Diệp Hy cười đến phong hoa tuyệt đại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ vẻ sáng rọi.

Một thân trang phục hưu nhàn, càng phát ra mê người.

Ta cúi đầu định đi ra cửa, một cánh tay thon dài không do dự mà chặn ngang lại.

Ta ngao lên hét điên cuồng muốn xông tới tiểu thân thể của Diệp Hy, đoán chắc người nào đó sẽ tránh đi.

Diệp tam công tử đứng vững như bàn thạch, tùy tay tóm lấy cổ áo ta nhấc vào trong phòng: “Hạ Tiểu Hoa, điểm kỹ xảo ấy của em, anh quá rõ rồi!”

Trên đời này, không có việc gì Diệp tam công tử muốn làm mà không được.

Giống như ăn cơm.

Ở trong nước ăn bất thành, lại chuyển đến Nhật Bản.

Giãy dụa, là hoàn toàn dư thừa.

Ta cởi giày, khoanh chân ngồi bên bàn, một bên cúi đầu một bên lang thôn hổ yết, cũng không thèm nhìn tới Diệp Hy ngồi đối diện.

Diệp Hy cũng giống như mù, tùy ý ta ngồi ở tư thế đáng khinh lại không hợp tiêu chuẩn, hừ một tiếng cũng chưa hừ.

Ta vừa cắn vừa liếc khóe mắt nhìn đến món gỏi ở góc bàn bên kia. Phục vụ này cũng thật quá thiếu đạo đức, đặt mấy món ta thích ở gần Diệp Hy như vậy, chiếc đũa đi qua không cẩn thận đụng trúng tay Diệp tam công tử. Ta chỉ có thể cúi đầu, gắp một miếng sushi chấm mù tạt hung hăng nhét vào trong miệng.

Một miếng gỏi cá trong suốt ngon lành, thực thức thời, thực ôn nhu xuất hiện ở trong bát của ta.

Ta hoảng sợ, bị nghẹn mù tạt một trận, ho không dứt, cầm ly rượu trên bàn muốn uống, lại bị cản lại, đưa qua một ly trà xanh.

“Hạ Tiểu Hoa, uống trà, không được uống rượu!”

Nháy mắt cảm thấy bị nghẹn càng phát ra lợi hại.

Từ chối nửa ngày, ta rốt cục giật lấy chén trà, uống một ngụm sạch sẽ.

Cái chén trong tay lại thực ôn nhu được rót đầy.

TMD không có cách nào khác lại ngây người!

“Tôi ăn no, Diệp Hy, hẹn gặp lại!” Đứng lên xách theo giày hướng ra cửa muốn đi.

Tay bị một phen kéo lại: “Gấp cái gì, Hạ Tiểu Hoa, món điểm tâm ngọt còn chưa có mang lên. Là bánh nho mềm em thích nhất!”

Ta trừng lớn mắt, quay đầu nhìn Diệp Hy.

Diệp Hy ôm khóe miệng, cười đến đặc biệt mê người: “Còn có, bánh hoa quế ướp hương rượu…”

Trong lòng càng phát ra hoảng.

“Lão nương trở về công tác, nhất định phải đi nhìn…”

“Thần Tư?” Diệp Hy mí mắt cũng không chớp, lạnh lùng hừ: “Một khắc không gặp, khó chịu đến như vậy sao?”

Bắt lấy tay ta, dùng sức túm về: “Đến đây, Hạ Tiểu Hoa, cho em gặp.”

Ta bị túm đến bên cửa sổ. Cửa sổ thủy tinh trong suốt sát mặt đất, phía dưới là toàn bộ cảnh suối nước nóng đang được quay chụp.

Lối mòn nhỏ rải đá cuội, ánh đèn nhàn nhạt dịu nhẹ.

Thần Tư khoác áo lông lớn, ngồi dựa vào ghế thái sư đọc kịch bản.

Quanh thân là một đám nhân viên công tác vội vàng đổi cảnh.

Diệp Hy như là tâm tình tốt lắm: “Thấy rồi, có thể ngồi xuống ăn đồ ngọt?”

Ta không tình nguyện, dịch mông lại ngồi xuống.

Phục vụ nhanh chóng tiến vào, bày ra bánh ngọt, lại lui ra ngoài.

Ta lại tiếp tục cầm một ly thủy tinh chân dài chứa đầy rượu đào cùng với hai miếng bánh nho, đưa lên mũi hít hà.

Diệp Hy híp mắt nhìn ta, khiến ta chỉ có thể nhìn ra cửa sổ.

Bên ngoài, nhân viên công tác đang xếp đặt máy quay, nhắm ngay khuôn mặt nhỏ bé của Thần Tư.

Khuôn mặt phấn điêu ngọc mài của Thần Tư diễn vẻ khổ đại tình thâm, ẩn ẩn đưa tình dừng lại trên người nữ nhân vật chính.

Mỹ nữ diễn viên rơi ra hai hàng nước mắt, trên người chỉ mặc áo khoác bông sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, tiến lên chủ động hôn Thần Tư.

Thần Tư hơi hơi tránh, lập tức bị mỹ nữ diễn viên nhào tới, hai người hôn thâm tình.

Chậc! Thực máu tanh a!

Mỹ nữ diễn viên vừa nãy mới thịt bò bất thành, lệ nóng doanh tròng, bây giờ lại diễn cảnh tình yêu chết đi sống lại. Cuộc sống có cho người ta sống không đây?

Ta trắng mặt, quay đầu lại không nỡ xem cảnh máu tanh như thế.

Đầu quay trở về, trùng hợp nhìn được Diệp Hy vẫn đang híp mắt nhưng vẻ mặt đã thay đổi.

Thân hình lại run lên, chạy nhanh lại hướng đầu ra ngoài cửa sổ.

Đạo diễn phía dưới kia đã phất tay kêu cắt, nhưng mỹ nữ diễn viên dường như không nghe thấy, hôn càng thêm mãnh liệt.

Chậc! Bi thương a Á châu siêu cấp tân tinh, lại bị người ta nhân cơ hội thịt bò!

Ta nhảy dựng lên cầm lấy túi hướng ra bên ngoài chạy, cứu lấy trinh tiết của lão bản, cơ hội chân chó như vậy không thể dễ dàng buông tha.

Diệp Hy một phen chế trụ tay của ta: “Hạ Tiểu Hoa, nhìn thấy liền vội vàng thành như vậy?”

Tay Diệp Hy rất nóng, ta cơ hồ muốn nhảy lên: “Buông tay! Diệp Hy!”

Diệp Hy nắm càng phát ra chặt: “Hạ Tiểu Hoa! Thời điểm người khác làm như vậy với anh, em ở đâu hả?”

Quá mức thân thiết, ta rốt cục bạo phát, vung túi trong tay: “TNND! Diệp Hy! Anh đem lão nương ép buộc đến đây rốt cục muốn làm gì?”

Cố ý nhớ kỹ món ăn ta yêu thích, chơi trò ôm cây đợi thỏ.

Rõ ràng không thích, lại đối tốt với ta. Đưa túi xách, mời ăn cơm, không thèm để ý đến mấy hành động thô tục của ta.

Diệp tam công tử vốn là kẻ cao quý cả đời, ngẫu nhiên bị Hạ Tiểu Hoa liên lụy tiếng xấu trên mặt báo, lập tức lên tiếng hận không thể chưa bao giờ nhận thức Hạ Tiểu Hoa.

Diệp tam công tử đáng ra phải như thế.

Diệp Hy trực tiếp ôm lấy đầu ta, cách một cái bàn liền hôn đến.

Ta ngay cả giãy dụa đều không có, một cước cầm lấy chén trà xanh trên mặt bàn, hướng mặt Diệp Hy hất tới.

Diệp Hy đẩy ta ra, từng giọt nước nhỏ tí tách rơi xuống: “Hạ Tiểu Hoa, anh khiến em chán ghét thành như vậy?”

Ta trừng mắt nhìn Diệp Hy, nguyên bản phải đi, giờ lại không muốn đi rồi.

Cùng một câu, tìm nhiều năm như vậy, vẫn không có dũng khí hỏi ra miệng, Diệp Hy lại hỏi được đương nhiên.

Rốt cục nghiêm mặt, liếm liếm môi: “Diệp Hy, anh đây là, muốn tôi?”

Thành công thấy Diệp Hy trắng mặt, đáy mắt nhìn chằm chằm ta có một tia xấu hổ.

Thì ra là thế. Muốn Hạ Tiểu Hoa!

Kiêu ngạo như Diệp tam công tử, chuyện đáng khinh như vậy, sao có thể nói ra miệng.

Ta hai bước nhảy qua bàn, dùng sức đẩy Diệp Hy, học mỹ nữ diễn viên, khóa ngồi trên người hắn, phủ thấp thân mình: “Diệp Hy, anh cởi, hay vẫn là tôi cởi?”

“Hạ Tiểu Hoa!” Diệp Hy chống thân mình, muốn đẩy ta ra.

Ta không nói hai lời, liếm môi liền hôn tới.

Đơn giản, không phải là thịt bò sao?

Một vòng luẩn quẩn, cứ như vậy. Nói thích, kỳ thật không nhất định là thích. Muốn thịt bò, kỳ thật cũng không chỉ là vì thịt bò.

Thích cùng thịt bò, phân biệt rõ ràng.

Diệp Hy cau mày, giãy dụa.

Ta hơi chút rớt ra khoảng cách, thanh âm liền phun lên cần cổ xinh đẹp của Diệp Hy: “Không nghĩ muốn, tôi lập tức bước đi!”

Động tác giãy dụa của Diệp Hy ngừng lại.

Ta giơ đầu gối, hướng vào phía trong chân của Diệp Hy nhẹ nhàng ma sát lên trên.

Tay tham tiến vào trang phục, móng tay xẹt qua xương sống của hắn, thành công chọc Diệp Hy mị mắt, cắn môi.

Ta cười đến dâm đãng, một phen kéo ra trang phục hưu nhàn của Diệp Hy.

Diệp Hy cơ hồ là lập tức, một phen kháp trụ ta, hôn thật sự sâu.

Ta chủ động lắc mông, thở dốc, liều mạng thoát quần áo chính mình.

Đơn giản, không phải thịt bò sao?

Diệp Hy nhìn chằm chằm ta, nghiến răng nghiến lợi: “Hạ Tiểu Hoa! Ai dạy em chiêu số câu dẫn người này?”

Ta không kiên nhẫn hừ hừ, mông nhỏ ma sát eo Diệp Hy.

Mí mắt Diệp Hy run lên, cầm lấy tay ta, lập tức đặt dưới thân hắn, lấy tay túm ta không kịp thoát xong quần áo.

Ta tùy ý để Diệp Hy đè nặng, hai chân quấn lấy eo nhỏ của hắn, vươn tay vào trong túi áo mình sờ a sờ, lấy ra một cái bảo hộ.

Còn chưa kịp đưa qua đi, đã bị Diệp Hy cầm ở tay.

“Hạ Tiểu Hoa! Em có ý gì?”

Ta cười: “Đơn giản, không phải là thịt bò sao? Cho anh.” Chân ta dùng sức kẹp tại eo nhỏ của Diệp Hy, ôm lấy hắn ngẩng đầu muốn hôn.

Bị Diệp Hy một phen đẩy ra: “Đủ rồi! Hạ Tiểu Hoa!”

Ta lại bắt tay vào, vừa muốn tiếp tục.

Diệp Hy lần này dùng lực đạo thật lớn, một chút tình cảm cũng không lưu lại, đem ta đẩy trên mặt sàn.

“Hạ Tiểu Hoa, em chán chét, không muốn, không cần dùng cách như vậy!”

Diệp Hy đứng lên, kéo trên người quần áo đã bị thoát một nửa.

Ta nhìn chằm chằm Diệp Hy, bị đẩy quá mạnh, cánh tay đụng phải một góc bàn, sinh đau.

Diệp Hy nhặt lên bảo hộ, giơ lên trước mặt ta: “Nguyên bản, chuẩn bị cho ai?”

“…” Cánh tay bị chạm đau, một đường lan tràn, đau đến trong lòng.

Diệp Hy rốt cục nghiêng qua một bên mặt: “Hạ Tiểu Hoa, em đi đi. Hôm nay, coi như bữa cơm này, anh chưa mời qua!”

Mặt quay đi quá nhanh, ta lại rõ ràng thấy được, đáy mắt Diệp Hy có một chút bi thương chật vật, lại không dám khẳng định.

Diệp tam công tử, kiêu ngạo không ai bì được, căn bản, không có khả năng sẽ có thần sắc như vậy.

Ta từng chiếc từng chiếc, đem quần áo mặc lại lên người.

Mặc chỉnh tề, cầm lấy túi xách, muốn quay đầu nhìn Diệp Hy một cái, lại không dám.

Sợ nhìn thấy được, Diệp Hy quá mức xa lạ.

Rốt cục đi ra tới cửa, mở ra, đột nhiên lại nghe được Diệp Hy nói: “Hạ Tiểu Hoa.”

Lập tức dừng lại bước chân.

Phía sau lại không có thanh âm.

Ta đứng ở cạnh cửa, đợi hồi lâu, rốt cục quyết định không chờ thêm nữa, thanh âm Diệp Hy mới lại vang lên.

“Em yên tâm, về sau, anh sẽ không dễ dàng chạm vào em!”

Quá mức mệt mỏi cùng yếu đuối.

Quả thực không giống Diệp Hy.

Phi thường, phi thường dùng sức khép lại cửa, ta nhanh chân hướng dưới lầu đi xuống.

Vừa khép lại cửa phòng hóa trang, lại bị một phen mở ra.

“Hạ Tiểu Hoa! Cô không có việc gì lại chạy lung tung có phải không? Trợ lý là phải một tấc cũng không rời, hảo hảo đi theo sau mông lão bản!” Một gói bích quy cực kỳ thô lỗ phi vào trong lòng ta: “Chị hóa trang bên kia tặng cho tôi, tôi không thích, cô ăn đi!”

Ta dùng sức lau khóe mắt: “Lão bản, anh đối với tôi thật tốt! Anh yên tâm, hiện tại tôi một khắc cũng không rời phía sau mông anh, cam đoan ai cũng đừng nghĩ tới thịt bò anh!”

Thần Tư trừng mắt nhìn ta, không kiên nhẫn: “Uy! Hạ Tiểu Hoa! Một gói bánh quy cô cảm động cái gì?”

Ta cau mày, nhìn trong lòng bàn tay ẩm ướt, lắc lắc đầu: “Tôi cũng không biết, làm sao có thể ướt? Làm sao có thể như vậy?”

Tại sao lại có thể như vậy?

Tại sao sau khi buông tay, lại có thể nhớ rõ món ăn yêu thích của ta?

Tại sao lại có thể làm bộ không sao cả, thoát quần áo, làm được như vậy, lại còn dễ dàng bị nhìn thấu.

Tại sao có thể như vậy?

Diệp Hy, sao có thể?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương