Editor: Chentranho

Truyện edit được đăng tại dembuon.vn và truyenwiki1.com chentranho

Chỉ sau vài phút, trong khuôn viên trường đã dần tràn đầy tiếng ồn ào vui vẻ sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc, ngày càng nhiều học sinh ra khỏi cổng trường.

Trong con hẻm nhỏ đối diện trường, xuất hiện một người lấm lem, hôi hám với đống trứng thối canh thừa trên đầu khiến học sinh đi qua sợ hãi, la hét tránh xa hắn ta.

La Lập Hào đâu chịu nổi nỗi ủy khuất như vậy, trước mặt mọi người bùng nổ rống giận: "Là ai?! Mạnh Phiên! Tiểu tiện nhân! Mày đi ra cho tao! Có phải mày không?!"

"Mẹ ơi, là La Lập Hào sao?"

"Hắn như thế nào thành như vậy, mau cách hắn xa một chút."

"Tui chỉ thấy anh ta đuổi theo Mạnh Phiên ra ngoài, nghĩ rằng Mạnh Phiên sẽ bị đánh, kết quả hahahaha!"

Các bạn học đều nhỏ giọng đàm tiếu, La Lập Hào trông như đang nổi điên, họ không muốn chọc vào hắn.

Nhưng cũng có người không sợ.

"Yo yo yo! Đây không phải là Hào ca mà, người được mệnh danh là Alpha số 1 của trường số 7 sao? Hahahahaha! Chỗ này đâu có Mạnh Phiên, mày trêu quỷ giờ gặp báo ứng rồi à!" Tống Dữ Đường trực tiếp đi đến trước mặt La Lập Hào cười nhạo.

La Lập Hào khuôn mặt bẩn thỉu không nhìn ra biểu tình, áp suất không khí xung quanh hắn rất thấp, có tin tức tố ẩn ẩn bay lên.

Đám Alpha không có bản lĩnh toàn thích trút giận bằng tin tức tố.

Thấy hắn sắp vồ tới, Tống Dữ Đường linh hoạt nhảy lùi lại mấy bước "Mày thử tiết một giọt tin tức tố nữa xem? Bên đường ức hiếp Omega, ngày mai tao liền báo cáo mày, cho mày chỉ còn đường khóc trong tù!"

Ngày càng có nhiều người dừng lại theo dõi ở phía xa, La Lập Hào lại rống to: "Mạnh Phiên! Mày lăn ra đây cho tao!"

Xe của Phí gia ở ven đường, cách La Lập Hào không quá mấy bước, Mạnh Phiên kéo cửa kính xe, nhìn cảnh náo nhiệt bên ngoài, hai mắt cong cong, còn rất hưởng thụ loại địch tức giận ngoài sáng, ta âm thầm vui vẻ trong tối thế này.

Thật tiếc là chất lượng kính xe sang quá tốt nên không thể nghe rõ âm thanh bên ngoài.

Nghĩ đến đây, cửa kính xe cậu đang kéo đột nhiên từ từ hạ xuống.

Mạnh Phiên: ...

Theo bản năng mà quay đầu nhìn Phí Chuẩn, Phí Chuẩn cũng đang nhìn cậu, anh nhìn thấy nhóc nói dối đang hận không thể dán lỗ tai lên kính xe, hảo tâm mà giúp cậu hạ cửa kính xe xuống.

"Uầy ... có thể đi lên trên một chút không?"

Mặc dù hạ cửa kính xe xuống có thể nghe được rõ hơn náo nhiệt bên ngoài, nhưng cũng có nguy cơ bị bại lộ.

Mạnh Phiên một bên nhỏ giọng hỏi, một bên đem mông hướng về phía Phí Chuẩn dịch tới, sau đó hạ thấp eo, giấu đầu dưới cửa kính xe, chỉ trưng ra hai mắt trên mép cửa sổ, quan sát tình hình bên ngoài.

Hành động khom lưng cúi người của cậu thực ra rất buồn cười, nhưng cũng vì hành động này mà một phần eo trắng nõn lộ ra ngoài đồng phục học sinh, vừa yêu mị vừa gợi dục, nhìn đến thái dương của Phí Chuẩn giật giật hai cái.

Không khỏi liền nhớ tới cái video Đát Kỷ kia, trong video Mạnh Phiên cũng yêu nghiệt như vậy, chỉ cần nháy mắt nhún vai trần, là có thể dẫn tới một đám Alpha đỏ mắt sôi máu.

Phí Chuẩn thiếu chút nữa liền hoài nghi Mạnh Phiên là cố ý quyến rũ anh, cùng trêu chọc tán tỉnh đám cá kia giống nhau.

Nhưng Mạnh Phiên lại đang chăm chú nhìn ra bên ngoài, rõ ràng là không để ý đến anh ...

Phí Chuẩn dời mắt sang chỗ khác, chạm vào điều khiển màn hình cảm ứng, khẽ nâng cửa kính xe lên.

"Cảm ơn anh."

Nhìn thấy cửa sổ ô tô dần kéo lên, cậu vươn hai tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mà đặt trên cửa sổ, đi theo cửa sổ đang chậm rãi kéo lên, đầu cũng đi theo chậm rãi ngước lên, thẳng đến khi cửa sổ xe dừng lại, cậu vẫn như cũ chỉ lộ ra hai con mắt hóng chuyện bên ngoài.

Ngày mùa hè nóng bức, ban đêm lại có gió lạnh nhè nhẹ, từ ngoài cửa sổ xe thổi vào, nhẹ nhàng làm tung bay mái tóc của Mạnh Phiên.

Tóc cậu ấy trông thật mềm.

Phí Chuẩn nghiêm túc nhìn cậu từ sau lưng, nhìn qua thế nhưng cũng khá ngoan ngoãn, anh nghĩ rằng chỉ cần nhóc nói dối không mở miệng, kỳ thực cũng có chút đáng yêu.

Mạnh Phiên hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt Phí Chuẩn, bộ dạng vô năng cuồng nộ của La Lập Hào bên ngoài thực sự rất buồn cười, bây giờ cậu lại có một âm mưu mới.

"Đừng la hét nữa, Mạnh Phiên căn bản không trêu chọc mày. Là chính mày tự đâm vào thùng rác. Sao lại đổ lỗi cho Mạnh Phiên? Có bệnh à?"

"Đường Đường, cậu đừng nói nữa!"

Tống Dữ Đường đang vui vẻ, Hạ Dương bỗng nhiên chạy tới, đem Tống Dữ Đường kéo ra, chính mình tới gần La Lập Hào, lấy ra một cái khăn ướt, lau mặt cho La Lập Hào.

" Hào ca, anh không sao chứ? Em với anh đi rửa mặt nhé?" Hạ Dương vẻ mặt đau lòng, nhỏ giọng dỗ dành.

Tống Dữ Đường:......

Thật là được mở rộng tầm mắt , bị một tên A cặn bã bỏ rơi uy hiếp, còn chạy đến lau mặt, tiếp tục dính lấy hắn?!

"Hạ Dương, cậu không thấy mình rẻ mạt lắm à?! Não của cậu bị thây ma ăn rồi hả?"

Hạ Dương cau mày, "Cậu đừng nói nữa! Nếu không phải do Mạnh Phiên, Hạo ca sẽ thành như này sao?"

Tống Dữ Đường: ...

"Mạnh Phiên đang giúp cậu đấy!" Tống Dữ Đường tức giận cười nói, "Phải rồi, lỡ giúp một người không biết trân trọng bản thân như cậu, còn ngu ngốc tuyệt giao với bạn bè vì A cặn bã, Mạnh Phiên đúng là bị mù! Trời ơi, cũng phải cảm ơn Mạnh Phiên đã giúp tôi loại trừ được loại bằng hữu kém cỏi này."

Nói xong, Tống Dữ Đường không nghĩ hai mắt lại cay cay, quay đầu chạy.

Hạ Dương không quan tâm, vẫn cảm thấy đau lòng La Lập Hào, "Hào ca, nếu không em đưa anh về nhà nhé? Em hôm nay đi xe máy điện tới đó."

La Lập Hào thở hổn hển tức giận, chờ đến khi mặt gần được Hạ Dương lau sạch, một phen đem Hạ Dương gạt sang một bên.

"Cút ngay! Còn không phải đều do mày gây ra! Còn vờ vịt ngây thơ cái gì! Mày, Tống Dữ Đường, Mạnh Phiên, một đứa đều đừng mong được sống tốt, đều chờ đó cho tao!"

"Nhìn cái gì mà nhìn! Còn nhìn nữa thì kết cục của bọn mày đều sẽ giống như Mạnh Phiên!"

La Lập Hào rống lên rồi bỏ đi, Hạ Dương vội vàng đi đến chỗ đậu xe máy điện của mình bên đường đuổi theo.

Mạnh Phiên lạnh lùng nhìn bộ dạng hèn mọn của Hạ Dương, trố mắt, thu tay về từ cửa kính xe, duỗi đến cổ sau, sờ lên vết sẹo giống như tuyến thể.

Phí Chuẩn theo dõi chuyển động của cậu, cũng nhìn chằm chằm vào vết sẹo kia.

Lần trước chỉ là nhìn thoáng qua đã bị Mạnh Phiên che mất, anh đã đoán đây là lí do bọn Thiệu Trì hiểu lầm Mạnh Phiên là một Omega.

Phí Chuẩn lúc đó cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ tiểu tử này có thể dốc hết sức lừa người, dám xuống tay ngay cả vết sẹo làm giả tuyến thể cũng có thể làm được.

Hiện tại nhìn kỹ khối sẹo kia, Phí Chuẩn liền cảm thấy không đúng.

Vết sẹo này có thể nổi rõ trên bề mặt da, có thể thấy vết thương lúc đó còn khá sâu, còn đã xảy ra khá lâu rồi.

Giới tính thứ hai của hầu hết mọi người đều phân chia giữa cấp 3 và cấp 1. Nói cách khác, hầu hết các trường trung học cơ sở chỉ có nam và nữ. Mạnh Phiên muốn giả làm Omega gạt người cũng không đến mức sớm như vậy đã bắt đầu ủ mưu. Hơn nữa vết sẹo này còn là vết sẹo cũ.

Hẳn chỉ là trùng hợp.

"Còn xem không? Náo nhiệt đã hết rồi."

Thấy Mạnh Phiên vẫn luôn sững sờ ở nơi đó, Phí Chuẩn nhẹ giọng nhắc nhở.

Mạnh Phiên sửng sốt, mới nhớ tới chính mình đang ở trong xe Phí Chuẩn.

"À à, cám ơn anh, không làm anh chậm trễ về nhà nữa, tạm biệt."

Mạnh Phiên vừa nói vừa chạm vào mép cửa xe, loay hoay vài cái mới mở được cửa xe, bước ra ngoài, vẫy tay tạm biệt Phí Chuẩn rồi nhanh chóng đóng cửa xe lại.

Phí Chuẩn: ...

Anh vốn muốn hỏi nhà của Mạnh Phiên ở đâu, nhân tiện muốn đưa cậu ta về, phản ứng của Mạnh Phiên như thể anh muốn đuổi cậu ta ra khỏi xe ấy?

Sau khi Mạnh Phiên xuống xe, việc đầu tiên cậu làm là lấy điện thoại di động ra, gọi cho bà ngoại.

Chuyến xe cuối cùng đã rời trạm, cậu không thể về, nếu đi taxi, quãng đường dài như vậy có thể mất hơn trăm, cậu không thể lãng phí số tiền này.

"Không về nhà? Có phải hay không xảy ra chuyện gì?"

"Không sao đâu bà ạ, chỉ là hôm nay tan học, cháu không bắt kịp xe. Bạn học rủ cháu ở nhà cậu ấy một đêm. Bà đừng lo, đi ngủ sớm đi đừng đợi cháu."

"Ồ! Vậy thì phải cảm ơn bạn học, đến nhà người ta đừng gây phiền phức cho họ nha?"

"Con biết mà bà, ngoại đừng lo lắng, yên tâm đi."

Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Phiên trầm mặc một hồi, có chút mờ mịt, trong lúc nhất thời vẫn không biết đi nơi nào.

Sau khi xem náo nhiệt, tất cả học sinh ở bên ngoài trường học cũng đã về hết, chẳng mấy chốc, trên đường chỉ còn lại mấy người.

Mùa hè tuy không lạnh nhưng trời đã gần sang thu, thỉnh thoảng còn có mưa, nếu ở ngoài trời cả đêm, lỡ bị cảm thì phải tốn tiền mua thuốc, phiền phức lắm.

Nghĩ xong, Meng Phiên ngược dòng người đi vào trường.

Cửa sổ trong lớp có thể không đóng kỹ, có thể trộm vào trong ngủ qua một đêm.

Trở lại cửa lớp 1, lớp trưởng Thẩm Tương đang kiểm tra đóng cửa cho kỹ, đang ở một bên cửa sổ đẩy đẩy nhìn xem có để sót hay không.

Mạnh Phiên: ...

Lớp trưởng cẩn thận như vậy, cậu quá là xui.

"Này, Mạnh Phiên, sao cậu vẫn chưa về thế? Quên cái gì trong lớp hả? Tớ vừa lúc có chìa khóa nè."

Mạnh Phiên suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Không phải, tớ buồn đi vệ sinh, trở lại đi toilet."

Thẩm Tương không nghi ngờ có cậu, cười nói: "Vậy tớ đi trước."

"Được, trên đường chú ý an toàn."

Mạnh Phiên vẫy tay với cô ấy rồi xoay người giả vờ hướng WC đi.

Đi tới bên cầu thang, quay đầu thấy không còn ai nhìn, Mạnh Phiên mới ngừng lại, nhìn trái nhìn phải, vườn trường trống không.

Cậu nhìn lên cầu thang, bước lên vài bước rồi ngồi xuống.

Có đèn cảm ứng bằng giọng nói trên cầu thang, cậu vẫn có thể đọc sách tiếng Anh và học từ vựng ở đây, nhưng không phải bây giờ.

Chú trong phòng bảo vệ vẫn chưa rời đi, nếu nhìn thấy đèn cầu thang trong khu dạy học còn sáng, nhất định sẽ đến tuần tra.

Cậu ngồi co chân trên bậc thềm, chạm vào vết sẹo sau gáy.

Tất nhiên, cậu không tự mình tạo ra vết sẹo này, mà là lúc cậu đầy tháng, mẹ cậu Mạnh Dĩnh do trầm cảm sau sinh, lấy dao cùn rạch một đường.

Mẹ của Mạnh Phiên là một Omega bị bỏ rơi bởi một tên phú nhị đại. Cậu nghe bà ngoại kể lại rằng lúc ấy tên tra A Triệu Côn Luân kia đối người mẹ Mạnh Dĩnh của cậu nhất kiến chung tình, hai người thực mau rơi vào bể tình, nhưng tới khi bàn chuyện cưới hỏi, Triệu gia lại theo đuổi môn đăng hộ đối, không tán thành người con dâu Mạnh Dĩnh này.

Mạnh Dĩnh lúc đó đã hoàn toàn bị Triệu Côn Luân đánh dấu, bà ấy mang thai trước khi chưa kết hôn, nhà họ Triệu đề nghị sinh đứa nhỏ trước, nếu là Alpha hoặc Omega thì mới cho bà ấy vào cửa.

Cố tình, cậu lại là một Beta.

Triệu Côn Luân dưới áp lực gia đình, vứt bỏ Mạnh Dĩnh, cũng vứt bỏ cậu.

Mạnh Dĩnh đau đớn, mắc chứng trầm cảm sau sinh, căm ghét tại sao đứa trẻ lại là Beta. Bà phát điên. Lấy dao muốn mổ gáy cậu ra tìm tuyến thể. May mắn bà ngoại phát hiện kịp thời, cứu cậu.

Vừa rồi nhìn đến Hạ Dương hèn mọn như vậy mà lấy lòng tra A, Mạnh Phiên liền nhớ tới Mạnh Dĩnh.

Cậu thực sự không thể hiểu nổi, rõ ràng bị thương tích đầy mình, còn ở nơi đó ảo tưởng tra A sẽ thương tiếc, đây là cái loại tật xấu gì thế. Hèn mọn đến không còn chút tự trọng nào, còn nói cái gì mà tình yêu?

Loại cặn bã A đó chỉ đáng ăn đấm thôi.

...

Khi xe của Phí gia gần về đến nhà, Phí Chuẩn nhận được điện thoại của Thiệu Trì.

"Anh Chuẩn, em nghe nói vừa rồi Mạnh Phiên xuống từ xe của anh?"

"Ừ, làm sao vậy?"

"Em ấy sau tiết tự học mỗi tối đều phải bắt kịp chuyến xe bus cuối cùng để về, nói như vậy, em ấy có phải hay không đã bỏ lỡ chuyến xe cuối? Còn có người thấy ẻm vừa mới về trường học, này rất kỳ quái."

Khi Phí Chuẩn trở lại trường, cổng trường đã đóng chặt, nhưng từ xa, thỉnh thoảng anh vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn trên cầu thang lầu một của toà nhà trung học khu dạy học.

Anh băng qua bức tường, bước vào trường, khi anh tìm thấy Mạnh Phiên, cậu ấy đang co ro trên bậc thềm, cầm cuốn sách tiếng Anh lầm bầm đọc bài.

Phí Chuẩn: ...

Đúng là một nhóc con vừa đáng thương vừa kiên cường.

Mạnh Phiên nhìn thấy anh, cũng sửng sốt.

Sau một hồi sững sờ, cậu có chút xấu hổ.

Bản thân trong tình cảnh này bị bại lộ trước mặt người khác cũng không dễ chịu gì.

"À ... Anh cũng quay lại đi WC à?"

Phí Chuẩn: ...

"Vừa rồi tôi hình như đã nghe được lời đe dọa của La Lập Hào, muốn cậu và Tống Dữ Đường không thể sống yên ổn?"

Ông nói gà bà nói vịt, Mạnh Phiên ngốc một chút, "Hình như có nói một câu như vậy thật."

Phí Chuẩn gật đầu, "Tôi nghĩ rằng khi xảy ra bắt nạt trong phạm vi trường, mọi nhân chứng đều có trách nhiệm bảo vệ bạn cùng lớp."

Mạnh Phiên: ...

Câu này quen tai đấy.

Phí Chuẩn bước tới, cất cuốn sách tiếng Anh rồi đưa tay ra kéo cậu lên.

"Đêm nay đến ở nhà tôi, vừa lúc làm chứng, tôi muốn nói với anh trai tôi về chuyện này."

"Hả?" Mạnh Phiên ngẩn người.

Phí Chuẩn một bên lôi kéo cậu đi ra ngoài, một bên nói: "La Lập Hào súc sinh như vậy không thể lưu lại Thất Trung, đối với Omega quá nguy hiểm. Nhà hắn có chút bối cảnh, nên để anh trai tôi giải quyết."

Mạnh Phiên không quá tin tưởng Phí Chuẩn chạy tới đây chỉ vì kéo cậu làm nhân chứng.

"Không nhìn ra nhé, anh còn có tinh thần bảo vệ Omega như thế?"

Phí Chuẩn cười khẽ, "Nhóc con giả làm Omega như cậu còn biết bảo vệ Omega, tôi sao lại không thể?"

Mạnh Phiên: ...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương