Quân Tử Có Cửu Tư
-
Chương 15
Dịch: Minovan
Trần Mộ Chiêu không sống trong hoa viên Vương phủ mà sống ở một khu nhà độc lập khác rất gần đó.
Lúc vừa đến nơi, Cố Cửu Tư đã nhìn thấy cô bé vẫn thường chăm sóc cho Trần Mộ Chiêu đang cầm một nhành cây viết chữ gì đó trên nền tuyết dưới đất, trời lạnh đến như vậy cũng không biết giữ ấm, cả gương mặt lẫn tay vì lạnh mà đều đỏ bừng bừng cả lên.
Cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh rồi chạm nhẹ lên vai của cô bé, cô bé dường như bị dọa cho giật cả mình, hai mắt lớn mở to trừng trừng nhìn cô, giống như đang hỏi cô có chuyện gì.
“Thiển Xướng, Chiêu thiếu gia đã dậy chưa?”
Tốc độ nói của cô cực kỳ chậm nên nghe ra có chút kỳ quặc.
Cô bé gật gật đầu, làm ra một động tác tay.
Cô lại chỉ chỉ vào mấy chữ trên mặt đất, “Nét này là nét phẩy, không phải nét ngang.”
Cô bé này không nghe được âm thanh, cũng không biết nói chuyện, nhưng lại có một cái tên rất hay, Thiển Xướng. Trước khi cô đến, cô bé đang ngồi trên nền tuyết viết tên của mình, hai chữ xiên xiên vẹo vẹo giống như nét chữ của người mới học viết vậy.
Nghe nói tên của cô bé là do Trần Mộ Chiêu đặt cho. Thiển Xướng, Thiển Xướng, nghe cũng thật bạc mệnh.*
(từ Thiển còn được dùng trong nghĩa mệnh bạc, mệnh mỏng)
Người ta còn nói, Thiển Xướng vốn là một cô bé bình thường có thể nghe có thể nói, thế nhưng vì tính tình đa nghi của Trần Mộ Chiêu nên cô bé bị hủy hoại thính giác, còn bị cắt cả lưỡi.
Cô không muốn đi xác minh chuyện này, bất luận là thật hay là giả cũng đều không còn ý nghĩa nào nữa.
Trần Mộ Chiêu là một người thông minh, giữ lại bên mình một người mà không nghe thấy, không biết nói, không biết viết mới là an toàn nhất.
Thiển Xướng vẫn luôn nhìn chăm chăm vào miệng của cô, một lúc sau mới gật nhẹ đầu, rồi lại cúi đầu viết lại một lần nữa, viết xong cô bé lại ngẩng đầu nhìn cô, giống như đang hỏi cô mình đã viết đúng chưa.
Đến khi cô gật đầu, cô bé mới đứng dậy đi vào trong nhà.
Cố Cửu Tư kéo tay cô bé lại rồi xóa nhanh những dấu vết trên nền tuyết, “Đừng để Trần Mộ Chiêu biết việc em đang học viết chữ, người khác cũng không được, sau này cũng đừng viết nữa.”
Thiển Xướng sững sờ một lúc lâu mới ngây ngốc gật đầu, rồi vội vàng xoay người đi vào bên trong. Một lát sau, cô bé lại chạy ra vẫy vẫy tay, Cố Cửu Tư mới ổn định lại tinh thần rồi bước vào.
Trong phòng của Trần Mộ Chiêu quanh năm đều ngập tràn mùi thuốc, thuốc Đông y, thuốc Tây y. giống như không thể nào thoát khỏi được sự lay lắt của số mệnh.
Anh ta đang nằm dựa trên chiếc ghế quý phi trước cửa sổ sát đất, trên người còn được đắp một tấm chăn mỏng, cúi đầu đọc quyển sách vẫn đang cầm trên tay. Anh ta nghe thấy tiếng Cố Cửu Tư bước vào trong mới ngẩng đầu nhìn qua đó, cười như không cười, “Cô Cửu hôm nay đến đây không biết thay mặt cho ai đây, là lão gia hay là Tam thiếu?”
Vẻ ngoài của Trần Mộ Chiêu vốn hòa nhã thư sinh, lại thường xuyên đau ốm bệnh tật nên có dáng vẻ yếu đuối, quả không hổ với danh xưng tuấn nhược* (gốc được ví là bệnh tây thi, ý chỉ những người đẹp mà quanh năm bệnh tật)
Cố Cửu Tư và Trần Mộ Chiêu cũng coi như là giao thiệp qua vài lần, đối với những thủ đoạn âm hiểm của anh ta, cô đương nhiên biết rất rõ ràng, nên không dám lơ là mà bình tĩnh ứng phó, “Là lão gia hay Mộ thiếu, đối với anh không phải đều giống nhau sao?”
Trần Mộ Chiêu không nhìn cô nữa, chỉ miết nhẹ quyển sách đang cầm trên tay, nhẹ nhàng mở miệng, trên miệng nở nụ cười nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lẽo, “Cô Cửu là người thông minh, tôi thích người thông minh, thế nhưng giao thiệp với những người thông minh thì tôi thấy không an tâm lắm.”
Cố Cửu Tư nhàn nhã nhận chén trà mà Thiển Xướng vừa mới mang lên, “Chiêu thiếu gia đánh giá cao tôi rồi.”
Trần Mộ Chiêu nghe thấy vậy đột nhiên bật cười, gương mặt hòa nhã cũng giãn ra hẳn, không cần miêu tả quá nhiều, dáng vẻ này quả thực vô cùng kiệt xuất, “Mấy năm trước, một người chú họ của tôi tổn thất rất nhiều vì cô Cửu đây, người đó là tâm phúc, đã ở bên cạnh tôi rất nhiều năm đó, sao tôi dám thất lễ với cô được?”
Cố Cửu Tư vuốt nhẹ hoa văn ở trên cốc, “Chiêu thiếu gia chí cao hướng lớn, sao có thể để tâm đến một người như tôi chứ?”
Anh ta nghe thấy vậy thì chỉ lười nhác nhắm mắt lại, “Chí cao hướng lớn gì chứ, sức khỏe cũng đã trở nên như thế này rồi, cũng chỉ cố gắng lăn lộn đợi chết mà thôi.”
“Nếu như chỉ lăn lộn chờ chết thì hà tất phải xem tướng số chứ?” Cô nghiêng người đi đến giá sách ở ngay gần đó, giọng điệu không mang theo chút khiêu khích nào nhưng lại muốn chọc giận Trần Mộ Chiêu, “Đêm ngày sáng tỏ, cha của Chiêu thiếu đặt cho anh cái tên này chắc cũng gửi gắm niềm hy vọng rất lớn vào anh nhỉ.”
Vừa dứt lời, cô liền quay ra nhìn anh ta cười khẽ.
Vẻ mặt của anh ta quả nhiên đã biến đổi, đột ngột ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sâu thẳm u ám, không còn thấy được nét cười đùa như vừa nãy nữa.
“Cố Cửu Tư, tôi và cô cũng là cảnh ăn nhờ ở đậu giống nhau, cảm giác này người khác khó có thể hiểu, nhưng cô thì rất rõ, cô có nhất thiết phải hết lần này tới lần khác lấn át, ép người quá đáng như vậy không.”
Ánh mắt cô vẫn cực kỳ sáng trong, bình tĩnh, “Tôi và anh đều cùng cảnh ngộ giống nhau thì đúng thật, thế nhưng tôi họ Cố, Chiêu thiếu lại họ Trần. Nếu như đã mang họ Trần thì việc gì anh phải chịu nỗi khổ của kiếp ăn nhờ ở đậu này chứ?”
Trần Mộ Chiêu hơi nhíu mày, “Cô nói vậy là có ý gì?”
Cô cũng không ngại nói rõ ràng hơn một lần nữa, “Chiêu thiếu vài năm nay vẫn không có hành động gì, tôi đứng ngoài mà còn thấy sốt ruột thay.”
Thế nhưng vẻ mặt của anh ta lại càng trở nên lạnh lẽo, “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Cô đi đến sofa trước mặt anh ta ngồi xuống, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi, “Không hiểu cũng không sao, chỉ là tôi đang có một thông tin có giá trị, không biết Chiêu thiếu có dám ra giá không.”
“Cô vì tiền sao?” Trần Mộ Chiêu cảm thấy hơi bất ngờ.
Thật ra mục đích Cố Cửu Tư ở lại Trần gia này bao nhiêu năm qua vẫn luôn là một câu hỏi mà anh ta luôn rất tò mò, anh ta đã nghĩ đến vô vạn những khả năng khác nhau, chỉ là không nghĩ đến mục đích của cô chỉ đơn giản đến vậy, chỉ vì tiền sao?
“Không thì sao? Không vì tiền thì chẳng nhẽ vì muốn đổi nhà họ Trần thành họ Cố? Tiếc là tôi vẫn chưa có chí hướng lớn như vậy.” Cô trả lời qua loa, “Nếu như Chiêu thiếu không thấy hứng thú thì tôi đi trước vậy.”
Trần Mộ Chiêu ngập ngừng một lúc rồi nhìn về phía cô, “Cô nói đi.”
Nếu như đã đóng kịch đương nhiên là phải diễn tròn vai một chút, cô hài lòng vì đã khơi dậy sự hiếu kỳ của anh ta, “Thế còn giá tiền thì sao?”
Trần Mộ Chiêu dường như đã tin tưởng chuyện này, “Cô nói trước, nếu như thực sự có giá trị, tùy cô định đoạt.”
Cô gật nhẹ đầu, “Lập Thăng sắp tráo bài, đằng sau Lập Thăng là gì, chắc không cần tôi nói thêm nữa chứ? Nghe nói rất nhiều người ai ai cũng muốn giành được một góc, không biết Chiêu thiếu đây có hứng thú không.”
Trần Mộ Chiêu nghe vậy thì từ từ mở miệng, “Nếu như chim cò tranh nhau, vậy chắc sẽ có ngư ông đắc lợi, ngư ông là ai đây? Lão Trần hay Trần Mộ Bạch?”
“Có ngư ông hay không tôi không biết, chỉ là một miếng thịt to như vậy, bất kể là ai cũng không từ chối được sự cám dỗ này không phải sao?”
“Chỉ sợ miếng thịt này dính lưỡi câu thôi?”
“Làm gì có thành công nào mà không trải qua hiểm nguy, miếng thịt này bất kể là rơi vào tay của Trần Mộ Vân hay Trần Mộ Bạch thì đến lúc đó tình cảnh của anh chắc sẽ còn khó khăn hơn hiện nay, vậy nên sao không thử chứ, nhỡ đâu không có thì sao?”
Trần Mộ Chiêu không ngờ lại đột ngột đổi chủ đề, “Nói như vậy, là Lão Trần bảo cô tới?”
Cô hơi ngập ngừng một chút, mập mờ không nói gì nhiều mà chỉ cười một cái.
Cô nói như vậy thực ra chỉ là tùy ý nói một câu thôi, ai ngờ rằng Trần Mộ Chiêu lại cho rằng cô đang cố ý xúi giục anh ta đi tranh giành với Trần Mộ Vân và Trần Mộ Bạch, người mong đợi việc này ngoài Trần Minh Mặc có thể là ai khác nữa?
Mọi việc đã thay đổi đến mức còn dễ dàng hơn so với cô dự liệu rất nhiều.
Gân đây Trần Mộ Vân với Trần Mộ Bạch tranh đấu ác liệt, Trần Mộ Vân thất bại thảm hại, đương nhiên Trần Minh Mặc sẽ không chống mắt lên nhìn tình thế đảo ngược về một bên, Trần Mộ Chiêu vốn cũng suy nghĩ chắc rằng Trần Minh Mặc sẽ ra tay để xoay chuyển cục diện trước mắt, Cố Cửu Tư đến cũng thật đúng lúc, khiến cho anh ta tưởng rằng Trần Minh Mặc đã bắt đầu ra tay, đến lúc đó Trần Minh Mặc nhất định sẽ đem miếng thịt ngon Lập Thăng này rơi vào tay anh ta, như vậy thì anh ta mới có chút tiềm lực để đi áp chế Trần Mộ Bạch và cục diện đương nhiên sẽ có sự thay đổi.
Hai người bọn họ trầm mặc suy nghĩ trong lòng một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Trần Mộ Chiêu cất tiếng mở lời, “Cô về nói với chú, ý của ông ấy ta đã hiểu rồi.”
Lúc Cố Cửu Tư rời khỏi chỗ của Trần Mộ Chiêu, trong tay vẫn còn nắm chặt một tấm chi phiếu, đi được vài bước sắc mặt càng lúc càng khó coi, cả đường đi về vẫn luôn mất hồn mất vía.
Mãi cho đến khi bất ngờ đụng phải Trần Tĩnh Khang, cậu ta vô cùng phấn khởi hỏi cô hai cành mai trong tay mình cành nào đẹp hơn, cô nhanh chóng trả lời, “Rất đẹp”, khiến cho cậu đứng ngây ngốc ở đó mãi không thôi.
Gần đến trưa Trần Mộ Bạch mới thức dậy, đứng giữa viện vừa gọi điện thoại vừa cúi đầu cầm kéo lên cắt sửa lại cành hoa mai mà Trần Tĩnh Khang vừa mới đi chiết về.
Đang nói đến một nửa thì liền liếc mắt nhìn Trần Tĩnh Khang, cậu lập tức bước đến trước cửa viện canh chừng.
Đợi đến khi Trần Mộ Bạch gọi xong điện thoại, cậu quay lại, nhìn thấy anh gật nhẹ đầu, sau đó liền có cảm giác muốn gào khóc.
Vốn là cành mai vàng mềm mại đẹp đẽ lúc này chỉ còn trơ trụi lại cành cây khô khốc màu nâu, chiếc cành này cậu đã đi cả một buổi sáng đi chiết cành về đó. Thiếu gia, cậu quả thật là kẻ vùi hoa dập liễu!
Sau khi rời khỏi hoa viên Vương phủ, Trần Mộ Bạch ngay lập tức đi đến tổng bộ của tập đoàn Lập Thăng, tổng giám đốc Đàm Sâm lúc này đã cung kính đứng chờ ngay trước cửa.
Trần Mộ Bạch xuống xe cũng không đi vào trong cùng Đàm Sâm, chỉ đứng ở bên cạnh nói chuyện.
Trước đây, Trần Mộ Bạch và ông ta gặp nhau đều luôn né tránh mọi người, bây giờ lại giống như cố tình muốn cho tất cả mọi người biết mối quan hệ giữa hai người bọn họ vậy. Trong lòng Đàm Sâm dù có nhiều thắc mắc nhưng cũng không hỏi gì hết.
Trần Mộ Bạch cứ mất tập trung trò chuyện với Đàm Sâm một vài câu chuyện không quan trọng, mãi cho đến khi ánh mắt vô tình lướt qua chiếc xe vốn đang đỗ lại từ trước đó dần dần rời đi, lúc này mới thôi không cười nữa, nghiêm túc nói vào chuyện chính, “Đàm tổng.”
Đàm Sâm không biết mình lại nói sai câu nào, liền bị dọa cho giật mình, “Cậu sao vậy?”
Trần Mộ Bạch vỗ vỗ vai ông ta như một lời động viên, “Đàm tổng, ông cũng vất vả mấy năm nay rồi, có từng nghĩ đến việc nghỉ ngơi không?”
Sắc mặt Đàm Sâm nhất thời trắng bệch, “Mộ thiếu, năm đó cậu nói…”
Trần Mộ Bạch nở nụ cười, “Những lời năm đó tôi nói đương nhiên tôi vẫn còn nhớ, nếu như tôi vẫn còn tồn tại dù chỉ một ngày, thì chức vị tổng giám đốc người người mơ ước của Lập Thăng vẫn sẽ là của ông, chúng ta đều đạt được những thứ chúng ta cần. Thế nhưng ông lại quên mất một điều, câu nói này vẫn còn một nữa nữa, nếu như tôi rút, Lập Thăng với ông và với cả tôi đều không liên quan gì đến nhau hết, . Chúng ta hợp tác cũng nhiều năm rồi, bây giờ tôi rút, mới đến nói một tiếng với ông. Con đường sau này ông tự bước đi thôi.”
Lập Thăng hiện tại phải nói là vô cùng thịnh vượng, bất cứ ai đang ngồi ở vị trí của Đàm Sâm hiện giờ cũng đều không muốn rút lui, thế nên ông ta vẫn muốn cố gắng níu kéo, “Mộ thiếu, Lập Thăng do cậu một tay nâng đỡ, nếu như tôi có chỗ nào làm cậu không hài lòng…”
Mặc dù ánh mắt của anh đã vô cùng tối tăm u ám thế nhưng giọng điệu vẫn vô cùng hòa hoãn mà ngăn lời ông ta, “Đàm tổng nói gì vậy, sao tôi lại nghe không hiểu ?”
Đàm Sâm trong lòng vô cùng ngạc nhiên, lúc nhận ra được điều gì đó thì ngay lập tức phát bực với sự hấp tấp của mình, lau đi mồ hôi trên trán, “Là tôi hồ đồ rồi, sao mà Mộ thiếu lại có quan hệ gì với Lập Thăng chứ, không liên quan gì cả, có khi Mộ thiếu còn chưa bao giờ biết đến Lập Thăng…”
Trần Mộ Bạch lạnh lùng bước vào trong xe, Trần Tĩnh Khang đóng cửa cho anh xong liền quay người nói với Đàm Sâm, “Mộ thiếu niệm tình ông mấy năm qua đi theo mình, không có công lao cũng có khổ lao, nên mới bảo tôi chuyển lời đến ông, có tiền rất tốt, không ai chê tiền quá nhiều cả, thế nhưng cũng phải biết lượng sức mình xem có dám liều mạng để lấy hay không..”
Trần Tĩnh Khang vừa bước vào trong xe, Trần Mộ Bạch đã hỏi cậu, “Có thấy rõ không?”
Cậu quay người trả lời, “Thấy rõ, người ngồi trên chiếc xe đó là đại thiếu gia.”
Trần Mộ Bạch nhắm mắt lại lúc này mới thở phào một cái.
Từ bé đến lớn, chỉ cần đó là đồ vật thuộc về anh, Trần Mộ Vân đều không tiếc bất cứ giá gì mà đến tranh cướp, lần này chắc còn tranh hăng hơn nữa đây!
Lại chuẩn bị có trò hay để xem rồi!
Trần Mộ Chiêu không sống trong hoa viên Vương phủ mà sống ở một khu nhà độc lập khác rất gần đó.
Lúc vừa đến nơi, Cố Cửu Tư đã nhìn thấy cô bé vẫn thường chăm sóc cho Trần Mộ Chiêu đang cầm một nhành cây viết chữ gì đó trên nền tuyết dưới đất, trời lạnh đến như vậy cũng không biết giữ ấm, cả gương mặt lẫn tay vì lạnh mà đều đỏ bừng bừng cả lên.
Cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh rồi chạm nhẹ lên vai của cô bé, cô bé dường như bị dọa cho giật cả mình, hai mắt lớn mở to trừng trừng nhìn cô, giống như đang hỏi cô có chuyện gì.
“Thiển Xướng, Chiêu thiếu gia đã dậy chưa?”
Tốc độ nói của cô cực kỳ chậm nên nghe ra có chút kỳ quặc.
Cô bé gật gật đầu, làm ra một động tác tay.
Cô lại chỉ chỉ vào mấy chữ trên mặt đất, “Nét này là nét phẩy, không phải nét ngang.”
Cô bé này không nghe được âm thanh, cũng không biết nói chuyện, nhưng lại có một cái tên rất hay, Thiển Xướng. Trước khi cô đến, cô bé đang ngồi trên nền tuyết viết tên của mình, hai chữ xiên xiên vẹo vẹo giống như nét chữ của người mới học viết vậy.
Nghe nói tên của cô bé là do Trần Mộ Chiêu đặt cho. Thiển Xướng, Thiển Xướng, nghe cũng thật bạc mệnh.*
(từ Thiển còn được dùng trong nghĩa mệnh bạc, mệnh mỏng)
Người ta còn nói, Thiển Xướng vốn là một cô bé bình thường có thể nghe có thể nói, thế nhưng vì tính tình đa nghi của Trần Mộ Chiêu nên cô bé bị hủy hoại thính giác, còn bị cắt cả lưỡi.
Cô không muốn đi xác minh chuyện này, bất luận là thật hay là giả cũng đều không còn ý nghĩa nào nữa.
Trần Mộ Chiêu là một người thông minh, giữ lại bên mình một người mà không nghe thấy, không biết nói, không biết viết mới là an toàn nhất.
Thiển Xướng vẫn luôn nhìn chăm chăm vào miệng của cô, một lúc sau mới gật nhẹ đầu, rồi lại cúi đầu viết lại một lần nữa, viết xong cô bé lại ngẩng đầu nhìn cô, giống như đang hỏi cô mình đã viết đúng chưa.
Đến khi cô gật đầu, cô bé mới đứng dậy đi vào trong nhà.
Cố Cửu Tư kéo tay cô bé lại rồi xóa nhanh những dấu vết trên nền tuyết, “Đừng để Trần Mộ Chiêu biết việc em đang học viết chữ, người khác cũng không được, sau này cũng đừng viết nữa.”
Thiển Xướng sững sờ một lúc lâu mới ngây ngốc gật đầu, rồi vội vàng xoay người đi vào bên trong. Một lát sau, cô bé lại chạy ra vẫy vẫy tay, Cố Cửu Tư mới ổn định lại tinh thần rồi bước vào.
Trong phòng của Trần Mộ Chiêu quanh năm đều ngập tràn mùi thuốc, thuốc Đông y, thuốc Tây y. giống như không thể nào thoát khỏi được sự lay lắt của số mệnh.
Anh ta đang nằm dựa trên chiếc ghế quý phi trước cửa sổ sát đất, trên người còn được đắp một tấm chăn mỏng, cúi đầu đọc quyển sách vẫn đang cầm trên tay. Anh ta nghe thấy tiếng Cố Cửu Tư bước vào trong mới ngẩng đầu nhìn qua đó, cười như không cười, “Cô Cửu hôm nay đến đây không biết thay mặt cho ai đây, là lão gia hay là Tam thiếu?”
Vẻ ngoài của Trần Mộ Chiêu vốn hòa nhã thư sinh, lại thường xuyên đau ốm bệnh tật nên có dáng vẻ yếu đuối, quả không hổ với danh xưng tuấn nhược* (gốc được ví là bệnh tây thi, ý chỉ những người đẹp mà quanh năm bệnh tật)
Cố Cửu Tư và Trần Mộ Chiêu cũng coi như là giao thiệp qua vài lần, đối với những thủ đoạn âm hiểm của anh ta, cô đương nhiên biết rất rõ ràng, nên không dám lơ là mà bình tĩnh ứng phó, “Là lão gia hay Mộ thiếu, đối với anh không phải đều giống nhau sao?”
Trần Mộ Chiêu không nhìn cô nữa, chỉ miết nhẹ quyển sách đang cầm trên tay, nhẹ nhàng mở miệng, trên miệng nở nụ cười nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lẽo, “Cô Cửu là người thông minh, tôi thích người thông minh, thế nhưng giao thiệp với những người thông minh thì tôi thấy không an tâm lắm.”
Cố Cửu Tư nhàn nhã nhận chén trà mà Thiển Xướng vừa mới mang lên, “Chiêu thiếu gia đánh giá cao tôi rồi.”
Trần Mộ Chiêu nghe thấy vậy đột nhiên bật cười, gương mặt hòa nhã cũng giãn ra hẳn, không cần miêu tả quá nhiều, dáng vẻ này quả thực vô cùng kiệt xuất, “Mấy năm trước, một người chú họ của tôi tổn thất rất nhiều vì cô Cửu đây, người đó là tâm phúc, đã ở bên cạnh tôi rất nhiều năm đó, sao tôi dám thất lễ với cô được?”
Cố Cửu Tư vuốt nhẹ hoa văn ở trên cốc, “Chiêu thiếu gia chí cao hướng lớn, sao có thể để tâm đến một người như tôi chứ?”
Anh ta nghe thấy vậy thì chỉ lười nhác nhắm mắt lại, “Chí cao hướng lớn gì chứ, sức khỏe cũng đã trở nên như thế này rồi, cũng chỉ cố gắng lăn lộn đợi chết mà thôi.”
“Nếu như chỉ lăn lộn chờ chết thì hà tất phải xem tướng số chứ?” Cô nghiêng người đi đến giá sách ở ngay gần đó, giọng điệu không mang theo chút khiêu khích nào nhưng lại muốn chọc giận Trần Mộ Chiêu, “Đêm ngày sáng tỏ, cha của Chiêu thiếu đặt cho anh cái tên này chắc cũng gửi gắm niềm hy vọng rất lớn vào anh nhỉ.”
Vừa dứt lời, cô liền quay ra nhìn anh ta cười khẽ.
Vẻ mặt của anh ta quả nhiên đã biến đổi, đột ngột ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sâu thẳm u ám, không còn thấy được nét cười đùa như vừa nãy nữa.
“Cố Cửu Tư, tôi và cô cũng là cảnh ăn nhờ ở đậu giống nhau, cảm giác này người khác khó có thể hiểu, nhưng cô thì rất rõ, cô có nhất thiết phải hết lần này tới lần khác lấn át, ép người quá đáng như vậy không.”
Ánh mắt cô vẫn cực kỳ sáng trong, bình tĩnh, “Tôi và anh đều cùng cảnh ngộ giống nhau thì đúng thật, thế nhưng tôi họ Cố, Chiêu thiếu lại họ Trần. Nếu như đã mang họ Trần thì việc gì anh phải chịu nỗi khổ của kiếp ăn nhờ ở đậu này chứ?”
Trần Mộ Chiêu hơi nhíu mày, “Cô nói vậy là có ý gì?”
Cô cũng không ngại nói rõ ràng hơn một lần nữa, “Chiêu thiếu vài năm nay vẫn không có hành động gì, tôi đứng ngoài mà còn thấy sốt ruột thay.”
Thế nhưng vẻ mặt của anh ta lại càng trở nên lạnh lẽo, “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Cô đi đến sofa trước mặt anh ta ngồi xuống, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi, “Không hiểu cũng không sao, chỉ là tôi đang có một thông tin có giá trị, không biết Chiêu thiếu có dám ra giá không.”
“Cô vì tiền sao?” Trần Mộ Chiêu cảm thấy hơi bất ngờ.
Thật ra mục đích Cố Cửu Tư ở lại Trần gia này bao nhiêu năm qua vẫn luôn là một câu hỏi mà anh ta luôn rất tò mò, anh ta đã nghĩ đến vô vạn những khả năng khác nhau, chỉ là không nghĩ đến mục đích của cô chỉ đơn giản đến vậy, chỉ vì tiền sao?
“Không thì sao? Không vì tiền thì chẳng nhẽ vì muốn đổi nhà họ Trần thành họ Cố? Tiếc là tôi vẫn chưa có chí hướng lớn như vậy.” Cô trả lời qua loa, “Nếu như Chiêu thiếu không thấy hứng thú thì tôi đi trước vậy.”
Trần Mộ Chiêu ngập ngừng một lúc rồi nhìn về phía cô, “Cô nói đi.”
Nếu như đã đóng kịch đương nhiên là phải diễn tròn vai một chút, cô hài lòng vì đã khơi dậy sự hiếu kỳ của anh ta, “Thế còn giá tiền thì sao?”
Trần Mộ Chiêu dường như đã tin tưởng chuyện này, “Cô nói trước, nếu như thực sự có giá trị, tùy cô định đoạt.”
Cô gật nhẹ đầu, “Lập Thăng sắp tráo bài, đằng sau Lập Thăng là gì, chắc không cần tôi nói thêm nữa chứ? Nghe nói rất nhiều người ai ai cũng muốn giành được một góc, không biết Chiêu thiếu đây có hứng thú không.”
Trần Mộ Chiêu nghe vậy thì từ từ mở miệng, “Nếu như chim cò tranh nhau, vậy chắc sẽ có ngư ông đắc lợi, ngư ông là ai đây? Lão Trần hay Trần Mộ Bạch?”
“Có ngư ông hay không tôi không biết, chỉ là một miếng thịt to như vậy, bất kể là ai cũng không từ chối được sự cám dỗ này không phải sao?”
“Chỉ sợ miếng thịt này dính lưỡi câu thôi?”
“Làm gì có thành công nào mà không trải qua hiểm nguy, miếng thịt này bất kể là rơi vào tay của Trần Mộ Vân hay Trần Mộ Bạch thì đến lúc đó tình cảnh của anh chắc sẽ còn khó khăn hơn hiện nay, vậy nên sao không thử chứ, nhỡ đâu không có thì sao?”
Trần Mộ Chiêu không ngờ lại đột ngột đổi chủ đề, “Nói như vậy, là Lão Trần bảo cô tới?”
Cô hơi ngập ngừng một chút, mập mờ không nói gì nhiều mà chỉ cười một cái.
Cô nói như vậy thực ra chỉ là tùy ý nói một câu thôi, ai ngờ rằng Trần Mộ Chiêu lại cho rằng cô đang cố ý xúi giục anh ta đi tranh giành với Trần Mộ Vân và Trần Mộ Bạch, người mong đợi việc này ngoài Trần Minh Mặc có thể là ai khác nữa?
Mọi việc đã thay đổi đến mức còn dễ dàng hơn so với cô dự liệu rất nhiều.
Gân đây Trần Mộ Vân với Trần Mộ Bạch tranh đấu ác liệt, Trần Mộ Vân thất bại thảm hại, đương nhiên Trần Minh Mặc sẽ không chống mắt lên nhìn tình thế đảo ngược về một bên, Trần Mộ Chiêu vốn cũng suy nghĩ chắc rằng Trần Minh Mặc sẽ ra tay để xoay chuyển cục diện trước mắt, Cố Cửu Tư đến cũng thật đúng lúc, khiến cho anh ta tưởng rằng Trần Minh Mặc đã bắt đầu ra tay, đến lúc đó Trần Minh Mặc nhất định sẽ đem miếng thịt ngon Lập Thăng này rơi vào tay anh ta, như vậy thì anh ta mới có chút tiềm lực để đi áp chế Trần Mộ Bạch và cục diện đương nhiên sẽ có sự thay đổi.
Hai người bọn họ trầm mặc suy nghĩ trong lòng một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Trần Mộ Chiêu cất tiếng mở lời, “Cô về nói với chú, ý của ông ấy ta đã hiểu rồi.”
Lúc Cố Cửu Tư rời khỏi chỗ của Trần Mộ Chiêu, trong tay vẫn còn nắm chặt một tấm chi phiếu, đi được vài bước sắc mặt càng lúc càng khó coi, cả đường đi về vẫn luôn mất hồn mất vía.
Mãi cho đến khi bất ngờ đụng phải Trần Tĩnh Khang, cậu ta vô cùng phấn khởi hỏi cô hai cành mai trong tay mình cành nào đẹp hơn, cô nhanh chóng trả lời, “Rất đẹp”, khiến cho cậu đứng ngây ngốc ở đó mãi không thôi.
Gần đến trưa Trần Mộ Bạch mới thức dậy, đứng giữa viện vừa gọi điện thoại vừa cúi đầu cầm kéo lên cắt sửa lại cành hoa mai mà Trần Tĩnh Khang vừa mới đi chiết về.
Đang nói đến một nửa thì liền liếc mắt nhìn Trần Tĩnh Khang, cậu lập tức bước đến trước cửa viện canh chừng.
Đợi đến khi Trần Mộ Bạch gọi xong điện thoại, cậu quay lại, nhìn thấy anh gật nhẹ đầu, sau đó liền có cảm giác muốn gào khóc.
Vốn là cành mai vàng mềm mại đẹp đẽ lúc này chỉ còn trơ trụi lại cành cây khô khốc màu nâu, chiếc cành này cậu đã đi cả một buổi sáng đi chiết cành về đó. Thiếu gia, cậu quả thật là kẻ vùi hoa dập liễu!
Sau khi rời khỏi hoa viên Vương phủ, Trần Mộ Bạch ngay lập tức đi đến tổng bộ của tập đoàn Lập Thăng, tổng giám đốc Đàm Sâm lúc này đã cung kính đứng chờ ngay trước cửa.
Trần Mộ Bạch xuống xe cũng không đi vào trong cùng Đàm Sâm, chỉ đứng ở bên cạnh nói chuyện.
Trước đây, Trần Mộ Bạch và ông ta gặp nhau đều luôn né tránh mọi người, bây giờ lại giống như cố tình muốn cho tất cả mọi người biết mối quan hệ giữa hai người bọn họ vậy. Trong lòng Đàm Sâm dù có nhiều thắc mắc nhưng cũng không hỏi gì hết.
Trần Mộ Bạch cứ mất tập trung trò chuyện với Đàm Sâm một vài câu chuyện không quan trọng, mãi cho đến khi ánh mắt vô tình lướt qua chiếc xe vốn đang đỗ lại từ trước đó dần dần rời đi, lúc này mới thôi không cười nữa, nghiêm túc nói vào chuyện chính, “Đàm tổng.”
Đàm Sâm không biết mình lại nói sai câu nào, liền bị dọa cho giật mình, “Cậu sao vậy?”
Trần Mộ Bạch vỗ vỗ vai ông ta như một lời động viên, “Đàm tổng, ông cũng vất vả mấy năm nay rồi, có từng nghĩ đến việc nghỉ ngơi không?”
Sắc mặt Đàm Sâm nhất thời trắng bệch, “Mộ thiếu, năm đó cậu nói…”
Trần Mộ Bạch nở nụ cười, “Những lời năm đó tôi nói đương nhiên tôi vẫn còn nhớ, nếu như tôi vẫn còn tồn tại dù chỉ một ngày, thì chức vị tổng giám đốc người người mơ ước của Lập Thăng vẫn sẽ là của ông, chúng ta đều đạt được những thứ chúng ta cần. Thế nhưng ông lại quên mất một điều, câu nói này vẫn còn một nữa nữa, nếu như tôi rút, Lập Thăng với ông và với cả tôi đều không liên quan gì đến nhau hết, . Chúng ta hợp tác cũng nhiều năm rồi, bây giờ tôi rút, mới đến nói một tiếng với ông. Con đường sau này ông tự bước đi thôi.”
Lập Thăng hiện tại phải nói là vô cùng thịnh vượng, bất cứ ai đang ngồi ở vị trí của Đàm Sâm hiện giờ cũng đều không muốn rút lui, thế nên ông ta vẫn muốn cố gắng níu kéo, “Mộ thiếu, Lập Thăng do cậu một tay nâng đỡ, nếu như tôi có chỗ nào làm cậu không hài lòng…”
Mặc dù ánh mắt của anh đã vô cùng tối tăm u ám thế nhưng giọng điệu vẫn vô cùng hòa hoãn mà ngăn lời ông ta, “Đàm tổng nói gì vậy, sao tôi lại nghe không hiểu ?”
Đàm Sâm trong lòng vô cùng ngạc nhiên, lúc nhận ra được điều gì đó thì ngay lập tức phát bực với sự hấp tấp của mình, lau đi mồ hôi trên trán, “Là tôi hồ đồ rồi, sao mà Mộ thiếu lại có quan hệ gì với Lập Thăng chứ, không liên quan gì cả, có khi Mộ thiếu còn chưa bao giờ biết đến Lập Thăng…”
Trần Mộ Bạch lạnh lùng bước vào trong xe, Trần Tĩnh Khang đóng cửa cho anh xong liền quay người nói với Đàm Sâm, “Mộ thiếu niệm tình ông mấy năm qua đi theo mình, không có công lao cũng có khổ lao, nên mới bảo tôi chuyển lời đến ông, có tiền rất tốt, không ai chê tiền quá nhiều cả, thế nhưng cũng phải biết lượng sức mình xem có dám liều mạng để lấy hay không..”
Trần Tĩnh Khang vừa bước vào trong xe, Trần Mộ Bạch đã hỏi cậu, “Có thấy rõ không?”
Cậu quay người trả lời, “Thấy rõ, người ngồi trên chiếc xe đó là đại thiếu gia.”
Trần Mộ Bạch nhắm mắt lại lúc này mới thở phào một cái.
Từ bé đến lớn, chỉ cần đó là đồ vật thuộc về anh, Trần Mộ Vân đều không tiếc bất cứ giá gì mà đến tranh cướp, lần này chắc còn tranh hăng hơn nữa đây!
Lại chuẩn bị có trò hay để xem rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook