Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược Văn
-
Chương 95
Mà lúc này, cẩu nam nhân nào đó vẫn còn ở trong phòng tắm.
Hòa Vi quay đầu nhìn sang phương hướng phòng tắm, sau đó ấn vào mấy chữ kia, đầy cõi lòng chờ mong mà xem kết quả được tìm ra.
Không giống như lần trước, lần này vấn đề rõ ràng tương đối phổ biến, Baidu cho ra kết quả, toàn bộ đều là các vấn đề có liên quan, câu trả lời lại cực kỳ thống nhất.
Lâu chủ: 【 Trước kia khi tôi đi công tác trở về, vợ tôi chắc chắn sẽ chờ ở trong nhà, chuẩn bị tốt cơm tối cùng nước ấm, sau đó sẽ dính lấy tôi cả đêm, nhưng từ mấy ngày trước liền bắt đầu, tôi đi công tác về nhà, cô ấy không chỉ đi ra ngoài đi dạo phố chưa trở về, 11 giờ mới trở về thì trực tiếp đi ngủ! Cô ấy vì sao đột nhiên không dính lấy tôi, cầu cao nhân giải đáp! 】
Lầu một: 【 Vấn đề đơn giản như vậy còn cần đến cao nhân giải đáp sao, tôi cũng có thể giải đáp cho anh. Đến, cùng tôi niệm: Nếu muốn sinh hoạt không có trở ngại, trên đầu phải có cỏ xanh! 】
Lầu hai: 【 Lầu trên cộng một. 】
Lầu ba: 【 Lầu trên lại cộng thêm một. 】
……
Kéo xuống phía dưới, không ngờ cái vấn đề này phía sau cư nhiên vẫn còn một câu hỏi tiếp theo.
Lâu chủ: 【 Tôi là lâu chủ, tôi đã trở lại. Trải qua mấy ngày quan sát, vợ của tôi giống như cũng không nuôi dưỡng dã nam nhân, cô ấy chỉ không ưa thích chuyện giường chiếu, những mặt khác nhưng thật ra không có gì thay đổi, lại bắt đầu làm cơm tối và chuẩn bị nước tắm cho tôi. 】
Lầu một: 【 Vậy càng đơn giản, vợ anh chê anh không được. 】
Lầu hai: 【 Từ xưa lầu một luôn ra chân tướng. 】
Lầu ba: 【XX bài thuốc trị thận hư không chứa chất tráng dương, giá đặc biệt mua một tặng một nha lâu chủ! 】
Hòa Vi xem nửa ngày về vấn đề này, thiếu chút nữa quên mất chính sự của mình, phong tục tại Ô Sơn còn chưa có tìm ra, liền thoát luôn khỏi trình duyệt.
Cho đến khi lật một trang kịch bản, cô mới phản ứng lại, vừa muốn mở trình duyệt một lần nữa, cửa phòng tắm đã bị người mở ra.
Người bên trong bước ra, ngay cả áo tắm cũng không khoác, chỉ tùy ý quấn khăn tắm ở nửa thân dưới, tầm mắt Hòa Vi xẹt qua thân người thon chắc của người đàn ông một lần, nhẹ nuốt nước miếng, lòng hiếu kỳ ngày càng nặng, cô thu hồi tầm mắt, sau đó mặt không đổi sắc ở trên di động Yến Hoài tìm APP mua trang sức.
Không tìm được, cô lại bắt đầu tìm mấy APP mua sắm.
Màn hình di động của Yến Hoài rất sạch sẽ, ngoại trừ những ứng dụng của máy, về cơ bản thì không hề có APP giải trí mua sắm nào.
Hòa Vi quét hai trang, còn chưa tìm được, liền nghe thấy Yến Hoài hỏi một câu: “Tìm cái gì vậy?”
“…”
Ngón tay Hòa Vi hơi dừng, từ trên màn hình dời đi, sau đó nâng tay vuốt vuốt tóc, “Muốn mua ít đồ.”
Kết quả ai mà tưởng tượng được, trong di động anh căn bản không có phần mềm mua sắm.
Yến Hoài nhướng mày, “Mua cái gì?”
Mua thuốc XX.
Hòa Vi cảm thấy rốt cuộc Yến Hoài không phải người trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi đầu, vì vậy anh nhiều ít cũng nên uống cái này, tuy rằng anh biểu hiện vẫn còn rất dũng mãnh, nhưng Hòa Vi vẫn lo lắng thận anh bị mệt.
Nhưng mà cái này khẳng định không thể để Yến Hoài biết, cô vội vàng lắc đầu, thuận miệng nói dối, “Mua quần áo đi Ô Sơn.”
Nói lời này, Hòa Vi lập tức tìm được đề tài rồi, vừa nói vừa đưa kịch bản cho anh xem, “Anh xem, phía trên viết nhiệt độ âm mấy chục độ, đạo diễn còn mua mấy chiếc áo khoác quân phục dày như thế này.”
Hòa Vi vừa nói vừa khoa tay múa chân, hai tay xếp chồng lên nhau, độ cao có thể so với viên gạch.
Yến Hoài nhíu mày, “Đi bao lâu?”
Hòa Vi biết anh lo lắng, cũng đứng đắn trở lại, đếm đếm đầu ngón tay, “Hết tháng này, cuối tháng khởi động máy, mãi cho đến cuối tháng hai…”
Đoán chừng ít nhất mất ba tháng.
Một bộ phim khi phát sóng không quá hai cái giờ, nhưng chu kỳ quay chụp về cơ bản lại ngang với phim truyền hình bình thường.
Thật ra sắc mặt Yến Hoài không tính là không tốt, chỉ là khi nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô thì càng tối hơn chút: “Lâu như vậy?”
Đó là một khoảng thời gian dài…
Hòa Vi khụ một tiếng, tránh tầm mắt anh, thanh âm yếu đi không ít, “Hơn nữa… khả năng cũng không thể về nhà ăn tết.”
Vợ muốn rời nhà ba tháng, ngay cả đón năm mới cũng không có cách nào cùng nhau trải qua, người đàn ông nào nghe xong cũng đều không thể vui vẻ.
Nhưng Yến Hoài lại luyến tiếc cho Hòa Vi sắc mặt, đến cả ánh mắt cũng vẫn luôn khắc chế không để cô cảm thấy mình quá hung dữ, anh nhắm mắt lại, ngữ điệu tận lực thả một cách bình tĩnh, “Ừ.”
Khóe miệng Hòa Vi cong lên, lộ ra một hàng răng trắng nằm chỉnh tề, “Sau khi đóng máy em sẽ lập tức trở về.”
-
Hòa Vi nhàn rỗi không bao lâu.
Tới gần lúc xuất phát, đạo diễn xây dựng một nhóm chat dành cho đoàn phim 《 Ô Sơn 》, bên trong hơn nửa là đạo diễn, biên kịch cũng mười mấy người.
Khi nhóm chat mới được lập, đạo diễn liền để mấy người thay nhau giới thiệu một lần.
Bên trong chủ yếu là diễn viên chính và mấy diễn viên khách mời, diễn viên chính không cần phải nói, mấy vị khách mời lại đều là những người có tên tuổi, nên về cơ bản không cần giới thiệu, chỉ cần báo tên ra mấy người bọn họ đều có thể biết rõ ràng.
Do đó trình tự giới thiệu là dựa theo thứ tự gia nhập nhóm, Hòa Vi là người đầu tiên tiến vào, cho nên cũng xếp thứ nhất.
Đạo diễn Lý: 【 Tôi cảm thấy tất cả mọi người đều đã biết Tiểu Hòa ha ha, vai diễn “Mục Phinh Đình” lần trước đặc biệt nổi tiếng, ca khúc chủ đề của nhân vật này cũng được thể hiện rất tốt, tuy rằng là người mới, nhưng kỹ thuật diễn không cần tôi nhiều lời, mấy lão nhân các người nhớ chiếu cố người mới! 】
Bởi vì không thực hiện lệnh cấm ngôn, cho nên rất nhanh chóng liền nhảy ra mấy avatar không quen biết tỏ vẻ hoan nghênh.
Nhìn ra được, những người khác đều từng hợp tác cùng đạo diễn Lý, cho nên họ cũng không khách khí như vậy.
Sau khi chào đón xong, một người có nick name “Song” đặt câu hỏi: 【 Có phải đây là vợ của tổng giám đốc Hoa Ảnh Yến Hoài hay không? 】
Lập tức có người nói tiếp: 【 Tôi nói sao lại nghe quen tai như vậy! 】
Hòa Vi: 【 Xin chào mọi người. 】
Song: 【 Đây là tác phong của lão cán bộ ha ha ha, thật đúng là giống với Yến tổng. 】
Trực giác của Hòa Vi cảm thấy có chút không thích hợp.
Người tên “Song” này tuy rằng không được coi là cố tình nhằm vào cô, nhưng chỉ qua hai câu ngắn ngủn, Hòa Vi có thể nhìn ra cô ta có quen biết Yến Hoài.
Hơn nữa thoạt nhìn có vẻ không phải là người xa lạ.
Nhưng trong nhóm có không ít người, Hòa Vi cũng không có biện pháp hỏi nhiều, huống chi những người khác đều nghĩ đây là nói giỡn, hi hi ha ha mà gạt đề tài này sang một bên.
Đạo diễn Lý tiếp tục giới thiệu những người khác, phần lớn là sử dụng hai ba câu ngắn gọn để giới thiệu, chỉ có tên, giới tính, cùng tác phẩm tiêu biểu.
Khi giới thiệu đến người cuối cùng, Hòa Vi nhìn chằm chằm mấy dòng chữ đạo diễn Lý gửi lại đây, rốt cuộc thì cô cũng biết không đúng chỗ nào rồi.
Đạo diễn Lý: 【 Tôi cảm thấy Tống Kiều mọi người cũng đều biết đến, hai năm trước tôi còn xem qua chương trình mà cô ấy tham gia đấy ha ha, khoảng thời gian trước mới vừa quay xong một bộ phim đã bị tôi đào ra, lần này xem như một quả trứng đặc biệt, tuy rằng cảnh quay không nhiều lắm, nhưng vẫn hợp tác với mọi người mấy ngày, hy vọng trong mấy ngày này mọi người sẽ hòa đồng cùng tiểu Tống. 】
Tống Kiều người này, còn không phải là cô siêu mẫu lần trước Trình Nặc nghi ngờ là bạn gái cũ của Yến Hoài hay sao?
Ấn đường Hòa Vi nhảy lên.
Sau khi đạo diễn Lý nói xong, chờ mấy người chào hỏi nhau xong, lại nhanh chóng nói tới chính sự: 【 Lịch trình mấy ngày nay của mọi người chắc hẳn đều trống đi? Mấy diễn viên chính có thể xuất phát trước, ngày 26 chính thức khởi động máy, trước đó muốn dành ra mấy ngày để thích ứng hoàn cảnh cùng làm quen với phong tục của người dân nơi đây. 】
Đạo diễn Lý lại nói: 【 Đặc biệt là mấy vị khách mời không cần đến sớm như vậy, đương nhiên là trừ tiểu Tống ra, cảnh quay của tiểu Tống ở ngay đầu, tuy rằng không cần đến sớm như vậy, nhưng cuối tháng sau chắc chắn phải hoàn thành, thời gian cụ thể tôi sẽ báo lại, nhóm diễn viên chính không có vấn đề gì chứ? 】
Nhận được câu trả lời chính xác từ nhóm diễn viên chính, tiểu hội nghị nhanh chóng kết thúc.
Hòa Vi mới vừa thoát khỏi giao diện, liền nhận được một lời mời kết bạn.
Hình avatar thật quen mắt, vài phút trước vừa thấy qua, nick name “Song”, ghi chú hai chữ Tống Kiều.
Hòa Vi do dự vài giây, sau đó vẫn lựa chọn xác nhận.
Tống Kiều bên kia không có động tĩnh, đương nhiên Hòa Vi lại càng không có khả năng chủ động nhắn tin cho cô ta, đợi vài phút, sau đó dứt khoát đóng WeChat và tiếp tục xem kịch bản.
Đoạn nhạc đệm này nhanh chóng bị Hòa Vi ném ra sau đầu, bởi vì trong danh sách người liên hệ nhiều hơn một Tống Kiều, cũng không thay đổi nhiều lắm.
Cô ta không nhắn tin cho Hòa Vi, bình thường cũng không đăng động thái gì lên vòng bạn bè, qua mấy ngày, khung chat thêm bạn bè lại được những người khác thay thế, vì thế thậm chí Hòa Vi đã quên danh sách có một người như vậy.
Tới giữa tháng, Hòa Vi theo đạo diễn kéo vali hành lý ra sân bay trước.
Nhiệt độ không khí ở bên kia thật sự rất thấp, Hòa Vi chỉ xem hình ảnh trên Baidu đã cảm thấy lạnh rồi, càng đừng nói đến tự mình đi thể nghiệm, cô vốn không muốn để Phùng Ninh đi theo, nhưng mà tiểu nha đầu này thật ra rất chuyên nghiệp, lại tuyên bố mình có thể chịu khổ, cho nên một hai phải đi theo tới đây.
Hòa Vi không có biện pháp, chỉ có thể mang thêm vài chiếc áo khoác chống gió.
Phùng Ninh chưa từng đi qua Đông Bắc, vì thế dọc theo đường đi đều không thể kìm nén được hưng phấn, từ trên đường ra sân bay liền bắt đầu ríu rít nói không ngừng.
Chờ tới khi qua cửa an ninh của sân bay xong, cô gái nhỏ này lại bắt đầu thúc giục tại sao vẫn chưa đến thời gian đăng ký, Hòa Vi cảm thấy bất đắc dĩ, duỗi tay vỗ lên đầu cô ấy một chút, “Nghỉ ngơi một lát đi.”
Phùng Ninh thè lưỡi, rốt cuộc cũng ngừng lại, nghỉ ngơi một chút.
Còn hơn mười phút đăng ký, Hòa Vi chờ đợi trong nhàm chán, dứt khoát thừa dịp hơn mười phút này lên Weibo.
Lúc này Weibo thập phần gió êm sóng lặng, trên cơ bản không có tin tức lớn gì.
Mà Tô Mộc sau sự kiện chen chân vào tình cảm của người khác và hại người hâm mộ sảy thai kia, đã rất lâu không xuất hiện trước mặt công chúng, khoảng thời gian trước cộng đồng mạng nói ngẫu nhiên gặp được anh ta, nói trạng thái gần đây của anh ta thoạt nhìn không được tốt.
Trạng thái không tốt là được rồi, chuyện thiếu đạo đức làm nhiều như vậy, ít nhất cũng phải ăn chút đau khổ.
Có một câu nói rất đúng, không phải không báo, mà là thời cơ chưa đến.
Ngay cả người phụ trách chuẩn bị trang phục cho Hòa Vi lúc trước thiếu chút nữa hại cô lộ thân thể, mấy ngày hôm trước cũng bị công ty khai trừ rồi.
Mặc kệ động cơ của cô ta thuần hay không thuần, nhưng cô ta phạm sai lầm là sự thật, bị đuổi việc cũng chỉ là trả giá cho sai lầm của cô ta.
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, đã làm sai thì đều phải thành thật gánh vác hậu quả.
Hòa Vi không cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa, cô chỉ cảm thấy có chút thổn thức.
Hai người này ở trong đầu cô lướt qua một vòng, Hòa Vi ngay cả Weibo cũng xem không nổi nữa, thông báo cho Yến Tình một tiếng, sau đó lập tức làm thủ tục đăng ký, một thông báo nhảy ra trên màn hình——
“Bạn mua [Thuốc bổ thận XX] đã được chuyển đi, nhấp để biết thêm thông tin.”
Hòa Vi không ấn vào xem, mà nhắn tin cho Yến Hoài: 【 Chồng ơi. 】
Năm phút đồng hồ sau, Yến Hoài: 【? 】
Hòa Vi: 【 Em có mua quà cho anh. 】
Lại qua năm phút đồng hồ nữa, Yến Hoài gửi tới dấu hỏi chấm thứ hai.
Đương nhiên Hòa Vi không có khả năng nói cho anh biết đó là món quà gì, đúng lúc đến thời gian đăng ký, cô không lập tức trả lời, xách túi xách và gọi Phùng Ninh cùng lên máy bay.
Ô Sơn chỉ là một thị trấn nhỏ ở Đông Bắc, đừng nói đến sân bay, ngay cả xe lửa cũng không có, cho nên chuyến bay này là bay đến một thành phố khác.
Hòa Vi và Phùng Ninh ở cuối đoàn người, mất gần mười phút mới tìm được vị trí ngồi của mình.
Mới vừa cài tốt đai an toàn, liền có một nam sinh cầm vở lại đây, “Nữ thần, ký tên cho tôi đi!”
Hòa Vi mỉm cười gật đầu với chàng trai đó, nhanh chóng nhận lấy quyển vở, ký tên và đưa lại.
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, Hòa Vi ký liên tiếp bảy tám lần, rốt cuộc bên tai mới được nghỉ ngơi.
Vừa mở di động ra liền thấy, Yến Hoài đã nhắn vài tin đến đấy: 【 Quà gì? 】
【 Đăng ký sao? 】
【 Đến bên kia nhớ nhắn tin cho anh. 】
【 Vừa rồi đang họp. 】
Hòa Vi cười tủm tỉm mà trả lời: 【 Thứ tốt, anh chắc chắn sẽ thích. 】
Mà giờ này khắc này Yến Hoài đang ở văn phòng xử lý công vụ, khi nhìn thấy mấy chữ này, trong nháy mắt có một loại dự cảm không tốt.
-
Từ Đồng Thành bay đến thành phố phía Đông Bắc, mất gần hai tiếng.
Bởi vì đường sắt ở Ô Sơn còn chưa thông, cho nên chỉ có thể đi thêm mấy tiếng xe buýt.
Mà xe buýt ở đây chỉ có vào mỗi buổi sáng, hai người Hòa Vi và Phùng Ninh chỉ có thể tìm khách sạn gia đình ở một đêm.
Buổi tối trước khi ngủ, Hòa Vi nhắn tin cho Yến Hoài: 【Làm xong việc rồi? 】
【 Còn chưa xong. 】
【 Nghỉ ngơi sớm một chút, tốt cho cơ thể. 】
“…”
Yến Hoài phát hiện, gần đây mặc kệ là đề tài gì, Hòa Vi đều có kéo theo câu “Tốt cho cơ thể”.
Chẳng lẽ thân thể anh còn chưa đủ tốt hay sao?
Yến Hoài nhíu mày, 【 Tốt cho cơ thể ai. 】
Hòa Vi hừ nhẹ, 【 Tốt cho anh a. 】
Sau khi cô trả lời câu này xong, liền đi kiểm tra lại thông tin vận chuyển một lần, thật tốt, đã bắt đầu chuyển phát, đoán chừng không đến mấy ngày, Yến Hoài có thể nhận được chuyển phát nhanh.
Hòa Vi cao hứng phấn chấn tới mức hát thành tiếng, 【 Đột nhiên phát hiện ra mấy tháng em không trở về nhà cũng có chỗ tốt. 】
【? 】
【 Chồng ơi, anh nhớ chú ý thân thể, túng dục quá độ đối với cơ thể không tốt a, vừa lúc em không ở nhà anh cũng có thể tiết chế một chút. 】
【…】
Yến Hoài trầm mặc.
Năm phút đồng hồ sau, Hòa Vi: 【 Chồng ơi, anh còn ở đó sao? 】
Trầm mặc.
Hòa Vi: 【 Chồng ơi ~】
Vẫn là trầm mặc.
Hòa Vi: 【 Yến Hoài, anh không để ý tới em phải không? 】
Yến Hoài: 【 Nói. 】
Hòa Vi: 【 Em hát cho anh nghe nhé, em hát cũng dễ nghe lắm! 】
Yến Hoài hoài nghi Hòa Vi uống quá nhiều, 【 Không muốn nghe. 】
Lúc này đến phiên Hòa Vi trầm mặc, trầm mặc không quá nửa phút, Yến Hoài lại gửi tới đây một tin nhắn: 【 Em kêu cái khác còn dễ nghe hơn. 】
Hòa Vi: 【 Cái gì khác? 】
Yến Hoài: 【 Giường. 】
“…”
Hòa Vi nhận mệnh, loại phương diện này đoán chừng cả đời cô đều không đuổi kịp Yến Hoài.
Luôn có một loại người như vậy, có thể nghiêm trang mà chơi lưu manh, không biết xấu hổ.
Hòa Vi đóng máy, đắp chăn đi ngủ.
-
Việc quay phim 《 Ô Sơn 》 được định sẵn là một công việc tra tấn cả thể xác và tinh thần, ngay từ lúc Hòa Vi còn ngồi trên xe buýt đã cảm nhận được.
Lộ trình không quá xa, nhưng phải trải qua cả một con đường xóc nảy, sắc mặt Phùng Ninh ở bên cạnh đã bắt đầu tái xanh rồi, ở trên xe nôn ba trăm hiệp.
Hòa Vi còn tốt, ngoại trừ cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng cũng không tới mức nhịn không nổi, một bên đưa nước cho Phùng Ninh, một bên giúp cô ấy cầm bao nilon.
Mọi người trên xe đều che mũi lại, rõ ràng rất không vừa lòng, nhưng vừa quay đầu nhìn thấy hai cô gái nhỏ, lớn lên lại xinh đẹp, giống như minh tinh trên truyền hình, nên cũng không ai nói gì thêm.
Hành trình mấy tiếng đồng hồ thập phần gian nan, thời điểm đến trạm dừng, vẫn là Hòa Vi đỡ Phùng Ninh xuống xe.
Hai người mặc không ít quần áo, nhưng khi vừa xuống xe vẫn bị gió thổi tới mức phải hít hà một hơi.
Phùng Ninh hữu khí vô lực: “Chị Vi Vi, em cảm thấy nước mũi của em khả năng muốn đông lạnh rồi…”
Hòa Vi lấy một cái khẩu trang đưa qua, cũng không quá để ý lời phàn nàn của cô ấy, chờ tài xế giúp đỡ mang vali hành lý xuống, nhận và cảm ơn xong, sau đó cô nâng cằm hướng về phía bên kia, “Hình như chúng ta còn phải lên núi.”
Chân Phùng Ninh lập tức mềm nhũn, cô đưa mắt nhìn trên dưới Hòa Vi, lại càng cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Chị Vi Vi, sức khỏe của chị tốt như vậy từ khi nào thế?”
“Sinh mệnh khác nhau ở chỗ vận động.”
“Không không không, em cảm thấy không chỉ đơn giản như thế.”
Phùng Ninh dành vài phút để hít thở không khí mới mẻ, sức sống cũng trở về không ít, cô tặc lưỡi cười hề hề nói: “Em nhớ rõ khi còn nhỏ xem phim truyền hình, trong phim, mỗi lần hồ ly tinh tăng pháp lực đều dựa vào việc hút dương khí trên người đàn ông …”
“…”
Hòa Vi mạnh mẽ kéo khẩu trang của cô ấy lên, “ Nói ít, làm nhiều.”
Hai người không trực tiếp lên núi, mà dừng ở chân núi đợi những người khác trong đoàn phim hai ngày, sau đó mới cùng nhau lên núi.
Toàn bộ quá trình thập phần gian nan khiến cả người đều mệt mỏi, mới vừa lên trên núi, trong đoàn phim đã có một nữ diễn viên bị cảm lạnh.
Cũng may thời gian chính thức khởi động máy còn một tuần nữa, cho đến ngày 26, các nữ diễn viên đã hồi phục sức khỏe không sai biệt lắm.
Thật ra trong khoảng thời gian này sức khỏe của Hòa Vi tốt hơn không ít, thời tiết lạnh như vậy, không ngờ cô ngay cả một chút dấu hiệu cảm mạo cũng không có.
Chỉ là người dân địa phương sợ đoàn người không thích ứng được, cho nên mỗi ngày đều nấu canh gừng giúp mọi người làm ấm cơ thể, Hòa Vi ngửi không quen hương vị này, nhưng vì nó tốt cho sức khỏe, nên ngày nào cũng bóp mũi uống hết một chén.
Khả năng cũng nhờ công dụng của chén canh gừng này vào mỗi ngày, vì thế liên tiếp hơn một tháng, cả đoàn phim cũng không có người bị bệnh.
Tất cả đều khỏe mạnh, rất thuận lợi cho việc quay phim.
Chẳng qua tiến độ nên chậm vẫn sẽ chậm, bởi vì phim điện ảnh không thể so với phim truyền hình, yêu cầu quá mức tinh tế, một ngày chỉ có thể quay vào một khoảng thời gian nhất định trong ngày, khi ánh sáng từ đỉnh núi chiếu xuống mới có thể bắt đầu một cảnh quay.
Qua hơn một tháng quay chụp, những thước phim trải qua cắt nối biên tập, khả năng mới dài hơn nửa giờ.
Đạo diễn Lý thấy mọi người quá căng thẳng, nếu tiếp tục quay cũng sẽ không đạt được hiệu quả tốt, đúng lúc hai ngày này rơi vào tết Nguyên Đán, vì thế thả lỏng cho đoàn phim nghỉ ngơi hai ngày.
Nói là ngày nghỉ, nên có thể đi chơi ở bất cứ đâu, chỉ cần không rời khỏi Ô Sơn và không đi về phía Đông Bắc.
Hòa Vi là người thuộc trường phái thân thiện, cực kỳ tri kỷ mà hỏi ý kiến Phùng Ninh: “Ninh Ninh, em muốn đi chỗ nào a?”
“Em muốn về nhà hu hu hu...”
Hòa Vi: “…”
Đáng lẽ cô nên kiên trì hơn một chút không cho Phùng Ninh đến.
Phùng Ninh nhìn ra biểu tình áy náy trên gương mặt cô, vội vàng “Ai nha” một tiếng, “Chị Vi Vi, em nói đùa thôi, em mà ở nhà đợi chị có phải buồn hỏng rồi không, đến đây cũng khá tốt, ngoại trừ thời tiết lạnh, nơi ở trọ kém một chút, cơm cũng thanh đạm chút…”
“Em mau câm miệng đi, chờ lát nữa lại phải tự mình khóa miệng lại.”
Phùng Ninh duỗi đầu lưỡi, ngoan ngoãn không nói thêm lời nào.
Hòa Vi lấy di động ra nhìn, trong nhóm chat đạo diễn đang rủ mọi người ra ngoài giải sầu, đi xa khẳng định là không được, nhưng mà ngồi máy bay đến thành phố khẳng định sẽ không thành vấn đề.
Đoàn người đều nghẹn lâu lắm rồi, nếu không đi ra xem thế giới bên ngoài khả năng họ đều muốn buồn tới hỏng rồi, lúc này có người tổ chức, đạo diễn vừa lên tiếng, không ít người nhanh chóng đáp ứng.
Đạo diễn Lý hỏi cô: 【 Tiểu Hòa đâu? 】
Hòa Vi quay đầu nhìn Phùng Ninh: “Ninh Ninh, đạo diễn Lý hỏi chúng ta hai ngày này có muốn đi Bân Thành hay không, em muốn đi sao?”
“Đi a!” Phùng Ninh lập tức từ giường sưởi bò lên, “Nghe nói Bân Thành có nhiều soái ca lắm!”
“…”
Hòa Vi trả lời đạo diễn Lý một câu: 【 Được a, chúng tôi không thành vấn đề. 】
Tin nhắn vừa mới gửi qua, ngay lập tức có người đáp lời.
Song: 【 Thời gian này rất tốt, đúng lúc, ngày mai tôi đến Bân Thành. 】
Hòa Vi nhìn, không muốn tiếp tục nói chuyện.
Nhưng thật ra Tống Kiều, lại phá lệ trò chuyện riêng với cô: 【 Ngày mai gặp mặt? 】
Hòa Vi: 【 Tất cả mọi người khẳng định đều muốn gặp mặt. 】
Tống Kiều: 【 Ý tôi là chỉ hai người chúng ta gặp mặt. 】
Hòa Vi: 【 Không cần thiết đi. 】
Cô không sử dụng dấu chấm hỏi, mà trực tiếp dùng câu trần thuật biểu đạt ý tứ của mình.
Tống Kiều: 【 Tôi cảm thấy vẫn cần thiết. 】
Tống Kiều: 【 Chỉ là nếu cô không muốn, tôi cũng không ép buộc cô, nhưng Yến Hoài…】
Hòa Vi: “…”
Không ngờ cô ta vội vàng nhắc tới Yến Hoài nhanh như vậy, Hòa Vi không trả lời, ném điện thoại sang một bên, sau đó chui vào ổ chăn xem kịch bản.
Nửa giờ sau, màn hình lại sáng lên lần nữa.
Lần này là đạo diễn Tưởng Tùng hỏi cô về các gói biểu cảm, Hòa Vi cũng không có nhiều gói mới, vì thế cô tìm Trình Nặc và Giang Tĩnh Duyệt, vòng đi vòng lại vài vòng, rốt cuộc cô cũng góp nhặt được một đống các gói biểu cảm.
Không quá vài phút, tin nhắn của Tưởng Tùng liền tới đây: 【 Cô gái nhỏ, cô đúng là người tốt! 】
Tưởng Tùng: 【 Kỳ thật tôi vốn muốn mời cô góp mặt trong bộ phim mới của tôi, tuy nhiên đạo diễn của cô nói cô phải quay phim mất mấy tháng, cho nên mới không sốt ruột nói cho cô biết, cho dù là nữ chính hay vai nữ số 2, chờ đến lúc chúng ta gặp mặt rồi bàn lại. 】
Tưởng Tùng: 【 Lão Từ nói cô là một kho báu tiềm tàng ha ha ha ha ha! 】
Hòa Vi: “…”
Tại sao cô cứ cảm thấy có chỗ nào lạ lạ.
Tưởng Tùng: 【 Nói trở về, nha đầu cô mấy tháng mới có thể đóng máy a? 】
Hòa Vi: 【 Uớc chừng phải cuối tháng hai đầu tháng 3. 】
Tưởng Tùng: 【 Khi nào trở lại Đồng Thành nhớ nhắc nhở tôi, tôi sắp xếp một chút. 】
Hòa Vi: 【 Được, cảm ơn Tưởng lão sư. 】
Tưởng Tùng: 【 Cô đừng nói nữa, phong cách nói chuyện của cô thật giống với Yến Hoài. 】
Hòa Vi: 【 Vâng, cảm ơn Tưởng lão sư! 】
Tưởng Tùng: 【 So với anh ta thì cô đáng yêu hơn nhiều. Bằng hữu cụng ly.jpg】
Hòa Vi nhắn trả lời bằng một gương mặt biểu cảm, lại sợ đầu óc mình không nhớ được chuyện quan trọng, cho nên có viết thêm mấy câu lên lịch trình của mình để ghi nhớ.
Xử lý xong chính sự, Hòa Vi mới lại nhắn tin cho Yến Hoài: 【 Ăn tối chưa? 】
Thực ra cô vốn muốn hỏi một câu thuốc bổ thận uống xong chưa, tuy nhiên suy nghĩ lại, Yến Hoài chưa bao giờ nhắc đến mấy viên thuốc đó, nhưng rõ ràng người giao hàng nói rằng anh đã ký nhận thuốc vào một tháng trước.
Yến Hoài không đề cập tới, đương nhiên Hòa Vi càng không thể chủ động hỏi, cứ kéo dài như vậy, thế mà đã qua một tháng.
Cho tới bây giờ cô vẫn không dám hỏi, sợ vừa hỏi Yến Hoài liền nổi cơn thịnh nộ.
Tuy nhiên hôm nay cô vẫn không nhịn được mà nói bóng nói gió một câu: 【 Ăn cơm tối xong có ăn cái khác không ạ? 】
Yến Hoài: 【? 】
Hòa Vi: 【 Chính là món tráng miệng hay đại loại thế. 】
Yến Hoài: 【 Không. 】
Hòa Vi không thể trực tiếp hỏi anh có uống thuốc bổ thận không, do dự vài giây, cô lại hỏi: 【 Cái gì cũng không ăn? 】
【 Bảo bối, rốt cuộc em muốn hỏi cái gì? 】
Hòa Vi: 【…】
Hòa Vi lúng túng: 【…Không có gì. 】
Yến Hoài: 【 Đi ngủ sớm một chút. 】
Hòa Vi: 【…À. 】
Đầu kia di động, khóe miệng Yến Hoài cong lên, ở trên di động gõ mấy chữ: 【 Ngoan ngoãn. 】
-
Đoàn người xuất phát vào lúc 7 giờ sáng từ Ô Sơn, tới giữa trưa, vừa vặn đến Bân Thành ăn cơm trưa.
Tống Kiều còn chưa tới, đạo diễn Lý nhắn tin cho cô ta cũng không thấy trả lời, chắc hẳn còn đang ở trên máy bay.
Buổi chiều mấy người cùng đến những địa danh nổi tiếng đi dạo một vòng, tới chạng vạng, liền bắt đầu thời gian hoạt động tự do của từng người.
Hòa Vi và Phùng Ninh đi phố ăn vặt một tiếng, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, hai người mới vuốt bụng tròn vo thắng lợi trở về.
Bởi vì buổi tối ăn không ít, cho nên hai người đi bộ trở lại khách sạn, ngoài trời gió vừa lạnh vừa lớn, hai người đeo khẩu trang, bao tay, mũ, đầy đủ hết, chỉ dám nói chuyện không dám nghịch di động.
7 giờ, mới vừa tiến vào phòng khách sạn, Hòa Vi liền nhận được một đống tin nhắn nhắc nhở của mọi người——
Yến Tình: 【 Tôi kiến nghị cô không nên xem Weibo. 】
Trình Nặc: 【 Vi Vi cậu thấy hot search hôm nay không… cậu vẫn không nên xem. 】
Giang Tĩnh Duyệt: 【 Vi Vi, mấy người paparazzi này đều thích viết loạn, em đừng coi là thật a, ngàn vạn ngàn vạn lần đừng coi là thật! 】
Phía trên ba người, còn có một tin nhắn đến từ người mới vừa chia tay cô hai phút trước, Phùng Ninh: 【 Chị Vi Vi, paparazzi thật sự quá đáng giận! 】
Mấy người đều nói như vậy, lại càng kích thích lòng hiếu kỳ của Hòa Vi.
Cô ẩn ẩn có loại dự cảm không được tốt, nhưng lại thật sự không thể kiểm soát bàn tay mình, do dự vài giây vẫn không nhịn được mà ấn vào.
Vị trí Hot search đầu tiên: # Tống Kiều ở sân bay #.
Trong tiềm thức Hòa Vi liền cảm thấy hot search này có liên quan đến cô, cho nên trực tiếp click mở.
Quả nhiên, ngay phần mở đầu đã xuất hiện một tấm ảnh, đó là ảnh Tống Kiều ở sân bay, xác thực mà nói, là ảnh cô ta cùng một người đàn ông.
Mặc dù mấy tấm ảnh phía dưới không quá rõ ràng, nhưng Hòa Vi chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông kia.
Ảnh chụp có 3 nhóm ảnh, có hai nhóm là lên máy bay và xuống máy bay, còn một nhóm, là ảnh hai người một trước một sau tiến vào khách sạn, thực ra hai người không có động tác thân mật nào, tuy nhiên chỉ cần xem những tấm ảnh này, đều có thể nhìn ra hai người họ có mối quan hệ không bình thường.
Không ngoài dự đoán, bốn phía ở phần bình luận đã suy đoán loạn lên——
【 Kiều Kiều đang công khai phải không? Năm nay rốt cuộc là cái năm ma quỷ gì a, nhiều nữ thần như vậy đều có chủ? 】
【 Không phải… Chẳng lẽ không ai cảm thấy người đàn ông này nhìn rất giống giám đốc Hoa Ảnh sao? 】
Hòa Vi quay đầu nhìn sang phương hướng phòng tắm, sau đó ấn vào mấy chữ kia, đầy cõi lòng chờ mong mà xem kết quả được tìm ra.
Không giống như lần trước, lần này vấn đề rõ ràng tương đối phổ biến, Baidu cho ra kết quả, toàn bộ đều là các vấn đề có liên quan, câu trả lời lại cực kỳ thống nhất.
Lâu chủ: 【 Trước kia khi tôi đi công tác trở về, vợ tôi chắc chắn sẽ chờ ở trong nhà, chuẩn bị tốt cơm tối cùng nước ấm, sau đó sẽ dính lấy tôi cả đêm, nhưng từ mấy ngày trước liền bắt đầu, tôi đi công tác về nhà, cô ấy không chỉ đi ra ngoài đi dạo phố chưa trở về, 11 giờ mới trở về thì trực tiếp đi ngủ! Cô ấy vì sao đột nhiên không dính lấy tôi, cầu cao nhân giải đáp! 】
Lầu một: 【 Vấn đề đơn giản như vậy còn cần đến cao nhân giải đáp sao, tôi cũng có thể giải đáp cho anh. Đến, cùng tôi niệm: Nếu muốn sinh hoạt không có trở ngại, trên đầu phải có cỏ xanh! 】
Lầu hai: 【 Lầu trên cộng một. 】
Lầu ba: 【 Lầu trên lại cộng thêm một. 】
……
Kéo xuống phía dưới, không ngờ cái vấn đề này phía sau cư nhiên vẫn còn một câu hỏi tiếp theo.
Lâu chủ: 【 Tôi là lâu chủ, tôi đã trở lại. Trải qua mấy ngày quan sát, vợ của tôi giống như cũng không nuôi dưỡng dã nam nhân, cô ấy chỉ không ưa thích chuyện giường chiếu, những mặt khác nhưng thật ra không có gì thay đổi, lại bắt đầu làm cơm tối và chuẩn bị nước tắm cho tôi. 】
Lầu một: 【 Vậy càng đơn giản, vợ anh chê anh không được. 】
Lầu hai: 【 Từ xưa lầu một luôn ra chân tướng. 】
Lầu ba: 【XX bài thuốc trị thận hư không chứa chất tráng dương, giá đặc biệt mua một tặng một nha lâu chủ! 】
Hòa Vi xem nửa ngày về vấn đề này, thiếu chút nữa quên mất chính sự của mình, phong tục tại Ô Sơn còn chưa có tìm ra, liền thoát luôn khỏi trình duyệt.
Cho đến khi lật một trang kịch bản, cô mới phản ứng lại, vừa muốn mở trình duyệt một lần nữa, cửa phòng tắm đã bị người mở ra.
Người bên trong bước ra, ngay cả áo tắm cũng không khoác, chỉ tùy ý quấn khăn tắm ở nửa thân dưới, tầm mắt Hòa Vi xẹt qua thân người thon chắc của người đàn ông một lần, nhẹ nuốt nước miếng, lòng hiếu kỳ ngày càng nặng, cô thu hồi tầm mắt, sau đó mặt không đổi sắc ở trên di động Yến Hoài tìm APP mua trang sức.
Không tìm được, cô lại bắt đầu tìm mấy APP mua sắm.
Màn hình di động của Yến Hoài rất sạch sẽ, ngoại trừ những ứng dụng của máy, về cơ bản thì không hề có APP giải trí mua sắm nào.
Hòa Vi quét hai trang, còn chưa tìm được, liền nghe thấy Yến Hoài hỏi một câu: “Tìm cái gì vậy?”
“…”
Ngón tay Hòa Vi hơi dừng, từ trên màn hình dời đi, sau đó nâng tay vuốt vuốt tóc, “Muốn mua ít đồ.”
Kết quả ai mà tưởng tượng được, trong di động anh căn bản không có phần mềm mua sắm.
Yến Hoài nhướng mày, “Mua cái gì?”
Mua thuốc XX.
Hòa Vi cảm thấy rốt cuộc Yến Hoài không phải người trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi đầu, vì vậy anh nhiều ít cũng nên uống cái này, tuy rằng anh biểu hiện vẫn còn rất dũng mãnh, nhưng Hòa Vi vẫn lo lắng thận anh bị mệt.
Nhưng mà cái này khẳng định không thể để Yến Hoài biết, cô vội vàng lắc đầu, thuận miệng nói dối, “Mua quần áo đi Ô Sơn.”
Nói lời này, Hòa Vi lập tức tìm được đề tài rồi, vừa nói vừa đưa kịch bản cho anh xem, “Anh xem, phía trên viết nhiệt độ âm mấy chục độ, đạo diễn còn mua mấy chiếc áo khoác quân phục dày như thế này.”
Hòa Vi vừa nói vừa khoa tay múa chân, hai tay xếp chồng lên nhau, độ cao có thể so với viên gạch.
Yến Hoài nhíu mày, “Đi bao lâu?”
Hòa Vi biết anh lo lắng, cũng đứng đắn trở lại, đếm đếm đầu ngón tay, “Hết tháng này, cuối tháng khởi động máy, mãi cho đến cuối tháng hai…”
Đoán chừng ít nhất mất ba tháng.
Một bộ phim khi phát sóng không quá hai cái giờ, nhưng chu kỳ quay chụp về cơ bản lại ngang với phim truyền hình bình thường.
Thật ra sắc mặt Yến Hoài không tính là không tốt, chỉ là khi nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô thì càng tối hơn chút: “Lâu như vậy?”
Đó là một khoảng thời gian dài…
Hòa Vi khụ một tiếng, tránh tầm mắt anh, thanh âm yếu đi không ít, “Hơn nữa… khả năng cũng không thể về nhà ăn tết.”
Vợ muốn rời nhà ba tháng, ngay cả đón năm mới cũng không có cách nào cùng nhau trải qua, người đàn ông nào nghe xong cũng đều không thể vui vẻ.
Nhưng Yến Hoài lại luyến tiếc cho Hòa Vi sắc mặt, đến cả ánh mắt cũng vẫn luôn khắc chế không để cô cảm thấy mình quá hung dữ, anh nhắm mắt lại, ngữ điệu tận lực thả một cách bình tĩnh, “Ừ.”
Khóe miệng Hòa Vi cong lên, lộ ra một hàng răng trắng nằm chỉnh tề, “Sau khi đóng máy em sẽ lập tức trở về.”
-
Hòa Vi nhàn rỗi không bao lâu.
Tới gần lúc xuất phát, đạo diễn xây dựng một nhóm chat dành cho đoàn phim 《 Ô Sơn 》, bên trong hơn nửa là đạo diễn, biên kịch cũng mười mấy người.
Khi nhóm chat mới được lập, đạo diễn liền để mấy người thay nhau giới thiệu một lần.
Bên trong chủ yếu là diễn viên chính và mấy diễn viên khách mời, diễn viên chính không cần phải nói, mấy vị khách mời lại đều là những người có tên tuổi, nên về cơ bản không cần giới thiệu, chỉ cần báo tên ra mấy người bọn họ đều có thể biết rõ ràng.
Do đó trình tự giới thiệu là dựa theo thứ tự gia nhập nhóm, Hòa Vi là người đầu tiên tiến vào, cho nên cũng xếp thứ nhất.
Đạo diễn Lý: 【 Tôi cảm thấy tất cả mọi người đều đã biết Tiểu Hòa ha ha, vai diễn “Mục Phinh Đình” lần trước đặc biệt nổi tiếng, ca khúc chủ đề của nhân vật này cũng được thể hiện rất tốt, tuy rằng là người mới, nhưng kỹ thuật diễn không cần tôi nhiều lời, mấy lão nhân các người nhớ chiếu cố người mới! 】
Bởi vì không thực hiện lệnh cấm ngôn, cho nên rất nhanh chóng liền nhảy ra mấy avatar không quen biết tỏ vẻ hoan nghênh.
Nhìn ra được, những người khác đều từng hợp tác cùng đạo diễn Lý, cho nên họ cũng không khách khí như vậy.
Sau khi chào đón xong, một người có nick name “Song” đặt câu hỏi: 【 Có phải đây là vợ của tổng giám đốc Hoa Ảnh Yến Hoài hay không? 】
Lập tức có người nói tiếp: 【 Tôi nói sao lại nghe quen tai như vậy! 】
Hòa Vi: 【 Xin chào mọi người. 】
Song: 【 Đây là tác phong của lão cán bộ ha ha ha, thật đúng là giống với Yến tổng. 】
Trực giác của Hòa Vi cảm thấy có chút không thích hợp.
Người tên “Song” này tuy rằng không được coi là cố tình nhằm vào cô, nhưng chỉ qua hai câu ngắn ngủn, Hòa Vi có thể nhìn ra cô ta có quen biết Yến Hoài.
Hơn nữa thoạt nhìn có vẻ không phải là người xa lạ.
Nhưng trong nhóm có không ít người, Hòa Vi cũng không có biện pháp hỏi nhiều, huống chi những người khác đều nghĩ đây là nói giỡn, hi hi ha ha mà gạt đề tài này sang một bên.
Đạo diễn Lý tiếp tục giới thiệu những người khác, phần lớn là sử dụng hai ba câu ngắn gọn để giới thiệu, chỉ có tên, giới tính, cùng tác phẩm tiêu biểu.
Khi giới thiệu đến người cuối cùng, Hòa Vi nhìn chằm chằm mấy dòng chữ đạo diễn Lý gửi lại đây, rốt cuộc thì cô cũng biết không đúng chỗ nào rồi.
Đạo diễn Lý: 【 Tôi cảm thấy Tống Kiều mọi người cũng đều biết đến, hai năm trước tôi còn xem qua chương trình mà cô ấy tham gia đấy ha ha, khoảng thời gian trước mới vừa quay xong một bộ phim đã bị tôi đào ra, lần này xem như một quả trứng đặc biệt, tuy rằng cảnh quay không nhiều lắm, nhưng vẫn hợp tác với mọi người mấy ngày, hy vọng trong mấy ngày này mọi người sẽ hòa đồng cùng tiểu Tống. 】
Tống Kiều người này, còn không phải là cô siêu mẫu lần trước Trình Nặc nghi ngờ là bạn gái cũ của Yến Hoài hay sao?
Ấn đường Hòa Vi nhảy lên.
Sau khi đạo diễn Lý nói xong, chờ mấy người chào hỏi nhau xong, lại nhanh chóng nói tới chính sự: 【 Lịch trình mấy ngày nay của mọi người chắc hẳn đều trống đi? Mấy diễn viên chính có thể xuất phát trước, ngày 26 chính thức khởi động máy, trước đó muốn dành ra mấy ngày để thích ứng hoàn cảnh cùng làm quen với phong tục của người dân nơi đây. 】
Đạo diễn Lý lại nói: 【 Đặc biệt là mấy vị khách mời không cần đến sớm như vậy, đương nhiên là trừ tiểu Tống ra, cảnh quay của tiểu Tống ở ngay đầu, tuy rằng không cần đến sớm như vậy, nhưng cuối tháng sau chắc chắn phải hoàn thành, thời gian cụ thể tôi sẽ báo lại, nhóm diễn viên chính không có vấn đề gì chứ? 】
Nhận được câu trả lời chính xác từ nhóm diễn viên chính, tiểu hội nghị nhanh chóng kết thúc.
Hòa Vi mới vừa thoát khỏi giao diện, liền nhận được một lời mời kết bạn.
Hình avatar thật quen mắt, vài phút trước vừa thấy qua, nick name “Song”, ghi chú hai chữ Tống Kiều.
Hòa Vi do dự vài giây, sau đó vẫn lựa chọn xác nhận.
Tống Kiều bên kia không có động tĩnh, đương nhiên Hòa Vi lại càng không có khả năng chủ động nhắn tin cho cô ta, đợi vài phút, sau đó dứt khoát đóng WeChat và tiếp tục xem kịch bản.
Đoạn nhạc đệm này nhanh chóng bị Hòa Vi ném ra sau đầu, bởi vì trong danh sách người liên hệ nhiều hơn một Tống Kiều, cũng không thay đổi nhiều lắm.
Cô ta không nhắn tin cho Hòa Vi, bình thường cũng không đăng động thái gì lên vòng bạn bè, qua mấy ngày, khung chat thêm bạn bè lại được những người khác thay thế, vì thế thậm chí Hòa Vi đã quên danh sách có một người như vậy.
Tới giữa tháng, Hòa Vi theo đạo diễn kéo vali hành lý ra sân bay trước.
Nhiệt độ không khí ở bên kia thật sự rất thấp, Hòa Vi chỉ xem hình ảnh trên Baidu đã cảm thấy lạnh rồi, càng đừng nói đến tự mình đi thể nghiệm, cô vốn không muốn để Phùng Ninh đi theo, nhưng mà tiểu nha đầu này thật ra rất chuyên nghiệp, lại tuyên bố mình có thể chịu khổ, cho nên một hai phải đi theo tới đây.
Hòa Vi không có biện pháp, chỉ có thể mang thêm vài chiếc áo khoác chống gió.
Phùng Ninh chưa từng đi qua Đông Bắc, vì thế dọc theo đường đi đều không thể kìm nén được hưng phấn, từ trên đường ra sân bay liền bắt đầu ríu rít nói không ngừng.
Chờ tới khi qua cửa an ninh của sân bay xong, cô gái nhỏ này lại bắt đầu thúc giục tại sao vẫn chưa đến thời gian đăng ký, Hòa Vi cảm thấy bất đắc dĩ, duỗi tay vỗ lên đầu cô ấy một chút, “Nghỉ ngơi một lát đi.”
Phùng Ninh thè lưỡi, rốt cuộc cũng ngừng lại, nghỉ ngơi một chút.
Còn hơn mười phút đăng ký, Hòa Vi chờ đợi trong nhàm chán, dứt khoát thừa dịp hơn mười phút này lên Weibo.
Lúc này Weibo thập phần gió êm sóng lặng, trên cơ bản không có tin tức lớn gì.
Mà Tô Mộc sau sự kiện chen chân vào tình cảm của người khác và hại người hâm mộ sảy thai kia, đã rất lâu không xuất hiện trước mặt công chúng, khoảng thời gian trước cộng đồng mạng nói ngẫu nhiên gặp được anh ta, nói trạng thái gần đây của anh ta thoạt nhìn không được tốt.
Trạng thái không tốt là được rồi, chuyện thiếu đạo đức làm nhiều như vậy, ít nhất cũng phải ăn chút đau khổ.
Có một câu nói rất đúng, không phải không báo, mà là thời cơ chưa đến.
Ngay cả người phụ trách chuẩn bị trang phục cho Hòa Vi lúc trước thiếu chút nữa hại cô lộ thân thể, mấy ngày hôm trước cũng bị công ty khai trừ rồi.
Mặc kệ động cơ của cô ta thuần hay không thuần, nhưng cô ta phạm sai lầm là sự thật, bị đuổi việc cũng chỉ là trả giá cho sai lầm của cô ta.
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, đã làm sai thì đều phải thành thật gánh vác hậu quả.
Hòa Vi không cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa, cô chỉ cảm thấy có chút thổn thức.
Hai người này ở trong đầu cô lướt qua một vòng, Hòa Vi ngay cả Weibo cũng xem không nổi nữa, thông báo cho Yến Tình một tiếng, sau đó lập tức làm thủ tục đăng ký, một thông báo nhảy ra trên màn hình——
“Bạn mua [Thuốc bổ thận XX] đã được chuyển đi, nhấp để biết thêm thông tin.”
Hòa Vi không ấn vào xem, mà nhắn tin cho Yến Hoài: 【 Chồng ơi. 】
Năm phút đồng hồ sau, Yến Hoài: 【? 】
Hòa Vi: 【 Em có mua quà cho anh. 】
Lại qua năm phút đồng hồ nữa, Yến Hoài gửi tới dấu hỏi chấm thứ hai.
Đương nhiên Hòa Vi không có khả năng nói cho anh biết đó là món quà gì, đúng lúc đến thời gian đăng ký, cô không lập tức trả lời, xách túi xách và gọi Phùng Ninh cùng lên máy bay.
Ô Sơn chỉ là một thị trấn nhỏ ở Đông Bắc, đừng nói đến sân bay, ngay cả xe lửa cũng không có, cho nên chuyến bay này là bay đến một thành phố khác.
Hòa Vi và Phùng Ninh ở cuối đoàn người, mất gần mười phút mới tìm được vị trí ngồi của mình.
Mới vừa cài tốt đai an toàn, liền có một nam sinh cầm vở lại đây, “Nữ thần, ký tên cho tôi đi!”
Hòa Vi mỉm cười gật đầu với chàng trai đó, nhanh chóng nhận lấy quyển vở, ký tên và đưa lại.
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, Hòa Vi ký liên tiếp bảy tám lần, rốt cuộc bên tai mới được nghỉ ngơi.
Vừa mở di động ra liền thấy, Yến Hoài đã nhắn vài tin đến đấy: 【 Quà gì? 】
【 Đăng ký sao? 】
【 Đến bên kia nhớ nhắn tin cho anh. 】
【 Vừa rồi đang họp. 】
Hòa Vi cười tủm tỉm mà trả lời: 【 Thứ tốt, anh chắc chắn sẽ thích. 】
Mà giờ này khắc này Yến Hoài đang ở văn phòng xử lý công vụ, khi nhìn thấy mấy chữ này, trong nháy mắt có một loại dự cảm không tốt.
-
Từ Đồng Thành bay đến thành phố phía Đông Bắc, mất gần hai tiếng.
Bởi vì đường sắt ở Ô Sơn còn chưa thông, cho nên chỉ có thể đi thêm mấy tiếng xe buýt.
Mà xe buýt ở đây chỉ có vào mỗi buổi sáng, hai người Hòa Vi và Phùng Ninh chỉ có thể tìm khách sạn gia đình ở một đêm.
Buổi tối trước khi ngủ, Hòa Vi nhắn tin cho Yến Hoài: 【Làm xong việc rồi? 】
【 Còn chưa xong. 】
【 Nghỉ ngơi sớm một chút, tốt cho cơ thể. 】
“…”
Yến Hoài phát hiện, gần đây mặc kệ là đề tài gì, Hòa Vi đều có kéo theo câu “Tốt cho cơ thể”.
Chẳng lẽ thân thể anh còn chưa đủ tốt hay sao?
Yến Hoài nhíu mày, 【 Tốt cho cơ thể ai. 】
Hòa Vi hừ nhẹ, 【 Tốt cho anh a. 】
Sau khi cô trả lời câu này xong, liền đi kiểm tra lại thông tin vận chuyển một lần, thật tốt, đã bắt đầu chuyển phát, đoán chừng không đến mấy ngày, Yến Hoài có thể nhận được chuyển phát nhanh.
Hòa Vi cao hứng phấn chấn tới mức hát thành tiếng, 【 Đột nhiên phát hiện ra mấy tháng em không trở về nhà cũng có chỗ tốt. 】
【? 】
【 Chồng ơi, anh nhớ chú ý thân thể, túng dục quá độ đối với cơ thể không tốt a, vừa lúc em không ở nhà anh cũng có thể tiết chế một chút. 】
【…】
Yến Hoài trầm mặc.
Năm phút đồng hồ sau, Hòa Vi: 【 Chồng ơi, anh còn ở đó sao? 】
Trầm mặc.
Hòa Vi: 【 Chồng ơi ~】
Vẫn là trầm mặc.
Hòa Vi: 【 Yến Hoài, anh không để ý tới em phải không? 】
Yến Hoài: 【 Nói. 】
Hòa Vi: 【 Em hát cho anh nghe nhé, em hát cũng dễ nghe lắm! 】
Yến Hoài hoài nghi Hòa Vi uống quá nhiều, 【 Không muốn nghe. 】
Lúc này đến phiên Hòa Vi trầm mặc, trầm mặc không quá nửa phút, Yến Hoài lại gửi tới đây một tin nhắn: 【 Em kêu cái khác còn dễ nghe hơn. 】
Hòa Vi: 【 Cái gì khác? 】
Yến Hoài: 【 Giường. 】
“…”
Hòa Vi nhận mệnh, loại phương diện này đoán chừng cả đời cô đều không đuổi kịp Yến Hoài.
Luôn có một loại người như vậy, có thể nghiêm trang mà chơi lưu manh, không biết xấu hổ.
Hòa Vi đóng máy, đắp chăn đi ngủ.
-
Việc quay phim 《 Ô Sơn 》 được định sẵn là một công việc tra tấn cả thể xác và tinh thần, ngay từ lúc Hòa Vi còn ngồi trên xe buýt đã cảm nhận được.
Lộ trình không quá xa, nhưng phải trải qua cả một con đường xóc nảy, sắc mặt Phùng Ninh ở bên cạnh đã bắt đầu tái xanh rồi, ở trên xe nôn ba trăm hiệp.
Hòa Vi còn tốt, ngoại trừ cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng cũng không tới mức nhịn không nổi, một bên đưa nước cho Phùng Ninh, một bên giúp cô ấy cầm bao nilon.
Mọi người trên xe đều che mũi lại, rõ ràng rất không vừa lòng, nhưng vừa quay đầu nhìn thấy hai cô gái nhỏ, lớn lên lại xinh đẹp, giống như minh tinh trên truyền hình, nên cũng không ai nói gì thêm.
Hành trình mấy tiếng đồng hồ thập phần gian nan, thời điểm đến trạm dừng, vẫn là Hòa Vi đỡ Phùng Ninh xuống xe.
Hai người mặc không ít quần áo, nhưng khi vừa xuống xe vẫn bị gió thổi tới mức phải hít hà một hơi.
Phùng Ninh hữu khí vô lực: “Chị Vi Vi, em cảm thấy nước mũi của em khả năng muốn đông lạnh rồi…”
Hòa Vi lấy một cái khẩu trang đưa qua, cũng không quá để ý lời phàn nàn của cô ấy, chờ tài xế giúp đỡ mang vali hành lý xuống, nhận và cảm ơn xong, sau đó cô nâng cằm hướng về phía bên kia, “Hình như chúng ta còn phải lên núi.”
Chân Phùng Ninh lập tức mềm nhũn, cô đưa mắt nhìn trên dưới Hòa Vi, lại càng cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Chị Vi Vi, sức khỏe của chị tốt như vậy từ khi nào thế?”
“Sinh mệnh khác nhau ở chỗ vận động.”
“Không không không, em cảm thấy không chỉ đơn giản như thế.”
Phùng Ninh dành vài phút để hít thở không khí mới mẻ, sức sống cũng trở về không ít, cô tặc lưỡi cười hề hề nói: “Em nhớ rõ khi còn nhỏ xem phim truyền hình, trong phim, mỗi lần hồ ly tinh tăng pháp lực đều dựa vào việc hút dương khí trên người đàn ông …”
“…”
Hòa Vi mạnh mẽ kéo khẩu trang của cô ấy lên, “ Nói ít, làm nhiều.”
Hai người không trực tiếp lên núi, mà dừng ở chân núi đợi những người khác trong đoàn phim hai ngày, sau đó mới cùng nhau lên núi.
Toàn bộ quá trình thập phần gian nan khiến cả người đều mệt mỏi, mới vừa lên trên núi, trong đoàn phim đã có một nữ diễn viên bị cảm lạnh.
Cũng may thời gian chính thức khởi động máy còn một tuần nữa, cho đến ngày 26, các nữ diễn viên đã hồi phục sức khỏe không sai biệt lắm.
Thật ra trong khoảng thời gian này sức khỏe của Hòa Vi tốt hơn không ít, thời tiết lạnh như vậy, không ngờ cô ngay cả một chút dấu hiệu cảm mạo cũng không có.
Chỉ là người dân địa phương sợ đoàn người không thích ứng được, cho nên mỗi ngày đều nấu canh gừng giúp mọi người làm ấm cơ thể, Hòa Vi ngửi không quen hương vị này, nhưng vì nó tốt cho sức khỏe, nên ngày nào cũng bóp mũi uống hết một chén.
Khả năng cũng nhờ công dụng của chén canh gừng này vào mỗi ngày, vì thế liên tiếp hơn một tháng, cả đoàn phim cũng không có người bị bệnh.
Tất cả đều khỏe mạnh, rất thuận lợi cho việc quay phim.
Chẳng qua tiến độ nên chậm vẫn sẽ chậm, bởi vì phim điện ảnh không thể so với phim truyền hình, yêu cầu quá mức tinh tế, một ngày chỉ có thể quay vào một khoảng thời gian nhất định trong ngày, khi ánh sáng từ đỉnh núi chiếu xuống mới có thể bắt đầu một cảnh quay.
Qua hơn một tháng quay chụp, những thước phim trải qua cắt nối biên tập, khả năng mới dài hơn nửa giờ.
Đạo diễn Lý thấy mọi người quá căng thẳng, nếu tiếp tục quay cũng sẽ không đạt được hiệu quả tốt, đúng lúc hai ngày này rơi vào tết Nguyên Đán, vì thế thả lỏng cho đoàn phim nghỉ ngơi hai ngày.
Nói là ngày nghỉ, nên có thể đi chơi ở bất cứ đâu, chỉ cần không rời khỏi Ô Sơn và không đi về phía Đông Bắc.
Hòa Vi là người thuộc trường phái thân thiện, cực kỳ tri kỷ mà hỏi ý kiến Phùng Ninh: “Ninh Ninh, em muốn đi chỗ nào a?”
“Em muốn về nhà hu hu hu...”
Hòa Vi: “…”
Đáng lẽ cô nên kiên trì hơn một chút không cho Phùng Ninh đến.
Phùng Ninh nhìn ra biểu tình áy náy trên gương mặt cô, vội vàng “Ai nha” một tiếng, “Chị Vi Vi, em nói đùa thôi, em mà ở nhà đợi chị có phải buồn hỏng rồi không, đến đây cũng khá tốt, ngoại trừ thời tiết lạnh, nơi ở trọ kém một chút, cơm cũng thanh đạm chút…”
“Em mau câm miệng đi, chờ lát nữa lại phải tự mình khóa miệng lại.”
Phùng Ninh duỗi đầu lưỡi, ngoan ngoãn không nói thêm lời nào.
Hòa Vi lấy di động ra nhìn, trong nhóm chat đạo diễn đang rủ mọi người ra ngoài giải sầu, đi xa khẳng định là không được, nhưng mà ngồi máy bay đến thành phố khẳng định sẽ không thành vấn đề.
Đoàn người đều nghẹn lâu lắm rồi, nếu không đi ra xem thế giới bên ngoài khả năng họ đều muốn buồn tới hỏng rồi, lúc này có người tổ chức, đạo diễn vừa lên tiếng, không ít người nhanh chóng đáp ứng.
Đạo diễn Lý hỏi cô: 【 Tiểu Hòa đâu? 】
Hòa Vi quay đầu nhìn Phùng Ninh: “Ninh Ninh, đạo diễn Lý hỏi chúng ta hai ngày này có muốn đi Bân Thành hay không, em muốn đi sao?”
“Đi a!” Phùng Ninh lập tức từ giường sưởi bò lên, “Nghe nói Bân Thành có nhiều soái ca lắm!”
“…”
Hòa Vi trả lời đạo diễn Lý một câu: 【 Được a, chúng tôi không thành vấn đề. 】
Tin nhắn vừa mới gửi qua, ngay lập tức có người đáp lời.
Song: 【 Thời gian này rất tốt, đúng lúc, ngày mai tôi đến Bân Thành. 】
Hòa Vi nhìn, không muốn tiếp tục nói chuyện.
Nhưng thật ra Tống Kiều, lại phá lệ trò chuyện riêng với cô: 【 Ngày mai gặp mặt? 】
Hòa Vi: 【 Tất cả mọi người khẳng định đều muốn gặp mặt. 】
Tống Kiều: 【 Ý tôi là chỉ hai người chúng ta gặp mặt. 】
Hòa Vi: 【 Không cần thiết đi. 】
Cô không sử dụng dấu chấm hỏi, mà trực tiếp dùng câu trần thuật biểu đạt ý tứ của mình.
Tống Kiều: 【 Tôi cảm thấy vẫn cần thiết. 】
Tống Kiều: 【 Chỉ là nếu cô không muốn, tôi cũng không ép buộc cô, nhưng Yến Hoài…】
Hòa Vi: “…”
Không ngờ cô ta vội vàng nhắc tới Yến Hoài nhanh như vậy, Hòa Vi không trả lời, ném điện thoại sang một bên, sau đó chui vào ổ chăn xem kịch bản.
Nửa giờ sau, màn hình lại sáng lên lần nữa.
Lần này là đạo diễn Tưởng Tùng hỏi cô về các gói biểu cảm, Hòa Vi cũng không có nhiều gói mới, vì thế cô tìm Trình Nặc và Giang Tĩnh Duyệt, vòng đi vòng lại vài vòng, rốt cuộc cô cũng góp nhặt được một đống các gói biểu cảm.
Không quá vài phút, tin nhắn của Tưởng Tùng liền tới đây: 【 Cô gái nhỏ, cô đúng là người tốt! 】
Tưởng Tùng: 【 Kỳ thật tôi vốn muốn mời cô góp mặt trong bộ phim mới của tôi, tuy nhiên đạo diễn của cô nói cô phải quay phim mất mấy tháng, cho nên mới không sốt ruột nói cho cô biết, cho dù là nữ chính hay vai nữ số 2, chờ đến lúc chúng ta gặp mặt rồi bàn lại. 】
Tưởng Tùng: 【 Lão Từ nói cô là một kho báu tiềm tàng ha ha ha ha ha! 】
Hòa Vi: “…”
Tại sao cô cứ cảm thấy có chỗ nào lạ lạ.
Tưởng Tùng: 【 Nói trở về, nha đầu cô mấy tháng mới có thể đóng máy a? 】
Hòa Vi: 【 Uớc chừng phải cuối tháng hai đầu tháng 3. 】
Tưởng Tùng: 【 Khi nào trở lại Đồng Thành nhớ nhắc nhở tôi, tôi sắp xếp một chút. 】
Hòa Vi: 【 Được, cảm ơn Tưởng lão sư. 】
Tưởng Tùng: 【 Cô đừng nói nữa, phong cách nói chuyện của cô thật giống với Yến Hoài. 】
Hòa Vi: 【 Vâng, cảm ơn Tưởng lão sư! 】
Tưởng Tùng: 【 So với anh ta thì cô đáng yêu hơn nhiều. Bằng hữu cụng ly.jpg】
Hòa Vi nhắn trả lời bằng một gương mặt biểu cảm, lại sợ đầu óc mình không nhớ được chuyện quan trọng, cho nên có viết thêm mấy câu lên lịch trình của mình để ghi nhớ.
Xử lý xong chính sự, Hòa Vi mới lại nhắn tin cho Yến Hoài: 【 Ăn tối chưa? 】
Thực ra cô vốn muốn hỏi một câu thuốc bổ thận uống xong chưa, tuy nhiên suy nghĩ lại, Yến Hoài chưa bao giờ nhắc đến mấy viên thuốc đó, nhưng rõ ràng người giao hàng nói rằng anh đã ký nhận thuốc vào một tháng trước.
Yến Hoài không đề cập tới, đương nhiên Hòa Vi càng không thể chủ động hỏi, cứ kéo dài như vậy, thế mà đã qua một tháng.
Cho tới bây giờ cô vẫn không dám hỏi, sợ vừa hỏi Yến Hoài liền nổi cơn thịnh nộ.
Tuy nhiên hôm nay cô vẫn không nhịn được mà nói bóng nói gió một câu: 【 Ăn cơm tối xong có ăn cái khác không ạ? 】
Yến Hoài: 【? 】
Hòa Vi: 【 Chính là món tráng miệng hay đại loại thế. 】
Yến Hoài: 【 Không. 】
Hòa Vi không thể trực tiếp hỏi anh có uống thuốc bổ thận không, do dự vài giây, cô lại hỏi: 【 Cái gì cũng không ăn? 】
【 Bảo bối, rốt cuộc em muốn hỏi cái gì? 】
Hòa Vi: 【…】
Hòa Vi lúng túng: 【…Không có gì. 】
Yến Hoài: 【 Đi ngủ sớm một chút. 】
Hòa Vi: 【…À. 】
Đầu kia di động, khóe miệng Yến Hoài cong lên, ở trên di động gõ mấy chữ: 【 Ngoan ngoãn. 】
-
Đoàn người xuất phát vào lúc 7 giờ sáng từ Ô Sơn, tới giữa trưa, vừa vặn đến Bân Thành ăn cơm trưa.
Tống Kiều còn chưa tới, đạo diễn Lý nhắn tin cho cô ta cũng không thấy trả lời, chắc hẳn còn đang ở trên máy bay.
Buổi chiều mấy người cùng đến những địa danh nổi tiếng đi dạo một vòng, tới chạng vạng, liền bắt đầu thời gian hoạt động tự do của từng người.
Hòa Vi và Phùng Ninh đi phố ăn vặt một tiếng, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, hai người mới vuốt bụng tròn vo thắng lợi trở về.
Bởi vì buổi tối ăn không ít, cho nên hai người đi bộ trở lại khách sạn, ngoài trời gió vừa lạnh vừa lớn, hai người đeo khẩu trang, bao tay, mũ, đầy đủ hết, chỉ dám nói chuyện không dám nghịch di động.
7 giờ, mới vừa tiến vào phòng khách sạn, Hòa Vi liền nhận được một đống tin nhắn nhắc nhở của mọi người——
Yến Tình: 【 Tôi kiến nghị cô không nên xem Weibo. 】
Trình Nặc: 【 Vi Vi cậu thấy hot search hôm nay không… cậu vẫn không nên xem. 】
Giang Tĩnh Duyệt: 【 Vi Vi, mấy người paparazzi này đều thích viết loạn, em đừng coi là thật a, ngàn vạn ngàn vạn lần đừng coi là thật! 】
Phía trên ba người, còn có một tin nhắn đến từ người mới vừa chia tay cô hai phút trước, Phùng Ninh: 【 Chị Vi Vi, paparazzi thật sự quá đáng giận! 】
Mấy người đều nói như vậy, lại càng kích thích lòng hiếu kỳ của Hòa Vi.
Cô ẩn ẩn có loại dự cảm không được tốt, nhưng lại thật sự không thể kiểm soát bàn tay mình, do dự vài giây vẫn không nhịn được mà ấn vào.
Vị trí Hot search đầu tiên: # Tống Kiều ở sân bay #.
Trong tiềm thức Hòa Vi liền cảm thấy hot search này có liên quan đến cô, cho nên trực tiếp click mở.
Quả nhiên, ngay phần mở đầu đã xuất hiện một tấm ảnh, đó là ảnh Tống Kiều ở sân bay, xác thực mà nói, là ảnh cô ta cùng một người đàn ông.
Mặc dù mấy tấm ảnh phía dưới không quá rõ ràng, nhưng Hòa Vi chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông kia.
Ảnh chụp có 3 nhóm ảnh, có hai nhóm là lên máy bay và xuống máy bay, còn một nhóm, là ảnh hai người một trước một sau tiến vào khách sạn, thực ra hai người không có động tác thân mật nào, tuy nhiên chỉ cần xem những tấm ảnh này, đều có thể nhìn ra hai người họ có mối quan hệ không bình thường.
Không ngoài dự đoán, bốn phía ở phần bình luận đã suy đoán loạn lên——
【 Kiều Kiều đang công khai phải không? Năm nay rốt cuộc là cái năm ma quỷ gì a, nhiều nữ thần như vậy đều có chủ? 】
【 Không phải… Chẳng lẽ không ai cảm thấy người đàn ông này nhìn rất giống giám đốc Hoa Ảnh sao? 】
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook