Hòa Vi tưởng tượng đến bộ dáng Yến Hoài khi nói những lời này, nhưng có chút nghĩ không ra.

Bởi vì Yến Hoài không hề nhắc tới những lời này với cô.

Tống Kiều nhìn sắc mặt cô liền hiểu ra, cô chống cằm, rất nghiêm túc mà nhìn người phụ nữ phía đối diện, gương mặt trứng ngỗng, mắt đào hoa, cái mũi nhỏ làn da trắng, miệng cũng nhỏ nhắn thanh tú, lớn lên thật xinh đẹp.

Thì ra người mà Yến Hoài thích là loại này, Tống Kiều nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: “Không phải anh ấy sợ bị paparazzi chụp ảnh, chỉ đơn thuần không muốn cô hiểu lầm.”

Như vậy, ít nhất cô cảm thấy mình không thích sai người.

Tuy rằng tình cảm tốt đẹp này, Yến Hoài không dành cho cô. Chỉ là qua nhiều năm như vậy, Tống Kiều cũng đã sớm nhìn ra, cô thu hồi ánh mắt dừng trên gương mặt Hòa Vi, sau đó lại rót nửa ly cà phê.

Cà phê vốn dĩ đắng, sau khi bị hai người bỏ quên, lại càng đắng.

Hòa Vi hoàn toàn tương phản với cô, một ly Latte lúc nào cũng uống ra được hương vị ngọt ngào, đầu lưỡi cô nhẹ nhàng chạm vào hàm răng, “Tôi có thể hỏi một vấn đề không?”

Có một số lời nói cô không nghĩ sẽ hỏi được từ Yến Hoài, nhưng lại thật sự muốn biết.

Tống Kiều không giống như trong tưởng tượng của Hòa Vi, nói chính xác, so với suy nghĩ lúc trước của cô thì ôn hòa hơn rất nhiều, ít nhất ánh mắt khi cô ta nhìn về phía mình, không có địch ý gì.

Thấy Tống Kiều gật đầu, Hòa Vi sắp xếp lại các từ ngữ sau đó mới mở miệng, “Cô và Yến Hoài… đã từng kết giao qua sao?”

Tống Kiều nhướn mày, hỏi lại: “Ý cô là loại kết giao nào?”

“Kiểu kết giao giữa đàn ông và phụ nữ.”

Tống Kiều “Phụt” một tiếng, giống như là vừa nghe được cái gì đáng chê cười, nâng miệng cười nửa phút, tới khi cười đủ rồi mới thu liễm sắc mặt,trở nên nghiêm túc: “Cô cảm thấy bộ dáng của chúng tôi bây giờ giống như từng kết giao sao?”

Hòa Vi lắc đầu, không giống, nhưng mà——

Tống Kiều gật đầu, “Xác thật tôi từng thích anh ấy.”

Thật ra cô ấy rất thẳng thắn, mặc dù không nhắc đến họ tên, nhưng anh ấy là ai, trong lòng hai người đều rất rõ ràng.

Hòa Vi cúi đầu khuấy cafe, lời nói của Tống Kiều còn chưa nói xong, cô đã bảo trì sự yên tĩnh, chờ cô ấy tiếp tục nói.

Quả nhiên, sau hơn mười giây im lặng, Tống Kiều lại nói: “Hiện tại tính ra cũng đến bảy tám năm đi… Đừng hiểu lầm a, tôi nói chính là bảy tám năm trước.”

Hòa Vi cong môi cười một cái, “Tôi biết.”

Tống Kiều nhún vai, “Yến Hoài là loại người nào chắc hẳn cô cũng biết rõ, từ nhỏ đến lớn đều mang theo ánh sáng mà lớn lên, khi đó tôi đến tuổi dậy thì, trước kia lại cùng anh ấy chung sống dưới một mái nhà, mặc dù sau đó anh ấy dọn về Yến gia, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ quay trở lại nhà tôi ăn bữa cơm.”

Nhìn thấy một người đẹp trai, lại không hề có tính cách câu tam đáp tứ, một người như ánh trăng sáng giữa trời quang, những cô thiếu nữ thích là chuyện hết sức bình thường.

Tống Kiều thổn thức một tiếng, “Mối tình đầu sao, dù sao lúc ấy tôi cũng chưa từng thấy một người con trai nào tốt hơn anh ấy, cho nên vẫn luôn ở trong lòng trộm thích anh.”

“Chỉ là cô cũng biết, tuy rằng hộ khẩu của anh không nằm ở nhà của tôi, nhưng rốt cuộc em gái vẫn là em gái, anh ấy đối xử với tôi như Tống Huỳnh, mãi cho đến khi lên cấp 3. Trước  sinh nhật 18 tuổi, tôi gọi điện thoại nói có chuyện muốn nói với anh ấy, kết quả cô đoán xem thế nào, ngày đó anh ấy liền dứt khoát không đến nhà tôi ăn sinh nhật, chỉ gọi người mang quà sinh nhật tới, ngay cả câu ‘Sinh nhật vui vẻ’ cũng là từ trong miệng người khác nói ra.”

Khi đó cô biết rằng Yến Hoài không có khả năng thích cô.

Từ trước đến nay anh không phải một người bị động, cách anh thích một người không thể như vậy.

Sau đó Tống Kiều ra nước ngoài du học, cơ bản một năm chỉ trở về mấy ngày, cách mấy năm không gặp mặt Yến Hoài, loại tình cảm này cũng đã hoàn toàn thay đổi.

Đều là cách xa vạn dặm, nhưng bọn họ không giống như yêu xa, ngay cả những người yêu nhau còn thay lòng đổi dạ, chứ đừng nói đến mối tình của Tống Kiều chỉ là tình đơn phương.

Đơn phương lâu rồi, cô cũng dần dần học được cách buông bỏ tình cảm.

Hiện tại, qua nhiều năm như vậy, thậm chí cô có thể không hề kiêng dè mà nhắc tới anh, Tống Kiều suy nghĩ tới nguyên nhân Hòa Vi hỏi loại vấn đề này, sau vài giây, cô mở miệng, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Có phải ai nói với cô hay không?”

Động tác quấy cà phê của Hòa Vi dừng lại một chút.

Nhìn dáng vẻ là không sai, Tống Kiều giải thích nói: “Bởi vì thời điểm tôi học cao trung, ngẫu nhiên Yến Hoài sẽ tới đón tôi, bị bạn bè tôi bắt gặp, họ cũng không biết tôi có anh trai, cho nên đều tưởng đó là bạn trai tôi… Hơn nữa khi đó tôi lại thích anh ấy, cảm giác hư vinh của trẻ con khẳng định là có, nên mới không phủ nhận.”

“Sau này có giải thích, nhưng lúc đấy có người tin có người không tin.”

Loại giải thích này ngược lại càng nói càng đen, dần dà, Tống Kiều cũng lười không giải thích nữa.

Ai nói thì cứ nói đi, dù sao hai người cô và Yến Hoài là trong sạch.

Ngay cả Yến Hoài, loại lời đồn đại này chỉ nằm trong vòng bạn bè của Tống Kiều, cho nên anh căn bản không hề biết.

Tống Kiều nhìn kỹ sắc mặt Hòa Vi, có thể là do bệnh nghề nghiệp, cũng có thể là do ở bên cạnh Yến Hoài thời gian dài bị lây bệnh, lúc này biểu tình trên gương mặt cô rất lạnh nhạt, trên cơ bản nhìn không ra tí cảm xúc gì.

Cũng không biết cô có tin hay không.

Tống Kiều khụ một tiếng, lại mở miệng nói: “Có chuyện cô khả năng không biết, trước kia thời điểm mỗi lần anh ấy tới đón tôi, đều là tài xế lái xe, sau đó anh ngồi trên ghế phụ.”

Dừng một chút, cô lại bỏ thêm một câu: “Bình thường anh đều tự mình lái xe, khi có tài xế thì ngồi ở phía sau, chỉ có tới đón tôi mới như vậy.”

Lúc ấy Tống Kiều không suy nghĩ cẩn thận, hiện tại ngẫm lại, mới thấy anh chính là không muốn tiếp xúc quá gần với mình.

Tống Kiều thở dài, ngay lập tức cảm thấy chính mình quá thê thảm.

Tuy nhiên suy nghĩ lại, Tống Kiều lại có chút thoải mái, “Nhưng mà Tống Huỳnh cũng như vậy, dường như đó là thói quen của Yến Hoài, thời điểm trên xe có người khác, anh sẽ không ngồi ở ghế sau.”

Khóe môi Hòa Vi cong lên, lần này cô không tiếp lời.

Bởi vì cô đột nhiên nhớ tới, lần đầu tiên Yến Hoài đưa cô về nhà, anh đã ngồi ở phía sau.

Rõ ràng đã qua một khoảng thời gian khá dài, nhưng Hòa Vi vẫn có thể nhớ rõ ràng ánh mắt lúc ấy anh nhìn cô, thật lạnh, nhưng cũng thật sâu.

Khóe miệng Hòa Vi hơi mím, nhẹ nuốt một ngụm nước miếng.

Tại sao lúc ấy cô không cảm thấy, người đàn ông này lại đẹp gợi cảm đến vậy nhỉ?

Tống Kiều không biết cô đang nghĩ gì, chỉ thấy Hòa Vi nhìn chằm chằm ly cà phê, một lúc lâu mà tầm mắt vẫn không nhúc nhích một chút nào, giống như đang ngẩn người, cô khụ một tiếng, nhắc nhở: “Chị dâu?”

“…”

Hòa Vi sửng sốt một chút, mới ý thức được đây là đang gọi cô, lên tiếng chậm mất nửa nhịp, “Ừ?”

Đôi mắt Tống Kiều cong lên, “Tôi nói với cô nhiều như vậy, cô có thể cũng trả lời tôi một số vấn đề hay không?”

“Vấn đề gì?”

“Ừ… ví dụ như, sở thích của Phó Thừa Ngọc.”

“…”

Hòa Vi: “Ai?”

“Phó Thừa Ngọc.”

“Phó cái gì?”

Không phải Hòa Vi cố ý trêu chọc, cô chỉ đơn giản là cảm thấy không ngờ được, tưởng mình xuất hiện ảo giác.

Tống Kiều cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cô gằn từng chữ một lặp lại thêm một lần nữa.

Lần này Hòa Vi đã nghe rõ, cô nhíu  mi, “Cô thích anh ta?”

Tống Kiều nhướng mày, “Cho nên mới nói ánh mắt của chúng ta có chút giống nhau.”

Trước sau đều thích cùng một người.

Đương nhiên Hòa Vi không thừa nhận, cô mới không thích Phó Thừa Ngọc, song loại lời nói này không thể nói cùng Tống Kiều, bằng không cô liền biến thành người phụ nữ đùa bỡn cảm tình người khác, cô kéo dài “À” một tiếng, vội vàng hỏi hệ thống: “Phó Thừa Ngọc thích cái gì?”

Hệ thống: “Khởi động máy——”

Hòa Vi phát hiện, hệ thống ngốc nghếch này có vẻ gần đây quá nhàn nhã, dường như đang ở chế độ ngủ đông.

Trong quá trình chờ khởi động máy, Hòa Vi thuận miệng nói một câu: “Hình như rất thích ăn sầu riêng.”

“Cái này tôi biết.”

“Không thích ăn… quả đào?”

“Cái này tôi cũng biết.”

Hòa Vi nhìn di động đang nằm trên mặt bàn, tư liệu về Phó Thừa Ngọc trên Baidu vẫn còn xuất hiện, nhưng thực hiển nhiên, tất cả những điểm này Tống Kiều đều rất rõ ràng.

Cũng may mặc dù hệ thống thích tắt máy, nhưng tốc độ khởi động máy cũng mau, nhanh chóng nói: “Thích bạn gái mặc váy trắng, tóc dài.”

Hệ thống: “Phó Thừa Ngọc là người thích nắm quyền khống chế, thích ngón trỏ người phụ nữ đeo nhẫn.”

“…”

Hòa Vi nhất nhất thuật lại, dưới sự trợ giúp của hệ thống, sau khi trả lời xong tất cả vấn đề, câu cuối cùng, cô còn không quên nhắc nhở Tống Kiều, “Cái này ngàn vạn lần cô không được nói với Yến Hoài.”

Bằng không lấy đức hạnh Yến Hoài, khả năng trong năm mới này cô đừng nghĩ trôi qua một cách yên bình.

Tống Kiều sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại mới nhe răng cười, “Thành giao.”

-

Hòa Vi nói chuyện cùng Tống Kiều, so với tưởng tượng của cô còn muốn hài hòa hơn.

Thời điểm trở lại khách sạn, Yến Hoài đang gọi điện thoại trong phòng khách, Hòa Vi mở cửa đi vào, cởi áo khoác trên người ra đợi một chút cho ấm người,sau đó mới thò lại gần, thật cẩn thận mà ôm lấy anh từ phía sau, nghiêng đầu hôn lên khóe miệng anh.

Thanh âm Yến Hoài hơi dừng lại, rõ ràng có chút mơ hồ.

Hòa Vi nghe thấy giọng nam đầu kia điện thoại sặc một cái: “A Hoài?”

Là Trình Diễm, Hòa Vi nghiêng người về phía trước, trong nháy mắt mùi hương trên người người phụ nữ xông vào cánh mũi, Yến Hoài nghiêng nghiêng đầu, “Cúp.”

Trình Diễm: “…”

Đây là ban ngày tuyên dâm trong truyền thuyết sao?

Còn không đợi anh nói một câu, Yến Hoài đã lưu loát mà ngắt điện thoại, vừa định ôm Hòa Vi lại đây, lại bị Hòa Vi tránh đi, cô lúc này ngược lại lại trở nên đứng đắn, không nhìn ra nửa điểm bộ dáng khiêu khích vài phút trước, ôm gối ngồi vào một bên, “Anh biết Tống Kiều từng thích anh sao?”

Yến Hoài nghiêng mắt nhìn cô, vài giây, mới “Ừ.” một tiếng.

Anh lại không phải ngốc tử, ai thích anh anh vẫn có thể nhìn ra, chính bởi vì biết, ở phương diện nào đó anh mới cố tình tránh mặt Tống Kiều.

Hòa Vi nhéo một góc gối ôm, khóe miệng mím lại mím, “Anh thích em từ khi nào?”

Yến Hoài ngước mắt nhìn chằm chằm cô, không nói chuyện.

“Có phải lần đầu tiên thấy em liền thích em hay không?”

“…”

Như thế nào từ trong giọng nói của Hòa Vi, anh lại nghe ra vài phần khoe khoang được một tấc lại muốn tiến lên một thước?

Không đợi anh trả lời, Hòa Vi đã tự trả lời cho chính mình, “Hẳn là không phải.”

Yến Hoài trầm mặc, nửa cười nửa không cười mà nghe cô tiếp tục đoán.

“Lần đầu tiên anh đưa em về nhà?”

“…”

“Ngày đó em và Yến Thần chia tay?”

Khóe miệng Yến Hoài hơi cong, gõ đầu ngón tay gọi, “Lại đây, anh nói cho em.”

Hòa Vi không để ý, ôm gối đi qua, cô không tính muốn ngồi xuống, nhưng vẫn bị Yến Hoài kéo qua, anh đè thấp thanh âm, “Mỗi ngày đều muốn đè lên em.”

“…”

Tay Hòa Vi vừa nhấc, gối ôm còn chưa qua, cổ tay đã bị anh nắm lấy, giọng nói người đàn ông càng trở nên khàn khàn, “Trong mơ cũng suy nghĩ.”

“…”

Được rồi, cô nhận thua.

Hòa Vi quyết định, về sau không bao giờ khiêu chiến điểm mấu chốt của Yến Hoài nữa——

Người này không có điểm mấu chốt, ha hả.

-

Yến Hoài không ở Bân Thành quá lâu, sáng sớm ngày hôm sau liền bay trở về Đồng Thành.

Đoàn phim của Hòa Vi cũng nghỉ ngơi tiêu khiển xong, gần như rời khỏi Bân Thành cùng lúc với anh, chẳng qua khác nhau ở chỗ, nơi bọn họ đi là Ô Sơn.

Tiến vào trời đông lạnh giá, lại là mùa tuyết rơi, Ô Sơn bắt đầu chuỗi ngày tuyết dày cả ngày lẫn đêm.

Đoàn người ra ngoài quay ngoại cảnh đều phải dán miếng dán nhiệt trên người, như vậy mới tốt hơn một chút.

Cũng may thời tiết tuy rằng khắc nghiệt, nhưng sự tích cực của mọi người đều không bị yếu bớt, mỗi ngày đều có thể hoàn thành cảnh quay.

Thời gian đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, bận bận rộn rộn giữa thời tiết lạnh giá, chẳng mấy chốc liền đến đầu hai tháng.

Tới gần cửa ải cuối năm, quả nhiên như Yến Tình dự kiến, không có cách nào về nhà trong dịp năm mới.

Tuy nhiên đạo diễn vẫn cho nghỉ hai ngày ba mươi và ngày mùng một, về nhà là không có khả năng về nhà, đoàn người ở chung lâu rồi, lại tại loại hoàn cảnh này, tốt xấu gì tình cảm cũng tốt hơn so với các đoàn phim khác, quây quần ở bên nhau cũng coi như  ăn tết.

Vào ngày 30, Ô Sơn hiếm khi được nghênh đón một thời tiết khá tốt, không gió không tuyết, bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời loá mắt.

Hòa Vi ở bên ngoài phơi nắng một ngày, nhìn Phùng Ninh và những người khác chơi tuyết một lát.

Sau khi mặt trời xuống núi, đoàn người quay trở lại nơi ở tạm của họ, ăn một bữa cơm đoàn viên, đến buổi tối, Hòa Vi ôm chăn bông và gửi tin nhắn cho mấy người bạn “Chúc mừng năm mới, bao lì xì đỏ”, thời điểm đến lượt Yến Hoài, cô gửi một câu đặc biệt: 【 Chồng ơi, qua hôm nay em lại lớn lên một tuổi, anh cũng gần ba mươi tuổi rồi! 】

Yến Hoài: 【? 】

Ô Sơn tuy rằng có chút hẻo lánh, nhưng tín hiệu vẫn tốt, nên thiết bị cũng không thiếu, về cơ bản sẽ không xuất hiện vấn đề khi trao đổi thông tin.

Hòa Vi: 【 Ba mươi tuổi em cũng yêu anh. 】

Yến Hoài: 【? 】

Không một chút tình thú, Hòa Vi không để ý tới anh nữa.

10 giờ tối, sau khi Hòa Vi nhận một đống bao lì xì, cô gửi tin nhắn cho Phùng Ninh: 【 Em ở đâu? 】

Phùng Ninh lập tức trả lời nói: 【 Chị Vi Vi, em ở nhà trưởng thôn đánh bài, có thể hôm nay sẽ không trở về ngủ! 】

Hòa Vi đáp ứng một tiếng, xuống giường tắt đèn, đang chuẩn bị trở lại ổ chăn, đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy, Hòa Vi thiếu chút nữa không không thở được, cũng may giây tiếp theo giọng nam trầm thấp quen thuộc liền vang lên bên tai cô, “Vợ ơi, anh cũng yêu em.”

“…”

Vừa rồi Hòa Vi bị dọa giật mình, trong nháy mắt liền không có tiền đồ mà tiêu tán hơn phân nửa, cô vẫn có chút kinh hồn chưa ổn định, “Sao anh lại tới đây a?”

“Ừ…” người đàn ông kéo dài âm điệu, “Cùng em lớn lên.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương