Nước Mắt Tường Vi
Chương 11: Trốn tránh

"Anh Duy"

"Mọi người quen nhau?" Phong cũng ngạc nhiên không kém.

Đến lượt cả ba đều gật đầu. Phong cười nhìn Duy.

"Vậy thì tốt rồi. Anh Lục Duy đây sẽ làm trưởng phòng thiết kế của tập đoàn chúng ta. Phòng pr có gì cần thì liên hệ với anh ấy nhé"

Mắt Phong dịu dàng nhìn cô gái bên cạnh Hân. Hân rất tinh ý nhận ra điều đó, tự nhiên kéo tay áo Duy.

"Bọn em quen nhau dễ đến gần 20 năm rồi. Giờ em và anh Duy đi ra đây chuyện phiếm một chút. Lam ở đây nhờ tổng giám đốc"

Lam đỏ mặt "Cậu..."

Hân cười hihi kéo Duy đi. Duy cũng vui vẻ nắm tay cô đặt vào khuỷu tay mình.

"Hân hôm nay rất xinh đẹp. Anh chưa bao giờ thấy em trong bộ dáng này. Coi bộ em rất hợp với nghề MC"

"Thật không? Thật hả anh Duy. Vậy em nên nghỉ việc thi vào đài truyền hình nhỉ"

"Ha ha không đâu, Hân vào đó thì ai sẽ làm cùng công ty với anh. Bộ ba chúng ta từng hứa sẽ kiếm chỗ nào làm cùng nhau mà"

Đáy mắt Hân xẹt qua tia ưu phiền. Anh nhớ rất rõ những kỷ niệm ngày họ còn bên nhau. Cô thì lại...

Tiếng cười nói vui vẻ bên này không thể lọt khỏi con mắt của ai kia. Quai hàm của người đàn ông đanh lại. Trốn tránh mình để đi với thằng kia? Điên mẹ mất.

Triết cầm ly vang đi đến chỗ Phong nhỏ giọng.

"Thằng ôn dịch nào đi bên cạnh Tú Hân đấy?"

"Trưởng phòng thiết kế kiến trúc bên tôi mới tuyển về. Cậu có vẻ cay cú nhỉ"

Triết không nói gì, cầm ly rượu uống cạn một hơi, mắt đã đỏ lên.

"Bên cạnh cậu còn có Hạ Sương. Đừng có tham quá"

Phong nhếch môi nói, mắt cũng không rời cô gái xa xa đang chăm chú chọn bánh.

"Cậu khác gì tôi. Coi bộ hôm nay làm cho Diệp Anh sôi máu rồi đó"

"Tôi khác cậu, tôi còn nhiều ràng buộc. Còn cậu, chưa xác định được tình cảm với ai"

Triết trầm ngâm nhìn bên kia Hạ Sương đang đứng, lại nhìn sang phía Hân, ánh mắt sâu hơn một chút. Đúng, Phong nói không sai, anh giờ không biết mình thật sự có tình cảm với ai. Với Sương, mối tình đầu những năm đại học khiến anh buồn nhớ suốt thời gian cô ấy bỏ đi, tưởng chừng không thể có niềm vui nào trong cuộc sống. Còn với Hân, chỉ mới gặp được ba tháng nhưng có một loại cảm giác không thể diễn tả, khao khát đến không tự chủ được mình, khao khát được thấy mặt, khao khát được ôm, được hôn? Đó là gì? Tình yêu hay tình dục anh cũng không thể xác định được rõ ràng.

"Hay là mày bị khô hạn lâu ngày cho nên thèm mùi đàn bà"

Phong nhìn Tú lừ mắt "Nếu cậu ấy khao khát cái thứ đó, thì sẽ không cấm dục cả mấy tháng nay rồi"

Phong chậm rãi "Tôi thấy, hình như cậu ấy chỉ khát mỗi cô nhân viên của tôi"

Nhìn thấy Minh đang cầm khăn giấy lau má cho Lam ở đằng kia, Phong vội vàng.

"Tôi lại chỗ này một chút"

Tú thở dài, thương mấy thằng này quá. Đời như tao có phải sướng không, ăn sung mặc sướng rồi đi chịch dạo thôi.

(Đọc tại facebook Lam Lam)

***

Ba gọi điện qua, nói Hân đến trung tâm anh ngữ đón thằng Thành về nhà, em nó không đi được xe bus mà xe nhà lại chở hai ông bà đi công việc.

Thằng Thành là em cùng cha khác mẹ với Hân,nhưng dù sao thằng bé cũng không làm gì quá đáng hại cô, cho nên Hân cũng không phải quá ghét thằng bé. Cô vào siêu thị mua ít đồ rồi qua chở em về nhà.

Thằng Thành mới học lớp 8, là một đứa trẻ rất hiếu động. Ngồi sau xe chị nó không yên, quay bên này, ngó sang bên nọ. Nó còn túm lọn tóc của cô giật giật.

"Chị là ngựa phi, í ò í ò"

"Em để yên cho chị lái đi"

Chỉ được một lát rồi đâu lại vào đấy, thằng Thành tiếp tục nghịch ngợm. Qua chỗ bùng binh, nó kéo tay áo Hân.

"Chị, em muốn ăn cái kia"

Hân nhìn sang hàng doner kebab, ngoặt tay lái sang. Nhưng bỗng nhiên, một chiếc xe máy khác từ bên trái đi đến đâm sầm vào, cả hai chị em ngã xuống lòng đường.

***

Ông bà Long vội vàng chạy vào bệnh viện. Bà Lan ngồi bên giường bệnh khóc lóc sướt mướt.

"Con trai, có đau không con, rồi đau thì làm sao được. Ông đó, tôi đã nói rồi chuyển đến bệnh viện lớn đi, làm sao con tôi chịu được bây giờ"

Hân nhìn thằng Thành, chỉ là gãy chân một chút thôi mà, làm gì đến mức bà ta khóc lóc như vậy.

"Bệnh viện này tốt nhất thành phố rồi, vả lại thằng rể tương lai của bà làm trưởng khoa tiết niệu ở đây bà lo gì!" ông Long nhìn cái chân của con trai đang được bó thạch cao trắng xoá nói.

Vừa lúc Triết bước vào. Nhìn thấy Hân anh sững người một chút. Từ hôm đó, hai người không gặp nhau, cô ấy...hình như gầy hơn một chút. Anh nhìn cả người cô, không có vết thương nào quá nặng mới thở nhẹ một chút. Hân cụp mắt không nhìn anh, lơ đễnh ngoài cửa sổ.

"Hai bác an tâm, sau khoảng 3 tuần bó bột, em Thành tập đi nạng và chống chân dần để tránh rối loạn. Sau khoảng 8 – 10 tuần bó bột và tuân thủ đúng theo chỉ định của bác sĩ thì em Thành sẽ đi đứng lại bình thường ạ"

"Còn em Hân khoảng 2 tuần là đi đứng lại bình thường. Tuy nhiên, con đề nghị để cả hai em lại bệnh viện để còn theo dõi"

Hân trợn mắt, cái gì mà bong gân thôi cũng phải ở lại bệnh viện chứ. Dường như đoán được suy nghĩ của cô, Triết nhìn Hân chăm chú.

"Thật ra thì bệnh bong gân có thể về nhà điều trị. Nhưng vẫn chưa biết là thời gian hồi phục bao lâu, bởi mức độ nặng nhẹ của chấn thương, cộng với phương pháp điều trị, công nghệ áp dụng và kỹ thuật của bác sĩ nữa... chỉ sợ biến chứng tổn thương mạch máu và thần kinh kèm theo... Do vậy, tốt nhất nên ở lại bệnh viện.

Hân nghe ong ong lỗ tai, anh ta nói gì mà biến chứng, có mỗi trật cái gân thôi mà, nắn lại là xong.

Ông Long nghe cũng có lý, ông nhìn thằng Thành "Vậy thì để hai đứa lại đây đi, bà bảo vú Sáu vào chăm con"

Bà Lan chấm nước mắt "Nhờ con để ý em nó, khổ thân nhỏ có xíu mà bị vậy à. Cái con nhỏ Hân chỉ có nước phá hoại, ăn với chơi là giỏi, nhờ đi đón em chút cũng không xong"

Hân được chuyển sang phòng bệnh bên cạnh phòng thằng Thành. Cô thật ngán ngẩm cái mùi bệnh viện này, nhưng phải chịu thôi. Vú Sáu và Lam thay nhau đưa cơm vào bệnh viện hàng ngày. Thật ra thì cô cũng không cần người chăm sóc, chỉ là đi lại có hơi bất tiện, cô có thể nhảy lò cò đi được.

Bà Hạnh xách một đống đồ ăn vào phòng Triết, chưa ngồi xuống ghế đã vội vàng.

"Con bé ở phòng nào đưa mẹ đi gặp nó ngay"

"Mẹ ngồi chờ con một chút đã. Cô ấy bị trật khớp một chút thôi không có gì đáng ngại cả,đang điều trị ở khoa chấn thương chỉnh hình”

Bà Hạnh vẫn còn lo lắng "Con có dối mẹ không, trật khớp mà sao lại phải ở bệnh viện lâu thế?"

"Thì ở lại điều trị cho dứt hẳn cũng tốt"

"Ái chà, thật sao" Bà Hạnh nhìn con trai cười ẩn ý.

"Mẹ, không phải vậy thật mà. Con muốn để cô ấy ở đây để còn điều trị dứt điểm chứng sợ máu của cô ấy"

Chân mày bà Hạnh nhăn lại, mặt bà xanh xao một chút "Con nói gì, con bé bị chứng sợ máu sao?"

"Vâng ạ. Bác sĩ tâm lý nói là cô ấy bị ám ánh về việc mẹ mất hồi nhỏ. Điều trị gần dứt rồi. Vì vậy con muốn để cô ấy lại bệnh viện để quen với cảnh máu và mùi máu"

Triết nhìn sang mẹ, thấy gương mặt bà thất thần như mất hồn, ánh mắt có đau khổ lại có bi thương.

"Mẹ, mẹ có sao không"

Bà Hạnh tay bám bàn hơi run run "Mẹ không sao, mẹ thương con bé quá. Con đưa mẹ sang phòng bệnh con bé đi"

Bà Hạnh bước vào phòng bệnh, thật xót khi nhìn Hân đang nằm đọc sách, mắt cá chân được băng kín.

Hân thấy bà và Triết vội vàng ngồi dậy "Bác ạ"

"Con nằm xuống đi, không phải ngồi dậy. Khổ thân con tôi, có đau không?" Bà Hạnh yêu thương vuốt tóc Hân.

“Con không ạ, có chút xíu thôi mà. Anh nhà bác cứ bắt con ở đây làm gì không biết. Bác sĩ nói con gần đi thi nhảy cao được rồi”

Bà Hạnh bật cười, cái con nhỏ này gặp lúc nào là như thấy ánh mặt trời, dễ thương ghê.

"Bác làm một ít đồ ăn cho con, con thèm ăn gì cứ nói bác làm nghe"

Hân mủi lòng, nước mắt đã vòng quanh. Cuộc đời cô từ nhỏ đến lớn chưa có ai yêu thương lo lắng cho cô như vậy. Triết nhìn cô gái trong lòng mẹ mình, vừa buồn cười vừa thương, mẹ anh và cô ấy chẳng khác nào mẹ con ruột, cứ gặp nhau một cái là ôm ôm ấp ấp.

Bà Hạnh ngồi chơi mãi kể đủ thứ chuyện trên trời dưới biển cho Hân nghe rồi hai người cười giòn tan. Triết yên lặng ngồi bên cạnh gọt táo cho mẹ và Hân ăn, thi thoảng phụ hoạ một câu, không khí vô cùng hoà hợp.

Bà Hạnh từ đó đến viện thường xuyên, xót Hân không chịu được, nấu cho cô bao nhiêu là đồ ăn, cháo sen, gà ác hầm, yến chưng... ngày nào cũng mang đến bệnh viện bắt cô ăn cho bằng được rồi mới mang về. Bà lấy cớ mang cơm cho con trai rồi tiện thể nấu cho Hân luôn, mang đến rồi kéo hai đứa trẻ ăn cùng nhau, xong rồi lại vội vàng hối hả chạy về ăn cơm với ông Tuyên.

Bà chỉ khó chịu một chút khi thi thoảng bắt gặp Hạ Sương ở phòng Triết. Cái con bé đó dịu dàng nhẹ nhàng mà sao bà không thích nổi. Nếu không phải để con bà phát triển tình cảm tự nhiên không muốn gò ép thì bà đã nói toạc móng heo ra là chỉ nhận Hân làm con dâu rồi.

Về phần Hân, cô cũng biết ý người yêu cũ anh thường xuyên ở đây nên cô cũng tránh mặt.

Hân vừa lò dò đi ra khỏi hành lang bệnh viện hóng gió thì gặp Triết đi ngược chiều. Vẫn là dáng vẻ ung dung lười biếng, tay đút túi áo blouse trắng, cô thầm nghĩ anh ta không làm bác sĩ thì cũng có thể làm ngành nghề khác, chẳng hạn diễn viên. Anh ta đẹp trai thế cơ mà. Cô giật mình một chút, tại sao mình lại nghĩ tới anh ta nhỉ. Hân vội vàng nhảy lò cò thật nhanh men theo lối hành lang để tránh anh ta. Nhưng sao tiếng bước chân ngày càng gần vậy. Cô hốt hoảng quay mặt vào tường nhưng đã nghe một giọng trầm ấm quen thuộc bên tai.

“Sao chị lại ở đây, đi như này không đau sao, để em đỡ vào”

Hân ngước mắt lên, thấy một khuôn mặt trẻ non như hotboy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương