Phỉ Tiềm nói với Hoàng Trung:

“Xin hỏi lệnh lang bị bệnh này bao lâu rồi?”

“Ài, thằng bé mắc bệnh hơn năm nay rồi?”

Nghe Hoàng Trung nói xong, Phỉ Tiềm càng tin tưởng rằng đây là một loại bệnh mãn tính. Nhưng dù sao hắn cũng không phải bác sĩ chuyên nghiệp cho nên chẳng có cách nào xác nhận được nguyên nhân thực tế.

Tuy nhiên bệnh mãn tính cũng nói lên một điều, trong thời gian ngắn con trai Hoàng Trung sẽ không chết, vẫn còn hy vọng chữa trị. Hắn lại hỏi:

“Tướng quân đã tìm hết thầy thuốc xung quanh vùng đến thăm bệnh ư?”

Hoàng Trung yên lặng gật đầu. Võ công cao cường thì sao, thần tướng Tam Quốc cũng chẳng có biện pháp nào can thiệp vào y học cả. Thầy thuốc ở xung quanh Tương Dương thật sự đều được Hoàng Trung mời về, có người còn ghé hẳn ba bốn lần, nhưng thằng con hắn ho vẫn cứ ho.

Phỉ Tiềm một bên chậm rãi suy nghĩ, mặc dù biện pháp này nghe hơi tồi nhưng cũng là cách tốt nhất trong tình huống hiện giờ. Hắn lại nói:

“Lần này ta đi sứ thay Lưu công, một là để kết giao với Viên Bản Sơ và Viên Công Lộ, mặc khác còn chuẩn bị tìm cơ hội về Lạc Dương một chuyến.

Hoàng tướng quân thử nghĩ xem, bên trong thành Lạc Dương có rất nhiều quan lại quyền quý, ắt hẳn cũng sẽ có nhiều thầy thuốc nổi danh đế quốc ở bên trong. Mặc dù cơ thể lệnh lang đang mang bệnh nặng, nhưng Tiềm có cách giúp thầy thuốc khám bệnh từ xa cho lệnh lang…”

Lời vừa nói ra, đừng nói Hoàng Trung, ngay cả Hoàng Thừa Ngạn cũng có chút hứng thú. Phỉ Tiềm cân nhắc một chút, cảm thấy vẫn có thể thực hiện nên nói tiếp:

“Thầy thuốc chuẩn bệnh thường dựa vào phương pháp vọng, văn, vấn, thiết. Lệnh lang không thể đến Lạc Dương, vì vậy chúng ta phải bỏ qua bước thiết, nhưng có thể thực hiện ba phần còn lại là vọng, văn, vấn tại chỗ, sau đó chép lại rồi kèm thêm những phương thuốc do thầy thuốc khác từng cung cấp.

Như vậy những thầy thuốc ở Lạc Dương không cần gặp mặt cũng có thể xem bệnh mà?”

Theo lý thuyết, y học cổ đại còn thô sơ nên thầy thuốc phải cực kì kĩ lưỡng trong các bước chuẩn đoán bệnh, tuy nhiên con Hoàng Trung có khả năng cao chỉ mắc bệnh mãn tính, cho nên cũng không đến mức gặp chút sai lầm sẽ xảy ra nguy hiểm tính mạng.

Ngoài ra đây là phương pháp khám bệnh từ xa tốt nhất ở thời Hán, bằng không con trai Hoàng Trung đang đau ốm dặt dẹo như thế, chẳng lẽ bảo Hoàng Trung chở con mình từ Kinh Châu lên Lạc Dương xa xôi, sau đó đợi hết bệnh lại chở hắn quay về?

“E hèm, phương pháp này ta cũng chưa từng thử qua, cho nên cũng không xác định hiệu quả như thế nào, nhưng dù sao thành Lạc Dương có nhiều thầy thuốc nổi danh, có lẽ họ sẽ có cách giải quyết.

Thôi vậy, tất cả đều là lựa chọn của Hoàng tướng quân.”

Phỉ Tiềm nói xong, liền lặng người đứng chờ Hoàng Trung.

“Ặc, chuyện này…”

Hoàng Trung cũng vô cùng sửng sốt, làm như thế đúng là có một vài chỗ bất tiện, nhưng đó lại là cách duy nhất có thể làm để cứu được con trai mình. Huống hồ thầy thuốc tại Kinh Châu đã làm tất cả mọi thứ, bệnh con mình chưa từng chuyển biến tốt. Hoàng Trung chỉ còn biết bấu víu vào tất cả những cơ hội có thể mà thôi.

Cuối cùng, hắn gật đầu đồng ý làm theo cách này. Trên cơ bản cả hai vợ chồng Hoàng Trung đều đã tuyệt vọng, không biết khi nào con trai sẽ qua đời. Dù Phỉ Tiềm có nói cách này chưa từng được thử nghiệm, nhưng cũng xem như một phương pháp, thử một lần cũng chẳng sao.

Khi Hoàng Trung vừa gật đầu, Phỉ Tiềm cũng không trì hoãn nữa, lôi giấy bút trong túi trên lưng ngựa ra, sau đó chuẩn bị vào trong để ghi chép. Hoàng Trung lập tức kéo Phỉ Tiềm lại, có chút chần chờ nói:

“Phỉ biệt giá, con ta chẳng biết có mắc phải thương hàn hay không, ngài đi thẳng vào như vậy…”

Phỉ Tiềm mỉm cười bảo:

“Thương hàn có nhiều loại lắm, từ khi lệnh lang mắc bệnh đến này, tướng quân và phu nhân đều thay phiên chiếu cố, chẳng hay hai người có bị lây nhiễm không?”

“À, cái này thì không có.”

“Như vậy những thầy thuốc đến chữa trị cho lệnh lang, họ chắc chắn phải tiếp xúc, có ai báo cáo lại là mình bị lây nhiễm không?”

“Cái này ta cũng chưa từng nghe nói.”

Phỉ Tiềm mỉm cười không nói tiếp. Cái này chẳng phải quá rõ ràng sao? Con của Hoàng Trung không hề mắc loại bệnh mang tính truyền nhiễm cao, chỉ cần mình cẩn thận một chút, không trực tiếp tiếp xúc với vi khuẩn gây bệnh, trên cơ bản cũng không có vấn đề gì.

Hoàng Trung quay đầu nhìn Hoàng Thừa Ngạn, trong lòng vô cùng lo lắng. Hắn là người thuộc nhà họ Hoàng, Phỉ Tiềm lại là con rể của gia chủ, kể cả những thầy thuốc khác không bị lây nhiễm, nhưng lỡ như Phỉ Tiềm xui xẻo dính bệnh, hắn làm sao ăn nói với gia chủ? Ở một bên Hoàng Thừa Ngạn cũng có chút do dự, bệnh tật là thứ không nhìn thấy, không chạm vào được, trong quan niệm của lão, để người bị thương hàn ở nhà đã rất nguy hiểm chứ đừng nói đến việc để người khác bước vào phòng.

“Phần lớn mắc bệnh thương hàn là do gió độc tràn vào cơ thể, như vầy đi…”

Phỉ Tiềm thấy Hoàng Thừa Ngạn cùng Hoàng Trung đều có chút bận lòng, nên hắn xin Hoàng Trung một cây dao nhỏ, cắt tà áo của mình rồi kết thành một chiếc khẩu trang dã chiến, bịt kín cả mũi và miệng lại.

“Mọi người thấy sao? Làm như thế sẽ không bị gió độc xâm nhập từ miệng và mũi, đủ tiêu chuẩn an toàn nhé.”

Cả ba im lặng nhìn nhau, cuối cùng Hoàng Thừa Ngạn vẫn chậm rãi gật đầu. Gia chủ đã đồng ý, Hoàng Trung cũng chẳng còn lý do gì để từ chối, nên hắn cũng gật đầu theo và dẫn Phỉ Tiềm bước vào phòng.

Trong Đông Y, hoặc y học cổ truyền nói chung, vọng văn vấn thiết là bốn bước cơ bản nhằm khai thác triệu chứng lâm sàng của bệnh nhân.

Vọng tức là quan sát thần sắc, hình thái, môi, lưỡi của người bệnh, các bộ phận này sẽ phản ánh rõ về sự tổn thương của nội tạng. Văn tức là nghe và ngửi. Trong đó nghe gồm có nghe giọng nói, tiếng thở, tiếng ho và tiếng nấc cụt; còn ngửi ám chỉ thầy thuốc phải ngửi phân và nước tiểu của bệnh nhân.

Về phần vấn, đây chỉ đơn giản là đặt câu hỏi với bệnh nhân để nắm rõ hơn tình trạng người bệnh, ví dụ thầy thuốc sẽ hỏi về đau nhức, ăn uống, vệ sinh, kinh nguyệt… Cuối cùng là thiết, chính là bắt mạch và sờ nắn nhằm cảm nhận được tình trạng khí huyết, nhịp tim.

Nghe thì cao thâm lắm, thực tế các thầy thuốc chỉ căn cứ theo thể trạng, triệu chứng và biểu hiện của bệnh nhân để chuẩn đoán. Ví dụ người mắc sốt rét sẽ có triệu chứng sốt nhẹ, nhức đầu sổ mũi, sợ lạnh, cả người đau mỏi ê ẩm…Sau đó tiến hành bốc thuốc.

Nếu muốn khám bệnh từ xa, Phỉ Tiềm cần phải ghi chép càng kỹ càng tốt. Hắn tinh tế hỏi thời gian phát bệnh, cảm giác nóng lạnh trong người, đau nhức chỗ nào, thường ngày bệnh nhân ăn gì và đi vệ sinh ra sao. Đồng thời kiểm tra kĩ màu sắc lưỡi, màu của đờm, tất cả đều được ghi chép kĩ lưỡng.

Sau khi ra ngoài, Phỉ Tiềm lại chỉnh chu ghi chép thêm một lần nữa, phân loại từng mục cụ thể rồi đính kèm tất cả đơn thuốc trong những năm qua. Cuối cùng hắn sao chép lại thêm một bản rồi đưa cho Hoàng Trung xem qua, xác nhận mình không bỏ sót điều gì mới cất kĩ càng rồi tạm biệt Hoàng Trung.

Thời điểm Hoàng Thừa Ngạn và Phỉ Tiềm ra đến cổng, trời đã dần sập tối. Hoàng Thừa Ngạn ngồi trên lưng ngựa, thả hồn theo những cơn gió đêm rét buốt, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì mà cảm thấy không yên lòng, đành quay sang hỏi Phỉ Tiềm.

Phỉ Tiềm cũng không biết phải làm như thế nào để giải thích cho Hoàng Thừa Ngạn hiểu về vi khuẩn, nhưng hắn vẫn dựa theo lý thuyết về gió độc xâm nhập cơ thể để qua quýt một phen, dù sao bố vợ đang lo lắng cho mình cơ mà.

Hoàng Thừa Ngạn cái hiểu cái không nhẹ gật đầu, tuy vẫn còn nhiều thắc mắc nhưng nhìn dáng vẻ vô cùng tự tin của chàng rể quý, lão cũng thở dài cho qua. Vài phút sau, bỗng nhiên lão hỏi một câu không đầu không đuôi:

“Con rể, con thấy làm vậy có đáng giá không?”

Phỉ Tiềm biết ý đồ của mình không thể gạt được ông bố vợ đầu đầy sạn, bất quá hắn cũng không bất mãn gì cả. Mình đang dùng dương mưu để đắc nhân tâm. Kiếp trước hắn từng làm trò này rất nhiều, kết quả đã chứng minh, chỉ khi mình đặt chuyện của người ở trong lòng, người ta mới quan tâm đến chuyện của mình.

Tất nhiên những kẻ cho dù ngươi có giúp đỡ bao nhiêu cũng chẳng thèm quan tâm đến ngươi, vậy thì ngươi chẳng cần giữ quan hệ với hắn nữa. Phỉ Tiềm cười hắc hắc bảo:

“Nhạc phụ đại nhân, giá rất đáng tiền nha…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương