Qua Ba Kiếp Người Mới Trải Nghiệm Nhân Sinh
-
Chương 8: Câu cá(Thượng)
Sau một lúc lâu dỗi không được quan tâm, cuối cùng Lưu Hoằng cũng tỉnh cả người. Lưu Hoằng quả thực rất muốn đập đầu mình xuống cái gối to bự mềm mại... Tiểu xôi nếp bối rối muốn tan thành bánh dày, trực tiếp bám dính trên đất không gặp sư phụ nữa.
- Lưu Hoằng... Ra đây chút nào!
- Vâng! - Hắn ỉu xìu đáp. Nắng thế này còn câu cá cái gì? Cơ bản là vừa nóng vừa oi, nước còn sôi sùng sục khác gì chết đâu chứ?
Lẩm bẩm như thế nhưng rất nhanh Lưu Hoằng đến được vườn phía sau. Hắn ngó qua ngó lại một hồi, thấy trước sau toàn đất, trái phải cũng là một hàng cây cắm chắc khỏe trên đất, rất có khí thế trấn áp theo kiểu nơi đây cây cối đất đai là tất cả. Hắn nghệt mặt.
Cái chỗ này thì cá ở đâu?
Lưu Hoằng ngây ra như phỗng một lúc lâu dưới nắng chói chang mặc kệ ánh nắng chẳng chừa ai vào mắt, ý định hun hắn cháy da khét thịt.
Từ trong kho bước ra, Khang Dực nhìn thấy một vườn cây không gọi là xum xuê nhưng đủ để che nắng như thiêu đốt mà đồ nhi của mình vẫn trước sau như một trực trước vườn cây dưới cái nắng ước chừng ba sáu ba bảy độ, y ngay lập tức tăng xông. Chẳng nói chẳng rằng, y trực tiếp ném cho hắn một cái xẻng nhỏ, ý đồ đánh thức hắn dậy. Nói là ném cho, nhưng thực tế y chỉ nhẹ nhàng hất qua, chiếc xẻng nhỏ chỉ lướt qua bả vai hắn.
Lưu Hoằng giật mình nhảy lên, sau đó rất nhanh thoát khỏi mê muội mà xoa xoa bả vai, tay bị đau còn rón rén cầm xái xẻng nhỏ đưa lên trước mắt:
- Cái này là gì vậy ạ? Chẳng phải sư phụ nói chúng ta đi câu cá sao?
- Đào giun đi! - Rất ngắn gọn, không rườm rà.
- Dạ?
- Không thì ngươi định câu bằng gì? Nếu không muốn thì ra chỗ bụi cỏ bắt châu chấu cũng được.
- Sư phụ...
- Ta đào với ngươi!
Khang Dực nói xong, cũng ngồi xuống ngay bên cạnh hắn, thuần thục cầm một cái xẻng khác, chăm chú đào. Chẳng mấy chốc đã xới tung khu đất lên, nhanh chóng bắt được hai ba con giun. Chốc chốc liếc nhìn sang vẻ mặt bị bắt buộc của Lưu Hoằng, tâm tình cũng cảm thấy thực thoải mái, cứ thế vừa đào y âm thầm cười trộm trong lòng.
Một lúc lâu thật lâu sau, Khang Dực chợt nghe thấy giọng của Lưu Hoằng vang lên sau một hồi giận dỗi cấm khẩu.
- Sư phụ! Con đào được một con giun nè. - Vẻ mặt bất mãn rất nhanh được thay bằng thích thú.
- Được rồi thì bỏ nó vào trong niêu đất kia đi.
- Sư phụ... - Mắt đã sớm rưng rưng. Xôi nếp quả thực rất ghét giun. Da vừa nhăn lại vừa nhớt, ghê muốn chết.
Khang Dực nhìn biểu tình trên mặt xôi nếp ngày càng đen, cố nén cười, làm ra tức giận mà nói:
- Nhanh lên, ngươi định đào xong giun rồi thì trời cũng tối hả?
Lưu Hoằng rón rén lấy ngón tay cái cùng ngón trỏ gắp con giun lên. Ai ngờ con giun quẫy mạnh một phát, tay hắn lại cầm không chắc chắn lên con giun trơn trượt. Ngay lập tức hắn giật mình nhảy dựng, hét lớn rồi ném con giun ra... trúng ngay giữa mặt Khang Dực. Nhìn con giun từ trên mặt sư phụ quay quay vài vòng, trượt hết cả mặt mũi cùng quần áo mới rơi xuống đất, Lưu Hoằng biết mình chết thật rồi.
Mà quả thật xôi nếp chết thật. Khang Dực rất không lưu tình mà gắt gao nắm hai tay của hắn, trói gô lại. Sau đó rất vui vẻ mà thả mấy con giun xung quanh giày hắn. Tay bị trói, tâm thì hoảng, Lưu Hoằng nhảy tưng tưng tránh mấy con giun ngọ ngậy dưới đất.
Nửa khắc sau trò tra tấn mới kết thúc, mà lúc này Khang Dực cũng lau xong mặt mũi, trực tiếp từ trong kho ôm ra cái cuốc lớn, cuốc một vạt đất rộng rồi nhặt giun bỏ vào niêu đất. Cơ bản là không cần dùng cái xẻng vừa nhỏ vừa lâu kia, cũng cơ bản không cần sự giúp đỡ của tên sợ giun nào đó. Vừa cuốc đất, vị sư phụ nào đó trong lòng vẫn âm thầm mắng, cơ bản là không thấy hài lòng chút nào. Mà lúc nãy, cái tên dính người kia còn có thể cầm xẻng xúc con giun vào niêu đất, không cần bất mãn làm theo ta rồi văng cả con giun vào mặt ta. Đúng là ngu hết thuốc chữa!
Thấy cũng đã đủ dùng, y bèn vặt mấy con giun ra thành khúc nhỏ, tránh cho chút nữa, tên kia mắc mồi câu lại đạp đổ cả niêu xuống hồ.
- Ngươi có đi không?
Mặc dù mấy con giun rất kinh, nhưng hắn cũng tò mò làm sao câu cá cùng với việc ngồi cạnh sư phụ suốt hai canh giờ. Cuối cùng Lưu Hoằng cũng mỉm cười gật đầu cái rụp.
Mất nửa canh giờ đi ngựa, cuối cùng cả hai cũng đến một cái hồ rộng. Lưu Hoằng há mốc mồm nhìn cảnh trước mặt. Không như ở Côn Lĩnh, nơi này chỉ toàn những ngọn đồi thấp trải dài nối tiếp nhau. Không lạnh thấu xương, không tuyết trắng băng giá. Những triền đồi xanh mướt chạy xuống hồ nước xanh biếc rộng mênh mông, rồi kéo trên mặt nước một màu xanh rợn ánh lên từ đám cây cỏ vươn lên gần bờ hồ làm tâm tình Lưu Hoằng thoáng chốc nhộn nhạo.
- Ngươi còn không mau đi!
- Dạ! - Tiểu xôi nếp hoàn hồn mà bước tới căn nhà nhỏ phía chân đồi. Hắn cầm lấy dây cương từ tay Khang Dực, rất nhanh buộc vào gốc cây to gần đó, lại rất có lòng tốt mà ôm đến một bó cỏ. Vừa đi hắn vừa nắc nẩm. Thanh Vân này cũng khéo hưởng thụ nha. Nơi đây đẹp như thế...
- Lưu Hoằng! Đến giúp ta một chút!
- Con ra ngay đây! - Hắn trải cỏ ra máng ngựa, vuốt ve hai con ngựa, dặn dò mấy câu ngu ngốc kiểu như không được đi lung tung, không được đá nhau gì đó, rồi cũng lập tức ra chỗ sư phụ.
Thấy y bê ra từ trong kho một chiếc thuyền nhỏ, hắn bèn chạy đến phụ giúp, rồi rất nhanh xếp đầy đủ đồ câu lên đó.
- Xong rồi nè sư phụ. Chúng ta đi được chưa? - Tiểu xôi nếp lại quay về bản mặt háo hức muốn được trực tiếp câu lên con cá.
- Đợi một chút. Hắn ta còn chưa đến.
- Sư phụ mời thêm ai vậy? - Lưu Hoằng vừa dứt lời, chưa kịp tỏ ra thái độ khó chịu thì trước mắt đã hiện ra bóng đen nho nhỏ.
- Hắn. - Y vừa nói vừa chỉ tay về phía bóng xa xa hướng lại hồ.
Rất nhanh người đó liền đến gần. Hắn ta buộc con ngựa vào một gốc cây khác, nhanh chóng nhảy tót đến vỗ vai Khang Dực, tuôn ra một tràng chào hỏi, trực tiếp coi tiểu xôi nếp là không khí.
Thấy bàn tay của người nào đó cứ ở mãi trên vai sư phụ từ nãy giờ không đi, còn miệng thì nã pháo liên thanh không có dấu hiệu dừng lại. Lưu Hoằng cau mày, tỏ vẻ ta đây tức giận. Vậy mà tên kia vẫn không để hắn vào mắt, coi hắn như không khí vậy. Còn sư phụ nữa, tại sao không một cước đạp gã đi luôn vậy? Nếu không ít nhất cũng phải ngắt lời hắn ta đi chứ? Lải nhải thật khó chịu.
Lưu Hoằng tiến đến gần cái tên vẫn luôn chào hỏi mãi không thôi mà cố tỏ vẻ nhã nhặn:
- Trưởng bối! Vãn bối ra mắt người. - Miệng ra vẻ lễ phép, tay đã rất nhanh không an ổn, giả vờ phủi mấy vết bụi trên áo sư phụ, cũng đồng thời phủi luôn tay người nào đó.
- Không cần phủi nữa. Hắc y cũng không dễ lấm bẩn, đằng nào chút nữa về cũng giặt.
Lưu Hoằng đạt được mục đích, buông tay ra, hihi haha cười đến vô tội.
Người nào đó rất không vừa lòng với hành động tiểu xôi nếp, bèn liếc qua liếc lại hắn mấy lần, đánh giá từ đầu đến chân xem có gì chê được, miệng đã bắt đầu chọc khoáy.
- Đồ đệ ngươi đúng không? Thông minh như ngươi thì thu một đứa ngu xuẩn về làm gì.
Tiếng cười của Lưu Hoằng tắt lịm, mà nụ cười luôn treo trên môi cũng chẳng còn. Hắn cúi đầu âm thầm nhíu mày, chân rất nhanh điều chỉnh tư thế để cả dáng vẻ đều triệt để có thể rõ nét trong mắt sư phụ. Nhìn đồ đệ đáng thương hề hề, lại nghe lời nói không mấy vui tai, Khang Dực đã chuẩn bị tâm lí thổi bùng núi lửa.
Ừ đấy! Đồ đệ ta ngốc thì sao? Ngươi quản được sao? Ta còn có đồ đệ ngốc nhưng ngoan ngoãn học nhanh hiểu nhanh còn hiếu thuận, cái lão già ngươi được mấy tên nhóc hỉ mũi chưa sạch lúc nào cũng xưng danh giỏi giang mà học còn không đến nơi đến chốn. Bực sao? Ghen tị sao? Ngươi bới ra được mấy đồ đệ tốt như đồ nhi của ta chứ hả tên si ngốc kia?
Khang Dực âm thầm thổ tào, cơn tức cũng dần giảm xuống. Nhưng chung quy lại, bản mặt tên kia này đúng là rất không tốt, không nên thương cảm hắn mà tha thứ. Nghĩ nghĩ, y bèn không kiêng nể mà xỉa xói mấy câu:
- Đến! Lưu Hoằng chào hỏi một chút. Đây là đại sư huynh của ta, tên là Chúc Nhược An, gọi một tiếng Chúc sư bá được rồi. Hắn cũng có mấy nhóc đồ đệ xấp xỉ tuổi ngươi, rất thông minh, thông minh đến nỗi ngươi có học ngày học đêm cũng không sánh bằng. Vì thế nên cũng chẳng thầy nào dám đáp ứng dạy. Bọn chúng cũng xấp xỉ tuổi ngươi, chuẩn bị bước ra đời được rồi, chắc sẽ giúp rất nhiều cho đời đấy.
Thấy tam sư đệ không ngừng nhắc tới mấy tên đại đồ đệ lười biếng mà luôn ra vẻ ta đây, Chúc Nhược An cũng biết khó mà lui. Hắn quay sang phía Lưu Hoằng, không đợi hắn mở miệng, Lưu Hoằng đã mở lời trước:
- Điệt nhi ra mắt Chúc sư bá.
- Thôi được rồi. Không khách khí, không khách khí - Người kia vội xua tay, tên này thực ra cũng không kém cạnh sư đệ của hắn tí nào. - Ta nghe nói ngươi vài ngày nữa là về hoàng cung rồi, sao không nhân dịp đón hắn về Thanh Vân, giữ hắn chỗ ngươi làm gì. Điều kiện không tốt, lại xa xôi. Bây giờ dẫn hắn về, ra mắt sư tổ với sư muội sư đệ, ai ai cũng mong ngóng xem xem đồ đệ ngươi đó.
- Thế thì phiền đại sư huynh cáo lỗi giùm rồi. Còn về phần lí do... Ngô Nhiễm không dễ thương đến thế đâu. Huống chi... - Khang Dực hạ giọng - Hắn cho người theo Lưu Hoằng đến tận núi Côn Lĩnh. Còn cho tiểu tử này uống một loại thuốc, nửa tháng, nếu không có thuốc giải, tiểu tử này sẽ chết. Chết ở đền thờ Đế An, hay chết trên tay Thanh Vân đều là cái lợi cho hắn. Chúng ta theo hiệp định vẫn phải hoàn thành lời hứa kia, lại thêm... chắc chắn nhân dân cũng không ai dám dị nghị. Ta sợ, đưa hắn về Thanh Vân thì sẽ thêm nhiều phiền phức, Thanh Vân bây giờ cũng chưa chắc đã an toàn. Ngươi tương lai sẽ thành người đứng đầu, hiện tại, sớm thanh lọc đi được rồi.
- Hôm nay ngươi gọi ta đi câu, thực chất là có việc cần bàn phải không?
- Không hổ sư huynh ta. Tinh ý! Tinh ý!
Lưu Hoằng nghe xong phân tích của Khang Dực, vẫn chưa hoàn hồn. Hắn giật tay áo sư phụ, tái mặt:
- Người sao không nói cho con biết sớm?
- Nếu ta nói cho ngươi, ngươi lại chẳng lo sốt vó lên rồi nghĩ loanh quanh đến mất ngủ hay sao? Yên tâm, ngươi không chết được đâu, ta sẽ đúng thời gian trả ngươi về phía Ngô Nhiễm. Về phía hắn ta, lần này cho ngươi đi là một bước nhượng bộ với Thanh Vân, lúc trở về... - Khang Dực rũ mi mắt - E là không còn dễ dàng như thế nữa đâu.
- Hay lần này mang điệt nhi đi gặp nhị sư muội cùng thất sư đệ. Hai người đó có lẽ sẽ cứu được điệt nhi.
Khang Dực nhướng mày, liếc nhìn Lưu Hoằng. Quả nhiên không ngoài sự đoán, hay xua tay:
- Ngô Nhiễm lần này đã có tính toán kĩ càng như thế, e rằng hắn nắm trong tay không chỉ đơn giản là tính mạng của con, chắc chắn đã tính làm sao, một lưới giăng luôn cả Lưu Kha cùng quân đội ngầm ở Bắc Phong. Lần này con không trở về, e là lành ít dữ nhiều.
Khang Dực hạ mi mắt, mỉm cười. Hắn không nhìn lầm người. Nam nhân đại trượng phu, biết tính toán trước sau, biết dở hay lo nghĩ... Đồ đệ này của hắn, quả là không khiến người ta thất vọng.
- Ta cũng tính cùng hắn trở về. Hôm nay gọi ngươi đến, thứ nhất bàn chuyện chính sự. Thứ hai là cho ngươi giải khuây, sư phụ nói ngươi thú nàng về đêm tân hôn bèn đi uống rượu, rồi sau đó lập tức bế quan đến phòng cũng chưa ra khỏi, thê tử ba tháng cũng chưa gặp lần nào. Lần này nàng đi đến An Bình quốc, ngươi không chờ nàng về an ủi một phen mà còn định tiếp tục bế quan đúng không?
- Ta... Ngươi cũng biết, ta kì thực không có yêu nàng.
- Ngươi lấy nàng thì cũng phải có trách nghiệm. Năm đó là ta sai, quá dung túng nàng, cứ ngỡ nàng như vậy cũng là một loại hạnh phúc. Ai ngờ... Ngươi quả quá nhẫn tâm.
Lưu Hoằng nghe không sót một từ, ngượng ngùng đứng im. Không phải chuyện của mình, muốn xen vào cũng khó. Hắn chờ Khang Dực nói hết câu, hihi haha cười lớn rồi vội vàng chạy ra chỗ khác, nói là đi chuẩn bị thuyền.
Khang Dực khẽ gật đầu, không quay đầu ra mà tiếp tục câu chuyện:
- Ngươi vẫn sẽ chờ nàng ấy sao?
- Ta... Ngươi cũng biết, nàng ấy sẽ không trở lại.
Khang Dực nghe xong, mắt cũng biến đỏ. Y giơ tay, túm cổ áo Nhược An, gằn từng tiếng:
- Ngươi cũng biết. Ngươi con mẹ nói dám nói cũng biết.
- Ta - Chúc Nhược An không đẩy tay Khang Dực ra. Cứ để y xoắn chặt cổ trường bào, không nói lời nào. Hắn biết, y cần phát tiết.
Một khắc sau, Khang Dực bình tĩnh. Y buông lỏng tay rồi quay mặt ra hướng khác:
- Xin lỗi. Là do ta quá nông nổi.
- Thực ra người có lỗi là ta. Nếu năm đó, không phải tại ta... Nếu năm đó ta cương quyết không đáp ứng lấy Trần muội, muội ấy cũng không như bây giờ.
- Quá khứ đã qua rồi. Ngươi nên sống với thực tại. Về phía Trần muội, muội ấy là người rất tốt, cũng rất hiểu chuyện, ngươi đừng giày vò muội nữa. Còn Tiểu Như... con bé ấy như bây giờ, có lẽ cũng tốt. Không phải gánh vác lên vai trọng trách nào nữa. Qua rồi, cứ để nó qua đi.
Chúc Nhược An xót xa nhìn về phía Khang Dực, bóng lưng tiểu đệ đệ hắn luôn tâm niệm bảo vệ nay sao cô tịch đến lạ lùng.
Hai người nửa canh giờ sau mới ra đến chỗ con thuyền nhỏ. Lưu Hoằng đã chuẩn bị xong xuôi, ngồi ngậm cỏ đếm dế một lúc lâu.
Ba người kiểm tra đồ đạc, bước lên con thuyền. Thuyền thoáng chốc chòng chành không vững. Khó khăn lắm Khang Dực mới điều khiển được lại thuyền. Y giơ cái mái chèo, ý định quật một phát cho tên đại ca đại ngốc một vạt nước sông vào mặt, lại thấy bản mặt háo hức của đồ nhi khi nhìn mấy con cá nhỏ không sợ trời không sợ đất bơi bơi quanh thuyền đành thở dài thu mái chèo. Sóng yên biển lặng thế này có lẽ tốt hơn, cứ để đồ nhi vui thêm một lúc vậy.
- Lưu Hoằng... Ra đây chút nào!
- Vâng! - Hắn ỉu xìu đáp. Nắng thế này còn câu cá cái gì? Cơ bản là vừa nóng vừa oi, nước còn sôi sùng sục khác gì chết đâu chứ?
Lẩm bẩm như thế nhưng rất nhanh Lưu Hoằng đến được vườn phía sau. Hắn ngó qua ngó lại một hồi, thấy trước sau toàn đất, trái phải cũng là một hàng cây cắm chắc khỏe trên đất, rất có khí thế trấn áp theo kiểu nơi đây cây cối đất đai là tất cả. Hắn nghệt mặt.
Cái chỗ này thì cá ở đâu?
Lưu Hoằng ngây ra như phỗng một lúc lâu dưới nắng chói chang mặc kệ ánh nắng chẳng chừa ai vào mắt, ý định hun hắn cháy da khét thịt.
Từ trong kho bước ra, Khang Dực nhìn thấy một vườn cây không gọi là xum xuê nhưng đủ để che nắng như thiêu đốt mà đồ nhi của mình vẫn trước sau như một trực trước vườn cây dưới cái nắng ước chừng ba sáu ba bảy độ, y ngay lập tức tăng xông. Chẳng nói chẳng rằng, y trực tiếp ném cho hắn một cái xẻng nhỏ, ý đồ đánh thức hắn dậy. Nói là ném cho, nhưng thực tế y chỉ nhẹ nhàng hất qua, chiếc xẻng nhỏ chỉ lướt qua bả vai hắn.
Lưu Hoằng giật mình nhảy lên, sau đó rất nhanh thoát khỏi mê muội mà xoa xoa bả vai, tay bị đau còn rón rén cầm xái xẻng nhỏ đưa lên trước mắt:
- Cái này là gì vậy ạ? Chẳng phải sư phụ nói chúng ta đi câu cá sao?
- Đào giun đi! - Rất ngắn gọn, không rườm rà.
- Dạ?
- Không thì ngươi định câu bằng gì? Nếu không muốn thì ra chỗ bụi cỏ bắt châu chấu cũng được.
- Sư phụ...
- Ta đào với ngươi!
Khang Dực nói xong, cũng ngồi xuống ngay bên cạnh hắn, thuần thục cầm một cái xẻng khác, chăm chú đào. Chẳng mấy chốc đã xới tung khu đất lên, nhanh chóng bắt được hai ba con giun. Chốc chốc liếc nhìn sang vẻ mặt bị bắt buộc của Lưu Hoằng, tâm tình cũng cảm thấy thực thoải mái, cứ thế vừa đào y âm thầm cười trộm trong lòng.
Một lúc lâu thật lâu sau, Khang Dực chợt nghe thấy giọng của Lưu Hoằng vang lên sau một hồi giận dỗi cấm khẩu.
- Sư phụ! Con đào được một con giun nè. - Vẻ mặt bất mãn rất nhanh được thay bằng thích thú.
- Được rồi thì bỏ nó vào trong niêu đất kia đi.
- Sư phụ... - Mắt đã sớm rưng rưng. Xôi nếp quả thực rất ghét giun. Da vừa nhăn lại vừa nhớt, ghê muốn chết.
Khang Dực nhìn biểu tình trên mặt xôi nếp ngày càng đen, cố nén cười, làm ra tức giận mà nói:
- Nhanh lên, ngươi định đào xong giun rồi thì trời cũng tối hả?
Lưu Hoằng rón rén lấy ngón tay cái cùng ngón trỏ gắp con giun lên. Ai ngờ con giun quẫy mạnh một phát, tay hắn lại cầm không chắc chắn lên con giun trơn trượt. Ngay lập tức hắn giật mình nhảy dựng, hét lớn rồi ném con giun ra... trúng ngay giữa mặt Khang Dực. Nhìn con giun từ trên mặt sư phụ quay quay vài vòng, trượt hết cả mặt mũi cùng quần áo mới rơi xuống đất, Lưu Hoằng biết mình chết thật rồi.
Mà quả thật xôi nếp chết thật. Khang Dực rất không lưu tình mà gắt gao nắm hai tay của hắn, trói gô lại. Sau đó rất vui vẻ mà thả mấy con giun xung quanh giày hắn. Tay bị trói, tâm thì hoảng, Lưu Hoằng nhảy tưng tưng tránh mấy con giun ngọ ngậy dưới đất.
Nửa khắc sau trò tra tấn mới kết thúc, mà lúc này Khang Dực cũng lau xong mặt mũi, trực tiếp từ trong kho ôm ra cái cuốc lớn, cuốc một vạt đất rộng rồi nhặt giun bỏ vào niêu đất. Cơ bản là không cần dùng cái xẻng vừa nhỏ vừa lâu kia, cũng cơ bản không cần sự giúp đỡ của tên sợ giun nào đó. Vừa cuốc đất, vị sư phụ nào đó trong lòng vẫn âm thầm mắng, cơ bản là không thấy hài lòng chút nào. Mà lúc nãy, cái tên dính người kia còn có thể cầm xẻng xúc con giun vào niêu đất, không cần bất mãn làm theo ta rồi văng cả con giun vào mặt ta. Đúng là ngu hết thuốc chữa!
Thấy cũng đã đủ dùng, y bèn vặt mấy con giun ra thành khúc nhỏ, tránh cho chút nữa, tên kia mắc mồi câu lại đạp đổ cả niêu xuống hồ.
- Ngươi có đi không?
Mặc dù mấy con giun rất kinh, nhưng hắn cũng tò mò làm sao câu cá cùng với việc ngồi cạnh sư phụ suốt hai canh giờ. Cuối cùng Lưu Hoằng cũng mỉm cười gật đầu cái rụp.
Mất nửa canh giờ đi ngựa, cuối cùng cả hai cũng đến một cái hồ rộng. Lưu Hoằng há mốc mồm nhìn cảnh trước mặt. Không như ở Côn Lĩnh, nơi này chỉ toàn những ngọn đồi thấp trải dài nối tiếp nhau. Không lạnh thấu xương, không tuyết trắng băng giá. Những triền đồi xanh mướt chạy xuống hồ nước xanh biếc rộng mênh mông, rồi kéo trên mặt nước một màu xanh rợn ánh lên từ đám cây cỏ vươn lên gần bờ hồ làm tâm tình Lưu Hoằng thoáng chốc nhộn nhạo.
- Ngươi còn không mau đi!
- Dạ! - Tiểu xôi nếp hoàn hồn mà bước tới căn nhà nhỏ phía chân đồi. Hắn cầm lấy dây cương từ tay Khang Dực, rất nhanh buộc vào gốc cây to gần đó, lại rất có lòng tốt mà ôm đến một bó cỏ. Vừa đi hắn vừa nắc nẩm. Thanh Vân này cũng khéo hưởng thụ nha. Nơi đây đẹp như thế...
- Lưu Hoằng! Đến giúp ta một chút!
- Con ra ngay đây! - Hắn trải cỏ ra máng ngựa, vuốt ve hai con ngựa, dặn dò mấy câu ngu ngốc kiểu như không được đi lung tung, không được đá nhau gì đó, rồi cũng lập tức ra chỗ sư phụ.
Thấy y bê ra từ trong kho một chiếc thuyền nhỏ, hắn bèn chạy đến phụ giúp, rồi rất nhanh xếp đầy đủ đồ câu lên đó.
- Xong rồi nè sư phụ. Chúng ta đi được chưa? - Tiểu xôi nếp lại quay về bản mặt háo hức muốn được trực tiếp câu lên con cá.
- Đợi một chút. Hắn ta còn chưa đến.
- Sư phụ mời thêm ai vậy? - Lưu Hoằng vừa dứt lời, chưa kịp tỏ ra thái độ khó chịu thì trước mắt đã hiện ra bóng đen nho nhỏ.
- Hắn. - Y vừa nói vừa chỉ tay về phía bóng xa xa hướng lại hồ.
Rất nhanh người đó liền đến gần. Hắn ta buộc con ngựa vào một gốc cây khác, nhanh chóng nhảy tót đến vỗ vai Khang Dực, tuôn ra một tràng chào hỏi, trực tiếp coi tiểu xôi nếp là không khí.
Thấy bàn tay của người nào đó cứ ở mãi trên vai sư phụ từ nãy giờ không đi, còn miệng thì nã pháo liên thanh không có dấu hiệu dừng lại. Lưu Hoằng cau mày, tỏ vẻ ta đây tức giận. Vậy mà tên kia vẫn không để hắn vào mắt, coi hắn như không khí vậy. Còn sư phụ nữa, tại sao không một cước đạp gã đi luôn vậy? Nếu không ít nhất cũng phải ngắt lời hắn ta đi chứ? Lải nhải thật khó chịu.
Lưu Hoằng tiến đến gần cái tên vẫn luôn chào hỏi mãi không thôi mà cố tỏ vẻ nhã nhặn:
- Trưởng bối! Vãn bối ra mắt người. - Miệng ra vẻ lễ phép, tay đã rất nhanh không an ổn, giả vờ phủi mấy vết bụi trên áo sư phụ, cũng đồng thời phủi luôn tay người nào đó.
- Không cần phủi nữa. Hắc y cũng không dễ lấm bẩn, đằng nào chút nữa về cũng giặt.
Lưu Hoằng đạt được mục đích, buông tay ra, hihi haha cười đến vô tội.
Người nào đó rất không vừa lòng với hành động tiểu xôi nếp, bèn liếc qua liếc lại hắn mấy lần, đánh giá từ đầu đến chân xem có gì chê được, miệng đã bắt đầu chọc khoáy.
- Đồ đệ ngươi đúng không? Thông minh như ngươi thì thu một đứa ngu xuẩn về làm gì.
Tiếng cười của Lưu Hoằng tắt lịm, mà nụ cười luôn treo trên môi cũng chẳng còn. Hắn cúi đầu âm thầm nhíu mày, chân rất nhanh điều chỉnh tư thế để cả dáng vẻ đều triệt để có thể rõ nét trong mắt sư phụ. Nhìn đồ đệ đáng thương hề hề, lại nghe lời nói không mấy vui tai, Khang Dực đã chuẩn bị tâm lí thổi bùng núi lửa.
Ừ đấy! Đồ đệ ta ngốc thì sao? Ngươi quản được sao? Ta còn có đồ đệ ngốc nhưng ngoan ngoãn học nhanh hiểu nhanh còn hiếu thuận, cái lão già ngươi được mấy tên nhóc hỉ mũi chưa sạch lúc nào cũng xưng danh giỏi giang mà học còn không đến nơi đến chốn. Bực sao? Ghen tị sao? Ngươi bới ra được mấy đồ đệ tốt như đồ nhi của ta chứ hả tên si ngốc kia?
Khang Dực âm thầm thổ tào, cơn tức cũng dần giảm xuống. Nhưng chung quy lại, bản mặt tên kia này đúng là rất không tốt, không nên thương cảm hắn mà tha thứ. Nghĩ nghĩ, y bèn không kiêng nể mà xỉa xói mấy câu:
- Đến! Lưu Hoằng chào hỏi một chút. Đây là đại sư huynh của ta, tên là Chúc Nhược An, gọi một tiếng Chúc sư bá được rồi. Hắn cũng có mấy nhóc đồ đệ xấp xỉ tuổi ngươi, rất thông minh, thông minh đến nỗi ngươi có học ngày học đêm cũng không sánh bằng. Vì thế nên cũng chẳng thầy nào dám đáp ứng dạy. Bọn chúng cũng xấp xỉ tuổi ngươi, chuẩn bị bước ra đời được rồi, chắc sẽ giúp rất nhiều cho đời đấy.
Thấy tam sư đệ không ngừng nhắc tới mấy tên đại đồ đệ lười biếng mà luôn ra vẻ ta đây, Chúc Nhược An cũng biết khó mà lui. Hắn quay sang phía Lưu Hoằng, không đợi hắn mở miệng, Lưu Hoằng đã mở lời trước:
- Điệt nhi ra mắt Chúc sư bá.
- Thôi được rồi. Không khách khí, không khách khí - Người kia vội xua tay, tên này thực ra cũng không kém cạnh sư đệ của hắn tí nào. - Ta nghe nói ngươi vài ngày nữa là về hoàng cung rồi, sao không nhân dịp đón hắn về Thanh Vân, giữ hắn chỗ ngươi làm gì. Điều kiện không tốt, lại xa xôi. Bây giờ dẫn hắn về, ra mắt sư tổ với sư muội sư đệ, ai ai cũng mong ngóng xem xem đồ đệ ngươi đó.
- Thế thì phiền đại sư huynh cáo lỗi giùm rồi. Còn về phần lí do... Ngô Nhiễm không dễ thương đến thế đâu. Huống chi... - Khang Dực hạ giọng - Hắn cho người theo Lưu Hoằng đến tận núi Côn Lĩnh. Còn cho tiểu tử này uống một loại thuốc, nửa tháng, nếu không có thuốc giải, tiểu tử này sẽ chết. Chết ở đền thờ Đế An, hay chết trên tay Thanh Vân đều là cái lợi cho hắn. Chúng ta theo hiệp định vẫn phải hoàn thành lời hứa kia, lại thêm... chắc chắn nhân dân cũng không ai dám dị nghị. Ta sợ, đưa hắn về Thanh Vân thì sẽ thêm nhiều phiền phức, Thanh Vân bây giờ cũng chưa chắc đã an toàn. Ngươi tương lai sẽ thành người đứng đầu, hiện tại, sớm thanh lọc đi được rồi.
- Hôm nay ngươi gọi ta đi câu, thực chất là có việc cần bàn phải không?
- Không hổ sư huynh ta. Tinh ý! Tinh ý!
Lưu Hoằng nghe xong phân tích của Khang Dực, vẫn chưa hoàn hồn. Hắn giật tay áo sư phụ, tái mặt:
- Người sao không nói cho con biết sớm?
- Nếu ta nói cho ngươi, ngươi lại chẳng lo sốt vó lên rồi nghĩ loanh quanh đến mất ngủ hay sao? Yên tâm, ngươi không chết được đâu, ta sẽ đúng thời gian trả ngươi về phía Ngô Nhiễm. Về phía hắn ta, lần này cho ngươi đi là một bước nhượng bộ với Thanh Vân, lúc trở về... - Khang Dực rũ mi mắt - E là không còn dễ dàng như thế nữa đâu.
- Hay lần này mang điệt nhi đi gặp nhị sư muội cùng thất sư đệ. Hai người đó có lẽ sẽ cứu được điệt nhi.
Khang Dực nhướng mày, liếc nhìn Lưu Hoằng. Quả nhiên không ngoài sự đoán, hay xua tay:
- Ngô Nhiễm lần này đã có tính toán kĩ càng như thế, e rằng hắn nắm trong tay không chỉ đơn giản là tính mạng của con, chắc chắn đã tính làm sao, một lưới giăng luôn cả Lưu Kha cùng quân đội ngầm ở Bắc Phong. Lần này con không trở về, e là lành ít dữ nhiều.
Khang Dực hạ mi mắt, mỉm cười. Hắn không nhìn lầm người. Nam nhân đại trượng phu, biết tính toán trước sau, biết dở hay lo nghĩ... Đồ đệ này của hắn, quả là không khiến người ta thất vọng.
- Ta cũng tính cùng hắn trở về. Hôm nay gọi ngươi đến, thứ nhất bàn chuyện chính sự. Thứ hai là cho ngươi giải khuây, sư phụ nói ngươi thú nàng về đêm tân hôn bèn đi uống rượu, rồi sau đó lập tức bế quan đến phòng cũng chưa ra khỏi, thê tử ba tháng cũng chưa gặp lần nào. Lần này nàng đi đến An Bình quốc, ngươi không chờ nàng về an ủi một phen mà còn định tiếp tục bế quan đúng không?
- Ta... Ngươi cũng biết, ta kì thực không có yêu nàng.
- Ngươi lấy nàng thì cũng phải có trách nghiệm. Năm đó là ta sai, quá dung túng nàng, cứ ngỡ nàng như vậy cũng là một loại hạnh phúc. Ai ngờ... Ngươi quả quá nhẫn tâm.
Lưu Hoằng nghe không sót một từ, ngượng ngùng đứng im. Không phải chuyện của mình, muốn xen vào cũng khó. Hắn chờ Khang Dực nói hết câu, hihi haha cười lớn rồi vội vàng chạy ra chỗ khác, nói là đi chuẩn bị thuyền.
Khang Dực khẽ gật đầu, không quay đầu ra mà tiếp tục câu chuyện:
- Ngươi vẫn sẽ chờ nàng ấy sao?
- Ta... Ngươi cũng biết, nàng ấy sẽ không trở lại.
Khang Dực nghe xong, mắt cũng biến đỏ. Y giơ tay, túm cổ áo Nhược An, gằn từng tiếng:
- Ngươi cũng biết. Ngươi con mẹ nói dám nói cũng biết.
- Ta - Chúc Nhược An không đẩy tay Khang Dực ra. Cứ để y xoắn chặt cổ trường bào, không nói lời nào. Hắn biết, y cần phát tiết.
Một khắc sau, Khang Dực bình tĩnh. Y buông lỏng tay rồi quay mặt ra hướng khác:
- Xin lỗi. Là do ta quá nông nổi.
- Thực ra người có lỗi là ta. Nếu năm đó, không phải tại ta... Nếu năm đó ta cương quyết không đáp ứng lấy Trần muội, muội ấy cũng không như bây giờ.
- Quá khứ đã qua rồi. Ngươi nên sống với thực tại. Về phía Trần muội, muội ấy là người rất tốt, cũng rất hiểu chuyện, ngươi đừng giày vò muội nữa. Còn Tiểu Như... con bé ấy như bây giờ, có lẽ cũng tốt. Không phải gánh vác lên vai trọng trách nào nữa. Qua rồi, cứ để nó qua đi.
Chúc Nhược An xót xa nhìn về phía Khang Dực, bóng lưng tiểu đệ đệ hắn luôn tâm niệm bảo vệ nay sao cô tịch đến lạ lùng.
Hai người nửa canh giờ sau mới ra đến chỗ con thuyền nhỏ. Lưu Hoằng đã chuẩn bị xong xuôi, ngồi ngậm cỏ đếm dế một lúc lâu.
Ba người kiểm tra đồ đạc, bước lên con thuyền. Thuyền thoáng chốc chòng chành không vững. Khó khăn lắm Khang Dực mới điều khiển được lại thuyền. Y giơ cái mái chèo, ý định quật một phát cho tên đại ca đại ngốc một vạt nước sông vào mặt, lại thấy bản mặt háo hức của đồ nhi khi nhìn mấy con cá nhỏ không sợ trời không sợ đất bơi bơi quanh thuyền đành thở dài thu mái chèo. Sóng yên biển lặng thế này có lẽ tốt hơn, cứ để đồ nhi vui thêm một lúc vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook