Phúc Diễm Tiêu Dao
-
Chương 8: Mập mờ nhân thê
Chẳng qua Diệp Hi hắn không dám nghĩ, cũng không được phép nghĩ như vậy!
"Hiện tại, chỉ có hai người chúng ta!"
Một bên Lam Thục Nghi bỗng nhiên nói: "Nói, mới vừa rồi tại sao... làm như vậy với ta!".
Nàng nói chuyện giọng nói rất nhẹ, phảng phất như không hề tức giận nhưng trên mặt lại nổi lên rặng mây đỏ như tố giác nàng! Mặc dù vẫn canh cánh trong lòng, nhưng lúc này Lam Thục Nghi cũng không dám tức giận! Nếu mình đắc tội hắn, con đường quan lộ của trượng phu sẽ gặp nguy hiểm a! Hơn nữa nhìn Hàn Tuyết lại thương yêu nhi tử này như vậy!
"Ách... Mới vừa rồi...".
Diệp Hi không nghĩ tới nàng bỗng nhiên trực tiếp hỏi mình như vậy, cười khổ nói: "Ai bảo Lam a di dùng sức giẫm ta a! Thật đau chết ta!"
"A?". Lam Thục Nghi nhất thời ngẩn ra, chẳng lẽ hắn bóp bộ ngực của mình bởi vì mình giẫm hắn một cước? Thân thể đứng thẳng lên, Lam Thục Nghi nhìn chằm chằm tiểu nam hài trước mắt như muốn phát hiện sơ hở trên khuông mặt hắn.
Không thể không nói, niên kỷ của Diệp Hi còn chưa đủ để nàng coi là nam nhân. Nhưng thân hình của hắn so với bạn bè cùng lứa cũng không lùn, dù trên mặt vẫn tràn đầy non nớt nhưng Lam Thục Nghi vẫn có thể phát hiện một tia giảo hoạt từ trên mặt của hắn.
"Ta ăn no rồi, hiện tại có thể đi sao!" Diệp Hi vỗ vỗ bụng.
"A? Ân, vậy đi thôi!"
"Chúng ta còn không có tính tiền đâu!". Lam Thục Nghi bỗng nhiên nói.
Diệp Hi lại cười nói: "Mẹ của ta khẳng định đã tính tiền! Yên tâm đi!"
"Làm sao ngươi biết?". Lam Thục Nghi bỗng nhiên tò mò hỏi.
"Bởi vì, nàng không thích thiếu nhân tình của người khác." Diệp Hi thản nhiên nói.
"Nha." Lam Thục Nghi gật đầu, trong lòng đối với Hàn Tuyết lại kính sợ thêm mấy phần. Dù sao, bằng vào một nữ tử có thể đứng trên vị trí cao như vậy, thật sự không đơn giản!
Ngồi ở ghế kế bên tài xế, Diệp Hi chỉ cảm thấy xe chạy rất êm, hắn mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
"Đứa nhỏ này!" Lam Thục Nghi nhìn Diệp Hi ngủ say, cười nói: "Ngủ nhanh như vậy!"
Vào giờ khắc này, nàng cảm thấy đứa bé trai này tựa hồ cũng không phải quá hư hỏng. Dù sao, hắn chỉ là một hài tử! Bất quá, Lam Thục Nghi lại bỗng nhiên khẽ cười, nàng cảm thấy Diệp Hi lớn lên anh tuấn như thế, giống như búp bê đáng yêu khả ái, làm cho nàng không nhịn được muốn hôn một cái.
Dọc theo đường đi, không có chút trở ngại nên Lam Thục Nghi nhanh chóng lái xe trở lại bãi đậu xe.
"Hô!". Tắt động cơ, Lam Thục Nghi thở một hơi, đem cửa xe mở ra, trên mặt nàng nhìn có chút mỏi mệt. Vừa về tới nhà, nàng liền cảm thấy như bị đè nén! Không biết tại sao, gần đây luôn xảy ra mâu thuẫn với trượng phu, cuộc sống vợ chồng cuộc sống cũng không có hưởng thụ qua.
Lam Thục Nghi hơi nghiêng thân đi, thân thủ muốn tháo dây an toàn của Diệp Hi.Cũng là nàng không có chú ý tới, có một chiếc xe con đang từ từ chạy lại gần!
"Tiện nhân!" Ở trong xe, không ngờ là lão công của Lam Thục Nghi, cục trưởng cục công an thành phố Hoa Hải Lưu An! Lúc này hắn thấy lão bà của mình nghiêng ngươi hôn người nam nhân nhìn không rõ kia!
Lưu An lửa giận trong lòng đại thịnh, cũng không có quản phải trái, vội vàng dừng xe, đẩy cửa xe ra sải bước mà chạy tới hướng xe của lão bà.
"Lam —— " Lưu An nổi giận đùng đùng, vừa định chửi ầm lên, ánh mắt lại rơi tiểu nam hài đang ngủ say.
Đây không phải Diệp Hi sao?
"Này, này là chuyện gì xảy ra?" Lưu An giọng nói nhất thời dịu xuống, nhỏ giọng hỏi.
Nhưng lúc này cục trưởng phu nhân bỗng nhiên thấp giọng một tiếng: "Hừ, ngươi có phải cho là ta mang nam nhân về nhà?"
"Ha hả, lão bà ngươi đừng nói giỡn." Lưu An chỉ vào Diệp Hi, nói: "Nhi tử của Hàn thị trưởng tại sao ở trong xe của ngươi thế?"
Cục trưởng phu nhân dùng ánh mắt u oán liếc trượng phu một cái, rồi mới lên tiếng: "Mới vừa rồi ta gặp Hàn Tuyết, tựu ngồi xuống ăn một bữa cơm. Chẳng qua nàng tạm thời có việc gấp, cho nên ta liền đưa nhi tử của nàng trở lại."
"Nguyên lai là như vậy a!" Lưu An bừng tỉnh đại ngộ, thấp giọng nói: "Tên tiểu tử này cũng không đắc tội được a! Có thể leo lên chức cao hay không còn phải dựa vào Diệp gia!"
"Thối lắm!" Đối với trượng phu, Lam Thục Nghi cũng không thể trách: "Cả ngày đều nghĩ đến chuyện lợi dụng quan hệ quyền thế, ngươi a, thật đúng là không có một chút khả năng!"
"Ngươi một cái nữ nhân biết cái gì!"
Lưu An nhất thời liếc mắt khinh thường: "Ngươi có biết lão gia tử của tiểu tử này là ai không?"
"Gia gia của hắn?"
Lam Thục Nghi chợt nhớ tới Hàn Tuyết vừa nhận được cú điện thoại kia, "Chẳng lẽ, thế lực rất khổng lồ?"
"Nói nhảm!"
Lưu An đối với thê tử không biết gì liền cảm thấy bất đắc dĩ, "Ngươi cả ngày chỉ biết đi du lịch tiêu khiển, làm sao sẽ biết được những chuyện này! Mụ mụ của hắn là thị trưởng thành phố Hoa Hải, ngươi đã biết! Nhưng ba của hắn, đây chính là tập đoàn IT toàn Trung Quốc Diệp Ngạo Dương!"
"Hắn chính là nhi tử của Diệp Ngạo Dương?" Lam Thục Nghi kinh ngạc nhìn Diệp Hi, Diệp Ngạo Dương cái tên này, cơ hồ toàn Trung Quốc không người nào không biết! Chỉ cần dùng đến Computer hay thiết bị điện tử đều phải nhận thức được hắn!
Lưu An bỗng nhiên cười nói: "Gia gia của hắn, càng thêm lợi hại! Hắn là một trong mười Đại Nguyên soái cả nước! Hiện tại tùy tiện đạp một cước, cả nước cũng muốn run rẩy! Quân ủy phó chủ tịch!"
"Này ngươi có phải hay không muốn bám vào Diệp gia?" Lam Thục Nghi ghét nhất cái vẻ mặt này của trượng phu!
"Hắc hắc, hiện tại Phó thị trưởng làm ra một công trình bã đậu, chỉ cần kẻ thù chính trị của hắn dùng chút thủ đoạn, nhất định có thể kéo xuống! Đến lúc đó..."
"Vậy ngươi tiếp tục giấc mộng tưởng hão huyền đó đi!" Lam Thục Nghi trợn mắt nhìn trượng phu một cái, lại khom lưng muốn đem Diệp Hi gọi.
"Đừng gọi hắn dậy a!"
Trượng phu Lưu An lập tức ngăn cản, "Như vậy đi, trước tiên đem hắn mang về trong nhà của chúng ta để cho hắn ngủ một lát, ta sẽ gọi điện cho mụ mụ của hắn." Lưu An tựa hồ rất muốn Hàn Tuyết thiếu hắn một cái nhân tình, nụ cười trên mặt quả nhiên giống như ánh mặt trời rực rỡ!
"Hừ!" Lam Thục Nghi mặc dù rất không thích trượng phu hành động như vậy, nhưng cũng không muốn hủy tiền đồ của hắn, không thể làm gì khác hơn là theo lời mà nhẹ nhàng đem Diệp Hi bế lên.
"Nặng quá." Lam Thục Nghi ôm Diệp Hi cảm giác có chút cố hết sức. Nhưng là vào lúc này, bộ ngực của mình lại bỗng nhiên va chạm phải cái gì đó!
Nguyên lai, đầu Diệp Hi đã nằm sâu vào trong đôi mỹ nhũ cao ngạo! Bầu vú đầy đặn cao ngất bị khuôn mặt hắn đè ép biến dạng, từng đợt nhiệt khí theo lỗ mũi Diệp Hi phun ra làm cho nàng cảm nhận được từng đợt gió nóng rực!
"Hiện tại, chỉ có hai người chúng ta!"
Một bên Lam Thục Nghi bỗng nhiên nói: "Nói, mới vừa rồi tại sao... làm như vậy với ta!".
Nàng nói chuyện giọng nói rất nhẹ, phảng phất như không hề tức giận nhưng trên mặt lại nổi lên rặng mây đỏ như tố giác nàng! Mặc dù vẫn canh cánh trong lòng, nhưng lúc này Lam Thục Nghi cũng không dám tức giận! Nếu mình đắc tội hắn, con đường quan lộ của trượng phu sẽ gặp nguy hiểm a! Hơn nữa nhìn Hàn Tuyết lại thương yêu nhi tử này như vậy!
"Ách... Mới vừa rồi...".
Diệp Hi không nghĩ tới nàng bỗng nhiên trực tiếp hỏi mình như vậy, cười khổ nói: "Ai bảo Lam a di dùng sức giẫm ta a! Thật đau chết ta!"
"A?". Lam Thục Nghi nhất thời ngẩn ra, chẳng lẽ hắn bóp bộ ngực của mình bởi vì mình giẫm hắn một cước? Thân thể đứng thẳng lên, Lam Thục Nghi nhìn chằm chằm tiểu nam hài trước mắt như muốn phát hiện sơ hở trên khuông mặt hắn.
Không thể không nói, niên kỷ của Diệp Hi còn chưa đủ để nàng coi là nam nhân. Nhưng thân hình của hắn so với bạn bè cùng lứa cũng không lùn, dù trên mặt vẫn tràn đầy non nớt nhưng Lam Thục Nghi vẫn có thể phát hiện một tia giảo hoạt từ trên mặt của hắn.
"Ta ăn no rồi, hiện tại có thể đi sao!" Diệp Hi vỗ vỗ bụng.
"A? Ân, vậy đi thôi!"
"Chúng ta còn không có tính tiền đâu!". Lam Thục Nghi bỗng nhiên nói.
Diệp Hi lại cười nói: "Mẹ của ta khẳng định đã tính tiền! Yên tâm đi!"
"Làm sao ngươi biết?". Lam Thục Nghi bỗng nhiên tò mò hỏi.
"Bởi vì, nàng không thích thiếu nhân tình của người khác." Diệp Hi thản nhiên nói.
"Nha." Lam Thục Nghi gật đầu, trong lòng đối với Hàn Tuyết lại kính sợ thêm mấy phần. Dù sao, bằng vào một nữ tử có thể đứng trên vị trí cao như vậy, thật sự không đơn giản!
Ngồi ở ghế kế bên tài xế, Diệp Hi chỉ cảm thấy xe chạy rất êm, hắn mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
"Đứa nhỏ này!" Lam Thục Nghi nhìn Diệp Hi ngủ say, cười nói: "Ngủ nhanh như vậy!"
Vào giờ khắc này, nàng cảm thấy đứa bé trai này tựa hồ cũng không phải quá hư hỏng. Dù sao, hắn chỉ là một hài tử! Bất quá, Lam Thục Nghi lại bỗng nhiên khẽ cười, nàng cảm thấy Diệp Hi lớn lên anh tuấn như thế, giống như búp bê đáng yêu khả ái, làm cho nàng không nhịn được muốn hôn một cái.
Dọc theo đường đi, không có chút trở ngại nên Lam Thục Nghi nhanh chóng lái xe trở lại bãi đậu xe.
"Hô!". Tắt động cơ, Lam Thục Nghi thở một hơi, đem cửa xe mở ra, trên mặt nàng nhìn có chút mỏi mệt. Vừa về tới nhà, nàng liền cảm thấy như bị đè nén! Không biết tại sao, gần đây luôn xảy ra mâu thuẫn với trượng phu, cuộc sống vợ chồng cuộc sống cũng không có hưởng thụ qua.
Lam Thục Nghi hơi nghiêng thân đi, thân thủ muốn tháo dây an toàn của Diệp Hi.Cũng là nàng không có chú ý tới, có một chiếc xe con đang từ từ chạy lại gần!
"Tiện nhân!" Ở trong xe, không ngờ là lão công của Lam Thục Nghi, cục trưởng cục công an thành phố Hoa Hải Lưu An! Lúc này hắn thấy lão bà của mình nghiêng ngươi hôn người nam nhân nhìn không rõ kia!
Lưu An lửa giận trong lòng đại thịnh, cũng không có quản phải trái, vội vàng dừng xe, đẩy cửa xe ra sải bước mà chạy tới hướng xe của lão bà.
"Lam —— " Lưu An nổi giận đùng đùng, vừa định chửi ầm lên, ánh mắt lại rơi tiểu nam hài đang ngủ say.
Đây không phải Diệp Hi sao?
"Này, này là chuyện gì xảy ra?" Lưu An giọng nói nhất thời dịu xuống, nhỏ giọng hỏi.
Nhưng lúc này cục trưởng phu nhân bỗng nhiên thấp giọng một tiếng: "Hừ, ngươi có phải cho là ta mang nam nhân về nhà?"
"Ha hả, lão bà ngươi đừng nói giỡn." Lưu An chỉ vào Diệp Hi, nói: "Nhi tử của Hàn thị trưởng tại sao ở trong xe của ngươi thế?"
Cục trưởng phu nhân dùng ánh mắt u oán liếc trượng phu một cái, rồi mới lên tiếng: "Mới vừa rồi ta gặp Hàn Tuyết, tựu ngồi xuống ăn một bữa cơm. Chẳng qua nàng tạm thời có việc gấp, cho nên ta liền đưa nhi tử của nàng trở lại."
"Nguyên lai là như vậy a!" Lưu An bừng tỉnh đại ngộ, thấp giọng nói: "Tên tiểu tử này cũng không đắc tội được a! Có thể leo lên chức cao hay không còn phải dựa vào Diệp gia!"
"Thối lắm!" Đối với trượng phu, Lam Thục Nghi cũng không thể trách: "Cả ngày đều nghĩ đến chuyện lợi dụng quan hệ quyền thế, ngươi a, thật đúng là không có một chút khả năng!"
"Ngươi một cái nữ nhân biết cái gì!"
Lưu An nhất thời liếc mắt khinh thường: "Ngươi có biết lão gia tử của tiểu tử này là ai không?"
"Gia gia của hắn?"
Lam Thục Nghi chợt nhớ tới Hàn Tuyết vừa nhận được cú điện thoại kia, "Chẳng lẽ, thế lực rất khổng lồ?"
"Nói nhảm!"
Lưu An đối với thê tử không biết gì liền cảm thấy bất đắc dĩ, "Ngươi cả ngày chỉ biết đi du lịch tiêu khiển, làm sao sẽ biết được những chuyện này! Mụ mụ của hắn là thị trưởng thành phố Hoa Hải, ngươi đã biết! Nhưng ba của hắn, đây chính là tập đoàn IT toàn Trung Quốc Diệp Ngạo Dương!"
"Hắn chính là nhi tử của Diệp Ngạo Dương?" Lam Thục Nghi kinh ngạc nhìn Diệp Hi, Diệp Ngạo Dương cái tên này, cơ hồ toàn Trung Quốc không người nào không biết! Chỉ cần dùng đến Computer hay thiết bị điện tử đều phải nhận thức được hắn!
Lưu An bỗng nhiên cười nói: "Gia gia của hắn, càng thêm lợi hại! Hắn là một trong mười Đại Nguyên soái cả nước! Hiện tại tùy tiện đạp một cước, cả nước cũng muốn run rẩy! Quân ủy phó chủ tịch!"
"Này ngươi có phải hay không muốn bám vào Diệp gia?" Lam Thục Nghi ghét nhất cái vẻ mặt này của trượng phu!
"Hắc hắc, hiện tại Phó thị trưởng làm ra một công trình bã đậu, chỉ cần kẻ thù chính trị của hắn dùng chút thủ đoạn, nhất định có thể kéo xuống! Đến lúc đó..."
"Vậy ngươi tiếp tục giấc mộng tưởng hão huyền đó đi!" Lam Thục Nghi trợn mắt nhìn trượng phu một cái, lại khom lưng muốn đem Diệp Hi gọi.
"Đừng gọi hắn dậy a!"
Trượng phu Lưu An lập tức ngăn cản, "Như vậy đi, trước tiên đem hắn mang về trong nhà của chúng ta để cho hắn ngủ một lát, ta sẽ gọi điện cho mụ mụ của hắn." Lưu An tựa hồ rất muốn Hàn Tuyết thiếu hắn một cái nhân tình, nụ cười trên mặt quả nhiên giống như ánh mặt trời rực rỡ!
"Hừ!" Lam Thục Nghi mặc dù rất không thích trượng phu hành động như vậy, nhưng cũng không muốn hủy tiền đồ của hắn, không thể làm gì khác hơn là theo lời mà nhẹ nhàng đem Diệp Hi bế lên.
"Nặng quá." Lam Thục Nghi ôm Diệp Hi cảm giác có chút cố hết sức. Nhưng là vào lúc này, bộ ngực của mình lại bỗng nhiên va chạm phải cái gì đó!
Nguyên lai, đầu Diệp Hi đã nằm sâu vào trong đôi mỹ nhũ cao ngạo! Bầu vú đầy đặn cao ngất bị khuôn mặt hắn đè ép biến dạng, từng đợt nhiệt khí theo lỗ mũi Diệp Hi phun ra làm cho nàng cảm nhận được từng đợt gió nóng rực!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook