Quân Vi Hạ
Chương 13: Chặn xe

“Phụ thân!” Lâu Cảnh giữ chặt cổ tay Lâu Kiến Du, chậm rãi đứng dậy, “Có phải sản nghiệp của tổ tiên hay không, không có nghĩa ngài nói phải thì nó là phải, giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng.”

“Ngươi…” Lâu Kiến Du bị Lâu Cảnh nắm chặt đến phát đau, nhìn mấy ngón tay sáng bóng có vẻ mềm mại mà lại giống như vòng sắt chặt chẽ kìm trụ cổ tay, mặc hắn giãy giụa như thế nào cũng không thoát được, “Tên nghịch tử này!”

Thời điểm còn trẻ, lão An quốc công thường xuyên ở bên ngoài đánh giặc, gần như không có thời gian quan tâm dạy dỗ con trai trưởng Lâu Kiến Du, cho nên hắn đã bỏ lỡ tuổi học võ tốt nhất. Chờ cho đến khi lão An quốc công có thời gian rảnh rỗi thì nhi tử đã muốn trưởng thành, đau lòng nhất nhiều, chỉ phải toàn tâm toàn ý dạy dỗ đích trưởng tôn.

Cho nên, chỉ học được công phu ngoại gia, Lâu Kiến Du căn bản không phải là đối thủ của Lâu Cảnh, người đã học mười mấy năm nội công tổ truyền của Lâu gia.

Lâu Cảnh giống như vừa giẫm phải đuôi chuột bình thường, dù bận vẫn ung dung nhìn Lâu Kiến Du, “Hiện tại nhi tử đã là Thái tử phi, phụ thân đánh nhi tử chính là phạm thượng. Nếu nhi tử để cho phụ thân đánh tiếp, đó mới gọi là bất hiếu đấy.” Ngữ điệu thong thả mà kiên định, giống như hắn vừa bán một cái nhân tình lớn cho phụ thân vậy.

Lâu Kiến Du tức đến nỗi ngực ẩn ẩn đau, nhưng lời nói của Lâu Cảnh không sai, nếu thằng nhãi này dám để lộ ra mà kêu người tiến vào, người phải chịu thiệt sẽ là hắn.

“Quốc công gia, quốc công gia!” Gã sai vặt đứng ngoài cửa hấp tấp thông bẩm.

Lâu Cảnh buông tay phụ thân ra, đem hai tay thả lỏng ra phía sau, một bộ dáng chuyện gì cũng chưa phát sinh.

“Ầm ĩ cái gì thế?” Lâu Kiến Du đang nổi nóng, thanh âm nói chuyện không khỏi hơi lớn.

Người nọ vô cùng lo lắng chạy vào, đúng là gã sai vặt mà An quốc công đã dặn dò đứng ở chính sảnh canh chừng, “Tam lão gia uống nhiều quá, lôi kéo cữu lão gia khóc lóc không ngừng, Thái tử điện hạ liền hỏi vì sao quốc công gia còn chưa trở về?”

Lâu Cảnh nhếch môi cười, Thái tử điện hạ nhà hắn mà hỏi như vậy, hẳn là bị tam thúc nháo đến phiền lòng rồi.

“Tên chuyên gây họa này!” Lâu Kiến Du trừng mắt nhìn Lâu Cảnh vui sướng khi người gặp họa, hổn hển phất tay áo bỏ đi.

Lâu Cảnh nhìn bóng lưng phụ thân rời đi, nụ cười trên mặt cũng dần thu lại.

Lúc ban đầu hắn luôn luôn tự nói với mình, phụ thân gả hắn cho Thái tử là có nỗi khổ trong lòng. Chỉ cần phụ thân nói rõ mọi chuyện với hắn, vì cái nhà này, hắn sẽ ngoan ngoãn tiến cung; sản nghiệp mà tổ phụ lưu lại cho hắn, hắn cũng có thể trả lại Lâu gia. Chỉ là, đã nửa tháng nay, phụ thân cứ một đao lại một đao cứa vào trong lòng hắn, từng chút từng chút một mà đem mảnh hiếu tâm của hắn hao hết. Đến hôm nay thì xem như đã hoàn toàn trở mặt với nhau, từ nay về sau, phụ thân và hắn… có lẽ… ngay cả một thân thích bình thường cũng không bằng.

Nhị thẩm ôm một chồng sổ sách bước qua hoa viên, nhìn thấy Lâu Kiến Du giận dữ từ Chu Tước đường đi ra liền vội vàng trốn sau hòn giả sơn, vỗ vỗ ngực thầm nghĩ một tiếng nguy hiểm thật.

Trước cửa Chu Tước đường là bảy, tám thị vệ đeo đao của Đông Cung, mỗi người đều có thần sắc nghiêm trang, hoàn toàn không vì hôm nay là ngày lại mặt mà lơi lỏng. Nhị thẩm nhìn những binh sĩ kia, trong lòng không khỏi kiên định thêm vài phần, xem tình hình này, có lẽ Thái tử rất coi trọng Lâu Cảnh, mà có Thái tử làm chỗ dựa vững chắc, tiếng nói của Lâu Cảnh trong nhà tự nhiên sẽ nặng thêm vài phần.

Cùng lúc đó, ở đầu phố, một nho sĩ mặc trường bào màu xanh đậm mang theo hai thanh niên đứng chờ ở ven đường.

“Đại nhân, chúng ta ngăn cản xa giá của Thái tử điện hạ, liệu có bị giáng tội không ạ?” Một thanh niên khó hiểu hỏi, thật không rõ vì sao lão gia vốn đường đường là Lễ bộ thượng thư, muốn gặp Thái tử thì cần gì phải vụng trộm như thế?

“Ngươi biết cái gì?” Nho sĩ kia khoảng bốn mươi tuổi, dáng người có chút mập mạp và hơi thấp, đúng là Lễ bộ thượng thư Diêu Trúc, “Tất nhiên điện hạ sẽ không trách tội, chỉ cần các người không nói việc này ra ngoài, tự nhiên cũng sẽ không có ai truy cứu chuyện các ngươi đã chặn xa giá của Thái tử.”

Thực tế, lời này nói ra chính là cảnh cáo bọn hắn không được đem sự việc hôm nay nói cho bất kì kẻ nào biết. Hai thanh niên liền nhăn nhó mặt mày, chỉ còn cách thấp giọng đồng ý.

Lâu Cảnh nhìn nhìn vẻ mặt không yên của nhị thẩm, hạ mắt, không cười cũng không nói chuyện, hai ngón tay gõ nhẹ chồng sổ sách thật dày trước mặt.

“Những thứ này được sao chép lại vào hai năm trước, khi quốc công gia mất.” Nhị thẩm nuốt một ngụm nước bọt, sợ nói sai câu nào Lâu Cảnh sẽ nổi giận, “Lúc ấy trong phủ rất bận rộn, kế phu nhân cũng bận tối mắt tối mũi, ta giúp đỡ nàng ta quản sổ sách, sợ có sai sót chỗ nào nên lưu một bản lại.”

Lâu Cảnh cũng lười tính toán lý do thoái thác trăm ngàn chỗ hở của nhị thẩm, hỏi thẳng: “Vậy vì sao hiện giờ nhị thẩm lại đem số sổ sách này cho ta?”

“Đầu xuân sang năm, phụ thân và hai thúc thúc sẽ tách ra ở riêng.” Nhị thẩm chà xát chiếc khăn trong tay, lau đi mồ hôi trộm, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Lâu Cảnh, cắn chặt răng nói: “Trạc Ngọc à, nhị thẩm nhìn con lớn lên từ nhỏ, khoản này giao cho con là yên tâm nhất. Bây giờ con là Thái tử phi, là người nắm giữ địa vị tối cao của Lâu gia, đầu xuân sang năm, nếu cần ở riêng, con trở về chủ trì công đạo giúp chúng ta nhé.”

Tôn thân qua đời, tôn tử giữ đạo hiếu một năm, nhi tử thì cần thủ ba năm. Cho nên, mặc dù hiện tại nhị thẩm có rất nhiều mâu thuẫn với Ngụy thị, nhưng cũng không dám đưa ra kiến nghị muốn tách ra ở riêng trong thời gian ba năm hiếu kì.

Tiễn nhị thẩm đi, trên mặt Lâu Cảnh mới lộ ra ý cười, phân phó Nhạc Nhàn mang chồng sổ sách này về Đông Cung. Thật đúng là buồn ngủ mà gặp được chiếu manh, có đống sổ sách ghi chép này, về sau hắn muốn tính toán cùng Ngụy thị, chắc chắn sẽ không ăn nửa điểm thiệt thòi.

Cuối cùng tiệc rượu cũng tan, tam thúc đã được nâng xuống từ lâu, nhị thúc cũng uống đến đỏ mặt tía tai. Lâu Kiến Du nhớ đến việc chưa đòi được sổ sách Tấn Châu, liền cố gắng giữ Thái tử ở lại tiếp tục uống trà. Tiêu Thừa Quân cũng không còn kiên nhẫn ứng phó với những người này, lấy lý do lại mặt cũng không thể về quá muộn, liền mang theo Thái tử phi rời đi.

Hồi hôn là không thể ở qua đêm, nhưng bây giờ vừa mới qua buổi trưa a! Lâu Kiến Du có thể vừa quát vừa nạt Lâu Cảnh, nhưng mà hắn tuyệt đối không dám chống lại một câu của Thái tử, đành ngậm bồ hòn làm ngọt, giương mắt ngóng trông nhìn theo đoàn xe hoa lệ từ từ rời đi. Ầy, mới nhìn cảnh này, người không biết chuyện còn muốn cảm thán, An quốc công thật nhớ thương nhi tử quá mà!

“Đây là bảo kiếm Xích Tiêu?” Tiêu Thừa Quân tò mò cầm thanh kiếm trong tay Nhạc Nhàn, nhìn cẩn thận, “Ngươi thiện sử dụng kiếm?”

“Không được tính là am hiểu.” Lâu Cảnh cười cười, xòe bàn tay ra cho Thái tử điện hạ xem, “Ta học chính là công phu nội gia, ngoại trừ cung tiễn, những binh khí khác cũng chỉ là học cho biết mà thôi.”

Tiêu Thừa Quân kéo cái tay kia nhìn xem, trắng như ngọc, không hề có điểm tì vết, dùng ngón cái vuốt nhẹ vào vết chai trên ngón tay giữa, khóe môi hơi hơi nhếch lên. Thái tử phi thẳng thắn nói cho y biết thực lực của mình, cái thói quen này rất tốt, hẳn là nên cổ vũ một chút.

Lâu Cảnh nhìn gương mặt vốn bình lặng của Thái tử điện hạ đã không giấu được nét cười, cảm thấy trái tim mình như bị một cái đuôi mèo gãi nhẹ vào, có chút ngứa ngáy trong lòng, vội cầm một chiếc hộp màu xanh nhạt nhét vào trong tay Tiêu Thừa Quân, “Này, cho ngươi.”

Thái từ phi không dùng kính ngữ nhưng Thái tử điện hạ cũng không có phát giác ra, mở cái hộp màu xanh nhạt, bên trong là đồ rửa bút tinh xảo được chạm khắc từ ngọc quý.

Nó được làm tử một khối ngọc lớn hoàn chỉnh, màu sắc chủ đạo là màu trắng, trên bề mặt còn có màu xanh và hồng nhạt cực kì hiếm thấy. Đồ rửa bút này có thân màu ngọc sáng, màu xanh được khắc thành các lá sen và nhụy hoa. Điểm giữa các lá sen cao vút là những bông sen được khắc nổi, cánh hoa cong cong, mềm mại, mười sáu cánh hoa phấn hồng mỏng như cánh ve, nửa khép nửa mở nhìn rất sống động.

Tiêu Thừa Quân cầm món đồ rửa bút tinh xảo trong tay, yêu thích không nỡ đặt xuống, “Thật đẹp!”

Lâu Cảnh thấy y thích, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy rất cao hứng, “Dạo trước ở đại mạc, ta đã gặp một vị chế tác ngọc bậc thầy…”

Lời còn chưa kịp nói xong, tiếng ngựa hí đột ngột vang lên, xa phu mãnh liệt dừng xe ngựa lại, Tiêu Thừa Quân không tự chủ được mà đổ người về phía trước. Trong tay còn đang cầm đồ rửa bút, món đồ bằng ngọc này mà rơi xuống sàn xe thì chắc chắn sẽ bị vỡ nát, Tiêu Thừa Quân liền theo bản năng mà bảo vệ vật trong tay, còn cơ thể không được chống đỡ thì cứ thẳng tắp lao về phía trước.

Lâu Cảnh nhanh tay lẹ mắt vươn tay ôm Thái tử điện hạ vào lòng, nhấc chân đạp trụ vào vách tường xe, chặt chẽ ổn định thân hình.

“Điện hạ thứ tội, có người cản xe.” Xa phu liên tục xin lỗi không ngừng.

Cũng không biết có phải là do xuất phát từ chấp niệm bánh bao con thỏ năm xưa hay không mà mỗi lần ôm Thái tử điện hạ, Lâu Cảnh đều có chút không muốn buông tay.

“Người nào cản xe?” Tiêu Thừa Quân muốn đứng dậy đi ra ngoài xem xét, bỗng nhiên ý thức được Thái tử phi còn đang gắt gao ôm y trong lòng, hai mắt mở to, cả người chợt cứng ngắc, sau đó hai tai của Tiêu Thừa Quân cũng thoắt cái đỏ bừng.

“Thần Diêu Trúc, cầu kiến Thái tử điện hạ.” Thanh âm của Lễ bộ thượng thư Diêu Trúc theo rèm ngoài truyền tới.

Tiêu Thừa Quân làm như không có chuyện gì ngồi dậy, sửa vạt áo một chút, vén rèm đi ra ngoài.

Lâu Cảnh giả bộ đem món đồ rửa bút đặt vào trong hộp, nhìn lỗ tai hồng hồng của Thái tử điện hạ, khóe miệng không ngăn được mà cong lên.

“Diêu đại nhân!” Tiêu Thừa Quân bước ra, nhìn thoáng qua hai gã sai vặt của Diêu Trúc, lại nhìn nhìn ngã tư đường sau giờ ngọ vắng tanh, “Sao ngươi lại ở đây?”

“Điện hạ!” Diêu Trúc không nói hai lời liền quỳ gối trước mặt Tiêu Thừa Quân, “Thần cũng là cùng đường, cầu điện hạ cứu vi thần.”

“Ngươi đứng lên đã.” Tiêu Thừa Quân nâng tay khiến hắn đứng lên, “Xảy ra chuyện gì?”

Biết ở đây là trên đường cái, vì đề phòng người khác chú ý, Diêu Trúc cũng không có liều chết quỳ xuống, lập tức đứng dậy thấp giọng nói: “Điện hạ cũng biết, ngự sử Cảnh Trác đã chết?”

“Cái gì?” Tiêu Thừa Quân cả kinh, nhíu mi nói, “Không phải phụ hoàng đã đáp ứng thả hắn ra sao?”

“Vâng.” Diêu Trúc mặt ủ mày ê nói, “Sáng nay lâm triều, Hoàng Thượng đã hạ lệnh thả Cảnh Trác ra, nhưng thật không ngờ nội thị tỉnh lại sử dụng đại hình cả đêm với hắn, thời điểm đến chiếu ngục lĩnh người, hắn đã không được.”

Tiêu Thừa Quân cảm thấy đỉnh đầu ông một tiếng, lùi về phía sau nửa bước, vừa vặn dựa vào một cơ thể rộng lớn và rắn chắc.

Lâu Cảnh vẫn đứng ở phía sau Thái tử điện hạ, thấy vậy liền thuận thế ôm chặt eo lưng của Tiêu Thừa Quân, “Ngự sử đã chết, có liên quan gì đến chuyện của Diêu đại nhân?”

Diêu Trúc kinh ngạc nhìn thoáng qua người vừa nói chuyện, không ngờ là chánh phi vừa qua khỏi cửa của Thái tử, mà tựa hồ Thái tử cũng không có ý trách cứ việc Thái tử phi tự tiện nói xen vào, chỉ phải đáp: “Thái tử phi có điều không biết, vài ngày trước thần có đắc tội với Thẩm Liên, gần đây hắn đang tìm nhược điểm của thần. Thần vốn là nhị phẩm Lễ bộ thượng thư, nguyên là không sợ hắn, nhưng hôm nay Thẩm Liên giành trước hại chết ngự sử, Hoàng Thượng lại không có quá nhiều trách phạt, thần… Thần thật sự là lo lắng không thôi a!”

Khu vực xung quanh nơi này vốn có ít người đi lại, nhưng qua buổi trưa đã có vài người hầu bước ra ngoài làm việc, Tiêu Thừa Quân hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Ngươi cứ trở về đi, ngày mai ra ta sẽ ra cung một chuyến, ngươi cứ đến…”

Nói đến địa điểm, Tiêu Thừa Quân hơi do dự một chút, trong thời gian đại hôn, y vốn không nên tham dự vào việc triều chính, nếu chuyện lén cùng quan lại gặp mặt này mà rơi vào tai Thuần Đức đế thì sẽ rất phiền toái.

“Điền trang của thế tử An quốc công, cách đây hai mươi dặm về phía tây.” Lâu Cảnh thức thời nói tiếp.

Tiêu Thừa Quân kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Mấy ngày này rỗi rãi, thần còn đang muốn thỉnh điện hạ đến điền trang nhìn xem trái cây thần trồng đấy.” Lâu Cảnh cười nói.

Trở về Đông cung, Tiêu Thừa Quân lập tức đi Sùng Văn quán tìm nhóm Thái Dịch, còn Lâu Cảnh thì trở về điện Bát Phượng nghỉ trưa.

Nằm ở trên giường, nhớ đến hai tai phiến hồng của Thái tử điện hạ, Lâu Cảnh cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, nằm mãi mà không ngủ được, hắn liền xoay người ngồi dậy, lấy quyển sách trong ngăn tủ đầu giường ra, ghé người vào gối lớn, hứng thú bừng bừng mà xem cẩn thận từng trang một.

Hờ hờ, mọi người còn nhớ “quyển sách” trong ngăn tủ đầu giường của Lâu Cảnh là quyển gì chứ? (─‿‿─)

(1) đích trưởng tôn: cháu trai trưởng.

(2) xa: Xe cộ.

giá: tiếng tôn xưng để tôn trọng người khác

(3) tôn: tiếng kính xưng bền trên, thân: cha, mẹ, họ hàng gần chung máu mủ hoặc do hôn nhân mà có quan hệ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương