Ôm Trăng Sáng
-
Chương 203: Phiên ngoại: Ngọc bội - 3
“Đồng xu?” Lương Diệp cảm giác như mình sắp ngất đi vì mùi hương nồng nàn ngọt ngào trên cơ thể y, hắn không tự chủ được muốn đến gần đối phương hơn, chẳng sợ vừa rồi bị y tra tấn đến chết đi sống lại, nghe thanh âm lạnh lùng của đối phương, giống như thanh âm của trời lọt vào tai hắn, cho dù bây giờ đối phương muốn mạng của hắn, hắn cũng sẽ… không, tại sao lại muốn mạng sống của hắn chứ.
Lương Diệp mơ hồ nhận ra đối phương nhất định đã dùng thủ đoạn nào đó, khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc của Nhạc Cảnh Minh hiện lên trong đầu hắn, trong chớp mắt hắn lập tức tỉnh táo lại.
Nếu sư phụ biết hắn ở một nơi hoang vu bị một tên lệ quỷ làm thành như vậy, nhất định sẽ bắt hắn quỳ đến khi trời tối, cuối cùng còn bị đánh chết…
“Trẫm, trẫm không có… đồng xu nào hết.” Lương Diệp cố gắng cưỡng lại sự sung sướng quỷ dị khi đến gần đối phương, hắn biết mình không thích thứ này, nhưng lại không thể khống chế, trước khi hắn tỉnh táo lại, hắn lại dán vào cần cổ máu chảy đầm đìa của đối phương, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong không khí, cảm giác ớn lạnh giống như vô số dây leo quấn quanh hắn không một kẽ hở.
Không thể cho thứ đối phương muốn, tuyệt đối không thể đáp ứng y bất kì thứ gì.
“Trẫm…” Hắn chậm rãi chớp mắt hai lần, sự lạnh lẽo xung quanh khiến răng hắn va vào nhau, nhưng hắn vẫn lấy từ tay áo ra cặp ngọc bội màu trắng ấm áp, trên mặt có tua rua màu xanh lá cây đung đưa trong gió.
Một mặt là sự phục tùng kì quái cùng sự yêu thích làm hắn hận không thể dâng hiến bản thân mình cho đối phương, mặt khác, lý trí kiên cường cảnh báo cho hắn biết đây là cặp ngọc bội do mẹ hắn để lại, tương lai phải đưa cho Hoàng Hậu của hắn, tuyệt đối không thể đưa cho một tên lệ quỷ không rõ lai lịch này.
Vương Điền vẻ mặt phức tạp nhìn ngọc bội mà thiếu niên lấy ra, hung tợn nói: “Ngươi có bệnh à?”
Cái này là dành cho Hoàng Hậu tương lai, tuy rằng đến chết y cũng không thể cưới được Hoàng Hậu, nhìn nhưng nó khiến y càng tức giậc, lại vẫn phải kiên nhẫn dỗ dành thuyết phục hắn, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Chỉ cần cho ta một đồng xu là được.”
Ba cái là cấm chế, chỉ cần thiếu đi một cái, linh hồn Lương Diệp liền mất đi sự bảo vệ, y hoàn toàn có thể nuốt chửng thằng ranh này, trở thành Lương Diệp chân chính.
“Đồng xu không xứng với ngươi.” Lương Diệp lấy một trong hai ngọc bội đặt vào lòng bàn tay nhợt nhạt xanh trắng của y, nghiêng đầu si mê mà nhìn đoá hoa hải đường trên cổ, hơi thở trở nên dồn dập: “Cho trẫm liếm một lần thôi.”
“Tìm chết đi.” Vương Điền cười hung ác, đá thiếu niên ra khỏi vách đá chật hẹp.
Cảm giác không trọng lượng cùng tiếng gió rít gào bên tai rốt cuộc khiến Lương Diệp tỉnh táo lại, hắn thậm chí không có thời gian để sợ hãi, ngay sau đó chính là cơn đau đầu tái phát, hắn nghiến răng cố gắng điều động nội lực, vươn tay ra bắt lấy những viên đá nhô ra, nhưng vì tốc độ rơi quá nhanh nên hắn không thể bắt được, ngược lại khiến hai lòng bàn tay đầy máu.
Mắt thấy hắn sắp va phải tảng đá sắc nhọn nhô ra từ đáy vực, cơn lạnh thấu xương đột nhiên ập đến từ mọi hướng, đem hắn đập vào vách đá, Lương Diệp đau đớn mà giãy giụa rồi lại hộc ra mấy ngụm máu đen.
Khuôn mặt mơ hồ đầy máu của Vương Điền hiện ra trước mặt, đầu ngón tay xanh đen lau vết máu trên khóe môi, cho vào miệng nếm thử, y nheo mắt than thở một tiếng, nắm lấy cần cổ mỏng manh yếu ớt cùng ấm áp của hắn, dựa sát vào hắn mỉm cười: “Ta ghét nhất người khác tự cho mình là thông minh, đặc biệt là ngươi.”
Lương Diệp bị y ghim vào vách đá không thể di chuyển, sự yêu thích quỷ dị mà hắn vừa cảm nhận được đã sớm tan thành mây khói, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cần cổ run rẩy và những bông hoa hải đường đung đưa trên đó của đối phương, sau đó thoáng nhìn thấy bàn tay bị chặt đứt được ghép lại với nhau, cứng ngắc dưới ống tay áo rách nát, ánh mắt hắn khinh thường cùng ác độc: “Trẫm thấy ngươi cũng chỉ đến vậy, hẳn là bị ngũ mã phanh thây đi… Haha, ngươi chết thật thảm hại – Ưm!”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị bóp cổ, sự oán hận cùng tức giận gào thét mà xông tới. Đôi mắt đỏ như máu của Vương Điền cứng đờ quái dị xoay hai lần, y không chút do dự đưa tay về phía trái tim của Lương Diệp.
Những ngón tay trắng xanh bị nuốt chửng và xé nát bởi ánh sáng vàng của những đồng xu, để lộ ra xương bàn tay sắc nhọn đã vỡ vụn, đâm xuyên qua quần áo của thiếu niên, khuôn mặt Vương Điền vặn vẹo vì đau đớn, nhưng y vẫn nắm chặt một đồng tiền, đôi mắt đỏ tươi của y đầy phấn khích, nhưng y còn chưa kịp lôi đồng xu ra ngoài, một cơn đau nhói đột nhiên truyền đến từ sau gáy y.
Lương Diệp không biết từ lúc nào đã cắn đoá hoa hải đường thay thế xương cốt trên cổ y, cánh hoa lấp đầy miệng hắn, như thể đang nuốt chửng máu thịt, trên mặt lộ ra sự tham lam cùng hưng phấn không kém y dù chỉ nửa phần.
“Đồ súc sinh——” Vương Điền nổi giận, buông lỏng đồng xu ra, một chưởng vỗ mạnh vào vai hắn, nghe rõ ràng tiếng xương vỡ vụn.
Lương Diệp đau đớn buông miệng ra, cả người giống như diều đứt dây rơi xuống vực sâu lạnh lẽo, hắn còn chưa kịp giãy giụa đã có người trực tiếp ấn đầu hắn đập vào tảng đá dưới đáy vực.
Dòng máu đỏ tươi từ từ lan ra trong nước.
Rầm!
Thiếu niên cả người ướt sũng bị treo ở trên cành cây, bắt đầu ho khan phun ra nước, hồi lâu mới hít một hơi thật mạnh, giãy giụa rồi ngã xuống bụi cỏ.
Khối ngọc bội bị ép “cho đi” bị người ghét bỏ mà rơi xuống đất, Lương Diệp duỗi bàn tay đẫm máu của mình, nhét ngọc bội vào trong tay áo, chợt một cơn gió mát thổi qua, hơi thở quen thuộc phun vào tai hắn: “Ta cứu ngươi, ngươi nên báo đáp ta thế nào đây?”
Lương Diệp quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, nghe vậy, nghe vậy khàn giọng cười: “Trẫm… Sẽ tìm đạo sĩ thu phục ngươi”.
Vương Điền thất vọng thở dài, chưa hết giận mà cắn thiếu niên mấy cái, vẫn như cũ chỉ cắn được vào không khí, cuối cùng thân mật mà dán vào lưng hắn: “Sao ngươi lại không nghe lời như vậy chứ? Nghe lời chẳng phải sẽ đỡ phải chịu khổ sao”.
Sự sung sướng quen thuộc từ đáy lòng dâng lên, Lương Diệp cảnh giác nhéo đùi mình, nhưng vẫn như cũ không thể chống cự, trong lòng hắn biết mình đang bị thứ gì đó khủng khiếp quấn lấy, muốn vươn tay chạm vào vật trong ống tay áo sư phụ đưa cho hắn, nhưng lại bị một bàn tay to lớn màu xanh đen đặt lên mu bàn tay, dùng sức tách ra các ngón tay, bàn tay bị nâng lên, áp lòng bàn tay vào đôi môi lạnh giá.
“Thật không cẩn thận, bị thương rồi.” Vương Điền từ từ cắn nuốt máu và da thịt từ vết thương, điều này càng khơi dậy cơn đói mạnh mẽ hơn, tay còn lại giữ cằm hắn, bắt hắn quay đầu lại nhìn mình “trị thương” cho hắn như thế nào: “Vẫn là máu của mình ngon hơn”.
Lương Diệp da đầu tê dại, nhưng lại không hề có cảm giác chán ghét hay mâu thuẫn, ánh mắt cứng đờ liếc nhìn hoa hải đường bị cắn xuống khỏi cổ, nuốt nuốt nước miếng tanh ngọt: “Ngươi đã từng nếm của người khác rồi?”
“…Chậc.” Vương Điền nhếch miệng cười với hắn: “Một đồng xu một câu hỏi.”
“Quên đi.” Lương Diệp cụp mắt xuống, bất chấp tất cả mà nằm đè lên người y, cảm nhận được thứ “an tâm” cùng “vui vẻ” vốn không thuộc về mình —— đại khái chỉ là cái gì đó quỷ dị hoặc thuật pháp nào đó, nhưng đối với hắn lại xa lạ khiến người thèm khát, hắn sống mười lăm năm, ngày đêm sống trong sự sợ hãi cùng tính toán, chưa từng gặp người nào có thể khiến hắn có cảm giác an toàn.
Cảm giác an toàn này mặc dù chỉ là hư vô mờ mịt, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn hưởng thụ trong giây lát.
Nghé con mới sinh không sợ hổ, là thời điểm thiếu niên không biết sợ trời cao đất dày, lòng bàn tay bị liếm đã trở về trạng thái ban đầu, khi chạm vào lệ quỷ này đầu cũng không còn đau nhiều nữa, hơn nữa nhìn dáng vẻ đối phương chỉ muốn đồng xu chứ không muốn giết hắn, chỉ cần không khiêu khích y, mạng sống của hắn sẽ không gặp nguy hiểm… Lương Diệp vừa thông minh lại gan lớn, với ý nghĩ này, hắn cứ như vậy mà mơ mơ màng màng ngủ.
“…” Vương Điền vừa kinh ngạc vừa khó hiểu nhìn Lương Diệp quá khứ đang ngủ say, y thật sự không nghĩ ra khi y còn là thiếu niên lại có thể ngu xuẩn đến trình độ này.
Lương Diệp thở đều đều cuộn tròn trong ngực y, vẫn còn duy trì tư thế mười ngón tay đan vào nhau, Vương Điền tức giận muốn hất tay ra, bóp gáy hắn, nhìn chằm chằm vào đốt sống cổ còn nguyên vẹn của hắn, há miệng cắn một cái, nhưng vẫn như cũ bị hất ra xa.
Y ôm người sống đói đến mức ruột gan cồn cào, như bị thần kinh mà cắn khắp người Lương Diệp, nhưng lần nào y cũng bị ba đồng xu đáng ghét đó đánh bật ra.
Nhưng nếu y chỉ muốn liếm vết thương thì ba đồng tiền đó lại không có động tĩnh gì.
Vương Điền vẻ mặt không vui nghịch ngợm với cái đầu nóng bừng của thiếu niên, đang nghĩ cách đâm hai nhát vào cổ hắn.
Khi Lương Diệp tỉnh lại, cổ đã bị người đẩy sang một bên, một cảm giác ớn lạnh cùng cơn đau buốt từ cổ truyền thẳng vào não, hắn lập tức phản kháng và vùng vẫy theo bản năng.
Vương Điền chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt đẫm máu trở nên rõ ràng hơn một chút, y nhếch miệng cười với thiếu niên đang sợ hãi: “Ngủ cũng say quá đi.”
Lương Diệp che vết thương trên cổ, dùng tay chân lùi về phía sau, trong mắt vị Hoàng đế trẻ tuổi bộc phát sự tức giận: “Ngươi dám làm càn!”.
Vương Điền còn chưa đã thèm liếm vết máu trên khóe môi, dán sát gần hắn, nhìn bộ dạng chật vật không ngừng lui về phía sau của hắn, cười dữ tợn: “Giờ biết sợ rồi? Lúc coi ta như gối đầu thì sao lá gan lại lớn thế?”.
Lương Diệp vẫn là vẻ mặt hoảng sợ, nhưng trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, hắn rút thanh nhuyễn kiếm bên hông ra, chém thẳng vào bông hoa hải đường trên gáy đối phương.
Không ngờ, lưỡi kiếm không chạm vào bất cứ thứ gì, âm thanh xé gió đột nhiên dừng lại, Vương Điền âm hồn không tan mà xuất hiện sau lưng hắn, cười nói: “Thật tiếc, không chém tới rồi”.
Lương Diệp sắc mặt nghiêm nghị, lại rút kiếm ra, sau đó lấy từ trong tay áo ra lá bùa Nhạc Cảnh Minh để lại, đập vào người y, nhưng lá bùa dường như chạm vào ngọn lửa, lập tức hóa thành tro bụi.
Vương Điền khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh nói: “Thủ đoạn không ít.”
Lương Diệp thở dồn dập, cầm kiếm, mỗi lần chuẩn bị chém được đối phương, đối phương liền biến thành không khí, tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, lại như vô cùng chân thật dán sát sau lưng hắn, tham lam cùng không biết sợ liế/m láp vết thương, khiến vị Hoàng đế trẻ tuổi lại càng tức giận.
“Ngươi đánh không lại ta.” Vương Điền dán sát vào lưng hắn cười khẽ: “Ngoan ngoãn nghe lời cho ta một đồng xu, ta sẽ thả ngươi đi.”
Đôi mắt Lương Diệp đột nhiên nheo lại, thanh nhuyễn kiếm trong tay đột nhiên đâm vào bụng y, Vương Điền vẻ mặt nghiêm nghị, eo và bụng của y thực sự bị thanh nhuyễn kiếm xuyên qua, y đột nhiên cảm thấy đau đớn.
Lương Diệp quay đầu lại, nhe răng với y cười: “Đi tìm chết đi.”
Vương Điền sắc mặt đột nhiên tối sầm, đang muốn duỗi tay bẻ gãy thanh nhuyễn kiếm trong tay, từ xa đột nhiên truyền đến một giọng nữ trong trẻo: “Tiêu Ngọc Đường! Phía trước hình như có người!”
—————
Lương Diệp mơ hồ nhận ra đối phương nhất định đã dùng thủ đoạn nào đó, khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc của Nhạc Cảnh Minh hiện lên trong đầu hắn, trong chớp mắt hắn lập tức tỉnh táo lại.
Nếu sư phụ biết hắn ở một nơi hoang vu bị một tên lệ quỷ làm thành như vậy, nhất định sẽ bắt hắn quỳ đến khi trời tối, cuối cùng còn bị đánh chết…
“Trẫm, trẫm không có… đồng xu nào hết.” Lương Diệp cố gắng cưỡng lại sự sung sướng quỷ dị khi đến gần đối phương, hắn biết mình không thích thứ này, nhưng lại không thể khống chế, trước khi hắn tỉnh táo lại, hắn lại dán vào cần cổ máu chảy đầm đìa của đối phương, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong không khí, cảm giác ớn lạnh giống như vô số dây leo quấn quanh hắn không một kẽ hở.
Không thể cho thứ đối phương muốn, tuyệt đối không thể đáp ứng y bất kì thứ gì.
“Trẫm…” Hắn chậm rãi chớp mắt hai lần, sự lạnh lẽo xung quanh khiến răng hắn va vào nhau, nhưng hắn vẫn lấy từ tay áo ra cặp ngọc bội màu trắng ấm áp, trên mặt có tua rua màu xanh lá cây đung đưa trong gió.
Một mặt là sự phục tùng kì quái cùng sự yêu thích làm hắn hận không thể dâng hiến bản thân mình cho đối phương, mặt khác, lý trí kiên cường cảnh báo cho hắn biết đây là cặp ngọc bội do mẹ hắn để lại, tương lai phải đưa cho Hoàng Hậu của hắn, tuyệt đối không thể đưa cho một tên lệ quỷ không rõ lai lịch này.
Vương Điền vẻ mặt phức tạp nhìn ngọc bội mà thiếu niên lấy ra, hung tợn nói: “Ngươi có bệnh à?”
Cái này là dành cho Hoàng Hậu tương lai, tuy rằng đến chết y cũng không thể cưới được Hoàng Hậu, nhìn nhưng nó khiến y càng tức giậc, lại vẫn phải kiên nhẫn dỗ dành thuyết phục hắn, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Chỉ cần cho ta một đồng xu là được.”
Ba cái là cấm chế, chỉ cần thiếu đi một cái, linh hồn Lương Diệp liền mất đi sự bảo vệ, y hoàn toàn có thể nuốt chửng thằng ranh này, trở thành Lương Diệp chân chính.
“Đồng xu không xứng với ngươi.” Lương Diệp lấy một trong hai ngọc bội đặt vào lòng bàn tay nhợt nhạt xanh trắng của y, nghiêng đầu si mê mà nhìn đoá hoa hải đường trên cổ, hơi thở trở nên dồn dập: “Cho trẫm liếm một lần thôi.”
“Tìm chết đi.” Vương Điền cười hung ác, đá thiếu niên ra khỏi vách đá chật hẹp.
Cảm giác không trọng lượng cùng tiếng gió rít gào bên tai rốt cuộc khiến Lương Diệp tỉnh táo lại, hắn thậm chí không có thời gian để sợ hãi, ngay sau đó chính là cơn đau đầu tái phát, hắn nghiến răng cố gắng điều động nội lực, vươn tay ra bắt lấy những viên đá nhô ra, nhưng vì tốc độ rơi quá nhanh nên hắn không thể bắt được, ngược lại khiến hai lòng bàn tay đầy máu.
Mắt thấy hắn sắp va phải tảng đá sắc nhọn nhô ra từ đáy vực, cơn lạnh thấu xương đột nhiên ập đến từ mọi hướng, đem hắn đập vào vách đá, Lương Diệp đau đớn mà giãy giụa rồi lại hộc ra mấy ngụm máu đen.
Khuôn mặt mơ hồ đầy máu của Vương Điền hiện ra trước mặt, đầu ngón tay xanh đen lau vết máu trên khóe môi, cho vào miệng nếm thử, y nheo mắt than thở một tiếng, nắm lấy cần cổ mỏng manh yếu ớt cùng ấm áp của hắn, dựa sát vào hắn mỉm cười: “Ta ghét nhất người khác tự cho mình là thông minh, đặc biệt là ngươi.”
Lương Diệp bị y ghim vào vách đá không thể di chuyển, sự yêu thích quỷ dị mà hắn vừa cảm nhận được đã sớm tan thành mây khói, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cần cổ run rẩy và những bông hoa hải đường đung đưa trên đó của đối phương, sau đó thoáng nhìn thấy bàn tay bị chặt đứt được ghép lại với nhau, cứng ngắc dưới ống tay áo rách nát, ánh mắt hắn khinh thường cùng ác độc: “Trẫm thấy ngươi cũng chỉ đến vậy, hẳn là bị ngũ mã phanh thây đi… Haha, ngươi chết thật thảm hại – Ưm!”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị bóp cổ, sự oán hận cùng tức giận gào thét mà xông tới. Đôi mắt đỏ như máu của Vương Điền cứng đờ quái dị xoay hai lần, y không chút do dự đưa tay về phía trái tim của Lương Diệp.
Những ngón tay trắng xanh bị nuốt chửng và xé nát bởi ánh sáng vàng của những đồng xu, để lộ ra xương bàn tay sắc nhọn đã vỡ vụn, đâm xuyên qua quần áo của thiếu niên, khuôn mặt Vương Điền vặn vẹo vì đau đớn, nhưng y vẫn nắm chặt một đồng tiền, đôi mắt đỏ tươi của y đầy phấn khích, nhưng y còn chưa kịp lôi đồng xu ra ngoài, một cơn đau nhói đột nhiên truyền đến từ sau gáy y.
Lương Diệp không biết từ lúc nào đã cắn đoá hoa hải đường thay thế xương cốt trên cổ y, cánh hoa lấp đầy miệng hắn, như thể đang nuốt chửng máu thịt, trên mặt lộ ra sự tham lam cùng hưng phấn không kém y dù chỉ nửa phần.
“Đồ súc sinh——” Vương Điền nổi giận, buông lỏng đồng xu ra, một chưởng vỗ mạnh vào vai hắn, nghe rõ ràng tiếng xương vỡ vụn.
Lương Diệp đau đớn buông miệng ra, cả người giống như diều đứt dây rơi xuống vực sâu lạnh lẽo, hắn còn chưa kịp giãy giụa đã có người trực tiếp ấn đầu hắn đập vào tảng đá dưới đáy vực.
Dòng máu đỏ tươi từ từ lan ra trong nước.
Rầm!
Thiếu niên cả người ướt sũng bị treo ở trên cành cây, bắt đầu ho khan phun ra nước, hồi lâu mới hít một hơi thật mạnh, giãy giụa rồi ngã xuống bụi cỏ.
Khối ngọc bội bị ép “cho đi” bị người ghét bỏ mà rơi xuống đất, Lương Diệp duỗi bàn tay đẫm máu của mình, nhét ngọc bội vào trong tay áo, chợt một cơn gió mát thổi qua, hơi thở quen thuộc phun vào tai hắn: “Ta cứu ngươi, ngươi nên báo đáp ta thế nào đây?”
Lương Diệp quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, nghe vậy, nghe vậy khàn giọng cười: “Trẫm… Sẽ tìm đạo sĩ thu phục ngươi”.
Vương Điền thất vọng thở dài, chưa hết giận mà cắn thiếu niên mấy cái, vẫn như cũ chỉ cắn được vào không khí, cuối cùng thân mật mà dán vào lưng hắn: “Sao ngươi lại không nghe lời như vậy chứ? Nghe lời chẳng phải sẽ đỡ phải chịu khổ sao”.
Sự sung sướng quen thuộc từ đáy lòng dâng lên, Lương Diệp cảnh giác nhéo đùi mình, nhưng vẫn như cũ không thể chống cự, trong lòng hắn biết mình đang bị thứ gì đó khủng khiếp quấn lấy, muốn vươn tay chạm vào vật trong ống tay áo sư phụ đưa cho hắn, nhưng lại bị một bàn tay to lớn màu xanh đen đặt lên mu bàn tay, dùng sức tách ra các ngón tay, bàn tay bị nâng lên, áp lòng bàn tay vào đôi môi lạnh giá.
“Thật không cẩn thận, bị thương rồi.” Vương Điền từ từ cắn nuốt máu và da thịt từ vết thương, điều này càng khơi dậy cơn đói mạnh mẽ hơn, tay còn lại giữ cằm hắn, bắt hắn quay đầu lại nhìn mình “trị thương” cho hắn như thế nào: “Vẫn là máu của mình ngon hơn”.
Lương Diệp da đầu tê dại, nhưng lại không hề có cảm giác chán ghét hay mâu thuẫn, ánh mắt cứng đờ liếc nhìn hoa hải đường bị cắn xuống khỏi cổ, nuốt nuốt nước miếng tanh ngọt: “Ngươi đã từng nếm của người khác rồi?”
“…Chậc.” Vương Điền nhếch miệng cười với hắn: “Một đồng xu một câu hỏi.”
“Quên đi.” Lương Diệp cụp mắt xuống, bất chấp tất cả mà nằm đè lên người y, cảm nhận được thứ “an tâm” cùng “vui vẻ” vốn không thuộc về mình —— đại khái chỉ là cái gì đó quỷ dị hoặc thuật pháp nào đó, nhưng đối với hắn lại xa lạ khiến người thèm khát, hắn sống mười lăm năm, ngày đêm sống trong sự sợ hãi cùng tính toán, chưa từng gặp người nào có thể khiến hắn có cảm giác an toàn.
Cảm giác an toàn này mặc dù chỉ là hư vô mờ mịt, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn hưởng thụ trong giây lát.
Nghé con mới sinh không sợ hổ, là thời điểm thiếu niên không biết sợ trời cao đất dày, lòng bàn tay bị liếm đã trở về trạng thái ban đầu, khi chạm vào lệ quỷ này đầu cũng không còn đau nhiều nữa, hơn nữa nhìn dáng vẻ đối phương chỉ muốn đồng xu chứ không muốn giết hắn, chỉ cần không khiêu khích y, mạng sống của hắn sẽ không gặp nguy hiểm… Lương Diệp vừa thông minh lại gan lớn, với ý nghĩ này, hắn cứ như vậy mà mơ mơ màng màng ngủ.
“…” Vương Điền vừa kinh ngạc vừa khó hiểu nhìn Lương Diệp quá khứ đang ngủ say, y thật sự không nghĩ ra khi y còn là thiếu niên lại có thể ngu xuẩn đến trình độ này.
Lương Diệp thở đều đều cuộn tròn trong ngực y, vẫn còn duy trì tư thế mười ngón tay đan vào nhau, Vương Điền tức giận muốn hất tay ra, bóp gáy hắn, nhìn chằm chằm vào đốt sống cổ còn nguyên vẹn của hắn, há miệng cắn một cái, nhưng vẫn như cũ bị hất ra xa.
Y ôm người sống đói đến mức ruột gan cồn cào, như bị thần kinh mà cắn khắp người Lương Diệp, nhưng lần nào y cũng bị ba đồng xu đáng ghét đó đánh bật ra.
Nhưng nếu y chỉ muốn liếm vết thương thì ba đồng tiền đó lại không có động tĩnh gì.
Vương Điền vẻ mặt không vui nghịch ngợm với cái đầu nóng bừng của thiếu niên, đang nghĩ cách đâm hai nhát vào cổ hắn.
Khi Lương Diệp tỉnh lại, cổ đã bị người đẩy sang một bên, một cảm giác ớn lạnh cùng cơn đau buốt từ cổ truyền thẳng vào não, hắn lập tức phản kháng và vùng vẫy theo bản năng.
Vương Điền chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt đẫm máu trở nên rõ ràng hơn một chút, y nhếch miệng cười với thiếu niên đang sợ hãi: “Ngủ cũng say quá đi.”
Lương Diệp che vết thương trên cổ, dùng tay chân lùi về phía sau, trong mắt vị Hoàng đế trẻ tuổi bộc phát sự tức giận: “Ngươi dám làm càn!”.
Vương Điền còn chưa đã thèm liếm vết máu trên khóe môi, dán sát gần hắn, nhìn bộ dạng chật vật không ngừng lui về phía sau của hắn, cười dữ tợn: “Giờ biết sợ rồi? Lúc coi ta như gối đầu thì sao lá gan lại lớn thế?”.
Lương Diệp vẫn là vẻ mặt hoảng sợ, nhưng trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, hắn rút thanh nhuyễn kiếm bên hông ra, chém thẳng vào bông hoa hải đường trên gáy đối phương.
Không ngờ, lưỡi kiếm không chạm vào bất cứ thứ gì, âm thanh xé gió đột nhiên dừng lại, Vương Điền âm hồn không tan mà xuất hiện sau lưng hắn, cười nói: “Thật tiếc, không chém tới rồi”.
Lương Diệp sắc mặt nghiêm nghị, lại rút kiếm ra, sau đó lấy từ trong tay áo ra lá bùa Nhạc Cảnh Minh để lại, đập vào người y, nhưng lá bùa dường như chạm vào ngọn lửa, lập tức hóa thành tro bụi.
Vương Điền khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh nói: “Thủ đoạn không ít.”
Lương Diệp thở dồn dập, cầm kiếm, mỗi lần chuẩn bị chém được đối phương, đối phương liền biến thành không khí, tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, lại như vô cùng chân thật dán sát sau lưng hắn, tham lam cùng không biết sợ liế/m láp vết thương, khiến vị Hoàng đế trẻ tuổi lại càng tức giận.
“Ngươi đánh không lại ta.” Vương Điền dán sát vào lưng hắn cười khẽ: “Ngoan ngoãn nghe lời cho ta một đồng xu, ta sẽ thả ngươi đi.”
Đôi mắt Lương Diệp đột nhiên nheo lại, thanh nhuyễn kiếm trong tay đột nhiên đâm vào bụng y, Vương Điền vẻ mặt nghiêm nghị, eo và bụng của y thực sự bị thanh nhuyễn kiếm xuyên qua, y đột nhiên cảm thấy đau đớn.
Lương Diệp quay đầu lại, nhe răng với y cười: “Đi tìm chết đi.”
Vương Điền sắc mặt đột nhiên tối sầm, đang muốn duỗi tay bẻ gãy thanh nhuyễn kiếm trong tay, từ xa đột nhiên truyền đến một giọng nữ trong trẻo: “Tiêu Ngọc Đường! Phía trước hình như có người!”
—————
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook