Quỷ Tam Quốc [bản dịch]
-
Chương 155
Tại phủ thứ sử ở Tương Dương, Y Tịch đang đứng hành lễ với Lưu Biểu, lẳng lặng chờ đợi chỉ thị mới. Lưu Biểu miễn cưỡng nở nụ cười, ra hiệu Y Tịch ngồi xuống.
Thật sự Lưu Biểu cực kì thất vọng với Lưu Bàn, hồi đầu còn cho rằng tên này là họ hàng của mình, chỉ cần thể hiện chút tài cán, Lưu Biểu sẽ dốc lòng tài bồi, kể cả không làm nổi chức tướng quân cũng có thể lụm được cái ghế Hiệu Úy. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, chỉ mới giao cho chức Giáo Úy cổng thành đã gây ra lỗi lớn như thế.
Ai nhìn vào cũng tưởng Lưu thứ sử trấn giữ Kinh Châu, địa vị vô cùng cao quý, trên thực tế người có thể dùng được chẳng có mấy ai. Vì vậy Lưu Biểu rất tức giận, nhưng hắn đành nhịn xuống, chỉ răn đe Lưu Bàn một phen rồi đưa về quân doanh.
Xem ra Lưu Bàn không phải tướng tài, chỉ có thể phái hắn đi làm tiên phong chứ không thể thay mặt Lưu Biểu trấn thủ phía nam Kinh Châu. Lưu Biểu buộc phải thay đổi kế hoạch của mình thêm lần nữa.
Bên cạnh đó hắn phải phái người đến chỗ Phỉ Tiềm, dù sao Phỉ Tiềm chỉ là lớp ngụy trang, việc cần làm nhất Lưu Biểu lại không giao cho Phỉ Tiềm được. Bởi vì địa vị hiện nay của Phỉ Tiềm, nếu Lưu Biểu nói cho hắn biết, cũng tương tự việc vạch áo cho toàn bộ sĩ tộc Kinh Châu xem lưng. Cuộc đời mà, rất nhiều chuyện có thể làm mà không thể nói, hoặc nhiều chuyện có thể nói nhưng không thể làm…
Y Tịch là một trường hợp bất đắc dĩ. Lưu Biểu tính đi tính lại, cũng chỉ có Y Tịch có thể đi một chuyến. Ngoài việc Y Tịch có kinh nghiệm đi sứ ra, Lưu Biểu muốn người đồng hành cùng thằng nhóc Phỉ Tiềm láu cá phải có đầu óc một tí.
“Gần đây Bá Cơ khổ cực rồi, Biểu cảm kích khôn nguôi.”
Lưu Biểu thở dài mệt mỏi, sau đó mỉm cười với Y Tịch. Trong thời gian này từ việc tuyên truyền danh tính Lưu Biểu cho đến việc cải tạo đường xá, sửa chữa nhà cửa đều do một tay Y Tịch cáng đán. Y Tịch chỉ chắp tay đáp:
“Ta nào có khó nhọc gì. Vả lại để chúa công thành đại nghiệp, có mệt nhọc hơn ta cũng cam lòng.”
Nhắc mới nhớ, Y Tịch là một trong những người ở bên cạnh phục vụ Lưu Biểu sớm nhất. Lưu Biểu nghĩ thầm, không tính đám họ hàng thân thuộc trong nhà họ Lưu, Y Tịch đã xuất hiện từ những bước chân chính trị đầu tiên của mình, nắm rõ thói quen, sở thích.
Quả nhiên Lưu Biểu chỉ khách sáo một hai câu cho có, tiếp theo hắn vào thẳng chủ đề chính:
“Bá Cơ, ngươi thấy việc Tử Uyên đi sứ ra sao?”
“Ta cho rằng chúa công làm vậy tất có thâm ý, xin thứ cho Tịch ngu muội, không hiểu được huyền cơ.”
Y Tịch biết , dựa theo thói quen, Lưu Biểu hỏi không phải để nghe ý kiến của ngươi, mà là để hắn mở đầu câu chuyện, cũng như phát biểu góc nhìn của bản thân. Lưu Biểu chỉ mỉm cười rồi nói tiếp:
“Đổng Trác làm loạn dưới trên, trước hại người hiền lương, trọng dụng đám rợ Hồ, Khương. Hiện nay sĩ tộc căm phẫn vì khắp nơi kêu ca ai oán, cùng nhau chung tay hiệu triệu thiên hạ phá tan nghịch tặc, chấn hưng lại đế quốc.
Tiếc thay ta có tâm nhưng không có lực, Kinh Châu vừa trải qua nạn khăn vàng, con dân khổ sở khắp nơi, bốn quận phía nam Kinh Châu còn không nghe lệnh trên, tự tung tự tác giữ thuế làm của riêng. Hành động này chẳng những làm nhục hoàng gia mà còn coi thường luật phát.
Cho nên Biểu muốn chia binh hai đường, vừa giải quyết cái gai phía nam, lại vừa hiệp trợ liên quân, nương theo tính chính danh để thảo phạt Đổng tặc.”
Hớp một ngụm trà xong, Lưu Biểu lại nói tiếp:
“Hậu tướng quân Viên Công Lộ ở Nam Dương, tuy ngăn cách do địa lý, nhưng đôi bên không thù không oán. Biểu cho rằng trong thời khắc phi thường phải hành động phi thường. Do đó cử sứ giả đến gặp Công Lộ đều giải bày nỗi niềm cũng như chung tay hỗ trợ.
Ngoài ra Biểu cũng nghe thiên hạ ca tụng Thái Thú Bột Hải Viên Bản Sơ, dám đứng lên chỉ trích Đổng tặc, treo tiết từ quan nơi cửa đông. Khí khái anh hùng của ngài ấy làm Biểu nghe mà bầu máu nóng dâng lên, trong lòng mong mỏi được kết giao một phen.”
“Ồ, ý chí của chúa công, đủ để khiến thiên hạ khâm phục.”
Bài phát biểu của Lưu Biểu làm Y Tịch bất ngờ, hắn nghiêm mặt đáp lại. Lưu Biểu khoát tay rồi nói tiếp:
“Hà hà, Bá Cơ quá khen. Lần này Tử Uyên đi sứ, tuy hắn trời sinh thông minh nhạy cảm, lại có tám trăm chiến binh Kinh Châu phò trợ, nhưng dù gì cũng còn trẻ. Biểu sợ có sai lầm không đáng nên muốn Bá Cơ đến hỗ trợ. Chẳng hay ý Bá Cơ ra sao?”
Ban đầu việc Lưu Biểu cho Phỉ Tiềm đi sứ, nói thật cũng là một quyết định hơi đột ngột. Hắn cho rằng Phỉ Tiềm đảm nhận việc văn thư, giao tiếp; Lưu Bàn nắm giữ hổ phù, đảm nhận việc lãnh binh. Đồng thời lai lịch của Lưu Bàn không hoành tráng nên ít người biết, vừa vặn phù hợp làm phó sứ, làm việc cũng tiện hơn.
Dè đâu Lưu Bàn không hiểu ý Lưu Biểu, đã vậy còn quá chủ quan phạm sai lầm, bị Phỉ Tiềm bắt được đuổi thẳng cổ về Tương Dương. Hiện nay nếu lại phái Y Tịch đi cũng có chút khó khăn. Dù sao Y Tịch là thân tín của hắn, đi theo đã lâu, vừa làm Tương Dương thiếu người, lại bắt hắn đảm nhận phó sứ, ở dưới Phỉ Tiềm, sợ là Y Tịch bất mãn.
Nhưng ngược lại nếu để Y Tịch làm chính sứ còn Phỉ Tiềm làm phó sứ, chưa nói đến việc mất lòng Phỉ Tiềm, các sĩ tộc Kinh Châu cụ thể là hai nhà họ Bàng và nhà họ Hoàng chắc chắn sẽ bất mãn.
Vì thế lần này Lưu Biểu phải công tác tư tưởng cho Y Tịch trước, để hắn biết tầm quan trọng của việc đi sứ lần này, tạm thời đừng so đo vị trí trưởng hay phó. Y Tịch cũng là người thông minh, hắn lập tức đáp:
“Vì đại nghiệp của chúa công, Tịch sẵn sàng vâng mệnh, mời chúa công ban lệnh để ta theo phụ tá Tử Uyên chuyến này.”
Lưu Biểu cuối cùng thả lỏng hơn một chút, cầm hai lá thư vừa thu hồi chỗ Lưu Bàn ra, trịnh trọng nhét vào tay Y Tịch:
“Lần này Bá Cơ xuất phát, nhớ tìm cơ hội giao hai lá thư này vào tay Viên Công Lộ và Viên Bản Sơ. Phải hành động thật cẩn thận, có biết không?”
Y Tịch nắm chặt thư, nhìn ghi chú thái thú Bột Hải và Hậu tướng quân phía trên. Đây là hai thứ quan trọng nhất trong chuyến đi này, lại nghĩ tới ban nãy Lưu Biểu dặn mình phải “tìm cơ hội”, vậy tức là cần giấu không cho Phỉ Tiềm biết.
Nghĩ đến đây, Y Tịch bắt đầu lờ mờ hiểu ra vấn đề, hắn cất thư vào trong ngực áo rồi mới lên tiếng:
“Mong chúa công yên tâm, Tịch nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh.”
“Làm phiền Bá Cơ rồi. Lần này chuyện thành, phía nam Kinh Châu bình định xong, công của Bá Cơ lớn nhất!”
Ài, vẫn là nói chuyện với người thông minh thoải mái hơn, không cần dài dòng cũng tự hiểu được. Tất nhiên nếu để Y Tịch đi làm việc cũng phải cấp ưu đãi cho hắn, dù sao Y Tịch đi theo hắn đã lâu, cho nên Lưu Biểu khẳng định Y Tịch sẽ có thưởng lớn.
Sau khi Y Tịch đi ra khỏi phủ thứ sử, ngồi ở trên xe ngựa, hắn chuẩn bị trở về nhà thu thập ít đồ cá nhân rồi lập tức đuổi theo Phỉ Tiềm. Nhưng xe ngựa chạy lắc lư trên đường, trái tim Y Tịch cũng chập chùng theo từng tiếng cọt kẹt.
Lưu Biểu đã nghiêm túc như vậy, hẳn hai thứ này vô cùng hệ trọng. Nhưng lại yêu cầu Y Tịch phải giấu diếm Phỉ Tiềm, nói rõ Lưu Biểu không hề muốn Phỉ Tiềm dính dáng vào. Như vậy tột cùng là chuyện gì mà phải bí mật thế?
Kết giao Viên Thiệu, Viên Thuật thì có vấn đề gì chứ? Dù sao nhà họ Viên là lá cờ đầu của sĩ tộc phái thanh lưu. Tuy Lưu Biểu là thành viên thuộc hoàng gia nhà Hán, nhưng đế quốc đâu có cấm thành viên hoàng gia giao lưu với sĩ tộc?
Giả sử đổi sang góc nhìn khác, Lưu Biểu muốn tấn công phía nam Kinh Châu, chắc chắn hắn phải kết giao với Viên Thuật, tránh cho cả hai đầu đều gặp địch. Tuy nhiên đứng trên lập trường của Viên Thuật, làm sao tin tưởng thành ý từ chỗ Lưu Biểu, lại làm sao sẵn sàng từ bỏ lợi ích?
Y Tịch đảo tròng mắt, nghĩ đến một khả năng, không khỏi rùng mình hoảng hốt…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook