Phỉ Tiềm tự tin rằng mình tương am hiểu việc phỏng đoán nội tâm người khác. Ở kiếp trước hắn cũng từng đi làm lâu năm, mặc dù không leo lên được ghế lãnh đạo, nhưng chủ yếu là do Phỉ Tiềm lười chứ không phải do hắn đần độn.

Thật ra leo lên chức tương đối, vừa không phải làm nhân viên bị đày ải sai khiến, công việc lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Bản thân cũng có thể tự chủ về thời gian hơn, hết ca cứ việc phủi mông đi, trách nhiệm không phải gánh. Muốn nghỉ phép đi chơi cứ việc alo cho lãnh đạo nói trước một tiếng, hỏi ý kiến không trả lời được liền giả bộ đang xem điện thoại…

À mà làm chức nhỏ cũng phải biết tính toán nha, đi làm không nên về sớm, ít nhiều cũng chịu khó ngồi lại thêm mười lăm phút rồi hãy đứng dậy. Mặc kệ có việc hay đang rỗi cũng phải giả vờ tỏ ra mình bận rộn, nếu không lãnh đạo sẽ bất mãn, cấp dưới cũng có ý kiến với mình.

Vì vậy trừ chuyện Hoàng Trung ra, khi Lưu Bàn nghe lệnh Lưu Biểu dẫn quân đến, Phỉ Tiềm có thể nhìn ra trong mắt Lưu Bàn chỉ chứa đầy khinh bỉ và coi thường. Có điều xét theo một góc nhìn khác, Lưu Bàn coi thường mình cũng là một chuyện tốt.

Phỉ Tiềm đoán trước khi lên đường Lưu Biểu đã bàn giao bí mật cho Lưu Bàn, dù sao công văn hắn cầm trên tay cũng chỉ là một loại chào hỏi xã giao bình thường mà thôi, không hề mang ý nghĩa gì. Bên phía Lưu Bàn, bề ngoài làm phó sứ nhưng trên thực tế hắn thống lĩnh tám trăm quân sĩ, như vậy tiếng nói của Lưu Bàn sẽ lớn hơn mình nhiều. Nhưng sau này thì chưa chắc nha…

Lần này Phỉ Tiềm đến dịch trạm, chắc chắn chỗ này không đủ cho toàn bộ phái đoàn của hắn vào ở, cho nên binh sĩ đều dựng lều bên ngoài nghỉ ngơi. Họ dùng đinh cố định để ghim vào tường, sau đó xếp các cỗ xe ngựa thành vòng tròn rồi chặt một vài cây ven đường chế thành rào chắn kị binh.

Phỉ Tiềm nhìn mà lắc đầu, sắp xếp sao mà rối beng vậy, nhưng thôi, Lưu Bàn cầm quân lệnh, muốn làm gì thì làm.

Dựa theo cấp bậc, Phỉ Tiềm luôn được ưu tiên một phòng trong dịch trạm. Dù sao cơ sở vật chất của dịch trạm có kém cũng tốt hơn việc dựng lều vải nằm trên đất. Nhưng Phỉ Tiềm vẫn muốn ở ngoài lều cũng với các chiến binh nhà họ Hoàng.

Hắn vẫy tay gọi Hoàng Thành lại, lặng lẽ dúi một ít tiền vào tay rồi dặn dò dăm ba câu, Hoàng Thành lập tức gật đầu mà đi.

Ở thời Hán, triều đình có thiết lập binh chủng, tuy nhiên không hề yêu cầu cố định nên tất cả binh sĩ đều rất linh hoạt. Ví dụ cung thủ sẽ ưu tiên luyện bắn cung, nhưng ngoài bắn cung ra hắn cũng xài được đao thương y hệt như bộ binh, tất nhiên mấy việt vặt như chặt gỗ, chế độ cũng đều biết cả.

Theo quy định của quân đội, một lều vải lớn sẽ chứa mười người lính, bọn họ không chỉ ngủ cùng lều, mà còn ở cùng chỗ, ăn cùng nồi cơm, cho nên thời Hán thường hay gọi tiểu đội bằng tiếng lóng là “thập”.

Trời vào mùa đông rất ít ánh nắng, cả đám vừa xây xong lều, sắc trời đã bắt đầu chập tối. Phỉ Tiềm xuống xe, đi vào lều vải thuộc về mình. Chiếc lều này không tính là lớn, vì dù sao hắn chẳng phải đại tướng quân gì cho cam, rộng rải thoải mái là được.

Bữa tối nay Phỉ Tiềm dùng chung lều vải với Hoàng Trung và Hoàng Thành. Hoàng Đấu mang danh thợ thủ công quân đội, nhưng hắn cũng là mã phu của Phỉ Tiềm cho nên sẽ ngủ luôn ở trên xe, cũng nhằm đề phòng có kẻ trộm đột nhập.

Một chuyện cực kì quan trọng sau khi dựng lều chính là bày mâm ra để nấu cơm. Đoàn Phỉ Tiềm không dẫn theo đầu bếp, vì thế hắn phân phát đồ nấu bếp đến từng lều vải để binh sĩ tự nấu.

Bình thường binh sĩ nấu ăn sẽ chọn món cháo, cũng như bộ đội ngày nay thường nấu mì gói. Đầu tiên họ sẽ bắt một nồi cháo lên, rồi phân công người chạy vào rừng hái rau dại, nấm các loại ném hết vào nồi, coi như bữa tối đã xong.

Lát sau Hoàng Thành quay trở lại, không nói chuyện mà chỉ lén gật đầu với Phỉ Tiềm tỏ vẻ mọi chuyện đã xong. Mặc dù Hoàng Trung không biết là chuyện gì, nhưng cũng không đặt câu hỏi, chỉ ngồi yên lặng một chỗ. Có lẽ trong mắt hắn, trời có sập xuống cũng không sánh được với bệnh tình của con trai mình. Ban đầu cả hai thống nhất với nhau, bản ghi chép bệnh lý sẽ do Phỉ Tiềm giữ, nhưng sau đó Hoàng Trung xin lại, nhét vào trong ngực áo, thỉnh thoảng còn sờ xem nó có rớt mất hay không.

Phía bên này, Phỉ Tiềm cũng chẳng biết Lưu Bàn có rớt vào cái hố mình đào hay không, dù sao đây là một chiêu trò đơn giản, nếu Lưu Bàn khó chơi hơn hắn nghĩ, vậy hắn cần phải điều chỉnh lại toàn bộ kế hoạch sắp tới của mình.

Chỉ một lát sau, từng chiếc lều vải cũng bắt đầu nấu cơm, khói bếp lên nghi ngút, mùi cháo cùng các loại nguyên liệu khác nhau tản ra xung quanh làm những binh sĩ huyên náo cả lên.

Hoàng Thành dùng mấy cây côn gỗ tạo thành một giá đỡ rồi treo nồi lên, bắt đầu làm cơm tối. Phỉ Tiềm tựa lưng vào lều như sói dữ nằm chờ mồi dưới ánh trăng, yên lặng chờ đợi khoảnh khắc sắp tới. Quả nhiên một lát sau, hắn nghe tiếng bước chân dồn dập ở đằng xa, Lưu Bàn với gương mặt phẫn nộ, lông mày nhướng cao xuất hiện.

Lưu Bàn qua loa hành lễ với Phỉ Tiềm, có vẻ như đang ấm ức điều gì đó. Phỉ Tiềm vừa cười vừa nói:

“Trọng Kiên tới đúng lúc lắm, cơm sắp chín rồi, ngươi ăn cùng bọn ta nhé?”

Phỉ Tiềm vừa nói xong, Lưu Bàn không nhịn được nữa lập tức bùng phát:

“Ta đang muốn hỏi Phỉ biệt giá, tại sao ngài lại đối xử bất công, bên trọng bên khinh như vậy? Chẳng lẽ chúng ta không phải thuộc hạ của ngài, không phải cùng chung đoàn sứ giả sao?”

“Ơ hay, vì sao Trọng Kiên lại nói như thế?”

Lưu Bàn liếc vào nồi rồi cười khẩy một tiếng:

“Hừ, Phỉ biệt giá nên xem lại mình, ngài và một trăm lính tư nhân bên cạnh đều có thịt để ăn, còn người của ta chẳng có cái quái gì ngoài rau dại? Ngài còn hỏi ta vì sao?”

Phỉ Tiềm làm bộ giận tái mặt, quay đầu hỏi Hoàng Thành:

“Thúc Nghiệp, chuyện này là sao?”

Hoàng Thành lập tức quỳ xuống bảo:

“Đúng là có việc này.”

Lưu Bàn ngửa mặt lên trời cười khinh bỉ:

“Ồ, Phỉ biệt giá, đây là đạo trị quân của ngài? Nên nhớ trong quân đội, điều quan trọng nhất chính là công bằng, kỷ luật nghiêm minh. Hành động phân phối vật tư theo sở thích sẽ khiến tất cả anh em khinh thường…”

Hoàng Thành đột nhiên ngắt lời Lưu Bàn:

“Nhưng xin lỗi Lưu tướng quân, chỗ thịt đó không phải của hậu cần mà là do bọn ta tự mình bỏ tiền mua ở dịch trạm!”

Lưu Bàn tựa như bị ai đó bóp cổ, ặc một tiếng rồi mở to miệng, nhưng chẳng nói nên lời. Hoàng Thành tiếp tục bảo:

“Bởi vì ta và các huynh đệ của Phỉ biệt giá mới gặp gỡ lần đầu, đúng lúc trong dịch trạm mời gọi mua thịt, cho nên ta quyết định lấy tiền túi mua một ít để đãi mọi người, chẳng lẽ làm như vậy không được?

Hay trong quân có quy định tất cả binh sĩ khi hành quân không được ăn thịt mà chỉ được ăn rau?”

Phỉ Tiềm hô lớn kêu người đánh xe hậu cần tới, lấy toàn bộ thịt khô ra, sau đó mở danh sách vật tư của đoàn rồi đọc lớn:

“Trong hạng mục thức ăn, tổng cộng đoàn sứ giả được cung cấp bốn túi thịt khô, nặng hơn 30kg, tất cả đều nguyên vẹn ở chỗ này, không có dấu vết bị mở ra.

Trọng Kiên mời nhìn xem, chẳng hay ngươi còn thắc mắc gì không?”

Lưu Bàn lúng túng lắc đầu:

“À không…không có gì, mọi thứ đều ổn…”

Phỉ Tiềm nhẹ gật đầu, sau đó nghiêm mặt bảo:

“Tốt lắm! Vấn đề của ngươi đã được giải quyết xong, nhưng vấn đề của ta thì chưa! Ta sẽ trích dẫn lại lời ngươi vừa nói, trong quân quan trọng nhất chính là kỷ luật nghiêm minh. Vậy người xông thẳng vào doanh trại của chính sứ mà chưa bẩm báo sẽ bị tội gì? Dùng lời lẽ điêu ngoa chỉ trích chính sứ, trong khi chưa có bằng chứng xác thực, gây nhiễu loạn lòng quân, vậy thì mang tội gì?”

Theo từng tiếng quát lớn của Phỉ Tiềm, mặt Lưu Bàn lúc trắng lúc xanh, cắn răng định phát tác nhưng thấy Hoàng Trung xuất hiện sau lưng Phỉ Tiềm từ khi nào không hay, tay đã rút sẵn đao…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương