Phương Pháp Chính Xác Thay Đổi Kịch Bản
-
C19: Tứ Phúc Tấn Tiến Hành Cách Mạng Tiên Phong (3)
(3)
Lục Vu nghe chủ tử gọi thì lập tức quay đầu nhìn về phía Giang Họa, "Phúc tấn, ngài tỉnh? Còn khó chịu sao? Đầu còn đau không?"
Giang Họa lẳng lặng nhìn nàng, biểu tình chết lặng, không nói một lời.
Lục Vu giọng cũng nhỏ dần, vô thố nói: "Phúc tấn......"
"Hoằng Huy......" Giang Họa đột nhiên ngồi dậy, gương mặt mang theo mong đợi, làm ra bộ dáng lừa mình dối người, "Hoằng Huy hắn, ổn không?"
Lục Vu hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói, "Phúc tấn, đại a ca đã đi...... Ngài...... Ngài phải tỉnh lại, hậu sự của đại a ca, còn cần ngài lo liệu......"
Nghe vậy, ánh sáng trong mắt Giang Họa dần dần ảm đạm xuống, bắt đầu trầm mặc không lên tiếng mà rơi lệ.
Lục Vu thấy vậy, cũng khổ sở không thôi, muốn khuyên lại không biết nên khuyên chủ nhân như thế nào. Căn phòng lâm vào trầm mặc, chỉ có âm thanh nức nở của nữ nhân ngẫu nhiên vang lên.
Rèm cửa đột nhiên bị vén lên, tứ gia tiến vào phòng.
Hắn ngồi bên mép giường, nắm bả vai Giang Họa an ủi cô, "Nha đầu này, nàng... Hoằng Huy đã đi rồi, hiện tại quan trọng nhất chính là lo chuyện hậu sự cho hắn ...... Nàng là ngạch nương, chẳng lẽ chỉ biết mình khó chịu, không chịu đi đưa hắn đi một đoạn đường cuối cùng, để hắn ra đi dứt khoát sao?" Tứ gia hiển nhiên là nghe được đoạn đối thoại của hai người.
Giang Họa trầm mặc thật lâu, chần chờ gật gật đầu, tựa hồ chấp nhận sự thật, "Thiếp đã biết, thiếp sẽ không, sẽ không làm Hoằng Huy lo lắng......"
Nước mắt trên mặt nàng vẫn rơi lặng lẽ, từng từ từng chữ như nghẹn lại, không thể dứt khoát thành lời.
Bàn tay tứ gia khẽ nhúc nhích, rồi dứt khoát để Giang Họa tựa đầu vào bả vai hắn, vỗ vỗ sau lưng thấp giọng trấn an.
Giang Họa ở trong lòng ngực tứ gia hít sâu mấy hơi, bình phục trong chốc lát, mới ngẩng đầu lên, miễn cưỡng giật nhẹ khóe miệng, trên mặt lộ ra nụ cười gượng ép, "Thiếp không có việc gì...... Gia, ngài cũng, ngài cũng không cần quá khổ sở, nếu bị thương thân thể, thiếp cùng...... Hài tử trong lòng bất an."
Tứ gia gật gật đầu, tâm tình vẫn đau xót, nhưng nhìn phúc tấn vì hắn mà cố gắng vực dậy tinh thần, hắn cũng cảm thấy áp lực trong lòng vơi đi phần nào.
Diễn lại diễn, cho chính mình một lý do để tỉnh táo lại, Giang Họa gấp không chờ nổi nhanh chóng đi vào chính sự, "Gia, hiện tại... Hoằng Huy hắn...... Thiếp muốn đi xem hắn."
Tứ gia nhíu nhíu mày, đánh giá Giang họa một chút.
Phúc tấn mấy ngày nay không biết ngày đêm thủ bên cạnh Hoằng Huy, vẫn luôn căng thẳng, hôm nay lại bị đả kích như vậy, sắc mặt trắng bệch, nói chuyện cũng hữu khí vô lực...... Lúc này để phúc tấn đi linh đường, hắn sợ phúc tấn chịu không nổi.
"Nàng một ngày nay chưa ăn uống gì, ăn tối trước," tứ gia khuyên, "Nàng hôn mê mấy canh giờ, hiện tại Hoằng Huy đã được đưa đến linh đường, nàng nghỉ ngơi một chút rồi qua với hài tử."
Hôn mê lâu như vậy sao? Giang Họa trong lòng suy nghĩ, trong cốt truyện, tứ phúc tấn ngất xỉu một hồi, nhưng tỉnh lại sớm hơn Giang Họa, khi đó đúng lúc rối ren, không hề có ai chăm sóc bên cạnh, mới bị người tìm được cơ hội, thừa dịp trêu chọc, khiến cho nàng phát điên phát rồ.
Hiện tại Giang Họa trực tiếp ngất xỉu, Đồng Tú Ngọc không tìm được thời cơ đến châm ngòi, cũng không biết phía sau còn có hậu chiêu hay không?
Lại nói tiếp, tứ phúc tấn hoài nghi Hoằng Huy bị người hại, nhưng lại không có cách nào truy tìm hung thủ thực sự, mới có thể bị mưu kế đơn giản của Đồng Tú Ngọc hãm hại, vô pháp phản kích. Hiện tại tứ phúc tấn là Giang Họa, đối mặt với một tứ phúc tấn bình tĩnh lý trí, Đồng Tú Ngọc sẽ còn giả vờ sinh non để giá họa cho Giang Họa?
Mọi chuyện sẽ chuyển hướng như thế nào...còn phải xem xét thêm...
Giang Họa trong lòng suy nghĩ một hồi, trên mặt duy trì lo lắng cùng lưỡng lự, lúc sau, mới miễn cưỡng gật đầu, ý bảo Lục Vu truyền thiện, quay đầu đối tứ gia tình ý chân thành nói,
"Gia cũng lưu lại dùng thiện đi, ngài xem...... Ngài cũng quá tiều tụy rồi. Thiếp biết trong lòng gia không thể nào dễ chịu hơn thiếp, chỉ là vì chúng ta mà cố gắng chống đỡ. Gia, ngài nếu có thể khuyên thiếp như vậy, chính mình cũng đừng luẩn quẩn trong lòng? Hoằng Huy đi, thiếp cũng chỉ còn gia...... Ngài phải bảo trọng thân thể, đừng để thiếp, để hài tử lo lắng......"
Khoảng thời gian này tứ phúc tấn chịu giày vò, nhưng tứ gia cũng chẳng dễ chịu hơn bao nhiêu. Chỉ là, hắn là thân nam nhi, làm trụ cột một phủ, cho dù có đau khổ khó chịu, hắn cũng từng rơi lệ mỗi đêm tối không người, nhưng ở trước mặt người khác, hắn vẫn luôn kiên cường. Lúc này thấy phúc tấn nhà mình khổ sở đau buồn, còn có thể thông cảm hắn, quan tâm hắn, biết hắn đau lòng, trong lòng cũng không khỏi ấm áp.
Nghĩ lại cũng là thê tử kết tóc gắn bó nhiều năm, hắn cũng có chút động lòng, cả người thả lỏng, tinh khí giống như bị ai hút đi toàn bộ, vốn là Giang Họa bị tứ gia ôm lấy, lại biến thành hắn dựa vào người Giang Họa, chui đầu vào cần cổ cô.
Giang Họa thấy vậy, giơ tay vòng lấy ra phía sau lưng hắn, tay khác nhẹ nhàng chậm chạp lại có tiết tấu vuốt tóc của hắn trấn an, "Thiếp ở đây, thiếp bồi gia ......" Nói linh tinh, tựa hồ hoàn toàn không cảm giác được cần cổ ướt át.
_____
Tứ gia cũng không phải người dễ dàng bị cảm xúc tri phối, vừa rồi cảm xúc bộc phát, với hắn mà nói đã là một chuyện thực khác người. Cho nên trước sau không đến một chén trà nhỏ, hắn liền thu thập tốt cảm xúc, ngồi thẳng lại, trên mặt lại khôi phục bộ dáng lạnh nhạt nghiêm túc.
Giang Họa cũng không hứng thú nói thêm vấn đề kia, vừa lúc Lục Vu đã mang theo người mang cơm lên, vì thế cô liền cùng tứ gia hai người ngồi vào bàn ăn, ăn đến bảy phân no, Giang Họa ngừng đũa, thấy tứ gia còn ăn, nghĩ nghĩ, nói, "Gia, thái y xem bệnh cho Hoằng Huy hiện đang ở đâu?"
Tứ gia ăn xong đồ ăn trong miệng, gật đầu nói, "Sau khi Hoằng Huy......, liền hồi cung."
Giang Họa gật gật đầu, trong cốt truyện, sau khi xác nhận Hoằng Huy tử vong, thái y liền sớm rời đi, lưu lại cũng vô dụng, hoàng tôn chết bệnh, bọn họ cũng cần đem toàn bộ chi tiết ghi chép báo cáo lại.
"Ngày mai, gia vẫn là thỉnh vị thái y đó tới phủ đi," Giang Họa làm vẻ ưu sầu, giống như vô tình nhận ra trọng điểm, "Hoằng Huy...... cả ngày có hạ nhân vây quanh, lại không ra khỏi phủ, vậy mà vẫn có thể bị lây bệnh, khó có thể nói trong phủ có còn đồ vật dơ bẩn gây bệnh hay không, vẫn là nên mời thái ý tới xem lại trên dưới toàn phủ một lần, kẻo có người nhiễm bệnh nhưng lại không phát giác ra được."
Tứ gia gật gật đầu, mặt không dị sắc nói: "Là gia sơ sót. Ngày mai gia liền thỉnh thái y." Nhưng trong lòng lại nhấm nuốt lời nói giống như vô tình của Giang Họa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook