Đêm tết Nguyên Đán hôm đó, Tùy Ức và đồng nghiệp trong khoa liên hoan, bị bắt uống vài ngụm rượu, ăn cơm xong lại ầm ĩ đi ca hát.

Tùy Ức đầu hơi choáng váng, gương mặt ửng đỏ ôm điện thoại ngồi ở trong góc gọi điện thoại với Tiêu Tử Uyên, nỉ non lời nói nhỏ nhẹ, tỉm cảm hạnh phúc ngọt ngào không có lời nào có thể tả hết được.

Tiêu Tử Uyên hiếm khi tan việc sớm, đã về đến nhà.

"Bên ngoài mưa lại có tuyết, anh đi đón em?"

Tùy Ức cảm thấy đầu óc choáng váng, bản thân căn bản không cách nào khống chế được biểu hiện trên gương mặt và ngôn ngữ, cười trả lời, "Được."

Tiêu Tử Uyên vừa mừng vừa lo, "Vậy bây giờ anh đến đó."

"Được." Tùy Ức hình như chỉ có thể nói được chữ này.

Tiêu Tử Uyên hỏi địa điểm rồi thay quần áo đi ra ngoài.

Nhóm người bọn họ lúc đi ra ngoài mắt đất đã ướt rồi, loại thời tiết này lại rất khó thuê xe, một đống người đứng ở trước cửa KTV oán trách.

Một chiếc xe từ xa đến gần, Tiêu Tử Uyên từ trên xe bước xuống, trong cơn mưa to bung dù vẫn bình tĩnh như trước.

Mọi người phát ra âm thanh thổn thức, "A, là bộ trưởng Tiêu đó!"

"Bộ trưởng Tiêu là ai ?"

"Chính là bộ trưởng trẻ tuổi lần trước nằm viện đó!"

"A, là anh ấy!"

Tùy Ức đứng trong gió rét thấy Tiêu Tử Uyên đi đến trước mắt cô mới tỉnh táo lại, biết mình lúc vừa rồi đã làm gì.

Tiêu Tử Uyên đưa ô về phía trước giơ giơ, toàn bộ che trên người cô, "Đi thôi?"

Tùy Ức vẻ mặt đau khổ gật đầu, "vâng."

Cô nghĩ đến chuyện ngày mai đi làm bị đau đầu, không biết nhóm bác sĩ bát quái này sẽ dò hỏi cô như thê nào dây.

Nhưng nên đối mặt vẫn phải đối mắt, cô quay đầu cố gắng làm ra vẻ mặt tự nhiên hỏi, "Thuận đường có ai muốn đi cùng không?"

Nhóm người lập tức khoát tay lắc đầu, trên mặt thoáng hiện ánh sáng bát quái, "Chúng ta ngày mai bệnh viện gặp!"

Tùy Ức nghĩ rằng chuyện tình cảm bọn họ ra ánh sáng cũng không có gì, hơn nữa người đàn ông này vẫn luôn suất sắc như vậy, ai ngờ chuyện cũng đơn giản như cô tưởng tượng.

Buổi sáng hôm đó, khi Tùy Ức đã cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cô có chút kỳ quái, mới thay xong quần áo đã thấy Tam Bảo ôm một tờ báo ngó đầu vào phòng cô, với bộ dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn, “A Ức, sự việc đã bại lộ rồi."

Tùy Ức nhìn thấy tin tưc trên báo và hình, không nhịn được cau mày.

Trong báo đăng lên rất nhiều ảnh cô và Tiêu Tử Uyên chụp ảnh chung, tin tức được đăng lên trên tin lá cái của diễn đàn chính trị mới, bắt đầu của tin tức bới ra thân phận của Tùy Ức, tự nhiên sẽ nhắc đến nhà họ Tùy, hơn nữa bài đăng năm đó trên diễn đàn trường cũng bị lôi ra ngoài.

Chính trị gia mới và tiểu thư nhà giàu, giữa những hàng chữ mặc dù dùng từ khó hiểu, nhưng không có chỗ nào không tiết lộ ra việc quan thương cấu kết.

Hơn nữa tập đoàn nhà họ Tùy gần đây mới có một hạng mục phải được Tiêu Tử Uyên phê thẩm , lời nói đã nói còn khó nghe hơn nữa.

Tùy Ức nắm tờ báo thở dài, Tiêu Tử Uyên đi trước khi đi họp ở thành phố, có lẽ còn không biết chuyện này, không biết có mang đến phiền phức cho anh không? Cô có nên gọi điện báo cho anh hay không?

Tam Bảo thấy Tùy Ức vẻ mặt ủ ê có lòng theo trêu đùa cô, chỉ vào tấm ảnh trên báo đăng cười hì hì mở miệng, "A Ức, cậu xem tấm hình này đi, chụp cũng được đó chứ."

Tùy Ức vẻ mặt u ám nhìn Tam Bảo một cái, "Cậu cố ý phải không?"

Tam Bảo cảm nhận được hôm nay Tiểu Vũ Trụ Tùy Ức không bình thường, sợ là sẽ phải ngộ thần sát thần, rất thức thời chạy trốn như một làn khói.

Tùy Ức cả ngày tâm trạng không yên, tan việc từ bệnh viện ra ngoài mới phát hiện mưa nhỏ, thở dài đi siêu thị mua đồ ăn, lòng không yên đi về nhà.

Cô che dù cúi đầu đang suy tư Tiêu Tử Uyên nghe tin tức này sẽ phản ứng như thế nào.

Thật sự không nghĩ ra người đã gây ra, cô buồn chán bước chân dẫm lên nước trên đường. Lơ đãng vừa ngẩng đầu thấy dưới nhà dừng một chiếc xe quen thuộc, rất nhanh có người từ trên xe bước xuống, người đó phong trần mệt mỏi, vẻ mặt mệt mỏi, đứng ở trong mưa cũng không biết che dù.

Tùy Ức đứng ở cách đó mấy bước, thật sự không nghĩ ra nên phản ứng như thế nào, cuối cùng cứng ngắc cười, "Thật xin lỗi, em không biết sẽ xảy ra những chuyện này. . . . . . em không biết chúng ta ở chung một chỗ sẽ mang đến cho anh nhiều rắc rối như vậy.

Tiêu Tử Uyên thở dài, anh biết ngay cô sẽ suy nghĩ như vậy nên, mới gấp gáp vội vã chạy về, chỉ sợ thật vất vả mới lôi cô ra được khỏi vỏ lại bị dọa sợ quay về.

Anh duỗi tay về phía cô, nhẹ nhàng nói, "Tới đây."

Tùy Ức do dự một chút mới đi qua, còn chưa đến gần anh đã nhận lấy cái ô trong tay cô, sau đó bị anh kéo vào trong ngực.

"Gây cho anh rắc rồi cho đến bây giờ không phải là người khác, mà rắc rối chính là chúng ta ở chung một chỗ sẽ xảy ra chuyện gì, sau mấy chục năm nữa nên vượt qua như thế nào cùng nhau.”

Tùy Ức ghé vào trong ngực Tiêu Tử Uyên, ấm áp mà an tâm.

Giọng nói của Tiêu Tử Uyên chậm rãi vang lên trên đỉnh đầu, "Chuyện này em không phải lo lắng, anh sẽ xử lý, bên kia còn có chuyện, anh chỉ tạm thời chạy về, lập tức phải đi ngay, em ngàn vạn lần không được suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn chờ anh trở lại."

Tùy Ức ngây ngốc gật đầu.

Lúc không thấy cô cảm thấy chuyện này khó giải quyết lại phiền phức, nhưng mà bây giờ thấy được anh, nghe được âm thanh của anh, cô lại cảm thấy chuyện này căn bản không là cái gì cả.

Trước khi chia tay, Tùy Ức đột nhiên giật mình, kéo tay Tiêu Tử Uyên, "Em tiễn anh đi, đem anh đến đầu đường cao tốc em sẽ trở về."

Tiêu Tử Uyên sững sờ, sau đó cười gật đầu.

Sau khi lên xe dặn thư ký Lữ, "Chuẩn bị một chiếc xe đến đường cao tốc chờ tôi."

Trong xe yên tĩnh, Tùy Ức dựa vào trong ngực Tiêu Tử Uyên , hai người không ai nói gì.

Lúc vừa rồi Tùy Ức đi ở trong mưa không chú ý, giầy đã sớm ướt, dưới chân bị ướt lạnh, cô khó chịu giật giật. Tiêu Tử Uyên nhanh chóng phát hiện ra, khom lưng cởi giảy và tất của cô.

Tùy Ức né một chút.

Bên trong xe không gian nhỏ, Tiêu Tử Uyên khom người không thoải mái một chút nào, giọng nói có chút kỳ quái, "Em tránh cái gì."

Chiếc xe này vốn là xe chuyện dụng của Tiêu Tử Uyên, mợi dụng cụ đều có, quần áo dùng cho các trường hợp cũng có sẵn.

Tùy Ức cúi đầu nhìn anh cầm khăn lông lau chân cho cô.

Anh là một người đàn ông như vậy, có quyền quyết định rất nhiều thứ, nhưng lại có thể đối xử với cô như vậy, cô còn có gì chưa thỏa mãn hay sao?

Cuối cùng Tiêu Tử Uyên để chân cô ở trên ghế ngồi, đem chăn đắp lên trên người cô, từ phía sau ôm cô.

Tùy Ức ghé lưng nằm ở trong ngực Tiêu Tử Uyên, bỗng nhiên nói, "em không muốn trở thành phiền phức cửa anh."

Tiêu Tử Uyên trong lòng hơi khó chịu, nắm thật chặt cánh tay đang vén tóc của Tùy Ức, chậm rãi nói, "Không có gì là phiền phức, sau này không được nói như vậy nữa."

Một lúc sau, nghe thấy tiếng thư ký nói, "Bộ trưởng Tiêu, sắp đến đường cao tốc rồi."

Tùy Ức nghe thấy vậy định ngồi dậy mang giày vào, lại bị Tiêu Tử Uyên kéo lại, "Bên ngoài rất lạnh, đừng xuống xe, anh đổi sang chiếc xe kia là được."

"Vâng." Tùy Ức vẫn đang quyến luyến.

"Trở về nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, anh đến nơi rất muộn, sẽ không gọi điện thoại cho em nữa."

"Vâng."

"Ngoan ngoãn chờ anh trở về."

Tùy Ức nhìn vào ánh mắt Tiêu Tử Uyên gật đầu.

Qua vài ngày sau, Tiêu Tử Uyên đi công tác trở về, ngồi ở trong phòng làm việc chờ họp báo.

Hôm nay chính phủ khởi động một hạng mục, phóng viên và nhà báo đến không ít, phóng viên trước giờ vẫn hỏi những câu hỏi hóc sắc bén, vấn đề đang ồn ào kia chắc chắn tránh không khỏi, trong phòng làm việc mấy người đang thảo luận đối sách.

Có người đề nghị, "Hay là chúng ta cứ nói những lời này là lời đồn, ngài và cô Tùy không có gì cả. Đợi sóng gió qua đi lại nói đến.”

Tiêu Tử Uyên chắp tay lại đặt dưới cằm, tùy ý quét mắt nhìn người kia, không nói gì.

Thư ký Lữ đi theo Tiêu Tử Uyên đã rất lâu, biết ranh giới cuối cùng của anh ở đâu, ở trong lòng yên lặng cầu nguyện cho người kia.

Tin tức của buổi họp báo công bố không ít nhà báo và phóng viên đến tham gia, ồn ào lâu như vậy, lần đầu Tiêu Tử Uyên xuất hiện trong những trường hợp này, bất cứ nhà truyền thông nào cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Sau khi hỏi xong mấy chuyện liên quan đến hạng mục, cuối cùng cũng có nhà báo hỏi vẫn đề mà mọi người cảm thấy hứng thú nhất, "Bộ trưởng Tiêu, xin hỏi ngài và con gái của tập đoàn nhà họ Tùy có thật sự có quan hệ yêu đương không?"

Có một trợ lý đã nhanh chóng muốn thay Tiêu Tử Uyên ngăn cản vấn đề này, nhưng Tiêu Tử Uyên khoát tay ngăn cản anh ta, nhìn ống kính nghiêm túc trả lời, "Đúng"

Dưới đài mọi người xôn xao, tiếng tranh luận rất nhanh vang lên.

"Ngài không sợ có người nói ngài và nhà họ Tùy quan thương cấu kết sao? Không sợ tập đoàn nhà họ Tùy sử dụng mĩ nhân kế hay sao?"

Tiêu Tử Uyên bống nhiên lười biếng dựa vào thành ghế, cố gắng hết sức ôn hòa, và vô cùng nghiêm túc. Anh nheo mắt lại, ánh mắt lại tỏ ra bá đoạn và khinh thường, nhìn phóng viên đó không nhanh không chậm phun ra mấy chứ, "Chuyện này có quan hệ gì đến anh?"

Tùy Ưc đứng trước TV nhìn gương mặt đó, im lặng bật cười.

Một người chồng như anh, cô còn cầu mong gì hơn.

So với các tình huống tương tự nhận được những đáp án không rõ ràng, đáp án này đối với tất cả phóng viên mà nói thật sự là mới mẻ kích thích.

Nó không những không mang tới hiệu quả xấu, mà ngược lại đại đa số người trong truyền thông đều cảm thấy Tiêu Tử Uyên có trách nhiệm.

Sau đó có một vị tiền bối đã lâu không tham gia phỏng vẫn của báo chí, khi hỏi đến vấn đề này thì ông cười nói, “Đám người các anh thật là, cả ngày chỉ biết than vãn không ai hiểu phóng viên các anh, vậy các anh thì sao? Cuộc sống riêng tư của người ta cũng không để yên. Tiêu Tử Uyên người thanh niên này rất tốt, chẳng lẽ vào ngành chính phủ thì không thể nói lời yêu thương hả ? Chẳng lẽ vào ngành chính phủ thì phải ghét bỏ con gái nhà người ta giàu hay nghèo sao? Thế kỷ này đã là thế kỷ nào rồi, còn trọng nông khinh thương? Các anh đó. . . . . . Không nên vì mấy câu nói của các anh mà phá hủy tiền đồ của nhưng người trẻ tuổi."

Câu nói ấy của ông đã thành công khiến mọi người bật cười, cũng không tiện hỏi cái gì nữa.

Mấy ngày sau, tập đoàn nhà họ Tùy mở cuộc họp báo.

Tùy Cảnh Nghiêu đối mặt vơi ống kính mỉm cười với mọi người nói mở miệng, "Tùy mỗ cả đời theo nghiệp buôn bán, không bất kể làm ăn lớn hay nhỏ, đều bằng chính bản lĩnh của bản thân, chuyện các anh nói tôi chưa bao giờ làm, cũng sẽ không làm. Bộ trưởng Tiêu tôi cũng đã từng tiếp xúc, là người chính trực lễ độ, con gái tôi Tùy Ức từ nhỏ đã vì quan hệ của tôi và mẹ của nó, mà thiếu con bé rất nhiều, hiện tại có người có thể đứng ra cho con bé hạnh phúc, người làm cha như tôi cũng rất kích động, cho nên hi vọng các vị nể mặt Tùy mỗ, Tùy mỗ tôi cảm kích mọi người vô cùng."

Nhà họ Tùy buôn bán rất có tiếng, ở thương giới rất có danh tiếng, mấy câu nói này đã khiến mọi người im lặng.

Vốn tưởng rằng cứ như vậy kết thúc, ai ngờ Tùy Cảnh Nghiêu lại đột nhiên ném ra một bom, "Vì trong sạch, từ hôm nay trở đi, Tùy Cảnh Nghiêu tôi sẽ đem tất cả tài sản của tôi quyên cho công trình hi vọng, tài sản phân ra, chuyện này chấm dứt tại đây.

Nói xong liền xoay người rời khỏi hội trường.

Mười mấy năm trước tôi đã sai lầm rồi một lần, sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương