Quan Thần
Chương 8: Sự cám dỗ của tài và sắc

Sao có thể chứ?

Lý Đinh Sơn mất một triệu, Văn Dương lại ở trong bóng tối lợi dụng danh nghĩa công ty đút túi vừa đúng một triệu. Nếu đúng như vậy thật, Lý Đinh Sơn thua rất thảm mà Văn Dương lại kiếm rất dễ dàng.

- Biết ngay là chú không tin mà!

Tiếu Giai mở to hai mắt nhìn:

- Ngay từ đầu tôi cũng không tin, tuy nhiên sau này tôi lại nhìn thấy số liệu trong tài khoản của hắn, lúc đó mới thật sự tin tưởng hắn lời một triệu! Nói cho Hạ Tưởng chú biết là tôi rất rõ ràng việc Văn Dương kiếm một triệu như thế nào, bởi vì tôi tham dự toàn bộ quá trình kiếm tiền của hắn.

Hạ Tưởng trừng mắt, vẻ mặt đầy khó tin. Ở năm 1998, một triệu chính là một khoản tiền rất lớn. Triệu phú lúc này có thể so sánh với tỷ phú vào mười năm sau. Văn Dương bộ dạng xấu xí, cả ngày không biết làm cái gì, hóa ra lén làm ăn lời một triệu sau lưng người khác.

Tiếu Giai rất vừa lòng với vẻ kinh ngạc của Hạ Tưởng, cô nhướn mày hỏi:

- Có muốn biết hắn kiếm tiền như thế nào không? Có muốn kiếm một triệu để trở thành triệu phú không?

Hạ Tưởng giả vờ tức giận:

- Nói nhảm, ai không muốn kiếm tiền? Muốn nói thì nói mau, đừng cố ra vẻ.

Tiếu Giai cũng không giận, lại rót đầy một cốc bia mới chậm rãi nói:

- Tuy nhiên chú phải đáp ứng tôi một việc. Chính là sau khi tôi nói ra chuyện này, chú nhất định phải hợp tác với tôi, chúng ta cùng nhau kiếm một triệu.

Kiếm tiền ai lại không muốn? Tuy nhiên Hạ Tưởng tuyệt đối không kích động mà chỉ cảm giác chuyện này quá mức kỳ quái. Rõ ràng là Tiếu Giai và Văn Dương cùng một phe, sao lại hảo tâm nói cho mình chuyện sau lưng Văn Dương? Nếu thực sự có cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, với giao tình của hắn và Tiếu Giai, cô cũng không cần phải tới tận cửa dâng bằng hai tay như thế này chứ?

Đoán là vậy nhưng Hạ Tưởng vẫn thản nhiên nói:

- Không thành vấn đề, chỉ cần trong phạm vi của tôi, chỉ cần không phạm pháp, có ai mà không cần tiền chứ? Đúng không?

Tiếu Giai đánh giá Hạ Tưởng từ trên xuống dưới mấy lần, ánh mắt toát ra một tia ai oán, sâu kín nói:

- Hạ Tưởng, chú nói thật, có phải chú cảm thấy tôi là một cô gái hư hỏng không? Có phải chú cho rằng cả ngày tôi và Văn Dương mắt đi mày lại là nhất định đã lên giường với hắn không?

Khụ khụ.... Hạ Tưởng bị miếng dê nướng cay quá, không kìm nổi ho khan, vội vàng uống một ngụm bia để ép xuống, vội hỏi:

- Nói chuyện nghiêm chỉnh đi, đừng đánh trống lảng.

Thấy Hạ Tưởng không muốn nói việc này, Tiếu Giai rất bất mãn hừ một tiếng, quay sang gọi ông chủ:

- Ông chủ, cho thêm bốn chai bia.

Trong nháy mắt, Hạ Tưởng thấy rõ trong mắt trong suốt của cô có gì đó chớp động.

Hắn muốn ngăn Tiếu Giai lại nhưng không ngờ ông chủ đã rất nhanh nhẹn đưa tới bốn chai bia, dường như còn sợ hai người không chịu uống, không hề nói gì liền mở luôn hai chai.

Tiếu Giai vừa uống bia vừa tự thuật một cách đứt quãng, Hạ Tưởng rốt cuộc hiểu được con đường phát tài của Văn Dương là như thế nào.

Kỳ thật thủ đoạn kiến tiền của Văn Dương cũng không cao minh, chỉ là thủ pháp cũ rích lợi dụng danh nghĩa viết thư lừa tiền. Ưu thế lớn nhất của Văn Dương chính là lợi dụng danh nghĩa tòa soạn báo cấp quốc gia của Lý Đinh Sơn. Tuy rằng công ty lấy tên là trung tâm văn hóa tin tức khoa học kỹ thuật nhưng dù sao mở đầu vẫn là đại danh của tòa soạn báo cấp quốc gia, bởi vậy cực kỳ có sức thuyết phục.

Văn Dương kéo Tiếu Giai tới một ngân hàng ở Bắc Kinh, tìm người phụ trách thư viện, tìm tòi trong đống tài liệu nội bộ, lấy được những bài phát biểu và họ tên của nhân viên chi nhánh ngân hàng trong cả nước.

Ngành sách báo thời bấy giờ, trên sách chẳng những có họ tên còn có địa chỉ cụ thể, đây chính là điểm mà Văn Dương lợi dụng.

Y lợi dụng ba ngày cùng với Tiếu Giai trích lục gần 3000 họ tên và địa chỉ, sau đó trở lại thành phố Yến, biên soạn một bản yêu cầu viết bài, in ra 5000 bản, sau đó lợi dụng việc y quản lý con dấu công ty, đóng dấu lên, lấy danh nghĩa tòa soạn báo cấp quốc gia, gửi qua bưu điện.

Thông báo phát ra không lâu, liền lục tục thu được hồi âm, ít nhất cũng có 2000 người hồi âm. Sau đó Văn Dương lại soạn một thông báo xuất bản, nói rằng nếu được nhà xuất bản cấp quốc gia xuất bản bài viết, có thể trở thành căn cứ quan trọng để xác định chức danh cho người viết bài. Nhưng bởi vì nhà xuất bản yêu cầu ít nhất phải in một vạn quyển sách mới có thể xuất bản cho nên yêu cầu mỗi người ít nhất phải mua năm quyển, mỗi quyển định giá là 200 tệ. Sách là loại có bìa cứng, rất có giá trị bảo tồn.

Người làm ngân hàng rất có tiền, hơn nữa đa số những người viết văn vẻ này đều là lãnh đạo không lớn không nhỏ, năm quyển sách chỉ 1000 tệ, tùy tiện tìm một cái cớ là có thể chi trả. Cho nên phát ra 2000 phong thư, gần như ai cũng gửi tiền tới. Sau khi thống kê, tổng cộng có 1956 người gửi tiền, ít nhất cũng năm bản. Còn có mấy người muốn nhiều hơn, tổng cộng cũng thu được gần hai triệu.

Văn Dương cũng không tính là quá tham, khả năng đều biết những người trong ngân hàng đều là người có tiền, phải có hàng tốt, cho nên y cũng không hề tiết kiệm tiền giấy. Y bỏ năm mươi ngàn tệ mua giấy phép xuất bản của một nhà xuất bản cấp quốc gia, lại tìm một nhà in lớn, dùng loại giấy tốt nhất, đóng bìa cứng thật đẹp, lại thêm đóng hộp tinh xảo, sách phân làm hai quyển thượng hạ, mỗi quyển đều dày như từ điển, hai quyển sách tổng cộng hai triệu từ, mỗi người viết đều khống chế ở số lượng bài viết khoảng một ngàn từ.

Chi phí in sách tổng cộng mỗi bộ 20 tệ, in hai vạn bộ, cộng là bốn trăm ngàn tệ. Sau khi chi trả các khoản như giấy phép, in ấn, chứng nhận, phí gửi bưu điện, v.v... Tóm lại trừ tất cả các khoản vẫn còn dư ra hơn một triệu tệ.

Toàn bộ sự việc chỉ diễn ra trong nửa năm. Ban đầu Văn Dương chỉ phải đầu tư tiền xe từ thành phố Yến tới Bắc Kinh và mời người ở Bắc Kinh ăn uống, in ấn mấy ngàn bức thư chỉ mất mấy trăm tệ. Nói cách khác, đầu tư giai đoạn đầu chỉ chừng năm, ba ngàn tệ. Về phần chi phí giai đoạn sau như in ấn linh tinh, hoàn toàn là dùng tiền của người khác để chi.

Lại nói tiếp, tác dụng chủ yếu nhất chính là nhờ danh nghĩa tòa soạn báo cấp quốc gia. Năm 1998, tuy việc viết thư thu phí như thế này đã không phải rất dễ dàng khiến người mắc mưu như những năm 90 nhưng vẫn có không ít người nguyện ý chi tiền để in luận văn. Đúng là vì nắm được điểm này, lại nhận định người ngân hàng có tiền, lại thêm sức ảnh hưởng của chiêu bài tòa soạn báo cấp quốc gia, cho nên Văn Dương mới thành công việc này.

Tiếu Giai nói xong, bốn chai bia cũng hết. Tính ra hai người uống hết tám chai, chia đều mỗi người bốn chai. Hạ Tưởng không vấn đề gì, bốn chai bia không thể khiến hắn gục được, nhưng không ngờ Tiếu Giai lại mắt mơ màng, ba phần men say nhưng vẫn thần trí thanh tỉnh, không say, tuy nhiên cũng khiến cô tăng thêm mấy phần quyến rũ.

Tiếu Giai nhìn thẳng Hạ Tưởng, hỏi:

- Thế nào? Có cảm tưởng gì? Có muốn cùng tôi làm đại sự, kiếm mấy trăm ngàn không? Đời người có rượu là phải uống, có tiền là phải kiếm!

Hạ Tưởng cười nói:

- Không thể tưởng được cô lại có thể sảng khoái như vậy, tôi nghe mà nhiệt huyết sôi trào, quả thật muốn nhảy dựng lên làm đại một hồi, kiếm một khoản lớn.

Tiếu Giai nheo mắt nhìn Hạ Tưởng, biết hắn nói một đằng nghĩ một nẻo, châm chọc nói:

- Nói hay nhỉ, tuy nhiên nhìn bộ dạng chú có vẻ vẫn chưa động tâm, khẳng định là đang suy nghĩ, vì sao tôi đi theo Văn Dương, cuối cùng Văn Dương lại không chia tiền cho tôi? Nói cho chú biết này Hạ Tưởng, chú đừng khinh thường tôi, tôi không phải loại đàn bà vì tiền là lên giường với người khác. Tôi có giới hạn của mình!

Khi nói lời này, trong mắt Tiếu Giai thoáng hiện vẻ không cam lòng và bất mãn. Hạ Tưởng làm bộ không thấy, nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ tối liền phất tay nói:

- Ông chủ, tính tiền.

Tiếu Giai không cam lòng, giơ tay ngăn Hạ Tưởng lại:

- Chờ một chút Hạ Tưởng. Vì sao chú không mở miệng hỏi rốt cuộc tôi và Văn Dương đã xảy ra cái gì? Vì sao không động tâm? Chẳng lẽ là sợ tôi lừa chú?

Dưới tình thế cấp bách, bàn tay nhỏ bé của Tiếu Giai đặt trên tay Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cảm thấy trên tay truyền đến cảm giác nóng hổi, mịn màng, liền cúi đầu xuống nhìn. Bàn tay Tiếu Giai nhỏ bé trắng nõn, hơi xanh xao, rất cân xứng, không lớn không nhỏ, quả nhiên là là bàn tay ngọc đẹp nhất mà Hạ Tưởng từng được thấy.

Bỗng nhiên nhớ tới việc in dấu tay của đời sau, Hạ Tưởng thốt lên:

- Tiếu Giai, tay cô đẹp thật. Nếu sau này in dấu tay, cũng có thể kiếm tiền.

Năm 1998 còn chưa có khái niệm in dấu tay, Tiếu Giai không hiểu được Hạ Tưởng nói gì, hơi sửng sốt:

- Chú nói gì?

Lúc này Hạ Tưởng mới ý thức được mình nói sai, vội vàng chuyển đề tài:

- Cứ rời khỏi đây rồi nói. Ở đây đông người hỗn tạp, không phải nơi nói chuyện.

Tiếu Giai gật đầu, lúc này mới phát hiện tay hai người còn đang dính vào nhau, mà còn là tay cô chủ động nắm chặt lấy tay Hạ Tưởng. Cô không khỏi đỏ mặt, vội vàng rụt tay về, xấu hổ nói:

- Tay lợn của chú toàn mỡ, tránh xa tôi ra một chút.

Hạ Tưởng thuận miệng nói: Text được lấy tại http://qtruyen.net

- Tôi còn đang tưởng rằng sao lại trơn mịn như vậy, vừa rồi còn tưởng là tay tôi mịn màng, giờ mới biết được hóa ra toàn mỡ...

Hắn cười như không nhìn Tiếu Giai, trên mặt vừa có vẻ trẻ con của sinh viên mới ra trường, trong mắt lại có vẻ thành thục và giảo hoạt.

Tiếu Giai bất giác hoảng hốt, trong lòng hiện lên một tia bối rối, không khỏi nghĩ rốt cuộc là hắn thật tâm hay vô ý? Thấy hắn đứng đắn thì như một sinh viên ngây ngô, lúc vui đùa lại như một người đàn ông đã vào đời nhiều năm, nói chuyện lại cẩn thận, vừa có chừng có mực làm người ta không thể phát hiện điểm gì xấu. Hạ Tưởng này trước kia nhìn như một gã ngờ nghệch, hiện tại tiếp xúc thấy cũng là một người đàn ông khá khôi hài, rất nam tính.

Tim Tiếu Giai đập loạn xạ, ánh mắt như vô tình liếc Hạ Tưởng:

- Không tử tế. Không thể tưởng tượng được chú cũng biến thành người xấu. Trước kia còn nghĩ chú là chính nhân quân tử. Đàn ông không có mấy người tốt.

Đả kích hơi lớn. Hạ Tưởng vừa trả tiền vừa cười ha hả không ngừng, cũng không nói tiếp. Nói hắn không hề động tâm với Tiếu Giai là nói dối. Đã là đàn ông, khó tránh khỏi có chút ý tưởng với mỹ nữ là chuyện bình thường. Huống chi Tiếu Giai là mỹ nhân mà bất kể đi đến đâu cũng khiến người ta phải chú ý. Nhưng nếu nói muốn phát sinh gì đó với cô, với tình cảnh và tâm tình hiện tại của hắn, thật sự không có tâm tư đó. Hắn không phải là hoàn toàn không tin Tiếu Giai, cũng không phải là không muốn kiếm tiền, mà chính là không muốn làm sự tình phạm pháp.

Lén dùng con dấu công ty, lấy danh nghĩa tòa soạn báo cấp quốc gia. Đây rõ ràng là hành vi trái pháp luật. Không nói đến việc viết thư thu phí và mua bán sách là hành vi trái pháp luật, nếu thật sự ham miếng lợi nhỏ trước mắt, về sau cho dù hắn thành công mượn lực Lý Đinh Sơn và Tống Triêu Độ tiến vào quan trường, rất có thể nhiều năm sau sẽ có người tóm lấy chuyện này, đẩy hắn vào chỗ chết...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương