Phò Mã Thượng Công Chúa
-
Chương 49
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy Vương Tương Khuynh hỏi nhị tỷ của hắn nàng là người phương nào, Mộ Dung Mẫn bỏ qua những suy nghĩ làm kinh hãi thế tục trong đầu, thẳng lưng mà đi lên trước, hướng Vương Tương Nhan nói rằng: "Nhị tiểu thư, ta là..."
"Nhị tỷ, nàng là phu nhân tương lai của Vương Tương Khuynh ta." Vương Tương Khuynh không chờ Mộ Dung Mẫn giới thiệu liền trực tiếp nói lời tiếp theo, đi tới bên người Mộ Dung Mẫn nắm lấy tay nàng, trìu mến nhìn nàng mỉm cười, nói tiếp: "Mẫn Mẫn, ngươi sau này cứ gọi nàng là nhị tỷ được rồi, gọi nhị tiểu thư nghe khách khí quá."
Nói xong quay đầu hướng Vương Tương Nhan nói rằng: "Nhị tỷ, ngày sau, nàng cùng chúng ta chính là ngươi một nhà."
"Tương Khuynh, ngươi... ngươi... ngươi từ khi nào có vị hôn thê?" Tử Yên giả bộ kinh ngạc cùng với thương tâm hỏi.
"Ách, sáng nay mới vừa có..."
"Tương Khuynh, chuyện thành thân thế nhưng cần phải được cha mẹ chấp nhận, ngươi như thế nào?" Vương Tương Nhan vừa nghe nói Mộ Dung Mẫn tương lai là phu nhân của đệ đệ mình, kinh ngạc không ngờ, chưa bao giờ nghe hắn nói qua với mình về vị cô nương như vậy, hôm nay dĩ nhiên đều nghĩ đến chuyện thành thân, nghị đến Mộ Dung Mẫn đang đứng ở trước mặt mình, cũng không có nói gì, vốn định nói một câu ngươi thế nào lại tùy tiện liền tìm một cô nương, ngược lại biến thành: "Tại sao lại không mang về để cho chúng ta nhìn hả!"
Vương Tương Khuynh mặt ửng đỏ, nói: "Ta... Ta từ rất lâu đã nghĩ mang nàng về nhà, chỉ là vẫn không có cơ hội."
"Có phải hay không nếu như hôm nay ta không đến, ngươi cho dù có cưới nương tử đều không muốn cho chúng ta biết? Có đúng hay không nghĩ chờ thành thân xong mới đi nói cho cha mẹ cùng ta biết?!" Vương Tương Nhan hơi giận, đệ đệ của mình tại sao làm việc như thế này mà không hỏi ý kiến của cha mẹ trước, thành thân dù sao cũng là chuyện đại sự, cha mẹ còn chưa đồng ý, dĩ nhiên hiện giờ lại nói vị cô nương trước mặt này là nương tử sắp cưới.
"Nhị tỷ, ta cùng Mẫn Mẫn tới đầu tháng sáu mới thành thân, trong khoảng thời gian đó có thể mang nàng về nhà cho các ngươi nhìn!" Vương Tương Khuynh giải thích nói, "Dù thế nào cũng không dám thành thân xong mới mang về nhà!"
"Ngươi!" Vương Tương Nhan nghe đệ đệ của mình nói đầu tháng sáu mới có thể thành thân, càng thêm tức giận đến muốn phun máu lên tận trời, "Nó dám... nó dám... nó nghiễm nhiên dám định cả ngày thành thân trước!"
Tử yên thấy Vương Tương Nhan bị tức giận không hề nhẹ, vốn muốn ở bên xem kịch vui nhưng thoáng lại đổi ý, cố ý hướng Vương Tương Khuynh nói: "Tương Khuynh, ngươi vì sao lại phụ ta thú nàng! Ngươi đã quên chúng ta lúc trước đã từng định ước với nhau sao?"
Nghe Tử Yên đột nhiên toát ra một câu như thế, toàn bộ ánh mắt từ mọi phía đều bắn về phía nàng, Vương Tương Khuynh vẻ mặt kinh ngạc: "Ta lúc nào phụ ngươi! Lúc nào cùng với ngươi định ước chứ!"
Tử Yên lấy từ trong túi ra một ngọc bội có khắc chữ "Khuynh", nói rằng: "Ngọc bộ này là bằng chứng, Tương Khuynh lẽ nào muốn phủ nhận sao?"
Vương Tương Khuynh thấy nàng lấy ngọc bội ra, liền giải thích nói: "Ngọc bội này không tính! Ta với ngươi chưa bao giờ có định ước gì cả, không tin, không tin ngươi cứ hỏi Mười Ba!" Vương Tương Khuynh quay đầu lớn tiếng kêu.
"Mười Ba, mau mau tới đây giải thích giùm bổn thiếu gia mau lên! Khoảng thời gian lúc trước ta đưa khối ngọc này cho nàng, ngươi cũng ở đó a!"
Ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển sang lên trên người Mười Ba, hắn nuốt nước bọt, có chút do dự hỏi: "Thiếu... thiếu gia, người thật sự muốn ta nói sao?"
Mười Ba thầm nghĩ, khoảng thời gian trước hình như thiếu gia ở bách hoa lâu có bị Tử Yên cô nương chặn lại đòi cái gì đó, tựa hồ...tựa hồ lúc đó toàn là mình lôi kéo thiếu gia phải về nhà!
Vương Tương Nhan vốn là bị đệ đệ của mình báo tin rằng sắp cho người biết vợ sắp cưới mà tức giận cực độ, hôm nay lại nghe đến việc Tử Yên nói muốn đệ đệ mình giải thích chuyện ước định gì đó, càng nhìn thấy Tử Yên dĩ nhiên có miếng ngọc của đệ đệ, tức thì từ tức giận chuyển sang đau lòng.
Trong phòng khách nhất thời yên tĩnh xuống, Vương Tương khuynh vẫn còn nắm chặt tay Mộ Dung Mẫn không có ý định buông ra, Mộ Dung Mẫn nhìn sắc mặt Vương Tương Khuynh một chút, thấy hắn cũng không có tật giật mình gì, trong lòng liền biết hắn tất nhiên không có ở trước mặt Tử Yên từng dính dáng gì, liền mở miệng nói: "Vị này chính là Tử Yên cô nương đi, ta biết phẩm chất Tương Khuynh ra sao, hắn nếu thật sự cùng ngươi có định ước, tất nhiên sẽ không cùng ta ở chung một chỗ."
Dừng lại một chút, nói tiếp: "Chỉ là không biết khối ngọc bội ở trong tay ngươi từ đâu mà có?"
Còn chưa chờ Tử Yên trả lời vì sao khối ngọc này lại ở trong tay nàng, Vương Tương Nhan thế nhưng chịu đựng từng đợt đau đớn trong lòng, mở miệng nói: "Khối ngọc này là từ khi chúng ta sinh ra, lúc được một tuổi, phụ mẫu cho chúng ta một đôi, người khác đều là trường mệnh tỏa*, nhưng Vương gia chúng ta đều mang là ngọc hộ mệnh."
Vương Tương Nhan từ trên cổ mình lấy ra một khối ngọc, lại đem khối ngọc trong tay Tử Yên qua, đem cả hai khối ghép lại, để cho Mộ Dung Mẫn thấy, nói tiếp: "Ngọc này, một mặt khắc phượng hoàng, còn mặt còn lại thì khắc tên của chúng ta. Nếu không có người mình yêu thương, tại sao lại đưa ngọc hộ mệnh ra?"
Vương Tương Nhan đầu tiên là đem một mặt khác hình phượng hoàng ra, Mộ Dung Mẫn tỉ mỉ nhìn, nghĩ thầm nói: "Hai miếng ngọc này, quả nhiên có khắc phượng hoàng, thảo nào thoạt nhìn giống nhau như đúc, lúc này đặt cùng một chỗ, căn bản không phân biệt được cái nào của Vương Tương Nhan, cái nào là khối ngọc trong tay Tử Yên."
Vương Tương Nhan thấy Mộ Dung Mẫn nhìn khối ngọc, liền cùng một lúc trở mình hai mặt của hai khối ngọc, đem mặt khắc tên kia ra, lúc này vừa nhìn liền hiểu ngay, khắc có chữ "Nhan" tự nhiên là của Vương Tương Nhan, mà khối có khắc chữ "Khuynh", chính là khối từ trong tay Tử Yên.
"Nhị tỷ, ngươi cũng biết, ta...ta từng thụ thương qua nên có rất nhiều sự tình không nhớ được. Ngọc này, là do ngày đó ta cùng Mười Ba đi dạo thanh lâu, liền bị Tử Yên cô nương ngăn cản lại muốn lấy một vật trên người ta. Lúc đó, trên người ta không có gì đáng giá cả, ngoại trừ cây quạt ra, Tử Yên cô nương lại muốn ta tặng lễ, ta liền chỉ có thể đêm khối ngọc trên cổ đưa cho nàng. Ta thật sự không biết khối ngọc này có hàm nghĩ gì!" Vương Tương Khuynh lắng nghe nhị tỷ nói, lại thấy Mộ Dung Mẫn đang thất thần nhìn khối ngọc bội, vội vàng giải thích, quýnh quáng mà nói ra chuyện mình cùng Mười Ba vào thanh lâu.
"Ngươi dĩ nhiên vào thanh lâu!" Ngoại trừ Vương Tương Khuynh, Tử Yên cùng Mười Ba ba người này, ở đây những người khác đều trăm miệng một lời mà nói ra một câu như thế.
Mộ Dung Mẫn lúc này mới nhớ tới, ngày ấy khi mới gặp gỡ, Vương Tương Khuynh liền yêu cầu dẫn mình đi dạo thanh lâu, không khỏi phát hiện, từ lúc mình nhận thức Vương Tương Khuynh, tựa hồ xảy ra nhất nhiều việc, có rất nhiều mặt, mà bản thân cho tới nay, nhớ kỹ nhưng chỉ là đêm đó ở ven hồ Thanh Nguyệt trông thấy bóng lưng cô đơn của Vương Tương Khuynh, lâu như vậy tới nay, bản thân đều quên mất cái người thích đùa giỡn với người khác Vương Tương Khuynh trong miệng mọi người.
Thư Lan vẫn đứng ở một bên không nói gì, thấy tình cảnh này, nghĩ thầm: "Không nghĩ tới Vương công tử dĩ nhiên còn đi dạo thanh lâu! Nói như thế, vị Tử Yên kia không phải là.. không phải là cô nương thanh lâu đi! Tự nhiên công chúa nhà ta lại cho không một kẻ như ngươi ngôi nhà tốt như vậy."
Lúc này, Thư Lan hoàn toàn quên mất chuyện Vương Tương Khuynh mua ngôi nhà tốt như vậy tới một nghìn lượng, mà chỉ trực tiếp cho rằng là do Trưởng công chúa đưa cho hắn, "Không chỉ là một tên tiểu bạch kiểm! Mà còn là một tên công tử thích vào thanh lâu!
Thư Lan thật muốn hướng Trưởng công chúa nói một câu: "Công chúa, chúng ta đi thôi! Không cần tên tiểu bạch kiểm này làm gì!"
"Thiếu gia vào thanh lâu khi nào! Ta thế nào không biết! Ai nha, thiếu gia cùng Tử Yên cô nương ở chung một chỗ so với ở cùng Trưởng công chúa suốt ngày lo sợ việc rơi đầu còn tốt hơn!" Liên Hoa đảo đảo mắt, nghĩ thầm chờ có cơ hội nàng phải thêm dầu vào lửa mới được, tốt nhất vẫn là khiến Trưởng công chúa trong lòng sinh ra chán ghét với thiếu gia nhà mình sau đó trực tiếp rời đi, sau này tuyệt không cùng thiếu gia nhà mình gặp mặt hay có ý nghĩ ở chúng một chỗ nữa.
Lúc này, Liên Hoa nghĩ thiếu gia nhà mình cùng một nữ tử thanh lâu ở chung một chỗ đều tốt hơn so với cùng Trưởng công chúa ở chung một chỗ, vừa định thêm dầu vào lửa chuyện thiếu gia nhà mình cùng Tử Yên cô nương trong khoảng thời gian tới tú phường ra sao, thì Mười Ba đã mở miệng trước.
"Việc kia, thiếu gia nhà ta lúc đó quả thật là bị Tử Yên cô nương ngăn chặn lại muốn đồ, nếu không sẽ không để thiếu gia rời khỏi, mà thiếu gia lúc đó chỉ có thể đem ngọc bội cho nàng." Suy nghĩ một chút, lại giải thích. "Thiếu gia bất quá chỉ đi thanh lâu có một lần, chính là lúc bị Tử Yên cô nương ngăn lại, hơn nữa thiếu gia vào thanh lâu cũng không có gọi cô nương phục vụ, mà chỉ ngồi ở một góc ăn đồ ăn."
Thấy mọi người đều nhất quyết không tin, Mười Ba liền giơ tay lên thề: "Ta xin thề, những điều ta nói đều là sự thật! Thiếu gia nhà ta luôn giữ bản thân mình trong sạch tuyệt đối không hề gọi cô nương nào tới!"
- --------------------------
*Trường mệnh tỏa hay còn gọi làKHOÁ BẢN MỆNH:
Khi em bé được 100 ngày tuổi, nhiều địa phương ở Trung Quốc sẽ chuẩn bị cho bé "Bách gia toả 百家锁 (khoá bản mệnh), ý nghĩa là phúc khí của trăm nhà sẽ tập trung vào bé.
"Bách gia toả" cũng gọi là "Trường mệnh toả" 长命锁, hình thức của nó rất đa dạng. Trong đó, loại đơn giản nhất là dùng sợi dây đỏ xâu đồng tiền lại rồi đeo trên cổ bé; có loại dùng bạc tạo thành hình cái khoá, dùng vàng hoặc bạc làm thành sợi dây đeo cho bé. Theo mọi người, chất liệu làm khoá bản mệnh càng quý trọng thì thần lực của khoá càng lớn.
Đồ án trên "Bách gia toả" đều tượng trưng cho phúc thọ miên trường, chữ dùng đa phần là nhưng lời tốt đẹp, như: "Trường mệnh phú quý" 长命富贵, "Trường mệnh bách tuế" 长命百岁, "Cát tường như ý" 吉祥如意.
Thấy Vương Tương Khuynh hỏi nhị tỷ của hắn nàng là người phương nào, Mộ Dung Mẫn bỏ qua những suy nghĩ làm kinh hãi thế tục trong đầu, thẳng lưng mà đi lên trước, hướng Vương Tương Nhan nói rằng: "Nhị tiểu thư, ta là..."
"Nhị tỷ, nàng là phu nhân tương lai của Vương Tương Khuynh ta." Vương Tương Khuynh không chờ Mộ Dung Mẫn giới thiệu liền trực tiếp nói lời tiếp theo, đi tới bên người Mộ Dung Mẫn nắm lấy tay nàng, trìu mến nhìn nàng mỉm cười, nói tiếp: "Mẫn Mẫn, ngươi sau này cứ gọi nàng là nhị tỷ được rồi, gọi nhị tiểu thư nghe khách khí quá."
Nói xong quay đầu hướng Vương Tương Nhan nói rằng: "Nhị tỷ, ngày sau, nàng cùng chúng ta chính là ngươi một nhà."
"Tương Khuynh, ngươi... ngươi... ngươi từ khi nào có vị hôn thê?" Tử Yên giả bộ kinh ngạc cùng với thương tâm hỏi.
"Ách, sáng nay mới vừa có..."
"Tương Khuynh, chuyện thành thân thế nhưng cần phải được cha mẹ chấp nhận, ngươi như thế nào?" Vương Tương Nhan vừa nghe nói Mộ Dung Mẫn tương lai là phu nhân của đệ đệ mình, kinh ngạc không ngờ, chưa bao giờ nghe hắn nói qua với mình về vị cô nương như vậy, hôm nay dĩ nhiên đều nghĩ đến chuyện thành thân, nghị đến Mộ Dung Mẫn đang đứng ở trước mặt mình, cũng không có nói gì, vốn định nói một câu ngươi thế nào lại tùy tiện liền tìm một cô nương, ngược lại biến thành: "Tại sao lại không mang về để cho chúng ta nhìn hả!"
Vương Tương Khuynh mặt ửng đỏ, nói: "Ta... Ta từ rất lâu đã nghĩ mang nàng về nhà, chỉ là vẫn không có cơ hội."
"Có phải hay không nếu như hôm nay ta không đến, ngươi cho dù có cưới nương tử đều không muốn cho chúng ta biết? Có đúng hay không nghĩ chờ thành thân xong mới đi nói cho cha mẹ cùng ta biết?!" Vương Tương Nhan hơi giận, đệ đệ của mình tại sao làm việc như thế này mà không hỏi ý kiến của cha mẹ trước, thành thân dù sao cũng là chuyện đại sự, cha mẹ còn chưa đồng ý, dĩ nhiên hiện giờ lại nói vị cô nương trước mặt này là nương tử sắp cưới.
"Nhị tỷ, ta cùng Mẫn Mẫn tới đầu tháng sáu mới thành thân, trong khoảng thời gian đó có thể mang nàng về nhà cho các ngươi nhìn!" Vương Tương Khuynh giải thích nói, "Dù thế nào cũng không dám thành thân xong mới mang về nhà!"
"Ngươi!" Vương Tương Nhan nghe đệ đệ của mình nói đầu tháng sáu mới có thể thành thân, càng thêm tức giận đến muốn phun máu lên tận trời, "Nó dám... nó dám... nó nghiễm nhiên dám định cả ngày thành thân trước!"
Tử yên thấy Vương Tương Nhan bị tức giận không hề nhẹ, vốn muốn ở bên xem kịch vui nhưng thoáng lại đổi ý, cố ý hướng Vương Tương Khuynh nói: "Tương Khuynh, ngươi vì sao lại phụ ta thú nàng! Ngươi đã quên chúng ta lúc trước đã từng định ước với nhau sao?"
Nghe Tử Yên đột nhiên toát ra một câu như thế, toàn bộ ánh mắt từ mọi phía đều bắn về phía nàng, Vương Tương Khuynh vẻ mặt kinh ngạc: "Ta lúc nào phụ ngươi! Lúc nào cùng với ngươi định ước chứ!"
Tử Yên lấy từ trong túi ra một ngọc bội có khắc chữ "Khuynh", nói rằng: "Ngọc bộ này là bằng chứng, Tương Khuynh lẽ nào muốn phủ nhận sao?"
Vương Tương Khuynh thấy nàng lấy ngọc bội ra, liền giải thích nói: "Ngọc bội này không tính! Ta với ngươi chưa bao giờ có định ước gì cả, không tin, không tin ngươi cứ hỏi Mười Ba!" Vương Tương Khuynh quay đầu lớn tiếng kêu.
"Mười Ba, mau mau tới đây giải thích giùm bổn thiếu gia mau lên! Khoảng thời gian lúc trước ta đưa khối ngọc này cho nàng, ngươi cũng ở đó a!"
Ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển sang lên trên người Mười Ba, hắn nuốt nước bọt, có chút do dự hỏi: "Thiếu... thiếu gia, người thật sự muốn ta nói sao?"
Mười Ba thầm nghĩ, khoảng thời gian trước hình như thiếu gia ở bách hoa lâu có bị Tử Yên cô nương chặn lại đòi cái gì đó, tựa hồ...tựa hồ lúc đó toàn là mình lôi kéo thiếu gia phải về nhà!
Vương Tương Nhan vốn là bị đệ đệ của mình báo tin rằng sắp cho người biết vợ sắp cưới mà tức giận cực độ, hôm nay lại nghe đến việc Tử Yên nói muốn đệ đệ mình giải thích chuyện ước định gì đó, càng nhìn thấy Tử Yên dĩ nhiên có miếng ngọc của đệ đệ, tức thì từ tức giận chuyển sang đau lòng.
Trong phòng khách nhất thời yên tĩnh xuống, Vương Tương khuynh vẫn còn nắm chặt tay Mộ Dung Mẫn không có ý định buông ra, Mộ Dung Mẫn nhìn sắc mặt Vương Tương Khuynh một chút, thấy hắn cũng không có tật giật mình gì, trong lòng liền biết hắn tất nhiên không có ở trước mặt Tử Yên từng dính dáng gì, liền mở miệng nói: "Vị này chính là Tử Yên cô nương đi, ta biết phẩm chất Tương Khuynh ra sao, hắn nếu thật sự cùng ngươi có định ước, tất nhiên sẽ không cùng ta ở chung một chỗ."
Dừng lại một chút, nói tiếp: "Chỉ là không biết khối ngọc bội ở trong tay ngươi từ đâu mà có?"
Còn chưa chờ Tử Yên trả lời vì sao khối ngọc này lại ở trong tay nàng, Vương Tương Nhan thế nhưng chịu đựng từng đợt đau đớn trong lòng, mở miệng nói: "Khối ngọc này là từ khi chúng ta sinh ra, lúc được một tuổi, phụ mẫu cho chúng ta một đôi, người khác đều là trường mệnh tỏa*, nhưng Vương gia chúng ta đều mang là ngọc hộ mệnh."
Vương Tương Nhan từ trên cổ mình lấy ra một khối ngọc, lại đem khối ngọc trong tay Tử Yên qua, đem cả hai khối ghép lại, để cho Mộ Dung Mẫn thấy, nói tiếp: "Ngọc này, một mặt khắc phượng hoàng, còn mặt còn lại thì khắc tên của chúng ta. Nếu không có người mình yêu thương, tại sao lại đưa ngọc hộ mệnh ra?"
Vương Tương Nhan đầu tiên là đem một mặt khác hình phượng hoàng ra, Mộ Dung Mẫn tỉ mỉ nhìn, nghĩ thầm nói: "Hai miếng ngọc này, quả nhiên có khắc phượng hoàng, thảo nào thoạt nhìn giống nhau như đúc, lúc này đặt cùng một chỗ, căn bản không phân biệt được cái nào của Vương Tương Nhan, cái nào là khối ngọc trong tay Tử Yên."
Vương Tương Nhan thấy Mộ Dung Mẫn nhìn khối ngọc, liền cùng một lúc trở mình hai mặt của hai khối ngọc, đem mặt khắc tên kia ra, lúc này vừa nhìn liền hiểu ngay, khắc có chữ "Nhan" tự nhiên là của Vương Tương Nhan, mà khối có khắc chữ "Khuynh", chính là khối từ trong tay Tử Yên.
"Nhị tỷ, ngươi cũng biết, ta...ta từng thụ thương qua nên có rất nhiều sự tình không nhớ được. Ngọc này, là do ngày đó ta cùng Mười Ba đi dạo thanh lâu, liền bị Tử Yên cô nương ngăn cản lại muốn lấy một vật trên người ta. Lúc đó, trên người ta không có gì đáng giá cả, ngoại trừ cây quạt ra, Tử Yên cô nương lại muốn ta tặng lễ, ta liền chỉ có thể đêm khối ngọc trên cổ đưa cho nàng. Ta thật sự không biết khối ngọc này có hàm nghĩ gì!" Vương Tương Khuynh lắng nghe nhị tỷ nói, lại thấy Mộ Dung Mẫn đang thất thần nhìn khối ngọc bội, vội vàng giải thích, quýnh quáng mà nói ra chuyện mình cùng Mười Ba vào thanh lâu.
"Ngươi dĩ nhiên vào thanh lâu!" Ngoại trừ Vương Tương Khuynh, Tử Yên cùng Mười Ba ba người này, ở đây những người khác đều trăm miệng một lời mà nói ra một câu như thế.
Mộ Dung Mẫn lúc này mới nhớ tới, ngày ấy khi mới gặp gỡ, Vương Tương Khuynh liền yêu cầu dẫn mình đi dạo thanh lâu, không khỏi phát hiện, từ lúc mình nhận thức Vương Tương Khuynh, tựa hồ xảy ra nhất nhiều việc, có rất nhiều mặt, mà bản thân cho tới nay, nhớ kỹ nhưng chỉ là đêm đó ở ven hồ Thanh Nguyệt trông thấy bóng lưng cô đơn của Vương Tương Khuynh, lâu như vậy tới nay, bản thân đều quên mất cái người thích đùa giỡn với người khác Vương Tương Khuynh trong miệng mọi người.
Thư Lan vẫn đứng ở một bên không nói gì, thấy tình cảnh này, nghĩ thầm: "Không nghĩ tới Vương công tử dĩ nhiên còn đi dạo thanh lâu! Nói như thế, vị Tử Yên kia không phải là.. không phải là cô nương thanh lâu đi! Tự nhiên công chúa nhà ta lại cho không một kẻ như ngươi ngôi nhà tốt như vậy."
Lúc này, Thư Lan hoàn toàn quên mất chuyện Vương Tương Khuynh mua ngôi nhà tốt như vậy tới một nghìn lượng, mà chỉ trực tiếp cho rằng là do Trưởng công chúa đưa cho hắn, "Không chỉ là một tên tiểu bạch kiểm! Mà còn là một tên công tử thích vào thanh lâu!
Thư Lan thật muốn hướng Trưởng công chúa nói một câu: "Công chúa, chúng ta đi thôi! Không cần tên tiểu bạch kiểm này làm gì!"
"Thiếu gia vào thanh lâu khi nào! Ta thế nào không biết! Ai nha, thiếu gia cùng Tử Yên cô nương ở chung một chỗ so với ở cùng Trưởng công chúa suốt ngày lo sợ việc rơi đầu còn tốt hơn!" Liên Hoa đảo đảo mắt, nghĩ thầm chờ có cơ hội nàng phải thêm dầu vào lửa mới được, tốt nhất vẫn là khiến Trưởng công chúa trong lòng sinh ra chán ghét với thiếu gia nhà mình sau đó trực tiếp rời đi, sau này tuyệt không cùng thiếu gia nhà mình gặp mặt hay có ý nghĩ ở chúng một chỗ nữa.
Lúc này, Liên Hoa nghĩ thiếu gia nhà mình cùng một nữ tử thanh lâu ở chung một chỗ đều tốt hơn so với cùng Trưởng công chúa ở chung một chỗ, vừa định thêm dầu vào lửa chuyện thiếu gia nhà mình cùng Tử Yên cô nương trong khoảng thời gian tới tú phường ra sao, thì Mười Ba đã mở miệng trước.
"Việc kia, thiếu gia nhà ta lúc đó quả thật là bị Tử Yên cô nương ngăn chặn lại muốn đồ, nếu không sẽ không để thiếu gia rời khỏi, mà thiếu gia lúc đó chỉ có thể đem ngọc bội cho nàng." Suy nghĩ một chút, lại giải thích. "Thiếu gia bất quá chỉ đi thanh lâu có một lần, chính là lúc bị Tử Yên cô nương ngăn lại, hơn nữa thiếu gia vào thanh lâu cũng không có gọi cô nương phục vụ, mà chỉ ngồi ở một góc ăn đồ ăn."
Thấy mọi người đều nhất quyết không tin, Mười Ba liền giơ tay lên thề: "Ta xin thề, những điều ta nói đều là sự thật! Thiếu gia nhà ta luôn giữ bản thân mình trong sạch tuyệt đối không hề gọi cô nương nào tới!"
- --------------------------
*Trường mệnh tỏa hay còn gọi làKHOÁ BẢN MỆNH:
Khi em bé được 100 ngày tuổi, nhiều địa phương ở Trung Quốc sẽ chuẩn bị cho bé "Bách gia toả 百家锁 (khoá bản mệnh), ý nghĩa là phúc khí của trăm nhà sẽ tập trung vào bé.
"Bách gia toả" cũng gọi là "Trường mệnh toả" 长命锁, hình thức của nó rất đa dạng. Trong đó, loại đơn giản nhất là dùng sợi dây đỏ xâu đồng tiền lại rồi đeo trên cổ bé; có loại dùng bạc tạo thành hình cái khoá, dùng vàng hoặc bạc làm thành sợi dây đeo cho bé. Theo mọi người, chất liệu làm khoá bản mệnh càng quý trọng thì thần lực của khoá càng lớn.
Đồ án trên "Bách gia toả" đều tượng trưng cho phúc thọ miên trường, chữ dùng đa phần là nhưng lời tốt đẹp, như: "Trường mệnh phú quý" 长命富贵, "Trường mệnh bách tuế" 长命百岁, "Cát tường như ý" 吉祥如意.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook