Nước Mắt Tường Vi
-
Chương 10: Không xác định rõ
Hôm nay là sự kiện gặp mặt báo chí Lam và Hân dày công đảm nhiệm tổ chức.
Hai cô gái dậy từ rất sớm, anh Minh bạn của Lam qua đón rồi chất một đống đồ lên xe chở hai người đến khách sạn. Lam chịu trách nhiệm sự kiện này nhưng Hân lại là người liên hệ khách mời cho nên cô phải đứng ngoài để đón khách, Lam lo lắng phần trang trí bên trong.
Hân tất bật đứng ở sảnh vào hướng dẫn lễ tân đón khách mời và tiếp khách, hầu hết là những người cô quen biết làm trong nghề truyền thông. Nhác thấy bóng dáng quen thuộc đi đến, trái tim bỗng nhiên đập rộn lên. Sao anh ta lại có mặt chỗ này, trong danh sách khách mời làm gì có tên anh ta? Vả lại anh ta là bác sĩ, sao lại lui đến chỗ tiệc tùng kinh doanh này? Đang thắc mắc trong lòng thì nhìn thấy một cô gái đi sau lưng Triết, cô ấy nhẹ nhàng bước lên tự nhiên nắm khuỷu tay anh. Triết quay sang hơi mỉm cười với cô ấy.
Hân vội vàng quay đi vào trong thật nhanh. Cô thật sự không biết phải đối diện với anh như thế nào, dù không phải có tình cảm sâu đậm thì họ cũng đã trải qua thân mật vài lần, đối diện với anh ta cô có phần cảm thấy khó xử.
Hạ Sương hôm nay rất đẹp, mặc một chiếc váy trắng vai trần dài chấm gót, nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, tóc được uốn xoăn nhẹ nhàng thả trôi bồng bềnh trên vai. Đúng là con gái của một gia đình gia giáo, cử chỉ, bước đi đều rất nhẹ nhàng cuốn bao ánh mắt của người xung quanh. Đi bên cạnh cũng là một chàng trai tuấn tú không kém, bác sĩ Lê Thiệu Triết nổi tiếng trẻ tuổi nhưng tài giỏi, người cầm kéo trong hầu như những ca phẫu thuật khó của thành phố.
“Cậu hôm nay trông bảnh bao nhỉ. Chào Hạ Sương, em mới về sao?”
“Chào anh Phong, lâu ngày quá anh vẫn đẹp trai như ngày nào. Cảm ơn anh đã mời em đến bữa tiệc hôm nay”
“Em quá khen, làm sao bằng bạn trai của em được” Phong nhìn sang Triết ý vị nói.
Triết không nói gì, nhìn đi chỗ khác, thoáng chạm vào một hình dáng rất quen thuộc quay người đi nhanh vào trong, anh vội vàng đi theo. Nhưng Hạ Sương đã níu tay lại.
“Anh, em không quen những bữa tiệc thế này, anh đi đâu vậy?”
Phong nhìn Triết hơi nhíu mày “Hai người ở đây nhé, lát gặp lại. Tôi vào trong này kiểm tra lại mọi thứ một chút”.
Sương nhìn Triết nhíu mày. Từ khi vào đây đến giờ, mắt anh dáo dác nhìn xung quanh không biết tìm ai. Từ hôm cô về nước đến giờ, có cảm giác nói không nên lời, anh xa lạ chứ không thân thiết như trước nữa. Là một bác sĩ tâm lý, Hạ Sương có thể đoán được tình yêu ngày cũ dành cho cô đã không còn trọn vẹn.
Có một điều lạ, trước khi về Việt Nam cô đã tìm hiểu rất kỹ, Triết không phải là một người đàn ông quá sạch sẽ, vô số lần anh có quan hệ với những cô gái, nhưng tuyệt nhiên anh lại không có quan hệ tình cảm với ai. Cô có thể an tâm là anh chỉ giải quyết nhu cầu sinh lý chứ không phải vì yêu. Tuy nhiên, từ khi cô về nước, Triết không hề động vào cô, thậm chí anh luôn né tránh những nụ hôn với cô. Như vậy có nghĩa là sao?
Tú hớt hơ hớt hải bước đến.
"Cái thằng này mày không chờ tao hả. Mẹ cái thằng Phong báo sớm không báo chiều nay mới nói. Tao không gọi được con ghẹ nào đi cùng đây này, mày thấy tao giống thầy tu không. Trời ơi là trời!"
Triết nhìn thằng bạn đã gần 30 vẫn như 16. Riết rồi không biết là thằng này nó có cảm xúc không nữa.
"Khẩu nghiệp như mày không chùa nào nhận đâu"
Nói rồi Triết quay sang Sương.
"Em ở đây nhé, anh đi vào xem thằng Phong cần hỗ trợ gì không"
Triết và Tú vào trong phòng Hall. Đến cửa đã nghe tiếng vợ sắp cưới của Phong giọng the thé lên. Có vẻ như cô ta đang bực tức chuyện gì đó. Đứng bên cạnh, có hai cô gái dường như là nhân viên của công ty thằng Phong đang cắm hoa.
"Mày ơi thằng Phong làm sao nó lại sống được với con mèo hen động dục Diệp Anh thế nhỉ. Tao mà phải lấy con vợ vậy chắc chết" Tú lại than vãn.
"Mày im mồm đi, nó đủ khổ sở rồi, không nói không ai bảo mày câm"
Bỗng Triết bước nhanh lại phía Phong, nắm tay Hân kéo mạnh.
“A, em dám trốn ở đây. Xem trốn được với tôi không”
Tú Hân ra sức kéo lại. Triết giận giữ bế bác cô lên vai đi thẳng ra ngoài mặc cô giãy dụa.
Lam kéo ống tay áo Phong “Bạn anh quen...?”
Phong nhìn theo bóng Triết “Có vẻ bạn cô là chân ái của nó rồi”
“Chân ái?” Sao cô không nghe Hân nói gì? Gần đây không gặp cậu ấy nhưng có chuyện gì hai người vẫn tâm sự với nhau mà.
Hân vùng vẫy muốn thoát khỏi Triết nhưng anh vẫn không buông. Anh bước nhanh vào hành lang, đẩy cửa một căn phòng bước vào rồi cắm thẻ phòng. Ánh đèn vàng mờ ảo sáng lên, Triết bực bội ném cô lên sofa, người đã áp sát cô, một chân chống trên sofa, ở trên nhìn xuống gương mặt đỏ hồng của cô.
"Tại sao em lại tránh mặt tôi? Tại sao thấy tôi phải chạy trốn?"
Đôi mắt Hân ánh lên sự giận dữ không kém, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh.
"Tôi không việc gì phải trốn anh cả. Tôi bận làm việc"
"Thật không trốn? Tại sao lúc nãy ở ngoài sảnh đã nhìn thấy lại quay đi, không nỡ chào tôi sao? Không cảm ơn tôi đã tìm bác sỹ điều trị cho em? Không cảm ơn tôi đã cấp cứu cho bà Sáu?"
"Tôi chẳng việc gì phải cảm ơn anh, đó là nhiệm vụ của một bác sĩ"
Triết đã giận điên lên rồi. A! hoá ra trong lòng cô ấy anh chẳng có một chỗ đứng nào cả. Cô ấy không thể ngừng nghênh chiến với anh được sao.
"Bác sĩ Triết à, giữa chúng ta không có gì ràng buộc cả, buông tôi ra"
"Buông em? Còn lâu..."
Triết cười lạnh, thật nhanh cúi xuống mạnh bạo cuốn lấy đôi môi Hân. Không hiểu sao tiếp xúc với cô gái này anh chỉ muốn ôm hôn và sở hữu. Anh điên rồi, thật sự điên rồi!
Đôi môi Triết cuốn lấy cô, khí thế xâm chiếm và càn quét khiến cô không thể không đáp ứng. Hân bị hôn đến trầm luân và mụ mị không thể kháng cự nổi. Bàn tay anh nhẹ cởi cúc áo sơ mi của cô ra, lần mò vào da thịt mềm mại, đôi môi nuốt từng ngụm khí của cô, rồi men theo cằm trượt xuống cổ mạnh bạo cắn mút để lại những dấu đỏ như những đóa hoa tường vi rậm rạp.
Hân biết mình sai rồi, nhưng trời ơi cô không thể cưỡng lại được cảm giác này. Lí trí giục giã cô hãy thoát khỏi anh, vùng vẫy đi nhưng chân tay không nhấc lên nổi, toàn thân bị bàn tay anh chơi đùa đến nóng rực.
Điện thoại bỗng reo lên inh ỏi. Hân vội vàng đẩy anh ra. Triết lấy điện thoại từ túi quần, nhìn màn hình rồi tắt cuộc gọi. Nhưng ngặt nỗi điện thoại cứ reo như trêu ngươi, anh áp lên tai.
"Anh bận chút, chờ lát anh ra ngoài"
Hân đã chỉnh lại quần áo nghiêm túc. Những lời dịu dàng của anh ta lọt vào tai cô không sót chữ nào. Cô cười khẩy, nhìn thẳng vào mắt anh nói.
"Tiện đây tôi cũng muốn nói chuyện với anh một chút. Chúng ta, bắt đầu đã sai, là do tôi vất bỏ giá trị của bản thân cho nên chuyện hôn ước tôi nghĩ không nên tiếp tục. Vì sao thì trong lòng anh và tôi đều hiểu rõ. Chuyện này...là do tôi, anh không phải chịu trách nhiệm gì cả. Hãy xem như tôi và anh tình một đêm. Sau này có gặp lại hy vọng anh đừng chào tôi nữa"
Hân cụp mắt lách sang một bên đi ra ngoài, nhưng bị Triết chặn lại.
"Nói xong là xong sao?"
Điện thoại lại reo liên tục.
Hân cười khổ nhìn điện thoại trong tay Triết "Anh nghe đi, kẻo người khác chờ đợi"
Rồi cô mở cửa đi ra ngoài. Triết thẫn thờ nhìn cánh cửa đóng lại. Tiếng chuông điện thoại inh ỏi bên tai như chìm vào hư vô.
(Tác giả: Lam Lam)
***
Hân thay bộ váy ren màu đen bước ra ngoài, chuẩn bị lên làm Mc. Đã thấy Lam được tổng giám đốc đưa đi rồi. Nếu cô không nhầm thì tổng giám đốc có vẻ có chú ý với Lam, tiếc là anh Phong đã có hôn ước. Mà vợ anh ấy là sếp của bọn cô vô cùng xảo quyệt.
Một anh chàng gần đó thấy cô đang đứng thơ thẩn sau cánh gà đi đến.
"Hân hôm nay rất đẹp. Bình thường mặc đồ đi làm hoá lọ lem đúng không?"
Hân ậm ừ cho có lệ. Cô chẳng có đầu óc nào mà nghĩ đến lời anh ta nói. Cô đang cố đẩy khỏi đầu hình ảnh của Triết và cô gái lúc nãy. Hít sâu một hơi cầm kịch bản, không thể để buổi event tâm huyết của Lam và cô sai sót được.
Lúc Hân bước lên sân khấu, dưới kia có bao nhiêu anh chàng xuýt xoa.
Cô MC này là ai mà chuyên nghiệp vậy. Từ quần áo, đầu tóc cho đến thần thái, chất giọng vô cùng ăn mic. Quả đúng Avenue là tập đoàn lớn nhất nhì thành phố, khâu tổ chức vô cùng chuyên nghiệp. Nhưng không ai ngờ tới MC lại là một nhân viên hết sức bình thường mới vào làm được 1 tháng.
Triết lơ đễnh nhìn lên sân khấu, nhìn thấy MC anh nghiến răng ken két.
“Ai cho cô ấy mặc bộ váy đấy, hở hết cả ngực rồi”
Tú bên cạnh “Tao có thấy hở hang gì đâu. Rau đó hả”
“Mày mù thì thấy gì. Rau với ráng. Từ nay tao mà nghe thấy rau với gà tao táng cho phù mỏ mày luôn”
Tú lẩm bẩm, bọn này dính vào yêu với đương bị điên hết rồi. Riết rồi có mình là người bình thường.
Triết không nghe được Tú nói gì, ánh mắt dán chặt vào Mc trên sân khấu. Cô mặc một chiếc váy ren không tay, phần cổ hình chữ V mỗi khi cúi xuống lại để lộ rãnh ngực sâu quyến rũ. Tóc được bối gọn gàng phía sau gáy lộ ra chiếc cổ trắng mịn màng. Khát, khát quá! Anh vớ chai nước bên cạnh tu ừng ực.
Màn phát biểu của Phong và đại diện truyền thông xong, Hân cũng rút vào sân khấu. Ánh mắt Triết thâm trầm. Không hiểu tại sao gần đây hình ảnh cô ấy trong đầu anh xuất hiện ngày càng nhiều. Ánh mắt buồn buồn cương nghị bướng bỉnh, những cái nhíu mày, bĩu môi bực tức, dáng vẻ mềm yếu sợ hãi của cô khi nhìn thấy máu, vẻ mặt hào hứng khi anh khen cặp lồng cơm ngon, nụ cười của cô ấy... không biết tự lúc nào anh cảm thấy một cô gái có tính cách tự nhiên như vậy rất thú vị.
"Anh Triết, mình qua bên kia đi"
Triết giật mình quay trở về với thực tại, sự hiền dịu của Hạ Sương làm anh cảm thấy có chút lỗi. Hạ Sương là mối tình đầu của anh, yêu nhau 7 năm đại học, rồi cô ấy nhận được một công việc ở nước ngoài và từ bỏ tình yêu để theo đuổi mơ ước. Anh thở dài nắm tay cô gật đầu.
Hân kéo Lam đến chỗ mấy người quen cũ để chào hỏi. Một sự kiện như thế bày thật đáng giá, củng cố và tìm lại được bao nhiêu mối quan hệ cũ.
"Lam và Hân, anh giới thiệu một người"
Hai cô gái quay sang, há miệng ngạc nhiên, cùng thốt lên.
Hai cô gái dậy từ rất sớm, anh Minh bạn của Lam qua đón rồi chất một đống đồ lên xe chở hai người đến khách sạn. Lam chịu trách nhiệm sự kiện này nhưng Hân lại là người liên hệ khách mời cho nên cô phải đứng ngoài để đón khách, Lam lo lắng phần trang trí bên trong.
Hân tất bật đứng ở sảnh vào hướng dẫn lễ tân đón khách mời và tiếp khách, hầu hết là những người cô quen biết làm trong nghề truyền thông. Nhác thấy bóng dáng quen thuộc đi đến, trái tim bỗng nhiên đập rộn lên. Sao anh ta lại có mặt chỗ này, trong danh sách khách mời làm gì có tên anh ta? Vả lại anh ta là bác sĩ, sao lại lui đến chỗ tiệc tùng kinh doanh này? Đang thắc mắc trong lòng thì nhìn thấy một cô gái đi sau lưng Triết, cô ấy nhẹ nhàng bước lên tự nhiên nắm khuỷu tay anh. Triết quay sang hơi mỉm cười với cô ấy.
Hân vội vàng quay đi vào trong thật nhanh. Cô thật sự không biết phải đối diện với anh như thế nào, dù không phải có tình cảm sâu đậm thì họ cũng đã trải qua thân mật vài lần, đối diện với anh ta cô có phần cảm thấy khó xử.
Hạ Sương hôm nay rất đẹp, mặc một chiếc váy trắng vai trần dài chấm gót, nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, tóc được uốn xoăn nhẹ nhàng thả trôi bồng bềnh trên vai. Đúng là con gái của một gia đình gia giáo, cử chỉ, bước đi đều rất nhẹ nhàng cuốn bao ánh mắt của người xung quanh. Đi bên cạnh cũng là một chàng trai tuấn tú không kém, bác sĩ Lê Thiệu Triết nổi tiếng trẻ tuổi nhưng tài giỏi, người cầm kéo trong hầu như những ca phẫu thuật khó của thành phố.
“Cậu hôm nay trông bảnh bao nhỉ. Chào Hạ Sương, em mới về sao?”
“Chào anh Phong, lâu ngày quá anh vẫn đẹp trai như ngày nào. Cảm ơn anh đã mời em đến bữa tiệc hôm nay”
“Em quá khen, làm sao bằng bạn trai của em được” Phong nhìn sang Triết ý vị nói.
Triết không nói gì, nhìn đi chỗ khác, thoáng chạm vào một hình dáng rất quen thuộc quay người đi nhanh vào trong, anh vội vàng đi theo. Nhưng Hạ Sương đã níu tay lại.
“Anh, em không quen những bữa tiệc thế này, anh đi đâu vậy?”
Phong nhìn Triết hơi nhíu mày “Hai người ở đây nhé, lát gặp lại. Tôi vào trong này kiểm tra lại mọi thứ một chút”.
Sương nhìn Triết nhíu mày. Từ khi vào đây đến giờ, mắt anh dáo dác nhìn xung quanh không biết tìm ai. Từ hôm cô về nước đến giờ, có cảm giác nói không nên lời, anh xa lạ chứ không thân thiết như trước nữa. Là một bác sĩ tâm lý, Hạ Sương có thể đoán được tình yêu ngày cũ dành cho cô đã không còn trọn vẹn.
Có một điều lạ, trước khi về Việt Nam cô đã tìm hiểu rất kỹ, Triết không phải là một người đàn ông quá sạch sẽ, vô số lần anh có quan hệ với những cô gái, nhưng tuyệt nhiên anh lại không có quan hệ tình cảm với ai. Cô có thể an tâm là anh chỉ giải quyết nhu cầu sinh lý chứ không phải vì yêu. Tuy nhiên, từ khi cô về nước, Triết không hề động vào cô, thậm chí anh luôn né tránh những nụ hôn với cô. Như vậy có nghĩa là sao?
Tú hớt hơ hớt hải bước đến.
"Cái thằng này mày không chờ tao hả. Mẹ cái thằng Phong báo sớm không báo chiều nay mới nói. Tao không gọi được con ghẹ nào đi cùng đây này, mày thấy tao giống thầy tu không. Trời ơi là trời!"
Triết nhìn thằng bạn đã gần 30 vẫn như 16. Riết rồi không biết là thằng này nó có cảm xúc không nữa.
"Khẩu nghiệp như mày không chùa nào nhận đâu"
Nói rồi Triết quay sang Sương.
"Em ở đây nhé, anh đi vào xem thằng Phong cần hỗ trợ gì không"
Triết và Tú vào trong phòng Hall. Đến cửa đã nghe tiếng vợ sắp cưới của Phong giọng the thé lên. Có vẻ như cô ta đang bực tức chuyện gì đó. Đứng bên cạnh, có hai cô gái dường như là nhân viên của công ty thằng Phong đang cắm hoa.
"Mày ơi thằng Phong làm sao nó lại sống được với con mèo hen động dục Diệp Anh thế nhỉ. Tao mà phải lấy con vợ vậy chắc chết" Tú lại than vãn.
"Mày im mồm đi, nó đủ khổ sở rồi, không nói không ai bảo mày câm"
Bỗng Triết bước nhanh lại phía Phong, nắm tay Hân kéo mạnh.
“A, em dám trốn ở đây. Xem trốn được với tôi không”
Tú Hân ra sức kéo lại. Triết giận giữ bế bác cô lên vai đi thẳng ra ngoài mặc cô giãy dụa.
Lam kéo ống tay áo Phong “Bạn anh quen...?”
Phong nhìn theo bóng Triết “Có vẻ bạn cô là chân ái của nó rồi”
“Chân ái?” Sao cô không nghe Hân nói gì? Gần đây không gặp cậu ấy nhưng có chuyện gì hai người vẫn tâm sự với nhau mà.
Hân vùng vẫy muốn thoát khỏi Triết nhưng anh vẫn không buông. Anh bước nhanh vào hành lang, đẩy cửa một căn phòng bước vào rồi cắm thẻ phòng. Ánh đèn vàng mờ ảo sáng lên, Triết bực bội ném cô lên sofa, người đã áp sát cô, một chân chống trên sofa, ở trên nhìn xuống gương mặt đỏ hồng của cô.
"Tại sao em lại tránh mặt tôi? Tại sao thấy tôi phải chạy trốn?"
Đôi mắt Hân ánh lên sự giận dữ không kém, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh.
"Tôi không việc gì phải trốn anh cả. Tôi bận làm việc"
"Thật không trốn? Tại sao lúc nãy ở ngoài sảnh đã nhìn thấy lại quay đi, không nỡ chào tôi sao? Không cảm ơn tôi đã tìm bác sỹ điều trị cho em? Không cảm ơn tôi đã cấp cứu cho bà Sáu?"
"Tôi chẳng việc gì phải cảm ơn anh, đó là nhiệm vụ của một bác sĩ"
Triết đã giận điên lên rồi. A! hoá ra trong lòng cô ấy anh chẳng có một chỗ đứng nào cả. Cô ấy không thể ngừng nghênh chiến với anh được sao.
"Bác sĩ Triết à, giữa chúng ta không có gì ràng buộc cả, buông tôi ra"
"Buông em? Còn lâu..."
Triết cười lạnh, thật nhanh cúi xuống mạnh bạo cuốn lấy đôi môi Hân. Không hiểu sao tiếp xúc với cô gái này anh chỉ muốn ôm hôn và sở hữu. Anh điên rồi, thật sự điên rồi!
Đôi môi Triết cuốn lấy cô, khí thế xâm chiếm và càn quét khiến cô không thể không đáp ứng. Hân bị hôn đến trầm luân và mụ mị không thể kháng cự nổi. Bàn tay anh nhẹ cởi cúc áo sơ mi của cô ra, lần mò vào da thịt mềm mại, đôi môi nuốt từng ngụm khí của cô, rồi men theo cằm trượt xuống cổ mạnh bạo cắn mút để lại những dấu đỏ như những đóa hoa tường vi rậm rạp.
Hân biết mình sai rồi, nhưng trời ơi cô không thể cưỡng lại được cảm giác này. Lí trí giục giã cô hãy thoát khỏi anh, vùng vẫy đi nhưng chân tay không nhấc lên nổi, toàn thân bị bàn tay anh chơi đùa đến nóng rực.
Điện thoại bỗng reo lên inh ỏi. Hân vội vàng đẩy anh ra. Triết lấy điện thoại từ túi quần, nhìn màn hình rồi tắt cuộc gọi. Nhưng ngặt nỗi điện thoại cứ reo như trêu ngươi, anh áp lên tai.
"Anh bận chút, chờ lát anh ra ngoài"
Hân đã chỉnh lại quần áo nghiêm túc. Những lời dịu dàng của anh ta lọt vào tai cô không sót chữ nào. Cô cười khẩy, nhìn thẳng vào mắt anh nói.
"Tiện đây tôi cũng muốn nói chuyện với anh một chút. Chúng ta, bắt đầu đã sai, là do tôi vất bỏ giá trị của bản thân cho nên chuyện hôn ước tôi nghĩ không nên tiếp tục. Vì sao thì trong lòng anh và tôi đều hiểu rõ. Chuyện này...là do tôi, anh không phải chịu trách nhiệm gì cả. Hãy xem như tôi và anh tình một đêm. Sau này có gặp lại hy vọng anh đừng chào tôi nữa"
Hân cụp mắt lách sang một bên đi ra ngoài, nhưng bị Triết chặn lại.
"Nói xong là xong sao?"
Điện thoại lại reo liên tục.
Hân cười khổ nhìn điện thoại trong tay Triết "Anh nghe đi, kẻo người khác chờ đợi"
Rồi cô mở cửa đi ra ngoài. Triết thẫn thờ nhìn cánh cửa đóng lại. Tiếng chuông điện thoại inh ỏi bên tai như chìm vào hư vô.
(Tác giả: Lam Lam)
***
Hân thay bộ váy ren màu đen bước ra ngoài, chuẩn bị lên làm Mc. Đã thấy Lam được tổng giám đốc đưa đi rồi. Nếu cô không nhầm thì tổng giám đốc có vẻ có chú ý với Lam, tiếc là anh Phong đã có hôn ước. Mà vợ anh ấy là sếp của bọn cô vô cùng xảo quyệt.
Một anh chàng gần đó thấy cô đang đứng thơ thẩn sau cánh gà đi đến.
"Hân hôm nay rất đẹp. Bình thường mặc đồ đi làm hoá lọ lem đúng không?"
Hân ậm ừ cho có lệ. Cô chẳng có đầu óc nào mà nghĩ đến lời anh ta nói. Cô đang cố đẩy khỏi đầu hình ảnh của Triết và cô gái lúc nãy. Hít sâu một hơi cầm kịch bản, không thể để buổi event tâm huyết của Lam và cô sai sót được.
Lúc Hân bước lên sân khấu, dưới kia có bao nhiêu anh chàng xuýt xoa.
Cô MC này là ai mà chuyên nghiệp vậy. Từ quần áo, đầu tóc cho đến thần thái, chất giọng vô cùng ăn mic. Quả đúng Avenue là tập đoàn lớn nhất nhì thành phố, khâu tổ chức vô cùng chuyên nghiệp. Nhưng không ai ngờ tới MC lại là một nhân viên hết sức bình thường mới vào làm được 1 tháng.
Triết lơ đễnh nhìn lên sân khấu, nhìn thấy MC anh nghiến răng ken két.
“Ai cho cô ấy mặc bộ váy đấy, hở hết cả ngực rồi”
Tú bên cạnh “Tao có thấy hở hang gì đâu. Rau đó hả”
“Mày mù thì thấy gì. Rau với ráng. Từ nay tao mà nghe thấy rau với gà tao táng cho phù mỏ mày luôn”
Tú lẩm bẩm, bọn này dính vào yêu với đương bị điên hết rồi. Riết rồi có mình là người bình thường.
Triết không nghe được Tú nói gì, ánh mắt dán chặt vào Mc trên sân khấu. Cô mặc một chiếc váy ren không tay, phần cổ hình chữ V mỗi khi cúi xuống lại để lộ rãnh ngực sâu quyến rũ. Tóc được bối gọn gàng phía sau gáy lộ ra chiếc cổ trắng mịn màng. Khát, khát quá! Anh vớ chai nước bên cạnh tu ừng ực.
Màn phát biểu của Phong và đại diện truyền thông xong, Hân cũng rút vào sân khấu. Ánh mắt Triết thâm trầm. Không hiểu tại sao gần đây hình ảnh cô ấy trong đầu anh xuất hiện ngày càng nhiều. Ánh mắt buồn buồn cương nghị bướng bỉnh, những cái nhíu mày, bĩu môi bực tức, dáng vẻ mềm yếu sợ hãi của cô khi nhìn thấy máu, vẻ mặt hào hứng khi anh khen cặp lồng cơm ngon, nụ cười của cô ấy... không biết tự lúc nào anh cảm thấy một cô gái có tính cách tự nhiên như vậy rất thú vị.
"Anh Triết, mình qua bên kia đi"
Triết giật mình quay trở về với thực tại, sự hiền dịu của Hạ Sương làm anh cảm thấy có chút lỗi. Hạ Sương là mối tình đầu của anh, yêu nhau 7 năm đại học, rồi cô ấy nhận được một công việc ở nước ngoài và từ bỏ tình yêu để theo đuổi mơ ước. Anh thở dài nắm tay cô gật đầu.
Hân kéo Lam đến chỗ mấy người quen cũ để chào hỏi. Một sự kiện như thế bày thật đáng giá, củng cố và tìm lại được bao nhiêu mối quan hệ cũ.
"Lam và Hân, anh giới thiệu một người"
Hai cô gái quay sang, há miệng ngạc nhiên, cùng thốt lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook