Phù Dung Vương Phi
-
Chương 129: Kế hoạch của hai mẹ con
Tin tức Khuynh Thành và Lục Phù bị mất tích gây chấn động cả Lưu Vân sơn trang. Di Nguyệt cùng Trừng Nguyệt trước tiên liên hệ với quan phủ, đóng hết cổng thành lại để tìm người. Ngày hôm sau, Hải Nguyệt cũng từ U Thành về đến Lạnh Thành, dốc toàn bộ thủ hạ và đội mật thám vào việc tìm kiếm. Trong lúc nhất thời, Lạnh Thành bỗng trở nên hỗn loạn. Quan binh đem bức họa của Khuynh Thành đến từng nhà điều tra.
Liên tiếp ba ngày không có kết quả, không có tin tức hai người đang ở đâu. Đây là chuyện trước nay chưa từng có. Không thể nào không tìm được người trong vòng nửa ngày, nhưng Hải Nguyệt đã tra xét ba ngày liên tiếp không hề có kết quả.
Chiến sự tại biên giới dần ổn định, Hung nô đã lui binh. Hải Nguyệt cũng không màng đến chuyện quốc gia đại sự, một mực tìm kiếm tung tích của hai người. Ba ngày sau, vẫn không truy ra kết quả nên đành phái người dùng bồ câu đưa tin cho Sở Cảnh Mộc.
Trên kinh đào ở Lạnh Thành có một chiếc thuyền buồm đang lướt đi trên mặt nước, vẫn lạnh lùng lướt sóng. Suốt bốn ngày, chiếc thuyền không cập bến.
Ánh mặt trời đỏ rực trên mặt sông, yên tĩnh nhưng lạnh lùng. Xung quanh không có con thuyền nào khác. Trên chiếc thuyền, ngoại trừ thủy thủ cùng thuyền trưởng chỉ có ba người, một nam nhân, một nữ nhân, và một cô bé.
Trên thuyền, thuyền trưởng cùng thủy thủ đều không biết chữ, nên không nói chuyện.
Thuyền vẫn chạy dọc theo dòng sông, hướng thẳng về phía trước.
Nam nhân đó đang đứng đón gió ở đầu thuyền, đôi mắt hung ác nham hiểm như hấp thánh chiều tà, những sợi tóc phất phơ theo gió, thản nhiên một cách lạnh lùng.
Lý do khởi binh, cho tới bây giờ không phải là ngôi vị tối cao kia, mà nó chỉ đơn giản là vì muốn trói chặt Sở Cảnh Mộc. Năm năm, hắn không quên được nàng, mà cô bé lại giống nữ nhân này như đúc. Đáng yêu, xinh đẹp khiến hắn không ra tay được. Không chỉ vì trước khi hôn mê nàng nói “Không được thương tổn con ta”.
Móng tay của Phượng Quân Chính bấu chặc vào tấm ván, máu đỏ nhuộm ướt đẫm. Ba ngày, hắn rõ ràng cảm nhận được một sự ghen tị đang dâng lên, khơi dậy trong lòng hắn sự tàn nhẫn lạnh lùng. Cô bé có khuôn mặt quá giống khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Phù.
Trên thuyền vài người thủy thủ nhìn dáng người của hắn cảm thấy kinh hoảng. Tuy không thấy vẻ mặt, nhưng trên người hắn toát ra một sự tà khí lãnh khốc vô tình. Mọi người cẩn thận làm việc của mình, không ai dám lớn tiếng làm kinh động hắn.
Tĩnh mịch là sắc thái duy nhất trên chiếc thuyền này. Dáng người to lớn ở đầu thuyền bị trời chiều chiếu rọi tạo thành một vẻ tối tăm và cô tịch.
Trong khoang thuyền, không gian sạch sẽ, đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn, không có vật dụng của hắn....
Lục Phù ngồi đó, thân hình lắc lư theo nhịp điệu của chiếc thuyền. Tiếng nước chảy vang lên, xuyên qua ván thuyền, truyền đến tai nàng. Đầu gối lên chân, mắt đăm chiêu, tay chậm rãi vuốt nhẹ mái tóc của mình.
Năm năm, họ lại gặp nhau.
Ở U Thành thoáng nhìn thấy hắn, nàng khắc sâu trong đầu hình ảnh cô độc, lạnh lẽo của hắn, hiện tại lại thêm vẻ tang thương. So với thời điểm trong Hoàng cung lúc trước, ánh mắt hung hãn nham hiểm đã phai nhạt đi rất nhiều. Năm tháng trôi qua, làm cho hắn điềm tĩnh hơn nhưng vẻ tàn khốc trong hắn vẫn không biến mất.
Một thoáng khiếp sợ đã biến mất không còn bóng dáng, lưu lại chỉ có sự bình tĩnh. NhKhuynh Thành đang ngủ say bên cạnh, nàng chậm rãi nằm xuống, nghiêng người dịu dàng vuốt nhẹ khuôn mặt của bé. Lúc ngủ, hai má hồng hồng tựa như cánh hoa đào thật đáng yêu.
“Khuynh Thành! Con buồn chán lắm sao!” Nàng cười dịu dàng.
“Đúng vậy, buồn chết mất thôi!” vốn tưởng đang ngủ, cô bé đột nhiên mở mắt, nghịch ngợm chớp chớp, vùi đầu vào lòng nàng, nói “Nương, thúc thúc lãnh khốc ngoài kia là ai vậy?”
“Lãnh khốc?"
“Đúng vậy, hắn giỏi lắm nha. Tuy rằng hắn không đẹp bằng phụ thân, nhưng so với phụ thân hắn lãnh khốc hơn! Giỏi lắm nha.” Tuy rằng đè thấp giọng nhưng bởi vì hưng phấn nên âm thanh của tiểu Khuynh Thành thoáng cao vút, gương mặt nhỏ xinh trở nên ửng hồng....
"Khuynh Thành!” Lục Phù híp mắt lại, giả bộ nghiêm túc nói: “Này, không phải còn nhỏ là có thể phạm sai lầm. về nhà phải để Hải Nguyệt dạy dỗ lại quan điểm thẩm mĩ của con mới được.”
“Nương nói đi. Thúc thúc kia rõ ràng rất giỏi phải không? Nương, hắn rốt cuộc là ai? Dù sao con cũng biết hắn không phải là người có lợi cho chúng ta, nói đi, con chuẩn bị tâm lý rồi!" Tiểu Khuynh Thành nói như an ủi. Hỏi mấy ngày nay đều không có kết quả làm cho bé tò mò muốn chết.
“Là người quen của nương và phụ thân con” Lục Phù cười nói.
inotype">“Nương, con năm tuổi rồi đừng xem con như con nít lên ba được không! Nếu là người quen, sao người không cùng thúc thúc kia nói chuyện” Cô bé không tin lời của nàng, bĩu môi xem thường nói.
“Con là con nít, chuyện của người lớn, đừng xen vào!” Lục Phù trừng mắt nhìn bé, không có ý trả lời vấn đề này. Đuôi lông mày chau lại, hiện lên một nét ưu sầu, nhìn gương mặt non nớt của con, rất khó kể cho cô bé nghe chuyện trước kia. Ngay cả nàng còn không muốn nhắc làm sao có thể nói cho con mình nghe được
“Nương, hắn đối với chúng ta bất lợi sao? Dì Di Nguyệt sẽ tìm được chúng ta phải không?” Khuynh Thành buồn buồn suy nghĩ, tâm lý cực kì không vui, vài lần cô bé định tiếp cận Phương Quân Chính. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo âm trầm của hắn bé tự động tránh xa. Trên thuyền, ngoại trừ Lục Phù, cô bé không có người để nói chuyện, đối với bé mà nói đó thực sự là một loại tra tấn.
“Thuyền vẫn đi về hướng Đông, ở kênh đào này vẫn là địa bàn của nàng, chỉ sợ hắn hướng ra biển rộng, như thế thật phiền toái!” Lục Phù ngồi dậy, cẩn thận nghe tiếng sóng vỗ trên sông. Lần này Phượng Quân Chính trở về thật sự ngoài dự liệu của nàng. “Hải Nguyệt nhất định biết cần gọi Sở Cảnh Mộc trở về, Phượng Quân Chính không hề ở Đồng Quan. Chiến sự coi như bình yên và ổn định, Lưu Phong bố trí quân đội cẩn mật. Mạng lưới tình báo đều ở trên bộ, hắn đi thuyền trên kênh đào, người của nàng chắc không thể tra xét ra hành tung của nàng được. "Lục Phù không chớp mắt suy nghĩ tìm cách thoát thân.
“Nương, thúc thúc kia tìm cách gây bất lợi đối với chúng ta ư? Hắn nhìn nương với ánh mắt kì quái, với con cũng vậy!" Khuynh Thành cũng đứng dậy, đôi mắt lóe lên vẻ thú vị. “Nương, hắn không phải thích người chứ. Con nhìn thấy ánh mắt ấy khác với ánh mắt của phụ thân nhìn nương.”
“Tiểu tử, con nói gì đó, con còn nhỏ vậy hiểu được cái gì là thích?” Lục Phù buồn cười véo hai má xinh xinh của bé, cười nói: “Con không nên nghe Trừng Nguyệt thúc thúc nói, sẽ bị làm hư”
“Sẽ không nghe nữa! Nương, người mau nghĩ cách rời khỏi đây đi, nếu không con buồn chết mất, con của nương đáng yêu như vậy, nếu con buồn chết thì nương sẽ khóc rất nhiều mất thôi.” Tiểu Khuynh Thành giả bộ làm ra uất ức nhìn nàng.
Ánh tà dường chiếu vào khoang thuyền, mông lung giống như đôi mắt Lục Phù. Nàng! dựa vào tấm ván gỗ dày, suy nghĩ sâu xa. Khuynh Thành thấy thế cũng không quấy rầy nàng, đùa nghịch với viên dạ minh châu trong tay. Khoang thuyền nhất thời rơi vào sự im lặng, trời chiều bao phủ đôi mắt nhợt nhạt ưu thương của nàng, nhìn ra cửa khoang thuyền do dự không biết nên đi ra hay không
“Khuynh Thành, con cầm cái gì trong tay vậy?” Bất ngờ đôi mắt của nàng sáng ngời, như ánh rạng đông lóe lên trong bầu trời đen u ám. Đôi mắt của nàng bừng sáng, chạy nhanh đến chỗ Khuynh Thành đang đùa nghịch.
“Là dạ minh châu! Người làm sao thế?” Lục Phù cầm lấy viên dạ minh châu, cảm thấy kinh ngạc. Đây là vật vô giá. Bình thường Khuynh Thành xem minh châu cũng biết chừng mực, chỉ đem theo một ít châu báu. Nhưng tại sao lại đem theo một vật qúy giá thế này.
A... Tiêu tử kia có điểm chột dạ liếc nhìn nàng, hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, “Lần trước, Duệ Duệ cũng cầm một miếng ngọc bội cùng màu như thế này, con thấy được nên cầm đi. Sau này lúc cùng Bôn Tuyết chơi đùa, không cẩn thận làm hư. Nương, người không biết đâu, Duệ Duệ lạnh mặt, tức giận giống như phải giết con mới được. Sau này, hắn cấm con không được tiếp cận Bôn Tuyết, cho nên con chỉ cẩn thận cất viên minh châu này.
Lục Phù không nói gì, mắt nhìn vào viên dạ minh châu đang nằm trong tay mình, dưới ánh trời chiều mờ nhạt tỏa ra một vẻ lạnh lùng quỷ dị, viên minh châu trên tay nàng tỏa ra một ánh hào quang xinh đẹp.
“Nương làm sao vậy?”
Lục Phù ngước mắt lên, thản nhiên trêu ghẹo “Con thật là đứa con phá sản nha! Vật tùy thân lại là một bảo bối như thế, về sau con rể nương, nếu không phải giàu sang bằng một nước làm sao có thể chăm sóc tốt cho con được?”
“Lập gia đình làm gì, nương có tiền cho con mà!” Tiểu tử kia cười hì hì. “Trả lại cho con đi nương!”
Lục Phù kéo bé lại kề tai nói nhỏ, càng nói, đôi mắt tiểu tử kia càng trừng càng lớn ánh lên sự thú vị ngày càng nhiều.
“Hiểu chưa?”
"Hiểu được, hiểu được. Nhưng nếu không cẩn thận, lệnh bài rơi xuống bị người có ý nhặt được như vậy chỉ sợ vận tải đường thủy của Dao Quang liền…… Tiểu tử kia thoáng suy tư một chút, có điểm lo lắng…….
"Khuynh Thành, chỉ có thể cá cược một phen, biết không?" Nàng đánh bạc rất ít khi thất bại! Tiểu tử kia gật đầu!
Lục Phù đứng lên, dáng người nhỏ bé và yếu ớt. Thân thể lộ ra một vẻ kiên nghị bất khuất, hơi nở nụ cười, đi về phía cánh cửa.
Liên tiếp ba ngày không có kết quả, không có tin tức hai người đang ở đâu. Đây là chuyện trước nay chưa từng có. Không thể nào không tìm được người trong vòng nửa ngày, nhưng Hải Nguyệt đã tra xét ba ngày liên tiếp không hề có kết quả.
Chiến sự tại biên giới dần ổn định, Hung nô đã lui binh. Hải Nguyệt cũng không màng đến chuyện quốc gia đại sự, một mực tìm kiếm tung tích của hai người. Ba ngày sau, vẫn không truy ra kết quả nên đành phái người dùng bồ câu đưa tin cho Sở Cảnh Mộc.
Trên kinh đào ở Lạnh Thành có một chiếc thuyền buồm đang lướt đi trên mặt nước, vẫn lạnh lùng lướt sóng. Suốt bốn ngày, chiếc thuyền không cập bến.
Ánh mặt trời đỏ rực trên mặt sông, yên tĩnh nhưng lạnh lùng. Xung quanh không có con thuyền nào khác. Trên chiếc thuyền, ngoại trừ thủy thủ cùng thuyền trưởng chỉ có ba người, một nam nhân, một nữ nhân, và một cô bé.
Trên thuyền, thuyền trưởng cùng thủy thủ đều không biết chữ, nên không nói chuyện.
Thuyền vẫn chạy dọc theo dòng sông, hướng thẳng về phía trước.
Nam nhân đó đang đứng đón gió ở đầu thuyền, đôi mắt hung ác nham hiểm như hấp thánh chiều tà, những sợi tóc phất phơ theo gió, thản nhiên một cách lạnh lùng.
Lý do khởi binh, cho tới bây giờ không phải là ngôi vị tối cao kia, mà nó chỉ đơn giản là vì muốn trói chặt Sở Cảnh Mộc. Năm năm, hắn không quên được nàng, mà cô bé lại giống nữ nhân này như đúc. Đáng yêu, xinh đẹp khiến hắn không ra tay được. Không chỉ vì trước khi hôn mê nàng nói “Không được thương tổn con ta”.
Móng tay của Phượng Quân Chính bấu chặc vào tấm ván, máu đỏ nhuộm ướt đẫm. Ba ngày, hắn rõ ràng cảm nhận được một sự ghen tị đang dâng lên, khơi dậy trong lòng hắn sự tàn nhẫn lạnh lùng. Cô bé có khuôn mặt quá giống khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Phù.
Trên thuyền vài người thủy thủ nhìn dáng người của hắn cảm thấy kinh hoảng. Tuy không thấy vẻ mặt, nhưng trên người hắn toát ra một sự tà khí lãnh khốc vô tình. Mọi người cẩn thận làm việc của mình, không ai dám lớn tiếng làm kinh động hắn.
Tĩnh mịch là sắc thái duy nhất trên chiếc thuyền này. Dáng người to lớn ở đầu thuyền bị trời chiều chiếu rọi tạo thành một vẻ tối tăm và cô tịch.
Trong khoang thuyền, không gian sạch sẽ, đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn, không có vật dụng của hắn....
Lục Phù ngồi đó, thân hình lắc lư theo nhịp điệu của chiếc thuyền. Tiếng nước chảy vang lên, xuyên qua ván thuyền, truyền đến tai nàng. Đầu gối lên chân, mắt đăm chiêu, tay chậm rãi vuốt nhẹ mái tóc của mình.
Năm năm, họ lại gặp nhau.
Ở U Thành thoáng nhìn thấy hắn, nàng khắc sâu trong đầu hình ảnh cô độc, lạnh lẽo của hắn, hiện tại lại thêm vẻ tang thương. So với thời điểm trong Hoàng cung lúc trước, ánh mắt hung hãn nham hiểm đã phai nhạt đi rất nhiều. Năm tháng trôi qua, làm cho hắn điềm tĩnh hơn nhưng vẻ tàn khốc trong hắn vẫn không biến mất.
Một thoáng khiếp sợ đã biến mất không còn bóng dáng, lưu lại chỉ có sự bình tĩnh. NhKhuynh Thành đang ngủ say bên cạnh, nàng chậm rãi nằm xuống, nghiêng người dịu dàng vuốt nhẹ khuôn mặt của bé. Lúc ngủ, hai má hồng hồng tựa như cánh hoa đào thật đáng yêu.
“Khuynh Thành! Con buồn chán lắm sao!” Nàng cười dịu dàng.
“Đúng vậy, buồn chết mất thôi!” vốn tưởng đang ngủ, cô bé đột nhiên mở mắt, nghịch ngợm chớp chớp, vùi đầu vào lòng nàng, nói “Nương, thúc thúc lãnh khốc ngoài kia là ai vậy?”
“Lãnh khốc?"
“Đúng vậy, hắn giỏi lắm nha. Tuy rằng hắn không đẹp bằng phụ thân, nhưng so với phụ thân hắn lãnh khốc hơn! Giỏi lắm nha.” Tuy rằng đè thấp giọng nhưng bởi vì hưng phấn nên âm thanh của tiểu Khuynh Thành thoáng cao vút, gương mặt nhỏ xinh trở nên ửng hồng....
"Khuynh Thành!” Lục Phù híp mắt lại, giả bộ nghiêm túc nói: “Này, không phải còn nhỏ là có thể phạm sai lầm. về nhà phải để Hải Nguyệt dạy dỗ lại quan điểm thẩm mĩ của con mới được.”
“Nương nói đi. Thúc thúc kia rõ ràng rất giỏi phải không? Nương, hắn rốt cuộc là ai? Dù sao con cũng biết hắn không phải là người có lợi cho chúng ta, nói đi, con chuẩn bị tâm lý rồi!" Tiểu Khuynh Thành nói như an ủi. Hỏi mấy ngày nay đều không có kết quả làm cho bé tò mò muốn chết.
“Là người quen của nương và phụ thân con” Lục Phù cười nói.
inotype">“Nương, con năm tuổi rồi đừng xem con như con nít lên ba được không! Nếu là người quen, sao người không cùng thúc thúc kia nói chuyện” Cô bé không tin lời của nàng, bĩu môi xem thường nói.
“Con là con nít, chuyện của người lớn, đừng xen vào!” Lục Phù trừng mắt nhìn bé, không có ý trả lời vấn đề này. Đuôi lông mày chau lại, hiện lên một nét ưu sầu, nhìn gương mặt non nớt của con, rất khó kể cho cô bé nghe chuyện trước kia. Ngay cả nàng còn không muốn nhắc làm sao có thể nói cho con mình nghe được
“Nương, hắn đối với chúng ta bất lợi sao? Dì Di Nguyệt sẽ tìm được chúng ta phải không?” Khuynh Thành buồn buồn suy nghĩ, tâm lý cực kì không vui, vài lần cô bé định tiếp cận Phương Quân Chính. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo âm trầm của hắn bé tự động tránh xa. Trên thuyền, ngoại trừ Lục Phù, cô bé không có người để nói chuyện, đối với bé mà nói đó thực sự là một loại tra tấn.
“Thuyền vẫn đi về hướng Đông, ở kênh đào này vẫn là địa bàn của nàng, chỉ sợ hắn hướng ra biển rộng, như thế thật phiền toái!” Lục Phù ngồi dậy, cẩn thận nghe tiếng sóng vỗ trên sông. Lần này Phượng Quân Chính trở về thật sự ngoài dự liệu của nàng. “Hải Nguyệt nhất định biết cần gọi Sở Cảnh Mộc trở về, Phượng Quân Chính không hề ở Đồng Quan. Chiến sự coi như bình yên và ổn định, Lưu Phong bố trí quân đội cẩn mật. Mạng lưới tình báo đều ở trên bộ, hắn đi thuyền trên kênh đào, người của nàng chắc không thể tra xét ra hành tung của nàng được. "Lục Phù không chớp mắt suy nghĩ tìm cách thoát thân.
“Nương, thúc thúc kia tìm cách gây bất lợi đối với chúng ta ư? Hắn nhìn nương với ánh mắt kì quái, với con cũng vậy!" Khuynh Thành cũng đứng dậy, đôi mắt lóe lên vẻ thú vị. “Nương, hắn không phải thích người chứ. Con nhìn thấy ánh mắt ấy khác với ánh mắt của phụ thân nhìn nương.”
“Tiểu tử, con nói gì đó, con còn nhỏ vậy hiểu được cái gì là thích?” Lục Phù buồn cười véo hai má xinh xinh của bé, cười nói: “Con không nên nghe Trừng Nguyệt thúc thúc nói, sẽ bị làm hư”
“Sẽ không nghe nữa! Nương, người mau nghĩ cách rời khỏi đây đi, nếu không con buồn chết mất, con của nương đáng yêu như vậy, nếu con buồn chết thì nương sẽ khóc rất nhiều mất thôi.” Tiểu Khuynh Thành giả bộ làm ra uất ức nhìn nàng.
Ánh tà dường chiếu vào khoang thuyền, mông lung giống như đôi mắt Lục Phù. Nàng! dựa vào tấm ván gỗ dày, suy nghĩ sâu xa. Khuynh Thành thấy thế cũng không quấy rầy nàng, đùa nghịch với viên dạ minh châu trong tay. Khoang thuyền nhất thời rơi vào sự im lặng, trời chiều bao phủ đôi mắt nhợt nhạt ưu thương của nàng, nhìn ra cửa khoang thuyền do dự không biết nên đi ra hay không
“Khuynh Thành, con cầm cái gì trong tay vậy?” Bất ngờ đôi mắt của nàng sáng ngời, như ánh rạng đông lóe lên trong bầu trời đen u ám. Đôi mắt của nàng bừng sáng, chạy nhanh đến chỗ Khuynh Thành đang đùa nghịch.
“Là dạ minh châu! Người làm sao thế?” Lục Phù cầm lấy viên dạ minh châu, cảm thấy kinh ngạc. Đây là vật vô giá. Bình thường Khuynh Thành xem minh châu cũng biết chừng mực, chỉ đem theo một ít châu báu. Nhưng tại sao lại đem theo một vật qúy giá thế này.
A... Tiêu tử kia có điểm chột dạ liếc nhìn nàng, hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, “Lần trước, Duệ Duệ cũng cầm một miếng ngọc bội cùng màu như thế này, con thấy được nên cầm đi. Sau này lúc cùng Bôn Tuyết chơi đùa, không cẩn thận làm hư. Nương, người không biết đâu, Duệ Duệ lạnh mặt, tức giận giống như phải giết con mới được. Sau này, hắn cấm con không được tiếp cận Bôn Tuyết, cho nên con chỉ cẩn thận cất viên minh châu này.
Lục Phù không nói gì, mắt nhìn vào viên dạ minh châu đang nằm trong tay mình, dưới ánh trời chiều mờ nhạt tỏa ra một vẻ lạnh lùng quỷ dị, viên minh châu trên tay nàng tỏa ra một ánh hào quang xinh đẹp.
“Nương làm sao vậy?”
Lục Phù ngước mắt lên, thản nhiên trêu ghẹo “Con thật là đứa con phá sản nha! Vật tùy thân lại là một bảo bối như thế, về sau con rể nương, nếu không phải giàu sang bằng một nước làm sao có thể chăm sóc tốt cho con được?”
“Lập gia đình làm gì, nương có tiền cho con mà!” Tiểu tử kia cười hì hì. “Trả lại cho con đi nương!”
Lục Phù kéo bé lại kề tai nói nhỏ, càng nói, đôi mắt tiểu tử kia càng trừng càng lớn ánh lên sự thú vị ngày càng nhiều.
“Hiểu chưa?”
"Hiểu được, hiểu được. Nhưng nếu không cẩn thận, lệnh bài rơi xuống bị người có ý nhặt được như vậy chỉ sợ vận tải đường thủy của Dao Quang liền…… Tiểu tử kia thoáng suy tư một chút, có điểm lo lắng…….
"Khuynh Thành, chỉ có thể cá cược một phen, biết không?" Nàng đánh bạc rất ít khi thất bại! Tiểu tử kia gật đầu!
Lục Phù đứng lên, dáng người nhỏ bé và yếu ớt. Thân thể lộ ra một vẻ kiên nghị bất khuất, hơi nở nụ cười, đi về phía cánh cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook