Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện, nói: “Hứa Thâm Thâm là người của tôi, hai người còn dám gây khó dễ cho cô ấy, tôi sẽ khiến hai người sống không bằng chết!”

Hứa Thâm Thâm giật mình, Lệ Quân Trầm như vậy khiến cô có chút cảm động.

Lòng cô run lên, vùi trong ngực anh, càng thêm nhỏ bé.

“Viện Viện, Mạc Phàm, hai cháu đều lui ra.” Bạch Quang Huy chống gậy đi đến, nhìn thấy Lệ Quân Trầm che chở Hứa Thâm Thâm, đôi mắt thâm trầm: “Quân Trầm, Thâm Thâm, hai người đừng để ý, Viện Viện vẫn còn là trẻ con.”

“Một người phụ nữ hai mươi ba tuổi rồi vẫn còn là trẻ con, bị ngốc à?” Lệ Quân Trầm châm chọc hỏi.

Sắc mặt Bạch Quang Huy tối sầm lại: “Quân Trầm, Thâm Thâm và Viện Viện có chút hiểu lầm, hôm nay sẽ nói rõ ở đây.”

“Ông Bạch muốn nói rõ thế nào?” Đôi mắt tinh xảo của Hứa Thâm Thâm lạnh lùng: “Là để bọn họ xin lỗi tôi trước mặt mọi người sao?”

Trên mặt Bạch Quang Huy có vẻ xấu hổ: “Ha ha, Thâm Thâm thật biết nói đùa, bọn họ có làm gì sai?”

Hứa Thâm Thâm không nóng vội, cười một tiếng: “Ông Bạch, đoạt bạn trai của người khác còn không sai sao?”

“Theo tôi được biết, sau khi cô và Mạc Phàm chia tay, bọn chúng mới kết giao.” Bạch Quang Huy cười, trong mắt lộ ra ánh sáng.

Hứa Thâm Thâm nhìn lão cáo già trước mặt cười, biết ông ta chắc chắn mình không có chứng cứ mới nói như vậy.

“Đúng vậy, là tôi hiểu lầm.” Cô uyển chuyển nói, đã không còn khí thế hùng hổ dọa người như vừa rồi.

Bạch Quang Huy sửng sốt, đây hoàn toàn không giống tác phong của Hứa Thâm Thâm, chẳng lẽ vì không có chứng cứ, nên chột dạ?

Bạch Viện Viện đắc ý, ít nhất trên lưng mình sẽ không mang tiếng xấu.

Hứa Thâm Thâm cười tủm tỉm nhìn Bạch Quang Huy nói: “Ông Bạch, ông có dùng Weibo không?”

Bạch Quang Huy lắc đầu: “Tôi già rồi, không dùng cái đó.”

Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Vậy thật đáng tiếc, ông không biết Weibo rất thú vị, có thể gửi hình ảnh và video.”

Bạch Quang Huy không biết trong hồ lô của cô có thuốc gì, nhíu mày nhìn cô.

Hứa Thâm Thâm khẽ thu mắt lại nói: “Nếu mọi người có di động, có thể tìm kiếm một Weibo tên “Phàm Viện là tiện nhân”, nội dung trong đó rất đặc sắc đấy.”

Trong lòng mọi người hiếu kỳ, lập tức mở máy tìm kiếm.

Rất nhanh đã có người tìm thấy, vẻ mặt lập tức trở nên khác thường.

Hứa Thâm Thâm cười như không cười nhìn mọi người, đây là kết quả cô muốn.

Nếu không phải Bạch Quang Huy bức cô, cô sẽ không làm Diệp gia và Bạch gia mất mặt sớm như vậy.

Diệp Mạc Phàm cũng lấy di động của mình ra, cái Weibo này chỉ đăng lên một đoạn video.

Anh ta click mở ra, là đoạn video lần đó mình và Bạch Viện Viện đi khách sạn bị Hứa Thâm Thâm bắt gặp quay lại.

Bạch Quang Huy tái mặt.

Bạch Viện Viện hận không tìm được cái khe mà chui vào, trong video, thân hình trần trụi của cô ta đều bị mọi người nhìn thấy hết.

Lệ Quân Trầm ở một bên nhìn một màn này, không ngờ Hứa Thâm Thâm đã sớm có chuẩn bị.

Vừa rồi nhìn thấy cô bị khi dễ, anh vốn định đứng ra bảo vệ cô, bây giờ, xem ra không cần.

Con nhím nhỏ này, rất bén nhọn.

Hứa Thâm Thâm cười nghịch ngợm, quay đầu chớp mắt với gương mặt thâm trầm, nghiêm túc của Lệ Quân Trầm.

“Không được xem!” Bạch Quang Huy tức giận đến mức các thớ thịt nhão trên mặt đều run rẩy.

“Phiền mọi người nhìn ngày tháng, đó là hai tháng trước, lúc ấy tôi và Diệp thiếu vẫn còn bên nhau.” Hứa Thâm Thâm sâu kín nói.

Lúc này, chuyện Bạch Viện Viện đoạt bạn trai người khác, làm tiểu tam, đã chắc như ván đóng thuyền.

Hứa Thâm Thâm vụng trộm đi tới bên cạnh Lệ Quân Trầm nói: “Lệ tiên sinh có thể giúp đỡ gắn đoạn video này được không?”

Lệ Quân Trầm giúp người xấu làm điều ác, cười: “Xem biểu hiện tối nay của cô.”

Khóe miệng Hứa Thâm Thâm co rút, lại cười quyến rũ: “Được.”

Chỉ cần khiến Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện không tốt, cô làm gì cũng được!

“Ông Bạch, có phải bọn họ nên xin lỗi tôi không?” Hứa Thâm Thâm cau mày, nghiêm túc hỏi.

Bạch Quang Huy không xuống đài được, nổi giận nói: “Viện Viện, Mạc Phàm, xin lỗi cô ta!”

“Ông nội!” Bạch Viện Viện đâu chịu, tức giận đến dậm chân.

Sắc mặt Diệp Mạc Phàm cũng đen kịt, càng thêm hận Hứa Thâm Thâm.

Bạch Quang Huy thở dài, nói với Hứa Thâm Thâm: “Thâm Thâm, nể mặt tôi, không cần…”

“Vừa rồi ông gây khó dễ cho Thâm Thâm thế nào, tất cả mọi người đều nhìn thấy.” Cuối cùng Lệ Quân Trầm cũng mở miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Quang Huy, trầm giọng nói: “Làm sao bây giờ lại muốn Thâm Thâm đừng so đo?”

“Này…” Bạch Quang Huy hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, sớm biết vừa rồi đã không làm khó Hứa Thâm Thâm, cuối cùng ông ta cũng biết cái gì gọi là vác đá đập chân mình.

Hứa Thâm Thâm nước mắt lưng tròng, nhìn Lệ Quân Trầm nói: “Cảm ơn Lệ tiên sinh đã bênh vực tôi, ba tôi đi rồi, nhà không có, bị người khác khi dễ, lại chỉ có Lệ tiên sinh đối tốt với tôi.”

Lệ Quân Trầm nhướng mày, tiểu yêu tinh này lại đang tính kế gì đây.

Mọi người vây xem đều biết, Hứa gia sụp đổ như thế nào, Bạch Viện Viện kiêu căng cướp Diệp Mạc Phàm, Bạch Quang Huy còn làm con gái người ta khó xử trước mặt mọi người, thật sự quá đáng.

“Thâm Thâm, cô nể mặt tôi, bỏ qua chuyện này đi.” Bạch phu nhân đứng ra, bà ta sợ Lệ Quân Trầm chống lưng cho Hứa Thâm Thâm, sau này Bạch Quang Huy hỏi đến lại mắng bà ta.

“Vì sao tôi phải nể mặt bà?” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn Bạch phu nhân: “Bạch phu nhân, hình như tôi và bà chẳng có giao tình gì.”

Hứa Thâm Thâm vốn không cho ai mặt mũi.

Hôm nay, cô muốn Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm phải xin lỗi mình, để trấn an linh hồn ba mình!

Bạch phu nhân nhìn Lệ Quân Trầm, hy vọng anh có thể buông tha cho Bạch gia, hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của Bạch Quang Huy.

Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn Hứa Thâm Thâm, không biết tiếp theo cô sẽ làm thế nào.

Hứa Thâm Thâm đi đến trước mặt Bạch Quang Huy đang giận đến phát run, khẽ nói với ông ta: “Ông Bạch, tôi còn tin tức lớn hơn cơ, đảm bảo một khi tiết lộ, mặt mũi của Bạch gia hoàn toàn mất hết.”

“Cô… Cô là đồ yêu nữ!” Bạch Quang Huy trợn mắt, trong mắt tràn đầy sát ý.

“Ông chỉ cần trả lại Hứa gia tôi 10% cổ phần, tôi sẽ thu tay, nếu không, đêm nay ai cũng đừng muốn tốt!” Đôi mắt quyến rũ của Hứa Thâm Thâm phiếm chút quyết tuyệt, lạnh lẽo.

Bạch Quang Huy hít sâu một hơi: “Cô thật biết buôn bán.”

“Ha ha, chiêu thức nham hiểm như vậy, là học từ Diệp gia và Bạch gia các ông đấy.” Hứa Thâm Thâm cười lạnh.

“Được, tôi cho cô!” Bạch Quang Huy không thể không nhả ra, thể diện Bạch gia là chuyện lớn, hơn nữa, cho cô 10% cổ phần thì thế nào.

Hứa Thâm Thâm cười sâu xa, lui người về sau một bước, nói: “Nếu ông Bạch đã đích thân xin lỗi tôi, tôi mà so đo nữa thì thật quá đáng, vậy tôi sẽ đại nhân đại lượng tha thứ cho bọn họ.”

Bạch Quang Huy suýt thì phun máu, ông ta xin lỗi khi nào!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương