Quy Tắc Trường Học
-
Chương 2
Vào lúc này có người không chịu nổi nỗi sợ hãi như vậy, một lúc liền quên mất quy tắc muốn lao ra ngoài.
Lớp trưởng Trương Ái Ái chặn cậu ta lại, vỗ tay ra hiệu cho mọi người bình tĩnh lại.
[Các bạn, các bạn! Chúng ta hiện tại không thể hỗn loạn được, chúng ta bắt buộc phải bình tĩnh lại, mới có khả năng sống sót trở ra!]
[ Hiện tại mọi người đều không thể rời khỏi phòng tự học!]
Trương Ái Ái là lớp trưởng của lớp chúng tôi, tất nhiên rất có năng lực lãnh đạo và uy tín.
Lúc này mọi người đều cố kìm nén nỗi sợ trong lòng và an tĩnh lại!
[ Phòng tự học an toàn, chỉ cần chúng ta cố gắng tuân thủ quy tắc trong bảy ngày này, nhất định có thể sống sót quay về!]
Bạn cùng phòng kí túc của tôi – Tiểu Như run rẩy nắm tay tôi, lòng bàn tay tôi đã đầy mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng kìm nén sự sợ hãi trong lòng mà an ủi cô ấy.
.
Tôi mở danh bạ ra, muốn gửi tin nhắn cho bố, để bố lái xe đến trường cứu tôi.
Vào lúc này, nam sinh ngồi trước tôi đột nhiên đứng dậy, chỉ thấy cả người cậu ta cứng đờ, thất khiếu chảy máu, sau đó nặng nề ngã xuống đất!
Cậu ta chết rồi!
Lập tức Tiểu Như nắm lấy tóc và hét lên chói tai.
Vù vù vù!
Tiếng rung quen thuộc vang lên.
[Thật đáng tiếc, Tạ Nữu đã vi phạm quy tắc, phải chịu phạt! ----ẩn danh]
Vi phạm quy tắc?
Quy tắc nào?
Dưới sự bao phủ của cái bóng thần chết không rõ ràng, tôi đờ người ra!
Lúc này Trương Ái Ái đột nhiên chạy qua, khi nhìn thấy điện thoại của Tạ Nữu đặt trên bàn, sắc mặt lập tức trắng bệch, lớn tiếng hô lên:
[ Trên quy tắc có nói không được liên hệ với thế giới bên ngoài!]
Nhìn Tạ Nữu thất khiếu chảy máu, tôi nghĩ mà sợ, vội tắt điện thoại.
Là quy tắc thứ 3!
Không được phép liên hệ với bên ngoài, nếu không sẽ chết!
Lúc này bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, tôi thấy rất nhiều bạn học giống tôi, hoảng hốt tắt vội điện thoại!
Ding ding ding!
Một tiếng chuông đột ngột vang lên vào lúc này rõ ràng có chút chói tai.
Hết giờ tự học rồi!
Nhưng trên mặt mọi người không có chút vui sướng nào, bởi vì tất cả đều không biết, đêm na, sẽ phát sinh chuyện gì!
[Lớp trưởng.
.
thi thể này phải làm sao đây? ], tên béo Vương Bằng sắp khóc đến nơi nói.
Trương Ái Ái bình tĩnh phân tích: [Trước tiên phải quay về kí túc xá, nội trong mười phút phải về đến kí túc xá!]
[Mọi người nhớ sau khi về phòng kí túc, hãy báo bìnhan trong nhóm!]
Mọi người đồng loạt giải tán, tôi run rẩy nắm chặt tay Tiểu Như chạy nhanh về kí túc xá.
Lớp chúng tôi có tổng cộng ba mươi người, nam sinh 3 phòng kí túc, nữ sinh 2 phòng, một phòng kí túc có 6 người.
Tính đến giờ đã chết 2 người, chỉ còn hai mươi chín người.
Tôi kéo Tiểu Như thở phì phò chạy một mạch về kí túc, trước nay chưa từng thấy kí túc xá về đêm lại có vẻ yên tĩnh đáng sợ như vậy!
Chúa mới biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì!
Về đến kí túc xá, tôi phát hiện bốn người bạn cùng phòng khác đã đến rồi!
Lúc này một cơn gió thổi vào, ánh đèn vụt tắt, cửa đóng lại.
Tôi nhìn điện thoại, vừa đúng mười giờ mười phút!
Lúc này, nữ sinh đối diện với tôi – Lý Ngọc vẻ mặt cẩn trọng nói: [ Trên quy tắc có nói không được mở cửa, bất luận phát sinh việc gì, đều không được mở cửa, được chứ? ]
[ Vì sự an toàn của phòng chúng ta!] Nhìn cô ấy nói với ngữ khí cầu xin mà nói, chúng tôi đều đồng thanh đáp ứng một tiếng.
Suy cho cùng ai mà biết mở cửa ra sẽ sảy ra chuyện gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook