Phế Vật Tu Tiên
Chương 14


Phó Tu Vân theo Dịch Nhiên đi tới Trân Bảo Các.

Hiện tại đã sắp hết giờ Dậu, tức là gần 7 giờ tối, tuy lúc này hơi muộn, nhưng Trân Bảo Các vẫn đang mở cửa, nhưng trễ thêm một canh giờ vậy thì Trân Bảo Các cũng sẽ đóng cửa.
Thật ra đây cũng là điểm Phó Tu Vân chưa hiểu rõ, đa số người ở đây đều là người tu tiên không cần nghỉ ngơi, nhưng vẫn dựa theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của người thường, không biết là tại sao nhỉ?
Ở Trân Bảo Các, Phó Tu Vân vốn cho rằng Dịch Nhiên sẽ chọn Linh Kiếm thượng phẩm tốt nhất và quý nhất, nói thế nào cũng phải tới bảy tám phẩm, bảo vật trấn các của Trân Bảo Các mới được, nhưng thổ hào Dịch Nhiên lại hoàn toàn ngoài dự kiến của hắn, tùy tiện chọn một Linh Kiếm ngũ phẩm rồi thanh toán linh thạch, cuối cùng dẫn hắn rời đi.
"Ừm, ngươi không còn linh thạch à?" Chẳng lẽ trong cái hộp bảo thạch màu đỏ kia không phải toàn bộ là linh thạch mà là những thứ khác à? Linh Kiếm ngũ phẩm đủ tốt làm Linh Kiếm trung phẩm, nhưng cũng chưa tới thượng phẩm trong Linh Khí trung phẩm nữa.

Trong suy nghĩ của Phó Tu Vân thì ít nhất cũng phải mua Bảo Khí hạ phẩm hoặc trung phẩm mới đúng.
"Đủ dùng là được." Dịch Nhiên liếc nhìn Phó Tu Vân, y đã có kiếm bản mạng rồi nên này chỉ để dùng tạm thời thôi.

Chỉ là y có chút buồn cười với vấn đề của Phó Tu Vân, trên mặt lộ ra nụ cười kiêu ngạc hơi cứng ngắc: "Ta có rất nhiều linh thạch."
Khóe miệng Phó Tu Vân giật giật.

Mấy người đi ngang qua Dịch Nhiên nghe thấy y nói lời này đều không nhịn được nhìn sang hai người họ, sau đó mấy tu giả đều lộ ra vẻ mặt rất khinh thường rồi rời đi.

Lúc rời đi còn thấp giọng cười nhạo.
"Ai u, vừa rồi ta nghe được gì nhỉ? Ta có rất nhiều linh thạch? Thật dõng dạc!"
"Đúng đúng, kẻ có tiền thật sự sao có thể nói mình có rất nhiều tiền? Hơn nữa nhìn trên người gia hỏa đó kìa, từ trên xuống dưới là y phục của người thường, ngay cả Linh Y có cấp bậc phòng ngự thấp nhất cũng mua không nổi mà còn nói mình có rất nhiều tiền? Không sợ người ta cười rụng răng hả!"
"Ồ, ngươi không hiểu sao, thời buổi này ai mà không hy vọng bản thân có nhiều linh thạch chứ? Người ta mơ mộng giữa ban ngày ban mặt cũng để thỏa lòng hư vinh của bản thân, ngươi đừng có chọc y!"
"Ha ha ha, ngươi nói rất đúng, ta không nên đi phá hư chút hy vọng tốt đẹp đó của y, ha ha ha!"
"Đi đi đi, chỉ còn mười ngày nữa là tới ngày kén tế tử của thiên kim Vân Thủy Nhi, chúng ta mau chọn một chỗ có linh mạch sung túc tu luyện, biết đâu có thể lên Luyện Khí đại viên mãn, hoặc trực tiếp Trúc Cơ không chừng? Ta không có hy vọng gì lớn rồi, chỉ là Đống huynh, ngươi chính là song linh căn Kim Mộc đấy! Chờ ngươi Trúc Cơ thì ngoại trừ những người có bối cảnh lớn thuộc tứ đại thế gia và năm đại môn phái thì có ai có thể so được với ngươi chứ!"
Bốn người vừa đi vừa nói chuyện, thanh âm càng lớn tới cuối cùng như la làng lên vậy, như sợ Dịch Nhiên và Phó Tu Vân cách họ không xa ở phía sau nghe không thấy.

Phó Tu Vân và Dịch Nhiên cũng không có điếc, huống chi ngũ giác của tu giả và thậm chí là giác quan thứ sáu mạnh hơn người thường gấp mấy lần, với tu vi hiện tại của họ, họ không chỉ nghe thấy mà còn nghe rõ không sót một chữ.
Vốn Phó Tu Vân còn muốn an ủi hoặc khuyên nhủ vị bên cạnh này, sợ y luẩn quẩn mà thọc kiếm vào người ta, lại thấy mặt đối phương không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt đã có dấu hiệu muốn ném dao nhỏ.
"Ách, thật ra bọn họ cũng không biết chúng ta vừa từ chỗ của người thường tới, hơn nữa tuyệt đối không phải là chúng ta mua không nỗi mà lúc nãy không nghĩ tới mua Linh Y phòng ngự thôi! Ngươi không cần để ý tới những tên đó."
Lúc này Phó Tu Vân hoàn toàn quên mất hồi nãy hắn hỏi Dịch Nhiên có còn linh thạch không.
Sắc mặt của Dịch Nhiên còn kém hơn khi nghe thấy lời an ủi cho có của Phó Tu Vân, trực tiếp đi nhanh về hướng bốn người lúc nãy.

Nhìn dáng vẻ phóng ra sát khí của y, nhất định là cực kỳ tức giận.
Phó Tu Vân im lặng một lúc rồi chậc một tiếng, cuối cùng thở dài đuổi theo.

Chậc, tính tình tên đầu trọc này thật quá tệ, như là trong cuộc đời của y chưa từng có mấy chữ "nhẫn nhục" vậy, giá trị quan như thế thật không hợp với giá trị quan của hắn, hắn thích phát tài ngầm, hoặc giải quyết vấn đề trong âm thầm...!Cao điệu gì đó, hắn đã lâu rồi chưa ra vẻ như vậy.
Dù trong lòng Phó Tu Vân xúc động, nhưng hắn và Dịch Nhiên đã kết minh, hiện tại họ đã trên cùng một chiếc thuyền, một người có chuyện thì đương nhiên người kia cũng không tốt được, cho nên hắn vẫn nên tới xem, miễn cho tên kiếm tu đầu trọc kia khiến mọi chuyện không thể vãn hồi.
Chờ tới khi Phó Tu Vân nhanh chóng đuổi kịp Dịch Nhiên, bọn họ đã sắp tới chân núi phía đông trong thành Vận.

Nói là một ngọn núi trong thành Vận, chi bằng nói đây là một phần núi vô cùng lớn duỗi tới phía đông của thành Vận, chiếm gần hết một phần đất của thành Vận.

Vốn thành Vận có thể hoàn toàn tránh đi một phần núi này mà dịch cả thành sang phía tây, nhưng vì tình cờ mà có người phát hiện đủ loại linh mạch lớn lớn bé bé tại chân núi.
Tuy những linh mạch đó không thể nào so được với những ngọn núi lớn mà các đại môn phái và thế gia sử dụng, nhưng chỉ cần là linh mạch thì đã là bảo vật không thể dùng ngàn vàng đổi được! Linh mạch khó tìm biết bao nhiêu? Dù tìm được thì nếu không có thế lực khổng lổ như đại gia tộc hoặc môn phái thì ai có thể bảo vệ được chứ? Cho nên, một phần chân núi của thành Vận này rất nổi tiếng.
Thành Vận cũng dựa vào một phần linh mạch ở chân núi này trở thành một trong năm thành lớn nhất của Nhiên Nguyên Giới.
Chân núi này được đặt một cái tên rất hay, Vân Phong Đăng Thiên Giác.
Ý là có thể thông qua nơi này phi thăng, cũng chính là trở thành đại năng Nguyên Anh trở lên, mở Giới Môn tới các Đại Thế Giới khác.

Nhìn từ chân núi lên trên, ngọn núi lớn bên ngoài thành Vận thực sự cao ngất tận trời mây, phía sau ngọn núi này chính là Thiên Nhận Sơn mạch, nghe nói thú dữ, quỷ quái thành đàn, yêu ma tán loạn.


Là một nơi khốc liệt nổi tiếng Nhiên Nguyên Giới.
Chỉ là Thiên Nhận Sơn mạch còn có một cách nói khác là bảo khố linh thạch.
Chỉ cần ngươi có năng lực có thể đi vào rồi đi ra một cách bình yên vô sự, lợi ích đạt được từ một chuyến như vậy sẽ rất kinh người, đã có một số tu giả bán các bảo vật cổ quái hiếm lạ trong ngọn núi này, sau đó nhận được đống linh thạch từ đó tu luyện thành công.
Cho nên ngọn núi này khiến người ta vừa yêu vừa hận, Phó Tu Vân ở trong thành cũng có thể nhìn thấy có người ở ngoài thành bay tới ngọn núi.
"Nếu có thời gian thì phải tới ngọn núi đó xem thử, không chừng có thể tìm thấy bảo vật hệ Mộc." Phó Tu Vân thầm thì, rất nhanh đã bị tiếng cãi lộn bên kia hấp dẫn sự chú ý, vừa quay qua đã thấy Dịch Nhiên vậy mà cũng ở bên đó.

"Sao ngươi vô lý thế hả? Rõ ràng là chúng ta quyết định nơi này trước, nhưng người chỉ bước tới nhanh hơn một bước đã muốn đoạt chỗ của chúng ta, ngươi đây là muốn gây sự hả?"
Người nói chuyện tình cờ là một trong bốn người đã cười nhạo Dịch Nhiên không có tiền lúc nãy, sắc mặt hắn lúc này đỏ bừng, nhìn dáng vẻ như muốn ăn Dịch Nhiên vậy, nhưng đối diện hắn là kiếm tu trọc đầu mà Phó Tu Vân tưởng rằng sẽ nổi trận lôi đình, với cái đầu tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời của y, khóe miệng hơi cong lên rồi lạnh lùng trả lời: "Ta trả tiền, chính là của ta."
Phụt.

Phó Tu Vân không nhịn được mà bật cười.
Cố tình người tiếp đãi Vân Phong đứng bên cạnh phụ họa theo: "Đúng vậy, bốn người các ngươi tranh chấp hồi lâu cũng không có một người nào chủ động trả linh thạch, còn lời trong lời ngoài nói động phủ chúng ta không tốt, muốn chúng ta giảm giá.

Các ngươi không thành tâm muốn thuê động phủ, lại không trả linh thạch, vị này tới trả linh thạch trước các ngươi, nên động phủ này chắc chắn là của y.

Nếu các ngươi muốn động phủ thì có thể đi thuê một tầng khác rẻ hơn."
Vân Phong Đăng Thiên Giác tổng cộng có mười tầng, mỗi tầng có mấy trăm tới mấy chục động phủ, càng lên cao thì linh khí càng nhiều, khoảng cách tới linh mạch càng gần.

Thậm chí ở trong động phủ chữ Thiên tầng thứ nhất, linh mạch ở ngay dưới nó.

Linh khí bên trong vô cùng dày đặc và rất có lợi cho việc tu luyện.


Đương nhiên giá cả cũng rất cao.
Bốn người bọn họ nhìn trúng một tiểu động phủ giữa tầng sáu, nhưng vị trí cái động phủ này cũng tốt nên đương nhiên giá cả không hề rẻ, thuê một ngày cần một viên linh thạch trung phẩm, cũng chính là một trăm viên linh thạch hạ phẩm, đối với tán tu bình thường hoặc người của tiểu gia tộc mà nói thì cũng là mắc.

Mặc dù bốn người tự xưng là hảo bằng hữu, nhưng cũng chả phải người ngay thẳng hay nghĩ cho người khác gì, dưới tình huống vật họp theo loài, rốt cuộc không bàn được ai trả linh thạch.
Thật ra Đặng Đống tính toán thương lượng mỗi người bỏ ra 25 viên linh thạch hạ phẩm với ba người còn lại, tổng cộng thuê mười ngày chính là 250 viên linh thạch, nhưng ngay lúc bọn họ thương lượng sắp xong thì tên kiếm tu mới bị bọn họ trắng trợn chê bai không có tiền đi chầm chậm tới và ném một viên linh thạch trung phẩm cho người tiếp đãi, trực tiếp chiếm lấy vị trí.
Lần này khiến họ cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Nếu là người khác thì thôi, nhưng cố tình lại là gia hỏa mà bọn họ mới giễu cợt trả tiền, này không phải vả mặt một cách trần trụi hả? Cố tình đối phương còn quang minh chính đại, họ cũng không nói được gì, dù sao bọn họ cũng chưa giao linh thạch ra!
Vì vậy Chu Siêu chỉ có thể tức giận mà la lên, sau đó nghe người tiếp đãi phụ họa, hắn cũng không nói gì nữa mà chỉ giận dữ trừng Dịch Nhiên.

Dịch Nhiên với cái đầu chói lóa của y không nói lời nào.
Phó Tu Vân đã chạy tới bên cạnh y, nhìn y vậy không hiểu sao hắn lại thấy rất thuận mắt? "Chúng ta phải ở đây một thời gian, ngươi cảm thấy ở đó tốt sao? Tầng năm hay tầng sáu? Cái này cũng khá tốt."
Dịch Nhiên nghe xong không trả lời, chỉ là hỏi mượn bản đồ động phủ cho thuê từ người tiếp đãi, nhìn qua y có vẻ nghiêm túc xem các vị trí còn chưa bị thuê được đánh dấu màu xanh ở trên.

"Chậc, thôi đi, vậy phòng 38 tầng 7 đi, tuy thấp hơn một tầng nhưng vị trí cũng được." Bốn người Đặng Đống thương lượng rồi quyết định không so đo với Dịch Nhiên nữa mà chọn cái khác.

Nhưng suýt nữa khiến bọn họ tức nổ phổi chính là ngay khi bọn họ định lấy linh thạch ra tính tiền, Dịch Nhiên đã nhanh chóng ném cho người tiếp đãi một viên linh thạch trung phẩm, ngón tay đặt ngay trên phòng 380 tầng 7.

Cái này, Phó Tu Vân nhìn vẻ mặt khó coi như bị bóp miệng nhét phân vào của bốn người kia, lại quay qua nhìn kiếm tu trọc đầu không chút dao động, rốt cuộc không nhịn được mà bật cười.
"A! Trọc, ách Dịch Nhiên! Đột nhiên ta thấy ngươi cực kỳ đẹp trai! Ha ha ha, thật khí phách!"
Dịch Nhiên nhìn Phó Tu Vân cười tới run người, khỏe miệng y cong lên đắc ý, sau đó mới chọn động phủ phòng 29 tầng bốn, tỏ vẻ muốn thuê.

Bốn người Đặng Đống và Chu Siêu phía đối diện đều tức tới muốn nổ phổi, bọn họ đều hận không thể tiến lên đánh đối phương một trận, nhưng dùng thần thức tìm tòi mới phát hiện tên nhà quê bị họ cười nhạo là không có tiền thế mà là tu sĩ Ngưng Mạch Kỳ cao cấp! Đừng nói là đấu một mình, dù cả bốn người bọn họ lên quần ẩu cũng không đủ cho đối phương! Mãi tới lúc này, bốn người Đặng Đống mới biết trước đó mình ngu xuẩn bao nhiêu.

Những giọt nước mắt rơi xuống hiện tại đều là sự ngu ngốc mà họ đã phạm phải trước đó!
Nắm đấm quá lớn khiến bọn Đặng Đống yên tĩnh như gà.

Người tiếp đãi hiển nhiên không ngờ tới vị này sẽ tốn hai viên linh thạch trung phẩm chỉ để vả mặt, nhưng hắn thích nhất chính là người có tiền thế này! Hắn có chút chân chó nói với Dịch Nhiên:
"Nơi tiền bối chọn thật sự rất tốt, không biết tiền bối muốn thuê bao lâu? Động phủ ở tầng bốn tốn năm viên linh thạch trung phẩm mỗi ngày."
Dịch Nhiên trực tiếp ném một túi nhỏ cho hắn: "Trước ở một trăm ngày đi, dù sao ta cũng có rất nhiều tiền."
Phó Tu Vân:...
Đây là mang thù cỡ nào vậy? Ngoài ra, cảm giác làm bằng hữu với thổ hào thật là tốt.
Bốn người Đặng Đống, Chu Siêu:...
T皿T, mặt đau quá, cầu xin lòng thương xót!
Hết chương 14.
Tiểu kịch trường:
1.

Thổ hào.
Phó Tu Vân: Thổ Hào, chúng ta làm bằng hữu đi!
Dịch thổ hào kéo người lên giường.
Phó Tu Vân: Chờ đã, ta nói chính là bằng hữu chứ không phải pháo hữu (bạn giường)!
Dịch thổ hào: Pháo hữu cũng là hữu (bạn), mua y phục đắt nhất cho ngươi!
Phó Tu Vân:...
Hắn vậy mà khuất phục --, đã nói không bị tiền bạc cám dỗ mà!
2.

Mang thù.
Đặng Đống: Không phải ta chỉ nói ngươi nghèo thôi sao? Sao ngươi mang thù dữ vậy?
Dịch Nhiên: Ha ha, ai nghèo?
Đặng Đống lơi rệ đầy mặt: Là chúng ta!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương