Phận Đàn Bà
-
Chương 10
Sáng hôm sau, chị dậy sớm như mọi ngày. Sáng nay dậy thấy tinh thần có vẻ khoan khoái hơn mọi hôm. Chắc có lẽ hôm qua đánh chồng nên dãn gân dãn cốt.
Chị rùng mình, nghĩ mình cũbg liều thật, dám đánh Chức. Ấy thế mà thầy bu hắn cũng chẳng nói nặng mới tài. Nếu là hôm nay,gan chị thu về bằng con chuột, chẳng dám nghĩ đến chuyện ấy nữa.
Ra giếng rửa mặt, chị sờ lên bụng mình, tính hôm nay ra trạm khám xem thế nào. Chị trẻ người, non dạ nhưng chị thương con, chị sợ con mệt, hay thiếu chất thì quả thực kẻ làm mẹ như chị thật tệ.
- Đài... ra ăn sáng thôi.
Tiếng Chức lí nhí thò đầu từ trong bếp ra làm chị giật bắn mình. Chị có nghe lầm không? Cơn gió độc nào lại khiến Chức thay đổi đến thế, hôm nay hắn lại nấu cho chị ăn kia đấy...
Đầu chị thắc mắc mãi không thôi, nhưng hắn gọi, chị vào trong xem thế nào. Thì hóa ra hắn nấu ăn thật, trên bàn, hắn để bát miến thịt,cùng đôi đũa cái thìa ngay ngắn. Chức đặt cái siêu lên bếp, thấy vợ vào hắn gãi đầu....
- Mình ăn đi, ăn cho con nó khỏe...
Chị ngồi xuống, lấy đũa xều những sợi miến lên nhìn. Cả bát đã trương lên rồi nhão nhoẹt như mũi. Chị nhìn Chức, mặt hắn nhọ nhem nhỏ thỉu, trông vào bát miến như xem chị ăn có vừa hay không.
Lần đầu tiên chị thấy chức hiền lành, lần đầu tiên hắn quan tâm chị,lần đầu tiên hắn nấu mì cho chị ăn, và rất nhiều cái là lần đầu tiên nữa. Chị cứ liên tưởng đến báo cháo hành của thị nở dành cho Chí phèo. Nhờ cái bắt cháo ấy mà Chí hoàn mương. Vậy, có khi nào, Chức nấu cho chị bát miến này, cũng tức là hắn muốn làm lại cuộc đời, và lo cho chị cùng các con...
- Kìa!mình ăn đi, không nó nhũn hết rồi. Tôi chờ mình từ sáng, giờ mình mới dậy...
Chị thấy ánh mắt Chức lấp lánh,thân mật khi nói với chị. Đài cầm cái bát tô lên, và lấy và để những sợi miến vào mồm. Rồi chị nhăn mặt, định nhổ ra nhưng nghĩ thương hại Chức đã cất công nấu từ sáng,chị mà không ăn hắn lại buồn. Cuối cùng, chị cứ thế vục đầu ăn nhẵn quẹn cái bát miến mặn lè lưỡi nhưng thấm đẫm tỉnh cảm của chồng.
Ăn xong, chị lấy đũa quệt ngang mồm cho sạch sẽ. Chức ngồi xuống bên cạnh chị rồi đưa cho chị một sấp tiền, hắn bảo:
- Đây!mình cầm lấy ít tiền mà đẻ đái.
Chị định bảo với hắn là chị cũng mới nghĩ là có bầu thôi, chứ chưa chính xác. Nhưng chị nghĩ lại, thôi thì cứ cầm, chả mấy khi hắn tốt với vợ. Không tiêu thì cứ để dành, cho hắn với cho con chứ ai đâu mà sợ. Chị dắt tiền vào cạp quần, đầu óc mông lưng,vừa mừng lại vừa lo:" Không biết,Chức tốt bụng thế này được mãi hay không?"
Thầy bu Chức vừa dậy, Chức cũng đi đâu mất dạng. Chị cứ nghĩ rằng hắn đã nấu sẵn miến để đấy rồi nhưng chẳng phải, hắn nấu mỗi cho chị, còn ông bà Tư thì vẫn chẳng có gì. Chị bật cười, lại xách đít vào bếp để nấu.
Loáng cái đã xong, chị Đài bưng ra cái nồi rồi múc đầy hai bát. Ông bà thấy chị không ăn thì lại hỏi:
- Mày không ăn ở Đài?
- Không!con ăn rồi, thầy bu cứ ăn đi. Sáng nay nhà con dậy nấu cho con ăn trước rồi.
Bà Tư thì vẫn giận chuyện tối qua chị đánh con trai cưng của bà, nhưng ông Tư ngồi đây,bà lại không dám nói. Ông Tư cứ nghĩ chị nói đùa,thì vừa cười vừa bảo:
- Bỏ mẹ!hôm nay chó mặc váy à?
- Thật mà thầy! Chồng con nấu cho con ăn mà. Chắc tại hôm qua con đe nẹt quá nên...
Thấy chị có vẻ thật, bà Tư liền buông đũa xuống mâm chèm chẹp mồm:
- Đấy!bu nó nuôi nó hơn hai chục tuổi đầu, chả thấy lúc nào nó nấu cho bu nó được thứ gì. Ấy thế mà nó lại nấu cho con vợ nó ăn...
Bà Tư có vẻ hơi ức nhưng chị Đài không để ý. Chuyện Chức thươnh vợ, ấy là chuyện mừng, bu nên mừng cho chị mới phải,không phải vì hôm qua chị đánh hắn,thì hôm nay chắc hắn lại đạn chị cũng là.
Đến trưa, sau khi đã làm hết mọi việc, chị lại văng vẳng tiếng thầy đồ cùng đám trẻ bên kia ao. Chị lại lội sang hóng, biết chị Đài đứng ở cửa sổ nghe nhưng thầy không dám cho vào. Mà là sợ bu chị chửi, bu chồng chị không muốn chị đi học sợ tốn kém. Với lại, giọng bu chị chửi người nó đĩ lắm, nó chua ngoa lắm nên chẳng ai dám động:
. - Đài! Con Đài đâu.
Giọng bu chị the thé vang lên, chị không dám thưa, lủi thủi bơi qua ao về nhà. Thấy chị ướt từ đầu đến chân, bà ấn đầu:
- Ôi dào! Học hành nhiều để làm cái gì?Mày chỉ có vẽ chuyện thôi. Biết số sơ sơ để đếm nhẩm tính tiền là được rồi. Chứ học làm cái đếch gì? Tao với thầy mày có biết chữ quái đâu mà vẫn chả ai lừa được tao. Mày to đầu cứ sang bên đấy học cùng với mấy đứa trẻ ranh nó lại cười cho thì nhục.
Bà Tư nói một tràng, chị không dám cãi lại. Bà ấu trĩ như thế thảo nào nhà cửa giàu có mà đến Chức cũng chẳng biết chữ.
Càng nghĩ lại càng thấy buồn cười, những người giàu có, tiền của nhiều thì chẳng bao giờ nghĩ đến học hành. Còn những người nghèo đói, quanh năm suốt tháng kiếm chả đủ ăn, mong sao chỉ được đến lớp biết cái cho đỡ khổ sau này. Đúng là ngược đời! Nếu nhà chị có tiền, chắc chắn chị sẽ không lấy chồng sớm, chị muốn học cao hơn nữa,chị muốn học sang tới tận Liên Xô. Bác sĩ, giảng viên, kĩ sư... eo ơi bao nhiêu cái nghề đẹp đẽ, cao quý bao nhiêu. Chỉ tiếc là... cái số chị, đẻ ra đã nghèo vắt lên cổ rồi:
- Đi thôi!đứng đấy làm gì? Đi khám xem có bầu chửa?
Bà Tư thấy chị ngơ ngác thì lại đánh tiếng, chị long tong chạy theo bu chồng. Cái dáng chị cao ráo nhưng lúc nào cũng cắm đầu cắm cổ,ai nhìn cũng thấy vất vả thay cho chị.
Trạm xá thì không xa, nhưng lần đầu tiên chị vào, chị cứ nhìn tứ phía cũng quanh. Những kiên thức về bầu bì, sinh nở, kinh nghiệm các thứ lần đầu chị được đọc. Chị cứ thấy những người mặc áo trắng đi qua lại thì cứ mê mẩn mãi:
- Có bầu rồi nhé,nhưng vẫn bé, người còi cọc thế này,ăn nhiều vào để con có chất nữa chứ...
..
. Y tá áp cái ống nghe vào bụng chị nghe một hồi rồi bảo. Chị chắc mẩm từ hôm qua,ấy thế mà hôm nay người ta chắc chắn rằng chị có bầu, chị lại cảm thấy vui hơn biết bao nhiêu:
- Về phải ăn đầy đủ chất vào nghe chưa, hạn chế làm nặng. Quan trọng là tinh thần thoải mái.
Chị đảo con mắt về phía mẹ chồng, bà nhanh mồm nói với y tá:
- Cái này cô chẳng phải dặn, nó ở nhà tôi sướng như vua ấy. Chứ có khốn khổ như ở nhà nó đâu. Về đây chỉ việc ăn chơi, chứ làm lụng gì mấy...
Bà nói xong thì cười ha hả, chị Đài ngồi cũng chẳng biết nói gì. Đúng là người ngoài nhìn vào cũng bị cái nét hiền lành, cởi mở này đánh lừa. Ngày xưa chị với về, cũng chính cái thân thiện này mà chị tin tưởng giao hết vàng cưới cho bà. Bây giờ nghĩ lại, chị thấy mình ngu. Nhưng thôi, không phải của mình không nên tiếc, không nhờ cái hôm ấy, chắc chị còn bị bu chồng lừa nhiều hơn thế nữa...
Suốt dọc đường đi về nhà,chị cứ sờ vào bụng mãi không thôi. Có con thích thật đấy, chị cứ có cảm giác làm mẹ nó lớn lao, ý nghĩa lắm.:
- Bây giờ mang bầu, xong năm nữa lại bầu, làm liền tù tì năm bảy đứa luôn. Còn trẻ cứ đẻ cho nhanh, sau già chỉ việc hưởng. Đỡ phải lo đẻ đái làm gì nữa, đỡ nhọc thân.
Chị đi bộ sau bu chồng, nghe bà nói mà cứ tưởng bà nói con gà con vịt đẻ cái toẹt là xong. Chị chưa cười vừa đùa bà;
- Vậy sao bu lại đẻ ra mỗi mình chồng con,sao bu không đẻ thêm nữa....
- Xời!là do đẻ chồng mày xong tao tịt luôn, tao vẫn thả chứ có kế hoạch kế hiếc như tụi bay bây giờ đâu. Đẻ nhiều, sướng nhiều, sau này già cả, thì để con nó hầu, không sướng hơn à?
. Chị đôi chút ngạc nhiên, tại sao bà bu chồng chị lại có cái quan niệm buồn cười như thế. Chị dịu giọng, bảo bà:
- Con chỉ đẻ hai đứa thôi, nếu kinh tế kha khá hơn, con sẽ suy nghĩ. Chứ chả cần đẻ nhiều chi cho mệt. Quan trọng là chất lượng, chứ không cần số lượng. Miễn là các cháu nó khỏe mạnh,thông minh, chứ cái thân con, con chả cần ai nuôi sất.
Bà Tư thấy chị nói thì động lòng, bà tức tái mặt nhảy dựng lên chửi chị:
- ờ! Mày nói thế là mày chối bỏ trách nhiệm với chúng tao có phải không?Mày hỏi làng xóm thử xem, đẻ được thằng chồng mày tao phải tốn công tốn sức thế nào với nó. Tao mà nghĩ đẻ ra chúng mày không phụng dưỡng tao thì tao đẻ làm đếch gì. Nuôi cái thân cho béo mầm.
Chị thấy bu chồng vô lí thì chị lại nhẹ nhàng:
- Nào con có phải nói ý nọ ý kia. Con vẫn làm cho thầy cho bu ấy thôi. Xã hội bây giờ cũng không như trước kia, chỉ cần có năng lực thô i không cần nhiều làm gì bu ạ. Nếu có hiếu, thì chẳng cần bu nói ra lời này chúng con vẫn lo.cho bu cho thầy được. Còn gặp phải người không có hiếu, thì bu có nói gì, thì nó cũng coi như điếc ngay thôi
Chị nói mãi, bà Tư mới không cãi cùn nữa. Chị chả hiểu bà lấy đâu ra cái điều vô lí ấy nữa. Bản thân chị thì nghĩ, Sau này, con cái chúng nó cũbg sẽ có gia đình riêng, cũbg phải lo cơm áo gạo tiền. Chứ đâu thể ở chung với ông bà mãi được. Những điều bà Tư nói khiến chị suy nghĩ biết bao nhiêu
Ngày hôm nay, chị thấy yêu đời hơn hẳn, chồng thì thay đổi, còn biết tin mình có bầu. Có phải trời đã thương chị mà cho chị cuộc sống đầm ấm,hạnh phúc rồi hay không...
Nhưng chả phải, tối hôm đấy Chức đi đánh bạc về. Hắn thua cháy túi và lại lao vào đánh chị, đòi sạch chỗ tiền hồi sáng hắn đưa cho vợ. Hứa hẹn với chị từ hay sẽ hối cải, sẽ cho vợ con một cuộc sống miên mãi, hạnh phúc. Ấy vậy mà..
Chị rùng mình, nghĩ mình cũbg liều thật, dám đánh Chức. Ấy thế mà thầy bu hắn cũng chẳng nói nặng mới tài. Nếu là hôm nay,gan chị thu về bằng con chuột, chẳng dám nghĩ đến chuyện ấy nữa.
Ra giếng rửa mặt, chị sờ lên bụng mình, tính hôm nay ra trạm khám xem thế nào. Chị trẻ người, non dạ nhưng chị thương con, chị sợ con mệt, hay thiếu chất thì quả thực kẻ làm mẹ như chị thật tệ.
- Đài... ra ăn sáng thôi.
Tiếng Chức lí nhí thò đầu từ trong bếp ra làm chị giật bắn mình. Chị có nghe lầm không? Cơn gió độc nào lại khiến Chức thay đổi đến thế, hôm nay hắn lại nấu cho chị ăn kia đấy...
Đầu chị thắc mắc mãi không thôi, nhưng hắn gọi, chị vào trong xem thế nào. Thì hóa ra hắn nấu ăn thật, trên bàn, hắn để bát miến thịt,cùng đôi đũa cái thìa ngay ngắn. Chức đặt cái siêu lên bếp, thấy vợ vào hắn gãi đầu....
- Mình ăn đi, ăn cho con nó khỏe...
Chị ngồi xuống, lấy đũa xều những sợi miến lên nhìn. Cả bát đã trương lên rồi nhão nhoẹt như mũi. Chị nhìn Chức, mặt hắn nhọ nhem nhỏ thỉu, trông vào bát miến như xem chị ăn có vừa hay không.
Lần đầu tiên chị thấy chức hiền lành, lần đầu tiên hắn quan tâm chị,lần đầu tiên hắn nấu mì cho chị ăn, và rất nhiều cái là lần đầu tiên nữa. Chị cứ liên tưởng đến báo cháo hành của thị nở dành cho Chí phèo. Nhờ cái bắt cháo ấy mà Chí hoàn mương. Vậy, có khi nào, Chức nấu cho chị bát miến này, cũng tức là hắn muốn làm lại cuộc đời, và lo cho chị cùng các con...
- Kìa!mình ăn đi, không nó nhũn hết rồi. Tôi chờ mình từ sáng, giờ mình mới dậy...
Chị thấy ánh mắt Chức lấp lánh,thân mật khi nói với chị. Đài cầm cái bát tô lên, và lấy và để những sợi miến vào mồm. Rồi chị nhăn mặt, định nhổ ra nhưng nghĩ thương hại Chức đã cất công nấu từ sáng,chị mà không ăn hắn lại buồn. Cuối cùng, chị cứ thế vục đầu ăn nhẵn quẹn cái bát miến mặn lè lưỡi nhưng thấm đẫm tỉnh cảm của chồng.
Ăn xong, chị lấy đũa quệt ngang mồm cho sạch sẽ. Chức ngồi xuống bên cạnh chị rồi đưa cho chị một sấp tiền, hắn bảo:
- Đây!mình cầm lấy ít tiền mà đẻ đái.
Chị định bảo với hắn là chị cũng mới nghĩ là có bầu thôi, chứ chưa chính xác. Nhưng chị nghĩ lại, thôi thì cứ cầm, chả mấy khi hắn tốt với vợ. Không tiêu thì cứ để dành, cho hắn với cho con chứ ai đâu mà sợ. Chị dắt tiền vào cạp quần, đầu óc mông lưng,vừa mừng lại vừa lo:" Không biết,Chức tốt bụng thế này được mãi hay không?"
Thầy bu Chức vừa dậy, Chức cũng đi đâu mất dạng. Chị cứ nghĩ rằng hắn đã nấu sẵn miến để đấy rồi nhưng chẳng phải, hắn nấu mỗi cho chị, còn ông bà Tư thì vẫn chẳng có gì. Chị bật cười, lại xách đít vào bếp để nấu.
Loáng cái đã xong, chị Đài bưng ra cái nồi rồi múc đầy hai bát. Ông bà thấy chị không ăn thì lại hỏi:
- Mày không ăn ở Đài?
- Không!con ăn rồi, thầy bu cứ ăn đi. Sáng nay nhà con dậy nấu cho con ăn trước rồi.
Bà Tư thì vẫn giận chuyện tối qua chị đánh con trai cưng của bà, nhưng ông Tư ngồi đây,bà lại không dám nói. Ông Tư cứ nghĩ chị nói đùa,thì vừa cười vừa bảo:
- Bỏ mẹ!hôm nay chó mặc váy à?
- Thật mà thầy! Chồng con nấu cho con ăn mà. Chắc tại hôm qua con đe nẹt quá nên...
Thấy chị có vẻ thật, bà Tư liền buông đũa xuống mâm chèm chẹp mồm:
- Đấy!bu nó nuôi nó hơn hai chục tuổi đầu, chả thấy lúc nào nó nấu cho bu nó được thứ gì. Ấy thế mà nó lại nấu cho con vợ nó ăn...
Bà Tư có vẻ hơi ức nhưng chị Đài không để ý. Chuyện Chức thươnh vợ, ấy là chuyện mừng, bu nên mừng cho chị mới phải,không phải vì hôm qua chị đánh hắn,thì hôm nay chắc hắn lại đạn chị cũng là.
Đến trưa, sau khi đã làm hết mọi việc, chị lại văng vẳng tiếng thầy đồ cùng đám trẻ bên kia ao. Chị lại lội sang hóng, biết chị Đài đứng ở cửa sổ nghe nhưng thầy không dám cho vào. Mà là sợ bu chị chửi, bu chồng chị không muốn chị đi học sợ tốn kém. Với lại, giọng bu chị chửi người nó đĩ lắm, nó chua ngoa lắm nên chẳng ai dám động:
. - Đài! Con Đài đâu.
Giọng bu chị the thé vang lên, chị không dám thưa, lủi thủi bơi qua ao về nhà. Thấy chị ướt từ đầu đến chân, bà ấn đầu:
- Ôi dào! Học hành nhiều để làm cái gì?Mày chỉ có vẽ chuyện thôi. Biết số sơ sơ để đếm nhẩm tính tiền là được rồi. Chứ học làm cái đếch gì? Tao với thầy mày có biết chữ quái đâu mà vẫn chả ai lừa được tao. Mày to đầu cứ sang bên đấy học cùng với mấy đứa trẻ ranh nó lại cười cho thì nhục.
Bà Tư nói một tràng, chị không dám cãi lại. Bà ấu trĩ như thế thảo nào nhà cửa giàu có mà đến Chức cũng chẳng biết chữ.
Càng nghĩ lại càng thấy buồn cười, những người giàu có, tiền của nhiều thì chẳng bao giờ nghĩ đến học hành. Còn những người nghèo đói, quanh năm suốt tháng kiếm chả đủ ăn, mong sao chỉ được đến lớp biết cái cho đỡ khổ sau này. Đúng là ngược đời! Nếu nhà chị có tiền, chắc chắn chị sẽ không lấy chồng sớm, chị muốn học cao hơn nữa,chị muốn học sang tới tận Liên Xô. Bác sĩ, giảng viên, kĩ sư... eo ơi bao nhiêu cái nghề đẹp đẽ, cao quý bao nhiêu. Chỉ tiếc là... cái số chị, đẻ ra đã nghèo vắt lên cổ rồi:
- Đi thôi!đứng đấy làm gì? Đi khám xem có bầu chửa?
Bà Tư thấy chị ngơ ngác thì lại đánh tiếng, chị long tong chạy theo bu chồng. Cái dáng chị cao ráo nhưng lúc nào cũng cắm đầu cắm cổ,ai nhìn cũng thấy vất vả thay cho chị.
Trạm xá thì không xa, nhưng lần đầu tiên chị vào, chị cứ nhìn tứ phía cũng quanh. Những kiên thức về bầu bì, sinh nở, kinh nghiệm các thứ lần đầu chị được đọc. Chị cứ thấy những người mặc áo trắng đi qua lại thì cứ mê mẩn mãi:
- Có bầu rồi nhé,nhưng vẫn bé, người còi cọc thế này,ăn nhiều vào để con có chất nữa chứ...
..
. Y tá áp cái ống nghe vào bụng chị nghe một hồi rồi bảo. Chị chắc mẩm từ hôm qua,ấy thế mà hôm nay người ta chắc chắn rằng chị có bầu, chị lại cảm thấy vui hơn biết bao nhiêu:
- Về phải ăn đầy đủ chất vào nghe chưa, hạn chế làm nặng. Quan trọng là tinh thần thoải mái.
Chị đảo con mắt về phía mẹ chồng, bà nhanh mồm nói với y tá:
- Cái này cô chẳng phải dặn, nó ở nhà tôi sướng như vua ấy. Chứ có khốn khổ như ở nhà nó đâu. Về đây chỉ việc ăn chơi, chứ làm lụng gì mấy...
Bà nói xong thì cười ha hả, chị Đài ngồi cũng chẳng biết nói gì. Đúng là người ngoài nhìn vào cũng bị cái nét hiền lành, cởi mở này đánh lừa. Ngày xưa chị với về, cũng chính cái thân thiện này mà chị tin tưởng giao hết vàng cưới cho bà. Bây giờ nghĩ lại, chị thấy mình ngu. Nhưng thôi, không phải của mình không nên tiếc, không nhờ cái hôm ấy, chắc chị còn bị bu chồng lừa nhiều hơn thế nữa...
Suốt dọc đường đi về nhà,chị cứ sờ vào bụng mãi không thôi. Có con thích thật đấy, chị cứ có cảm giác làm mẹ nó lớn lao, ý nghĩa lắm.:
- Bây giờ mang bầu, xong năm nữa lại bầu, làm liền tù tì năm bảy đứa luôn. Còn trẻ cứ đẻ cho nhanh, sau già chỉ việc hưởng. Đỡ phải lo đẻ đái làm gì nữa, đỡ nhọc thân.
Chị đi bộ sau bu chồng, nghe bà nói mà cứ tưởng bà nói con gà con vịt đẻ cái toẹt là xong. Chị chưa cười vừa đùa bà;
- Vậy sao bu lại đẻ ra mỗi mình chồng con,sao bu không đẻ thêm nữa....
- Xời!là do đẻ chồng mày xong tao tịt luôn, tao vẫn thả chứ có kế hoạch kế hiếc như tụi bay bây giờ đâu. Đẻ nhiều, sướng nhiều, sau này già cả, thì để con nó hầu, không sướng hơn à?
. Chị đôi chút ngạc nhiên, tại sao bà bu chồng chị lại có cái quan niệm buồn cười như thế. Chị dịu giọng, bảo bà:
- Con chỉ đẻ hai đứa thôi, nếu kinh tế kha khá hơn, con sẽ suy nghĩ. Chứ chả cần đẻ nhiều chi cho mệt. Quan trọng là chất lượng, chứ không cần số lượng. Miễn là các cháu nó khỏe mạnh,thông minh, chứ cái thân con, con chả cần ai nuôi sất.
Bà Tư thấy chị nói thì động lòng, bà tức tái mặt nhảy dựng lên chửi chị:
- ờ! Mày nói thế là mày chối bỏ trách nhiệm với chúng tao có phải không?Mày hỏi làng xóm thử xem, đẻ được thằng chồng mày tao phải tốn công tốn sức thế nào với nó. Tao mà nghĩ đẻ ra chúng mày không phụng dưỡng tao thì tao đẻ làm đếch gì. Nuôi cái thân cho béo mầm.
Chị thấy bu chồng vô lí thì chị lại nhẹ nhàng:
- Nào con có phải nói ý nọ ý kia. Con vẫn làm cho thầy cho bu ấy thôi. Xã hội bây giờ cũng không như trước kia, chỉ cần có năng lực thô i không cần nhiều làm gì bu ạ. Nếu có hiếu, thì chẳng cần bu nói ra lời này chúng con vẫn lo.cho bu cho thầy được. Còn gặp phải người không có hiếu, thì bu có nói gì, thì nó cũng coi như điếc ngay thôi
Chị nói mãi, bà Tư mới không cãi cùn nữa. Chị chả hiểu bà lấy đâu ra cái điều vô lí ấy nữa. Bản thân chị thì nghĩ, Sau này, con cái chúng nó cũbg sẽ có gia đình riêng, cũbg phải lo cơm áo gạo tiền. Chứ đâu thể ở chung với ông bà mãi được. Những điều bà Tư nói khiến chị suy nghĩ biết bao nhiêu
Ngày hôm nay, chị thấy yêu đời hơn hẳn, chồng thì thay đổi, còn biết tin mình có bầu. Có phải trời đã thương chị mà cho chị cuộc sống đầm ấm,hạnh phúc rồi hay không...
Nhưng chả phải, tối hôm đấy Chức đi đánh bạc về. Hắn thua cháy túi và lại lao vào đánh chị, đòi sạch chỗ tiền hồi sáng hắn đưa cho vợ. Hứa hẹn với chị từ hay sẽ hối cải, sẽ cho vợ con một cuộc sống miên mãi, hạnh phúc. Ấy vậy mà..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook