Pick Me Up! Gacha Vô Hạn
-
Chapter 15: Đặt nền móng (4)
Chap 15: Đặt nền móng (4)
[Zeeth, Hanson, John, Teddy, ra đây!]”
Những người được gọi tên đều do dự.
Một người đàn ông có bộ ria mép bước tới và nói.
“Gọi chúng tôi đến đây mà không có bất kỳ lời giải thích nào còn bảo chúng tôi phải làm theo vô lý như thế à, có phải là quá đáng không? Ít nhất cũng nên đưa ra lời giải thích nào đó chứ!”
"Anh ta nói đúng đấy!"
[Ồ thật thế à?]
Iselle nói với vẻ mặt hung dữ
[Nếu các bạn vào đó, quái vật sẽ xuất hiện. Các bạn chỉ cần chiến đấu với chúng và giành chiến thắng thôi.]
"Cái gì? Tại sao chúng tôi phải chiến đấu với quái vật? Làm thế để làm gì chứ?”
[Đó là lý do tại sao tôi không thích mấy kẻ có 1 sao!]
Iselle nắm lấy cổ tay của người đàn ông và ném anh ta vào khe nứt. Mọi người há hốc mồm trước sức mạnh khủng khiếp tỏa ra từ thân hình nhỏ nhắn của cô.
“Các người có hai lựa chọn. Tự đi hay muốn bay như anh ta?”
“Phải chiến đấu với quái vật sao? Ngay cả như vậy…"
Cả ba đều do dự nhưng cuối cùng cũng bước vào khe nứt.
Cánh cửa đóng lại.
Điều đó thật vô lý.
Được triệu hồi mà không hề biết gì và buộc phải chiến đấu với quái vật. Tôi biết điều này thật vô lý và bất công. Ngay cả tôi cũng ước mình có ít nhất một khoảng thời gian tối thiểu để chuẩn bị. Nhưng điều này quá khó để như ý muốn.
Có một thuật ngữ gọi là “Sàng lọc” trong Pick Me Up.
Là một trong những kỹ thuật trong cơ chế của trò chơi, đây là cách đơn giản nhất để phân loại các nhân vật 1 sao hữu dụng. Phương pháp này thực sự đơn giản.
Chỉ cần ném những nhân vật 1 sao mới có được vào ngục tối.
Chỉ cần như thế…
['John (★) đã trở lại vòng tay của nữ thần! Quyết tâm của anh ấy sẽ được ghi nhớ mãi mãi.]
Những anh hùng thiếu kinh nghiệm, không thể thích ứng với hoàn cảnh sẽ tự động bị lọc ra.
Tầng thử thách có lẽ là tầng 1.
Ở tầng 1, một vài yêu tinh trẻ được trang bị những thanh kiếm cũ xuất hiện. Chúng là loại quái vật cấp thấp nhất. Nếu ngay cả những nhân vật 1 sao cấp 1, những người không biết gì, bình tĩnh xử lý thì cũng có thể dễ dàng vượt qua.
['Teddy (★) đã quay trở lại vòng tay của nữ thần! Quyết tâm của anh ấy sẽ được ghi nhớ mãi mãi.]
Nếu không may mắn, toàn bộ nhóm có thể bị tiêu diệt giống như lần rút thăm 10 lần liên tiếp trước đây
Nhưng không có thông báo tử vong nào được hiển thị nữa.
“Ch-Chiến đấu với quái vật…”
“Chúng ta không thể làm điều đó! Chúng ta không thể!”
Một người đàn ông đang ngồi trên ghế đột nhiên đứng dậy.
Iselle, người đang làm nhiệm vụ giám sát, biến mất vào khe nứt và không xuất hiện nữa. Người đàn ông nhanh chóng bắt đầu rời khỏi quảng trường.
“Anh không nên đi đâu.”
Jenna chặn đường anh ta.
Cô ấy cũng là kiểu người chịu khổ và làm việc chăm chỉ.
"Tại sao? Tại sao tôi phải làm thế chứ?"
“Nếu anh rời đi, điều gì sẽ xảy ra với những người ở đó?”
Ba người đàn ông và phụ nữ đang túm tụm lại gần khe nứt.
"Tôi không biết. Tôi đoán là họ sẽ chiến đấu và chết thôi! Tôi phải chạy trốn.”
“Chúng ta cùng nhau trốn thoát thì sao!” Người đàn ông nắm lấy cánh tay Jenna.
"Để tôi yên. Dù thế nào tôi cũng không thể trốn thoát được.”
Thấy cô từ chối lời đề nghị của anh ta, người đàn ông đi ngang qua Jenna và cố gắng mở cửa ký túc xá. Nó không mở. Lần này, anh kéo cửa sân tập. Nó đã bị khóa. Cả cánh cửa này lẫn cánh cửa kia đều không cho phép người đàn ông vào.
“Chết tiệt, chết tiệt, mẹ kiếp!”
Người đàn ông bắt đầu đập mạnh đầu vào tường
Một lúc sau, hai người sống sót quay trở lại. Cả hai đều là những chàng trai trẻ, với khuôn mặt tái nhợt như ma. Iselle đọc lại danh sách của nhóm tiếp theo với giọng buồn tẻ.
“Dica, Deckerd, Sigler, Chloe!”
“Ế!”
Người phụ nữ được gọi tên quỳ xuống. Aaron, người đang nhắm chặt mắt vì thất vọng, đứng dậy và tiến lại gần họ.
[Anh đang làm gì thế? Bây giờ không phải lượt của anh nên hãy biến đi.]
“Tôi cũng sẽ chiến đấu với họ!”
[Cái gì?]
Iselle mở to mắt ngạc nhiên.
Jenna và tôi đều ngạc nhiên như nhau.
“Này, đại ca, trước anh cũng luôn như thế này phải không?”
“Anh thực sự không thể đánh giá một người chỉ qua một lần thử thách.”
Tôi cười khúc khích và nói.
“Iselle, hãy để Aaron làm thành viên trong nhóm. Anh ấy có thể vẫn còn thiếu sót trong thực chiến, nhưng anh ấy không tệ đâu.”
[Nhưng…]
Iselle do dự một lúc, liếc nhìn tôi và Aaron, rồi biến mất một cái bụp.
“Aaron (★) muốn tham gia ‘Nhóm 3.’ Bạn có cho phép không?”
[Có (Chọn) / Không]
Nếu Jenna hoặc tôi xin, chúng tôi sẽ bị từ chối. Chỉ Aaron, người ở cấp 2 và có thể tích lũy kinh nghiệm ngay cả ở tầng 1, mới đủ điều kiện để làm như vậy.
Aaron nắm lấy tay người phụ nữ đang quỳ gối đang khóc và nâng cô ấy lên rồi nói:
“Nếu chúng ta lấy lại bình tĩnh và dựa vào nhau, chúng ta có thể sống sót. Đừng lo lắng."
Aaron rút cây thương từ phía sau ra rồi phất nó.
Anh ta muốn thể hiện khả năng có thể bảo vệ họ. Anh ta gần như xoắn hết cổ tay lại khi cố làm vậy, nhưng họ dường như không nhận ra. Khuôn mặt của họ tràn ngập sự nhẹ nhõm.
“Aaron.”
“Vâng, đại ca”
“Thật tốt khi anh giúp đỡ họ . Nhưng đừng gây thêm rắc rối cho chúng tôi trong lúc này.”
“Tôi hiểu rồi.”
Aaron gật đầu.
Dường như anh ta đã hiểu những gì tôi nói.
Aaron bước vào khe nứt cùng với 4 người khác, cánh cửa đóng lại phía sau anh ta.
“Chỉ còn lại hai người này thôi.”
Tôi kiểm tra cửa sổ trạng thái của chàng trai trẻ từng làm thợ mộc.
Anh ta có một kỹ năng gọi là “Thợ mộc tập sự”. Có vẻ như anh ta thực sự là một thợ mộc. Vì Anytng đã phân công anh vào xưởng mộc nên anh ta sẽ làm phần việc của mình.
Mặt khác, người đàn ông cạo trọc đầu đang đổ mồ hôi và thận trọng nhìn xung quanh. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh ta nhanh chóng tránh đi.
"Họ không nhanh lên được sao, em muốn ăn cơm rồi!"
Jenna ngồi trên ghế đá chân một cách thiếu kiên nhẫn.
Tôi gõ nhẹ vào đầu cô ta.
“Sao anh lại đánh em?”
Tôi không biết cô ấy có nhận thức được tình hình không đây.
Hai người sống sót trong trận chiến đầu tiên đang cận kề cái chết. Jenna nhanh chóng liếc về phía họ và nói:
“Họ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn sau khi ăn một bữa ăn ngon và nghỉ ngơi. Đúng chứ?”
“Ọe, ọe!”
Một người trong số họ bỗng bịt chặt miệng, bắt đầu nôn mửa.
"Thấy chưa?! Chắc anh ta đang làm trống dạ dày để được ăn nhiều hơn.”
Cô ấy đang biến thành một con quỷ, đây là một cấp độ thờ ơ hoàn toàn mới!
Không có thông báo nào xuất hiện trước mặt, tôi không khỏi mỉm cười.
Nhìn thấy điều đó, Jenna thì thầm nhẹ nhàng vào tai tôi.
“Họ đã thành công phải không?”
"Cái gì?"
“Anh cười rồi này.”
“Tôi đã làm vậy à?”
"Anh cười, em chắc chắn đã nhìn thấy rồi."
Jenna huýt sáo như thể đang cười vào mặt tôi
Nhóm của Aaron đã trở lại.
Không có tổn thất nào. Năm người đi và cả 5 người đều trở về. Tôi nói”
“Aaron, anh đã tiêu diệt được bao con yêu tinh?”
“Một con thôi,”
“Tốt rồi.”
Anh ta hiểu được hàm ý của tôi
Tôi cẩn thận kiểm tra lại cửa sổ trạng thái cá nhân của 4 người họ.Mỗi cấp độ của họ đã tăng thêm một bậc. Nó có nghĩa là bằng cách nào đó họ đã tham gia vào trận chiến.
Trong trận chiến đầu tiên khi Aaron và hai người kia tham gia cùng chúng tôi. Lúc đó, tôi và Jenna đánh nhau trong khi ba người còn lại chỉ quan sát từ phía sau. Cuối cùng, hai người trong số họ đã phải hy sinh trong phòng hợp nhất.
Tôi biết điều gì sẽ xảy ra với họ, nhưng họ sẽ không hiểu và họ cũng chả cần biết về nó.
Vậy nên, Aaron có thể có một tài năng khác với tôi.
“Lịch trình hôm nay đã xong chưa?”
“Chỉ một lát nữa thôi, có thể coi như xong rồi…”
Iselle bỏ đi.
Khe nứt đã đóng lại, nhưng ánh sáng trên bầu trời vẫn sáng.
"Cô có thể quay về rồi."
“Yay!”
Jenna là người đầu tiên đứng dậy và chạy về phía ký túc xá.
Aaron đến gần tôi với vẻ mặt khó chịu.
“Huynh à, trời vẫn sáng…”
“Anh ta chỉ đang quan sát chúng ta thôi.”
Giống như một vị thần đang giám sát thế giới.
Giống như một lãnh chúa đang kiểm tra lãnh địa của mình
Anh ta đang quan sát quá trình và kết quả của những gì anh ta đã tạo ra và đạt được. Anh ta không thể nghe thấy giọng của chúng tôi, không biết chúng tôi trò chuyện gì. Phòng chờ mà chúng tôi đang ở này đã trải qua nhiều lớp bộ lọc, hầu hết trong số đó bị bỏ qua và chỉ một phần nhỏ được truyền đến chủ nhân. Tuy nhiên, đối với anh ta, trò chơi này giống như một thế giới khác.
Tôi cũng không thể quên được cảm giác phấn khích lúc đó.
“Mọi người muốn đứng đó cả ngày à?”
Tôi nói với những người mới đang bồn chồn phía sau tôi.
Họ lưỡng lự nhưng cũng làm theo.
Họ bước vào ký túc xá qua cánh cửa Jenna đã mở.
Jenna đang nằm dài trên chiếc ghế sofa da. Cô dùng tay cạy nó rồi hít hà mùi thơm của chiếc đệm.
Giờ thì, tôi quyết định để cô ấy yên.
Ký túc xá đã trở nên rộng rãi hơn đáng kể.
Phòng khách, nơi đầu tiên bạn nhìn thấy khi mở cửa, đã rộng đến mức có thể gọi là tiền sảnh. Ngay cả khi đang có mười một người, cũng không có cảm giác đông đúc. Sàn nhà trải thảm mềm mại, ánh sáng ấm áp tỏa ra từ lò sưởi.
“Cơ sở vật chất chắc chắn đã được cải thiện.”
Tôi đi về phía nhà hàng bên trong sảnh. Một bộ bàn ăn lớn và những chiếc ghế được kê giữa những đồ trang trí nội thất gọn gàng. Có một nhà bếp ở sâu hơn bên trong. Tủ trưng bày trưng bày nhiều dụng cụ nấu ăn khác nhau như dao, muôi.
Tôi mở cái tủ bên dưới.
Ngoài khoai tây, còn có những chai đựng gia vị như muối, đường và bơ. Ngoài ra còn có một số loại trái cây như táo và nho.
“Khoai tây vẫn là nguyên liệu chính.”
Chà, còn tốt hơn là chỉ có khoai tây nướng.
Mọi thứ sẽ dần trở nên tốt hơn thôi. Khi ngục tối hàng tuần mở ra, chúng tôi có thể tự mình thu thập nguyên liệu nấu ăn.
Tôi quay lại tiền sảnh.
Tôi nói chuyện với người đàn ông đang đổ mồ hôi đầm đìa.
“Anh có thể nấu ăn phải không?”
"Vâng tôi có thể…"
[Danh sách Đầu bếp đề xuất!]
[Dolph (★)']
['Dolph (★)' là đầu bếp của nhà hàng, bạn có muốn bổ nhiệm anh ấy không?]
[Có (Chọn) / Không]
Có vẻ như Anytng cũng có ý tưởng tương tự.
Một thông báo xuất hiện, bổ nhiệm người quản lý cơ sở.
“Anh sẽ phụ trách bữa ăn của chúng tôi. Bây giờ đó là trách nhiệm của anh.”
“Tr… trách nhiệm?”
“sao thế, anh không thích à? Nếu không, hãy ra ngoài và chiến đấu như những người khác ấy.”
Nước da của Dolph trở nên tái nhợt.
Anh ấy lắc đầu. Dolph cũng đã chứng kiến hai người không thể quay lại quảng trường.
“Phải làm bữa tối cho mười một người. Anh có thể xử lý được không?"
“Tôi sẽ, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Dolph loạng choạng bước vào bếp.
“Cuối cùng chúng ta cũng có thể nói lời tạm biệt với khoai tây nướng!”
Jenna đang bồn chồn trên ghế sofa, reo lên.
Tôi lại nhìn bầu trời. Có vẻ như anh ta không có ý định đăng xuất. Tôi không thể quay về phòng mình như thế này được. Nếu tôi mở cửa ký túc xá, một nơi hoàn toàn khác sẽ xuất hiện. Tôi không muốn để lộ bất kỳ dấu hiệu kỳ lạ nào với Anytng.
“Huynh à, không phải đã đến lúc nói chuyện với họ sao?”
"Tôi cũng nghĩ như thế. Vì bữa tối đang chuẩn bị rồi nên chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện.”
Khi số lượng người tăng lên, cần có thêm một vài vật dụng cần thiết.
“Chúng ta cần một chiếc đồng hồ.”
['Han (★)' muốn có một 'đồng hồ' trong ký túc xá. Bạn sẽ cài đặt nó chứ?]
[Nó sẽ tiêu tốn 3.000 vàng.]
[Có (Chọn) / Không]
Một chiếc đồng hồ quả lắc xuất hiện ở một góc tiền sảnh.
“Đỉnh thật!”
Người phụ nữ nhìn thấy cảnh đó hít một hơi thật mạnh.
Tôi kiểm tra thời gian hiện tại. Lúc đó là 6 giờ 45 chiều. Thời gian hoàn hảo.
Tôi nói:
“Mọi người tập trung lại. Tôi sẽ giải thích các quy tắc của thế giới này.”
Họ cần ít nhất một số lời giải thích.
Phòng chờ không phải là nơi chỉ hoạt động của chỉ một người.
Chúng tôi ngồi vào bàn ăn, một lúc sau Dolph mang đồ ăn ra.
…Đó là khoai tây nướng.
Jenna vô cùng thất vọng.
['Jenna (★)' thể hiện sự không hài lòng với đồ ăn.]
“Chà, không phải lỗi của tôi. Không có nguyên liệu nào khác cả.”
Anh ấy thậm chí còn không gọt vỏ khoai tây, tôi phải tự mình gọt vỏ để có thể cắn một miếng.
Hương vị quen thuộc đó.
['Han (★)' thể hiện sự không hài lòng với đồ ăn.]
[Mẹo/Nếu nhiều anh hùng tỏ ra không hài lòng với món ăn, hãy thử thu thập các nguyên liệu khác nhau hoặc thay đổi đầu bếp.]
Tôi thở dài.
Tôi có một linh cảm, và hóa ra nó là sự thật. Dolph không có bất kỳ kỹ năng nấu ăn nào trong cửa sổ trạng thái của mình. Nhưng chỉ vì không có kỹ năng liên quan không có nghĩa là không thể.
Tuy nhiên, có vẻ như anh ấy thậm chí còn không bận tâm đến việc làm một công việc tầm thường.
Ngược lại, khi tôi lặng lẽ quan sát người phụ nữ kia, có lẽ chỉ mới ngoài đôi mươi, với mái tóc đen dài được buộc gọn gàng. Tên hiển thị trên cửa sổ trạng thái của cô là Chloe. Và bên dưới đó, có kỹ năng nấu ăn được gắn trên cửa sổ trạng thái của cô ấy, rất đẹp và to.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook