Xem cảnh đời mà Tống Hà nói, là dẫn Nguyễn Du đi xem đua ngựa.

Nguyễn Du vẫn nhớ đến con ngựa nhỏ lần trước, hôm nay đặc biệt mặc trang phục cưỡi ngựa. Nàng trông sạch sẽ gọn gàng, hoàn toàn không giống như tiểu thư nũng nịu mà Tống Hà thường nói.

Tống Hà không nhịn được nhìn thêm vài lần, thấy ánh mắt Nguyễn Du nhìn sang, hắn lập tức thu hồi ánh mắt.

Mục thị biết bọn họ cùng nhau ra ngoài chơi, vui mừng không ngớt: “Tống Hà, cháu phải chăm sóc Du nha đầu cho tốt, nếu con bé bị thương ở đâu, tổ mẫu sẽ không tha cho cháu đâu.”

Tống Hà nghe thấy thì cảm thấy phiền, khoát tay không kiên nhẫn nói: “Người đi đua ngựa là cháu chứ không phải nàng ta, nàng ta chỉ cần ngồi yên xem, làm sao mà bị thương được. Tổ mẫu, người cũng thật quá lo lắng, hơn nữa nàng ta không phải là tượng đất, va chạm một cái thì sẽ vỡ sao?”

“Tiểu tử ngốc này…” Mục thị bị hắn nói đến nghẹn không nói ra lời.

Nguyễn Du cười kéo ống tay áo cụ, dịu dàng nói: “Được rồi, tổ mẫu, người cứ yên tâm đi ạ, chỉ là đi xem một trận đua ngựa, cháu sẽ không có việc gì. Trước đây ở Dương Châu, cháu cũng thường đi theo ca ca xem đua ngựa.”

Nói về huynh trưởng, ánh mắt Nguyễn Du dịu dàng như nước.

Mục thị bảo gã sai vặt chuẩn bị kiệu, nhưng bị Tống Hà ngăn lại, hắn nhíu mày vẻ khinh thường: “Cháu chưa thấy ai ngồi kiệu đi xem đua ngựa, chuyện xấu hổ như vậy Tống Hà cháu không làm nổi đâu.”

Nguyễn Du chưa kịp lên tiếng, Mục thị đã tức giận đến mức muốn dùng gậy đánh Tống Hà vài cái. Không biết bản tính này của Tống Hà giống ai, nói chuyện như thể vừa ăn thuốc nổ: “Vậy cháu để Du nha đầu làm sao qua đó, không lẽ chạy theo sau cháu sao?”

Tống Hà nghe vậy nhìn Nguyễn Du một cái, nhớ lại hôm đó ở trường đua, nàng cưỡi một con ngựa nhỏ cao bằng nửa người còn sợ hãi, cưỡi ngựa thì không thể được rồi.

Hắn do dự một chút, cuối cùng đưa tay về phía nàng, mặt lạnh như băng không có biểu cảm gì, trầm giọng nói: “Lên đây, ta cưỡi ngựa chở ngươi.”

Mục thị lập tức phản ứng lại, nhanh chóng đặt bàn tay mềm mại của Nguyễn Du vào lòng bàn tay Tống Hà, đẩy nàng một cái: “Nhanh lên, Du nha đầu, kỹ thuật cưỡi ngựa của Hà nhi rất tốt, hắn chở cháu qua đó chắc chắn sẽ không có việc gì, cháu cứ yên tâm đi.”

“Tổ mẫu…” Tống Hà nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng lòng bàn tay lại nóng bỏng.

Ngón tay mềm mại của Nguyễn Du chạm vào lòng bàn tay hơi ẩm ướt của hắn, cảm giác tê tê như điện giật. Nàng vội muốn rút tay lại, nhưng đã bị Tống Hà nắm chặt.

Vẻ mặt hắn có chút không kiên nhẫn: “Làm gì mà chần chừ vậy, nếu chần chừ nữa, trường đua sẽ đóng cửa mất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-37.html.]

Hắn thoáng dùng một chút sức, Nguyễn Du liền bị hắn kéo lên ngựa. Hai cơ thể sát gần nhau, Nguyễn Du khẽ ngửi thấy mùi hương trên người Tống Hà, mùi hương trong trẻo, một mùi hương của thiếu niên, Nguyễn Du đột nhiên đỏ mặt.

Nàng không tự nhiên lùi ra, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhưng nghe thấy Tống Hà cười sang sảng, lớn tiếng nói: “Nắm chặt, giá—”

Tống Hà kẹp chặt hai chân vào bụng ngựa, một cái quất roi, ngựa chịu đau đớn, lao về phía trước.

Một cỗ sức mạnh bốc đồng đột ngột ập đến khiến Nguyễn Du giật mình. Nàng không kìm được kêu lên, vội nắm chặt vạt áo của Tống Hà, sợ mình bị hất xuống ngựa. Đợi ổn định lại cơ thể, nàng mới nhíu mày, cắn răng kêu lên: “Tống Hà, ngươi chậm lại một chút, ta suýt nữa bị hất xuống ngựa!”

Giọng điệu vừa dịu dàng vừa sắc bén, cho dù tiếng gió vù vù, Tống Hà cũng như nghe thấy tiếng nghiến răng của Nguyễn Du. Hắn cười lớn vài tiếng, không những không chậm lại, mà còn cưỡi nhanh hơn một chút, giọng điệu như kẻ vô lại: “Sợ bị hất xuống thì nắm chặt ta!”

Không còn cách nào khác, Nguyễn Du nắm lấy vạt áo của Tống Hà, tay từ từ di chuyển lên, cuối cùng ôm lấy eo hắn, rồi… nhéo lấy hai phần… thịt… ở thắt lưng hắn… Tống Hà đau, Nguyễn Du lập tức buông tay ra, chỉ nắm lấy áo, như thể không biết vừa xảy ra chuyện gì, chỉ là nàng vô tình mà thôi.

Tống Hà không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười. Hắn cảm thấy Nguyễn Du như vậy, ngược lại càng thêm thú vị hơn?

Đến trường đua, mã thị lập tức dẫn ngựa đến. Nguyễn Du bị lắc lư choáng váng một hồi mới bình tĩnh lại, Tống Hà đi trước, nàng theo sau hắn, nhắm mắt theo đuôi từng bước từng bước.

Tạ Thính và Mạnh Tử Nguyên đã đến từ lâu, thấy Tống Hà đến liền vội vàng chạy đến chào đón, nói: “Sao ngươi đến muộn vậy, Trương Kỳ Tài kia đã đến từ sớm, thấy ngươi chưa tới, hắn đã nói trước mặt mọi người rằng ngươi sợ Trương Kỳ Tài hắn, hôm nay không dám đến.”

Mạnh Tử Nguyên căm giận nói: “Nếu không phải hôm nay hắn dẫn theo nhiều thuộc hạ, ta thật sự muốn đánh cho hai mắt hắn nở hoa!”

Tống Hà nghe vậy, cười nhạo một tiếng: “Thôi đi, dù hắn không dẫn người đến, ngươi cũng đánh không lại hắn.”

Tống Hà có thân thủ tốt, Tạ Thính cũng học được vài chiêu, nhưng Mạnh Tử Nguyên thì không được. Hắn ta là quân sư trong ba người, chỉ có đầu óc kiếm tiền, nhưng đánh nhau thì không được.

Tạ Thính cũng cười theo: “Đúng vậy, mỗi lần đánh nhau ngươi đều đứng xem, chỉ động mồm mép làm vài vè ủng hộ cho bọn ta.”

Nguyễn Du vốn đứng sau Tống Hà, nghe bọn họ nói chuyện đánh nhau, vội vàng ló đầu ra, mở to mắt nhìn Tống Hà: “Tống Hà, ngươi, không phải ngươi nói là đến tham gia đua ngựa sao? Sao còn muốn đánh nhau? Ngươi, ngươi không thể đánh nhau nữa.”

Mỗi bước mỗi xa

Tạ Thính và Mạnh Tử Nguyên ban đầu không nhìn thấy Nguyễn Du, lúc này thấy nàng đứng ra, còn có vẻ như đang quản Tống Hà, không nhịn được trêu chọc: “Ôi chao, Tống Hà, sao giờ tham gia đua ngựa mà còn dẫn theo người nhà? Tiểu tẩu tử, còn chưa qua cửa đã bắt đầu quản Tống Hà rồi sao? Nhưng mà ngươi quản hắn sớm cũng tốt, tránh sau này hắn cứ dẫn bọn ta đi ăn chơi uống rượu hoa.”

Câu cuối cùng chỉ là nói đùa, Tống Hà tuy có tính cách lêu lổng nhưng không có thói quen đi thanh lâu. Hắn vốn ghét những nữ nhân ẻo lả, thường chỉ giao du với nam nhân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương