có số’ đừng nên quá mức lo lắng, dù sao cũng có ta ở cùng anh mà?” Dưới lốc xoáy uy áp, Yannick vẫn có thể trò chuyện vui vẻ.
“Cái gì là ‘Sống chết có số’?” Những lời này của thần quan tóc bạch kim hoàn toàn là dùng ngôn ngữ dị thế đến nói, Vatican Ridge theo đó lặp lại một chút, chợt cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
“Chính là…” Một câu của Yannick còn chưa nói xong, một đoàn bạch sắc quang mang bị gió xoáy cuốn về phía này, thậm chí đột phá cả kết giới bảo hộ. Sắc mặt hai người đại biến, Yannick chỉ kịp đem Vatican Ridge mạnh mẽ kéo qua một bên, thuận thế xoay người một cái, phần lưng lập tức đau đớn kịt liệt như bị lửa thiêu.
Đây là thần lực của Quang Minh nữ thần, chỉ có nàng mới có thể phát ra ma pháp quang minh thuần túy như vậy!
Hầu như không cần suy nghĩ, hai người lập tức đã có nhận thức chung, Vatican Ridge vội vã ôm lấy Yannick: “Bệ hạ, ngài thế nào rồi!”
Yannick suy yếu nói, “Đau, đừng dùng sức như vậy… trước hết giúp tôi trị liệu, sau đó chúng ta qua bên kia xem…”
Còn đi?! Vatican Ridge tức giận: “Không được, ở đó quá nguy hiểm!”
Giáo Hoàng bệ hạ biểu thị rất chấp nhất: “Nữ thần Orthia hẳn là đang quyết đấu cùng Thần minh nào đó, chúng ta có thể gần gũi quan sát xem nàng rốt cuộc phóng ra thần lực như thế nào….”
Vatican Ridge đen mặt: “Ta không đồng ý, ta không thể cho phép ngài dấn thân vào nguy hiểm. Bệ hạ, ta cho rằng chúng ta chỉ cần đợi ở đây, đến khi nước lũ thời gian…”
Vừa nói đến đó, một đoàn bạch sắc quang mang tựa như sao băng ập xuống, may là lần này Vatican Ridge đã có chuẩn bị trước, một bên gia cố kết giới một bên kéo Yannick cùng né tránh.
Quang đoàn nặng nề nện lên kết giới, toàn bộ bề mặt kết giới và nền đất bên dưới đều rung lắc kịch liệt, khiến cho hai người bọn họ cũng không khỏi ngã trái ngã phải.
“Chờ một chút, ta nghĩ ra một biện pháp không tệ… Arthur thân ái, anh hẳn là nên cảm tạ dự cảm của ta, anh sẽ vì Giáo Hoàng bệ hạ anh minh của mình mà cảm thấy kiêu ngạo…” Thần quan tóc bạch kim một bên tự lẩm bẩm, một bên đem hạt châu màu trắng từ trong túi ma pháp ra ôm vào ngực.
Tiếp đó, vô luận là quang đoàn hay khí đen, chỉ cần hướng về phía bọn họ bay tới tời bộ đều bị hạt châu hấp thu, thậm chí vì tiếp nhận quá nhiều ma lực, màu sắc của hạt châu đã chậm rãi phát sinh biến hóa, từ sắc trắng thuần ban đầu trở nên có chút ám đỏ.
Vatican Ridge: “… Nếu như hạt châu này vì vậy mà bạo tạc, ta sẽ đệ trình với Giáo đình trị tội hủy hoại bảo vật trân quý của ngài.”
Yannick không chút khách khí tựa lên người đối phương: “Arthur, ta bị thương lại phải ôm hạt châu, anh mau đỡ tôi đi xem tình huống quyết đấu của Thần minh.”
Vatican Ridge một chút cũng không muốn xem Thần minh quyết đấu, y đã cảm nhận được một mảnh ướt đẫm trên lưng Yannick, mặc dù cách lớp áo choàng đen kịt cũng có thể nhận ra thương thế của người này không nhẹ. Bất quá y cũng không thể cự tuyệt yêu cầu của đối phương, chỉ đành ôm chặt lấy y, nửa dìu nửa lôi Yannick đi về phía phát ra ba động ma pháp cường liệt.
Quả thực là Thần.
Chỉ có Thần mới vận dụng được loại lực lượng khủng khiếp như vậy.
Hai người đứng dưới chân núi xa xa nhìn lên bầu trời, màu trắng cùng đen như đan vào một chỗ, theo sự đối kháng và hòa hợp của hai cổ ma lực cường đại này, bầu trời tựa như nổ tung thành một vòng xoáy, cự thạch trên núi cao bị cuốn ngược vào trong rồi lại dùng hình thức đá vụn tống ra ngoài, các loại khí lưu hỗn loạn quấn vào nhau, sắc trời dày nặng như trước cơn bão lớn, sấm chớp một tiếng liền theo một tiếng, dường như muốn bổ đôi thế giới.
Cũng may có viên bảo châu trong lòng Yannick, đem toàn bộ ma lực cuồn cuộn xung quanh bọn họ hấp thu, cho dù có một ít ma lực thành công đột phá kết giới cũng sẽ lập tức tan biến, hoàn toàn không tổn hại đến bọn họ.
Tại thời đại của Yannick, muốn tạo thành uy lực chấn động trời đất như vậy, ít nhất cần phải cộng dồn pháp lực của hơn mười Pháp Thánh vào nhau, chỉ bằng một người tuyệt đối không thể làm được.
“Anh thấy không?” Yannick nheo mắt, nỗ lực phân biệt ra bóng dáng của Thần minh từ một mảnh ma lực kia. “Dùng tốc độ kích phát ma lực này, căn bản không kịp niệm ra bất kỳ chú ngữ gì, cho dù là vô thanh chú ngữ cũng không kịp. Patricia không ói sai, thần thuật đúng là không cần chú ngữ!”
Vatican Ridge không trả lời, y đã bị tình huống trước mặt làm cho chấn động thật sâu, sau khi tận mắt chứng kiến lực lượng lay động thiên địa của Thần minh, ngay cả tình cảnh đại quân ma vật tấn công ở hậu thế trong lòng y cũng chỉ còn là trường hợp vặt vãnh.
Giữa hai cổ ma lực đen trắng chớp nhoáng có thể mơ hồ thấy được hai bóng người, bọn họ đều tự bị kết giới bao vây, thậm chí ngay cả pháp trượng cũng không cần dùng! Phảng phất chỉ cần nữ thần Orthia nâng tay lên, tất cả nguyên tố ma lực đều nhảy nhót theo ý tưởng của nàng lan trong không khí, cuối cùng hợp thành thần lực hủy thiên diệt địa!
Yannick nhắm mắt lại, gần như mê muội địa cảm thụ sự ba động của cổ ma lực cường đại này, không còn bị thị giác quấy rầy, y hầu như có thể nghe được sự dung hợp của các nguyên tố ma pháp trong không khí. Trường hợp càng lúc càng rung động, nếu giả như một cổ ma lực chính là tập hợp của vô số nguyên tố ma pháp, như vậy thần lực sở dĩ cường đại như thế là do bọn họ có thể huy động càng nhiều nguyên tố ma pháp.
Không cần chú ngữ, ma pháp không cần chú ngữ là bởi vì thể chất của Thần minh vốn dĩ có thể chứa đựng càng nhiều ma lực hơn nhân loại sao? Hay bởi vì bọn họ có năng lực hấp dẫn càng nhiều nguyên tố thân cận?
Tại nháy mắt đó, trong đầu Yannick tựa hồ có thứ gì nổ tung, thân thể của y cũng vì vậy bị phân thành từng mảnh nhỏ phiêu đãng trong ba động ma lực xung quanh, sau đó lại bị vô số nguyên tố ma pháp tràn vào thân thể, lấp đầy cực hạn mà cơ thể chịu đựng được. Cái loại cảm giác này thực sự quá khó diễn tả, vậy nên y cũng nhịn không được cảm giác thống khổ nhíu chặt lông mày.
“Chúng ta phải đi!” Thanh âm của Vatican Ridge vang lên bên tai y.
Ngay sau đó, thân thể hình như bị mạnh mẽ xé ra, tất cả ba động ma lực trong nháy mắt đều tan biến, uy áp trên đỉnh đầu cũng đột nhiên không thấy tăm hơi, hai người nặng nề ngã xuống đất, Yannick đỡ trán, cảm thấy tấm đệm dưới thân còn rất mềm mại, bản thân cư nhiên một chút cũng không thấy đau, vậy nên không khỏi vươn tay xoa nắn hai cái.
“Bệ hạ, người đang sờ vào đâu đó?” Thanh âm của Hồng y giáo chủ trầm nặng vang lên.
“A, ta còn tưởng đã về đến chiếc giường trong nhà.” Yannick vô tội nhìn tấm đệm lưng của mình.
Một giây kế tiếp, sắc mặt Hồng y giáo chủ các hạ càng thêm tối sầm, tiếng rống càng mãnh liệt: “Hạt châu đâu??!!!”
——————-
Tác giả có lời: Giáo Hoàng bệ hạ đạt được thành tựu ‘Cướp đoạt phương tâm’, ‘gần gũi quan sát màn biểu diễn nguy hiểm’, ‘hủy hoại văn vật’, đinh!
Nhưng cái ý nghĩ này rất nhanh đã bị đẩy ngã, nguyên nhân không ngoài lý do bọn họ vừa nói, hiện tại cả hai người đều không được ổn định tại thời không này, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị cơn lốc thời gian kéo đi vô cùng ngẫu nhiên, ai cũng không dám đảm bảo khi nào bọn họ sẽ bị kéo khỏi nơi này, địa điểm tiếp theo đặt chân đến lại là mốc thời gian trước hay sau thời điểm hiện tại.
Vậy nên, so với tìm kiếm vị Thần minh nào đó không xác định, vẫn là con gái của Thủy thần trước mặt càng đáng tin hơn một chút.
Thanh âm của Yannick càng thêm nhu hòa, “Đúng vậy, Patricia, chúng tôi đã bị Đĩa quay số phận đưa tới nơi này, chúng tôi nguyên bản là người của rất lâu sau đó.”
“Rất lâu sau đó? Chính là nhân loại hai người vừa nói sao?” Ánh mắt của Patricia chiếu sáng lấp lánh, thoạt nhìn hiển nhiên vô cùng hứng thú, “Vị Thần minh nào có thể sáng tạo ra tạo vật hoàn hảo như ngươi vậy?”
Yannick mỉm cười, kiên trì nói: “Đó không phải trọng điểm, trọng điểm là chúng tôi lúc nào cũng có thể bị kéo đi, không thể khống chế. Tôi cũng vô pháp xác nhận có thể ở đây cùng nàng thêm bao lâu, ta rất thích nàng, Patricia, vậy nên tôi hy vọng có thể ở lại càng lâu càng tốt.”
Vatican Ridge nhịn không được thầm trợn mắt.
“Ôi chao!” Đôi mắt thiếu nữ phủ kín một tầng nước mắt ưu thương, nàng nắm lấy tay thần quan tóc bạch kim, “Nói cho ta biết, phương pháp gì có thể giữ các ngươi lại nơi này?”
Mặc dù nàng dùng ‘các ngươi’ nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn thấy Yannick, rất rõ ràng, Giáo Hoàng bệ hạ tiền nhiệm chỉ là vật tặng kèm.
“Đĩa quay số phận,” Yannick nói, “Chúng tôi muốn biết rõ tất cả về Đĩa quay số phận, có biện pháp nào có thể đánh vỡ sự cầm cố của nó, thoát ra khỏi vùng ảnh hưởng này?”
Patricia chăm chú nhíu mày, tỉ mỉ suy tính, “Ta chưa từng nhìn thấy Đĩa quay số phận, chỉ từng nghe mẫu thân nói qua. Thứ đồ chơi mà Orthia sáng lập đó chủ yếu dùng để cải biến thời gian, nàng hy vọng dựa vào cái đĩa quay kia để kéo dài sinh mệnh của chúng thần đến vĩnh cửu. Có lẽ duy chỉ có nàng ta mới biết được làm sao phá vỡ nó.”
Yannick chớp mắt vài cái, biểu tình không có gì khác thường thế nhưng trong lòng đã nhanh chóng tự hỏi.
Ước nguyện ban đầu khi Đĩa quay số phận được tạo là vì khiến chúng thần vĩnh sinh, nhưng rất hiển nhiên, Quang Minh nữ thần đã thất bại. Ở thời đại Yannick sống Chúng thần đã sớm vẫn lạc, thần tích của bọn họ chủ yếu chỉ được nhắc đến trong những thần thoại mơ hồ. Cho dù là Thần minh, một khi thời gian đã cạn vẫn phải chết đi, cơ bản không có cái gì gọi là vĩnh sinh, có thể thấy được pháp tắc tự nhiên là không thể làm trái, mệnh lệnh của nó xa xa cao hơn Đĩa quay số phận, ngay cả Thần minh cũng không thể cải biến.
Như vậy, có phải sẽ suy ra rằng, Đĩa quay số phận kỳ thực cũng không có lợi hại như trong tưởng tượng, nó thật sự có thể bị phá giải?
Trong lúc bọn họ đang trò chuyện cùng Patricia, Vatican Ridge chú ý thấy hoàng hôn nơi chân trời đã biến mất, thay vào đó là nền trời quang đãng, thậm chí ngay cả thảm cỏ xanh nhạt trên thảo nguyên cũng đã bắt đầu úa vàng, chỉ có Patricia, bởi vì tay của nàng đang bị Yannick nắm chặt, vậy nên không có bất kỳ thay đổi nào.
Vatican Ridge mơ hồ nghĩ, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, thời gian xung quanh bọn họ đã lao đi vun vút, đây cũng không phải chuyện gì tốt, bởi vì dựa theo lý luận thời gian, bọn họ không thể mang Patricia rời đi, vậy nên bọn họ thực sự có thể biến mất bất kỳ lúc nào.
Vất vả lắm mới gặp được một ngược có thể lý giải chút ít nghi vấn cho bọn họ, nếu lần sau lại ‘xuyên qua’ cũng không biết có thể may mắn được như vậy hay không, nếu trực tiếp bị ném tới thời kỳ ngay cả Chúng thần cũng chưa xuất hiện, bọn họ thực sự muốn khóc cũng không có chỗ để khóc!
Yannick hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, y lập tức nhảy đến vấn đề tiếp theo: “Như vậy, Patricia thân ái, nàng từng nghe qua Đại thuật tiên đoán sao?”
Patricia rất kinh ngạc: “Đó là cái gì?”
Thời gian hữu hạn, Yannick nói ngắn gọn: “Một chú ngữ của Orthia, uy lực rất lớn, nó có thể tạo thành tất cả kết quả người sử dụng muốn có, càng thẳng ra mà nói…”
Lời chỉ vừa nói được phân nửa, Yannick liền cảm thấy thanh âm của mình trở nên có chút mờ ảo, giống như đang vang lên từ một nơi nào đó rất xa xôi, ngay cả cảnh vật trước mặt cũng tựa hồ càng trở nên không rõ, lá cỏ phiếm vàng lập tức trở về xanh nhạt, bầu trời trong xanh biến thành đêm đen ngàn sao lấp lánh, chỉ có cảm giác bàn tay của Vatican Ridge đang nắm lấy tay y là chân thực mà thôi.
Yannick ý thức được bọn họ hẳn là thực sự phải rời khỏi không gian này rồi, tâm tình không khỏi trở nên lo lắng, gia tốc đem lời nói kết thúc: “Càng thẳng ra mà nói, chính là có thể tùy tâm triệu tập toàn bộ nguyên tố ma pháp trên thế giới này!”
Patricia tựa hồ cũng cảm nhận được người trước mặt đã sắp biến mất, nét mặt của nàng trở nên đau đớn tột cùng, tại thời đại Chư thần, suy nghĩ của Thần minh so với nhân loại thì đơn giản hơn nhiều lắm, sự rung động của thiếu nữ cũng cực kỳ tinh thuần, nàng từ ánh mắt đầu tiên liền yêu thích người thanh niên tóc bạch kim này, thế nhưng đối phương lại không thuộc về thế giới của nàng, mà bản thân nàng cũng không có khả năng giữ y lại.
Nàng nắm chặt bàn tay đối phương, thế nhưng cảm xúc trơn mượt nguyên bản đang tồn tại lại giống như cát mịn trượt khỏi bàn tay của nàng, Patricia không cách nào hình dung được loại cảm giác này, nàng nói vài câu lại phát hiện đối phương tựa hồ rất khó nghe thấy, vậy nên chỉ đành cất cao giọng quát to.
Thế nhưng, cuối cùng hai người kia vẫn tiêu thất khỏi tầm nhìn của nàng, thời gian xung quanh chợt như chậm lại, Patricia nhịn không được quỵ xuống mặt đất, vì lần gặp gỡ kỳ diệu lại mộng ảo này mà khóc lớn.
“Con gái yêu quý nhất của ta, con vì sao lại bi thương như vậy?”
Cơn gió nhu hòa thổi phất qua mái tóc vàng của thiếu nữ, một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh nàng, cúi xuống ôm thiếu nữ vào lòng, gương mặt tràn đầy thương tiếc.
Nàng sở hữu một gương mặt xinh đẹp mà bất kỳ tác phẩm điêu khắc nào của nhân loại sau này cũng không thể diễn tả được, thiếu nữ tuy rằng mỹ lệ thế nhưng dung mạo còn mang theo vài phần tính trẻ con, còn khí chất và sự mỹ lệ của người phụ nữ này đã đủ đệ vượt qua bất luận tạo vật gì trên thế gian.
“Mẫu thân!” Patricia nhào vào lòng nàng, “Con vừa gặp được một người, anh ta tên là Yannick, thế nhưng anh ta đã vĩnh viễn tiêu thất!”
Thuỷ thần Natividad ôn nhu ôm lấy con gái mình: “Bé cưng, có lẽ con chỉ là nhìn thấy một giấc mộng tuyệt đẹp mà thôi, ta chưa từng nghe qua bất cứ Thần minh nào tên Yannick.”
Patricia: “Không, anh ấy không phải Thần minh, anh ấy nói mình là nhân loại!”
Thủy thần khẽ nhíu mày: “Nhân loại? Orthia quả thực từng nói với mẹ, nàng muốn sáng tạo một chủng tộc gọi là nhân loại, lẽ nào chúng nó đã được sáng tạo xong?”
“Là bọn họ, không phải chúng nó! Mẫu thân, Yannick cũng giống như chúng ta, anh ấy có cảm tình, có trí tuệ cao cấp!” Patricia đính chính.
“Được rồi, là bọn họ.” Thuỷ thần ôn nhu cười, không ngần ngại chút nào trước sự phản bác của con gái.
Đối với Patricia, thậm chí đối với những Thần minh tại thời không này, sự xuất hiện của Yannick và Vatican Ridge cũng giống như một cơn gió nhẹ, thổi ngang qua không để lại chút dấu vết, càng không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì.
Mà ảnh hưởng duy nhất có lẽ là, rất lâu rất lâu sau đó, Patricia đã đặt tên cho đứa con của mình và thần mùa đông Timmers là Yannick.
Mà đối với Yannick và Vatican Ridge mà nói, giữa cơn lũ thời gian hỗn loạn, bọn họ lại lần nữa không thể khống chế bị ném đến một điểm thời gian xa lạ.
Do tại thế giới của Yannick, sức ảnh hưởng của Đĩa quay số phận chỉ bao quanh khu vực rừng rậm Hắc Ám, vậy nên vô luận bọn họ xuyên qua bao nhiêu lần cũng sẽ không ra khỏi phạm vi này.
Tại mấy vạn năm trước, khi rừng rậm còn chưa là rừng rậm, tên của nơi này chính là thảo nguyên Patricia.
Mà nơi bọn họ có mặt hiện tại cũng không phải thảo nguyên, càng không là rừng rậm, tất cả chỉ là một mảnh đất đá khô cằn.
Trên mặt đất hé ra từng vết nứt rộng bất quy tắc, từ bên dưới khe sâu hiện ra ánh sáng đỏ rực, phảng phất bên dưới có nham thạch nóng bỏng chảy qua, thế nhưng nhìn kỹ lại, đây chỉ là hiệu quả do một loại ma pháp nào đó tạo ra.
Nếu như nói lần trước bọn họ có thể hưởng thụ một chút không khí hòa bình, vậy thì hiện tại chỉ bằng nhiệt độ nóng rực khiến người khác hít thở không thông ở nơi này, đủ để nói rõ tình cảnh của cả hai không quá tốt đẹp.
“Ta đoán nơi này hẳn phải còn sớm hơn thời đại Chư thần?” Bởi vì không biết khi nào thời gian lại nhảy loạn, Vatican Ridge vẫn không buông cánh tay Yannick, bọn họ hiện tại cũng chỉ còn lại hai người, tuyệt đối không thể thừa nhận nguy hiểm lại mất đi đồng bạn.
“Không, ta nghĩ anh đã đoán sai.” Yannick xoa xoa thái dương, loại cảm giác hỗn loạn đột nhiên ập tới này cũng khiến y cảm thấy không khỏe. “Đoạn thời gian này hẳn là ở sau thời đại Chư thần, anh xem cái đồng hồ này, nó lại bắt đầu chuyển động thuận chiều.”
Vatican Ridge cúi đầu nhìn, quả nhiên kim đồng hồ vẫn dùng tốc độ điên cuồng quay vòng, thế nhưng phương hướng đã đổi ngược lại.
“Xem ra nó sẽ trở thành giúp đỡ quan trọng của chúng ta.” Tiền Giáo Hoàng bệ hạ tự giễu nói.
“Nơi này có ba động ma pháp rất cường đại.” Yannick ngẩng đầu nhìn, so với lần trước xung quanh càng thêm tiêu điều, đừng nói lùm cây, ngay cả một gốc thực vật có sinh mạng cũng không hề tồn tại, tràn cả tầm mắt nơi nơi đều là đen đỏ đan xen, là đất đá khô cằn và hỏa diễm nồng liệt.
“Có lẽ ai đó đã đánh nhau ở đây?” Chỉ dựa vào tình trạng trước mắt, bọn họ thực sự rất khó phán đoán cụ thể niên đại, bởi vì vô luận là thời đại của Chư thần hay là sau khi nhân loại đã xuất hiện, trên mảnh đại lục này không lúc nào gián đoạn chiến tranh. Bất kể là Chư thần đánh nhau hay hướng về phía chủng tộc khác, thậm chí là nhân loại tự mâu thuẫn với nhau.
“Câu nói cuối cùng vừa rồi của Patricia anh có nghe rõ không?” Yannick chợt hỏi.
“Không, tôi chỉ cố kéo ngài, hơn nữa lúc đó căn bản là không nghe rõ được. Nàng đã nói gì đó?”
“Nàng nói, thần thuật không cần chú ngữ.”
Vatican Ridge sửng sốt, tỉ mỉ nhấm nuốt những lời này.”Thần thuật không cần chú ngữ?”
Yannick: “Đúng vậy, nói cách khác, Thần minh có thể tùy tiện huy động bất luận nguyên tố gì bọn họ muốn, cũng không cần chú ngữ làm trợ lực. Kỳ thực như vậy càng phù hợp với hình tượng Chư thần trong lòng ta.”
Vatican Ridge liếc mắt liền xuyên thấu ý nghĩ của y: “Chúng ta lại không thể làm được, nhân loại cho dù có cường đại đến đâu cũng vô pháp sở hữu lực lượng như thần minh.”
Yannick không ủng hộ: “Thần minh cho dù có cường đại đến đâu đồng dạng cũng sẽ ngã xuống, điều này nói rõ Thần chỉ khác nhân loại ở chỗ bọn họ nắm giữ điểm mấu chốt nào đó chúng ta còn chưa biết mà thôi.”
Hai người có ý nghĩ khác nhau như thế là việc rất bình thường, dù sao từ nhỏ đến lớn Vatican Ridge đều tiếp thu sự giáo dục mang tính cực hạn của đại lục Olin, y dẫu có kiệt xuất hơn nữa thì hình thức tư duy của y cũng rất khó dùng thái độ coi nhẹ nhìn nhận Thần minh. Thế nhưng Yannick lại bất đồng, linh hồn đến từ dị thế khiến y cho rằng, mặc dù nhân loại trên đại lục Olin là tạo vật của thần, thế nhưng trí tuệ của bọn họ cũng không thua kém chư thần, càng không nên ngay từ đầu đã mang lên tầng gông xiềng ‘Chúng ta không làm được’.
Bất quá hai người đều không có thời gian tiếp tục cãi cọ, bởi vì vừa lúc đó, một cơn gió xoáy đã trực diện xông tới, Vatican Ridge nhanh tay lẹ mắt thành lập một kết giới bảo hộ xung quanh, nhờ vậy tránh được số phận cả hai cùng bị thổi đi.
Rất nhanh, theo sự xuất hiện của gió xoáy, một đạo uy áp càng mạnh mẽ hơn đột nhiên buông xuống. Vatican Ridge chợt cảm thấy áp lực nặng nề, phải cố gắng lắm mới có thể miễn cưỡng chống đỡ kết giới không bị phá vỡ, thế nhưng trên trán của y cũng đã bắt đầu rịn từng đợt mồ hôi.
Yannick giơ pháp trượng lên, lần nữa gia trì kết giới, thế nhưng uy áp trên đầu bọn họ càng lúc càng nặng, giống như một bàn tay khổng lồ đang dùng sức áp chặt xuống mặt đất, ma lực của hai người cuồn cuộn không ngừng phát ra, dù vậy vẫn không ngăn cản được thứ áp lực kia.
Xa xa từ phía đông nam mơ hồ toát lên một đoàn khí đen, trong khí đen còn xen lẫn một ít bạch quang, uy áp là từ phía đó truyền tới!
Vatican Ridge sợ hãi nói: “Có người đang quyết đấu, ma lực của bọn họ ảnh hưởng đến tận nơi này”
Năng lực hai người bọn họ tại thời không của mình có thể xem như đứng đầu, thế nhưng nếu đặt ở thời đại Chư thần rõ ràng chỉ có thể làm tốt thí, từ tình cảnh trước mặt cũng có thể nhận ra, bọn họ thậm chí còn không thấy rõ tung tích của hai bên đánh nhau, địa điểm rõ ràng cũng cách nơi này rất xa, thế nhưng uy áp lại mạnh mẽ như vậy.
“Đi xem!” Đây có thể là một cuộc chiến đấu giữa các vị thần, đôi mắt của Yannick lập tức toát ra một tia cực nóng.
“Quá nguy hiểm!” Vatican Ridge không đồng ý.
“Thân ái, chúng ta hiện tại còn có thể bết bát hơn một chút sao? Nói không chừng lúc nào đó lại bị cuốn đi mất rồi. Phương đông có một câu ngạn ngữ gọi là ‘Sống chết có số’ đừng nên quá mức lo lắng, dù sao cũng có ta ở cùng anh mà?” Dưới lốc xoáy uy áp, Yannick vẫn có thể trò chuyện vui vẻ.
“Cái gì là ‘Sống chết có số’?” Những lời này của thần quan tóc bạch kim hoàn toàn là dùng ngôn ngữ dị thế đến nói, Vatican Ridge theo đó lặp lại một chút, chợt cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
“Chính là…” Một câu của Yannick còn chưa nói xong, một đoàn bạch sắc quang mang bị gió xoáy cuốn về phía này, thậm chí đột phá cả kết giới bảo hộ. Sắc mặt hai người đại biến, Yannick chỉ kịp đem Vatican Ridge mạnh mẽ kéo qua một bên, thuận thế xoay người một cái, phần lưng lập tức đau đớn kịt liệt như bị lửa thiêu.
Đây là thần lực của Quang Minh nữ thần, chỉ có nàng mới có thể phát ra ma pháp quang minh thuần túy như vậy!
Hầu như không cần suy nghĩ, hai người lập tức đã có nhận thức chung, Vatican Ridge vội vã ôm lấy Yannick: “Bệ hạ, ngài thế nào rồi!”
Yannick suy yếu nói, “Đau, đừng dùng sức như vậy… trước hết giúp tôi trị liệu, sau đó chúng ta qua bên kia xem…”
Còn đi?! Vatican Ridge tức giận: “Không được, ở đó quá nguy hiểm!”
Giáo Hoàng bệ hạ biểu thị rất chấp nhất: “Nữ thần Orthia hẳn là đang quyết đấu cùng Thần minh nào đó, chúng ta có thể gần gũi quan sát xem nàng rốt cuộc phóng ra thần lực như thế nào….”
Vatican Ridge đen mặt: “Ta không đồng ý, ta không thể cho phép ngài dấn thân vào nguy hiểm. Bệ hạ, ta cho rằng chúng ta chỉ cần đợi ở đây, đến khi nước lũ thời gian…”
Vừa nói đến đó, một đoàn bạch sắc quang mang tựa như sao băng ập xuống, may là lần này Vatican Ridge đã có chuẩn bị trước, một bên gia cố kết giới một bên kéo Yannick cùng né tránh.
Quang đoàn nặng nề nện lên kết giới, toàn bộ bề mặt kết giới và nền đất bên dưới đều rung lắc kịch liệt, khiến cho hai người bọn họ cũng không khỏi ngã trái ngã phải.
“Chờ một chút, ta nghĩ ra một biện pháp không tệ… Arthur thân ái, anh hẳn là nên cảm tạ dự cảm của ta, anh sẽ vì Giáo Hoàng bệ hạ anh minh của mình mà cảm thấy kiêu ngạo…” Thần quan tóc bạch kim một bên tự lẩm bẩm, một bên đem hạt châu màu trắng từ trong túi ma pháp ra ôm vào ngực.
Tiếp đó, vô luận là quang đoàn hay khí đen, chỉ cần hướng về phía bọn họ bay tới tời bộ đều bị hạt châu hấp thu, thậm chí vì tiếp nhận quá nhiều ma lực, màu sắc của hạt châu đã chậm rãi phát sinh biến hóa, từ sắc trắng thuần ban đầu trở nên có chút ám đỏ.
Vatican Ridge: “… Nếu như hạt châu này vì vậy mà bạo tạc, ta sẽ đệ trình với Giáo đình trị tội hủy hoại bảo vật trân quý của ngài.”
Yannick không chút khách khí tựa lên người đối phương: “Arthur, ta bị thương lại phải ôm hạt châu, anh mau đỡ tôi đi xem tình huống quyết đấu của Thần minh.”
Vatican Ridge một chút cũng không muốn xem Thần minh quyết đấu, y đã cảm nhận được một mảnh ướt đẫm trên lưng Yannick, mặc dù cách lớp áo choàng đen kịt cũng có thể nhận ra thương thế của người này không nhẹ. Bất quá y cũng không thể cự tuyệt yêu cầu của đối phương, chỉ đành ôm chặt lấy y, nửa dìu nửa lôi Yannick đi về phía phát ra ba động ma pháp cường liệt.
Quả thực là Thần.
Chỉ có Thần mới vận dụng được loại lực lượng khủng khiếp như vậy.
Hai người đứng dưới chân núi xa xa nhìn lên bầu trời, màu trắng cùng đen như đan vào một chỗ, theo sự đối kháng và hòa hợp của hai cổ ma lực cường đại này, bầu trời tựa như nổ tung thành một vòng xoáy, cự thạch trên núi cao bị cuốn ngược vào trong rồi lại dùng hình thức đá vụn tống ra ngoài, các loại khí lưu hỗn loạn quấn vào nhau, sắc trời dày nặng như trước cơn bão lớn, sấm chớp một tiếng liền theo một tiếng, dường như muốn bổ đôi thế giới.
Cũng may có viên bảo châu trong lòng Yannick, đem toàn bộ ma lực cuồn cuộn xung quanh bọn họ hấp thu, cho dù có một ít ma lực thành công đột phá kết giới cũng sẽ lập tức tan biến, hoàn toàn không tổn hại đến bọn họ.
Tại thời đại của Yannick, muốn tạo thành uy lực chấn động trời đất như vậy, ít nhất cần phải cộng dồn pháp lực của hơn mười Pháp Thánh vào nhau, chỉ bằng một người tuyệt đối không thể làm được.
“Anh thấy không?” Yannick nheo mắt, nỗ lực phân biệt ra bóng dáng của Thần minh từ một mảnh ma lực kia. “Dùng tốc độ kích phát ma lực này, căn bản không kịp niệm ra bất kỳ chú ngữ gì, cho dù là vô thanh chú ngữ cũng không kịp. Patricia không ói sai, thần thuật đúng là không cần chú ngữ!”
Vatican Ridge không trả lời, y đã bị tình huống trước mặt làm cho chấn động thật sâu, sau khi tận mắt chứng kiến lực lượng lay động thiên địa của Thần minh, ngay cả tình cảnh đại quân ma vật tấn công ở hậu thế trong lòng y cũng chỉ còn là trường hợp vặt vãnh.
Giữa hai cổ ma lực đen trắng chớp nhoáng có thể mơ hồ thấy được hai bóng người, bọn họ đều tự bị kết giới bao vây, thậm chí ngay cả pháp trượng cũng không cần dùng! Phảng phất chỉ cần nữ thần Orthia nâng tay lên, tất cả nguyên tố ma lực đều nhảy nhót theo ý tưởng của nàng lan trong không khí, cuối cùng hợp thành thần lực hủy thiên diệt địa!
Yannick nhắm mắt lại, gần như mê muội địa cảm thụ sự ba động của cổ ma lực cường đại này, không còn bị thị giác quấy rầy, y hầu như có thể nghe được sự dung hợp của các nguyên tố ma pháp trong không khí. Trường hợp càng lúc càng rung động, nếu giả như một cổ ma lực chính là tập hợp của vô số nguyên tố ma pháp, như vậy thần lực sở dĩ cường đại như thế là do bọn họ có thể huy động càng nhiều nguyên tố ma pháp.
Không cần chú ngữ, ma pháp không cần chú ngữ là bởi vì thể chất của Thần minh vốn dĩ có thể chứa đựng càng nhiều ma lực hơn nhân loại sao? Hay bởi vì bọn họ có năng lực hấp dẫn càng nhiều nguyên tố thân cận?
Tại nháy mắt đó, trong đầu Yannick tựa hồ có thứ gì nổ tung, thân thể của y cũng vì vậy bị phân thành từng mảnh nhỏ phiêu đãng trong ba động ma lực xung quanh, sau đó lại bị vô số nguyên tố ma pháp tràn vào thân thể, lấp đầy cực hạn mà cơ thể chịu đựng được. Cái loại cảm giác này thực sự quá khó diễn tả, vậy nên y cũng nhịn không được cảm giác thống khổ nhíu chặt lông mày.
“Chúng ta phải đi!” Thanh âm của Vatican Ridge vang lên bên tai y.
Ngay sau đó, thân thể hình như bị mạnh mẽ xé ra, tất cả ba động ma lực trong nháy mắt đều tan biến, uy áp trên đỉnh đầu cũng đột nhiên không thấy tăm hơi, hai người nặng nề ngã xuống đất, Yannick đỡ trán, cảm thấy tấm đệm dưới thân còn rất mềm mại, bản thân cư nhiên một chút cũng không thấy đau, vậy nên không khỏi vươn tay xoa nắn hai cái.
“Bệ hạ, người đang sờ vào đâu đó?” Thanh âm của Hồng y giáo chủ trầm nặng vang lên.
“A, ta còn tưởng đã về đến chiếc giường trong nhà.” Yannick vô tội nhìn tấm đệm lưng của mình.
Một giây kế tiếp, sắc mặt Hồng y giáo chủ các hạ càng thêm tối sầm, tiếng rống càng mãnh liệt: “Hạt châu đâu??!!!”
——————-
Tác giả có lời: Giáo Hoàng bệ hạ đạt được thành tựu ‘Cướp đoạt phương tâm’, ‘gần gũi quan sát màn biểu diễn nguy hiểm’, ‘hủy hoại văn vật’, đinh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook