[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
-
Chương 404: + 405
Edit by Thanh tỷ
Chương 404: Người quen
Trong đêm tối yên tĩnh, sự tình gì cũng không có phát sinh. Hai bên đều an toàn vượt qua một đêm.
Sáng sớm, Tần Nhất đúng giờ tỉnh lại. Sau khi thu thập xong, cô xốc lều vải lên, Vân Hoán đã dậy trước cô, lúc này đang chuẩn bị bữa sáng.
Vân Hoán thấy Tần Nhất ra thì đi tới, anh mở một hộp sữa bò đưa cho Tần Nhất. Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, còn mang theo vài tia lười biếng, vô cùng chọc người.
"Ngủ có ngon giấc không?" Vân Hoán tặng một nụ hôn chào buổi sáng lên má Tần Nhất, sau đó ôm Tần Nhất đặt lên trên ghế. Không sai, chính là ghế. Có không gian, Tần Nhất đương nhiên sẽ không ủy khuất chính mình, cô sớm đã dời bàn và mấy cái ghế từ trong không gian ra ngoài.
Tần Nhất nhẹ gật đầu: "Cũng không tệ lắm."
Ánh mắt Vân Hoán nhu hòa, nhẹ nhàng chải tóc cho Tần Nhất. Tóc đen xuyên qua các kẽ ngón tay thon dài của anh, nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt.
Nắng sớm êm dịu chiếu xuống, thiếu niên xinh đẹp ngồi trên chiếc ghế màu trắng, ngoan ngoãn cắn ống hút, mắt phượng nheo lại, mang theo vài tia lười biếng và giảo hoạt. Người đàn ông cao lớn tuấn lãng sau lưng dịu dàng chải vuốt tóc cho thiếu niên, cưng chiều dưới đáy mắt như muốn tràn cả ra ngoài.
Mỹ hảo, ấm áp, hai soái ca vô cùng thích hợp dùng để dưỡng mắt, thế nhưng đập vào mắt Tần Hàn Vũ lại khiến anh rất không thoải mái. Bảo Bảo của anh, anh còn chưa từng chải đầu, buộc bím tóc xinh cho xinh cô đâu, bây giờ còn bị một tên đàn ông khác tới giành trước.
Tần Hàn Vũ cảm thấy người mà bây giờ bản thân ghét nhất chính là con hàng đã cướp đi Bảo Bảo của anh, Vân Hoán.
Tiểu Linh Hồ phát giác cảm xúc Tần Hàn Vũ dao động, cho là anh không vui, cái đuôi lông xù nhẹ nhàng cọ cọ cổ Tần Hàn Vũ, im lặng an ủi.
Tần Hàn Vũ vỗ nhẹ đầu tiểu Linh Hồ, sau đó điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, mỉm cười đi đến.
Cách đó không xa, một đôi mắt đẹp chăm chú tập trung vào ba người Tần Nhất, khóe miệng cô ta có chút cong lên, hóa ra bọn họ là loại quan hệ này, vậy thì dễ làm rồi.
Ba người Tần Nhất ăn xong bữa sáng, sau đó thu dọn đồ vật vào trong không gian. Đang chuẩn bị xuất phát, bỗng nhiên truyền đến một trận huyên náo. Ngước mắt nhìn qua, hóa ra lại có người đến đây.
Khóe miệng Tần Nhất cong lên, không ngờ lại là người quen.
Lâm Bình cũng nhìn thấy người tới, mặt mũi anh ta tràn đầy kinh ngạc: "Tiểu bạo lực, tại sao cô cũng tới?"
Người được gọi tiểu bạo lực là một tiểu la lỵ có dáng vẻ vô cùng đáng yêu, vóc dáng nhỏ nhắn cao khoảng một mét năm năm, mặt búp bê tinh xảo, mắt to tròn tròn, nếu như mặc một bộ váy bồng bồng, vậy sẽ vô cùng giống một con búp bê sống.
Chỉ có điều, mặt của búp bê lại là loại mặt than, hoàn toàn không có bất kỳ biểu cảm gì.
Búp bê không lên tiếng, ngược lại có một nữ sinh từ đằng sau xuất hiện, trừng mắt nhìn Lâm Bình: "Anh gọi ai là tiểu bạo lực, cẩn thận tôi đánh anh."
"Bảo Bình, được rồi." Búp bê mở miệng.
Đặng Bảo Bình hừ lạnh một tiếng, hung ác trừng Lâm Bình một cái, sau đó mới quay về đứng sau lưng búp bê.
Tần Nhất cười khẽ một tiếng, nói: "Bảo Nhi, Tình Thiên, đã lâu không gặp."
Đặng Bảo Bình nghe thấy có người gọi tên mình, ngước mắt nhìn theo thanh âm, lập tức trông thấy thiếu niên tuấn tú, mặt mày xinh đẹp, ánh nắng sớm chiếu xuống người thiếu niên, thoạt nhìn như đang phát sáng vậy.
"Nam, nam thần công tử, thật là nam thần sao?" Đặng Bảo Bình sửng sốt, mắt hạnh mở lớn không dám tin, nhưng lại tràn đầy vui sướng.
"Ừ, là tôi." Tần Nhất vừa nói xong, Đặng Bảo Bình liền bổ nhào vào trong ngực cô, hai mắt đỏ ửng, giống như bé thỏ trắng chọc người yêu thương.
"Quá tốt rồi, em biết nam thần sẽ không có chuyện gì mà, anh là nam thần công tử, chuyện gì có thể làm khó được anh cơ chứ."
Chương 405: Thực vật biến dị thần bí
"Ừm, tôi không sao." Tần Nhất sờ sờ đầu Đặng Bảo Bình.
Đặng Bảo Bình híp híp mắt, nam thần hiện tại thật ôn nhu nha.
Thân là nữ sinh, Tần Nhất đương nhiên biết phái nữ không dễ sinh tồn bên trong tận thế, nói cụ thể hơn là, địa vị của phụ nữ ở tận thế thấp hơn nhiều so với đàn ông.
Cho nên, đối với con gái, từ đáy lòng cô luôn cất giữ một phần ôn nhu, một phần thân sĩ.
Tần Hàn Vũ nhìn vẻ mặt âm u của người nào đó, bỗng nhiên mím môi cười một tiếng: "Bảo Bảo đúng là rất được hoan nghênh, nếu như con bé thật sự là nam sinh, sợ là những cô gái này đều bị con bé mê đến thần hồn điên đảo."
Vân Hoán lạnh lùng liếc nhìn Tần Hàn Vũ, chỗ nào nghe không ra cậu ta đang giẫm lên chỗ đau của mình. Nhìn Tần Nhất đối xử dịu dàng với Đặng Bảo Bình, Vân Hoán nhìn thế nào cũng cảm thấy gương mặt vui mừng của Đặng Bảo Bình thật đáng ghét.
"Hừ, không phải hiện tại đã thần hồn điên đảo rồi sao." Vân Hoán đột nhiên có chút chua xót trong lòng, anh không chỉ ăn dấm của người khác phái, hiện tại ngay cả cùng phái cũng muốn.
"Cậu đừng kích tôi, tốt xấu gì tôi cũng đã có danh phận, còn Tần Tiểu Thiếu cậu thì?" Hai tay Vân Hoán đút trong túi, chân thon dài thẳng tắp, dáng người hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức khiến cho người ta không dám tới gần.
Thế nhưng, lời nói ra lại làm cho người ta rất chán ghét. Tần Hàn Vũ híp híp mắt, quả nhiên, không hổ là người anh ta ghét nhất.
Tần Nhất ôn chuyện với Đặng Bảo Bình, còn Vân Hoán và Tần Hàn Vũ lại tự làm tổn thương lẫn nhau.
Đợi đến khi Tần Nhất an ủi tốt Đặng Bảo Bình, cô mới hỏi: "Sao mọi người lại tới đây?"
Gương mặt trứng gà của Đặng Bảo Bình tràn đầy vui vẻ nói: "Nghe nói ở thành phố H có thực vật biến dị, mấy người bọn em đều muốn tới nhìn xem, thế là ba người liền tổ đội đến đây."
"Vậy ư." Tần Nhất suy nghĩ sâu xa, bên trong rốt cuộc là thứ gì?
"Vâng vâng." Đặng Bảo Bình gật đầu, sau đó nói tiếp: "Không chỉ có bọn em, em nghe nói còn có người của các căn cứ khác cũng muốn tới. Thật ra em cũng không biết thực vật biến dị kia là cái gì, nhưng có người nói nó có thể kết ra quả có thể nhanh chóng thăng cấp dị năng, hơn nữa còn không có bất kỳ tác dụng phụ gì."
Đặng Bảo Bình rất tin tưởng Tần Nhất, đem tất cả tin tức mình biết đều nói cho Tần Nhất.
"Thì ra là thế." Nếu như lời Đặng Bảo Bình nói là sự thật, như vậy nhiều người tụ tập tới đây cũng không có gì là lạ. Thực vật có thể giúp nhanh chóng thăng cấp dị năng, còn không phải trả bất kỳ đại giới gì, ai lại không động tâm cho được.
Sở dĩ hiện tại không có nhiều người như vậy tới, sợ là đều đang quan sát động tĩnh, không chịu làm người ăn cua đầu tiên*.
(*người dũng cảm làm chuyện người khác không dám làm; làm liều đầu tiên mà được lợi)
Có điều, bọn hắn không dám mạnh động, lại là cơ hội tốt của cô.
"Đặng Bảo Bình, sao cô có thể tiết lộ hết thông tin cho bọn họ? Bọn họ dù sao cũng không phải người của căn cứ chúng ta, cô như vậy, chính là đang phản bội căn cứ, tôi muốn đi nói cho Căn cứ trưởng." Lâm Bình dương dương đắc ý nhìn Đặng Bảo Bình, giống như bắt được thóp của cô ấy vậy.
Tận thế càng kéo dài, mâu thuẫn xuất hiện ngày càng nhiều. Không chỉ là người và Zombie, người và thú biến dị nữa, mà là người với người. Giữa người với người, có một phần là nói lên mâu thuẫn giữa căn cứ với căn cứ.
Thời điểm này, nếu như bị gắn một cái tội danh là phản bội căn cứ, như vậy người đó ở đâu cũng sẽ không được người ta chào đón.
Cho nên, lời Lâm Bình nói không thể bảo là không nghiêm trọng.
Đặng Bảo Bình bị tức mặt đỏ bừng lên: "Lâm Bình, anh nói lung tung cài gì thế, tôi phản bội căn cứ lúc nào, anh đây là ngậm máu phun người."
Tính tình Dương Tình Thiên dịu dàng, nhưng không có nghĩa là cô ấy dễ bị bắt nạt. Nhìn thấy Tần Nhất, trong lòng cô ấy cũng rất kích động. Hiện tại nghe thấy lời nói xấu của Lâm Bình, trong lòng cô ấy cực kỳ tức giận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook