Nước Hoa
-
C45: Chương 45
Bùi Chước ngủ đến nửa đêm thì đột nhiên gặp ác mộng.
Ánh sáng trong cơn ác mộng rất mờ mịt, anh loạng choạng bị thứ gì đó đuổi theo, anh đẩy hết bàn ghế trong phòng học sang một bên rồi chạy về phía trước.
Anh vừa chạy vừa thở hổn hển, vẫn đang băn khoăn không biết Lục Lẫm đang đợi mình ở đâu.
Khí tức ngột ngạt ẩn nấp trong bóng tối phía sau ngày càng đến gần, khiến anh lúc rẽ hướng suýt ngã xuống cầu thang.
Nhưng khi anh đứng vững nhìn xuống, vô số người mang vẻ mặt tê dại đang chờ anh đi xuống. Anh hô hấp dữ dội, đột nhiên ngồi bật dậy giữa màn đêm.
Anh không thể thở được, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiếp tục bỏ chạy.
Lục Lẫm đang ngủ say, mặc dù lúc này đã tỉnh lại nhưng tầm nhìn vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng. "...Chước Chước?"
Bùi Chước hoảng sợ quay lại nhìn hắn, anh mới nhớ mọi thứ chỉ là giấc mơ. Lục Lẫm ở bên cạnh anh, đưa tay là có thể chạm tới.
"Em..." Anh khàn giọng nói, "Em gặp ác mộng."
Lục Lẫm bất chấp buồn ngủ ngồi dậy, bật chiếc đèn ngủ lên.
Sau đó anh vươn tay ôm lấy anh vào lòng, tựa cằm lên mái tóc mềm mại, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh.
Bùi Chước được ôm một hồi vẫn không thể ngủ được, lại sợ quấy rầy hắn ngủ, liền cúi đầu nói: "Anh ngủ trước đi, em nằm một lát sẽ ngủ."
Lục Lẫm đứng dậy, tìm một cái chăn bông san hô nhỏ, giũ chăn ra trước mặt anh, cúi người quấn anh lại.
Trước khi Bùi Chước có thể nghĩ ra tiếp theo phải làm gì, đột nhiên anh được bao bọc trong một cảm giác ấm áp dễ chịu, giống như anh được đút một viên thuốc an thần.
Người đàn ông trở lại bên giường, ôm lấy cục chăn nhỏ, cúi người hôn lên đuôi tóc của anh. "Anh đi đun sữa cho em, mấy phút nữa sẽ trở lại."
Lần đầu tiên Bùi Chước được quấn trong chăn mềm, được ôm chặt như một đứa trẻ, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào gò má của hắn.
"Anh học những thứ này ở đâu vậy..."
"Em yên tâm, anh chỉ làm những chuyện này với em thôi." Khi Lục Lẫm đứng dậy, hắn vẫn nhớ điều chỉnh đèn ngủ, vẫy tay ra phía cửa ra hiệu cho A Mao về ngủ: "Anh sẽ lập tức trở lại."
Bùi Chước quấn chăn đợi hắn ba phút.
Tuy rằng đã hơn hai mươi tuổi mà anh còn được bao bọc như một bắp cải bảo bảo, nhưng bây giờ anh được chăn bông bao quanh, dường như anh đột nhiên không còn sợ hãi nữa.
Khi Lục Lẫm bưng sữa nóng trở lại, hắn nhìn thấy Bùi Chước đang nép mình ở đầu giường, được ngọn đèn nhỏ màu cam chiếu sáng trông rất ngoan ngoãn.
Hắn ngồi xuống cạnh anh, dùng thìa khuấy ngũ cốc, thổi nguội rồi đưa đến bên miệng anh. "Uống một chút đi em."
Bùi Chước cúi đầu uống sữa, cơn buồn ngủ dần dần ập đến.
Đút nhau ăn là một việc rất thú vị.
Khi những người yêu nhau làm chuyện này, họ không chỉ ân cần, quan tâm mà còn dịu dàng và ám muội hơn một chút.
Bùi Chước uống chậm rãi, Lục Lẫm cũng kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn tựa như đang chăm sóc một cây liễu bị mưa làm ướt, hoặc đang cẩn thận lau chiếc thuyền ngọc trắng bị tro bụi bám đầy.
Khi sữa dần dần chạm đáy, Bùi Chước che miệng ngáp dài. "Em buồn ngủ."
Lục Lẫm đặt ly sang một bên, tắt đèn rồi ôm anh vào ngực. "Em ngủ tiếp đi, sẽ có những giấc mơ đẹp đẽ."
Bùi Chước ngoan ngoãn làm theo, còn nhớ vùi mặt vào cổ hắn, hô hấp chậm rãi và đều đặn. Đúng như dự đoán, nửa sau đêm đó là một giấc mơ đẹp, anh ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Lục Lẫm phải ra ngoài đưa tài liệu cho giáo viên khác, bên kia giường trống rỗng, trên cửa có dán một tờ giấy.
Trước đây Bùi Chước nghe nói yêu vào rất dễ nghiện, anh còn cười nhạo những cặp tình nhân nhỏ bé lúc nào cũng dính lấy nhau.
Thế nhưng khi bản thân anh thực sự bắt đầu yêu, anh liền nhanh nghiện hơn bất kỳ ai khác.
Đây là lần đầu tiên anh thức dậy mà không có Lục Lẫm bên cạnh, anh cảm thấy trong lòng đột nhiên trống rỗng, luôn có một loại cảm giác bất mãn.
Con người, rất dễ trở nên tham lam.
Anh muốn nhìn thấy Lục Lẫm ngay bây giờ, vừa đánh răng súc miệng vừa lắng nghe động tĩnh ở cửa. Vậy mà ăn sáng xong rồi anh vẫn chưa được toại nguyện.
Bùi Chước gửi cho hắn hai tin nhắn WeChat, lúc ra ngoài chạy bộ buổi sáng tiện thể ghé mua thức ăn.
Hôm nay anh dậy sớm nên có thể đi chợ gần đó chọn một ít rau quả tươi, nếu may mắn còn có thể mua được rau rừng mới hái.
Khi anh xách thức ăn về nhà, anh đi chậm lại rất nhiều, chợt nhận ra trên con phố này có rất nhiều cửa hàng đã thay đổi.
Mặc dù giáo viên có thể nghỉ đông và nghỉ hè nhưng vẫn phải gắn bó với trường học trong suốt mùa xuân và mùa thu, ngay cả khi hàng xóm cạnh nhà chuyển đi không chừng còn không biết.
Trên con đường này mọc thêm rất nhiều quán mì Trùng Khánh, mấy cửa hàng kim khí dường như đã đóng cửa, thậm chí biển hiệu cũng bị dỡ bỏ.
Anh cầm túi đồ ăn tiếp đánh giá thì chợt nhìn thấy một cửa hàng giống cổng torii (*) của Nhật Bản, tên là Xuân Anh.
(*) Cổng torri (hay điểu cư: nghĩa đen là nơi chim cư trú): là cổng truyền thống của Nhật Bản thường thấy nhất ở lối vào hoặc trong một đền thờ Thần đạo, tượng trưng cho sự chuyển đổi từ trần thế sang linh thiêng.
...Bán đồ dùng cơm sao?
Bùi Chước thấy thời gian vẫn còn sớm, vén rèm hoa anh đào bước vào, bước chân lập tức khựng lại.
Thực ra đây là cửa hàng bán 'thứ đó', bán tự động bằng máy, thậm chí bên trong không có một nhân viên nào cả.
Kỳ thật thầy Bùi cũng là một giáo viên đứng đắn, mặc dù đã nhận ra xu hướng tính dục của mình từ sớm nhưng phim GV cũng không xem được mấy bộ, có rất nhiều kiến thức nhỏ cũng là do thầy Lục vừa hôn vừa dạy cho.
Anh nhìn thấy những chiếc hộp đóng gói đầy màu sắc trong máy bán hàng tự động mà có chút ngượng ngùng, nhưng anh lại muốn dùng những thứ này để chọc thầy Lục.
Đầu tiên anh lùi một bước, sau đó vì sở thích ác nghiệt của mình mà tiến lên một bước, tiếp tục xem nội dung được bán trên các máy khác nhau.
Hai người trước đó vừa mới khai trai, thực tủy biết vị nếm trải ngon ngọt, chỉ cần tận hưởng niềm vui thuần khiết cũng đủ khiến thể lực kiệt quệ, chưa bao giờ chơi thêm trò mới.
Thời gian của hai người trên thế giới này rất hạn hẹp, nếu không trân trọng ngay từ bây giờ thì sang năm lớp 12 sẽ phải chạy gấp rút suốt cả một năm.
Bùi Chước đang miên man suy nghĩ rất nhiều hình ảnh, tay cầm túi xách nhìn vào hộp đóng gói.
Những thứ đồ giả dữ tợn, xấu xí thì anh tuyệt đối không muốn mua, những món đồ nhỏ khác tốt hơn thì lại quá xảo quyệt và bá đạo, lúc này anh còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt.
Ánh mắt anh đảo qua đảo lại, dừng lại ở chiếc chuông vàng nhỏ.
Tấm gấm kiểu Nhật rất đẹp, trên đó có dệt hình cá vàng đuôi dài, màu bạc phối với màu đỏ vô cùngđẹp. Có một chiếc chuông mèo treo ở giữa, mỗi khi di chuyển chắc chắn sẽ kêu vang.
Bùi Chước do dự hồi lâu nhưng vẫn cho rằng vật đó vừa khéo léo vừa đẹp đẽ nên quét mã QR trên điện thoại mua về.
Khi anh cầm chiếc hộp nhỏ bước ra khỏi cửa hàng, một cảm giác xấu hổ đột nhiên dâng lên vây lấy anh.
Mua những thứ này có khiến thầy Lục nghĩ anh không đứng đắn không?
...Làm sao có thể đề cập chuyện này với hắn đây? Hay là không nhắc đến luôn?.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Sau khi về nhà, anh phân loại rau củ và thịt nguội, thứ duy nhất còn lại trên bàn chính là chiếc hộp nhỏ màu hồng này, trông giống như chứng cứ phạm tội.
Trên mặt Bùi Chước lộ ra vẻ hoảng loạn, anh nhanh chóng tháo hộp, xuống lầu ném vào thùng rác, về đến nhà liền giấu chiếc chuông vào nơi sâu nhất của tủ đồ, sau khi đóng cửa tủ, anh còn muốn khóa nó lại.
Khi chạm vào sợi dây, anh đã nghĩ ra rất nhiều cách để treo chuông giống như đang đọc truyện tranh, lúc này anh bất lực như một học sinh cấp hai lén lút hút thuốc bị bó tay bó chân nhưng lại muốn trải nghiệm nhiều hơn.
...Không biết thầy Lục sẽ nghĩ thế nào nữa.
Sau khi Lục Lẫm về nhà, họ cùng nhau nấu ăn như thường lệ, buổi chiều thì pha trà ngồi cạnh máy tính đọc sách, làm việc suốt mấy tiếng đồng hồ.
Bùi Chước đã viết gần xong kế hoạch luyện tập của môn tiếng Anh, ra khỏi phòng làm việc để chăm sóc A Mao.
Anh cảm thấy thầy Lục thực ra đang lặng lẽ dính lấy anh, một lát nữa hắn sẽ theo anh ra ngoài.
Quả nhiên, anh còn chưa kịp chải lông cho A Mao, Lục Lẫm đã đi ra tưới nước cho cây lan điếu, cách anh không quá gần cũng không quá xa mà luôn ở trong tầm nhìn của nhau.
Bùi Chước vui vẻ vì phỏng đoán của mình đã thành hiện thực nhưng anh vẫn giả vờ như không biết, lại bế A Mao vào phòng ngủ, giả vờ tìm cho nó một cây gậy mọc răng mới.
Anh nán lại một lúc, Lục Lẫm cũng vào phòng ngủ, giả vờ đến đây phơi nắng đọc sách. Bùi Chước quay sang Lục Lẫm, đưa tay chạm vào mũi A Mao.
"Sao em lại có cảm giác như nó bị bệnh vậy?" Anh nói: "Thầy Lục, giúp em tìm nhiệt kế cho thú cưng trong tủ đi, ở ngăn thứ tư ấy."
Lục Lẫm nhanh chóng đáp lại, đi sang phòng bên cạnh giúp anh tìm đồ.
Thực ra hắn sẽ không tìm được bởi vì nhiệt kế nằm trong tủ tivi ở phòng khách.
Bùi Chước nín thở, lắng nghe tiếng động ở phòng bên cạnh, một lúc sau mới nói: "Anh tìm được chưa?" "Hình như không có á em?"
"Hả?"
Đột nhiên, âm thanh ở bên đó dừng lại vài giây.
Tâm lý của Bùi Chước rơi xuống, lại hỏi: "Thầy Lục ơi?"
Lục Lẫm không lên tiếng.
Bùi Chước buông tay ra, để A Mao ngậm kẹo cao su trong miệng rồi ra ban công phơi nắng ngủ một giấc, rồi nhẹ nhàng bước đến chỗ Lục Lẫm.
"Sao anh không để ý đến em?"
Trong tay người đàn ông cầm một sợi dây gấm, ở giữa được xâu một chiếc chuông nhỏ.
Hắn không trả lời Bùi Chước, hắn khẽ cử động cổ tay, tiếng chuông reo vang khiến cả hai đều cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Bùi Chước ngừng thở vài giây, ấn vào tay nắm cửa nói: "Tuần trước em mới mua, là cho A Mao."
"Anh thấy không giống." Lục Lẫm quay đầu nhìn anh rồi đóng cửa phòng lại.
Hai người rơi vào bóng tối khép kín, có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Đầu ngón tay lạnh lẽo thăm dò cổ Bùi Chước, chiếc chuông liền được buộc quanh cổ của anh.
"Em xem chiều dài của nó này." Giọng nói của người đàn ông êm dịu, bình tĩnh như thể hắn không biết ý nghĩa dụ dỗ trong đó: "Rất vừa vặn với em."
Bùi Chước cởi nút thắt, vội vàng nói: "Không phải đâu, sao mà của em được?"
"Thầy Bùi." Ánh mắt của Lục Lẫm nóng bỏng nhưng vẫn chậm rãi nói: "Cái này phải mang ở đâu em nhỉ?"
Sử dụng kính ngữ vào lúc này càng khiến bầu không khí trở nên cuồn cuộn sóng ngầm hơn.
Bùi Chước buồn bực nói: "Lục Lẫm, anh đang đùa bỡn em."
"Hả? Không phải thầy Bùi kêu anh tới đây sao?" Lục Lẫm tiến lên một bước, ngón tay hắn đã chạm vào eo anh: "Thầy Bùi và nó...rất hợp nhau."
Bùi Chước ấn tay hắn lại, vội vàng nói: "Anh hoàn toàn không nghe em giải thích." Anh diễn quá thật, lúc này ngay cả hắn cũng sắp tin.
"Không phải như anh nghĩ đâu, anh không được nói nữa."
Lục Lẫm chớp mắt, không bị anh lừa vào tròng.
Hắn đưa tay ra để chiếc chuông treo giữa hai đôi môi rồi lắc lắc nhẹ.
"Vậy...anh vứt nó nhé?"
Bùi Chước hít một hơi, theo bản năng mà muốn bại lộ, lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Âm thanh trong trẻo đặc biệt rõ ràng trong phòng tối, mang lại cảm giác hồn nhiên, vô tội. Người đàn ông hôn lên chiếc chuông bạc, trằn trọc hôn đến môi anh.
"Em sợ A Mao bị lạc." Bùi Chước được hôn mà khẽ ậm ừ: "Đeo cái này vào, mỗi khi nó di chuyển sẽ phát ra âm thanh..."
"Ừm...phải." Lục Lẫm cúi đầu, cắn nhẹ dây buộc trên cổ áo anh, biết nghe lời nói: "Em nói tiếp đi, anh đang nghe đây."
Hắn không tin, căn bản hắn không hề nghe.
Bùi Chước giống như đang rơi vào đống chăn bông mềm mại, nhìn hắn nhẹ giọng nói: "Thật ra chiều dài này không vừa."
"Sao lại không vừa?"
"Dài quá, không tốt."
Người đàn ông ngừng hô hấp vài giây, cảm thấy buồn cười.
Hắn thích anh nói một đằng làm một nẻo thế này, thích đến không chịu được. "
"Ngoan quá."
Ánh sáng trong cơn ác mộng rất mờ mịt, anh loạng choạng bị thứ gì đó đuổi theo, anh đẩy hết bàn ghế trong phòng học sang một bên rồi chạy về phía trước.
Anh vừa chạy vừa thở hổn hển, vẫn đang băn khoăn không biết Lục Lẫm đang đợi mình ở đâu.
Khí tức ngột ngạt ẩn nấp trong bóng tối phía sau ngày càng đến gần, khiến anh lúc rẽ hướng suýt ngã xuống cầu thang.
Nhưng khi anh đứng vững nhìn xuống, vô số người mang vẻ mặt tê dại đang chờ anh đi xuống. Anh hô hấp dữ dội, đột nhiên ngồi bật dậy giữa màn đêm.
Anh không thể thở được, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiếp tục bỏ chạy.
Lục Lẫm đang ngủ say, mặc dù lúc này đã tỉnh lại nhưng tầm nhìn vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng. "...Chước Chước?"
Bùi Chước hoảng sợ quay lại nhìn hắn, anh mới nhớ mọi thứ chỉ là giấc mơ. Lục Lẫm ở bên cạnh anh, đưa tay là có thể chạm tới.
"Em..." Anh khàn giọng nói, "Em gặp ác mộng."
Lục Lẫm bất chấp buồn ngủ ngồi dậy, bật chiếc đèn ngủ lên.
Sau đó anh vươn tay ôm lấy anh vào lòng, tựa cằm lên mái tóc mềm mại, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh.
Bùi Chước được ôm một hồi vẫn không thể ngủ được, lại sợ quấy rầy hắn ngủ, liền cúi đầu nói: "Anh ngủ trước đi, em nằm một lát sẽ ngủ."
Lục Lẫm đứng dậy, tìm một cái chăn bông san hô nhỏ, giũ chăn ra trước mặt anh, cúi người quấn anh lại.
Trước khi Bùi Chước có thể nghĩ ra tiếp theo phải làm gì, đột nhiên anh được bao bọc trong một cảm giác ấm áp dễ chịu, giống như anh được đút một viên thuốc an thần.
Người đàn ông trở lại bên giường, ôm lấy cục chăn nhỏ, cúi người hôn lên đuôi tóc của anh. "Anh đi đun sữa cho em, mấy phút nữa sẽ trở lại."
Lần đầu tiên Bùi Chước được quấn trong chăn mềm, được ôm chặt như một đứa trẻ, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào gò má của hắn.
"Anh học những thứ này ở đâu vậy..."
"Em yên tâm, anh chỉ làm những chuyện này với em thôi." Khi Lục Lẫm đứng dậy, hắn vẫn nhớ điều chỉnh đèn ngủ, vẫy tay ra phía cửa ra hiệu cho A Mao về ngủ: "Anh sẽ lập tức trở lại."
Bùi Chước quấn chăn đợi hắn ba phút.
Tuy rằng đã hơn hai mươi tuổi mà anh còn được bao bọc như một bắp cải bảo bảo, nhưng bây giờ anh được chăn bông bao quanh, dường như anh đột nhiên không còn sợ hãi nữa.
Khi Lục Lẫm bưng sữa nóng trở lại, hắn nhìn thấy Bùi Chước đang nép mình ở đầu giường, được ngọn đèn nhỏ màu cam chiếu sáng trông rất ngoan ngoãn.
Hắn ngồi xuống cạnh anh, dùng thìa khuấy ngũ cốc, thổi nguội rồi đưa đến bên miệng anh. "Uống một chút đi em."
Bùi Chước cúi đầu uống sữa, cơn buồn ngủ dần dần ập đến.
Đút nhau ăn là một việc rất thú vị.
Khi những người yêu nhau làm chuyện này, họ không chỉ ân cần, quan tâm mà còn dịu dàng và ám muội hơn một chút.
Bùi Chước uống chậm rãi, Lục Lẫm cũng kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn tựa như đang chăm sóc một cây liễu bị mưa làm ướt, hoặc đang cẩn thận lau chiếc thuyền ngọc trắng bị tro bụi bám đầy.
Khi sữa dần dần chạm đáy, Bùi Chước che miệng ngáp dài. "Em buồn ngủ."
Lục Lẫm đặt ly sang một bên, tắt đèn rồi ôm anh vào ngực. "Em ngủ tiếp đi, sẽ có những giấc mơ đẹp đẽ."
Bùi Chước ngoan ngoãn làm theo, còn nhớ vùi mặt vào cổ hắn, hô hấp chậm rãi và đều đặn. Đúng như dự đoán, nửa sau đêm đó là một giấc mơ đẹp, anh ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Lục Lẫm phải ra ngoài đưa tài liệu cho giáo viên khác, bên kia giường trống rỗng, trên cửa có dán một tờ giấy.
Trước đây Bùi Chước nghe nói yêu vào rất dễ nghiện, anh còn cười nhạo những cặp tình nhân nhỏ bé lúc nào cũng dính lấy nhau.
Thế nhưng khi bản thân anh thực sự bắt đầu yêu, anh liền nhanh nghiện hơn bất kỳ ai khác.
Đây là lần đầu tiên anh thức dậy mà không có Lục Lẫm bên cạnh, anh cảm thấy trong lòng đột nhiên trống rỗng, luôn có một loại cảm giác bất mãn.
Con người, rất dễ trở nên tham lam.
Anh muốn nhìn thấy Lục Lẫm ngay bây giờ, vừa đánh răng súc miệng vừa lắng nghe động tĩnh ở cửa. Vậy mà ăn sáng xong rồi anh vẫn chưa được toại nguyện.
Bùi Chước gửi cho hắn hai tin nhắn WeChat, lúc ra ngoài chạy bộ buổi sáng tiện thể ghé mua thức ăn.
Hôm nay anh dậy sớm nên có thể đi chợ gần đó chọn một ít rau quả tươi, nếu may mắn còn có thể mua được rau rừng mới hái.
Khi anh xách thức ăn về nhà, anh đi chậm lại rất nhiều, chợt nhận ra trên con phố này có rất nhiều cửa hàng đã thay đổi.
Mặc dù giáo viên có thể nghỉ đông và nghỉ hè nhưng vẫn phải gắn bó với trường học trong suốt mùa xuân và mùa thu, ngay cả khi hàng xóm cạnh nhà chuyển đi không chừng còn không biết.
Trên con đường này mọc thêm rất nhiều quán mì Trùng Khánh, mấy cửa hàng kim khí dường như đã đóng cửa, thậm chí biển hiệu cũng bị dỡ bỏ.
Anh cầm túi đồ ăn tiếp đánh giá thì chợt nhìn thấy một cửa hàng giống cổng torii (*) của Nhật Bản, tên là Xuân Anh.
(*) Cổng torri (hay điểu cư: nghĩa đen là nơi chim cư trú): là cổng truyền thống của Nhật Bản thường thấy nhất ở lối vào hoặc trong một đền thờ Thần đạo, tượng trưng cho sự chuyển đổi từ trần thế sang linh thiêng.
...Bán đồ dùng cơm sao?
Bùi Chước thấy thời gian vẫn còn sớm, vén rèm hoa anh đào bước vào, bước chân lập tức khựng lại.
Thực ra đây là cửa hàng bán 'thứ đó', bán tự động bằng máy, thậm chí bên trong không có một nhân viên nào cả.
Kỳ thật thầy Bùi cũng là một giáo viên đứng đắn, mặc dù đã nhận ra xu hướng tính dục của mình từ sớm nhưng phim GV cũng không xem được mấy bộ, có rất nhiều kiến thức nhỏ cũng là do thầy Lục vừa hôn vừa dạy cho.
Anh nhìn thấy những chiếc hộp đóng gói đầy màu sắc trong máy bán hàng tự động mà có chút ngượng ngùng, nhưng anh lại muốn dùng những thứ này để chọc thầy Lục.
Đầu tiên anh lùi một bước, sau đó vì sở thích ác nghiệt của mình mà tiến lên một bước, tiếp tục xem nội dung được bán trên các máy khác nhau.
Hai người trước đó vừa mới khai trai, thực tủy biết vị nếm trải ngon ngọt, chỉ cần tận hưởng niềm vui thuần khiết cũng đủ khiến thể lực kiệt quệ, chưa bao giờ chơi thêm trò mới.
Thời gian của hai người trên thế giới này rất hạn hẹp, nếu không trân trọng ngay từ bây giờ thì sang năm lớp 12 sẽ phải chạy gấp rút suốt cả một năm.
Bùi Chước đang miên man suy nghĩ rất nhiều hình ảnh, tay cầm túi xách nhìn vào hộp đóng gói.
Những thứ đồ giả dữ tợn, xấu xí thì anh tuyệt đối không muốn mua, những món đồ nhỏ khác tốt hơn thì lại quá xảo quyệt và bá đạo, lúc này anh còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt.
Ánh mắt anh đảo qua đảo lại, dừng lại ở chiếc chuông vàng nhỏ.
Tấm gấm kiểu Nhật rất đẹp, trên đó có dệt hình cá vàng đuôi dài, màu bạc phối với màu đỏ vô cùngđẹp. Có một chiếc chuông mèo treo ở giữa, mỗi khi di chuyển chắc chắn sẽ kêu vang.
Bùi Chước do dự hồi lâu nhưng vẫn cho rằng vật đó vừa khéo léo vừa đẹp đẽ nên quét mã QR trên điện thoại mua về.
Khi anh cầm chiếc hộp nhỏ bước ra khỏi cửa hàng, một cảm giác xấu hổ đột nhiên dâng lên vây lấy anh.
Mua những thứ này có khiến thầy Lục nghĩ anh không đứng đắn không?
...Làm sao có thể đề cập chuyện này với hắn đây? Hay là không nhắc đến luôn?.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Sau khi về nhà, anh phân loại rau củ và thịt nguội, thứ duy nhất còn lại trên bàn chính là chiếc hộp nhỏ màu hồng này, trông giống như chứng cứ phạm tội.
Trên mặt Bùi Chước lộ ra vẻ hoảng loạn, anh nhanh chóng tháo hộp, xuống lầu ném vào thùng rác, về đến nhà liền giấu chiếc chuông vào nơi sâu nhất của tủ đồ, sau khi đóng cửa tủ, anh còn muốn khóa nó lại.
Khi chạm vào sợi dây, anh đã nghĩ ra rất nhiều cách để treo chuông giống như đang đọc truyện tranh, lúc này anh bất lực như một học sinh cấp hai lén lút hút thuốc bị bó tay bó chân nhưng lại muốn trải nghiệm nhiều hơn.
...Không biết thầy Lục sẽ nghĩ thế nào nữa.
Sau khi Lục Lẫm về nhà, họ cùng nhau nấu ăn như thường lệ, buổi chiều thì pha trà ngồi cạnh máy tính đọc sách, làm việc suốt mấy tiếng đồng hồ.
Bùi Chước đã viết gần xong kế hoạch luyện tập của môn tiếng Anh, ra khỏi phòng làm việc để chăm sóc A Mao.
Anh cảm thấy thầy Lục thực ra đang lặng lẽ dính lấy anh, một lát nữa hắn sẽ theo anh ra ngoài.
Quả nhiên, anh còn chưa kịp chải lông cho A Mao, Lục Lẫm đã đi ra tưới nước cho cây lan điếu, cách anh không quá gần cũng không quá xa mà luôn ở trong tầm nhìn của nhau.
Bùi Chước vui vẻ vì phỏng đoán của mình đã thành hiện thực nhưng anh vẫn giả vờ như không biết, lại bế A Mao vào phòng ngủ, giả vờ tìm cho nó một cây gậy mọc răng mới.
Anh nán lại một lúc, Lục Lẫm cũng vào phòng ngủ, giả vờ đến đây phơi nắng đọc sách. Bùi Chước quay sang Lục Lẫm, đưa tay chạm vào mũi A Mao.
"Sao em lại có cảm giác như nó bị bệnh vậy?" Anh nói: "Thầy Lục, giúp em tìm nhiệt kế cho thú cưng trong tủ đi, ở ngăn thứ tư ấy."
Lục Lẫm nhanh chóng đáp lại, đi sang phòng bên cạnh giúp anh tìm đồ.
Thực ra hắn sẽ không tìm được bởi vì nhiệt kế nằm trong tủ tivi ở phòng khách.
Bùi Chước nín thở, lắng nghe tiếng động ở phòng bên cạnh, một lúc sau mới nói: "Anh tìm được chưa?" "Hình như không có á em?"
"Hả?"
Đột nhiên, âm thanh ở bên đó dừng lại vài giây.
Tâm lý của Bùi Chước rơi xuống, lại hỏi: "Thầy Lục ơi?"
Lục Lẫm không lên tiếng.
Bùi Chước buông tay ra, để A Mao ngậm kẹo cao su trong miệng rồi ra ban công phơi nắng ngủ một giấc, rồi nhẹ nhàng bước đến chỗ Lục Lẫm.
"Sao anh không để ý đến em?"
Trong tay người đàn ông cầm một sợi dây gấm, ở giữa được xâu một chiếc chuông nhỏ.
Hắn không trả lời Bùi Chước, hắn khẽ cử động cổ tay, tiếng chuông reo vang khiến cả hai đều cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Bùi Chước ngừng thở vài giây, ấn vào tay nắm cửa nói: "Tuần trước em mới mua, là cho A Mao."
"Anh thấy không giống." Lục Lẫm quay đầu nhìn anh rồi đóng cửa phòng lại.
Hai người rơi vào bóng tối khép kín, có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Đầu ngón tay lạnh lẽo thăm dò cổ Bùi Chước, chiếc chuông liền được buộc quanh cổ của anh.
"Em xem chiều dài của nó này." Giọng nói của người đàn ông êm dịu, bình tĩnh như thể hắn không biết ý nghĩa dụ dỗ trong đó: "Rất vừa vặn với em."
Bùi Chước cởi nút thắt, vội vàng nói: "Không phải đâu, sao mà của em được?"
"Thầy Bùi." Ánh mắt của Lục Lẫm nóng bỏng nhưng vẫn chậm rãi nói: "Cái này phải mang ở đâu em nhỉ?"
Sử dụng kính ngữ vào lúc này càng khiến bầu không khí trở nên cuồn cuộn sóng ngầm hơn.
Bùi Chước buồn bực nói: "Lục Lẫm, anh đang đùa bỡn em."
"Hả? Không phải thầy Bùi kêu anh tới đây sao?" Lục Lẫm tiến lên một bước, ngón tay hắn đã chạm vào eo anh: "Thầy Bùi và nó...rất hợp nhau."
Bùi Chước ấn tay hắn lại, vội vàng nói: "Anh hoàn toàn không nghe em giải thích." Anh diễn quá thật, lúc này ngay cả hắn cũng sắp tin.
"Không phải như anh nghĩ đâu, anh không được nói nữa."
Lục Lẫm chớp mắt, không bị anh lừa vào tròng.
Hắn đưa tay ra để chiếc chuông treo giữa hai đôi môi rồi lắc lắc nhẹ.
"Vậy...anh vứt nó nhé?"
Bùi Chước hít một hơi, theo bản năng mà muốn bại lộ, lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Âm thanh trong trẻo đặc biệt rõ ràng trong phòng tối, mang lại cảm giác hồn nhiên, vô tội. Người đàn ông hôn lên chiếc chuông bạc, trằn trọc hôn đến môi anh.
"Em sợ A Mao bị lạc." Bùi Chước được hôn mà khẽ ậm ừ: "Đeo cái này vào, mỗi khi nó di chuyển sẽ phát ra âm thanh..."
"Ừm...phải." Lục Lẫm cúi đầu, cắn nhẹ dây buộc trên cổ áo anh, biết nghe lời nói: "Em nói tiếp đi, anh đang nghe đây."
Hắn không tin, căn bản hắn không hề nghe.
Bùi Chước giống như đang rơi vào đống chăn bông mềm mại, nhìn hắn nhẹ giọng nói: "Thật ra chiều dài này không vừa."
"Sao lại không vừa?"
"Dài quá, không tốt."
Người đàn ông ngừng hô hấp vài giây, cảm thấy buồn cười.
Hắn thích anh nói một đằng làm một nẻo thế này, thích đến không chịu được. "
"Ngoan quá."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook