Ôn Văn Nho Nhã
-
Chương 114
“Mua cho em được không? Em thích chiếc xe thể thao đó.” Cô gái ôm lấy Trác Thích Nghiễn nũng nịu nói.
Trác Thích Nghiễn một hơi cự tuyệt: “Không được.” dư quang khóe mắt phiêu tới chỗ Diệp Thiếu Cảnh đang đứng, theo bản năng muốn đẩy con nhóc này ra, đột nhiên thấy cậu thẳng tắp nhìn chăm chú người đang ôm chầm lấy hắn, bộ dáng thập phần để ý, liền không đẩy ra nữa.
“Anh không phải rất thương em sao, chỉ lần này nữa thôi nha?” cô gái chu môi lên, có chút mất hứng.
Trác Thích Nghiễn áo mũ chỉnh tề nói: “Không thương lượng.”
“Tại sao không được!”
“Bằng lái xe em còn chưa có còn muốn mua xe.”
Nhìn bọn họ ngồi một chỗ thân mật liếc mắt đưa tình, Diệp Thiếu Cảnh không nói gì, cảm xúc dao động cũng không lớn, chỉ là con ngươi đen láy dường như không còn ánh sáng nữa, cậu nắm chặt tay cố trấn tĩnh, cực lực nhịn xuống xúc động muốn xông vào tách hai người ra.
Lúc này, cô gái phát hiện sự hiện hữu của cậu, quay đầu lại nhìn cậu, hơi hơi có chút giật mình, không phải biểu tình giật mình khi nhìn thấy nghệ sỹ mà là tựa hồ không nghĩ tới ở đây còn có người thứ 3, sau khi hoàn hồn, liền cười chào hỏi: “Xin chào.”
“Xin chào.” Diệp Thiếu Cảnh giật giật khóe miệng, cố mấy cũng không sao cười được, từ đầu tới cuối Trác Thích Nghiễn cũng không đẩy cô ấy ra, mà cậu còn xấu hổ đứng ở đây, tựa như tồn tại dư thừa, là cậu đã quấy rầy họ rồi.
Bởi vì cô gái quay đầu cùng Trác Thích Nghiễn thì thầm cái gì đó, Trác Thích Nghiễn mỉm cười đáp lại, quan hệ thực tốt đẹp, Diệp Thiếu Cảnh cảm thấy hình như có rất nhiều con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim, bỗng cảm thấy hít thở không thông, rất khó thở, sao cũng không nghĩ ra Trác Thích Nghiễn ở trước mặt cậu, đối với người khác lộ ra ôn nhu, chẳng lẽ đây là cô gái hắn thích?!
Diệp Thiếu cảnh đánh giá cô gái, bộ dạng xinh đẹp, tính cách thảo hỉ, còn muốn cùng Trác Thích Nghiễn chạy xe, chỉngười có quan hệ thân mật mới mở miệng muốn này nọ, cho nên bọn họ có quan hệ nam nữ sao?!
Chỉ có quan hệ như vậy, hành vi cử chỉ mới có thể thân mật như thế, vậy nghĩa là hắn đã chán cậu rồi, không muốn tiếp tục dây dưa với cậu nữa? vô hạn ôn tồn tối qua, cùng phòng vay trả góp hôm nay thông tri trả hết nợ, còn có tin nhắn nhận được tiền…nói không chừng số tiền đó là thật, như vậy muốn nói cho cậu biết là đoạn tuyệt quan hệ tới lui!
Vậy cậu còn ở đây làm gì? Diệp Thiếu Cảnh sắc mặt trắng bệch, tâm héo rũ như tro tàn, đối Trác Thích Nghiễn cái nhìn triệt để thất vọng xuyên thấu, nén nhịn xúc động tức giận, nói với hắn: “Hai người tán gẫu, tôi còn có việc, cần phải làm, đi trước.” nói xong không chờ Trác Thích Nghiễn kịp phản ứng, xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng khách, cậu không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa. nếu tin nhắn thông báo 5 tỷ kia là thật, cậu rất muốn lấy toàn bộ số tiền ném thẳng vào người hắn, cậu không cần cái loại tiền này!
Diệp Thiếu Cảnh bước đi vừa vội vừa mau, thừa nhận bản thân sắp hỏng rồi, cuối cùng vẫn là đi nhầm đường, bị người ta đùa một vòng, kết quả nhận được là hình ảnh hắn ôm một nữ nhân khác, là cậu ngu ngốc, hắn nói cái gì cũng tin. Giờ thì hay rồi.
Cửa thang máy mở ra, liền muốn bước vào, lại bị một bàn tay hữu lực giữ cậu lại, kích động quay đầu, thân thể đã bị Trác Thích Nghiễn gắt gao ôm lấy, cánh tay rắn chắc hữu lực chế trụ eo cậu, đem cả người cậu chặt chẽ ôm trong ***g ngực rộng lỡn, tựa như ôm hòa tan thân thể cậu, thanh âm ôn như vang lên bên tai: “Em đừng đi!”
Khí tức ôn nhu quen thuộc bao bọc thân thể, nhất thời hốc mắt cậu nóng lên, nhịn không đực mà hướng hắn gào thét: “Anh buông ra, anh còn muốn thế nào nữa? không phải đã quyết định chia tay tôi sao?”
“Sao em lại nghĩ như vậy?” Trác Thích Nghiễn vẻ mặt hoảng sợ.
Diệp Thiếu Cảnh nghiến răng nghiến lợi: “Anh đã có cô gái kia…”
“Nó là em gái anh, Trác Thích Thái.” Hắn nâng cằm cậu lên, nhìn đôi mắt đỏ hoe, nhịn không được đau lòng nói: “Ngược lại là em, sao không chịu nghe anh giải thích đã vội bỏ chạy.”
“Em gái….” Diệp Thiếu Cảnh cứng ngắc nhìn hắn, tựa như bị sét đánh.
“Nó mới từ Hàn Quốc về, thuận tiện tới thăm anh, nhìn thấy em có chút giật mình vì anh rất ít khí dẫn người về nhà.”
Diệp Thiếu Cảnh kinh ngạc: “Vậy sao lúc đầu anh không nói?”
“Vì muốn nhìn bộ dạng ăn dấm chua của em.”
Diệp Thiếu Cảnh nổi khùng: “Anh…..”
“Anh không biết em đối với anh có thái độ gì, muốn thăm dò một chút.” Dừng lại chút lại hỏi: “Em sợ hãi anh cùng người khác có quan hệ thân mật sao?”
Diệp Thiếu Cảnh cúi đầu thẳng thắn: “Em rất sợ anh sẽ thích người khác.” Cùng hắn bên nhau lâu như vậy, sớm đã thành thói quen hắn đối với mình nhiệt tình lại chiều chuộng như vậy, nhìn thấy hắn đối với người khác lộ ra ý cười ôn nhu, trong lòng liền không thoải mái, thậm chí còn suy nghĩ lung tung.
“Em nên tự tin một chút, tin tưởng tâm ý của anh đối với em.”
“Anh sự nghiệp thành công, phẩm vị bất phàm, lại còn tư văn nhã nhặn, vô số người thầm mến anh, tìm cơ hội tiếp cận anh, trong nhiều người như vậy sẽ tìm được người anh thật sự yêu thích, em bất quá chỉ đúng dịp đổi khẩu vị của anh mà thôi.”
Trác Thích Nghiễn hôn hai gò má cậu nói: “Nếu không ngày mai chúng ta liền sang Mỹ đăng ký kết hôn, như vậy em sẽ cảm thấy an toàn với tình cảm của anh, sẽ không cảm thấy anh không đủ thành ý.”
“Kết hôn cũng có thể ly hôn, huống chi em không phải con gái…”
“Đừng nói gở, em đang ghen nên em mới để tâm vào chuyện vụn vặt.”
Diệp Thiếu Cảnh thần tình đỏ ửng: “Em không có…”
“Ừ, không có, không có.” Trác Thích Nghiễn vuốt lưng Diệp Thiếu Cảnh, năm tay cậu trở vào nhà, không ngờ phản ứng của cậu lại mãnh liệt như vậy, nhưng mà cũng cho thấy cậu rất để ý hắn, điều này khiến hắn vui vẻ.
Trác Thích Thái ở trong nhà nhìn thấy anh hai nắm tay Diệp Thiếu Cảnh trở về, tươi cười càng thêm ý vị sâu xa, tựa hồ muốn nói ra suy nghĩ của mình lại dưới ánh mắt của Trác Thích Nghiễn mà nuốt trở lại, rồi mới cầm túi xách LV nói với hắn: “Anh hai, anh dâu, em về đây.” Rồi rời đi.
“sao anh không nói cho em biết em gái anh tới?” Diệp Thiếu Cảnh trở lại sô pha nhìn Trác Thích Nghiễn.
End 114 <ins class="adsbygoogle"
Trác Thích Nghiễn một hơi cự tuyệt: “Không được.” dư quang khóe mắt phiêu tới chỗ Diệp Thiếu Cảnh đang đứng, theo bản năng muốn đẩy con nhóc này ra, đột nhiên thấy cậu thẳng tắp nhìn chăm chú người đang ôm chầm lấy hắn, bộ dáng thập phần để ý, liền không đẩy ra nữa.
“Anh không phải rất thương em sao, chỉ lần này nữa thôi nha?” cô gái chu môi lên, có chút mất hứng.
Trác Thích Nghiễn áo mũ chỉnh tề nói: “Không thương lượng.”
“Tại sao không được!”
“Bằng lái xe em còn chưa có còn muốn mua xe.”
Nhìn bọn họ ngồi một chỗ thân mật liếc mắt đưa tình, Diệp Thiếu Cảnh không nói gì, cảm xúc dao động cũng không lớn, chỉ là con ngươi đen láy dường như không còn ánh sáng nữa, cậu nắm chặt tay cố trấn tĩnh, cực lực nhịn xuống xúc động muốn xông vào tách hai người ra.
Lúc này, cô gái phát hiện sự hiện hữu của cậu, quay đầu lại nhìn cậu, hơi hơi có chút giật mình, không phải biểu tình giật mình khi nhìn thấy nghệ sỹ mà là tựa hồ không nghĩ tới ở đây còn có người thứ 3, sau khi hoàn hồn, liền cười chào hỏi: “Xin chào.”
“Xin chào.” Diệp Thiếu Cảnh giật giật khóe miệng, cố mấy cũng không sao cười được, từ đầu tới cuối Trác Thích Nghiễn cũng không đẩy cô ấy ra, mà cậu còn xấu hổ đứng ở đây, tựa như tồn tại dư thừa, là cậu đã quấy rầy họ rồi.
Bởi vì cô gái quay đầu cùng Trác Thích Nghiễn thì thầm cái gì đó, Trác Thích Nghiễn mỉm cười đáp lại, quan hệ thực tốt đẹp, Diệp Thiếu Cảnh cảm thấy hình như có rất nhiều con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim, bỗng cảm thấy hít thở không thông, rất khó thở, sao cũng không nghĩ ra Trác Thích Nghiễn ở trước mặt cậu, đối với người khác lộ ra ôn nhu, chẳng lẽ đây là cô gái hắn thích?!
Diệp Thiếu cảnh đánh giá cô gái, bộ dạng xinh đẹp, tính cách thảo hỉ, còn muốn cùng Trác Thích Nghiễn chạy xe, chỉngười có quan hệ thân mật mới mở miệng muốn này nọ, cho nên bọn họ có quan hệ nam nữ sao?!
Chỉ có quan hệ như vậy, hành vi cử chỉ mới có thể thân mật như thế, vậy nghĩa là hắn đã chán cậu rồi, không muốn tiếp tục dây dưa với cậu nữa? vô hạn ôn tồn tối qua, cùng phòng vay trả góp hôm nay thông tri trả hết nợ, còn có tin nhắn nhận được tiền…nói không chừng số tiền đó là thật, như vậy muốn nói cho cậu biết là đoạn tuyệt quan hệ tới lui!
Vậy cậu còn ở đây làm gì? Diệp Thiếu Cảnh sắc mặt trắng bệch, tâm héo rũ như tro tàn, đối Trác Thích Nghiễn cái nhìn triệt để thất vọng xuyên thấu, nén nhịn xúc động tức giận, nói với hắn: “Hai người tán gẫu, tôi còn có việc, cần phải làm, đi trước.” nói xong không chờ Trác Thích Nghiễn kịp phản ứng, xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng khách, cậu không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa. nếu tin nhắn thông báo 5 tỷ kia là thật, cậu rất muốn lấy toàn bộ số tiền ném thẳng vào người hắn, cậu không cần cái loại tiền này!
Diệp Thiếu Cảnh bước đi vừa vội vừa mau, thừa nhận bản thân sắp hỏng rồi, cuối cùng vẫn là đi nhầm đường, bị người ta đùa một vòng, kết quả nhận được là hình ảnh hắn ôm một nữ nhân khác, là cậu ngu ngốc, hắn nói cái gì cũng tin. Giờ thì hay rồi.
Cửa thang máy mở ra, liền muốn bước vào, lại bị một bàn tay hữu lực giữ cậu lại, kích động quay đầu, thân thể đã bị Trác Thích Nghiễn gắt gao ôm lấy, cánh tay rắn chắc hữu lực chế trụ eo cậu, đem cả người cậu chặt chẽ ôm trong ***g ngực rộng lỡn, tựa như ôm hòa tan thân thể cậu, thanh âm ôn như vang lên bên tai: “Em đừng đi!”
Khí tức ôn nhu quen thuộc bao bọc thân thể, nhất thời hốc mắt cậu nóng lên, nhịn không đực mà hướng hắn gào thét: “Anh buông ra, anh còn muốn thế nào nữa? không phải đã quyết định chia tay tôi sao?”
“Sao em lại nghĩ như vậy?” Trác Thích Nghiễn vẻ mặt hoảng sợ.
Diệp Thiếu Cảnh nghiến răng nghiến lợi: “Anh đã có cô gái kia…”
“Nó là em gái anh, Trác Thích Thái.” Hắn nâng cằm cậu lên, nhìn đôi mắt đỏ hoe, nhịn không được đau lòng nói: “Ngược lại là em, sao không chịu nghe anh giải thích đã vội bỏ chạy.”
“Em gái….” Diệp Thiếu Cảnh cứng ngắc nhìn hắn, tựa như bị sét đánh.
“Nó mới từ Hàn Quốc về, thuận tiện tới thăm anh, nhìn thấy em có chút giật mình vì anh rất ít khí dẫn người về nhà.”
Diệp Thiếu Cảnh kinh ngạc: “Vậy sao lúc đầu anh không nói?”
“Vì muốn nhìn bộ dạng ăn dấm chua của em.”
Diệp Thiếu Cảnh nổi khùng: “Anh…..”
“Anh không biết em đối với anh có thái độ gì, muốn thăm dò một chút.” Dừng lại chút lại hỏi: “Em sợ hãi anh cùng người khác có quan hệ thân mật sao?”
Diệp Thiếu Cảnh cúi đầu thẳng thắn: “Em rất sợ anh sẽ thích người khác.” Cùng hắn bên nhau lâu như vậy, sớm đã thành thói quen hắn đối với mình nhiệt tình lại chiều chuộng như vậy, nhìn thấy hắn đối với người khác lộ ra ý cười ôn nhu, trong lòng liền không thoải mái, thậm chí còn suy nghĩ lung tung.
“Em nên tự tin một chút, tin tưởng tâm ý của anh đối với em.”
“Anh sự nghiệp thành công, phẩm vị bất phàm, lại còn tư văn nhã nhặn, vô số người thầm mến anh, tìm cơ hội tiếp cận anh, trong nhiều người như vậy sẽ tìm được người anh thật sự yêu thích, em bất quá chỉ đúng dịp đổi khẩu vị của anh mà thôi.”
Trác Thích Nghiễn hôn hai gò má cậu nói: “Nếu không ngày mai chúng ta liền sang Mỹ đăng ký kết hôn, như vậy em sẽ cảm thấy an toàn với tình cảm của anh, sẽ không cảm thấy anh không đủ thành ý.”
“Kết hôn cũng có thể ly hôn, huống chi em không phải con gái…”
“Đừng nói gở, em đang ghen nên em mới để tâm vào chuyện vụn vặt.”
Diệp Thiếu Cảnh thần tình đỏ ửng: “Em không có…”
“Ừ, không có, không có.” Trác Thích Nghiễn vuốt lưng Diệp Thiếu Cảnh, năm tay cậu trở vào nhà, không ngờ phản ứng của cậu lại mãnh liệt như vậy, nhưng mà cũng cho thấy cậu rất để ý hắn, điều này khiến hắn vui vẻ.
Trác Thích Thái ở trong nhà nhìn thấy anh hai nắm tay Diệp Thiếu Cảnh trở về, tươi cười càng thêm ý vị sâu xa, tựa hồ muốn nói ra suy nghĩ của mình lại dưới ánh mắt của Trác Thích Nghiễn mà nuốt trở lại, rồi mới cầm túi xách LV nói với hắn: “Anh hai, anh dâu, em về đây.” Rồi rời đi.
“sao anh không nói cho em biết em gái anh tới?” Diệp Thiếu Cảnh trở lại sô pha nhìn Trác Thích Nghiễn.
End 114 <ins class="adsbygoogle"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook